Tháng ba vào dịp màu xuân, gió nhẹ ấm áp, cũng là lúc Nghiêu vương phi về nhà lại mặt.
Mười dặm kinh thành trải đầy thảm đỏ, xa hoa không khác gì ngày thành thân hôm đó, Diệp Mạn Nhu ngày hôm nay, không thể nghi ngờ là người mà tất cả nữ tử kinh thành đều vô cùng hâm mộ.
Diệp Hạo Nhiên là tri phủ kinh thành, lại chỉ thú duy nhất một thê tử đó là Lâm thị, năm đó Lâm thị mang thai song sinh hai nữ hài tử, từ đó được Diệp Hạo Nhiên coi như trân bảo, chỉ tiếc, trưởng nữ Diệp Mạn Nhu thẻ chất cực kỳ kém, từ nhỏ đều không thể thoát khỏi thuốc thang. May mà thứ nữ Diệp Mạn Nhu không có chuyện gì, không chỉ nhu thuận lanh lợi, mà còn hiếu thảo làm phụ mẫu đều vui vẻ.
Đối với người làm cha mẹ, do thân thể nữ nhi từ nhỏ đã không tốt nên vô cùng áy náy, nên vô tình đã dành hết mọi sủng ái cho đại nữ nhi, vô hình bên trong đó đã xem nhẹ tiểu nữ nhi.
Trời vừa tảng sáng, Lâm thị liền đi vào trong phòng thứ nữ, nhìn thấy tiểu nữ nhi đang trang điểm, trong lòng rất an ủi, bà liền với lấy cây lược gỗ bên cạnh, cẩn thận chải tóc cho Diệp Mạn Thanh.
“Thanh nhi, hôm nay tỷ tỷ con lại mặt, mẫu thân biết con sẽ không là chuyện gì xấu hổ, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con, trăm ngàn lần đừng làm sai cái gì, đến lúc đó có thể tỷ tỷ con sẽ….”
“Người yên tâm đi, Thanh nhi hiểu được mà.” Diệp Mạn Thanh lên tiếng chặn đứng lời nói của mẫu thân, nàng sẽ không làm chuyện đi đoạt hạnh phúc của người khác, nhất là người đó lại là tỷ tỷ.
Diệp Mạn Thanh quay đầu nhìn Lâm thị đang cầm cây lược gỗ trong tay, nàng không để ý cười nói, “Mẫu thân người phải làm cái gì thì đi nhanh đi, Thanh nhi chuẩn bị một chút nữa là xong rồi.”
Nàng vốn đã quên lần trước mẫu thân giúp mình chải tcs là khi nào chác là lúc còn rất nhỏ, lâu rồi nàng đều không nhớ rõ nữa.
Nàng đoạt đi sự khỏe mạnh của tỷ tỷ, nên vì vậy phải dùng tình thương của mẹ để hoàn lại?
Không sao, nàng đã sớm học được cách tự chiếu cố mình, những việc nhr như chải đầu mặc quần áo, không cần đến người khác giúp.
Diệp Mạn Thanh tùy ý đen tóc đen vấn lên, trên mặt không chút phấn son trang điểm, một thân áo tím trang sức rất ít chỉ như vậy cũng đã vô tình tranh giành ánh nhìn của người khác lại càng giống như một đóa nhược lan u tĩnh, thanh nhã như cúc.
Lông mày mới dãn ra của Lâm thị mới dãn ra một chút, nay lại nhíu chặt lại. Thanh nhi nhi cùng Nhu nhi mặc dù ngoại hình giống nhau, nhưng trên người Thanh nhi luôn toát ra khí chất thanh nhã, đứng giữa một đám người, nhất định sẽ hấp dẫn tất cả ánh nhìn.
Bà lại lo lắng nói, “Thanh nhi lát nữa phải tự mình chú ý, đừng xuất hiện đường đột trước mặt vương gia.” Lại càng không muốn ngươi cướp đi sự nổi bật của tỷ tỷ ngươi.
Lâm thị bước ra khỏi phòng, khóe môi duy trì nụ cười nhẹ nhàng cũng biến thành trào phúng, đều đã như vậy, mẫu thân vẫn còn lo lắng?
Bắc Thần Nghiêu một thân hắc bào thêu tơ vàng, khuôn mặt nghiêm nghị, toàn thân tản ra khí thế tôn quý khiếp người, bộ dạng tuấn tú, nhất thời hấp dẫn ánh nhìn của vô số dân chúng xung quanh.
Con mắt lạnh lung tối tăm như mặc của hắn đảo qua, đám người xung quanh nhất thời im lặng.
Xuống xe ngựa, hắn vẫn chưa lập tức đi vào Diệp phủ, mà bàn tay quay trở lại vươn vào trong xe, nhẹ nhàng đem nữ tử bên trong ôm xuống.
Người xung quanh hít khí lạnh, ai cũng biết Nghiêu vương gia là hoàng tử được thánh thượng yêu quý nhất, hắn lại nói một câu không phải nữ nhi của tri phủ kinh thành thì không lấy làm vương phi, mà có thể, sau này Nghiêu vương gia lại còn có thể làm hoàng đế!
Hắn sủng ái vương phi như vậy làm rất nhiều người kinh ngạc, nhìn cử lớn của Diệp phủ vô cùng cung kính, ngày sau, chắc chắn Diệp phủ này sẽ không thể coi thường, nghiêu vương phi này tương lai có thể trở thành hoàng hậu!
Diệp Mạn Nhu thẹn thùng cúi đầu, từ khi Bắc Thần Nghiêu ôm nàng ta xuống xe, đãi ngộ như vậy, DLQ_donn trong toàn bộ các vương phủ cũng chỉ có nàng ta mới được, ngay cả khi vương phi có bầu cũng chưa từng có ai được vương gia của mình trân trọng như vậy.
Ánh mắt giống như đãng liếc qua những nữ tử đang hâm mộ bên cạnh, ý cười nơi khóe môi Diệp Mạn Nhu càng phát ra kiều mỵ, nội tâm tràn đầy kiêu ngạo vì thân phận tôn quý này, cũng vì nam tử không ai sánh bằng đang đứng bên cạnh.
Trong lúc vô tình nhìn đến góc Diệp Mạn Thanh đang quỳ, khuôn mặt nàng ta khẽ cúi, ánh mắt hiện lên một tia mũi nhọn.
“Cung nghênh vương gia, vương phi”. Mọi người của Diệp phủ đều quỳ ở ngoài cửa nghênh đón, Diệp Mạn Nhu liền giãy dụa muốn xuống, nàng ta vội vàng nói, “Phụ thân, mẫu thân cả thanh nhi nữa, các người mau đứng lên.”
Tay Bắc Thần Nghiêu nắm thật chặt vẫn không buông ngời trong lòng ra, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch, nhẹ giọng nói, “Nhu nhi, đừng lộn xộn.” Ánh mắt thì ngược lại nhìn về phía đám người Diệp Hạo Nhiên, trầm giọng nói, “Đều đứng lên đi, bổn vương cùng vương phi lại mặt không cần đa lễ.”
Không đợi mọi người đứng dậy, Bắc Thần Nghiêu lập tức ôm Diệp Mạn Nhu đi vào trong phủ, thẳng đến khi đạt người xuống ghế ngồi ổn thỏa hắn mới để ý đến những người khác.