"Chúng ta uống ly rượu nhé?" Dương Hi đã chuẩn bị xong tinh thần để nghe về chuyện của Sở An, nhưng Giang Bình lại đổi đề tài, cười hỏi Dương Hi.
"Ừ." Dương Hi nhẹ nhàng lên tiếng, dường như đã lâu không uống rượu rồi. Mẹ không để rượu trong nhà, bởi vì sợ mình ở trong phòng say đến không biết gì. Nhưng mình lại ít ra khỏi cửa, vì thế, cái từ rượu này, đã cách mình rất xa rồi.
Giang Bình đứng lên, chuẩn bị đi tìm rượu. Nhưng Dương Hi nhàn nhạt mở miệng:"Trong nhà không có rượu."
"Không có rượu?" Giang Bình đúng là không lường trước việc này, hầu hết trong nhà của mọi người đều sẽ có một ít rượu, Dương Khanh là người làm ăn sao lại không có rượu? Ngay cả ở nhà mình sống một mình, cũng không thiếu rượu mà. Cho dù là đãi khách hay tự mình uống thì cũng là thứ cần phải chuẩn bị.
Dương Hi không nói gì, cùng một chuyện không cần phải nói hai lần.
Giang Bình thu hồi cước bộ, cúi đầu nhìn Dương Hi:"Không sao, chúng ta đi ra ngoài mua."
"Cô đi đi. Tôi chờ cô." Dương Hi dĩ nhiên không muốn ra ngoài. Mua rượu và vân vân, một người đi là được rồi, căn bản không cần phải hai người đi.
Giang Bình nhướng mày, lập tức phản đối:"Không được, chờ tôi trở lại, nói không chừng lại phải leo lên lầu hai mới tìm được cô, nếu lỡ lúc đó cô khóa luôn cửa bên ngoài ban công, vậy tôi leo tường cũng không vào được rồi, vậy không được."
Dương Hi nổi giận, vốn là Giang Bình leo vào phòng ngủ mình, mình đã rất tức giận, cô ấy còn liên tiếp nhắc đến chuyện này, thậm chí lấy điều này để khống chế mình, không cho lý do để mình ở trong phòng một mình. Thật là quá đáng! Mình còn có tự do sao? Còn có nhân quyền sao? Cô ấy coi mình là trung tâm sao, phải biết rằng nơi này là Dương gia. Cô ấy chỉ là nhân viên Phổ Dương đến chăm sóc mình mà thôi!
Dương Hi đứng dậy liền muốn đi lấy cây nạng, lạnh lùng nói:"Không đi thì thôi. Tôi trở về phòng."
Trong mắt Giang Bình hiện lên một tia giận dữ. Lập tức xoay người, thoáng cái làm cho Dương Hi không chút phòng bị ngã xuống ghế salon, cả người đè ép lên nàng, hai tay nhanh chóng khống chế hai cánh tay của Dương Hi, trên mặt mới vừa ôn hòa liền bị sự hung ác thay thế, một đôi con ngươi muốn giết người thẳng tắp nhìn vào Dương Hi, nghiến răng nghiến lợi nói:"Dương đại tiểu thư, tôi cảnh cáo cô, đừng tùy hứng như vậy, tôi dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng không có nghĩa là sự dễ tha thứ của tôi không có đáy, có ý kiến có thể thương lượng, nhưng không nên hở một chút là đùa giỡn tính tình của bổn tiểu thư đây. Điều này sẽ làm cho tôi nhịn không được mà muốn phạt cô."
Giang Bình ở trong lòng tự nói với mình: nhất định phải nắm bắt cơ hội bất kỳ lúc nào, không nên để cho cô ấy chuẩn bị, cố gắng đột phá phòng tuyến của cô ấy, thậm chí không thể cho cô ấy cơ hội phản kháng, không thể để cho cô ấy hít thở, phải làm cho cô ấy kích động, làm cho cô ấy tức giận, hoặc là làm cho cô ấy dao động cảm xúc. Chỉ có như vậy, mới có thể đánh bại cô ấy.
Dương Hi có chút kinh ngạc khi Giang Bình đột nhiên nổi giận, dù sao mới lúc nãy không khí vẫn còn hòa bình, bao gồm mình, cũng bởi vì sắp nghe chuyện xưa của Sở An mà buộc chặt tinh thần, bắt đầu sa vào hoài niệm cùng thống khổ, căn bản không muốn xung đột với cô ấy. Ai ngờ Giang Bình đột nhiên lên cơn giận dữ, Dương Hi vừa kinh ngạc vừa tức giận:"Tôi là người tự do, không bị cô khống chế."
"Đây không phải vấn đề cô muốn thế nào thì là thế đó. Đứng lên, cùng với tôi đi mua rượu, nhanh lên, lập tức. Nếu không, tôi sẽ lập tức cùng cô đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn làm cô trở thành người phụ nữ của tôi." Giang Bình một hơi nói xong, mang theo tức giận lẫn uy hiếp.
"Ấu trĩ!" Dương Hi tức giận đến cảm thấy buồn cười, có hạng người như vậy sao? Cái gì gọi là trở thành người phụ nữ của cô ấy? QJ (cưỡng gian) là vi phạm pháp luật, tại sao lại có người cố gắng dùng phương thức dã man như vậy, suy nghĩ ngây thơ như vậy để giải quyết vấn đề chứ.
Căn bản không cần lựa chọn, bởi vì bất kỳ lựa chọn nào cũng không có ý nghĩa. Thân thể phụ thuộc vào tình cảm, không có tình yêu, chiếm hữu thân thể thì có ý nghĩa gì? Mình không có trinh tiết liệt phụ đến nỗi vì phát sinh quan hệ mà phải cố chấp đi tìm cái chết, nhưng có tư tưởng vì tình yêu mà thủ tiết lòng mình. Cô ấy cho dù đã chiếm đoạt được mình rồi, cũng chỉ có thể làm cho mình coi khinh cô ấy, chán ghét cô ấy, căm hận cô ấy mà thôi. Cái này cùng yêu không có chút quan hệ nào. Không có tình yêu, nói muốn, là hành động ấu trĩ vô sỉ đến cỡ nào!
"Đây là cách nhìn của cô, cho phép cô giữ lại, nhưng mà, cô phải có một lựa chọn. Tôi cho cô ba giây để suy nghĩ, lựa chọn đi ra ngoài, hay là lên lầu." Giang Bình tiếp tục bá đạo. Người đang nổi giận, khí thế sẽ dâng cao. Bây giờ là lúc như vậy, lúc này thì không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông, Giang Bình tuyệt đối phải là người công kích trong lúc bất ngờ, làm cho nàng không thể giữ vững được sự băng lãnh của mình.
"Tôi tại sao phải chọn?" Dương Hi không muốn trả lời, nhưng khí thế của Giang Bình làm cho nàng không cách nào bỏ qua. Hơi thở nặng nề của cô ấy đánh vào trên mặt mình, ánh mắt nhìn người của cô ấy, làm cho mình không thể quên. Cái người vô lại ấu trĩ nhàm chán lúc tức giận cũng có thể có khí thế làm người ta hít thở không thông như vậy.
"Cô có thể không chọn, đó chính là một lựa chọn cuối cùng, tôi ở chỗ này——trên ghế salon mà muốn cô." Giang Bình tiếp tục đe dọa.
"Cút." Đây là trả lời dứt khoát và tràn đầy kiêu ngạo của Dương Hi.
"Ba." Giang Bình bắt đầu đếm, thanh âm trầm thấp.
"Cút ngay." Dương Hi bắt đầu cất cao giọng. Làm cho người ta tức giận, làm cho người ta hận. Nhà mình lại bị một bảo mẫu nhỏ nhoi làm ra nông nổi này. Vô cùng nhục nhã.
"Hai." Giang Bình kéo dài âm cuối, trong hốc mắt phát ra tia sáng nguy hiểm, cuối cùng như thế nào không nói trước, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, khi chủ động khiêu khích, khí thế đầu tiên là không thể thiếu.
"Cô nếu dám đụng đến tôi, tôi sẽ làm cho cô chết không có chỗ chôn." Dương Hi không tin Giang Bình dám làm loạn, nhưng ánh mắt của cô làm cho người ta cảm thấy tất cả đều có thể có. Dương Hi vốn bình tĩnh giờ bắt đầu dao động, cảm giác sợ hãi tăng lên. Nếu như cô ấy thật muốn làm như vậy, mình làm sao bây giờ?
"Một." Giang Bình quả quyết phát ra tiếng cuối cùng, sau đó trong tiếng thét chói tai của Dương Hi đột nhiên một nụ hôn dán lên miệng của nàng, ngăn lại tiếng thét chói tai kia.
"Uhm..." Dương Hi cảm thấy sự điên cuồng và bá đạo của Giang Bình che lấp cả trời đất, chỉ có thể ở khe hở bên khóe môi phát ra âm thanh phản kháng liên tục nhưng lại bị thiếu tính chất uy hiếp, nàng cố gắng đá hai chân, nhưng mà hai chân đã sớm bị cô chế trụ, hai tay cũng bị cô bắt được, sự phản kháng của nàng chỉ có thể là giãy dụa thân thể bất an mà thôi.
Giang Bình điên cuồng hôn, tay đã nhanh nhẹn luồn vào phía dưới áo len của Dương Hi, vuốt ve cái eo nhẵn nhụi mềm mại của nàng. Trong lòng có một thanh âm đang không ngừng tự hỏi, có muốn tiếp tục hay không? Nếu như tiếp tục, Dương Hi nhất định sẽ hận mình, sau cùng cô ấy sẽ càng tự kỷ hơn, hoàn toàn cự tuyệt cùng mình tiếp xúc?
Giang Bình cấp tốc suy nghĩ, khi vẫn chưa có kết luận, cô không dám làm gì, chỉ có thể càn rỡ hôn. Hôn là an toàn, dù sao lúc hai người ở bệnh viện cũng đã từng hôn kịch liệt qua rồi. Động tác này sẽ không đột phá điểm mấu chốt của cô ấy, cho dù cô ấy tức giận, mình cũng nắm chắc có thể cứu vãn. Vấn đề là xem người ở bên dưới giải quyết như thế nào?
Suy tư cùng cân nhắc, làm cho thời gian điên cuồng này kéo dài rất lâu, Giang Bình cảm giác mình đã dùng hết khí lực toàn thân để khống chế nàng. Cho đến lúc mình có chút kiệt sức, mới phát hiện, người phía dưới đã dần dần ngưng giãy dụa.
Không có kết luận, Giang Bình thế nhưng phát hiện mình có chút quyến luyến hương thơm trong miệng Dương Hi. Ý nghĩ này giống như tia chớp xuyên qua đầu, cô theo bản năng thả chậm tốc độ, kịch liệt biến thành ôn nhu, ham muốn chiếm lấy biến thành an ủi cùng dụ dỗ. Đầu lưỡi cô ở trong miệng Dương Hi vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, từ từ đem tất cả suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi tập trung vào màn hôn hít này.
Cảm giác ngọt ngào, cảm giác ôn nhu, lòng của Giang Bình cũng mềm mại. Vốn là bàn tay đang nặng nề vuốt ve eo nàng cũng biến thành mềm nhẹ mà chậm chạp, động tác như vậy, có thể cảm thụ hơn nữa sự ôn nhuận trên da thịt Dương Hi. Tay cô chậm rãi đi lên, từ từ hướng về nơi mềm mại đang nhô ra. Mà trong lòng lại có một loại mong đợi cùng rung động, một loại thấp thỏm cùng khẩn trương.
Lúc Giang Bình đang ở trong tình cảnh ngọt ngào này, cái tay sắp sờ lên bộ ngực lại bị tay Dương Hi nắm chặt——khi hôn kịch liệt, mình đã giữ chặt hai bàn tay yếu đuối của cô ấy, điên cuồng khống chế cô ấy, lúc này mình đã dịu dàng, lực đạo cũng nhẹ hơn, cô ấy cũng thuận lợi thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Tay Giang Bình do dự một chút, thuận theo sự ngăn cản của Dương Hi, đồng thời cô cũng thả miệng Dương Hi ra, khẽ ngẩng đầu lên thật tình nhìn nàng. Nàng lúc này đang bị cô áp dưới thân, một cái tay bị cô khống chế lên đỉnh đầu, một cái tay khác thì nắm chặt tay cô, nàng cũng chăm chú nhìn cô chằm chằm, phần chăm chú này có pha lẫn cảm xúc phức tạp, thống khổ cùng tức giận.
Mà nụ hôn kịch liệt này làm cho miệng của nàng đỏ tươi vô cùng, nét đẹp đặc biệt chỉ con gái mới có. Mà vẻ đẹp này tác động đến dục vọng và hơi thở của Giang Bình. Cô cơ hồ không nhịn được muốn hôn nàng một lần nữa.
Dương Hi còn chưa mở miệng. Giang Bình thế nhưng giành trước một bước, cô cúi đầu áp xuống cổ Dương Hi, thanh âm khàn khàn có chút dục vọng mà tràn đầy dịu dàng:"Bảo bối, cứ như vậy, ôm tôi. Tôi cần hơi ấm của cô."
Thanh âm này, tràn ngập một loại khẩn cầu ôn nhu, chỉ có người yêu tốt nhất mới có thể nói ra lời nói tràn đầy nhu tình như vậy. Lòng hỗn loạn của Dương Hi lại một lần nữa rối lên. Muốn cho cô ấy một cái tát, muốn hét lên kêu cô ấy lập tức cút đi, nhưng khi cô ấy ở bên tai mình, từng lời nói ôn nhu này, lại làm cho mình đột nhiên không biết làm sao mở miệng.
Không có đưa tay ôm cô, Dương Hi không bao giờ chủ động đưa tay ôm người khác. Ngực của nàng chỉ biết để lại cho Sở An, Sở An đã không có ở đây, đôi tay này cả đời này cũng sẽ không vì một người nào khác trước mặt mà tạo thành một vòng tròn bảo vệ nữa.
Từng vô số lần ôm qua chị ấy, đó là một cử chỉ ấm áp, vươn tay, vòng qua hông của chị ấy, hoặc là cổ của chị ấy, hai tay chạm nhau, tạo thành một vòng tròn tràn đầy tình yêu say đắm đòi hỏi sự bảo hộ, bao dung.
Vòng tròn. Còn có ý nghĩa là viên mãn. Con người khi còn sống là cô độc, chỉ có lúc ôm người yêu hoặc được người yêu ôm, mới cảm thấy viên mãn, mới cảm thấy hạnh phúc. Phần viên mãn này, cũng là một vòng, cái vòng này không chỉ hy vọng nhốt lại người mình yêu nhất, làm cho người ấy vĩnh viễn ở bên cạnh mình, cũng là hy vọng nhốt lại hạnh phúc của mình, nhốt lại sự thân mật của hai người, nhốt lại tương lai.
Nhưng mà chị ấy đã mất. Cuộc đời của mình đã sớm bể tan tành, không còn có cái vòng tròn này, sao lại có thể vươn hai tay ra mà ôm người khác? Không có chị ấy, cho dù làm cái tư thế này, cũng là dấu ấn của sự trống trải tịch mịch, cô đơn.
Giang Bình ở phía trên, những ngày qua nói nhiều như vậy, nhưng bây giờ lại yên tĩnh lạ thường, cô ấy cứ như vậy mà áp trên người mình, hô hấp bình tĩnh. Cái loại sức mạnh này làm cho sinh mệnh vốn đã bị bể tan tành của mình một lần nữa bị cô ấy ép chặt. Một cảm giác tồn tại, làm cho Dương Hi cảm giác mình vẫn sống.
Sống, là để hoàn thành một nghi thức to lớn và lâu dài của đời người, hay là trói buộc bản thân trong sự đau khổ than khóc vì người yêu đã lìa xa mình? Mình luôn cố gắng sống, nhưng vẫn như ảo mộng mà tan vỡ, duy thời khắc này, bị cô ấy chế trụ, mới cảm giác được sức nặng của chính mình.
"Bảo bối, cô thật làm người ta đau lòng mà." Giang Bình nói, thanh âm trầm thấp, tràn đầy ấm áp.
Dương Hi yên tĩnh nghe, cái mũi không khỏi đau xót, một giọt nước mắt từ khóe mắt lẳng lặng chảy xuống.