Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

chiến kỳ màu bạc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiết trời trước bình minh lạnh tới thấu xương.

Minerva mang theo Chris đi suốt cả một đêm, cuối cùng tới một cánh rừng thông tương đối là rậm rạp. Sau lưng còn có truy binh đuổi tới, bọn họ căn bản không rảnh đi lượm nhặt đồ cắm trại của binh lính chết trận hay tìm một con ngựa vô chủ mà dùng, ấy vậy mà tốc độ so với những kẻ đuổi theo vẫn còn chưa đủ. Y như rằng, vừa đi được một đoạn đã nghe tiếng vó ngựa lọc cọc cùng tiếng người nói chuyện phía xa.

“Này, người tụi mình cần tìm thực sự là tử thần trong lời đồn đại? Cái kẻ có thể lấy một địch trăm, hơn nữa còn không dính vết thương nào?”

“Đại khái thế, nghe thằng kia bảo ả ta cầm theo một thanh trọng kiếm khổng lồ to như tấm thép, tao đoán hết chín phần chính là Liệp Hồn Giả đó rồi…”

“Hừ, cái gì mà tử thần tử thần, toàn là đám yếu bóng vía đồn ra!”

“Mà kể cả lời đồn có là thật, tao thấy đi chuyến này cũng không mạo hiểm đến thế đâu. Cái con bé đang chạy trốn đó, tao nhìn thấy nó không hiểu sao lại mang theo một thằng nhóc lạ mặt, không giết mà chỉ bắt đi. Chúng mày nói xem, tử thần chiến trường gì gì đó ai gặp phải đều lăn ra chết sao lại làm cái chuyện kia? Lại nói, hay đứa đó không có ngựa, chạy kiểu gì cũng không xa được.”

Minerva nép sát người vào sau một vách đá, nghe đám binh lính nói chuyện, bất giác thở hắt ra một hơi.

“Mày nói mới nhớ… thật sự là con gái hả? Không nhìn nhầm?”

“Có cả đám ở đây, tao lừa bọn mày làm cái gì? Không những con gái, còn là một tiểu thư cực kì xinh đẹp, đồ mặc trên người không phải giáp phục mà là váy áo giống như vũ nữ——Ài, cứ coi như là tử thần thật đi, trước khi chết mà được vui vẻ cùng ả ta một trận, tao có xuống địa ngục cũng cam lòng.”

“Cơ mà… nếu người kia là Liệp Hồn Giả thật, đem nộp lĩnh thưởng hẳn là cũng thu về rất nhiều tiền đi?”

Hai người nín thở đợi tiếng cười cười nói nói cùng ánh đuốc đi khuất tầm mắt. Trên cổ Chris buộc một sợi dây thừng, đầu kia sợi dây nằm trong tay Minerva. Bởi vì thân phận là tù binh, cho nên hai cổ tay cậu cũng bị dây thừng trói lại. Ban nãy trời tối đen như mực, phải dò dẫm mà đi trong cái tư thế như vậy dĩ nhiên không dễ chịu gì, bất quá Chris cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo Minerva chỉ đạo.

Những tưởng vào được trong rừng thì sẽ dễ thở hơn, nhưng khi đặt chân tới đây, họ mới nhận ra mình đã quá lạc quan rồi. Toán lính vừa xong không phải là duy nhất, hai người cứ chốc chốc nhìn thấy ánh đuốc thấp thoáng qua những thân cây, còn có tiếng lọc cọc cùng bụi đất dưới vó ngựa tung lên từng đám. Số người mà quân phái ra truy bắt bọn họ xem ra hoàn toàn không ít chút nào.

——Là bởi vì có mình ở đây sao?... Chris trong đầu bồn chồn, không khỏi suy nghĩ như vậy. Trong suy nghĩ của cậu, Minerva nếu không phải mang mình theo thì đã có thể trốn thoát dễ dàng mới đúng.

“Đừng có ở đó suy nghĩ lung tung nữa đi!”

Minerva xẵng giọng gọi một tiếng, tay giật cái dây thừng trên cổ cậu. Chris chỉ kịp loạng choạng bước tới đã bị cô túm gáy đẩy vào trong một hốc cây đại thụ thô to. Cái hốc này bên trong còn rộng hơn mấy lần so với nhìn từ bên ngoài, đủ để chứa cả hai người bọn họ.

Tới lúc này thì mặt trời đã sắp sửa mọc lên. Những tia nắng ban mai đầu tiên rọi xuống mảnh rừng, xuyên qua làn sương mù mịt được tạo ra bởi tiết trời đêm lạnh buốt. Quanh quẩn trong rừng, bật lên từng tiếng chim kêu. Tuy rằng nơi này có nhiều cây che chắn, nhưng vẫn chưa đủ rậm rạp. Trong tình huống có nhiều người tìm kiếm như vậy, bọn họ chỉ cần liều lĩnh ra ngoài, không mất bao nhiêu thời gian nhất định sẽ bị phát hiện ra.

Cho nên Minerva quyết định ở lại trong hốc cây này ẩn náu, chờ tới khi màn đêm buông xuống mới tìm đường đi tiếp.

“Nếu có thể vượt qua được biên giới thì tốt rồi…”

“Kể cả qua biên giới thì cũng chạy đi đâu được chứ? Mấy đội tiến công của Liên quân Đông Quốc không phải chỉ còn có mỗi cô à? Cứ coi như hậu quân vẫn còn viện binh, thì những người đó lúc này đều đã bị bao vây hết cả, Thánh Linh Quốc bét nhất cũng phải đông gấp mười lần——”

“Đông gấp mười lần thì sao? Chừng đó muốn ngăn cản bọn họ vẫn còn chưa đủ.”

——Ý cô là, trong tình huống Thánh Linh Quốc Quân bao vây tầng tầng lớp lớp như thế này, có tồn tại một đội quân nào đó quân số chỉ vẻn vẹn một phần mười, lại chắc chắn đủ sức chọc thủng vòng vây mà thoát ra ngoài? Cái Liên quân Đông Quốc chắp chắp vá vá nội tình lộn xộn kia lại có một đội quân như thế? Chris nghe một câu tự tin vừa rồi của cô, cố gắng lắm mới không bật ra mấy lời này.

Mà Minerva có lẽ cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cậu, cho nên hạ giọng thì thào nói:

“Bọn họ ở đây là Ngân Kỳ Quân.”

Cái tên vừa được nói ra, sắc mặt của Chris cũng lập tức biến đổi rồi.

Ngân Kỳ Quân là một phân đội dưới quyền binh lực của Công quốc Zaccaria, nói trắng ra là một cái phân đội cực kì quái dị. Đội quân này chỉ huy là nữ tướng, chiến kỳ in hình gà mái bạc, ở Thánh Linh Quốc Quân lần đầu tiên nghe tới đều coi là một chuyện để đùa. Cái phân đội này nghe đâu toàn trẻ em phụ nữ, thay vì gọi là lính tráng, thà rằng gọi là một đám khách tham quan du lịch. Tin đồn nói trên có thật hay không thì chưa biết, nhưng có đám binh sĩ tỉnh táo nào lại chịu lấy gà mái làm cờ hiệu trên chiến trường đây? Cho nên ai ai cũng tin là thật, rằng cái đám người kia chẳng qua là trò tiêu khiển của một vị tiểu thư nghịch ngợm nào đó mà thôi.

Nhưng không ai lường trước được, sau cái ngày Bảy nước Phương Đông tại Princinopolis tập trung quân lực, giương cờ khai chiến với Thánh Linh Quốc, thì cái tên Ngân Kỳ Quân này từ trò đùa khiến người ta cười ôm bụng đã trở thành hiện thân của nỗi kinh hoàng.

Ngân Kỳ Quân lúc này mới lộ diện là quân chủ lực của Zaccaria, chỉ đánh một trận đầu tiên đã khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Phân đội này hành tung xuất quỷ nhập thần, ngay cả quân số chính xác có bao nhiêu người cũng không rõ, chỉ biết rằng chiến tích ly kỳ của bọn họ đã sớm không thể đếm hết trên đầu ngón tay. Ví dụ như Thánh Linh Quốc Quân từng một lần dàn trận định phục kích, kết quả không những đối phương không lọt lưới, còn tương kế tựu kế vòng ra phía sau, trong một đợt đánh cho tan tác. Ví dụ như tại Pardo từng phái ra lực lượng ước chừng nhiều gấp bảy lần định đè bẹp Ngân Kỳ Quân, rốt cuộc một trận toàn diệt, tàn binh chạy về tới doanh trại vẫn còn không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Những lời đồn như thế thoạt nghe giống như là bịa đặt, nhưng chuyện Ngân Kỳ Quân từng đánh thắng trên chục trận lớn nhỏ, chiến dịch trọng yếu cũng nhúng tay không ít, thì không một người nào có thể hoài nghi.

Cho nên… Liệp Hồn Giả cũng vậy, Ngân Kỳ Quân cũng thế, đối với binh sĩ của Thánh Linh Quốc Quân mà nói đều giống như quỷ thần, vừa nghe tới đã đủ khiến người ta sợ mất mật. Chris nghe những lời đồn như thế này không ít, giờ mới tự hỏi tại sao từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ tới hai cái tên này lại có liên hệ với nhau.

“Nếu là bọn họ, tuyệt đối có thể phá vây chạy thoát.” Minerva ngồi xuống bên cạnh Chris, lẩm bẩm nhắc lại lần nữa, giống như tự mình nói cho chính mình nghe.

“Vậy… cô định đem tôi về chỗ Ngân Kỳ Quân?”

“Đúng.”

Minerva thản nhiên đáp trả lời, không mấy để ý đến Chris đang cúi gằm mặt xuống.

Cậu vẫn đang do dự. Chris từ trước tới nay luôn tận lực tránh việc kết giao, mà vốn dĩ ngay từ đầu những người xung quanh nhìn thấy cậu cũng sẽ không lấy gì làm thiện cảm. Chỉ cần ở lại lâu dài trong một đội ngũ nào đó, chuyện Ma Ấn trên người cậu sớm muộn cũng sẽ lộ ra, không cách nào tránh được. Tới lúc ấy, may mắn thì cậu sẽ bị bọn họ mắng chửi ném đá đuổi đi, còn không may…

Không may, thì chính là cậu sẽ tỉnh dậy chỉ để thấy mình trong biển máu, xung quanh tràn ngập xác người.

Chris tuyệt đối không muốn cái kết quả đó, cho nên cậu không bao giờ cho phép mình ở lại một nơi quá lâu. Bây giờ phát hiện Minerva thì ra lại thuộc về một đoàn thể khác…Chris nhận ra, phen này mình gặp phiền phức to rồi.

“...Hôm đó tại sao cô lại rời khỏi Ngân Kỳ Quân, còn một mình lao đầu vào trận địch? Cũng là chiến thuật gì đó sao?”

“Vớ bẩm, đấy là vì lẽ ra hôm đó ta phải chết rồi!” Minerva giật sợi dây thừng trong bực bội, “Đã biết chắc có điềm tử không tránh né được, nếu ta còn ở lại Ngân Kỳ Quân không chịu rời đi, kết quả sẽ như thế nào đây? Bọn họ đều sẽ bị kéo theo chôn cùng ta hết!”

——Vậy là biết mình thế nào cũng chết, chi bằng đơn thương độc mã lao vào trận địch mà chết một mình, còn hơn làm liên lụy đến người ta… Nhận ra tính toán kia của cô, trong lòng Chris trầm hẳn xuống. Cậu nào có xa lạ cái cách suy nghĩ này đâu?

Rốt cuộc Minerva gặp được cậu, sau đó hai bên giao chiến, số phận phải chết của cô rốt cuộc lại bị Dã Thú cứ thế mà ăn sạch. Kết quả này, cho đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy khó tin.

(Không đúng, Dã Thú cắn nuốt vận mệnh của một người đều là vận may, cho nên mới dẫn đến cái chết bất đắc kì tử. Nếu cứ phàm là người sắp phải chết đều sẽ thoát nạn, vậy chẳng phải phân nửa số binh sĩ trên chiến trường đều như thế hay sao? Cuối cùng đều chết cả, tại sao từ trước đến giờ chỉ có mình Minerva là được cứu?)

(Vì cô ấy… là sự tồn tại đặc biệt?)

“Nhưng…”

Chris biết đề tài này không dễ chịu, cũng nên kết thúc thôi, có điều cậu cảm giác không tiếp tục hỏi sẽ không giải quyết được khúc mắc trong lòng: “Nhưng lúc đó chúng ta gặp nhau là vì cả hai cũng tới chiến trường. Ngân Kỳ Quân trận đó không có mặt, nếu cô cứ ở nguyên trong doanh trại, chúng ta kiểu gì cũng không gặp nhau, chẳng phải như vậy là được rồi sao?

“Ngươi nói vậy là vì chưa từng tận mắt chứng kiến…”

Minerva thở dài, thu mình lại ngồi sâu hơn trong hốc cây.

“Nếu đêm đó ta không rời khỏi Ngân Kỳ Quân tới chỗ ngươi, thì chính ngươi sẽ bằng cách nào đó xuất hiện ở Ngân Kỳ Quân để lấy mạng ta. Cái gì phải xảy ra nhất định sẽ xảy ra, cách thế giới này vận hành chính là như vậy…”

Chris nghe xong không nhịn được mà nuốt khan, nhìn chằm chằm vào gương mặt cố ý ngoảnh đi của cô.

Cái gì phải xảy ra nhất định sẽ xảy ra, cách thế giới này vận hành chính là như vậy.

Câu nói vừa rồi, bất cứ ai cũng đã từng nghe ít nhất một lần. Chuyện số phận định sẵn không chỉ có đám linh mục trong nhà thờ rao giảng, mà nông dân gặp tai họa hay mùa màng thất bát cũng sẽ đem ra để tự an tủi bản thân. Nhưng cũng một câu đó, nói ra từ miệng thiếu nữ này lại khiến người ta cảm thấy nặng nề khủng khiếp. Bởi vì cô nói ra không phải chuyện niềm tin, mà là sự thật trần trụi đã chứng kiến bằng chính mắt mình.

“Cô thật sự có thể thấy được tương lai sắp xảy ra chuyện gì?”

“Không phải là tất cả.”

Minerva co người lại, vòng tay ôm đầu gối, khẽ gật đầu với Chris.

“Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới đau đớn, ta thấy được.”

“...Chuyện liên quan tới đau đớn?”

“Đau đớn của ta. Ví như thân thể bị trọng thương, bệnh tật, hoặc là sắp chết, đều có thể thấy được.”

Chris cau mày, nhất thời chưa hiểu được ý của cô.

“Hơn nữa cũng không phải lúc nào cũng có thể muốn thấy là thấy, chỉ có hai cách. Thứ nhất là khi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, trước tiên sẽ thấy đau, sau đó trước mắt mới hiện ra cảnh tượng mình bị giết, giống như nằm mộng. Thứ hai là tại thời điểm đặc biệt nguy kịch như khi ở trên chiến trường, đột nhiên sẽ thấy được giây tiếp theo mình sắp chết như thế nào, toàn bộ chỉ diễn ra trong nháy mắt.”

Minerva nói một hơi, lại kéo thanh trọng kiếm cao xấp xỉ cô vào trong ngực, trán khẽ tựa lên vỏ kiếm bằng da.

Đầu óc xử lý được mấy thông tin vừa rồi, trong lòng Chris dâng lên một cơn ớn lạnh. Đêm đó cậu đã lờ mờ đoán được, cái người được gọi là Liệp Hồn Giả này sở dĩ có năng lực né tránh dị thường là bởi vì nhìn thấu được tương lai, lúc hai người giao chiến cũng đã chứng kiến tận mắt, nhưng lại hoàn toàn không ngờ đến cách thức thế này.

“...Cho nên ta không phải cái gì cũng thấy trước được. Ngươi hỏi ta có muốn thứ sức mạnh này hay không, ta dứt khoát sẽ trả lời ‘không’.” Thiếu nữ trầm giọng nói, hơi thở đọng lại trên mặt kiếm một tầng hơi nước.

Chỉ thấy trước được những tương lai liên quan đến đau đớn của bản thân, hơn nữa mỗi lần đều trực tiếp trải qua cảm giác đau đớn ấy…

Cũng có nghĩa là, cùng thời điểm né được một kiếm chém vào cổ, thì bản thân vốn đã phải chịu đựng cơn đau bị lưỡi kiếm kia cắt đứt cổ họng rồi. Trên chiến trường né tránh được cái chết bao nhiêu lần, bản thân cũng phải trải qua cảm giác của bấy nhiêu cái chết. So với người thường chỉ phải chết một lần, đây thực sự chính là sống trong địa ngục.

Bàn tay Chris bất giác siết chặt lại, mười đầu móng tay cắm vào da thịt. Loại năng lực thế này… đặt lên một cô gái, có thể tàn nhẫn đến mức nào đây?

“...Nhưng mà ngay bây giờ, ta lại không thấy được.” Minerva nói tiếp. “Sắp tới xảy ra chuyện như thế nào, nguy hiểm ra sao, ta đều không thấy nữa. Cho nên lỡ như bây giờ bị kẻ địch phát hiện, ngay cả ta cũng không nắm chắc chúng ta có thể thoát được khỏi đây.”

“Nếu có chuyện xảy ra, cô cũng không cần phải liều mạng đưa tôi cùng chạy.”

“Ngậm miệng, ta nói muốn mang ngươi về thì nhất định sẽ mang được ngươi về. Có thể khiến ta chịu từ bỏ trước giờ chỉ có một mình ngươi, còn cái loại số phận vô nghĩa như bị bao vây ở đây mà chết, còn lâu ta mới ngoan ngoãn để cho nó lấy mạng mình. Ta muốn mang theo ngươi cũng chính là vì như thế!”

(Cô ấy… là đang tự ép mình đuổi theo một điều gì đó…)

Chris chợt nhận ra, tại sao người con gái trước mặt cậu lại có vẻ quen thuộc đến lạ kỳ. Gương mặt tái nhợt đang tựa vào vỏ kiếm của cô, chẳng phải cũng chính là gương mặt tái nhợt từng soi vào trong vũng máu của cậu hay sao?

“...đã hiểu.”

Chris khẽ gật đầu, ánh mắt hơi ngước lên, nhìn về phía thiếu nữ vẫn đang thu mình ôm lấy thanh trọng kiếm.

Vậy mang tôi theo cô đi——Để tôi cả đời ở bên cô.

Một đời này vĩnh viễn đứng bên cô, cũng tuyệt đối không để cho cô phải chết.

Lúc này Chris từ trong tim đã đưa ra quyết định rồi. Bất luận là trong tương lai binh lính Ngân Kỳ Quân có căm ghét mắng chửi xa lánh thế nào, cậu cũng chỉ cần nhẫn nại bỏ qua là được. Chỉ cần nhẫn nại ở bên cạnh Minerva, vĩnh viễn, mắt chỉ cần nhìn thấy cô, tai chỉ cần nghe giọng của cô, miệng chỉ cần đáp lời cô…

Như thế, có lẽ cuộc đời này của cậu, cuối cùng cũng sẽ có thứ gọi là mục đích.

“Có việc này… hi vọng cô không đem chuyện khắc ấn của tôi nói cho người khác, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến cô.”

“Dĩ nhiên! Nhưng nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi làm hại bất kì người nào trong Ngân Kỳ Quân, ta nhất định sẽ chặt cái đầu ngươi xuống!”

——Tốt, như vậy quá tốt rồi! Ngay cả việc cậu lo sợ nhất mà Minerva cũng có thể chu toàn, Chris thiếu nước chỉ muốn quỳ xuống cảm ơn.

“Vậy cởi trói tay cho tôi.” Chris đưa cổ tay ra nói.

“Đùa cái gì đấy? Ngươi đang là tù binh!”

“Tôi sẽ không chạy trốn. Bị trói tay như vậy rất khó hành động, lỡ như lát nữa xui xẻo gặp phải quân địch lại không thể thuận tiện chống trả sẽ rất phiền.”

“Bớt nói nhăng nói cuội đi, ai dám tin ngươi vừa được cởi trói sẽ không chạy trốn? Còn nữa, kể cả phải đánh nhau thật thì ngươi cũng không có vũ khí, cởi trói hay không có khác gì đâu?”

“Vũ khí cũng có thể cướp——”

“Nhức đầu quá, ta nói không được là không được!” Minerva co chân đạp vào cậu một cái, đem thanh trọng kiếm chặn ở hốc cây. “Ngủ đi, đợi mặt trời lặn chúng ta đi tiếp.”

Nói xong một câu này, Minerva ngậm miệng tựa người vào vách hốc cây, tỏ rõ ý không muốn trò chuyện thêm gì nữa. Chris cũng đành im lặng để yên cho cô ngủ, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra Minerva không có vẻ gì là định chợp mắt. Cô chỉ tựa lưng ngồi đó, cặp mắt đen chăm chú nhìn bầu tời dần sáng qua những tán cây.

“...Đã thức trắng một đêm mà chạy rồi, cô vẫn không định ngủ à?”

“Ngươi ở bên cạnh làm sao ta dám ngủ được!”

“Tôi không làm gì thật mà——”

“Ngậm miệng, ta ghét ngủ! Vừa nhắm mắt liền phải thấy chính mình bị giết rồi!”

Chris còn định khuyên thêm mấy câu, nghe thấy vậy cũng chỉ còn cách im bặt.

(Cô gái này… từ khi sinh ra tới giờ đã phải trải qua cái chết bao nhiêu lần rồi? Đã thấy mình giết cô ấy bao nhiêu lần rồi?...)

Rốt cuộc, Minerva mặc dù mạnh miệng như vậy, nhưng bản thân cô đúng là cũng đã tới giới hạn rồi. Đơn thương độc mã từ doanh trại lao tới chiến trường, đánh một trận không màng sống chết, lại trải qua kích động mạnh mẽ, sau đó mang theo Chris chạy một ngày đêm không nghỉ… Mái tóc đỏ cứ chốc chốc lại gà gật cúi xuống, Minerva ban đầu còn muốn níu vào trọng kiếm để giữ cho mình ngồi thẳng, nhưng mắt càng lúc càng díu lại, cuối cùng cả người vô lực đổ gục xuống một bên.

Chris vội vã nhào tới, có điều hai tay đều đang bị dây thừng trói chặt, chỉ có thể đưa thân ra đỡ lấy cô. Minerva cứ thế gục đầu vào ngực cậu mà ngủ, ban đầu còn khó chịu loay hoay một chút, rất nhanh sau đó đã chỉ còn tiếng thở nhẹ đều đều. Hơi ấm cơ thể nhanh chóng lan ra. Chris nhìn xuống thiếu nữ tóc đỏ đang say giấc trong lòng mình, bất giác thở dài nhẹ nhõm.

(Nếu sự tình đúng là như thế… vậy tại sao Minerva lại tới chiến trường?)

Mỗi lần nhìn thấy cái chết của bản thân, khỏi phải nói có thể hành hạ người ta tới mức nào. Mà trên chiến trường chính là nơi gần với tử vong hơn tất thảy. Minerva sở dĩ tạo nên huyền thoại về Liệp Hồn Giả đao thương bất nhập, là bởi vì cô đã né tránh không biết bao nhiêu cái chết. Loại trừ một cái, lại có cái thứ hai, cái thứ ba——nếu cô đã ghét nó đến vậy, tại sao còn đứng ở nơi này? Tìm một chốn hẻo lánh yên bình nào đó, điềm báo tử vong có thể ít đi một chút, không phải sẽ tốt hơn sao?

Lựa chọn con đường chông gai đẫm máu này, chỉ có thể là vì đang đuổi theo một điều gì đó.

(Cô ấy từng nói, muốn tận diệt toàn bộ Thánh Linh Vương Tộc… Chẳng lẽ vương tộc kia với Minerva có thâm thù đại hận gì?)

Thực tế, ở cô gái này còn có một điểm làm Chris từ khi mới gặp đã cảm thấy kỳ quái, chính là cách ăn nói có phần giống như quý tộc. Chris trước kia từng làm việc cho một nhà quan lại ít lâu, nhờ gương mặt ưa nhìn mà khiến cho vài quý bà yêu mến, chiều chiều dạy cậu đọc viết. Cho nên cậu nhìn ra được, Minerva tuy chưa đến nỗi giống như tiểu thư đài các, nhưng cũng tuyệt nhiên không thể là hạng lính tráng thô lỗ vung kiếm mà sống qua ngày.

(——Là con rơi của vị quý tộc nào đó chăng? Không đúng…)

Chris im lặng ngắm nhìn gương mặt say giấc của cô, đột ngột nhận ra hàng loạt những chi tiết trùng hợp đều tập trung ở thiếu nữ này…

Có thể thấy trước được cái chết…

Bẩm sinh đã có năng lực nhìn thấu tương lai…

Thánh Linh Quốc dựa vào Tiên Tri Nữ Vương mà thống trị…

Cô gái này, lại muốn hủy diệt Thánh Linh Vương Tộc…

(——không thể nào!)

Chris nghiến răng, liên tục lắc đầu. Điều mà cậu vừa nghĩ đến, chắc chắn không thể là sự thực.

Từ trước tới nay, Chris chưa bao giờ tin vào cái mà Thánh Linh Quốc gọi là Tiên Tri Nữ Vương, người suy nghĩ giống cậu căn bản không hề ít. Trên thực tế, đa phần người ta đều cho rằng nó giống như việc người của ba nhà Tam Đại Công Tước cầm Thánh Chỉ giả đi sách nhiễu thiên hạ, chỉ là thứ thần quyền bịa đặt mà Thánh Linh Quốc vẽ ra để dễ cai trị chư hầu mà thôi. Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ thế, chứ không ai dám mở miệng nói thẳng. Nói sao thì nói, không sợ thần linh trừng phạt cũng phải sợ bị chặt đầu.

Nhưng mà sau cái trận chiến đêm đó, thế giới quan của Chris đã bị đảo lộn rồi. Năng lực tiên tri của Minerva là thực - Chris dù sao cũng không những tận mắt chứng kiến, mà còn tận mắt trải nghiệm qua. Nếu không phải thấy được cái cách cô dễ dàng né đi những đòn tấn công từ góc độ không tưởng, cậu cũng không tin trên đời này lại có cái gọi là nhìn thấy tương lai.

(——Nhưng mà, làm sao có thể…)

(——Chuyện như vậy, làm sao mà là sự thật được chứ…)

Không biết từ lúc nào, Chris nhận ra mình đã nhắm nghiền hai mắt, trong tâm trí không ngừng cầu nguyện. Cậu chưa từng biết tới thần linh, cho nên cầu nguyện với ai cũng không rõ nữa.

Chris chỉ biết… gánh nặng to lớn đến như vậy, cậu tuyệt đôi không muốn người thiếu nữ đang nằm gọn trong lòng mình phải vác lên vai.

____________________________________________

Tiếng người bước trên lá khô vọng đến làm Chris choàng tỉnh.

Bọn họ vậy mà đã ngủ tới tận lúc trời tối. Khu rừng tối đen như mực, bốn bề đầy tiếng cành lá xào xạc va nhau, không gian tràn ngập một thứ mùi ẩm ướt và mát lạnh. Lẫn trong tiếng cành lá, có tiếng thứ gi đó không ngừng rơi xuống thềm rừng, lộp độp, lộp độp.

Trời đã mưa rồi.

Minerva vẫn đang gục vào lòng cậu mà say ngủ, lồng ngực khe khẽ phập phồng. Chris tính nhẹ nhàng đánh thức cô dậy, nhưng tiếng chân bên ngoài đã tới gần, cậu cũng không dám cử động bừa bãi. Nghe tiếng chân xem ra có không ít người, còn thêm giọng đàn ông nói chuyện…

“Mày nhìn xem, gốc cây chỗ này có vết máu, cành cây chỗ kia cũng có vết máu, thật là mệt chết.”

“Biết vậy mang theo chó săn thì đã tốt rồi…”

“Ngu. Trời mưa to như này thì mùi đều đã bị rửa trôi hết, có chó săn cũng chẳng ích gì đâu.”

“Chỉ là thấy vài vết máu, có cần phải thông báo về thật không vậy?”

Ban nãy tiếng chân vẫn chưa đủ lớn, nhưng bây giờ có cả tiếng người nói chuyện, độ cảnh giác của Minerva chưa thấp đến mức vẫn còn ngủ được. Cô giật mình ngẩng dậy, cặp mắt đen trong vắt trong thoáng chốc đã hoàn toàn tỉnh táo. Minerva nhíu mày nhìn Chris, có lẽ đã nhận ra mình vừa tựa đầu vào ngực cậu mà ngủ ngon lành, hai gò má lập tức đỏ ửng lên. Cô vừa mở miệng đã bị Chris suỵt một tiếng chặn lại, ra ý đừng gây động tĩnh.

Minerva quay đầu nhìn ra khe hở phía ngoài gốc cây, cũng không nói gì nữa. Cô nàng lúng túng ngồi dịch sâu vào trong một chút, rốt cuộc nép sát vào người cậu.

“Nói đi cũng phải nói lại, chảy nhiều máu như này nhỡ thằng nhãi đó chết rồi thì sao? Cứ về báo cáo như vậy là có thể nhận thưởng được rồi?”

“Đúng đúng, Cornelius điện hạ nói sống chết thế nào không quan trọng mà?”

“Nhưng tao nghe nói ở chỗ khác đang treo thưởng hai mươi đồng vàng Brigaeden cho ai bắt sống được con ả kia! Cố tìm thêm chút nữa, biết đâu lại có thể qua đó lãnh thưởng thì sao? Dù gì điện hạ cũng chỉ cần thằng nhãi tóc đen, đem Liệp Hồn Giả về cũng chẳng kiếm chác được mấy tí.”

“Thế quái nào cả đám lại phải tạm hoãn chuyện chè chén ăn mừng thắng trận để đi tìm một thằng nhãi không rõ sống chết thế này?”

“Bỏ đi, chỉ có chúng ta tới đây đầu tiên lại hay, không cần chia cho thằng nào khác. Tìm kĩ một chút đi, là hai mươi đồng vàng lận đó!”

Minerva nghe được mấy lời này không khỏi thở hắt ra căng thẳng, thở mạnh tới ngay cả Chris cũng nghe thấy được, mấy ngón tay thon thả đặt trên ngực cậu lo lắng bấu chặt lấy lần vải áo. Mãi cho đến khi tiếng bước chân và nói chuyện của đám binh lính đã xa khuất dạng, cô mới giống như nhớ ra gì đó, đỏ bừng mặt đẩy vội Chris ra.

“Ngươi, ngươi nhân lúc ta ngủ làm cái gì đó?!”

“...Chẳng làm cái gì cả. Còn nữa, là cô không cẩn thận mới ngủ gật.”

“Vớ vẩn, làm gì có chuyện ta——”

Minerva tay cầm sợi dây thừng buộc đang cổ cậu, mặt mày cau có, nhưng vừa nói được nửa câu này thì trí nhớ cũng đã hoạt động bình thường rồi. Biết rằng mình đúng là không cẩn thận ngủ gật còn ngã vào người đối phương, bàn tay đang nắm dây thừng cũng thả ra.

“Đáng ghét, sao lại có thể ở trước mặt tên này ngủ ngon lành như vậy…”

Minerva

lí nhí trong miệng, rõ ràng là tức giận mà không biết phát tiết kiểu gì, chỉ có thể mắm môi mắm lợi lấy tay đấm đấm vào vách hốc cây.

“Ừm, xin lỗi… Tôi thấy cô ngủ say quá cũng không dám đánh thức——”

“Im miệng!”

...Ban nãy tức giận thì cũng thôi đi, nhưng câu này thì có gì mà giận? Chris không hiểu gì hết, bị mắng thì theo phản xạ dịch người lùi lại về sau.

“Ngươi, ngươi thật sự không làm gì linh tinh chứ hả?... Ví dụ như chạm vào tóc ta hay gì đó…”

“Đã bảo là không làm gì hết. Tay còn bị trói đây này, cô nghĩ tôi rảnh làm mấy việc kia?”

“A, ừ…” Minerva ban nãy chỉ là ngượng một chút vì bị người ta nhìn thấy mình đang ngủ, còn bây giờ trông như có thể chết vì xấu hổ được rồi. Cô nàng so vai lại ngồi ôm đầu gối, hai chân lúng túng di di trên mặt đất, bộ dạng chỉ ước có cái lỗ hiện ra để chui vào.

Nhìn tội nghiệp đến mức Chris không thể không tìm đề tài khác.

“Cô… vừa rồi có nằm mơ thấy gì không?”

“Không có.”

Minerva hạ giọng đáp lời, ôm thanh trọng kiếm vào trong lòng, thân thể giống như còn co lại nhỏ hơn lúc trước.

“...Không có?”

“Ta không mơ thấy gì cả, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên…” Minerva vùi mặt vào đầu gối, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Đáng ghét, tại sao lại—— ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì chứ…”

”Như thế không tốt sao?”

“Kh-Không tốt, tuyệt đối không tốt, cực kì không tốt!” Cô đột nhiên ngẩng phắt dậy, hai người trùng hợp bốn mắt nhìn nhau, làm cho gò má phiêm phiếm phồng lại càng thêm đỏ, lập tức quay phắt đi hướng khác: “Ng-Ngươi hỏi cái này để làm gì chứ, tốt xấu ra sao cũng không phải việc của ngươi!”

“Thực ra thì tôi cũng vậy…” Chris nhìn chằm chằm gương mặt nhìn ngang của Minerva, “Ở cạnh người lạ lại có thể ngủ, từ trước đến giờ cũng là lần đầu tiên.”

(Chưa nói đến khoảng cách gần như thế, trực tiếp tựa vào nhau, bình thường đã căng thẳng đến thở mạnh cũng không dám rồi…)

“Tôi chỉ cảm thấy… ở cạnh cô có gì đó rất an tâm, thật là kì lạ…”

(Hẳn là vì Minerva còn mạnh hơn cả mình rồi.)

(Cũng có thể là vì biết được, Dã Thú bên trong mình sẽ không làm gì cô ấy.)

Hai câu sau này, Chris chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra miệng. Rốt cuộc Minerva giống như hiểu làm gì đó, hung hăng nhéo vào bụng cậu một nhát, tình cờ lại đúng vào chỗ vẫn còn quấn bông băng...

“Đ-Đau! Cô làm cái gì thế?!”

“Phiền quá, ngươi bớt nói đi một chút!”

Hai người lúc này mới đưa mắt nhìn ra ngoài hốc cây. Bởi vì trời mưa, mây đen kéo đến che kín cả, cho nên họ cũng không biết được bây giờ mặt trời đã lặn hay chưa. Có điều bên ngoải quả thực là đã tối lắm rồi, cách xa ba bước đã không còn nhìn rõ nữa. Minerva ho khẽ một tiếng, quay đầu lại nói: “Đi thôi. Xem thời tiết như thế này, lát nữa mưa chỉ có to lên chứ không nhỏ lại.”

“Vừa rồi mấy tên kia đã nói như thế, có phải đường ra khỏi thung lũng này đều bị vây kín rồi không?”

“Vây thì vây, cùng lắm——” Minerva siết chặt cán thanh trọng kiếm, lông mày nhíu lại. “Chúng ta vượt qua bằng vũ lực.”

____________________________________________

Rừng thông càng đi vào sâu càng rậm rạp. Đi bên dưới nhìn xuyên qua tán cây, có thể thấy rõ ràng bầu trời phía trên bị hai cái bóng đen khổng lồ thu hẹp lại, làm cho người ta có cảm giác bức bách nặng nề. Hai cái bóng ấy, là cặp vách đá dựng đứng hai bên.

Tuy rằng không biết Thánh Linh Quốc Quân có thật là đã dàn trận bao vây cả thung lũng này hay không, nhưng chuyện ở đây bố trí binh lính thì khẳng định là có. Một đội như thế ít nhất cũng phải cả nghìn người, Chris vừa đi vừa nhẩm tính, thật sự không tưởng tượng được trong tình huống như thế có thể bằng sức của hai người mà phá vòng vây.

Nhưng đây là Minerva, có lẽ—— Cậu vừa thoáng nghĩ tới đã lập tức lắc đầu. Không, hiện tại năng lực tiên tri không hoạt động, cô ấy cũng không phải Liệp Hồn Giả đao thương bất nhập nữa…

Minerva không dùng được toàn lực, mà Chris cũng chẳng khác. Dù sao trăng non vừa mới kết thúc cách đây có hai đêm, Dã Thú trong đầu đã ăn no, vẫn đang ngủ yên không tiếng động.

Rừng rậm tối đen như mực, Chris dò dẫm từng bước, chỉ có thể dựa vào mái tóc đỏ của Minerva để xác định hướng đi - cũng không biết cô làm sao mà thấy đường. Hai cổ tay cậu căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý giật mạnh. Minerva buộc cái nút này cực chặt, cậu biết có giật kiểu gì cũng không tháo ra nổi… Bất quá nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Chris cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bẻ trật khớp cổ tay.

Rốt cuộc, cơn mưa mà họ cứ nghĩ sẽ trở thành màn chắn cho mình, lại trở thành màn chắn cho quân địch. Mưa về khuya đã nặng hạt hơn lúc tối nhiều, cho nên mãi đến khi âm thanh lách cách kéo đến gần sát xung quanh thì hai người mới nhận ra. Mấy ngọn đuốc dầu rực sáng hiện lên trong bóng tối của rừng, rồi năm biến thành mười, mười biến thành trăm. Minerva nghiến răng dừng bước lại, tháo trọng kiếm từ trên vai xuống tuốt ra khỏi vỏ.

Bị bao vây rồi.

Tiếng bước chân đến càng lúc càng nhiều, âm thanh lách cách ban nãy chính là tiếng áo giáp va nhau. Ánh đuốc đến gần, bóng dáng binh sĩ mặc giáp cũng hiện ra rõ ràng hơn. Những bóng dáng này từ bốn phương tám hướng từ từ tràn đến, vây hai người họ lại. Chris nhìn xung quanh nhẩm tính, ước chừng có hơn ba trăm người.

Hơn ba trăm người, so với đêm đó cũng không tính là nhiều. Vấn đề nằm ở chỗ hơn ba trăm người này là đứng trên cao, bao vây bọn họ ở ngay vùng trũng giữa hai vách đá. Địa hình nguy hiểm thế nào coi như khỏi phải bàn.

“Này, thanh kiếm kia…” “Trời ạ, thế ra ả có tồn tại thật!” “Cũng không biết bao nhiêu người chết dưới kiếm của ả ta rồi…”

Hàng ngũ quân địch nổi lên âm thanh xì xào, còn có tiếng người nuốt khan. Ánh đuốc bập bùng soi xuống mặt bọn họ, lộ ra không ít tên đang mím môi sợ hãi.

“Không ai dám lên trước à?” “Rén hết cả lũ rồi…” “Mày có giỏi thì lên đi?” “Nhưng con ả đó là tử thần, nghe nói chỉ cần nhìn thấy ả đều phải chết…”

Đúng lúc hai người vừa vững dạ hơn, một tên lính bỗng nhiên vung tay ném ngọn đuốc tới, khiến Chris và Minerva theo bản năng vội vàng lùi lại. Dầu đuốc lan ra, ánh lửa bùng lên, gương mặt của hai người trong chốc lát đã bị soi rõ…

“——Ê, thằng kia không nói dối, là mỹ nhân thật chúng mày ơi! Còn trẻ hơn tao nghĩ nữa.”

“Hahaha, nhìn cho kĩ xem bọn mày sợ bóng sợ gió cái gì. Tử thần cái khỉ khô, nhìn mặt ả ta sợ hãi thấy rõ luôn!”

“Coi chân tay nuột nà chưa, hà hà, tự dưng cảm thấy cả đám xông lên cùng lúc có hơi bỉ ổi.”

“Mấy thằng thám thính hồi chiều đúng là số con chó mà, lặn lội đội mưa đi suốt một buổi, đến tiết mục hay ho thì lại phải về.”

“Xui thì tự chịu thôi, đợi đến lúc bọn nó lật đật chạy tới, đồ ngon này chắc là đã bị anh em “dùng” tới hỏng luôn rồi.”

“L-Lũ vô liêm sỉ…” Minerva nắm chặt chuôi kiếm đến mức trắng bệch cả tay, bả vai không ngừng run rẩy, trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ và sợ hãi đã lộ hết ra ngoài.

Vừa nhìn thấy phụ nữ liền sẽ phấn khích, cái tật này đã thành bệnh cố hữu ở đám lính đánh thuê ăn ngủ trên chiến trường rồi, huống hồ Minerva còn có nhan sắc tuyệt mỹ như thế. Chris cũng kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc với mấy lời bẩn thỉu kia, mà là với phản ứng của cô. Nhìn sắc mặt cô hết trắng bệch lại tới đỏ gay, cứ như trước giờ chưa chứng kiến cảnh lính đánh thuê thèm khát đàn bà vậy.

Lại nói… quả thật nếu rơi vào tay mấy tên mọi rợ này, Minerva chỉ sợ sống không bằng chết.

“Lũ mạt hạng này, đừng có ở đó tơ tưởng nữa! Các ngươi còn không biết con ả này nguy hiểm tới mức nào, đã giết chết bao nhiêu quân binh của chúng ta!”

Đám lính đánh thuê còn đang ồn ào, một hiệp sĩ mặc giáp nặng của Thánh Linh Quốc Quân đứng ở vách đá đã bước lên quát lớn. Hắn nhấc tấm che mặt của mũ giáp lên, lộ ra khuôn mặt trung niên râu ria rậm rạp nhìn hai người, đanh giọng: “Các ngươi là tàn binh của Liên quân Đông Quốc? Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì có một con đường sống. Dám chống cự, cho dù là phụ nữ cũng giết không tha!””

Minerva bất chợt nhíu mày.

Kẻ kia gọi cả hai người là tàn binh của Liên quân Đông Quốc, rõ ràng không biết Chris là ai cả. Mà cậu vốn dĩ dáng người thấp bé, mặt mũi non choẹt, trong tay không có vũ khí, so với Minerva là Liệp Hồn Giả mang trọng kiếm khổng lồ hiển nhiên không được quan tâm.

Nói cách khác, bị bọn chúng chủ đích nhắm tới ở đây, chỉ có một người.

“Chỉ huy, khoan khoan, nghe nói bắt sống cô ta sẽ được thưởng nhiều tiền lắm đó!” “Tới hai mươi đồng vàng lận!” “Chưa kể con ả xinh đẹp như vậy mà giết đi không phải phí lắm sao?!”

“Câm mồm! Lệnh của Cornelius điện hạ, các ngươi dám không nghe?” Viên tướng thấy trọng kiếm trong tay Minerva vẫn giương cao, cũng không nhiều lời, chém tay một cái đanh giọng quát: “Cung thủ, chuẩn bị!”

Lệnh vừa phát ra, mấy chục bộ binh mặc giáp da lập tức bước ra mép hai bên vách đá, giương cung hướng xuống. Mái tóc đỏ trước mắt Chris đột ngột giống như lửa cháy tung lên, bọn họ không cần nói với nhau một tiếng nào, lập tức dùng tốc độ tối đa chạy thẳng vào đội ngũ đứng trên sườn dốc trước mặt. Đám này vừa mới cười cười nói nói, trong chớp mắt đã thấy trọng kiếm xé gió bổ tới đầu, sắc mặt thằng nào thằng nấy lập tức đóng băng.

Xoẹt một tiếng, ba gã đứng đầu tiên đã bị chém làm hai đoạn. Ba cái thân dưới vẫn còn đứng trên đất chưa kịp đổ xuống, máu tươi đã như đài phun nước vọt ra.

Đứng trước trọng kiếm của Minerva, áo giáp bọn chúng căn bản không có chút sức chống cự nào.

“Bắn tên——Không, chờ đã, bây giờ bắn sẽ trúng phe mình——”

Viên tướng vừa ra lệnh đã vội la lên ngăn đám cung thủ lại, hắn vốn dĩ không ngờ được hai kẻ điên kia lại dám liều mạng xông thẳng vào nơi đông nhất. Có điều tiếng la này chậm mất một nhịp, loạt tên đầu tiên đã phóng ra, bay tán loạn giữa không trung, rơi xuống vùng loạn chiến dưới hai vách đá. Trọng kiếm trong tay Minerva như cuồng phong mà múa lên, loạn tiễn có cái bị chém nát, có cái bị thổi bay, nhưng vẫn không tránh khỏi để lại trên cánh tay cô vài đường rướm máu.

Minerva, thực sự đã không còn khả năng phòng ngự tuyệt đối nữa rồi.

“Ngươi tìm cách chạy trước, ta ở lại chặn đường bọn chúng!”

Cô đanh giọng hét lên, lại xoay người vung kiếm thêm một đường. Còn may mắn một chút, trọng kiếm trong tay Minerva mỗi lần vung lên là tạo ra gió giật, nơi này lại đang hỗn loạn khiến cho đối phương không dám bắn, nên Minerva cho dù mất đi năng lực tiên tri vẫn miễn cưỡng ngăn được đám cung thủ.

“Bình tĩnh một chút! Dùng giáo dài giữ khoảng cách, vây ả ta lại!”

Viên tướng gào lên như xé họng, cố gắng át đi âm thanh đao kiếm ngập trời. Trước mắt hắn, ngọn lửa trắng kia đã xé nát đội hình tiên phong, dùng khí thế không gì cản nổi mà lao lên đến nửa sườn dốc đứng.

Nếu đi hết con dốc đó, sẽ tiếp cận được đội cung thủ!

“——Bộ binh lui về! Cung thủ, chuẩn bị, bắn!”

“Minerva!”

Chris khóe mắt nhìn thấy cung thủ trên vách đá lắp sẵn tên chờ đợi đã cảm thấy không ổn, nhưng tới lúc nhận ra mà kêu lên thì cũng muộn rồi. Đám bộ binh đã giữ khoảng cách sẵn, vừa nghe lệnh thì lập tức lùi nhanh về phía sau. Trong chớp mắt, Minerva đã đứng giữa một khoảng trống, mấy chục cánh cung đồng loạt chĩa về phía cô.

Dây cung bật ra, tên bay vùn vụt.

Minerva giật mình, vội vàng vung lên trọng kiếm. Nhưng không có năng lực tiên tri, muốn cản tiễn trận từ bốn phương tám hướng hiển là điều không thể. Huống hồ kể cả có năng lực tiên tri đi nữa, cô cũng chỉ có thể tránh bằng cách không để bản thân rơi vào vị trí này thôi. Mắt thấy được bản thân không cản nổi mấy mũi tên bắn tới sau lưng, Minerva nghiến răng thật chặt, chờ đợi cơn đau ập đến.

“Hự——!!!”

Một tiếng kêu vọng tới ngay phía sau lưng làm Minerva giật nảy mình. Chris không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại đó, cả người lảo đảo đập vào lưng cô, trên bụng cắm tới bốn năm mũi tên như lông nhím.

Tên bắn bình thường có thể bay tới ba trăm thước, ở cự li này, lực đủ mạnh để lòi ra cả sau lưng cậu.

“Ngươi, ngươi——”

Nhìn máu chảy ướt đẫm áo Chris, sắc mặt Minerva tái xanh.

“Không phải ta bảo ngươi đi trước rồi sao?!”

“Cô trước đó cũng nói tôi không được chạy…”

“Ngu ngốc! Đấy là vì——”

Minerva nói chưa dứt lời, lập tức túm đầu Chris ấn cậu nằm rạp xuống, trọng kiếm trong tay chém chết mấy gã bộ binh vừa vung giáo lao lên.

“——ta có lí do mới giúp ngươi, còn ngươi không có!”

Cô không đợi Chris trả lời đã một tay đẩy cậu ra xa, tay kia vung kiếm chặn không biết bao nhiêu đao kiếm tên đạn đang bay tới. Bị bao vây kín mít, địa hình chật hẹp này cũng không thích hợp cho vũ khí lớn, Minerva rốt cuộc từ từ bị bọn chúng bức lui. Đến khi lưng chạm lên vách đá, cô mới nhận ra bản thân đã lùi vào góc chết rồi.

Viên tướng lúc này đã cùng đám cung thủ đi xuống sườn dốc, nhìn thấy trong mắt Minerva vẫn có lửa cháy hừng hực thì biết là không thể bắt sống được rồi. Hắn tận mắt chứng kiến thứ vũ khí khủng khiếp kia mỗi lần vung lên là lấy mạng ba bốn người, nếu không ra tay dứt khoát, chỉ sợ lính dưới quyền sẽ chết quá nửa.

“Lên! Vây bọn chúng lại mà giết, không cần bắt sống!”

Bộ binh nghe lệnh xếp thành đội hình hai lớp, giáo dài tua tủa chĩa ra, luân phiên nhau đâm tới thiếu nữ giữa vòng vây, giống như hàm quái vật hết mở ra lại bập vào. Minerva giương kiếm phòng ngự, rốt cuộc vẫn bị hai mũi giáo lọt qua, một đâm vào sườn, một cắt qua đùi.

“A——!!”

Minerva nghiến răng không để bật ra tiếng kêu đau đớn. Hai vết thương lần này đều quá sâu rồi, nhất là ở đùi bị cắt trúng động mạch, máu túa ra không ngừng nghỉ. Bộ đồ trắng tinh khiết nhanh chóng bị máu me bùn đất nhuộm thành đỏ sậm. Minerva mất nhiều máu, động tác dần trở nên trì trệ đi, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể kiệt sức đến nỗi vung kiếm không nổi. Lúc này kể cả có dùng được năng lực tiên tri, thấy trước đòn tấn công cũng chẳng còn sức mà né tránh.

Mà Chris ở phía bên kia có muốn giúp cô thế nào cũng không được. Cậu còn đang phải quay cuồng né tránh đao kiếm của địch quân, mạng bản thân chưa chắc giữ được. Chris bị thương trước Minerva, mấy mũi tên bắn xuyên qua bụng đã sớm lấy đi của cậu không biết bao nhiêu máu rồi, hiện tại chỗ đó ngay cả cảm giác cũng không thấy nữa. Chris gập người né một kiếm, lại bị kẻ khác đạp trúng mạng sườn ngã lăn ra đất. Mặt bùn nhão nhoét lúc này giống như keo dính giữ chặt lấy cậu không cho gượng dậy. Chris thấy người lạnh toát, thân nhiệt theo mấy vết thương ở bụng cứ thế thoát dần, ý thức cũng mờ đi.

Chỉ có cặp mắt cậu là vẫn cố sức mở to, dõi theo mái tóc dài đỏ rực trong làn mưa ấy.

(——Minerva!)

(——Cô không thể chết, tôi tuyệt đối không cho cô chết!)

(——Ý nghĩa sinh tồn của tôi đã ký thác trên người cô, tuyệt đối không thể đánh mất được!)

(——Kẻ nào dám cướp nó đi, nhất định phải chết!)

“——AAAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!”

Chris chỉ nghe thấy từ cổ họng mình gầm lên một tiếng như dã thú, sợi dây thừng trói cổ tay cứ thế bị xé toạc. Bên tai vọng tới tiếng gió rít, kiếm của tên lính trước mặt đã bổ tới đầu.

Chris vung cánh tay lên, bắt lấy gốc kiếm của kẻ kia.

Phập một tiếng, máu tươi phun ra, lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay thế mà lúc này lại không khiến Chris có một chút cảm giác nào. Tên lính cầm kiếm thấy cảnh tượng quỷ dị trước mặt thì không nhịn được hét lên sợ hãi. Chris giống như ma quỷ không biết đau đớn, dùng nguyên bàn tay đó giữ chặt đốc kiếm vặn mạnh, trong chớp mắt đoạt được vũ khí từ tay của đối phương. Kẻ kia còn chưa kịp định thần, đã bị cậu đâm thẳng mũi kiếm vào khe hở giữa hai mảnh giáp. Lưỡi thép xuyên qua mạng sườn, phóng ngược lên lồng ngực, một đòn đâm thủng quả tim. Kiếm rút ra, cái xác vẫn còn mang theo ánh mắt không thể tin nổi cứ thế lăn lông lốc xuống chân vách đá.

Chris liếc mắt tìm vị trí của mái tóc đỏ kia, cúi người lao thẳng qua hàng ngũ quân địch, rõ ràng là không cần cả mạng.

Minerva trên người đã dính thêm mấy vết thương nữa, giữa lúc cảm tưởng sắp sửa ngã xuống rồi, phía sau đột nhiên có một tấm lưng khác đỡ lấy lưng cô.

Rừng thông đêm ấy, hai con người, một nam một nữ, lưng tựa vào lưng, trong tay cầm kiếm, không biết sợ hãi đối mặt với ba trăm quân địch.

Hai con người bình thường, không có sức mạnh của Dã Thú, cũng chẳng còn năng lực Tiên Tri.

Mà mưa, vẫn rơi như trút nước.

___________________________________________

“Tại sao ngươi không chạy?!” Giữa tiếng mưa rơi ào ạt, Minerva gào lên. Cơ thể chàng trai đang áp vào lưng còn lạnh hơn cô, hiển nhiên đã mất không biết bao nhiêu máu. Hai người tựa sát vào nhau như vậy, ngay cả nhịp tim hơi thở cũng có thể cảm nhận được. “Mục tiêu của đám người kia là ta, ngươi can thiệp làm cái gì?!”

Chris vung kiếm chém đứt cổ một tên địch, một lần nữa lui lại dùng lưng đỡ Minerva, cũng lớn tiếng hét trả: “Không phải lúc trước cô nói nhất định phải ở cạnh cô, không được rời nửa bước?!”

“Cái——Ngươi, ngươi… Bây giờ là lúc nào mà lại đi nói mấy thứ này?!”

“Tôi là tù binh của cô, là nô lệ của cô, là vật sở hữu của cô! Cô gặp nguy hiểm, tôi không thể chạy cũng không thể trốn! Bây giờ cũng thế, vĩnh viễn sau này cũng thế——” Chris gào to, cảm giác được vị máu mằn mặn trào lên cổ họng, “Chỉ cần là số mệnh tử vong giáng xuống đầu cô, đều phải bị tôi ăn sạch!”

Minerva không có trả lời, Chris chỉ cảm nhận được nhịp tim cô đập thình thịch, nghe thấy tiếng thở nghẹn lại của cô, loáng thoáng còn gì đó như là tiếng nấc.

“Tấn công! Bọn chúng kiệt sức rồi, toàn bộ tấn công!”

Tướng chỉ huy vung kiếm ra lệnh, đội hình Thánh Linh Quốc Quân vừa mới náo loạn chút đỉnh đã lập tức trấn tĩnh, mấy trăm binh lính đồng loạt đạp bùn đất lao lên, kiếm và giáo vung tới như mưa.

Chris nhìn chằm chằm vào địch quân tiến tới, thủ thế hạ thấp người quen thuộc, hai mắt lóe lên một tia hung dữ điên cuồng như dã thú. Cây giáo đầu tiên vừa đâm tới, cậu tung người dùng một tay bắt lấy cán gỗ, tay kia chém xuống. Cánh tay tên lính bị chặt rời, còn chưa kịp hét lên đã thấy mũi kiếm kia bẻ hướng xiên tới cổ. Máu đỏ phun ra, Chris chuyển mục tiêu nhanh như chớp, một kiếm cắt đứt cổ tên bên cạnh. Bóng kiếm loang loáng chém tới người cậu, có trúng có trượt. Nhưng tất cả những kẻ tấn công này, giây trước vừa vung kiếm, giây sau đã thấy cánh tay mình nằm trên đất.

Chris không phải Minerva, không có cung cách chiến đấu đẹp mắt ly kỳ. Cậu am hiểu nhất chính là liều mạng, lấy máu đổi máu. Sở dĩ gọi là Thực Tinh Thú, không phải người mà là thú, bởi vì cậu chỉ cần rút kiếm ra sẽ giống như hổ dữ cùng đường.

Giờ phút này, sự sợ hãi thứ hai lan tràn trong hàng ngũ Thánh Linh Quốc Quân. Nếu nói thiếu nữ tóc đỏ trong mắt bọn họ giống như thần tướng khí thế vô song, không thể chạm vào, thì người thiếu niên tóc đen nhánh này chính là quỷ dữ chui lên từ địa ngục, trời đánh không chết. Hắn cứ như không biết đau, không biết sợ, một mình lăn xả giữa mấy trăm người lấy máu đổi máu. Đao kiếm chém vào hắn như chém vào cái bị bông, một chút phản ứng cũng không có, mà người chém thì chớp mắt một cái đã thấy tay rơi xuống đất, đầu lìa khỏi cổ.

Trải qua một hồi lâu, Chris cũng không biết mình đã giết bao nhiêu người nữa. Những giọt chất lỏng tung tóe giữa không trung bám lên người cậu, đã sớm không còn phân biệt được là mưa hay là máu. Tiết trời về đêm lạnh thấu tận xương. Hai cánh tay Chris nặng chịch như đeo xiềng, đầu gối run lên bần bật, mắt mờ đi, kẻ địch trước mặt nhiều ít ra sao bắt đầu không rõ nữa. Nhưng cậu vẫn đứng, kiếm vẫn như cũ siết chặt trong tay không hề buông lỏng.

Bởi vì sau lưng, vẫn còn có một người.

“...Cứ thế này… chúng ta… có cơ hội!...”

Nghe giọng nói đứt quãng chen lẫn tiếng thở dốc của Minerva vọng tới sau lưng, chân cậu cũng bớt run đi một chút.

Bọn họ thế mà thực sự dùng sức hai người chống lại được ba trăm người, thậm chí đã chém giết hơn phân nửa. Sĩ khí địch quân xuống thấp, lực lượng cũng không đủ để tạo thành vòng vây kín kẽ nữa. Chris thầm tính toán chỉ cần giết thêm chừng hai mươi người, sau đó liều mạng một chút có thể kéo Minerva chạy thoát khỏi đây.

Nhưng mà đúng lúc này, âm thanh huyên náo cùng những ánh đuốc từ trên sườn dốc đột ngột tăng lên, đẩy hai người họ vào vực sâu tuyệt vọng.

“——Chỉ huy! Viện binh đến rồi!”

“Đám chết tiệt này giờ mới chịu vác mặt tới, báo hại chúng ta mất không biết bao nhiêu người!”

Mấy đội lính tỏa ra ngoài đi tìm Liệp Hồn Giả rốt cuộc đã phát hiện náo động mà tập hợp lại đây, gộp lại còn lớn gấp mấy lần con số ba trăm người lúc trước. Chris thoáng thấy quân số đối phương có thể lên tới hàng ngàn, không nói không rằng túm tay Minerva chạy thẳng lên sườn dốc.

Cậu hiểu rõ, đấu với ngàn người trong tình trạng thân thể gần như cạn kiệt thì không thể phòng ngự như trước được nữa.

Không bằng——

(——Liều mạng mở một đường ra, chỉ cần Minerva chạy thoát khỏi đây là được!)

Còn cách đám binh sĩ trên đầu dốc chừng hơn mười bước, cậu buông tay Minerva, miệng hú lên một tiếng đầy man dại. Đối phương sợ hãi vội giương khiên chĩa giáo phòng ngự, mà cậu giống như phát điên, cứ thế mang thân thể nát bươm đầy máu của mình tông thẳng vào, mặc kệ trên người bị đâm thủng mấy lỗ. Trường kiếm lách qua mép khiên mà xọc tới, trong nháy mắt đã giết chết hai tên địch, xé ra một khe hở trên đội hình này.

“Không được, ngươi không được làm như vậy!!!”

Mắt thấy cậu bị giáo đâm vào người vẫn liều mạng mở đường, Minerva ở phía sau hét lớn, giọng như vỡ ra. Chris không còn nghe thấy gì nữa, tầm nhìn đỏ ngầu trong mắt chỉ còn thu hẹp lại phía trước mặt, mặc kệ kẻ địch hai bên có đâm chém thế nào, cậu chỉ biết một mực vung kiếm về phía trước. Lưỡi kiếm giết quá nhiều người đã cong vẹo cả, cậu lập tức thả kiếm, cướp thanh mới từ một cái xác mà mình vừa giết. Đang chạy bị đánh ngã xuống bùn, cậu không đợi đứng dậy đã lăn người chém chân những kẻ xung quanh, không cần biết bao nhiêu mũi giáo đang từ trên đâm xuống.

Cứ như vậy, chém giết một đường, liều chết một đường…

Cuối cùng, ổ bụng chằng chịt vết chém của Chris bị một kiếm rạch nát, thứ gì đó nặng nề nhầy nhụa từ trong ộc ra ngoài. Không thấy đau, chỉ thấy toàn thân vô lực. Chris không hiểu gì cả. Đầu óc cậu sớm dã bị lửa chiến trường làm cho không hiểu gì cả. Cậu nhấc chân cố bước thêm một bước, chỉ để thấy mình đã ngã gục xuống bùn.

Sau lưng có tiếng Minerva khóc gọi tên cậu.

Phía trước——thì đều là quân địch.

“...Khốn…”

Đám lính xung quanh khép chặt vòng vây, nhưng dừng lại cách cậu chừng hai bước. Thiếu niên tóc đen này trong mắt chúng đã trở nên đáng sợ hơn cả cái gọi là tử thần rồi, tên nào tên nấy đều cảm giác như kẻ này có chặt đầu cũng không giết được. Lỡ vừa bước tới mà hắn còn sức, chớp mắt một cái đã bị chém chết thì sao?

Trên chiến trường có người sẵn sàng chết đầu tiên, nhưng chẳng ai muốn làm kẻ chết sau cùng.

Chris gắng gượng ngẩng lên. Viên tướng chỉ huy la hét gì đó, cuối cùng cũng buộc được đám bộ binh ra đòn kết liễu. Kiếm trong tay chúng đồng loạt vung lên, sau đó——

Sau đó, là âm thanh một vật nhỏ xé gió bay qua, kết thúc bằng tiếng ‘phập’.

“A?” “C-Chỉ huy?!” “Có mai phục——hự!”

Viên tướng ngã xuống mà hai mắt vẫn còn mở trừng trừng vẻ không tin được, đám binh lính cạnh hắn cũng lần lượt từng người từng người ngã xuống theo.

“Sao lại thế này?!” “Cung thủ, có cung thủ phục kích!” “Chỉ huy bị bắn chết rồi!”

Sự sợ hãi như lửa cháy trong rừng, chớp mắt đã lan ra toàn bộ đám đông binh sĩ. Mặt tên nào tên nấy tái mét lại. Không phải vì tay chỉ huy chết trận, không phải vì mấy mũi tên, cũng không hoàn toàn vì hàng trăm ánh đuốc từ trong rừng lần lượt hiện ra, đứng trên vách đá đúng cái nơi mà bọn chúng ban nãy vừa phục kích.

Mà là vì dưới những ánh đuốc ấy, bọn chúng tận mắt trông rõ một lá cờ.

“C-Cái kia là——” “Không thể, không thể là bọn chúng!” “Cái… cái đám đó làm sao lại xuất hiện được ở nơi này?!”

Dưới màn mưa dày đặc, chiến kì mang theo màu bạc sáng ngời như ánh trăng vẫn hiên ngang đón ngọn gió đêm, tung bay uy vũ.

Mà trên đó, là hình một con gà mái đang giang cánh bảo vệ quả trứng của mình.

“——Tướng địch đã tử trận! Toàn quân, xuất kích!”

Giọng nữ uy nghiêm ra lệnh, âm vang giống như hòa cùng ánh đuốc mà tràn đi khắp bốn bề. Tiếng chân rầm rập đổ xuống từ trên sườn dốc, toán bộ binh hàng ngũ chỉnh tề giống như đàn sói ập tới, giáng cho Thánh Linh Quốc Quân còn đang rối loạn một đòn không kịp trở tay. Mất tướng chỉ huy, hàng ngũ rối loạn, sức lực còn bị trận chiến vừa xong bào mòn đi không ít, những tên này cầm cự không nổi một đợt tấn công đã quay đầu bỏ chạy rồi. Mà bộ binh Ngân Kỳ Quân cũng không ham đuổi, chỉ thấy cung thủ hai bên vách đá giống như đã chờ sẵn, đợi cho đám tàn binh vừa chạy lên đầu sườn dốc liền đồng loạt thả dây cung.

Vẫn là cùng một chiến thuật như vậy.

Mưa tên bắn xuống, hoàn toàn không sợ trúng vào binh sĩ phe mình. Mà Thánh Linh Quốc Quân mạnh ai nấy chạy, liên tiếp trúng tên ngã xuống, kết quả… có thể coi là toàn diệt.

Chris lúc này toàn thân kiệt quệ nằm trên mặt đất, muốn đứng lên mà không đứng nổi. Cậu thất thần nhìn chiến sự đổi chiều, đầu óc lờ đờ cũng trở nên minh mẫn hơn một chút, lúc này mới tiếp nhận được việc bản thân vừa đi một vòng xuống địa ngục rồi quay lại. Chris cố ngoái cổ tìm Minerva, thấy cô đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào một gốc cây khô héo mà thở dốc. Sắc mặt cũng trắng bệch không thua gì cậu.

Tiễn trận còn bắn thêm vài đợt nữa, tướng chỉ huy mới cho ngừng lại. Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, Chris thử đứng dậy thêm lần nữa, nhưng vô vọng. Chớp chớp hai con mắt đã đỏ ngầu, cậu nhìn thấy đám kị sĩ mặc giáp nặng đang hộ tống một người đi xuống. Người này là một cô gái trẻ, trên đầu xõa xuống một mái tóc dài óng mượt, vàng như màu mật ong. Giáp bảo hộ trên người chỉ có một tấm giáp vai, một tấm giáp ngực, cả hai đều nhìn qua đã biết là đồ trang trí cho đẹp, gắn một đống trang sức hoa hòe hoa sói; bên ngoài mặc thêm một áo choàng đỏ, trên vai thêu biểu tượng hình đôi cánh của Công quốc Zaccaria.

Nữ tướng ăn mặc như tiểu thư chơi trò trận mạc kia, vậy mà toàn thân thực sự tỏa ra khí chất cao ngạo lẫm liệt, khiến cậu bất chợt có ảo giác ngay cả những giọt mưa cũng không dám chạm vào.

(Là người ban nãy đã hạ lệnh tấn công?)

Chris thở hắt ra, một chút ngạc nhiên cũng không có… rốt cuộc hai ngày nay liên tiếp nhận ra hai cái tin đồn đều là thật. Nữ tướng Ngân Kỳ Quân đúng là nữ giới, hơn nữa còn rất trẻ. Nói đi cũng phải nói lại, ngay đến chuyện Liệp Hồn Giả nghe như cổ tích còn là sự thật, thì cái phân đội này còn có gì để ngạc nhiên?

Nữ tướng tóc vàng mang theo đám kị sĩ đi vòng qua Chris, kín đáo ném về phía cậu một ánh mắt tò mò. Về phần mấy người kia… căn bản hoàn toàn là không quan tâm đến.

“Meena, còn chịu đựng được không?!” “Bị thương nặng quá rồi!” “Sao tự dưng lần này lại liều mạng như vậy?!”

Vừa thấy Minerva đang ngồi tựa vào gốc cây gần đó, toàn bộ lập tức nhao nhao chạy tới hỏi thăm. Nữ tướng tóc vàng khẽ đẩy mấy kị sĩ trước mặt ra, bước tới ngồi xuống cạnh cô: “Mình xin lỗi nhé, Meena, giá mà bọn mình đến sớm hơn một chút. Làm hại làn da xinh đẹp của cậu bị thương tích hết rồi…”

Nữ tướng đưa những ngón tay luồn vào mái tóc dài đỏ rực, cũng không biết là màu tóc hay màu máu, giọng xen chút nghịch ngợm nói tiếp: “Ván cược này, xem ra là mình thắng rồi. Không phải mình đã nói sao, mỹ nhân thì không chết được.”

“Không phải!” Minerva vẻ mặt bực bội đẩy tay người kia ra, “Chuyện xảy ra phức tạp lắm, đáng lẽ mình đã chết rồi, chẳng qua——”

“Ui ui, được rồi được rồi mà. Tiếp theo cậu sẽ nói cậu tự tiện rời đi là vì lo lắng bọn mình bị liên lụy có đúng không? Xin lỗi nhé Meena, cái kiểu con nít ăn vạ đã thua còn kiếm cớ này mình không có quen nghe cho lắm.”

“Có mà cậu là con nít!”

Minerva quát lên một tiếng lại nhăn mặt vì vết thương rách ra, không khỏi gập người ôm bụng.

“Được rồi được rồi, mấy chuyện chị em tranh luận này để về doanh trại rồi giải quyết. Ngoài thung lũng vẫn còn có quân đồn trú, ban nãy để sót một đám tàn binh chạy đi, còn ở đây e là bọn chúng sẽ gọi quân tiếp viện.” Nữ tướng tóc vàng đứng dậy, phẩy tay ra hiệu cho đám kị sĩ đi theo mình: “Bế Meena lên xe ngựa đi.”

“Tớ tự lên được…”

“Khôngggggg nhé, nhan sắc như hoa như ngọc này đều tính là tài sản của mình, muốn làm tổn hại nó cho dù cả cậu cũng phải hỏi mình một tiếng. Mà này, Meena…” Nữ tướng nói đến đây bỗng nhiên quay đầu, cặp mắt màu lam nhạt trong veo hướng về phía Chris, “Cậu trai đáng yêu đằng đó là sao vậy?”Thấy mình bị nhắc đến, Chris gắng gượng xoay người về phía hai thiếu nữ kia, mà Minerva cũng xoay đầu nhìn về phía cậu. Bốn mắt chạm nhau, gò má Minerva hơi hồng lên một chút, cuối cùng ánh mắt lảng đi hướng khác đầy e lệ.

Thấy được biểu cảm này, trong ngực cậu giống như vừa mới được trút được cả ngàn cân xuống. Từng múi cơ trên người căng cứng như đá tảng, lại bị nước mưa làm cho tê cóng, tới lúc này mới nhẹ nhõm thả lỏng ra.

Còn sống.

Cả hai, vậy mà đều còn sống.

“——Hắn là tù binh của mình.”

Nghe được giọng nói của Minerva, Chris cảm giác như một thứ hơi ấm vô hình đang tràn vào cơ thể, lấp đầy tới từng chân tơ kẽ tóc, cũng khiến cho tâm trí cậu trì trệ hẳn đi.

Cạch một tiếng, kiếm trong tay đã rơi xuống đất.

Và, ý thức của cậu cứ thế chìm vào vực thẳm.

Truyện Chữ Hay