Sắc mặt người nói chuyện vô cùng phiền muộn, trong lời nói khó nén nổi trào phúng.
Lập tức có người phụ họa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, hữu thừa tướng nói đúng, ta nghe nói gần đây vì việc này mà hoàng thượng không thèm ăn cơm nước, hữu tướng ngài nói xem, hoàng thượng sao lại không biết trân trọng long thể như vậy?”
“Đại nhân nói đúng, người còn cố tình khong nghe chúng ta khuyên ngăn, như vậy còn ra cái dạng gì, làn bao nhiêu thần tử vô tội bị bãi quan.”
“Ai…Đại nhân người nói sai rồi, sao lại có người tự nhiên như thế, dạy dỗ nữ nhi kiểu gì cúng không làm cho người ta bớt lo?”
Đúng lúc lời nói ấy vang lên Diệp Hạo Nhiên dừng bước lại, hắn vốn định bỏ mặc, nhưng nhóm người này dù cố ý hay vô ý cũng đem mọi tội lỗi đổ hết lên người Thanh nhi, hắn như vậy soa có thể chịu được?
Đột nhiên quay đầu lại, phẫn hận nói, “Hoàng hậu là bị người ta bắt đi! Đừng nói như kiểu là một người không hiểu quy củ tự mình trốn đi!”
Một quốc gia chi mẫu hiện nay còn chưa tìm được, thủ phạm cũng chưa tìm ra, nay lại đem hết tội đổ lên nữ nhi của hắn, nhóm người này sao lại tàn nhẫn như vậy?
Lý Đăng chờ Diệp Hạo Nhiên phát tác đã lâu, nét mặt già nua của hắn ta không đổi sắc, nội tâm lại cười như nở hoa, “Sao tả tướng, ngài cho rằng hoàng thượng làm như thế này vì một nữ tử là đúng? Tả tướng, ngài không thể có ý nghĩ này, ngài đường đường à một đơng triểu tả tướng, quyền cao chức trọng, hoàng thượng lại là toàn bộ Bắc Địch ta, nếu như long thể của hoàng thượng bị nữ nhi của ngài ảnh hưởng, tả tướng ngài có thể chịu trách nhiệm trước dân chúng toàn thiên hạ hay không?!”
Đề tài nói chuyện nhất thời bị Lý Đăng khoa trương lên thành sự tình của toàn bộ dân chúng Bắc Địch quốc, Diệp Hạo Nhiên tức giận đến mức ngực phập phồng, hai nắm tay nắm chặt giấu trong tay áo run run, cố gắng che giấu nỗi tức giận bên trong, bảo hắn làm sao mà trả lời? Lời hắn muốn nói ra khỏi miệng, không phải muốn hoàng thượng như vậy? Mà chuyện này sao có thể làm dân chúng kinh thành tâm bất an? Nếu như vậy không phải hắn làm tử tướng không có ích gì rồi sao?
Diệp Hạo Nhiên hắn tự nhận hơn năm làm quan trong triều, hắn vẫn luôn trung thành và tận tâm với hoàng thượng, chưa bao giờ làm việc gì trái với lương tâm, thanh danh của hắn cũng là một tả tướng liêm chính! Cũng bởi vì hành động của hắn quang minh chính đại, nên hoàng thượng mới dùng hắn cho đến tận bây giờ.
Hịên nay, Thanh nhi bị bắt, đứng trên góc độ là thần tử, thì việc hoàng thượng lo lắng như vậy đúngn là hơi quá, nhưng thân lại làm cha, hắn sao có thể không lo nghĩ cho an nguy của nữ nhi thân sinh? Trước kia, Diệp Mạn Nhu của hắn trở thành Nghiêu Vương phi sau được hoàng thượng phong làm hoàng hậu, đến nay lại là Thanh nhi, Diệp gia hắn có tới hai vị hoàng hậu, như vậy người nào mà không đỏ mắt ghen tỵ? Vậy mới nhân cơ hội này chế nhạo hắn!
“Hữu tướng có thời gian ở đây nghĩ tới việc này, không bằng đôn đúc Lý đô úy tăng mạnh tìm kiếm, sớm ngày tìm được hoàng hậu, cũng sớn ngày làm cho hoàng thượng và cả dân chúng kinh thành an tâm!”
Tay áo của Diệp Hạo Nhiên vung lên, nghênh ngang mà đi.
“Ngươi….” Ngươi cái tên hỗn đản Diệp Hạo Nhiên này, ý hắn là nói con của Lý Đăng này hành sự bất lực?
Tên hốn đản đó!
Dám nghĩ Lý Bình vì là con của tả tướng đương triều nên được làm đô úy, dưa vào cái gì dám áp dụng suy nghĩ cổ hủ của quan văn vào đây? Hắn ta mới không giống Diệp Hạo Nhiên, dựa vào nhi nữ của mình, mới được từ một tri phủ nhỏ tới chức tể tướng như bây giờ!
Hắn ta là dựa vào sức lực của chính mình, đi từng bước một cho đến giờ, mặc dù hắn cũng là quan văn, nhưng cũng biết qua chút binh pháp. Từ khi con trai hắn ta được phong làm đô úy, chỉ cần nhìn chiens tích cũng có thể thấy mai sua sẽ có thể làm tướng quân!
Những người vừa mới tới góp vui cũng dần thối lui, Lý Đăng vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa, ngôi vị hoàng hậu đáng ra phải là của Lý gia hắn ta! Hắn ta chính là không quen nhìn Diệp Hạo Nhiên dựa vào nữ nhi mà sống! Lại còn thường tranh luận cùng hắn ta trên triều! Nếu không có khuôn mặt giống ý đúc hoàng hậu đã mất, như vậy sao ngôi vị hoàng hậu có thể rơi vào tay Diêp gia? Năm đó hoàng thượng là không nghe công thần khuyên nhủ!
Chờ hồi phục lại tinh thần, người xung quanh đã sớm đi hết, hắn ta hung hăng trừng gã sai vặt bên cạnh, “Còn đứng đấy làm gì, về phủ!”
Diệp Hạo Nhiên, chờ mà xm, kiếp sống tử tướng của ngươi đến đây là hết! Nghĩ đến việc để cho Diệp Hạo Nhiên hoành hành như vậy?
Hắn ta đâu có ngốc!
Diệp Hạo Nhiên cả người đều mệt mỏi trở lại Diệp phủ, Lâm thị chờ bên ngoài cửa không ngại trời mưa, vội vàng looi kéo trượng phu mới vừa xuống xe ngựa hỏi, “Lão gia, đã tìm được Thanh nhi chưa?”
Hắn vô lực xua tay, “Vào nhà rồi nói.”
Vừa đến bên trong, Lâm thị lấy chiếc khăn trong tay thị nữ lau nước mưa dính trên người trượng phu, cho hạ nhân lui xuống, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi, “Lão gia, có tin tức gì của Thanh nhi không?”
Diệp Hạo Nhiên nhìn thê tử toàn thân đều mộc mạc, mà gần đây mái tóc đã có chút hoa râm, khuôn mặt gầy gò lo lắng, cuối cùng hắn cũng phải độc ác mà lắc đầu.
Khăn rơi xuống đất, Lâm thị ngã xuống, sau một lúc nước mắt tràn ra, bà ẩn nhẫn tiếng khóc, không muốn không khí nặng nề ảnh hưởng tới mọi người.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, nâng Lâm thị dậy, “Phu nhân, đứng lên đi, ngày mai ta lại đi hỏi tin tức bên phía Thụy nhi.”
Lâm thị đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn lộ rõ những vệt nước mắt, hai mắt có chút đục ngầu, trong mắt che kín tơ máu, nhìn ra được đã là đã nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi tốt.
Hai mắt bà sáng ngời, sau đó lại u ám trở lại, “Thụy nhi sẽ nói sao, Thụy nhi…..” Chắc vẫn hận chúng ta đi!
Diệp Hạo Nhiên nhặt chiếc khăn rơi xuống đất, tự mình lau nước mưa trên mặt, hai mắt trống rống, thanh âm có chút xa xăm, hắn từ từ nói, “Phu nhân, đây đều là do chúng ta tự tạo nghiệt!”