Editor: Taiga
Khuôn mặt lạnh nhạt của Nam Cung Nguyệt Hiên trong nháy mắt tràn đầy nụ cười, vẻ mặt vui vẻ kia có thể đánh lừa một đám quan lại, cho là hắn và Dạ Nguyệt Ly có nhiều huynh đệ, chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên tự biết hôm nay hắn không thể bỏ qua cơ hội thật tốt này để dò xét một lần.
Mọi người đối với Nam Cung Nguyệt Hiên hơi kinh ngạc một chút rồi lập tức hoàn hồn, rối rít hành lễ: “Tham kiến Ly Vương.”
Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, hắn phất tay áo, chán ghét nói: “Đứng dậy đi.”
Gương mặt tuấn tú của hắn giận dỗi, những tên này không biết nhìn người, trong buổi cung yến bình thường lần trước, mấy lão già này đã nhìn chằm chằm nữ nhân của hắn, làm hắn hận không xông lên móc mắt chó của đám người kia ra!
Mọi người chậm rãi đứng dậy, vừa thấy sắc mặt đen thui của Ly vương lập tức hoảng sợ, nghi ngờ không dứt, ngươi nhìn ta rồi ta nhìn người, không rõ gương mặt tuấn tú như mùa xuân tháng ba của Ly vương vừa rồi sao lại trở nên u ám?
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị Dạ Nguyệt Ly ôm chặt chẽ trong ngực, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt ngoài tấm áo khoác lông chồn, mặc dù nàng không giải thích được vì sao tâm tình hắn đột biến, nhưng bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng từ trong áo khoác lông chồn đưa ra, cầm nhẹ tay hắn an ủi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên cười với hắn.
“Nhờ Vương gia nhà ta ưu ái, riêng thần thiếp được tổ chức tiệc sinh nhật, tại đây thần thiếp xin đa tạ Ly vương và Ly vương phi tương lại đã đến, bên ngoài gió lớn, kính mời Ly vương mau vào trong ngồi, Mộ Dung cô nương cũng vậy, cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Âu Dương Tĩnh đứng dậy từ chỗ ngồi, bước đến trước mặt Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu, dịu dàng cúi đầu, tiếng nói như chim vàng anh thanh thúy dễ nghe, lông mày thanh thoát, ánh mắt như nước mùa xuân, môi tô son kiều diễm ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ, da nhẵn mịn tinh tế như ngọc, nàng đang mặc y phục màu đỏ nhưng cũng không có vẻ nịnh hót chút nào, đai thắt gọn gàng, càng nhìn kỹ thì phát hiện ra cô gái này có một vẻ khác rất thú vị.
Dạ Nguyệt Ly cực kỳ hưởng thụ một tiếng ‘vương phi tương lai’ này, sắc mặt cũng dịu lại một chút, hắn khẽ nhếch môi, vòng tay qua bên hông Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nắm chặt, động tác đoạt lấy, đồng thời cũng là tuyên cáo với mọi người: Mộ Dung Tiểu Tiểu thuộc về hắn!
Mộ Dung Tiểu Tiểu căn bản không chú ý đến động tác trẻ con như vậy, nàng tinh tế đánh giá Âu Dương Tĩnh, người này là nữ chủ nhân duy nhất trong biệt viện Hiên Vương phủ, dù chỉ lằ trắc phi nhưng bản lãnh thật không tầm thường.
Ba năm trước nàng được gả vào Hiên Vương phủ, mặc dù không có điểm nào nổi trội, nhưng có thể khiến cho Nam Cung Nguyệt Hiên không hạ nàng xuống, còn để nàng ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của Hiên Vương phủ, nếu nói nàng dựa vào bối cảnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu không cho là như vậy, chỉ bằng ánh sáng thỉnh thoảng xẹt qua trong đáy mắt nàng ta, Mộ Dung Tiểu Tiểu biết đây là một nữ nhân thông minh.
Âu Dương Tĩnh cũng không trông chờ Dạ Nguyệt Ly trả lời câu hỏi của mình, Ly vương lạnh lùng mọi người đã sớm biết, có thể khiến hắn đối đãi đặc biệt chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân đang bên cạnh hắn kia, chẳng qua là nàng không cần quan tâm đến những chuyện này, nàng chỉ cần hoàn thành chuyện mà Nam Cung Nguyệt Hiên giao phó, chuyện kế tiếp căn bản không tốn nhiều sức đối với nàng.
Nàng nhẹ nhàng bước tiếp, nã nhặn lịch sự cười, nói với Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Mộ Dung cô nương nhanh chóng đến ngồi cùng với nữ quyến bên này, để cho các vị vương gia bàn chuyện.”
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới phát hiện, trong phòng lớn được đặt nhiều bàn tiệc, tất cả khách mời đều đã sớm ngồi yên ổn, quan lại cũng không ngồi cùng thê thiếp mà là nam nữ ngồi riêng, ở giữa chỉ dùng một loại sợi tơ tằm màu xanh trong suốt để phân tách, nhìn ra được sự phân biệt rõ ràng.
Đối với Bắc Địch quốc, Nam Dục quốc dù bảo thủ hơn nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu cho là như thế này thật là khoa trương, nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, rõ ràng là không tình nguyện, thay vì ngồi chung với một đám nữ nhân kia nàng chẳng thà ngồi chung với Dạ Nguyệt Ly.
Sắc mặt Âu Dương Tĩnh thay đổi, không vì chuyện gì khác, chỉ vì Dạ Nguyệt Ly sẽ ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đến ngồi bên phía nam nhân, như vậy làm sao được!
“Mọ Dung cô nương, các vị vương gia ngồi cùng nhau để đàm luận chuyện triều chính, nữ nhân chúng ta đềi nghe không hiểu, chẳng bằng cùng ngồi với nhau, như vậy có thể cùng nhau tâm sự một chút, Mộ Dung cô nương thấy thế nào?”
Mộ Dung Tiểu Tiểu tạm ngừng bước chân, nàng rũ mắt xuống, bàn tay trắng nõn chống cằm, bộ dáng như vậy khiến người khác cho là nàng đang suy nghĩ, mà ở một góc độ người khác không nhìn thấy, đáy mắt nàng nhanh chóng hiện lên một tia giảo hoạt.
Có biến!
Cũng tốt, cuộc sống thỉnh thoảng có chút gia vị như vậy nàng cũng không thấy chán ghét.
“Như vậy cũng tốt.” Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ ngước mắt cười nói.
Mi tâm Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua Âu Dương Tĩnh, đối với chuyện nàng tự tiễn quyết định hắn vô cùng bất mãn, phải biết rằng hắn rất không muốn tách ra khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, định lên tiếng phản đối, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại lên tiếng lần nữa.
“Ly, ăn cơm xong là được rồi.”
Trong ống tay áo lông chồn rỗng rãi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nắm lấy bàn tay Dạ Nguyệt Ly, mắt hạnh cười hiện lên vẻ thích thú, Dạ Nguyệt Ly nhất thời sáng tỏ tâm tư nhỏ của nàng.
Mi tâm giãn ra, Dạ Nguyệt Ly bất đắc di than nhẹ, hắn khẽ nghiêng người giúp nàng sửa sang lại áo khoác lông chồn, khép vạt áo lại thật chặt rồi cúi người xuống bên tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhẹ giọng nói: “Nếu có người ức hiếp muội, lập tức gọi ta, nếu muội không muốn gọi cũng có thể tự mình trả đũa lại, không cần để ý chuyện gì khác, mọi chuyện đầu có huynh.”
Dứt lời, hắn xoay người, tại góc độ mọi người không nhìn thấy, đưa lưng về phía bữa tiệc, khẽ cắn vành tai nàng, rồi sau đó còn cố liếm vài cái, nhìn vành tai trắng nhỏ xinh kia mập mờ dính nước, ngay sau đó từ từ ửng hồng, Dạ Nguyệt Ly hài lòng liếm môi, ánh mắt khó chịu giảm xuống một chút.
“Ừ…” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không hiểu tiếng này là trả lời Dạ Nguyệt Ly hay là bời vì không chịu nổi hắn tùy ý liếm láp, vì không kiềm chế được mà hừ nhẹ, gò má nàng nóng lên, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, nhanh chóng chui vào trong lồng ngực hắn.
Dạ Nguyệt Ly cười khẽ một tiếng, đợi nàng khôi phục bình thường mới ôn nhu nói, “Được rồi, ta đi bên này, nhớ lời ta nói,”
Mộ Dung Tiểu Tiểu mím môi không nói, suy nghĩ một chút, cũng không biết bị lông chồn trên áo khoác dính vào, mới bị Dạ Nguyệt Ly cắn một chút, nàng cảm thấy vành tai có chút ngứa, cũng không dám đưa tay lên vuốt, chỉ đành vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào áo khoác lông chồn, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, rầu rĩ đi theo Âu Dương Tĩnh về phía nữ quyến bên kia.
Hành động của Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu đều bị mọi người nhìn thấy, cũng không ai dám có bất kỳ ý kiến gì, đương kim Ly vương gia trời sinh tính lạnh lùng tàn ác, ngay từ sáu năm trước lúc mới đến Nam Dục được chứng kiến, bọn họ còn không dám có ý kiến gì với vị vương gia lạnh lùng này, mà những người ở đây đa số đều tham gia buổi cung yến đêm đó, vị Ly vương phi tương lai này của Ly vương thi thố tài năng trong bữa tiệc không tốn chút sức lực nào đã biến Triệu Thi Nhân thành phế nhâ, cho tới bây giờ trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi, có người nhát gan nhớ đến một màn kia, dạ dày dường như cuộn trào lên.
Trấy Dạ Nguyệt Ly xoay người đến bên này, Nam Cung Nguyệt Hiên tán thưởng nhìn Âu Dương Tĩnh, quả nhiên hắn vẫn yêu thích nữ nhân thông minh, nếu chỉ xinh đẹp, cũng chỉ xứng để hắn phát tiết trên giường.
Nụ cười Âu Dương Tĩnh mềm mại, hôm nay nàng tuyệt đối không để Nam Cung Nguyệt Hiên thấy vọng đối với nàng!
Trong nội tâm nàng cũng đang suy tính, quả nhiên Ly vương cưng chiều cô gái này như châu như ngọc, cũng không uổng công nàng tính toán ra tay từ cô gái này, nếu muốn thuyết phục Ly vương tách ra ngồi, không chừng nàng sẽ không được chú ý đến, mà Nam Cung Nguyệt Hiên cũng đã báo trước cho nàng tình cảnh trước đó của Mộ Dung Tiểu Tiểu, có thể nắm chặt được tâm tư Ly vương, có thể thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu không tầm thường, nàng tuyệt không thể coi thường, làm xong chuyện lúc này, không chừng địa vị nàng trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên sẽ tăng lên.
Sau khi Dạ Nguyệt Ly xoay người liền thu lại nụ cười, ánh mắt quét đến người đang ngồi bên tay phải Nam Cung Nguyệt Hiên là Nam Cung Nguyệt Bân, hắn nghiêm mặt, làm cho người khác không thấy rõ tâm tình.
Mắt Dạ Nguyệt Ly híp lại, hắn vốn định để Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi cùng hắn mộ chỗ, làm Nam Cung Nguyệt Bân nhìn rõ hoàn cảnh, không ôm ảo tưởng nữa, xem ra việc hôm nay để nàng ngồi cũng đám nữ quyến bên kia vẫn có thể xem là một việc sáng suốt, chỉ là mặc dù hắn có thể nhất thời làm Mộ Dung Tiểu Tiểu không chú ý đến Nam Cung Nguyệt Bân, nhưng lại không thể bảo đảm nàng sẽ không phát hiện Nam Cung Nguyệt Bân.
Nhưng nàng thuộc về hắn, hắn sẽ không buông tay!
Coi như Nam Cung Nguyệt Bân đã cứu Mộ Dung Tiểu Tiểu một mạng, biện pháp xấu nhất chính là giết Nam Cung Nguyệt Bân…
“Ly vương đối xử thật tốt với Mộ Dung cô nương, hai người nhìn thật khăng khít, thật là ao ước của chúng ta.” Âu Dương Tĩnh dẫn Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi bên phải chính mình, phân phó hạ nhân đem bát đũa lên, nàng che miệng trêu ghẹo nói.
Cùng ngồi tại chỗ này đa số đều là Cáo Mệnh phu nhân trong triều, lần này dẫn khuê nữ nhà mình đến, rối rít phụ họa Âu Dương Tĩnh:
“Đúng vậy, Ly vương lại tuyên bố chỉ lấy một mình Mộ Dung cô nương, chuyện này ở Nam Dục là lần đầu tiên xảy ra.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Mộ Dung cô nương thật là thiên tư quốc sắc…”
“Ta thấy là cực kỳ xứng đôi với Ly vương…”
…
Không chỉ có Âu Dương Tĩnh cố ý làm ra vẻ có giao tình tốt với Mộ Dung Tiểu Tiểu, cùng chỉ vì Mộ Dung Tiểu Tiểu là Ly vương phi tương lai, lúc này nịnh nọt nàng sẽ làm cho nàng lưu lại ấn tượng tốt, tóm lại sẽ không sai.
Nghe xung quanh không ngừng tán thưởng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng duy trì cười nhạt, cho nên mới nói nàng cũng không tình nguyện đến ngồi bên này, chỉ mong trò hay không bắt nàng phải đợi quá lâu.
Bởi vì Mộ Dung Tiểu Tiểu thường xuyên sống tại biệt viện, cực ít ra ngoài, khiến bên ngoài đồn đại nàng như thần, những người không đến cung yến cực kỳ mọng đợi được nhìn thấy hình dáng Mộ Dung Tiểu Tiểu, chẳng hạn như Triệu Thi Mộng, còn có Triệu phu nhân.
Triệu Thi Mộng đầy mặt ghen ghét không che dấu, hai tay nắm chặt dưới khăn trải bàn, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay nàng cũng không có cảm giác, nàng không muốn Mộ Dung Tiểu Tiểu có diện mạo xinh đẹp kinh người như thế, không trách được Ly vương gia lại vứt bỏ tỷ tỷ mà cưới nữ nhân này, không trách được mọi người muốn lấy danh hiệu của tỷ tỷ cho nữ nhân này, không trách được phu quân tương lại Bân vương của nàng bị nữ nhân này hấp dẫn!
Chỉ vì nữ nhân này có một vẻ mặt dụ dỗ nam tử!
Triệu thị hận thù Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt tràn đầy ác độc, nàng gắt gao nắm chặt đôi đũa, thân hình phát run, nếu không phải đang trong yến tiệc, nàng thật muốn tiến lên một đao đâm chết nữ nhân đáng chết này!
Chính là nàng! Làm hại Thi Nhân ngây ngốc như một đứa trẻ ba tuổi! Sao nàng còn mặt mũi ra đây ngồi dự tiệc? Không sợ gặp báo ứng sao?
Hai mẹ con Triệu thị không che dấu chút nào thù hận, mọi người ngồi quanh bàn cũng phát hiện, nhất thời đều dừng lại.