(Tiểu Đông: ý chỉ tác giả - Tái Kiến Đông Lưu Thủy)
- --
Một trận làm cho người ta thiên hoán địa chuyển, một màn cưỡng hôn không phân rõ đông tây nam bắc, mặt Dương Hi ửng đỏ, vẫn không biết là do bị hôn, hay do bị tức. Đợi đến khi Giang Bình hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi Dương Hi, liền thấy trong con ngươi của nàng lóe lên sự phẫn hận cùng ủy khuất. Dương Hi quen kiêu ngạo, nằm mơ cũng không nghĩ tới mình gặp phải một người vô lại như vậy, hơn nữa còn đường đường chính chính tiến vào nhà mình, cùng mình tồn tại dưới một mái nhà.
Từ cái tuổi bắt đầu biết đến chuyện tình cảm, bên cạnh xuất hiện không ít người ngưỡng mộ mình, theo đuổi mình, thầm mến mình, đủ loại người. Bất kể là nhiệt tình, hay ngượng ngùng, bất kể là lãng mạn, hay là đần độn, mình đều đã chứng kiến, nhưng hết lần này đến lần khác, vô lại đến cực điểm như vậy, còn không biết tôn trọng người khác như vậy, là mình lần đầu tiên gặp phải.
Gặp phải, hơn nữa còn bất lực và tức giận vì không có cách nào thoát khỏi. Dương Hi oán giận nhìn Giang Bình, "Cô thật là một cầm thú. Cách xa tôi một chút!"
Cầm thú? Mắng cũng thật khó nghe! Giang Bình vểnh miệng nhướng mày, nhưng rõ ràng không hề để ý đến lời nói của Dương Hi, đây là ưu thế của bác sĩ tâm lý, lời của Dương Hi là muốn làm cho mình giận, làm cho mình tổn thương, tốt nhất là tổn thương đến mức vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi Dương gia. Giang Bình không mắc bẫy này.
Giang Bình chỉ đứng lên, mắt nhìn xuống Dương Hi, sau đó vô cùng dễ dàng mà vuốt ve gương mặt mềm mại tái nhợt của Dương Hi, một chút ý đùa giỡn, "Ngoan, hai chúng ta cùng ở dưới một mái nhà, phải học cách thông cảm lẫn nhau, phải học cách tôn trọng lẫn nhau, như vậy chúng ta mới thoải mái một chút."
Dương Hi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ:"Trong từ điển của cô cũng có từ thông cảm và tôn trọng?"
Giang Bình cười, phát huy bản chất da mặt dày:"Đương nhiên là có rồi, tôi tin tưởng điều căn bản trong mối quan hệ giữa người với người là thông cảm cùng tôn trọng."
"Cút!" Dương Hi không muốn nói nữa. Lúc này mình hẳn là lên lầu, tự giam mình ở trong phòng, tìm kiếm sự yên tĩnh thuộc về mình. Mà không phải ở cùng với loại người vô lại cả đời không học được hai chữ tôn trọng này.
Giang Bình ngồi lại xuống ghế salon, vẻ mặt trở nên thật tình:"Hi nhi cô biết không, từ khoảnh khắc tôi xé trái tim mình cho cô xem, chính là điểm xuất phát của việc tôi đối với cô thông cảm và tôn trọng, đồng thời cũng có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì. Tôi biết cô sợ ánh mặt trời, biết cô không thích cùng người khác tiếp xúc, biết cô thích ở một chỗ, cũng từ chỗ sâu trong mắt cô nhìn thấy được một loại ưu thương mà tôi không thể sờ tới. Cô có biết không, tôi có bao nhiêu mong muốn làm cho cô hoạt bát hơn, có bao nhiêu mong muốn làm cho cô có thể hưởng thụ cuộc sống vui vẻ? Lúc Dương đổng để cho tôi đến chăm sóc cô, tôi thật sự rất vui, bởi vì tôi sợ sau khi rời khỏi bệnh viện, chúng ta không còn cơ hội cùng lý do để gặp mặt nữa. Không ngờ, ông trời cũng giúp tôi như vậy. Để cho tôi có thể tiếp tục ở lại bên cạnh cô. Tôi không muốn nhìn thấy cô cô đơn, tôi sẽ cô đơn theo, tôi không muốn nhìn thấy cô ưu thương, tôi sẽ đau lòng theo."
Dương Hi không nói gì, khi Giang Bình dẹp bớt sự vô lại của mình đi, khi cô ấy thật tình nhìn bạn, bạn sẽ bị bao phủ trong ánh mắt của cô ấy, thời điểm như vậy, Dương Hi nói không ra những lời nói đả thương người kia, giống như khi bạn đối diện với một người chân thành nhất trên đời, bạn không có cách nào có thể dối trá được. Cho dù trong lòng có một thanh âm không ngừng nhắc nhở mình, người này ở vài giây đồng hồ trước còn tà ác như thế nào, nhưng mà vẫn không có cách nào ngăn cản ánh mắt của cô ấy khống chế cảm xúc của mình.
Mà thanh âm của Giang Bình lúc này vô cùng ôn hòa, tràn đầy một loại cảm xúc làm người ta sa vào, giống như cảm xúc khi được cô ấy ôm, làm cho người ta không thể kháng cự.
"Tôi vào phòng của cô, chẳng qua là sợ cô đói bụng, tôi muốn cô đi ra ngoài một chút, chẳng qua là sợ sức khỏe cô không tốt, bị tiều tụy. Những điều này đều sẽ làm cho tôi tự trách và đau lòng, vì thế, bảo bối à, thông cảm không phải là cưng chìu, tôn trọng không phải là khoang nhượng. Nếu tôi chưa từng gặp cô, chúng ta xem như là người của hai không gian, mặc kệ cô trở thành thế nào, cũng không có cách nào làm thay đổi quỹ tích của tôi, nhưng mà hiện tại, chúng ta gặp nhau, tôi thấy được cô, tôi ở bên cạnh cô, tôi cảm nhận được sự yếu ớt ở sâu trong đáy lòng cô mà người khác không thể đụng đến, thương thế của cô cũng làm tôi cảm nhận giống như vậy, tôi không cách nào buông bỏ được cô. Bởi vì, đây là trách nhiệm của tôi, cũng là nguyện vọng của tôi. Cho nên, tôi chưa từng không có thông cảm cô, không có tôn trọng cô. Tôi chỉ là dùng phương thức của mình để quan tâm và yêu thương cô." Trong thanh âm của Giang Bình mang theo tình ý nồng đậm.
"Tôi không cho rằng việc xâm phạm thân thể của tôi là biểu hiện của quan tâm và yêu thương." Cái này là không có đạo lý, Dương Hi giữ vững lập trường, không muốn bị Giang Bình mê hoặc.
"Đó là phương thức của tôi, tôi không muốn dùng mấy phương thức giáo điều đến dạy cho cô phải làm như thế nào, bởi vì tôi không có cái quyền này, nhưng mà coi như là làm bạn, làm một người thích cô, tôi cũng muốn dùng phương thức của tôi để làm cho cô cảm nhận được cảm giác được yêu, tôi không hy vọng mỗi câu nói của tôi đối với cô là gió thổi qua tai, tôi muốn cô tham dự vào. Tôi muốn cảm xúc của cô, tức giận, vui vẻ, ôn tình, cười hoặc là giận, thậm chí khóc cũng được, điều bi ai nhất của con người, là mất đi thất tình lục dục. Đừng bế quan đóng cửa đối với thế giới này, không cảm nhận, không tiếp thu." Tay Giang Bình nắm chặt lấy tay Dương Hi, trong đôi mắt là làn sóng điện vô cùng chân thành, tha thiết, thâm tình (Lời của Tiểu Đông: không giật chết được cô thì cũng dùng ánh mắt mà dìm chết cô!)
Ánh mắt Dương Hi đã bình tĩnh trở lại, tĩnh táo nhìn Giang Bình, thanh âm bình thản:"Tôi không cần sự quan tâm như vậy. Cô có cuộc đời của cô, tôi có cuộc sống của tôi, cô không phải là Thánh mẫu, tôi cũng không phải là tín đồ."
Nói xong, Dương Hi vịn ghế salon đứng lên, sau đó vịn tường đi về phòng ăn để lấy cây nạng của nàng.
Giang Bình ngồi trên ghế salon, cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn bóng lưng của nàng, suy yếu mà cô độc, mang theo một loại ưu thương nồng nặc hoàn toàn bao vây nàng lại. Đây đúng là một chiến dịch lâu dài, Dương Hi đã bị phong bế hai năm sẽ không dễ dàng bị mình thay đổi, lòng của cô ấy quá sâu, lớp vẩy phía ngoài vết thương của cô ấy quá dày, mình gõ vào, tất nhiên có thể làm cho miệng vết thương của cô ấy chấn động, nhưng còn chưa đủ để phá vỡ phòng tuyến của cô ấy, vén lên lớp ngụy trang của cô ấy.
Dương Hi đi tới phòng ăn, mới thoát khỏi cảm giác có đôi mắt sâu thẳm đang nhìn sau lưng mình. Từ phòng khách đến phòng ăn, khoảng cách không xa, nhưng cảm giác lại vô cùng xa, mỗi một bước, dường như đều rơi vào ánh mắt nồng đậm phía sau lưng, làm cho mỗi một bước của mình cũng rất nặng nề. Cô ấy so với người khác có thể thấy rõ nội tâm yếu ớt của mình hơn, làm cho mình không có chỗ nào có thể che giấu cảm xúc. Cảm giác như thế giống như đem mình mở ra, sau đó trắng trợn để dưới ánh mặt trời mặc người ta soi mói. . truyện ngôn tình
Thở ra một hơi thật dài, Dương Hi chán nản ngồi bên cạnh bàn cơm, cầm cây nạng trong tay, trong mắt có chút mỏi mệt, có chút thiếu hụt tiêu cự. Người kia đang ở phòng khách, cô ấy sáng rỡ và vui vẻ, làm cho mình có một tia mong muốn nhích đến gần, rồi làm cho mình không ngăn được khủng hoảng. Dường như đến gần cô ấy, mình sẽ như không còn thuộc về mình nữa, cái loại mất mát này làm cho mình sợ hãi, vội vàng đẩy cô ấy cách xa mình.
Trong cuộc đời con người, có một lần yêu cũng đủ rồi.
Oanh oanh liệt liệt, không oán không hối hận.
Trao ra tất cả hy vọng và tình yêu của bản thân, trao ra tất cả kích tình và mơ ước của bản thân, đốt cháy ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ. Đợi đến khi hoa rơi nước chảy, cuộc sống con người cũng như thế mà qua đi, Sở An không thể theo mình đến già, lòng của mình cũng đã đi theo chị ấy rồi. Tình yêu sâu đậm trong quá khứ, sau khi chị ấy ra đi, đã trở thành tàn sản duy nhất của mình, thậm chí là bằng chứng duy nhất chứng tỏ mình đã sống.
Hình dáng Sở An nổi lên trong lòng, sự ôn nhu và nụ cười sủng nịch kia, làm cho cảm xúc của Dương Hi đang bị dao động được an tĩnh trở lại. Cầm lấy cây nạng, Dương Hi đi về phía phòng khách.
Ánh mắt của Giang Bình một lần nữa rơi vào trên người Dương Hi khi nàng xuất hiện ở phòng khách, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhưng trong đôi mắt không có ý cười, Dương Hi cố tình bỏ qua sự tổn thương trong đôi mắt của Giang Bình——là mình làm cho cô ấy tổn thương? Cô ấy cũng sẽ tổn thương sao?
Dương Hi cự tuyệt suy nghĩ về vấn đề này. Từ từ đi về hướng đầu cầu thang. Ngày như vậy, thích hợp về phòng để ngủ.
Giang Bình lúc này mới đứng dậy, bước ba bước chân dài đi đến trước mặt Dương Hi:"Hi nhi, chúng ta nói chuyện."
"Chúng ta nói còn chưa đủ nhiều sao?" Cước bộ Dương Hi không ngừng, tiếp tục đi về hướng cầu thang.
"Hôm qua nhận được điện thoại của bạn, chính là Tổng giám đốc của Mỹ Diệp." Giang Bình nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt nhìn vào một bên khuôn mặt của Dương Hi.
Dương Hi dừng lại, trên mặt chợt lóe lên tia thất thần:"Kêu cô ấy đi nói chuyện với ba tôi đi, tôi nghĩ, ba tôi có lẽ sẽ đồng ý thu mua Mỹ Diệp."
Tay Giang Bình vịn lên cánh tay Dương Hi:"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Sau đó mặc kệ Dương Hi có chút kháng cự nho nhỏ, một lần nữa dẫn nàng đi đến ghế salon ngồi xuống.
"Bạn tôi hôm qua gọi điện cho tôi, cũng không cảm thấy Dương đổng có ý muốn thu mua Mỹ Diệp, bởi vì nghiệp vụ của Mỹ Diệp không thuộc phạm vi nghiệp vụ của Phổ Dương, mà đối với chiến lược phát triển của Phổ Dương, trong thời gian ngắn, cũng sẽ không phát triển nghiệp vụ này. Ý của bạn tôi, muốn nhờ tôi hỏi Dương tiểu thư, thực tế cô ấy vẫn hy vọng Dương tiểu thư có thể đi đến Mỹ Diệp." Giang Bình kéo dài đề tài.
"Từ chối cô ấy đi. Sức khỏe của tôi không tốt, tạm thời không muốn nghĩ đến công việc." Mỹ Diệp là tâm huyết của Sở An, Dương Hi nhớ đến giấc mộng kia, trong mộng, Sở An hỏi mình, tại sao không quan tâm.
Nhưng mà tại sao mình không quan tâm, bởi vì mình cái gì cũng không muốn quan tâm, không muốn gì cả, tất cả mọi thứ đối với mình đều là hư ảo, chị ấy muốn mình tiếp tục sống, mình đã cố gắng làm được. Làm con gái của chủ tịch Phổ Dương, coi như cả đời này mình không cần làm gì cũng không cần lo về mặt vật chất. Nếu có thể sống như vậy, vậy thì còn cái gì có thể làm cho mình phải cố gắng đây?
Mỹ Diệp nếu nhất định khó thoát khỏi cái chết, vậy thì có thể coi như chôn cùng với Sở An. Chị ấy sáng tạo ra sự huy hoàng, cũng có thể bởi vì chị ấy ra đi mà thất bại, đây là huy chương mà chị ấy đã từng oai phong trên thương trường, cũng là chứng cứ chứng minh người khác không thể sánh bằng chị ấy.
Giống như là chị ấy đã mở ra tình yêu và niềm vui cho bản thân, niềm vui này cũng sẽ biến mất vì chị ấy ra đi, tình yêu cả đời khó dứt của mình, là dấu ấn khó phai khắc sâu chị ấy trong cuộc đời của mình, mà nỗi ưu thương và trống rỗng hôm nay của mình, là chứng minh cả thế giới này đều không thể sánh bằng chị ấy.
Giang Bình gật đầu, không dám trả lời chắc chắn:"Tôi cũng biết Dương tiểu thư sẽ không đi, chỉ là chịu trách nhiệm truyền lời dùm người khác thôi. Mỹ Diệp hôm nay đã tiến vào thời kỳ lỗ lã. Có lẽ không lâu sau, Mỹ Diệp sụp đổ, cô ấy cũng không cần phải lo lắng, cô ấy chẳng qua cảm thấy có lỗi với người chị đã mất. Tình cảm của con người có đôi khi so với vật chất quan trọng hơn. Cô ấy không tiếc hận sự nghiệp gia tộc bị hủy trong tay mình, nhưng chỉ cảm thấy mình đã cô phụ kỳ vọng của người thân đã mất."
Dương Hi không nói gì, nhưng lời nói này của Giang Bình giống như một thanh đao, không nặng không nhẹ mà cắt vào lòng mình——mình có cô phụ kỳ vọng của chị ấy hay không? Không đi quản lý Mỹ Diệp, là mình đã dùng sự hối tiếc về việc không có Sở An để nhung nhớ chị ấy, hay là mình đang tìm một cái cớ, để trốn tránh đối với trách nhiệm của người yêu?
"Cô ấy và tôi hôm qua nói chuyện điện thoại rất lâu, nói rất nhiều về chuyện xưa của chị cô ấy. Hi nhi có muốn nghe không?" Giang Bình khẽ nghiêng đầu nhìn Dương Hi.
"Nói đi." Dương Hi thuận tay cầm lấy gối ôm trên ghế salon, ôm vào trong ngực, dùng phương thức tự vệ như vậy để khống chế nội tâm thấp thỏm của mình. Khát vọng nghe được chuyện xưa của chị ấy, rồi lại sợ bị lộ bí mật nội tâm của mình. Chỉ có thể như gần như xa khống chế tim mình, cho phép mình đi tìm hiểu nhưng không được phép sụp đổ.
- --
Truyện này edit mấy khúc diễn biến tâm lý khó dã man:(