“… Anh.” Lăng Mị cười ngượng ngập, do dự thả hai đứa trẻ xuống.
“Ai là anh cậu?” Giọng Quan Trạc trầm đáng sợ, mắt cũng không nhìn vào Lăng Mị mà nhìn chằm chằm vào Quan Quan cúi đầu im lặng, môi mấp máy vài cái nhưng chẳng thốt nên lời nào.
Quan Tiểu Cẩn giờ mới biết cô đã gây họa, cũng không biết lời cô nói qua cửa rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, tay chân luống cuống. Mà người họ không muốn cho biết chuyện này nhất, chính là Quan Quan.
Chỉ có mình Quan Chước thoạt trông bình tĩnh nhất. Anh ngồi xổm xuống, lúc tầm nhìn ngang với Quan Quan thì thấy một gương mặt dàn dụa không ngoài dự liệu.
Quan Quan lẳng lặng khóc, phát hiện có người đang nhìn thì lập tức cúi đầu thấp hơn, lấy cánh tay quệt mặt làm khuôn mặt càng ướt hơn.
“…Đói bụng sao?” Quan Chước hỏi nó, giọng nói vẫn bình ổn như trước.
“… Vâng.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng đậm giọng mũi, còn nấc cụt một cái.
Quan Chước sờ đầu nó, ôm nó lên. “Đói thì về nhà thôi, đừng khóc.”
“Vâng…” Thằng bé gần như úp mặt lên vai chú, không nhìn tới hai người thân còn đứng sững ở kia.
“Cháu chỉ đói bụng… chứ không khóc đâu….” Quan Quan buồn bực nói.
“Ừ, chú biết.”
… ….
Quan Trạc mở to mắt nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ mất hút sau khúc quanh chỗ hành lang, lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực. Rõ ràng không muốn để Quan Quan biết nhất, rõ ràng hắn đã cố hết sức để sắm vai một người cha đạt tiêu chuẩn, đáng tin…
Vừa xoay đầu lại nhìn thấy thằng nhóc Lăng gây họa, lửa giận trong lòng dường như đã tìm được chỗ xả.
Quan Tiểu Cẩn thấy anh mình vung nắm đấm tới mặt Lăng dê con, mà bạn trai cô thì hoàn toàn ngây đơ, bị đánh lảo đảo lùi mấy bước.
Davy vốn chỉ kinh ngạc ngây người lại bị cậu bạn vô tình bỏ rơi thấy hai người lớn đánh nhau xong cũng sợ hét toáng lên.
… …
Quan Tiểu Cẩn đau khổ ôm đầu.
Quan Chước gặp phải Mộc Tử Duy ở cầu thang.
Mộc Tử Duy giật mình rồi nhỏ gingj nói: “… Quan Quan… biết rồi?”
“Ừ.” Quan Chước rõ ràng cảm giác được sức ôm của đứa trẻ trong lòng trở nên chặt hơn. Anh vỗ lưng Quan Quan, khẽ nói với Mộc Tử Duy: “Không sao, đừng lo.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu.
Quan Chước nói gì cậu cũng tin hết.
“Bây giờ đi về à?” Mộc Tử Duy hỏi. Sau khi được nghe câu trả lời thuyết phục, lập tức chạy đi thay bộ quần áo đầu bếp, rửa tay, đi tới, ngoái đầu lại.
“Chúng ta về nhà.”
Quan Quan nghe thấy cũng quay đầu, vành mắt đo đỏ nhìn cậu, nhưng xoay mặt qua chỗ khác vì khó chịu.
Mộc Tử Duy nhón chân sờ lên mặt nó, đầu ngón tay bị nước mắt làm ướt.
“Bây giờ em cao hơn anh nha.” Mộc Tử Duy cười nói với nó.
Quan Quan xoay mặt cúi đầu nhìn cậu, cuối cùng mỉm cười.
Cửa hàng đành phải đóng cửa sớm trong tiếng nói kháy của Tần Cáp. Mộc Tử Duy và Quan Chước mang thằng bé về, lúc đang lau mặt cho Quan Quan thì chuông cửa vang lên.
Mộc Tử Duy đi ra xem, nhón chân lên nhìn ra từ mắt mèo.
“Là anh cả với Tiểu Cẩn.” Mộc Tử Duy nói, nhẹ giọng hỏi Quan Quan. “Quan Quan, em có muốn họ vào không?”
Người ngoài cửa rõ ràng sốt ruột luống cuống, cửa bị gõ mấy phát.
Quan Quan bị dọa run người một cái, lắc đầu quầy quậy.
Mộc Tử Duy lập tức lấy di động nhắn tin cho Quan Tiểu Cẩn.
“Hai người về trước đi…. hiện giờ Quan Quan không được vui.”
“… Cô khuyên anh cả nhé, bảo anh ấy đừng buồn.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó thì không còn động tĩnh nữa.
Mộc Tử Duy quay đầu lại nhìn, Quan Chước đang lau mặt cho Quan Quan, cứ qua một hồi thì mắt Quan Quan lại ướt.
Mộc Tử Duy đi tới nắm tay nó, hỏi: “Vì sao không muốn họ vào?”
“… Không cần họ nữa….” Quan Quan thút thít đáp.
Quan Chước và Mộc Tử Duy đều sửng sốt.
“Họ không cần em, em cũng không cần họ nữa…” Quan Quan nói tiếp, nước mắt càng rơi mau hơn.
Hai người nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Họ cũng không cần em…” Quan Quan lẩm bẩm, bỗng ngẩng đầu, cẩn thận hỏi, “Chú, chú với anh lùn sẽ không bỏ rơi cháu chứ?” Ánh mắt sợ hãi ấy làm hai người đau lòng.
“Không ai bỏ rơi cháu đâu.” Giọng Quan Chước nghẹn ngào, nhưng rất vững chãi.
Quan Quan lại không nói gì.
—
Đêm đó, Quan Quan tắm rửa xong liền quay về phòng cầm gối đi tới cửa phòng Quan Chước, nói muốn ngủ cùng.
Sau khi được cho phép, nó lập tức bò lên giường, ngủ ngay giữa giường, ngoan ngoãn đắp kín chăn, cuối cùng còn không quên nghiêm túc nói: “Thấy chưa, cháu rất ngoan.”
Mộc Tử Duy biết đây là Quan Quan sợ bị bỏ rơi, lòng cậu càng đau hơn. Cậu vuốt sống lưng Quan Quan, nói: “Thật sự không có ai bỏ rơi em cả. Mọi người đều rất thích em, anh, chú em, bố em, cô Cẩn của em, mọi người đều cần em.” Cậu tư lợi nên không nhắc tới còn một người có huyết thống với Quan Quan – mẹ Quan Quan.
Quan Quan cũng không lên tiếng, qua một hồi lâu mới nói.
“Cô Cẩn bảo em mà lên lầu thì không cần em nữa.”
“Đó là cô em nói đùa thôi, em biết đấy, Tiểu Cẩn rất thích trêu em mà.”
Vẻ mặt Quan Quan càng khó chịu hơn: “Bố cũng bảo không cần em, lúc bố cãi nhau với mẹ ấy.”
“Mẹ cũng từng nói thế. Họ đều không cần em.”
Mộc Tử Duy không biết nên nói gì. Cậu không biết nhiều về mẹ Quan Quan lắm, nhưng cậu có thể thấy Quan Trạc cưng chiều Quan Quan, nghĩ cũng biết đó chỉ là lời nói lúc giận thôi. Nhưng trẻ con đâu phân rõ được thật giả? Chúng luôn sùng bái, tin tưởng người chúng thích, dù đó chỉ là một câu nói lúc giận hờn thì cũng tạo thành đả kích lớn đối với chúng.
“Hai người sẽ không bỏ rơi em đúng không, chỉ có hai người chưa từng nói muốn bỏ rơi em thôi.” Quan Quan dùng tay áp mặt Mộc Tử Duy nghiêm túc nói. “Em sẽ ngoan, rất ngoan.”
Lần này Mộc Tử Duy không nói gì khác, chỉ khẳng định: “Chúng ta sẽ không bỏ rơi cháu đâu.”
Lúc này Quan Quan mới coi như yên tâm, bởi vì hôm nay khóc mệt quá nên nói thêm mấy câu là ngủ ngay.
Quan Chước vừa vào phòng đã thấy Quan Quan ôm Mộc Tử Duy ngủ say sưa, nếp nhăn nơi chân mày cũng giãn ra.
Mộc Tử Duy vốn muốn nhổm dậy, nhưng bị Quan Quan ôm chặt quá sợ nó bị giật mình tỉnh giấc nên không dám nhúc nhích.
Quan Chước đi thẳng tới bên kia giường nằm xuống, cầm lấy tay của Mộc Tử Duy qua Quan Quan ở giữa.
Mộc Tử Duy cũng lặng lẽ nắm lại, độ ấm truyền từ lòng bàn tay làm ai cũng an lòng.
Cậu thấy hiện giờ là lúc tốt nhất. Đời này cậu và Quan Chước chắc cũng không có con, đôi bên cũng coi Quan Quan như con trai để yêu thương. Quan Quan là con của họ, là con của mọi người, không ai có thể cướp nó đi được.
Họ ở cùng nhau, mới thật sự là gia đình.
>