Editor: Tư Di
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn xuống món ngon đang gắp đến miệng, không để ý tới sự dụ dỗ dịu dàng nhẹ ngàng của Dạ Nguyệt Ly, kiên quyết quay mặt đi: "Muội đã ăn no rồi."
Mặc dù còn muốn ăn nhưng bời vì Dạ Nguyệt Ly gắp cho nàng món măng giòn nàng yêu thích nhất nên nàng lại cảm thấy mất hứng không muốn ăn.
Nàng không khỏi chau đôi mày thanh tú, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên, không thể nuông chiều nam nhân! Giống như Dạ Nguyệt Ly, đối tốt với hắn, hắn liền được voi đòi tiên, cái gì cũng muốn quản, cả người nàng đều là của hắn, hắn còn không yên lòng cái gì? Luôn ăn dấm chua như vậy khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Dạ Nguyệt Ly chăm chú nhìn dung nhan tinh sảo của người bên cạnh, híp cặp mắt đỏ rực thâm thúy tối tăm, hắn nói sâu xa: "Nếu như nha đầu không có khẩu vị, huynh không ngại ngay bây giờ ôm muộn trở về phòng, giúp muội "thực sự cho ăn no…"."
Tay Dạ Nguyệt Ly cầm đũa vẫn không bỏ xuống, giờ mập mờ nói nhỏ kèm hơi thở ấm áp phả vào vành tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, trực tiếp khiến cơ thể mềm mại của nàng khẽ run, gương mặt nóng lên không cách nào khống chế được sắc đỏ từ mặt lan ra đến cổ, nàng tức giận quay đầu trợn trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, môi anh đào mấp máy, lại thấy Dạ Nguyệt Ly cười như không cười ngắm nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm mà tà mị, nàng cắn răng nghiến lợi thét lên: "Muội không ăn!"
Hình như còn chê mặt nàng không đủ đỏ, đầu lưỡi trơn trơn của hắn càn rỡ liếm lên vành tai mềm mại của nàng, bất đắc dĩ nói: "Xem ra, vẫn phải trở về phòng đút…"
Con mắt mờ sương của Mộ Dung Tiểu Tiểu càng lúc càng mơ hồ, gò má bắt đầu càng lúc càng nóng lên, giọng nàng run rẩy: "Huynh…huynh tên lưu manh…"
Giọng nàng run run lên án vào tai Dạ Nguyệt Ly lại thành nũng nịu, hết sức dễ nghe, con mắt đỏ rực của hắn thoáng hiện lên nụ cười nhỏ đến mức khó có thể nhận ra, lời nói lạnh lùng nghiêm nghị không cho phép từ chối: "Ăn thêm một chút nữa nếu không huynh sẽ nghĩ là muội không yêu huynh nữa, thậm chí huynh gắp món ăn cũng không ăn."
Thấy hàm răng nàng cắn môi dưới, thân thể mềm mại cũng không ức chế nổi mà xui lơ trong lồng ngực hắn, hắn cười nhẹ, nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, giọng nói khàn khàn, buồn rầu nói: "Lưu manh? Ừm, huynh thích, giờ huynh liền muốn lưu manh với muội, làm thế nào đây? Dĩ nhiên, nếu muội còn nói lại một lần nữa huynh lập tức biến danh hiệu này thành thật."
Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe xong sợ hết hồn hết vía, bởi vì cảm nhận nhận được đỉnh nhọn của dị vật chọc vào người nàng nên liền há miệng ra theo bản năng, chỉ sợ Dạ Nguyệt Ly muốn măm măm nàng ngay trong phòng ăn.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Dạ Nguyệt Ly hôn nhẹ lên trán trơn bóng như bạch ngọc của Mộ Dung Tiểu Tiểu, sau đó khẽ thở dài, giọng nói bị đè nén cơ hồ rung lên: "Như vậy mới ngoan, muội gầy như vậy không ăn nhiều chút sao được."
Dứt lời, hắn bỏ miếng măng giòn đã lạnh từ lâu xuống, gắp một miếng măng giòn khác đưa lên miệng nàng, ánh mắt giống như vô tình lướt qua bụng dưới của người nào đó, sau này, nơi nay sẽ chứa đựng kết tinh của hai người bọn họ, không nuôi nàng cho tốt thì nào có được.
Mỗi một tấc da tấc thịt của Mộ Dung Tiểu Tiểu như bị thiêu đốt, nàng vừa hờn vừa giận nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên chuyện, trọng miệng lại như nhai sáp nến, ăn thì không ngon.
Đè xuống tiếng thở dài nặng trĩu, Dạ Nguyệt Ly không nhịn được thỏa hiệp nói: "Được rồi, đừng nhìn huynh như vậy, ngày mai chúng ta tham gia tiệc, chỉ là sau khi thăm Nam Cung Nguyệt Bân không cho phép muội còn nghĩ đến hắn ta nữa."
Thôi, nàng khó chịu, hắn cũng khó chịu theo, tại sao hạnh phúc của hai người bọn họ lại bị kẻ không quen biết ảnh hưởng?
Thân thể cứng ngắc của Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, hàng lông mi dài kích động, ánh mắt vẫn còn mang theo nghi ngờ nhìn Dạ Nguyệt Ly, chuyện gì đã xảy ra với người này? Đầu tiên là không cho nàng đi sao giờ lại thay đổi ý kiến rồi?
Đôi môi đỏ mọng chợt đau nhói, lại thấy Dạ Nguyệt Ly đang giày xéo nàng, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, gấp gáp yêu câu: "Đồng ý với huynh đi!"
"Được." Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ mở miệng.
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly khẽ dao động, bàn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, vội vàng nói: "Nha đầu, cả đời huynh không muốn gì khác, trừ muội ra! Không cho phép nghĩ về hắn mãi nữa, người muội yêu là huynh!"
Coi như hắn cố gắng hết sức che dấu nỗi sợ hãi nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn nhận ra sâu nơi đáy mắt hắn là sự đau đớn và lo lắng, nàng nuốt thức ăn trong miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giải thích: "Ly, muội chỉ muốn xác nhận thân thể Việt Bân không còn gì đáng ngại, nếu khồng mặc dù muội hạnh phúc nhưng lương tâm muội lo lắng."
"Nha đầu, huynh nói rồi, muội nợ hắn, huynh sẽ trả." Dạ Nguyệt ly nghiêm túc nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, lời nói lúc trước của hắn không phải nói xuông mà là thật sự làm như thế.
Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm chặt lấy cổ của hắn, mỉm cười bất đắc dĩ, còn có thể nói cái gì nữa đây? Cũng không thể bởi vì khoản nợ của nàng mà khiến hắn không thoải mái theo.
Nàng không phản đối, nụ cười lại hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly, ai nói nhượng bộ không phải là chuyện tốt? Buông tay đúng lúc, nàng sẽ tự mình tiến lại gần hơn….
Bị Dạ Nguyệt Ly giày vò đến qua nửa đêm, Mộ Dung Tiểu Tiểu gần như ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh, nghĩ đến việc dù sao cũng sẽ tới trễ nên nàng cũng mặc cho Dạ Nguyệt Ly không nhanh không chậm ôm nàng rửa mặt.
"Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong."
Lúc Toái Nguyệt đi vào tay đang cầm hộp quà, Dạ Nguyệt Ly vừa dụ dỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu uống xong bát canh, vì để thân thể nàng càng trở nên tốt hơn, trong thời gian này, hắn luôn tìm cách bồi bổ cho Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mục đích là gì, không cần nói cũng biết.
"Ừ, đi thôi." Dạ Nguyệt Ly bế ngang Mộ Dung Tiểu Tiểu đi ra khỏi phòng.
"Chuẩn bị tặng quà gì?" Vùi ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu quay đầu nhỏ nhìn về phía Toái Nguyệt.
"Thưa tiểu thư, một bình ngọc phật mà thôi." Vẫn giữ khuôn mặt gỗ tuấn tú, Toái Nguyệt trầm giọng đáp.
"Sao lại tặng đồ tốt như vậy?" Hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chăm chăm vào hộp quà, gương mặt đau lòng.
Ngọc phật mà thôi? Nàng không nhịn được khóe mắt giật giật, không nên trách nàng hẹp hòi, thật sự nàng không có chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với Nam Cung Nguyệt Hiên, cung yến lần trước công khai cười nàng cũng thôi đi, lại còn phải tặng quà cho Hiên Vương phủ, thật sự là nàng không cam tâm tình nguyện mà.
"Nha đầu không cần lo lắng, những thứ đồ này trong phủ còn nhiều mà."
Cho là nha đầu lo lắng đến vấn đề tài lực của hắn, Dạ Nguyệt Ly vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, cười nói không sao cả.
Tiêu Diêu sơn trang của hắn căn bản không thiếu tiền tài!
Dĩ nhiên nàng biết hắn có tiền!
Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng bĩu môi, Tiêu Diêu sơn trang là thương nhân bán lương thực, hôm nay lại có Vương gia của một nước, thiếu tiền mới là lạ.
Bắt gặp sắc mặt của người nào đó vẫn còn đang khó chịu, Dạ Nguyệt Ly ôm người nhảy lên xe ngựa, khóa chặt nàng ở trong ngực của mình, lúc này mới cười tà nói: "Nha đầu sót tiền cho huynh sao?"
"Hừ!" Mộ Dung Tiểu Tiểu lạnh lùng hừ một tiếng.
Mặt mày Dạ Nguyệt Ly cười tươi như hoa, gõ nhẹ xuống cánh môi nàng, hắn cười tà nói: "Ngoan, không sao, của huynh chính là của muội."
Bao gồm mạng của huynh.
Một câu cuối cùng, Dạ Nguyệt Ly thầm nói với lòng mình...
Đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu lóe sáng, hai tay níu chặt vạt áo của Dạ Nguyệt Ly, hỏi xác nhận lại: "Huynh nói sao?"
Ở cái thế giới này, chỉ có đứa ngốc mới có thể ngại tiền nhiều hơn, huống chi, vốn nàng chính là người phàm, tiền, đương nhiên càng nhiều càng tốt, cộng thêm tiền chính nàng kiếm ra được, không phải là nàng cũng được xứng danh tiểu phú bà rồi sao?
Nhất thời, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến mức mở cờ trông bụng.
Nhìn nàng vẫn còn đang hả hê, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly càng trở nên dịu dàng, chợt nghĩ lại đến cái gì đó, Dạ Nguyệt Ly liếc mắt lạnh đến chỗ cạnh hộp quà, mập mờ nói nhỏ: "Nha đầu, nếu chúng ta thành thân sớm một chút, đến lúc đó tiền mừng thu về còn quý giá hơn gấp nhiều lần thứ này."
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhướng nhướng đôi mày thanh tú, cười sáng tỏ: "Ly, đừng nghĩ muội dễ lừa như vậy."
Gương mặt tuần tú của Dạ Nguyệt Ly liền ngơ ngác, rồi sau đó uể oải nói: "Nha đầu, muội không thể mơ mơ màng màng một lần được à?"
Xe ngựa từ từ đánh về phía Hiên Vương pủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi trong ngực Dạ Nguyệt Ly nên không có tí cảm giác lắc lư nào, nàng cười tươi roi rói thương lượng: "Lần tới muội sẽ xem xét một chút…."
Không ngăn cản được ngọt ngào lan tràn trong lòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu thầm than, thật ra thì nàng đã đủ mơ mơ màng màng rồi, so với kiếp trước, kiếp này từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Dạ Nguyệt Ly ở bên người nàng thì cũng không cần nàng quan tâm đến cái gì cả, tất cả những gì liên quan đến nàng, dù lớn dù nhỏ, nam nhân này sẽ hết mực quan tâm, căn bản đời này thực sự chưa từng trải qua chuyện nguy hiểm, tranh giành đấu đá, cuộc sống nhàn hạ kiếp này của nàng khác xa một trời một vực với kiếp trước, giờ nàng chỉ cảm thấy kiếp trước giống như một giấc mộng xa xôi.
Mà tất cả chỉ vì hắn......
"Ly..." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, si ngốc nhìn đáy mắt của Dạ Nguyệt Ly, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo này, chỉ cần tầm mắt vừa chạm đến nàng, giờ nào khắc nào cũng làm nàng đắm chìm trong dịu dàng cùng cưng chiều, đặc biệt là hắn chỉ dành riêng cho nàng.
"Nha đầu…" Dạ Nguyệt Ly khép hờ hai mắt, thâm tình ngắm nhìn nàng, hắn rất thích nàng gọi hắn là "Ly", mỗi lần gọi là lại khiến tâm hắn cảm thấy mềm nhũn.
"Ly, muội muốn hôn huynh." Nàng mê muội nhìn vào hắn.
"Có gì thông thể?" Hắn cười đến cuồng dã hấp dẫn, nhất thời liền cúi đầu xuống hôn rất sâu lên gương mặt hồng hào…
Ngoài đường gió thổi mãnh liệt, nhưng ở trong không gian nho nhỏ này lại tỏa ra ôn tình nồng đậm….
Ngay đêm đó Dạ Nguyệt Ly ôm ấp Mộ Dung Tiểu Tiểu cùng nhau xuất hiện tại Hiên Vương phủ, khi đó cả đại sảnh to bỗng chốc trở nên yên tĩnh, vẻ mặt cả đám thay đôi khác nhau.
Dạ Nguyệt Ly vẫn mặc một thân cẩm bào đen như mực, hắn bễ nghễ nhìn mọi người, toàn thân tự tản ra lạnh lẽo khiến người ngoài càng cảm thấy tôn quý không thể xâm phạm, ngũ quan vô cùng lãnh tuấn, sắc bén lạnh lẽo cộng thêm cặp mắt đỏ rực khát máu, coi như hắn chỉ đứng xa xa ở đó, không nói một lời cũng sẽ làm người ta không kìm nén được sợ hãi liền cúi đầu.
Mà khi hắn thu hối ánh mắt nhìn về phía nữ nhân trong ngực thì trong chớp mắt hai mắt muốn đóng băng đột nhiên trở nên dịu dàng như muốn chảy ra nước, mọi người lại không thể không kinh ngạc thầm than, quả nhiên như lời bên ngoài đồn, Ly Vương cưng chiều Vương phi tương lai như bảo bối.
Quả không hổ với danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân của nước Nam Dục Quốc, lấy hết những từ ngữ tốt đẹp cũng không đủ để miêu tả nữ tử này, dưới áo lông trắng tinh thuần của tuyết hồ là dung nhan khuynh thành, chỉ cần nhìn một cái cũng đã nhớ như in không thể nào quên được, nàng đứng đó chỉ cười nhạt, coi như bị Ly Vương ôm kín trong ngực cũng không kiêu ngạo, phần cư xử lạnh nhạt này mấy người có thể học được?
Mọi người không khỏi sợ hãi than, Ly Vương và vị Vương phi tương lai này quả thật xứng đôi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp bỏ qua những ánh mắt thưởng thức hoặc ghen tỵ hoặc kỳ thị kia, nàng nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Xem ra chúng ta tới không tính là quá trễ."
Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa lên tiếng, lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên mới phục hồi lại tinh thần, phá vỡ không khí quỷ dị này, hắn kinh ngạc mở miệng: "Ha ha, Tam Hoàng đệ, Mộ Dung cô nương, Hoàng huynh ta còn tưởng là các ngươi không tới, may mắn Hoàng huynh còn đặt biệt giữ lại vị trí cho các ngươi, mau tới ngồi đi."
Đáy mắt Nam Cung Nguyệt Hiên thoáng qua tia thâm ý, trong lòng khẽ thở phào một cái, cuối cùng cũng đến rồi!
Nếu không, không biết kịch vui hôm nay còn có thể diễn không nữa.