Francesca da Zaccaria, thiên kim tiểu thư thành Zaccariesco, sống trên đời mười mấy năm không thiếu sự tích làm cho người ta kính sợ. Mà kính sợ nhất chính là - mười lăm tuổi đã cự tuyệt tổng cộng hơn trăm người tới cầu hôn.
Cô khi ấy thân phận là cháu gái của Công vương Zaccaria, người có địa vị cao nhất ở Bảy nước Phương Đông, từ nhỏ đã nổi tiếng tài sắc hơn người, tự nhiên người đến cầu hôn vô số, từ vương tôn công tử đến dũng tướng sa trường đều đủ cả. Vấn đề là, toàn bộ nam nhân được cha và ông nội lựa tới đều bị cô thẳng thừng từ chối. Bọn họ thành tâm hỏi xin một lý do, cuối cùng bị Francesca hồi đáp lại không thể phũ phàng hơn được: “Đều là một đám người vô vị.”
Cái ngày danh sách bị cự tuyệt chạm tới ba chữ số, Công vương Zaccaria từ trước đến nay nổi tiếng hiền hòa rốt cuộc cũng nhịn không nổi, đến tìm cháu gái mình hỏi thẳng một câu: “Fran, nói cho ông nội biết, rốt cuộc nam nhân muốn hợp ý con phải là thần thánh phương nào?”
“Rất đơn giản.” Francesca thủng thẳng đáp, “Nhan sắc so với con phải đẹp hơn, tài cán so với con phải giỏi hơn.”
“Hai cái điều kiện này con chỉ chọn một có lẽ còn khả thi, muốn cả hai có phải hơi cao quá rồi không?”
“Chắc chắn không cao. Con nghĩ nếu thành thị yên bình không có, vậy trên chiến trường nhất định sẽ có.”
Công vương Zaccaria về sau không biết có ân hận đã hỏi cô cháu gái câu này hay không. Bởi vì trời xui quỷ khiến thế nào, Francesca trả lời xong thì giống như ngộ ra được điều gì đó, lập tức ngày ngày tìm đến sân huấn luyện của doanh trại Zaccariesco, khiến vị Công vương đã đau đầu lại càng thêm đau đầu.
Cha của cô cảm thấy không hiểu nổi, một hôm đến tìm vị kỵ sĩ già thân cận dưới trướng mình chất vấn: “Fran cả ngày đến doanh trại rốt cuộc là làm cái gì? Ngồi xem các ngươi huấn luyện sao?”
“Thưa ngài, còn hơn thế.”
“Đừng bảo là con bé thậm chí tham gia cùng các ngươi huấn luyện?”
“Thưa ngài, còn hơn thế…”
“...”
Đáp án từ lão kỵ sĩ già khiến cha của Francesca sốc tới lưng không thẳng nổi. Ông làm tổng chỉ huy quân đội mười mấy năm, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô con gái mình thế mà lại có bản lĩnh vào doanh trại chỉ dạy cho cả đám giáo quan.
Một năm sau đó, biên cương Zaccaria xảy ra bạo động dị giáo. Francesca chẳng buồn xin phép câu nào, tự ý dẫn theo năm mươi kị binh tinh nhuệ, thần tốc đánh thẳng vào nhà thờ bị đám quân bạo động dùng làm căn cứ. Năm mươi kị binh trong tay Franceca sau một đêm đã bắt sống tay giáo chủ, không chế thành công quân bạo động. Loạn dị giáo ở biên giới tưởng chừng sẽ thành vụ việc kinh thiên, cuối cùng một giọt máu cũng không phải đổ xuống, cứ thế mà bị dập tắt nhẹ nhàng.
Tin tức này hiển nhiên là lan ra như gió. Chưa tới một tuần sau, Bảy nước Phương Đông không ai không biết chuyện tiểu thư nhà Công vương Zaccaria trong một đêm diệt trừ loạn đảng.
Dân chúng tò mò, thích thú, tung hô, vậy thì cũng được đi, nhưng vương tôn quý tộc mấy nước láng giềng lẫn Zaccaria mặt đều nhăn như khỉ ăn ớt. Công vương Zaccaria để cháu gái tự tung tự tác, mang binh mã ra tận biên giới đánh một trận tưng bừng, đạp đổ tất cả quy củ, đây là chuyện có vấn đề thứ nhất.
Còn chuyện thứ hai… một thiếu nữ mười mấy tuổi lại được dân chúng ca ngợi là dụng binh như thần, vậy tướng lĩnh bọn họ là cái khỉ gì đây?
Cha và ông nội của Francesca cũng tự biết việc này nghiêm trọng, ngay hôm đó gọi cô lên răn dạy một trận, yêu cầu đừng tiếp tục làm mấy chuyện không hợp phong thái tiểu thư như vậy nữa. Nói một hồi lâu, rốt cuộc mấy lời này đối với Francesca căn bản không có nghĩa lý gì. Vị tiểu thư chưa tới mười bảy tuổi thẳng thừng đứng trước mặt ông nội mà phản bác: “Sinh ra làm người mang họ Zaccaria, bảo vệ trị an lãnh thổ Zaccaria chính là nghĩa vụ, không có gì không chính đáng!”
Công vương tuổi tác đã cao, ngày thường tuyệt đối không dễ dàng tức giận, nhưng xem thái độ của cháu gái như vậy thì cũng chịu không nổi. Ông biết việc ép cô cháu gái ngang bướng này vào quy củ xem như hỏng rồi, vậy chỉ có cách để thực tế dạy cho nó một bài học.
Cho nên không lâu sau đó, Công vương Zaccaria tuyên bố vì tuổi già mà thoái vị nhường ngồi, để con trai lên nắm quyền, còn công việc quản lý kỵ sĩ đoàn của đứa con này thì giao lại cho cháu gái là Francesca da Zaccaria.
“Fran.” Ngày giao quyền chỉ huy kỵ sĩ đoàn cho cô, ông nghiêm mặt nói, “Ta làm như vậy, từ giờ trở đi người ngoài không thể nói con đang đùa nghịch làm càn với quân đội Zaccaria. Con có quyền lợi, nhưng cũng gánh trách nhiệm nặng nề. Việc quân không phải trò chơi, con nếu như để xảy ra chuyện, ta và cha con sẽ không nói đỡ cho dù chỉ một chút, tất cả xử theo quân luật!”
“Ông nội, chuyện đó con cầu còn không được!”
Thế là xong. Vị lão công vương này nói được làm được, chính thức để mặc cho cô cháu gái của mình ra chiến trường bay nhảy, không can thiệp bất cứ một chuyện gì. Công vương Zaccaria, trước là tổng chỉ huy, tập hợp toàn bộ kỵ sĩ trong quân lại thông báo rõ chuyện chuyển giao quyền chủ tướng.
Francesca nhận trượng chỉ huy từ cha mình, đứng trước mấy ngàn kị sĩ, dõng dạc nói to: “Ta là Francesca da Zaccaria, tân nhiệm chỉ huy kỵ sĩ đoàn! Các ngươi từ ngày hôm nay đều trở thành cánh tay của ta, tương lai sẽ là đội quân nổi danh khắp Đông phương Thất Quốc. Ta có lòng tin này, cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn tên gọi và cờ hiệu mới. Chúng ta, danh xưng là Ngân Kỳ Quân!”
Khí thế giống như mãnh tướng trời sinh của cô, trong phút chốc khiến cho toàn bộ kỵ sĩ đứng dưới quảng trường đều bị thu hút mà thần phục. Ba năm về sau, chiến kỳ màu bạc của Ngân Kỳ Quân chính thức tung bay chốn sa trường, đã thực sự trở thành nỗi ám ảnh trong lòng mọi địch quân, lập nên danh tiếng hiển hách bách chiến bách thắng.
________________________
“Tôi ở đây cũng đã lâu rồi. Dù sao thì chức vụ có chút đặc thù, chỉ cần là chiến trường có cờ bạc giương lên tôi đều phải tới. Cái hội này đánh trận cũng phải gọi siêu kích thích đi, hà hà, tôi mỗi lần chuẩn bị ra quân lại hào hứng đến độ có cảm giác lỗ đít cũng phải nở ra năm phần——”
Gã quân y trẻ tuổi ngồi bên cạnh Chris, tay thoăn thoắt khâu lại vết thương, mồm liến thoắng kể chuyện Ngân Kỳ Quân đánh đông dẹp bắc. Cái ấm đặt trên bếp lò đã sôi sùng sục, hơi nước bay đầy lều, nhưng gã cứ như mấy bà nội trợ lắm điều ngồi lê đôi mách, vẫn tiếp tục câu chuyện của mình mà không thèm để ý tới.
Người này tên gọi là Nicolo, làm trưởng quân y của Ngân Kỳ Quân, nhưng tìm mỏi mắt không ra được phong thái điềm đạm hiền lành mà một vị thầy thuốc nên có. Nicolo trên mặt đeo một cặp kính tròn, tóc dài màu nâu trà buộc túm ra sau gáy, diện mạo không tệ, có thể gọi là đẹp trai - nhưng đẹp trai theo cái kiểu của mấy tên ma cô tối tối dụ người ta đi đánh bạc. Gã nói chuyện ba câu sẽ bỏ vào một câu đùa nhảm, năm câu sẽ chêm vào một câu đùa tục, người bên ngoài nhìn có nằm mơ cũng không nghĩ gã lại từng được phong tước Hồng Tường Vi, là một hiệp sĩ hàng thật giá đúng.
“Nói cho cậu biết, chủ tướng là người cực kì yêu thích nhân tài, chỉ cần là người có sức mạnh vượt trội hay nhan sắc hoàn mỹ đều được cô ấy thu về hết. Cho nên đội Thân Vệ của chủ tướng không thiếu nhất chính là gái xinh, có Meena này, có Paula này, trong quân còn có vài người nữa…”
Gã quân y cắt nốt sợi chỉ, bắt đầu bấm đốt tay đếm đếm. Chris ngồi đó chỉ biết câm họng lắng nghe chứ không biết bình phẩm cái gì, định bụng sẽ ồ à một chút cho có lệ. Nhưng Nicolo ngồi đếm một lúc, số lượng đã nhiều đến nỗi cậu bắt đầu nghĩ hay là dẹp quách cái chuyện tỏ ra ngạc nhiên đi.
(——Cái phân đội này rốt cuộc là thứ gì vậy trời…)
Chủ tướng là thiên kim tiểu thư nhà Công vương năm nay mới có mười tám tuổi. Trưởng quân y nhìn chẳng khác nào gã ăn chơi vừa từ phố đèn đỏ chui ra. Lại thêm một đám hiệp sĩ giáp trụ đầy đủ đứng lấp ló đầy ở cửa lều mà nghe trộm, bộ dạng rõ là ăn vụng không buồn chùi mép, phong thái hiệp sĩ nhìn một vòng thiên hạ may ra chỉ cao hơn được mỗi Nicolo.
Không có quy củ.
Cực kì không có quy củ.
Nhưng mà, cũng cực kì trong sạch.
Những người ở đây không có dục vọng thấp kém——Chris vừa bước vào doanh trại đã cảm nhận được điều này. Gần mười năm lăn lộn, thấy qua vô số doanh trại từ dân chém mướn cho tới lính chính quy, cậu chưa từng thấy đám người kiếm sống trên chiến trường nào mà không ôm đầy một bụng dục vọng với giết chóc, tiền tài, gái gú. Những thứ đó giống như một cái mùi đặc trưng nồng nặc, chỉ cần đặt chân tới gần là ngửi thấy. Thế nhưng người của Ngân Kỳ Quân, bất kể là gã quân y mặt mũi bất thiện hay là mấy tay lính đang thập thò ngoài cửa, đều không có cái mùi này.
Mà kỳ thực cậu cũng đã trải nghiệm từ trước đó rồi, chính là thiếu nữ tóc đỏ mang phong thái như con nhà quý tộc kia…
(——Đúng rồi, Minerva đâu?! Cô ấy cũng bị thương nặng như vậy, giờ có ổn không?!)
“Xin lỗi, bác sĩ——”
“Gọi tôi bằng tên là được rồi.” Nicolo cười cười, ngay sau đó đã tối sầm mặt lại. “Nhớ, ở trong Ngân Kỳ Quân tuyệt đối không được mở mồm nói hai chữ ‘bác sĩ’. Cái từ này xúi quẩy lắm, thà gọi tên tử thần còn đỡ hơn, dù sao thì chúng ta cũng có sẵn một cô nàng tử thần nhỏ xinh ở đây làm linh vật rồi.”
Chris ngớ người không hiểu gì, căn bản chưa từng nghe tới cái chuyện kiêng kị như thế. Nhưng mà cũng không quan trọng…
“Minerva… hiện tại thế nào?”
“Đang được Paula chăm sóc rồi. Phụ nữ có cũng có quân y là nữ đứng ra phụ trách riêng... ầy, cái này đều là do chủ tướng đặt ra, cậu nghe có tức không cơ chứ. Y thuật của Paula làm sao bằng tôi được, nếu mà để cho tôi phụ trách ấy à, đảm bảo từ đầu đến chân đều khám tỉ mỉ không có sai sót——ê ê, người ngợm như thế còn định đi đâu đấy?! Con mẹ nó nằm xuống, nằm xuống ngay cho tôi!”
Chris vừa mới dợm đứng dậy đã bị Nicolo túm vai ấn trở lại giường, lại vớ lấy cái chăn bông bên cạnh đắp lên. Gã hiển nhiên là đã nhẹ tay rồi, nhưng nhiêu đấy cũng đủ làm vài vết thương trên người cậu nhâm nhẩm đau, không chịu được mà phải nhăn mặt lại.
“Minerva không sao thật chứ? Cô ấy bị mấy vết thương rất nặng…”
“Thôi im giùm, nặng cỡ nào so với cái thân rách nát của cậu cũng thành nhẹ hết! Nhưng mà thề thật sự… Đêm qua bị chém lòi cả ruột, sáng nay đã đứng dậy nổi, cậu là quái vật phương nào thế?”
Chris không quá để ý đến câu sau, nhưng nhìn biểu hiện của Nicolo như vậy, có lẽ là Minerva ổn thật…
Cậu lúc này mới thả lỏng tinh thần, ngửa mặt nhìn lên nóc lều, miệng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
(Vậy là cô ấy không bị gì, thật tốt quá…)
(Nếu đêm qua cô ấy cứ thế chết đi, mình cũng chẳng còn lí do nào sống tiếp nữa rồi.)
“...Cậu là lính đánh thuê từ Thánh Linh Quốc đúng không, sao lại lo lắng cho Meena ghê thế?” Nicolo nghiêng đầu khó hiểu, “Không phải bị người ta bắt về làm nô lệ à?”
Chris vừa mới buông lỏng được một chút, nghe thấy câu này lập tức căng thẳng trở lại, máy móc nhìn sang chỗ khác không biết nói gì. Vốn dĩ ban đầu cứ tưởng là Minerva đưa mình tới đây rồi sẽ tự trình bày các thứ, cậu làm sao biết được chuyện lại thành ra thế này? Quan trọng là hai người còn chưa có thống nhất sẽ nói cái gì!
Bịa bừa ra gì đó cũng được thôi, nhưng ngộ nhỡ chuyện không khớp nhau, Minerva có thể sẽ bị ảnh hưởng. Chris tuyệt đối không muốn gây cho cô chút rắc rối nào thêm nữa.
“Sao tự dưng im lặng vậy?” Nicolo thò mặt sang, “Cũng không phải tôi muốn ép, nhưng cậu chừng nào còn ở đây thì kiểu gì cũng phải trả lời thôi. Thà là tôi hỏi còn còn hơn bị mấy thằng cốt đột ngoài kia hỏi…”
Chris liếc nhanh xuống mu bàn tay mình, xác nhận khắc ấn trên đó đã chìm vào màu da như thường thì mới thở phào một chút. Gã quân y này thản nhiên hỏi mấy câu như vậy, xem ra cũng không biết chuyện Thực Tinh Thú hay là Ma Ấn.
“...Tôi và Minerva ở trên chiến trường đụng độ một trận, tôi thua, bị cô ấy bắt làm tù binh, có vậy thôi.”
“À há. Vậy lúc trước Minerva nói sẽ bị “đứa con của ác ma với mái tóc đen như màn đêm” lấy mạng, thì ra là cậu hả?”
Chris bực dọc thở hắt ra một hơi.
(Vậy ra chuyện Minerva tiên tri thấy việc bị mình giết cũng đã nói với mấy người ở Ngân Kỳ Quân rồi, chẳng qua không biết là cô ấy nói bao nhiêu đây… Đau đầu quá đi mất.)
Minerva từng cam đoan với cậu sẽ không nói cho người khác về Ma Ấn, ít nhất có thể đoán chuyện này người của Ngân Kỳ Quân không biết, hoặc số người biết nếu có cũng cũng không nhiều.
“Cô ấy cứ khăng khăng hôm đó là ngày chết của mình, rốt cuộc đang đêm liền lẻn ra khỏi doanh trại, một mình một ngựa mà chạy mất. Ban đầu cả đám còn tính mở bàn đặt cược, nhưng cuối cùng toàn bộ Ngân Kỳ Quân không ai cược Meena sẽ chết cả, cho nên lại phải dẹp đi. Tất cả đều chọn cùng một cửa thì cược kiểu gì đây? Y như rằng…” Nicolo nhún vai, “Ở đây ai cũng thấy qua cô nàng chiến đấu rồi. Bị mưa tên bắn vào còn không dính một vết xước, trên đời này lấy đâu ra người nào một mình giết được Meena chứ?”
(Đúng rồi, ngay cả sức mạnh cắn nuốt vận mệnh của Dã Thú còn không giết nổi…)
(Mà không, có khi phải nói là chính vì có sức mạnh cắn nuốt vận mệnh của Dã Thú nên cô ấy mới không bị giết?)
“Nhưng mà lạ nha…” Nicolo xoa cằm nhìn Chris, “Rõ ràng là đánh nhau sống chết, Meena sao tự dưng lại đem cậu về đây? Hai người rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện gì?”
“À… ừm, thì là…”
Chris hiểu rõ, anh chàng quân y tính tình xởi lởi này nếu biết chuyện về Ma Ấn chắc chắn sẽ thay đổi thái độ, nhìn cậu bằng con mắt thù địch. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Chris cũng chỉ ấp úng không biết giải thích ra sao. Nhưng mà phản ứng của cậu rốt cuộc lại khiến Nicolo tủm tỉm cười, suy nghĩ mấy giây liền gật gù đưa ra kết luận: “Á à, thì ra là chuyện khó nói kia, bảo sao đêm qua ánh mắt Meena nhìn cậu trông nữ tính hơn hẳn thường ngày. Hà hà… nếu hai người ở cùng nhau xảy ra cái chuyện kia, vậy tôi cũng không hỏi nữa, thứ lỗi nha.”
Chris cảm thấy được người này hiểu lầm gì đó rồi, nhưng dù sao cũng không giải thích được, cứ để anh ta hiểu sao tự hiểu…
Nicolo thấy cậu im lặng không phủ nhận thì bày ra nét mặt cực kì bái phục, tay giơ ngón cái: “Khí phách!”
Nằm nghỉ được một lát nữa, Nicolo thấy sắc mặt Chris ổn định liền cho phép cậu rời giường. Hiển nhiên là sau khi đảm bảo rằng cậu sẽ không chạy đi.
“...Chậm thôi, bụng cậu khâu tới mười lăm mũi, đứng dậy phải từ từ. Có tự mặc áo được không?”
Bộ đồ gã đưa cho cậu hiển nhiên không phải quần áo cũ - đêm qua kịch chiến một trận, quần áo trên người bị chém rách tứ tung, còn dính máu khô đen sì hết cả. Bộ đồ này là quần áo mới mà chủ tướng ra lệnh cấp cho, nhìn kiểu gì cũng thấy là dùng vải tốt, chất lượng may cũng rất khá, giá trị chắc chắn không tầm thường. Chris cài mấy cái nút áo bằng bạc mà không khỏi cau mày lại, bụng nghĩ tù binh ở Ngân Kỳ Quân được đãi ngộ tốt đến thế sao?
Đến lúc cài tới cái nút cuối cùng, cậu mới giật mình đánh thót.
“Chờ chút! Bộ đồ này là——”
Hai mắt Chris mở to, nhìn chằm chằm vào miếng trang sức hình thanh kiếm chạm khắc tinh xảo gắn nơi ngực áo, bên vai còn được thêu biểu tượng gà mái ôm trứng bạc.
Vải tốt thì còn có thể đổ tại vị thiên kim tiểu thư kia nhà không thiếu tiền, nhưng quần áo tù binh kiểu gì lại thêu cả đội huy của Ngân Kỳ Quân?
“Cái này là biểu tượng cho đội Thân Vệ của chủ tướng.” Nicolo chỉ vào miếng trang sức bằng bạc, “Kiếm treo trên ngực, chính là nói thời thời khắc khắc đều phải đặt việc bảo vệ chủ tướng ở trong tim.”
“Chờ chút chờ chút! Đầu mấy người bị cái quái gì vậy hả?!” Chris phát hoảng kêu lên, không có tâm trí đâu mà nghe về biểu với chả tượng, “Tôi rõ ràng là tù binh, sao tự dưng lại có chuyện bảo vệ chủ tướng mấy người ở đây?”
“Nói thế còn chưa hiểu? Chủ tướng nhìn cậu thấy ưng mắt, quyết định nhét luôn vào đội Thân Vệ của mình rồi.”
Chris nghẹn họng không nói gì được nữa.
Theo Minerva về đây đã biết là sẽ không tránh khỏi việc tiếp xúc với người khác. Nhưng không những phải tiếp xúc cùng người khác, mà còn đùng một cái biến thành lính chính quy của Ngân Kỳ Quân?
Không những biến thành lính của Ngân Kỳ Quân, còn chưa kịp hiểu gì đã bị chủ tướng người ta hốt đi làm cận vệ?
(Đùa sao, nếu chuyện thành ra như thế thật…)
Cái làm Chris lo lắng hơn cả, chính là chuyện “Thực Tinh Thú” không bao lâu sau kiểu gì cũng sẽ bị người xung quanh phát giác. Một mình cậu chịu khinh bỉ xa lánh thì sao cũng được đi, nhưng Minerva là người đích thân đưa cậu vào, làm gì có chuyện không liên lụy? Chỉ ngồi một chỗ trong doanh trại đã đủ lo rồi, bây giờ lại bị đưa vào đội Thân Vệ, chính là trực tiếp gây nguy hiểm cho Francesca.
Lỡ như đến một đêm trăng non nào đó Dã Thú nổi điên, cô lại không ngăn cản được, chuyện sẽ trở thành người mà Minerva đưa về Ngân Kỳ Quân ra tay sát hại chủ tướng… Chris vừa nghĩ đến đã thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng.
(Không được không được, nhất quyết không thể được!)
Lúc trước hạ quyết tâm, chỉ là quyết tâm ở bên người Minerva như nô lệ, làm sao nghĩ tới sự việc lại tiến triển chóng mặt thế này?
“...Ê, cậu biết đủ một chút có được không? Thế này còn chưa hài lòng nữa?” Nicolo thấy mặt Chris tối sầm cả lại thì càu nhàu, “Đây là làm cận vệ của chủ tướng đó! Chính là ngủ có thể ngủ chung một lều, ăn có thể ăn chúng một chỗ, gọi có thể gọi thân mật là Fran, nếu mà tích phước ba đời biết đâu còn có thể giúp người ta thay quần áo! Còn ở đó mặt nặng mày nhẹ cái quái gì? Không muốn làm phải không, không muốn làm thì nói với chủ tướng để tôi thế chỗ cho, phí của giời!”
“Nicolo, khâu xong vết thương rồi thì tiện khâu cái miệng mình lại luôn đi, nhé?”
Giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến Nicolo giật bắn mình, theo phản xạ chộp lấy dao găm đặt bên cạnh. Nhưng đến lúc nhận ra chủ của giọng nói đó là ai, thì gã lập tức cứng đơ cả người lại như bị sét đánh. Chris cũng giật mình nhìn về phía cửa lều, nhận ra người đứng đó chính là nữ tướng tóc vàng khi trước.
“Chào, Dã Thú đáng yêu.” Francesca cười cười vẫy tay, rất tự nhiên mà bước vào lều. Chút giáp phục ít ỏi trên người lúc này đều đã tháo xuống, cô lúc này chỉ mặc một chiếc váy lụa trễ vai màu nâu nhạt, trước ngực xẻ sâu, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống đồ mà người ta nên mặc khi đang ở giữa chiến trường. Cặp mắt xanh như đá saphire đột nhiên ném cho cậu một cái nhìn sắc sảo, khiến Chris theo bản năng lùi lại một bước, lưng chạm vào cây cột chống.
Quả nhiên là khí thế bất phàm.
“Chuyện đội Thân Vệ của ta, Nicolo nói cho cậu biết rồi nhỉ?”
Cô hất cằm nhẹ về phía huy hiệu thanh kiếm trên ngực áo. Chris cũng cúi xuống nhìn, mất mấy giây sau mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nói: “Tôi là người của Thánh Linh Quốc, không đầu quân cho mấy người được.”
“Cậu là người của Thánh Linh Quốc, cũng là lính đánh thuê. Mà chủ thuê của cậu thì chết mất xác rồi, ta nói đúng chứ?”
Francesca vừa nói hai câu, Chris đã không biết phải phản bác thế nào nữa. Rốt cuộc chỉ có thể nhìn gương mặt nửa cười nửa không của vị nữ tướng mà lặng lẽ gật đầu.
“Nghe cho kỹ…” Francesca tủm tỉm cười, bước tới ghé miệng vào tai cậu mà hạ giọng, “Cậu là do Meena tâm tình vui vẻ thế nào đó mà nhặt về, ta cũng không cần biết. Nhưng mà Meena là thuộc cấp của ta, cho nên cậu thuộc về cô ấy, cũng chính là thuộc về ta rồi. Có hiểu chưa?”
Cô vừa nói, đầu ngón tay thuôn dài mềm mại vừa nhẹ nhàng lướt qua má Chris, cuối cùng nâng cằm cậu lên đầy trêu chọc: “Ta ấy nhé, thuộc cấp bên cạnh có nhiều như sao trời cũng không thấy đủ. Cho nên ta nhất định muốn có cậu.”
“Tại sao——”
Nói được nửa câu, lại phải nuốt vào bụng. Người trước mặt dù sao vẫn là chủ tướng Ngân Kỳ Quân, thượng cấp của Minerva, Chris muốn đẩy ra cũng không dám.
(——Cái đội quân này rốt cuộc là đầu óc bị gì? Cô nàng này đầu óc bị gì? Rõ ràng là tiểu thư quý tộc, bình thường không phải cả ngày đều sẽ ở trong thành diện váy diện áo, vui vẻ vũ hội, ngồi uống trà tán gẫu với mấy cô tiểu thư khác hay sao? Sống an lành không muốn, lại muốn lãnh binh ra chiến trường sơ sảy một chút là mất mạng? Có khi nào mấy lời đồn kia nói đúng, cô ta căn bản chỉ xem quân đội như món đồ chơi?)
Francesca rời tay khỏi mặt cậu, cười nhạt: “Muốn hạ bệ Thánh Linh Quốc cần có nhân lực, không phải trò đùa.”
Vị nữ tướng nhẹ nhàng nói ra một câu, ý nghĩa lại như sấm động.
Hạ bệ Thánh Linh Quốc?
Phải biết Thánh Linh Quốc trên lục địa này nắm giữ vị trí tối cao, Bảy nước Phương Đông đều là chư hầu!
Trong nhận thức của Chris mà nói, từ trước đến nay có là thế lực hùng mạnh cỡ nào đi nữa, muốn dựng cờ phản kháng Thánh Linh Quốc cũng chỉ là hi vọng đoạt lấy một chút quyền trưng binh thu thuế mà thôi, chưa ai có lá gan to đến mức dám mở mồm tuyên bố muốn đánh ngã cây đại thụ khổng lồ này cả.
Thế mà thiếu nữ mới mười tám tuổi trước mặt cậu dám nói.
Không những thế còn nói rất nhẹ nhàng.
“...”
Trong lúc Chris còn đang trợn mắt trừng trừng vì kinh sợ, tấm vải dùng làm cửa lều lại một lần nữa bị xốc lên.
“Fran!!”
Người tới lần này là Minerva, trên người đã bỏ xuống tấm áo choàng trắng bên ngoài, lộ ra đôi bờ vai trắng nõn, lưng quấn bông băng kín mít. Mấy vết thương sau lớp băng dường như chưa khép miệng, vẫn còn hơi rỉ máu. Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối đến mức làm cho người ta phải đau lòng, không có chút gì liên tưởng được tới nữ chiến binh uy vũ như tử thần kia.
Lại nói, vừa mở cửa đã thấy Francesca mang bộ mặt bất lương đứng đó, Chris thì giống như bị ép tựa vào cột lều, sắc mặt trắng bệch… Minerva lập tức lao tới đứng chắn trước mặt cậu, kích động kêu to: “Hắn là của mình, cậu không được làm bừa!”[note45018]
Franesca cười tủm tỉm: “Cậu nói người này là cái gì cơ?”
“Là nô lệ của mình!”
“Tốt. Chiếu theo quân luật của Tường Vi Hội, chiến lợi phẩm không có chủ tướng cho phép - tức là mình - thì không ai được tự tiện chiếm giữ. Tiếp theo cậu muốn nói gì đây?”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Vẻ mặt Minerva luống cuống đến tội nghiệp, “Nhưng mà hắn là người, không phải đồ vật, không tính là chiến lợi phẩm…”
“Cậu nói đây là nô lệ đúng không? Nô lệ chính là chiến lợi phẩm rồi.”
“Cậu, cậu…”
Minerva đuối lý, vừa lo vừa giận đến run cả người, nắm tay bất ngờ vung lên cây cột bên cạnh đánh ầm một tiếng. Nicolo xanh mặt vội chạy tới tới can: “Này này này này bình tĩnh đã bà cô tổ của tôi ơi, cô định đánh sập cả lều luôn đấy à! Chủ tướng mà muốn cãi nhau thì mười người cũng nói không lại, huống hồ đầu óc của cô vốn đã chả có mấy tí——”
Bịch một tiếng, cả người gã bay ngược về phía sau. Chris vội vàng nhảy ra đỡ không để tay quân y ngã đập đầu xuống đất.
“Ặc, cảm ơn…” Nicolo chật vật đứng dậy, mũi đã chảy máu ròng ròng.
“Nói lại lần nữa, tôi cho anh xem tận mắt đầu óc của mình trông như thế nào!” Minerva đã bực mình sẵn, chỉ tay vào Nicolo mà gắt lên, rốt cuộc lại làm động tới vết thương trên bụng. Cô nhăn mặt đau đớn, ôm bụng gập người——đúng lúc này, cửa lều lại bị ai đó kéo lên lần nữa.
“M-Meena, vết thương còn chưa xử lý xong, cô không được chạy!”
Người thứ ba cũng là nữ, một thiếu nữ dáng nguời thấp bé, trên đầu đội mũ không vành, lưng khoác áo choàng tam giác ngắn màu lam, xem ra là trang phục quân y hay mặc. Nhìn cô cùng lắm là bằng tuổi Minerva, cũng có thể là nhỏ hơn, bởi khuôn mặt dưới mái tóc nâu cắt ngắn ngang vai cực kì non nớt. Nữ quân y chạy vào lều mới đã thấy chủ tướng đang đứng đó, vội vàng bưng miệng: “F-Fran Điện hạ, em xin lỗi…”
“Paula, ta không phải đã dặn em trước hết phải xích cổ Meena lại hay sao? Cô nàng này ngày thường không bị thương mấy cho nên rất ghét mùi thuốc, phải trông giữ cẩn thận mới được.”
“Cậu, cậu coi mình là cái gì hả, là chó sao?!”
“Không phải, không phải do thuốc.” Paula vội vã xua tay, “Meena ban nãy nghe nói Điện hạ muốn tìm cậu tù binh mới tới để nói chuyện, thế là hất cả chăn gối mà chạy đi, em giữ lại không nổi…”
Cô bé vừa nói vừa lấm lét ngó quanh, chỉ sợ hai người ở đây lại cãi nhau thêm nữa. Mà Nicolo nghe thấy thế thì hết nhìn Minerva lại nhìn Chris, xem ra là nhớ lại một màn lúc nãy, thở dài lẩm bẩm: “Cái đôi trẻ này, giống hệt nhau…”
Lẩm bẩm có hơi to.
Minerva ném sang một cái lườm sắc như kiếm, vị trưởng quân y mặt dày mày dạn lập tức vứt cả danh dự mà trốn vào sau lưng Chris.
May mắn là lúc này Francesca cũng nắm cánh tay cô, cứu cho Nicolo thoát một trận đòn: “Sao nào, nói cho mình biết lí do cậu không muốn giao anh chàng này ra đi?”
“Là tại——” Minerva đưa mắt nhìn Chris, sau đó lại nhìn một lượt mấy người trong lều, cuối cùng mới ấp úng nói, “Là tại… tại vì mình nhất định phải giữ hắn b-bên người, nếu để hắn lại gần người khác sẽ rất… sẽ rất nguy hiểm…”
Francesca tròn mắt: “Đã thân thiết đến nỗi một bước cũng không muốn xa nhau rồi?”
“Không phải!” Minerva đỏ mặt giậm chân, “Không phải ý tứ như vậy, đừng có bẻ lời của mình kiểu đó! Mình chỉ xem hắn là… là công cụ, đúng rồi, là công cụ để lợi dụng, có vậy thôi!”
Cũng không biết có phải vì vẻ mặt của Minerva thế này thật khiến người ta muốn trêu chọc hay không, Nicolo vừa thoát nạn hai lần đã lại ôm bom cảm tử, giương cao tinh thần không sợ chết đứng sau Chris cười hềnh hệch: “Chủ tướng, cậu chàng này dù sao cũng là người trong mộng đêm đêm đều xuất hiện của Meena, dĩ nhiên cô ấy sẽ không——HỰ!”
Nói còn chưa hết câu, cả người đã bay đi như đạn pháo.
Francesca nhìn gã quân y nằm thẳng cẳng ở góc lều, thở dài đánh thượt: “Paula, em ra xem tình trạng Nicolo một chút. Vết thương trên mặt lớn như vậy, ta thấy tên ngốc này có là thần y cũng không tự xử lý được đâu…” Cô phẩy tay, quay người ra cửa, “Được rồi, Dã Thú đáng yêu, đi theo ta.”
Chris không biết làm gì khác, đành im lặng cắm cúi mà đi, Minerva xem chừng vẫn không yên tâm nên cùng đi với cậu.
Trời lúc này đã về chiều, trong doanh trại tất bật nấu cơm tối, khói từ mấy bếp lửa cuộn lên nghi ngút. Bọn họ từ cửa tử trên chiến trường trở về đây, thế mà đã gần hết một ngày rồi.
Lều dã chiến dựng ở khắp nơi, binh lính Ngân Kỳ Quân ngồi quanh đống lửa lớn chính giữa khu trại, ánh mắt dán lên mấy người vừa đi ra khỏi lều của Nicolo. Bọn họ cúi đầu kính cẩn khi thấy Francesca, gật đầu chào Minerva, và ném cho Chris những cái từng mắt đầy ngờ vực. Chris vốn cũng không hi vọng mình sẽ được chào đón nồng nhiệt gì nên không để ý, nhưng đến khi nghe được ba chữ Thực Tinh Thú trong tiếng xì xào, cả người cậu bỗng chốc cứng đơ.
(Tiêu rồi, có người nhận ra mình!)
(Ngay cả ở Đông Quốc cũng có người nghe về chuyện của mình sao?)
Chris nghe thấy, hiển nhiên Francesca cũng nghe thấy. Cô ung dung bước tới ngồi bên đống lửa trại cùng những người lính kia rồi hỏi: “Các ngươi biết người này à?”
“Biết chứ, tên này ở Thánh Linh Quốc đánh thuê, tiếng tăm không ít đâu!”
“Chủ tướng, ngài cũng thấy qua giáp phục của hắn rồi đúng không? Đồ trên người tên này từng bộ phận đều là hàng cao cấp nhất, nhưng lại không phải cùng một bộ.”
“Giáp ngực khảm gia huy nhà bá tước này, găng sắt có bút tích của phu nhân nọ, giáp vai còn có khắc dấu trừ ma của nhà thờ thánh. Ngài nghĩ người như thế nào lại mặc giáp kiểu này đây? Mấy thứ đó đều là hắn trên chiến trường giết không biết bao nhiêu danh tướng, sau đó lấy đồ trên người họ làm chiến lợi phẩm!”
“Người ta gọi hắn là “Thực Tinh Thú”. Bọn tôi là lính Đông Quốc thì còn đỡ đi, mấy thằng bên Thánh Linh Quốc Quân mà nghe đến cái tên này á, khối đứa sợ đái ra quần.”
“Bởi vì tên này chính là sát tinh, hắn ở trong đội quân nào thì y như rằng đội quân đó không lâu sau đều chết sạch!”
“Đám ở Thánh Linh Quốc gọi Meena là tử thần, chứ tôi thấy chính tên này là tử thần mới đúng!”
Mấy lời này nói xong, không biết bao nhiêu ánh mắt hằn học đồng loạt găm vào người Chris. Cậu vốn đã cúi gằm mặt không dám nhìn, nhưng vẫn cảm thấy được, như thể đang bị cả ngàn cây kim châm chích.
Binh lính trên chiến trường, sợ hơn cả kẻ địch mạnh chính là bị đồng đội đâm sau lưng.
Mà hành động của cậu, cho dù không phải đâm sau lưng, cũng đều dẫn tới cùng kết quả.
“Meena, cô sao lại để tên này sống? Lại còn mang hắn về đây? Không phải tên này muốn giết cô sao?”
“Đúng đúng. Loại người như này phải chặt chân chặt tay, quẳng hắn ở chiến trường cho chết dần chết mòn!”
Minerva nãy giờ nghe thấy Chris bị nói như vậy, hai nắm tay đã run lên bần bật vì giận dữ, bây giờ còn có người nói chuyện tàn nhẫn kia… Cô trợn trừng mắt muốn lao lên cãi nhau tay đôi một trận, muốn nói cho mấy người kia biết mạng của mình là do cậu cứu, rốt cuộc bị Francesca đưa tay ngăn cản.
Nữ tướng vỗ nhẹ lên vai Minerva, sau đó quay về phía mấy người lính kia, rất tự nhiên mà nói: “Anh ta sẽ gia nhập vào đội Thân Vệ.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ binh sĩ xung quanh đã đứng bật cả dậy, tiếng ồn ào nổ ra như sấm.
“Chủ tướng, đây không phải chuyện để đùa!”
Một người lính lớn tuổi nhất trong đám, vóc người cao to, mặt mũi đầy sẹo, không nhịn được đến ngay trước mặt Francesca chất vấn.
“Để kẻ này ở trong quân chính là cực kì rủi ro, xin ngài nghĩ lại!”
“Hắn là thằng điên sẵn sàng chém giết cả đồng đội! Giữ hắn ở đây, các anh em chỉ sợ bị đâm sau lưng lúc nào không biết!”
“Ngài làm như thế này khác nào đùa giỡn với tính mạng của cả Ngân Kỳ Quân!”
Từng câu từng câu nói ra, giống như những mũi giáo bén nhọn liên tiếp đâm vào lòng Chris. Vốn cậu cũng sớm biết phản ứng của bọn họ sẽ như thế này thôi, nhưng biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Trái tim của cậu, dù sao cũng chưa đến nỗi biến thành sắt đá.
Thế rồi, đúng lúc Chris chịu không nổi nữa mà định chủ động bước lên——
“Các ngươi nghi ngờ quyết định của ta?”
Đối mặt với đám binh sĩ đang nhao nhao lên tiếng, Francesca chỉ bình tĩnh ngẩng đầu hỏi lại một câu, giọng nói mang theo thứ sức mạnh trấn áp lạ kì, khiến cho toàn bộ đều im lặng. Người lính cao to ban nãy đứng trước mặt cô đột nhiên giống như biến thành trẻ con, mặt xanh lét, không dám ngẩng đầu.
Chứng kiến cảnh này, Chris chỉ có thể kinh ngạc nín thở.
“Ngân Kỳ Quân do ta rèn luyện, trên chiến trường do ta chỉ huy. Các ngươi là người của Ngân Kỳ Quân, không lẽ lại cho rằng chúng ta sẽ bại bởi cái thứ vớ vẩn gọi là vận rủi? Còn là vận rủi mang đến bởi một cậu nhóc như thế này?”
Ánh mắt Francesca nghiêm nghị quét qua một lượt, binh sĩ trong trại đồng loạt quỳ xuống cúi đầu, tỏ rõ thái độ thần phục, không trừ một ai.
“Ta nhắc lại cho các ngươi, là người của Ngân Kỳ Quân bách chiến bách thắng, trong lòng phải mang theo kiêu hãnh! Cái kiêu hãnh này không chỉ của bản thân các ngươi, còn là của lá cờ các ngươi mang, là tôn nghiêm của chủ tướng các ngươi!”
Cô nói xong lập tức quay người rời đi, bộ dạng hoàn toàn tự tin sẽ không có thêm người nào phản đối. Mà những binh sĩ sau lưng cũng rất cung kính quỳ ở đó, cho tới khi Francesca mang theo hai người kia đi khá xa một đoạn mới đứng lên.
“Cậu xem…” Minerva đi phía sau, nhăn nhó kéo áo cô, “Vừa nói để hắn vào đội Thân Vệ mọi người đã phản ứng mạnh như vậy rồi. Bây giờ không ai dám nói gì, nhưng mà sau này chỉ sợ…”
Chris mím môi nhìn Minerva, trong lòng rối như tơ vò. Cô hiện tại khó xử như thế nào, cậu hiển nhiên là biết. Minerva lúc trước đã nói đảm bảo sẽ giết cậu nếu như dám làm hại đến Ngân Kỳ Quân, nhưng nếu cậu trở thành cận vệ trực tiếp của Francesca, như vậy thì muốn làm gì cũng không đơn giản.
“Meena à...” Francesca cười cười nheo mắt, “Mình chưa từng thấy cậu muốn độc chiếm thứ gì đó như lần này, cậu biết không?”
“Mình không phải có ý đó!”
“Ừm… cô Francesca——”
Chris thấy Minerva lần nào cũng không nói nổi quá ba câu đã bị người ta dùng miệng lưỡi bắt nạt, rốt cuộc không thể đứng nhìn nữa, đánh bạo lên tiếng gọi vị nữ tướng này.
“Hmm? Gọi ta một chữ Fran là được rồi. Ở trong Ngân Kỳ Quân này cậu là người thứ năm được phép đó.”
Chris nhìn nụ cười tươi tắn tràn đầy thiện ý trước mặt, im lặng đưa tay lên ngực tháo chiếc huy hiệu bạc hình thanh kiếm xuống, đưa nó lại cho cô.
“...Cậu đang làm gì vậy?”
Francesca nghiêng đầu nhìn tấm huy hiệu, ánh mắt giống như con mèo nhỏ mà săm soi Chris.
“Những người kia nói không sai, tôi chính là kẻ mang theo vận rủi, cho dù đi tới đâu cũng sẽ bị người ta chửi bới xa lánh. Tôi ở trong đội chắc chắn ảnh hưởng tới lòng quân, cho nên không thể gia nhập, xin thứ lỗi.”
Mấy lời bàn tán của binh sĩ đã ảnh hưởng tới cậu không ít, trong lòng Chris lúc này chỉ còn chăm chăm nghĩ làm sao thoát khỏi cái cảnh này. Nếu không phải vì còn cần ở bên cạnh Minerva, cậu có lẽ đã tự nói luôn cả sự thật về Dã Thú, cấp cho người ta một cái lí do cực kì chính đáng để đuổi mình… bất quá cuối cùng vẫn lựa chọn giấu đi.
“Người khác nói gì về cậu, ta không cần biết. Quan trọng là cậu nghĩ cái gì.” Francesca vậy mà không nổi cáu, cũng không buồn để ý đến tấm huy hiệu trên tay Chris. “Còn nữa… cậu cũng giống cô nàng này, có lí do gì đó nên nhất quyết muốn ở cạnh người ta đúng không?”
Đứng trước ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu lòng người của vị nữ tướng, lại thêm một ánh mắt lạnh như băng của Minerva, Chris bối rối khẽ gật: “Tôi… đúng là muốn ở bên cô ấy…”
“Ngươi ngươi ngươi——” Minerva đỏ bừng cả mặt, khuỷu tay huých cậu một cái vào mạng sườn đau điếng, “Ngươi để ý lời ăn tiếng nói một chút có được không, đáng ghét!”
“Ahaha, đúng rồi đúng rồi.” Francesca làm bộ trợn tròn cả hai mắt, miệng không nhịn được một nụ cười khoái chí, “Thích nhé Meena, mình mà cũng có người trong mộng đứng trước mặt nói một câu như vậy thì tốt~”
Thiếu nữ tóc đỏ bây giờ mặt so với tóc còn đỏ hơn, biết bản thân nói không lại, chỉ có thể hậm hực đẩy Francesca một cái rồi đi lên trước.
“Được rồi, tóm lại hai người có lí do riêng không thể nói ra?”
Francesca nín cười hỏi thêm lần nữa. Minerva chỉ hừ một tiếng, Chris thì im lặng.
“Hừm hừm, quên đi, cậu không nói mình cũng không ép, nhưng quyết định thì vẫn vậy. Mình thích nhóc Dã Thú đáng yêu này, cho nên cậu ta nhất định phải gia nhập dưới trướng mình. Huống hồ…” Một ngón tay thanh mảnh của cô duỗi ra, đặt lên cằm vẻ suy tư, “Nói xem, cậu rõ ràng là lớn lên trên chiến trường, ngoại trừ chém giết ra thì cái gì cũng không biết làm, đúng chứ?”
Chris bị hỏi như vậy, trước tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới xấu hổ gật đầu.
“Meena đó, cậu nói muốn giữ Chris làm nô lệ, nhưng mà cậu xem người ta có thể làm được việc gì đây? Không lẽ muốn người ta sáng sáng giúp cậu trang điểm thay quần áo?”
“Th-Thay quần áo?!——Cái, cái đó… Không phải, mình không…. Mình…”
“Vậy cuối cùng vẫn phải lên chiến trường giết địch, đằng nào cũng sẽ bị các binh sĩ lời ra tiếng vào mà thôi. Chẳng bằng để ở chỗ mình đi, ít nhất trước mặt mình sẽ không ai dám ý kiến một lời nào cả, không phải tốt hơn sao? Hai người muốn ở cạnh nhau, phương án này chính là ổn thỏa nhất.”
Chris còn đang giữ ý định nhất quyết phản đối, nghe mấy lời này xong, rốt cuộc lại rơi vào trầm tư.
Vị nữ tướng này ngoài mặt giống như đùa cợt, nhưng xem ra đều đã suy nghĩ thấu đáo cả rồi. Dù sao tình hình không giống như dự tính ban đầu, thân phận Thực Tinh Thú hóa ra đều đã bị người trong Ngân Kỳ Quân biết hết, nói vậy cho dù cậu có ẩn nhẫn ở một góc hay cầm kiếm đứng trong đội Thân Vệ cũng đều không tránh khỏi ánh mắt binh sĩ. Mà khác biệt chính là ở chỗ nếu là quyết định của Francesca thì không ai dám lên tiếng, còn nếu cậu vẫn khăng khăng từ chối, rốt cuộc trách nhiệm sau này sẽ rơi lên người Minerva…
Cân nhắc một thoáng, Chris rốt cuộc gật đầu. Vị nữ tướng giống như cũng đoán biết được trong suy nghĩ cậu vừa chạy qua những cái gì, nhoẻn miệng nở nụ cười tán thưởng.
Tấm huy hiệu bạc hình thanh kiếm trong tay, cuối cùng lại được cậu đem về đeo trước ngực.
Trong lòng vẫn cuộn lên từng cơn lo lắng.
(Mình… liệu có thể bảo vệ người khác được không?)
(Mình từ trước đến nay đều là quái vật đoạt đi sinh mạng người khác, bây giờ chỉ nghĩ tới bảo vệ một mình Minerva đã khó khăn rồi, liệu có thể bảo vệ người khác được không…)
Cậu tính toán, nếu đêm trăng non tiếp theo đến mà Minerva không thể chế ngự con quái thú kia, vậy thì không còn cách nào nữa rồi. Chỉ có thể một mình đào tẩu, quay lại kiếp sống lang thang khi trước…
“Nhưng mà——”
Chris bị Francesca thuyết phục, có điều Minerva thì có vẻ vẫn chưa chịu thua. Dù sao Chris cân nhắc chính là cân nhắc cho lợi ích của cô, còn bản thân cô thì lại không muốn tính toán tới cái này.
“Cậu đột nhiên kéo một tù binh vào đội Thân Vệ, còn chưa thèm hỏi ý kiến Gilbert, anh ta nhất định sẽ tức giận đó.”
“Tức giận? Anh ta là đội trưởng đội Thân Vệ thì sao, mình mới là chủ tướng nha! Gil căn bản là không có quyền phản đối!” Francesca vênh mặt, “Huống hồ anh ta còn không có ở đây, tất nhiên mình không thể hỏi ý kiến rồi, quá hợp lý luôn.”
“Không có ở đây?”
“Mình phái anh ta lẻn vào trận doanh của Thánh Linh Quốc Quân, hừm, nghĩ lại chắc cũng sắp sửa trở về rồi.”
“Lẻn vào… trận doanh Thánh Linh Quốc Quân? Để làm gì? Không phải chúng ta đã tạm lui rồi sao?”
Francesca cười cười vỗ vai cô: “Thánh Linh Quốc Quân bao vây thung lũng có tới gần một vạn, cậu nghĩ đêm qua tại sao tấn công hai người chỉ có mấy trăm? Đều là do Gil mang theo tiền bạc tới treo thưởng, tung tin đồn bắt sống Liệp Hồn Giả sẽ được nhận hai mươi đồng vàng. Đám binh sĩ không muốn chia nhau món hời nên đều xé lẻ ra đi tìm hết, hai người cũng vì vậy mới dễ thở hơn đó.”
Chris nghe xong trợn tròn cả hai mắt, quả thực nhớ là có chuyện như vậy. Lúc hai người nấp ở trong hốc cây khô, mấy tên lính bên ngoài đi ngang qua đều nói đem Liệp Hồn Giả đến “chỗ kia” nhận thưởng, so với chỗ Đại Công tước Cornelius thì còn hậu hĩnh hơn nhiều. Quan trọng nhất là chỉ nhận người sống, không nhận xác chết.
(Lúc đó chỉ nghĩ là có kẻ nào thù hận Minerva muốn bắt sống về tra tấn, không ngờ lại là kế sách để phân tán binh lực như vậy…)
Chris vừa nghĩ vừa không khỏi có chút kính sợ… Ngang nhiên vào doanh trại địch vung tiền treo thưởng, cái hành động này cũng quá to gan rồi.
“Cho nên nói cậu và Chris được anh ta cứu mạng cũng không có sai đâu. Đợi Gil trở về, hai người nhất định phải cảm ơn đó.”
___________________
Lều chỉ huy của Ngân Kỳ Quân so với những gì Chris tưởng tượng còn xa hoa gấp mấy lần, cứ như thể người làm ra cái thứ này muốn đem nguyên cái phòng ngủ hoàng cung phục chế lại vậy. Vừa bước qua cửa lều, đập vào mắt chính là chiếc giường ngủ lót đệm lông chim trong góc, kích thước lớn đến mức kì quặc; trên vách treo hai lá cờ lớn, một là cờ của nhà Zaccaria, một là chiến kỳ Ngân Kỳ Quân, cả hai đều đính vàng bạc trang trí tinh xảo; đầu giường có chiếc giá giống như để cất giữ giáp phục, nhưng lại treo toàn váy áo lộng lẫy xa hoa.
Đúng lúc này người hầu nhấc cửa lều đưa thức ăn vào, càng làm cho Chris tròn mắt kinh ngạc.
“Hai người mất nhiều máu như vậy, hẳn là đói bụng rồi? Ngồi xuống đi.”
Trên bàn ăn bằng gỗ sồi có quả mọng, có bánh mỳ trắng, có bánh táo nướng giòn xốp vàng ươm, còn có mấy món thịt - không phải loại thịt ướp muối khô quắt hay dùng trong quân đội, mà là thịt tươi được chế biến ngay tại chỗ. Chris mười mấy năm nhai lương khô ngủ nền đất, trên chiến trường cho dù là nhìn cũng chưa từng nhìn thấy loại bữa ăn xa xỉ cỡ này.
Đồ ăn như vậy dĩ nhiên hương vị không thể tệ, đều là cao lương mỹ vị, nhưng với một Chris đang cực kì căng thẳng mà nói… căn bản là nuốt không trôi. Còn chưa kể đến hai cô nàng ngồi đối diện suốt cả bữa cứ nhìn cậu chằm chặp, một người tò mò một người lo lắng, Chris chỉ thiếu nước kiếm lí do chuồn thẳng ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc vẫn ăn một chút cho có.
Lại nói, rượu vang đỏ ở đây hoàn toàn không thấy vị chua, là loại thượng hạng. Cái đội quân quái dị này, chỉ sợ là cả đồ chưng cất rượu cũng mang theo đi…
(Cơ mà…)
Ngồi ăn được một lúc, Chris rón rén quan sát lại hai người kia, phát hiện hai người thật sự là ăn uống có lễ nghi cực kì. Cứ nhìn cách ăn của họ thì ai dám nghĩ đây là quân doanh, hẳn phải là trong hoàng cung mới đúng. Bánh mỳ trắng đặt lên đĩa trước tiên xé ra một mẩu nhỏ, từ tốn ăn từng miếng, khi nhai cũng rất từ tốn lịch sự, không để miệng phồng lên, cũng không để đồ ăn trong miệng lộ ra… Francesca là thiên kim tiểu thư, cung cách như vậy thì cũng hợp lý đi, nhưng ngay cả Minerva cũng vậy khiến cho cậu cực kì kinh ngạc.
(Lúc trước chỉ lờ mờ cảm thấy cô ấy có phong thái quý tộc, mà bây giờ thì chắc chắn rồi. Không lẽ thực sự…)
Cơm nước xong xuôi, Francesca giống như cảm thấy ngày hôm nay chưa đủ tuyên bố gây sốc, ngẩng đầu ưỡn ngực chỉ tay vào giường ngủ nói một câu xanh rờn: “Được rồi, ta nằm chính giữa, Paula bên trái, Meena bên phải, về phần cậu cứ ngủ ở cuối giường đi.”
“Chờ chút!” Meena gần như hét toáng lên, vẻ mặt chỉ có thể gọi là kinh hãi, “Cậu muốn để hắn ngủ cùng giường?”
“Sao không? Người của đội Thân Vệ tất nhiên phải ngủ cạnh mình.”
“Không phải Gilbert ngủ ở chỗ khác sao?! Cậu quên mất tên này cũng là nam hả?!”
“Đấy là tại vì Gil không muốn, mình cũng không ép, nhưng lần này mình muốn.” Francesa
cười hì hì ngồi xuống giường, “Trong mắt mình chỉ cần là người đẹp, nam nữ đều không quan trọng. Còn nữa, lúc ngủ có Dã Thú nổi danh ở cuối giường làm nệm kê chân, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám lại gần, không phải rất tuyệt sao?”
Chris chỉ biết há hốc miệng đứng đó, trong bụng tuyệt đối tin đầu óc của cô gái này đã hỏng rồi…
“K-Kể cả cậu có không phiền đi nữa thì Paula chắc chắn cũng sẽ phản đối!” Minerva cố cự cãi, rõ là có liều mạng cũng phải ngăn chặn cái ý tưởng kia.
“A, nói như vậy nghĩa là cậu thì không phản đối?”
“Không phải!!!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài lều vọng tới tiếng bước chân.
Chris giật mình đưa tay xuống bên hông theo phản xạ, sau đó mới nhận ra mình bây giờ không đeo kiếm. Nơi này là doanh trại, tiếng bước chân hiển nhiên không thiếu, nhưng riêng tiếng bước chân vừa xuất hiện lại khiến cho cậu phải lạnh sống lưng. Người này bước đi rất nhanh, lại cực kì nhẹ, nếu không phải áo giáp va vào nhau lách cách thì chỉ sợ không một ai nhận ra có người đang đến.
Bước chân như vậy, chỉ có thể là của mãnh tướng dày dạn sa trường.
“Fran Điện hạ.”
Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía người thanh niên đang đứng ở cửa lều. Anh ta vóc người cao lớn, có mái tóc cắt ngắn mang màu xám ghi như màu thép, gương mặt cương nghị, nổi bật nhất là cặp mắt vừa sắc bén vừa lạnh nhạt, giống như hồ nước đóng băng sâu không thấy đáy
Người này mặc một bộ giáp kị sĩ màu đen, từng mảnh thép che kín cơ thể, cũng không che được khí thế lão luyện của một người từng trải qua trăm trận chiến. Bên thắt lưng đeo một thanh trường kiếm tuyệt đẹp, lưỡi kiếm thuôn dài, phần đầu cong vút, thân kiếm có vẻ gì đó khiến người ta cảm tưởng nó không phải thép, mà là một mảnh băng đen. Chủ thanh kiếm này dường như không tìm được vỏ kiếm ưng ý, cho nên chỉ dùng đai da làm bao, đeo tạm ở bên ngoài.“Về đúng lúc lắm Gil. Ta đang thảo luận cũng Meena chút chuyện quan trọng, chính là về chuyện mở rộng kích cỡ cái giường.”
Francesca có thể dùng dáng vẻ như bàn chuyện quốc gia đại sự để nói về một cái giường, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.
Thanh niên tóc xám không có vẻ gì là định hưởng ứng trò đùa của cô, ánh mắt sắc như kiếm quét qua căn lều một lượt, dừng lại trên người Chris lâu hơn một chút, cuối cùng mới nhìn về phía chủ tướng của mình. Chris lúc này cũng để ý thấy thắt lưng anh ta còn đeo một huy biệu bạc hình thanh kiếm nhỏ.
Xem ra chính là đội trưởng đội Thân Vệ mà lúc trước Minerva nói đến.
“Thành viên đội Thân Vệ tăng thêm một người, cái giường này không đủ chỗ…” Francesca vẫn thao thao bất tuyệt.
“Fran Điện hạ, vấn đề này có thể đợi về đến Zaccaria hẵng nói.”
Gilbert hoàn toàn không thèm để ý đến bộ dạng hớn hở như bé gái vừa có búp bê của Francesca, cứ thế tạt cho cô nàng một gáo nước lạnh. Sau đó nói thêm một câu, giọng hoàn toàn nghiêm túc:
“Thánh Linh Quốc Quân đã phát hiện chỗ này, phái binh lực tấn công chia thành hai mũi, ước chừng nửa giờ nữa sẽ đến được đây."