Chỉ qua mấy hôm mưa liên miên, thời tiết đã chuyển lạnh.
Kể từ hôm gặp gia trưởng không thành ấy, Lăng Mị liền chủ động chạy tới cửa tiệm làm thêm vào cuối tuần, lấy tư thế kiên định ở bên Tiểu Cẩn để cho mọi người thấy quyết tâm của hắn.
Bất ngờ là, sau khi hắn đề nghị, vị nam sinh thấp lùn kia gật đầu chẳng hề do dự, tuy anh hai nghiêm nghị của Tiểu Cẩn mặt khó chịu nhưng lập tức bị một cuộc điện thoại gọi đi, không có dư hơi để ý tới hắn.
Lúc ban đầu, Lăng Mị chuẩn bị tinh thần bị người nhà Tiểu Cẩn (đặc biệt là Quan Chước) ác ý gây khó dễ bất cứ lúc nào, nhưng sau khi làm ở tiệm một thời gian, hắn mới phát hiện….
Người ta căn bản là bận quá chẳng có thời gian để ý tới hắn!
Màn tưởng tượng nằm gai nếm mật, mưa sầu gió tủi của hắn tự dưng thiếu mất sự tồn tại của đại ma vương, kẻ thay thế lại còn là một ‘tiểu bạch thỏ’ chẳng hề có chút sức uy hiếp nào. Mức độ chênh lệch giữa hai người đúng là một trời một vực.
Lăng Mị gục đầu xuống, thở dài.
Không phải hắn bị M () cố ý muốn bị ngược, mà là cảm giác đấm vào bị bông thực sự dễ làm người ta ủ rũ uể oải.
() M viết tắt của masochism (khổ dâm), chỉ người thích bị ngược. Có thể đọc thêm thông tin trên wiki để rõ hơn.
Như bây giờ này, tiểu bạch thỏ ngồi xuống, đặt một đĩa bánh ngọt lót dạ lên tay hắn.
“Đói bụng rồi, ăn chút gì đó là có sức ngay.” Lăng Mị được bố thí ngẩng đầu đón ánh mắt thương hại, bưng đĩa bánh ngọt, đứng lên, lòng ngổn ngang đi khỏi bếp. Vừa ra khỏi cửa, nhìn một cái đã thấy Quan Tiểu Cẩn, lòng nhất thời càng ngổn ngang hơn.
Quan Chước bận thì cũng thôi, quan trọng là Quan Tiểu Cẩn cũng bận, suốt ngày đi theo hai anh trai cô, căn bản chẳng biết có đôi mắt u oán dõi theo mình.
“Kể thì có mỗi mình anh còn để ý tới tôi.” Lăng Mị đáng thương nhìn chằm chằm Quan Tiểu Cẩn, mặt mày cô xinh đẹp động lòng người khiến tất cả khách nữ trong tiệm đều phải xấu hổ, nhưng cô vẫn nhắm mắt làm ngơ theo sát hai anh trai lên lầu.
Lăng Mị ghét thuộc tính bám anh này lắm.
Nhưng… anh em mấy người này suốt ngày đi cùng với nhau để làm gì thế? Đừng có mà sắp xếp xem mặt cho Quan Tiểu Cẩn, giới thiệu bạn trai….
Không đúng, không đúng, không tới mức đó. Nhưng mà….
Lăng Mị không kiềm được phải nhìn lên tầng hai lần nữa.
Rốt cuộc là họ đang làm gì?
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong tiệm ——.
“Quan Quan, cậu thích cà rốt à?” Davy cau mày nói. Nó ghét ăn cà rốt, thậm chí không thể tưởng nổi tại sao con người có thể nuốt thứ đó được. Nhưng bạn tốt Quan Quan của nó lại đang bưng một bát chất lỏng màu cam to đùng nghiêm chỉnh uống, làm nó có cảm giác bị phản bội.
“Không thích.” Quan Quan nhả cái ống hút bị nó cắn méo mó ra, bĩu môi. “Nhưng đây là đồ uống do anh lùn làm, chú tớ cũng nói, nước cà rốt rất tốt cho mắt.”
Davy biết, người chú vừa cao vừa đẹp trai kia của Quan Quan chính là chủ tiệm này, anh lùn mà Quan Quan nói chính là ‘vợ’ của chú cậu ấy.
Hiện giờ nó và Quan Quan đang ở tầng một ăn uống, thi thoảng có mấy dì mấy chị đi tới trêu chúng nó. Chú, cô và bố Quan Quan đều ở tầng trên.
Davy nhìn cái bát màu cam kia, liếc sang khuôn mặt nhỏ cau có của Quan Quan, do dự mãi mới quyết định đổi cây kem ly nó thích lấy bát nước cà rốt của Quan Quan.
Nhưng Quan Quan vẫn cứ cau mày, lấy thìa quậy ly kem lộn tùng phèo.
Davy thấy buồn ghê, “Quan Quan, cậu cũng không thích ăn kem à?”
Quan Quan ngừng tay, “… Không phải.”
“Thế sao cậu không vui?”
Quan Quan cúi đầu, mãi mới nhỏ giọng nói: “Tớ ghét họ.”
“Ghét họ?’
“Ghét chú và cô, ghét nhất là bố!” Quan Quan nói nhấn mạnh từng chữ một, còn hét lên: “Ghét cả anh lùn nữa.”
Davy hoang mang: “Bởi vì họ bắt cậu uống nước cà rốt?”
Quan Quan mở to đôi mắt tròn trịa, dẩu môi, ngập ngừng hồi lâu: “Chính là… chính là ghét họ!”
“Họ cứ tránh tớ nói riêng với nhau, mấy ngày liền rồi, còn nói tớ là trẻ con, thứ họ nói trẻ con không nghe được.”
Davy vốn muốn nói “chúng mình đều là trẻ con mà”, nhưng thấy Quan Quan có vẻ giận thật, lại nuốt lời xuống.
“Cậu giận họ không chơi với cậu sao?”
Quan Quan cúi đầu, dùng sức khuấy kem.
“Bố mẹ tớ bình thường cũng không chơi với tớ, cho nên tớ tìm tới cậu. Nếu sau này không ai chơi với cậu, vậy cậu cũng có thể tìm tới tớ mà.”
Quan Quan ‘ờ’ một tiếng, rũ đầu, sau một lát lại nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ vẫn muốn biết họ đang nói gì.
“Ừ…” Davy lấy tay chống đầu, bỗng dưng mắt sáng rực lên, thả tay xuống, nhảy khỏi ghế, chạy tới kéo Quan Quan. “Đi, chúng ta lên trên đó xem họ nói gì.”
Quan Quan do dự. “Cô bảo, đi lên thì không cần tớ nữa…”
“Cô cậu nhất định là lừa cậu đấy, người lớn thích lừa trẻ con nhất.”
“Là thật! Mẹ tớ bảo không cần tớ, thế là thực sự không cần tớ nữa, tớ đã lâu lắm không gặp mẹ rồi.”
Lúc nói thế, Quan Quan nghiêm túc bình tĩnh, nhưng Davy không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nó im lặng rồi lại nói: “… Chúng ta lặng lẽ, nghe trộm?”
Quan Quan ngẩng đầu, ngừng khuấy kem, thận trọng gật đầu.
Từ tầng một lên tầng hai là cầu thang bằng gỗ, bước lên sẽ có tiếng vang khe khẽ. Hai đứa trẻ khom lưng, xách giày, đi chân trần, ‘lặng lẽ’ đi lên tầng trên trong cái nhìn của toàn bộ khách có mặt trong tiệm.
Trên tầng chỉ có mấy người khách nữ đang dùng cơm, thấy hai đứa con nít thì đều nhìn chăm chăm.
“A! Moe quá!”
“Đứa mặc cái áo in hình panda kia không phải con chủ tiệm sao? Đáng yêu quá ~~”
Quan Quan bực mình cau mày, Davy quay đầu, đưa tay lên môi, làm dáng ‘suỵt’ một cái.
“Cứu mạng! Tim ta trúng tên rồi!”
“Đúng là nhịp điệu moe chết đi được!”
….
Davy cau có vì đề nghị của nó không đạt được, nhưng vẫn chọn cách ga lăng thứ lỗi cho các chị, nhón chân đi về phía trước.
“Quan Quan ~ cậu chờ tớ đã ~.”
Davy vẫn cảm thấy Quan Quan rất giống mèo, đáng yêu y hệt mèo. Mà Quan Quan chân trần hiện tại, cẩn thận đi không phát ra tiếng, càng giống như mèo.
Nó theo sát Quan Quan giống mèo đi tới một cánh cửa, nhìn thấy ở cửa té ra còn có một người đang dán tai vào cửa nghe.
“Anh Tiểu Dương.” Quan Quan chọc vào thắt lưng người kia.
“A ——”. Lăng Mị kêu được nửa chừng thì bụm miệng lại, quay đầu nhìn quét một vòng, cuối cùng lúc cúi đầu thì thấy hai thằng quỷ gây sự.
“Anh Dương, anh ở đây trộm…”
Lăng Mị vội vã ngồi xổm xuống che miệng thằng nhỏ, nháy mắt với nó. Quan Quan nhìn hắn bằng tròng mắt đen thui, cũng nháy mắt một cái.
Ba giây sau, ba kẻ nghe trộm cùng ngoan ngoãn ghé tai vào cửa phòng, nín hơi lắng nghe, lỗ tai dựng đứng. Nhưng hiệu quả cách âm của gian phòng tốt quá thể đáng, họ chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng người, nhưng mãi mà không nghe ra được nội dung nói chuyện. Mãi đến khi….
“Em chịu hết nổi rồi! Rốt cuộc họ muốn làm gì, có cần phải ra công ra sức túm lấy Quan Quan không buông không?”
Lăng Mị nghe ra đây là giọng của Quan Tiểu Cẩn, tuy bị cửa gỗ cản âm thanh lại, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi đã biết giá trị tức giận của cô đang là tối đa.
“Bình tĩnh, em bình tĩnh thế quái nào được! Không phải lão già kia vẫn còn con trai sao? Con của hắn cũng chẳng phải vô sinh, cần cháu sao không đi tìm gã ấy! Cần gì phải tìm tới nhà chúng ta gây sự! Còn nữa, anh hai hôm nay thấy thái độ của mẹ Quan Quan chưa? Gì mà Quan Quan là do cô ta sinh nên phải thuộc về cô ta, lúc cô ta không cần Quan Quan sao không nhớ Quan Quan là do cô ta sinh đi? Mịa nhà cô ta! Dựa vào cái gì cô ta trở về thì chúng ta phải dâng Quan Quan cho cô ta? Còn nói gì mà nếu Quan Quan đi theo cô ta, mấy năm qua chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ?! Kẻ giặt quần áo còn không biết phân loại có bản lĩnh nuôi dạy Quan Quan được trắng trẻo mập mạp như bây giờ sao…”
Quan Tiểu Cẩn nói một hơi, đột nhiên bị anh hai cô bóp cằm.
“Câm miệng.” Hiển nhiên, Quan Chước uất ức đã nhiều ngày cũng đã tới cùng cực, cau mày, mặt mũi sa sầm lại.
Quan Tiểu Cẩn cực kỳ giận hành vi của anh hai, lúc “áu áu” chuẩn bị lên án công khai, lại phát hiện Quan Chước căn bản không để ý tới cô.
Cô nhìn theo tầm mắt của anh, là vẻ mặt hoảng loạn, từ từ chuyển qua anh cả ở cạnh cửa.
“Quan Quan?” Quan Trạc nhẹ giọng hỏi.
Quan Tiểu Cẩn ngây ngẩn cả người.
Quan Chước cũng không nhìn cô, nói: “Anh cả nói nghe thấy Quan Quan đang khóc.”
Nhưng Quan Tiểu Cẩn cứ liến thoắng như chốn không người nên anh không nghe thấy gì.
Mà sau khi Quan Tiểu Cẩn an tĩnh lại, anh vẫn không nghe ra được điều gì.
“Quan… Quan Quan? Anh cả đừng làm e sợ… Em đã bảo Quan Quan không được lên rồi.”
Quan Quan là đứa trẻ nghe lời, ừm, đối với người thân.
Quan Chước không nói, mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn cánh cửa kia.
Sắc mặt Quan Trạc càng xấu hơn, tay đặt trên chốt cửa, run rẩy mãi mới vặn mở, sau đó thấy Lăng Mị đang xách hai đứa bé chuẩn bị chuồn.
>