Cùng lúc Minerva và Chris bắt gặp Gilbert ở quảng trường, Paula đứng trên tường thành cũng nhìn thấy anh - đang hướng tới cổng lớn, chuẩn bị rời khỏi Zaccariesco.
“A? Gil——”
Paula mở miệng định gọi tên, bất chợt cứng lưỡi, âm thanh chết lặng trong cổ họng. Bởi vì ngay lúc đó Gilbert cũng đã phát hiện ra cô, trong một thoáng đưa mắt nhìn lại. Khoảng cách giữa hai người lúc này chắc chắn không thể gọi là gần, nhưng Paula vẫn cảm nhận được sát khí phóng ra từ cặp mắt sắc lạnh dưới mái tóc màu xám thép, tựa như một mũi tên bằng băng giá, trong phút chốc xuyên thấu lồng ngực.
Trước khi cô kịp định thần lại, Gilbert đã biến mất ở khúc quanh, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
(Kia là, đang giả làm khách lữ hành… Hơn nữa còn mang sẵn giày gắn đinh thúc ngựa. Trước ngực còn đeo huy hiệu Tường Vi nữa…)
Paula cố gắng lục lại trong trí nhớ, nhưng cô chắc chắn chưa bao giờ thấy Gilbert cài chiếc huy hiệu Tường Vi màu đen kia. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
(Fran Điện hạ chắc chắn biết nguyên nhân.)
(Hơn nữa Gil cũng không thể tự tiện bỏ đi xa, chắc chắn đã có sự cho phép của cô ấy rồi.)
Paula hớt hải chạy về phía khu phòng ở, trên đường đi còn va phải ba bốn lính canh lẫn cung nữ, song cô vẫn không hề để ý. Lên được tầng bốn ngay cửa phòng riêng của Francesca, cánh tay chuẩn bị gõ cửa của cô bỗng khựng lại một khắc.
Có cảm giác sợ hãi khi sắp sửa gặp Francesca, đối với cô cũng là lần đầu tiên trong đời.
(Từ sau trận chiến đó mình cũng chưa nói chuyện với Fran Điện hạ lần nào cả.)
Cảnh tượng cả thành Princinopolis chìm trong biển lửa ngùn ngụt lại hiện lên, thiêu đốt tâm trí cô.
Francesca vì muốn thắng trận mà bí mật phóng hỏa nhà dân, bản thân Paula sau đó cũng nói dối dân chúng, khiến họ tin rằng Thánh linh quốc quân đã đốt lửa, bởi vậy mà kích động tất cả lao đầu vào chiến trường. Lần này mang danh là chiến thắng vinh quang trở về, thực chất đã phải dẫm đạp lên không biết bao nhiêu thi thể và tro tàn mới có được thành quả ấy.
Mặc dù toàn bộ lính Quân đoàn lẫn dân chúng Zaccariesco đều đắm chìm trong lễ lạt tưng bừng, nhưng Francesca nét mặt lại luôn lạnh tanh, cứng nhắc, nội tâm rõ ràng vô cùng rối loạn. Chris vừa về đã giam mình trong phòng riêng cả tuần trời, Nicolo biến mất không tung tích, giờ thì cả Gilbert cũng trở nên kì quặc.
Ngay cả cô, nay lại không thể biết nên đối mặt thế nào với người chủ nhân mà mình hết mực trung thành.
(Mình đã đi theo Fran Điện hạ mười mấy năm, nhưng kì thực hoàn toàn không thể hiểu được Người.)
(Cho dù là mặt trái của Điện hạ hay tâm sự lúc này… Tất cả… đều không hiểu gì hết——)
Cánh tay chuẩn bị gõ cửa của Paula buông thõng xuống.
Cô không biết rốt cuộc nên dùng thái độ gì khi gặp Francesca.
(Không, hiện tại mình chỉ đến đây để hỏi chuyện của Gil. Đúng vậy, chỉ cần tỏ ra như bình thường, nói xong thứ cần nói, nghe xong thứ cần nghe, rồi rời đi luôn…)
Thế nhưng, Paula vẫn không thể dứt bỏ cảm giác tội lỗi mơ hồ trong tâm trí. Cô vừa bị thôi thúc phải giải thích với Francesca thứ gì đó, lại vừa không hiểu rằng mình phải giải thích chuyện gì. Bản thân cũng không thể hiểu nổi bản thân, rốt cuộc cứ đứng bất động ở đó như tượng đá.
Rồi, khung cửa đột ngột mở ra.
“Á——”
Paula buột miệng kêu lên một tiếng, vội lùi lại phía sau.
“Paula? Em ở đây làm gì vậy?”
Francesca thò đầu ra thấy vậy thì hỏi luôn. Dường như do gần đây công việc quá nhiều, đôi mắt thường ngày luôn bừng lên ánh sáng giờ cũng bị bao phủ bởi 1 lớp quầng thâm xám xịt.
“Vào đi. Em có chuyện muốn hỏi ta đúng không?”
Cứ như thế, Paula bị Francesca kéo vào trong phòng.
Tình trạng căn phòng lúc này phải nói là không thể bừa bộn hơn được. Sàn nhà phủ kín những tấm bản đồ, lược đồ, đến độ gần như chẳng còn chỗ nào để đặt chân. Trên bàn chất hàng đống sách vở ngồn ngộn, ngay cả ngửa mặt nhìn trần cũng thấy cả chục cuộn giấy da vừa viết xong được vắt qua xà nhà, chờ cho mực khô.
“...Thực sự xin lỗi, em lại không biết đường đến phụ giúp Điện hạ dọn dẹp phòng.”
“Không không, đừng nói vậy. Hiện tại chính ra nếu có người tự dưng vào đây dọn dọn dẹp dẹp mới khiến ta cảm thấy rối tung lên ấy. Đang lúc hàng tấn việc đổ lên đầu thế này, ngay cả ta cũng không thể nhớ hết được việc gì với việc gì nữa rồi.”
Francesca mỉm cười, nhưng Paula không thể không nhận ra được đằng sau vẻ bất cần ấy là sự mệt mỏi cùng cực.
“Sắp tới sẽ liên tục phải tham dự yến tiệc để kết giao chính trị, ngoài ra còn cần nhanh chóng liên lạc với tất cả các Công vương của Bảy nước Phương Đông. Chưa kể, ta đang soạn ra kế hoạch tác chiến đầy đủ trong thời gian tiếp theo, hiện tại có lẽ cũng sắp xong rồi.”
“Fran Điện hạ, xin Người… Làm ơn đừng ép mình quá mức như vậy nữa!”
Paula chỉ có thể bất lực thốt lên, tự thân cũng biết rằng nói điều đó lúc này là vô nghĩa nghĩa. Nhưng mà——kế hoạch tác chiến sao? Cô sực để ý những tấm lược đồ dưới sàn chính là Santcarillon và Epabella cùng các vùng lân cận, tất cả có đến mấy chục tấm, cặn kẽ đến mức không thể tin được. Thậm chí ngay cả sơ yếu về cấu trúc những tòa thành của Thánh Linh Quốc sát biên giới Medoccia cũng có nữa.
(Làm đến mức này, có lẽ nào chuyện sắp tới ở Epabella không chỉ là cử hành lễ mừng thắng lợi sao? Nhưng Santcarillon là vùng giáp ranh chiến sự, Thánh Linh Quốc Quân đóng chốt ở đó rất kĩ lưỡng, không lí nào lại lơi lỏng cảnh giác khi quân Liên minh kéo tới gần được…)
“Ta không hề ép mình quá mức. Mặc dù nói là nhiều, nhưng cứ tuần tự giải quyết từng việc từng việc một là được thôi.”
Francesca xua tay cười xòa, ngặt nỗi thần thái đã biểu lộ hết chín phần ra ngoài rằng cô đang đẩy bản thân đến cực hạn rồi. Paula thấy vậy hết sức xót xa, lại càng xót xa hơn khi dù biết mà cũng không thể ngăn lại được.
“Nếu thực sự cần dọn dẹp lại phòng ốc, ta sẽ gọi em sau. Nhưng thực sự em đến đây là có chuyện khác đúng không?”
“A? Vâng… C-Chuyện là, em vừa nhìn thấy Gil ngoài thành. Nhìn bộ dạng anh ta dường như là cải trang làm khách bộ hành chuẩn bị đi xa một chuyến. Em không biết có phải Điện hạ ra mệnh lệnh gì hay không…”
“À, ra là việc đó. Anh ta đúng là có xin phép ta rời khỏi Zaccariesco, có điều xem ra sẽ đi rất lâu, cho nên phải đến khi chúng ta tới Epabella mới có thể gặp lại.”
“Là đi làm nhiệm vụ sao?”
“Không. Việc riêng của Gil, ta cũng không hỏi là việc gì.”
Paula nghe được câu trả lời này, trong thoáng chốc hai bả vai cứng ngắc - không hỏi là việc gì sao?
“Thực ra Gil đã mở lời trước, anh ta bảo tạm thời không thể cho ta biết lí do, chỉ vắn tắt nói muốn rời Quân đoàn một thời gian.”
“Đ-Điện hạ! Như vậy mà người cũng chấp thuận sao?”
“Có sao đâu, toàn bộ chúng ta đều đang nghỉ ngơi mà.”
“Nhưng mà, nhưng mà Gil, anh ta——”
Trong đầu Paula một lần nữa thoáng hiện lên bộ dạng của Gil trước khi đi, lồng ngực cô quặn thắt lại vì lo lắng, trống ngực thình thịch.
“Trước ngực anh ta có…”
“Có đeo huy hiệu Tường Vi chứ gì?”
“Vậy là Điện hạ có biết! Đây là lần đầu em thấy anh ta đeo huy hiệu Tường Vi, hơn nữa còn là màu đen!”
“Cho nên có thể đoán được, nơi anh ta đến hẳn là Imeihen? Ban nãy ta chưa có nói, ngày hôm qua Gil nhận được một lá thư từ Thánh Linh Quốc Quân đó.”
“Imeihen…”
Cái tên địa danh này đừng nói là, mà gần như mọi người dân có chút hiểu biết trên khắp lục địa đều từng nghe tới. Đó là thành phố trung lập nằm ngay vùng ranh giới giữa Thánh Linh Quốc với Kicelkinia, mà nơi duy nhất đào tạo Hiệp Sĩ, trao tặng huy hiệu Tường Vi - Kiếm Thẩm Viện chính là đặt trụ sở ở vùng này.
“R-Rốt cuộc là vì sao Gil lại bị Thánh Linh Quốc Quân triệu tập——”
“Em chưa từng nghe tới Hắc Tường Vi Kị Kĩ là loại tước hiệu thế nào sao?”
Paula bối rối gật đầu. Huy hiệu Tường Vi gần như là chứng nhận phổ biến nhất cho tước hiệu Hiệp Sĩ trên cả Thánh Linh Quốc lẫn Bảy nước Phương Đông, nhưng việc có tồn tại huy hiệu Tường Vi màu đen là điều mà cô còn chẳng hề nghe ai nhắc tới.
“Ừm, cũng khó mà trách được, vốn dĩ người bình thường ít có ai biết điều này cả. Tư cách có được huy hiệu Hắc Tường Vi không phải nhờ chủ động trải qua các vòng khảo nghiệm thông thường đạt được, mà là do chính Kiếm Thẩm Viện lựa chọn từ những người mang huy hiệu Hồng Tường Vi ra các đối tượng phù hợp, sau đó trải qua vòng khảo nghiệm riêng của Hắc Tường Vi Kị Sĩ. Hiệp sĩ hoàn tất quá trình này, lập tức sẽ bị cưỡng chế gia nhập vào Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn.”
“Hắc Tường Vi... Kị Sĩ Đoàn?”
“Nói cách khác, chính là lực lượng hiến binh trong Thánh Linh Quốc Quân.”
Paula mở to mắt, bất giác đưa tay bưng miệng. Hiến binh trong Thánh Linh Quốc Quân——nghĩa là quân đội giám sát quân đội, bí mật xử lý những quân nhân mang tội trạng lớn, từ lính lác cho tới đại tướng quân.
“Cho nên, Gil vốn dĩ ban đầu cũng là một thành viên của Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn đấy.”
Giữa cái nóng mùa hè, Paula lần đầu tiên trải nghiệm một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
(Gilbert… là người của Thánh Linh Quốc Quân?)
(Mà Thánh Linh Quốc Quân gửi mật thư triệu tập anh ta quay lại, Francesca dù một câu cũng không hỏi lí do, cứ thế cho phép rời đi sao?)
(Chuyện này——)
.
* * *
.
Imeihen, trong tiếng địa phương Kicellkinia có nghĩa là “thuyền đá”.
Nơi này vốn dĩ ban đầu là một khu tạm trú được dân di cư dọn tới, đục đá núi xây dựng mà thành. Sau ngày Kicellkinia bị đánh bại, thu về làm nước chư hầu của Thánh Linh Quốc, người ta đã cho xây một tòa thành ngay tại chỗ này - chính là Imeihen. Trải qua mấy chục năm, Imeihen trở thành cứ điểm tiền tiêu của Thánh Linh Quốc đối với tiểu quốc này, binh lính trấn thủ trong thành có thể dễ dàng giám sát nhất cử nhất động của quân đội Kicellkinia.
Tòa thành này tường bao chẳng chịt, còn có một phần xây liền vào núi đá. Việc ra vào ở cửa khẩu từ người đến hàng đều phải trải qua những khâu kiểm soát rất nghiêm ngặt, đến độ nguyên vùng đồng cỏ trước cổng thành từ lâu đã trở thành một khu buôn bán nhỏ phục vụ cho khách bộ hành lẫn thương nhân trong thời gian chờ đợi việc lấy giấy thông hành. Thậm chí, gần đó còn có gần chục khu tập trung lều bạt cho thuê làm chỗ nghỉ ngơi.
Gilbert hiện tại đang ở trong một chiếc lều như thế. Ngồi cùng trong lều, còn có một gã thanh niên chừng hai lăm hai sáu tuổi, cũng là người gốc ở Zaccaria, mang theo năm tên tùy tùng. Gã này xem ra đã tính trước là sẽ phải đợi rất lâu, đã lệnh người hầu mang chút rượu ra uống giết thời gian, lại lân la hỏi chuyện Gilbert. Lời qua tiếng lại, anh biết được gã là con thứ của một nhà nam tước.
“Ê, tôi biết anh, anh là thành viên cấp cao trong Quân đoàn của Zaccaria! Có phải có họ hàng xa gì đó với nhà Công vương Zaccaria không? Hai chúng ta nếu lần ngược lên đến đời tổ tiên không chừng đều là anh em với nhau cả đấy. Haha, thật không nghĩ đến tận đây mà vẫn còn gặp mặt đồng hương.”
Gã công tử này cười nói ha hả xong, thuận tay rót một ly rượu mời Gilbert. Anh chỉ lắc đầu, không tỏ ra thái độ gì quá rõ.
“Nói mới để ý, huy hiệu Tường Vi trên ngực anh đúng là làm giống đến mức không phân biệt được thật! Hà hà, xem ra khí thế của anh rất lớn, chưa tham gia khảo nghiệm đã nóng lòng tới vậy rồi. Mỗi tội làm huy hiệu màu đen như thế hình như nhìn cứ có chút xúi quẩy?”
Người này rõ ràng là hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của huy hiệu Hắc Tường Vi, cho nên tất nhiên là nghĩ rằng Gilbert cũng tới đây tiến hành khảo nghiệm nhận tước hiệu giống như gã. Điều này cũng khó trách, vốn dĩ người bình thường không ai biết cái tước hiệu kia tồn tại. Hơn nữa trong lịch sử mà nói, quân nhân rời khỏi Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn nhưng vẫn dùng huy hiệu này chắc cũng chỉ có Gilbert mà thôi.
“Mà này, trông bộ dạng anh, thực sự là tự tin đến vậy sao? Giáo điều phẩm cách các thứ, tất cả anh đều thuộc hết à?”
Gã công tử vẫn liên mồm liến thoắng, Gilbert không có ý định đính chính gì, cũng chỉ đơn giản là gật đầu đáp lại.
“Ồ ồ… đáng ngưỡng mộ đấy. Nói thật nhé, cá nhân tôi thực sự không thông được cái mớ kiến thức đó, lần này có lẽ cũng chẳng thể lấy được tước hiệu Hồng Tường Vi rồi. Cho nên tôi đã định bụng nếu không vượt qua nổi, sẽ chuyển sang yêu cầu xét tước hiệu Hoàng Tường Vi. Như vậy không cần tham gia kiểm tra thực chiến làm gì, vẫn có thể làm cha tôi bớt cằn nhằn, thế là đủ rồi.”
Gã nói xong, lại tự mình bật cười.
Tước hiệu cơ bản của một hiệp sĩ chân chính, Hồng Tường Vi, vốn phải thông qua rất nhiều tiêu chuẩn từ gia thế, phẩm cách, học thức, lễ nghi, tới kiếm thuật và chiến thuật - trải qua hàng loạt vòng khảo nghiệm này thực sự không dễ dàng gì. Những năm gần đây, có nhiều kẻ là con nhà quyền quý hoặc thương nhân ăn nên làm ra, đột nhiên nảy sinh ý thích đánh bóng tên tuổi để lòe thiên hạ. Thế là Kiếm Thẩm Viện tự nhiên lập ra thêm một tước hiệu Hoàng Tường Vi - mặc dù cũng là tước hiệp sĩ trên danh nghĩa, xong kì thực chỉ cần dùng tiền là có thể mua được. Huy hiệu Hoàng Tường Vi cũng vì thế mà thành ra chủ đề bị thiên hạ chế nhạo không ngớt, gọi lóng là “Tường Vi mạ vàng”. Gilbert thấy gã công tử rất tự nhiên mà nói toạc ra cái việc khuất tất này, lại không e dè gì mà bàn luận với anh - có thể thấy gã chỉ hơi nói năng tùy tiện, chứ về căn bản cũng không đến nỗi là người xấu.
Bên ngoài lều vọng vào tiếng vó ngựa lộc cộc. Gã công tử nhà nam tước nọ bỗng nhiên im bặt, thò đầu ngó qua mép bạt lều. Vài kị sĩ mặc giáp thong thả cưỡi ngựa ngang qua khu lều trại, trên yên cũng như giáp vai có khắc phù điêu hình phi long. Đây chính là phù hiệu binh sĩ chính quy của Thánh Linh Quốc Quân.
Chờ đám người kia đã đi một đoạn, gã công tử mới rời khỏi cửa lều, quay lại chỗ Gilbert tiếp tục nói chuyện.
“Này, tôi thấy anh dường như rất am hiểu chuyện binh biến, muốn hỏi một chút…” Gã cố ý hạ thấp giọng xuống. “Có điều này tôi vẫn hơi thắc mắc, Kiếm Thẩm Viện không phải là trực thuộc dưới quyền của Thánh Linh Quốc sao? Mà nếu như vậy, người Zaccaria chúng ta rõ ràng là kẻ địch? Tại sao bọn họ không hề xét đến xuất thân, vẫn đàng hoàng cho phép chúng ta tham gia vào khảo nghiệm tư cách hiệp sĩ?’
Câu hỏi này kì thực cũng không phải là hiếm. Imeihen trên bản đồ, về mặt địa lý thì là tọa lạc ở lãnh thổ Kicellkinia của Bảy nước Phương Đông, nhưng lại do Thánh Linh Quốc dựng nên và quản lý. Chính từ cái nguồn gốc mâu thuẫn đó, nơi này mặc nhiên đã trở thành một vùng trung lập, hai bên đều có luật bất thành văn là không tiến hành tranh chiến. Tòa thành chỉ có vai trò giám sát động thái của Kicellkinia, mặt khác không thế lực nào được phép huy động quân đội với số lượng lớn.
Tuy nhiên nếu là lấy tư cách cá nhân, thì bất luận là người Thánh Linh Quốc hay Bảy nước Phương Đông đều có thể vào thành.
“...Bao gồm cả Zaccaria, thực chất Bảy nước Phương Đông hiện tại trên danh nghĩa cũng là chư hầu của Thánh Linh Quốc, điểm này chắc hẳn anh cũng biết?”
Gilbert nãy giờ lầm lầm lì lì đột nhiên mở miệng, khiến cho gã kia bất giác bị giật mình một chút.
“À… có, tôi có biết. Nhưng dù gì cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi mà?”
“Danh nghĩa thì vẫn có giá trị của danh nghĩa. Phàm là hiệp sĩ trên toàn cõi lục địa này, bất luận ở nước nào cũng đều được coi là đứng dưới ân đức của Nữ Vương Bệ hạ. Về cơ bản thì quan điểm của Kiếm Thẩm Viện là thế, cuộc chiến này cũng không phải Thánh Linh Quốc đối đầu với kẻ thù man di mọi rợ gì cả. Cho nên người của Bảy nước Phương Đông vẫn được giữ sự tôn nghiêm của hiệp sĩ, hoàn toàn có đủ tư cách.”
“Chà chà…”
Tay công tử nghe giải thích tường tận xong, không kìm nổi một nụ cười thán phục.
“Thì ra là như vậy. Cái này gọi là tự trọng của người cầm kiếm đó phỏng?”
“Ít nhất thì Kiếm Thẩm Viện muốn cho bàn dân thiên hạ tin là như thế.”
“Hử?”
Gã ngạc nhiên ngẩng lên.
“Còn có lí do nào khác ư?”
Gilbert không nói gì thêm, chỉ im lặng gật đầu. Công tử cũng không hỏi, hai mắt đảo mấy vòng ngẫm nghĩ rồi nói khẽ: “Ầy, nói như vậy ý anh là… Kì thực Kiếm Thẩm Viện cũng chỉ đơn giản đang hám lợi, không muốn mất đi món tiền thu được từ Bảy nước Phương Đông, phải vậy chứ?”
Gã này tuy nhân cách không ra gì, nhưng xem ra chỉ cần động đến vấn đề tiền bạc thì cực kì nhạy bén. Gilbert hơi nhếch mép, gật đầu lần nữa.
Quả thật, thứ mà Kiếm Thẩm Viện muốn cũng chỉ là tiền. Riêng việc Hiệp sĩ đến tham gia khảo nghiệm tước hiệu Tường vi đã đem đến lợi nhuận khổng lồ, nếu như cắt đứt quan hệ với Bảy nước Phương Đông, doanh thu của nơi này sẽ giảm đi phân nửa là ít.
Nghe người ta nói, xét về phương diện tiền bạc, Kiếm Thẩm Viện sở hữu tài lực có thể đối chọi được với cả triều đình, hơn nữa lại hoàn toàn độc lập về kinh tế. Chính vì vậy mà cơ sở của nó mới đặt tại Imeihen này, cách xa Thánh Đô, ra tận vùng biên giới. Nói về quyền lực, toàn bộ quân binh của Kiếm Thẩm Viện đều đặt trực tiếp dưới tay Nữ Vương - kì thực cũng chỉ là một con rối - mà Tam đại Công tước không thể nhúng mũi vào.
(Ví dụ điển hình nhất rõ ràng là lực lượng cơ mật của Kiếm Thẩm Viện - Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn——)
Gilbert đột ngột ngừng dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên.
Người mới tới hoàn toàn không phát ra tiếng bước chân, vậy nên gã công tử chẳng hề hay biết gì, đến tận lúc mấy người kia đã đi đến sát lều vẫn còn đang luôn mồm ba hoa tán dóc. Cho đến khi ba người vạm vỡ giáp mão đầy đủ bước vào, gã mới giật mình ngậm miệng.
“Thành thật xin lỗi, ngài Gilbert. Đã bắt ngài phải chờ lâu.” Hiệp sĩ đi đầu kính cẩn lên tiếng.
Cả ba người đều mặc áo chẽn màu chàm đơn giản, bả vai và ngực mang giáp sắt trơn không chạm trổ. Ngực trái tất cả cùng đeo huy hiệu Hắc Tường vi, đai đeo và vỏ kiếm khắc biểu tượng thanh kiếm cùng hoa hồng - đây là một phần minh chứng cho quân binh của Kiếm Thẩm Viện.
Gilbert thong thả đứng dậy, liếc lại nhìn gã công tử đang cứng họng trợn mắt, rồi lẳng lặng cùng mấy người kia bước ra khỏi lều.
“Ngài có nói với Francesca da Zaccaria rằng mình sẽ tới đây không?”
Đi cách lều được một đoạn, hiệp sĩ khi nãy đột nhiên hỏi.
“...Không. Có điều, cô ta chắc hẳn cũng đã đoán được hết rồi.”
Gilbert trưng ra bộ dạng bình tĩnh mà đáp lại. Nhưng nghĩ đến phản ứng của Francesca lúc đó, anh không thể không cảm thấy có chút bứt rứt
“Chúng tôi kì thực hoàn toàn không nghĩ tới chuyện ngài sẽ nhận lời quay về, đến ngay cả chỉ huy cũng phải kinh ngạc.”
Gilbert không đáp, yên lặng đi theo ba người xuyên qua cửa thành sừng sững. Hai cánh cổng làm bằng đá phiến khổng lồ chậm chạp khép lại, cứa vào không trung một tiếng rít ghê người.
.
Trên toàn bộ lục địa, có một và chỉ một huy hiệu Tường vi trong suốt - Vô sắc Tường vi.
Huy hiệu bằng pha lê này là thứ chỉ có tổng chỉ huy Kiếm Thẩm Viện mới được mang, truyền thừa từ đời này qua đời khác. Vô sắc Tường vi hiện tại nằm trên ngực Viện trưởng Kiếm Thẩm Viện tại nhiệm, chất pha lê lấp lánh phản chiếu bộ râu tóc trắng như cước của người đàn ông già ngoài năm mươi tuổi.
“Hà hà, chào, Gilbert. Phải lặn lội đường xá đến đây, cậu cũng vất vả rồi.”
Gilbert vừa bước vào phòng, người đàn ông cũng vòng qua bàn trực tiếp ra đón anh. Viện trưởng so với Gilbert phải thấp hơn gần hai cái đầu. Ông ta vỗ vỗ vào cánh tay và sống lưng của anh vài cái, gật đầu ra chiều rất hài lòng.
Đây là Viện trưởng đương nhiệm của Kiếm Thẩm Viện - Cannavaro.
Từ ngày ông ta ngồi lên cái ghế này tới giờ đã hơn ba mươi năm, cũng có không ít lời đàm tiếu, cho rằng vị Viện trưởng già hiện tại chẳng khác nào rau héo phơi khô, hữu danh vô thực. Nhưng Gilbert vốn là cấp dưới trực tiếp, cũng đã từng tự thân trải nghiệm thực lực của ông ta, cho nên anh biết chắc rằng lão già đầu bạc này là một kiếm sĩ đáng gờm bất chấp tuổi tác. Cho dù đang cười giả lả như thế, nhưng ông ta vẫn đang dùng ánh mắt sắc bén thầm đánh giá thể chất của anh.
“Vốn dĩ ta không ngờ lại có thể gọi cậu về đây.”
“Đó là nghĩa vụ của một hiệp sĩ.”
“Ài, thôi đi, mấy câu văn vẻ hoa hoét này, thà rằng năm năm trước lúc cậu còn đang ở đây mà nói thì may ra chấp nhận được.”
Cannavaro cười khùng khục, đoạn dừng lại chăm chú quan sát sắc mặt Gilbert. Anh cũng không kìm được, cau mày lại hỏi: “Vậy nói xem, ngài triệu tập tôi có dụng ý gì?”
“Còn phải hỏi? Đương nhiên là muốn cậu quay lại với Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn.”
“Vậy nên tôi hỏi lại, ngài triệu tập tôi có dụng ý gì.”
“Hờ.”
Cannavaro khịt mũi, thong thả quay lại chỗ ngồi phía sau bàn.
“Cậu cho rằng ta vì lí do gì mà chấp nhận cậu vào Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn, rồi lại cho cậu trở lại Zaccariesco, chiến đấu dưới cờ kẻ địch?”
“Bởi vì ngài muốn trong nội bộ quân Liên minh nên có tay trong của mình bố trí.”
“Cậu biết vậy nhưng vẫn còn hỏi?”
“Đúng.”
Hai người một lần nữa giằng co ánh mắt dữ dội. Lần này Cannavaro lại là người phải lên tiếng trước.
“Chà, sao cũng được. Dù sao cậu cũng đã tới đây rồi, ta nói cho cậu một chút tình hình. Tổng giáo quan đương nhiệm đã quay lại Thánh Đô.”
Nghe được cái tin này, ngay cả khuôn mặt vốn dĩ cứng nhắc của Gilbert cũng bất giác lộ ra vẻ hoang mang thấy rõ.”
“...Sư phụ Carla, trở về Thánh Đô?”
“Đúng.”
“Nhưng chẳng phải cô ta vốn đã từ chức Tổng giáo quan rồi, tại sao…”
“Gilbert, ta thấy cậu ở Zaccariesco quá lâu, đến cả tin tức cũng không nắm được rõ ràng nữa rồi. Ả đàn bà đó vốn dĩ chưa hề từ chức, ả chỉ đơn giản là tự tiện rời khỏi Thánh Đô đi biệt tăm biệt tích thôi. Luật lệ là luật lệ, cho nên cái chức danh đó hiện giờ vẫn đang ở trên người ả. Ta nhận được tin này trước khi gửi thư cho cậu ít lâu - ả ta hiện tại đang ở trong hoàng cung rồi.”
Gilbert im lặng. Điều này kì thực anh cũng đã mơ hồ đoán được - trong trận giao tranh với Giulio ở Princinopolis, vài đường kiếm là đủ để nhận ra đối phương và mình chung một người dạy dỗ.
Có điều, anh nhất thời vẫn chưa dám chấp nhận chuyện này.
Carla đột nhiên xuất hiện trở lại ở Thánh Linh Quốc——hơn nữa rất có thể còn sẽ là kẻ địch trong tương lai của Quân đoàn Trứng Bạc.
“Ả tự tiện xông vào cuộc họp việc quân, tướng lĩnh trong đó nổi nóng tấn công đều bị cô ả một tay đập thừa sống thiếu chết, ngay cả người đại diện của ta cũng bị đánh cho không đứng dậy nổi đây. Mấy người Hắc Tường Vi Kị Sĩ ở Thánh Đô vì thế mà bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên ta hi vọng cậu——”
“Bất khả thi. Cho dù là động vào một sợi tóc của cô ta, tôi e cũng không làm nổi.”
“Tất nhiên không bắt cậu một mình giải quyết, tới hoàng cung sẽ có người giúp cậu. Hơn nữa cậu là học trò của ả, chắc hẳn sẽ có cách chứ?”
“Ngài đánh giá tôi quá cao rồi.”
“Tội vạ đâu ta chịu. Còn nữa, ta gửi thư triệu tập cậu đến cũng không phải chỉ có việc này, mà là ba việc. Nghe cho kĩ - đại tướng đương nhiệm Albileos gần đây có động thái bất thường. Kẻ này vốn dĩ thực lực đã không hề thấp, giờ còn xuất hiện dấu hiệu không muốn vĩnh viễn chôn chân ở nơi quân vụ, ta ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người hắn. Ta muốn cậu do thám lai lịch cũng như ý định của hắn.”
Gilbert nghe xong, bất giác hít một hơi dài.
Khi trước đã nói, Kiếm Thẩm Viện hoàn toàn độc lập về mặt kinh tế với triều đình, hơn thế nữa còn rất tích cực kiếm tiền. Đó là bởi vì, vốn dĩ cơ quan này cùng với cấm quân hoàng gia đều là lực lượng quân sự tồn tại song song, luôn so kè cùng nhau chan chát.
“Chẳng lẽ ngài quên mất tôi là địch nhân của Thánh Linh Quốc ư? Tại sao lại muốn tôi làm nhiệm vụ này?”
“Chính vì cậu là kẻ địch, nên ta mới tin tưởng giao phó.”
Khóe miệng Cannavaro nhếch lên, gương mặt lộ ra vẻ cáo già.
“Kiếm Thẩm Viện và quân đội hoàng gia kìm hãm lẫn nhau, ta biết cài người chẳng lẽ Albileos không biết? Ta có thể nói chắc, kể cả Hắc Tường Vi Kị Sĩ tinh nhuệ nhất cũng có tay chân của hắn đứng trong hàng ngũ. Nhưng mà, cậu đối với Albileos mà nói, chính là kẻ địch không hơn không kém. Ngoài cậu ra, còn ai thích hợp với việc này hơn đây?”
Viện trưởng nói xong, từ trong cổ họng già nua lại bật ra tiếng cười khùng khục.
Ra là thế. Gilbert đi đến kết luận - sở dĩ lão cáo già này để anh tự do quay về Zaccariesco, năm năm ròng phục vụ dưới trướng Francesca, mà chính là để vai vế của anh về sau có thể trở thành quân bài tẩy dưới ống tay áo ông ta. Cùng với cảm giác sợ hãi mơ hồ, anh bất chợt nhận ra ý nghĩa của huy hiệu Hắc Tường Vi trên ngực - thân là một hiệp sĩ, nhưng vĩnh viễn đứng trong bóng tối, không biết kẻ địch của mình rốt cuộc là ai, là đang ở nơi nào.
“Lí do cuối cùng ta gọi cậu về, rất đơn giản - ra muốn cậu nói cho ta biết, Francesca da Zaccaria rốt cuộc đang toan tính điều gì? Cô ta đóng quân lại Epabella là để làm gì? Tụ hợp bảy chỉ huy của quân Liên minh, nước cờ tiếp theo của cô ta là gì?”
Gilbert cau mày. Bất luận Kiếm Thẩm Viện và hoàng gia có kèn cựa so bì với nhau thế nào, xét về mặt vai vế chính trị nó vẫn là cơ quan trực thuộc dưới sự cai quản của Thánh Linh Quốc, tức là kẻ địch trên chiến trường của Bảy nước Phương Đông. Yêu cầu mà Cannavaro vừa nói, chính xác là…
“Ngài muốn tôi bán đứng Fran?”
“Đúng. Trong tất cả mọi nguyên nhân, đây là nguyên nhân chính ta cho cậu giữ nguyên huy hiệu Hắc Tường Vi mà chạy về Zaccariesco.”
Đôi mắt Cannavaro nheo lại thành một đường mảnh sắc bén. Trong chớp mắt, sát khí mãnh liệt bùng lên từ sâu bên trong vẻ già nua của lão già râu bạc.
“Cậu hỏi đã nhiều, giờ thì đến lượt ta. Ta biết cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận yêu cầu từ ta, càng biết cậu sẽ không cứ thế mà phản lại chủ tướng của mình. Cho nên Gilbert, nói ra xem, tại sao cậu lại nhận lời đến đây? Rốt cuộc là có mục đích gì?”
Gilbert không đáp lại.
Anh biết rõ, bất luận câu trả lời có thể nào, ngay ngày hôm nay cũng sẽ có tin tức để lộ ra ngoài.
“Không muốn trả lời sao?”
“Tôi muốn nghe Viện trưởng nói thêm một chút, sau đó mới xem xét có nên đáp lại hay không.”
“Ồ? Giỏi, ngay lúc này cũng có thể toan tính tỉ mỉ, cậu chính xác là Hắc Tường Vi Kị Sĩ từ trong bản chất mà ra đây. Giỏi lắm, rất giỏi. Cho dù có bán ả hồ li Zaccaria cho ta, cậu cũng phải được cái giá hời mới bán phải không?”
Nghe lời khiêu khích từ đối phương, Gilbert ngậm miệng, không đáp.
Anh đang do dự. Vốn dĩ lúc trước chưa hề nói cho Francesca mục đích chuyến đi này, mà Francesca dường như cũng chẳng quan tâm tra hỏi. Người sau lưng lẫn người trước mặt, cả hai đều đang hóa thành tảng đá đè nặng lên tâm trí anh.
Rốt cuộc, anh cũng không biết việc mình đang làm là đúng hay sai.
Đúng lúc này từ bên ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân rầm rập, cùng cả tiếng kêu hoảng hốt.
“——Mercrius Điện hạ! Viện trưởng hiện đang tiếp khách, ngài không thể xông vào được!”
“Khách khứa cái gì, không phải việc của ngươi!”
Người vừa hốt hoảng ngăn lại bị mắng át đi bởi giọng nói của một thiếu niên rõ ràng còn rất trẻ. Giây tiếp theo, cửa phòng phía sau lưng Gilbert bị xô mở ra thô bạo. Anh quay đầu lại, đập vào mắt là dáng vóc của một đứa trẻ rõ ràng chưa đầy mười lăm tuổi. Người mới tới đầu tóc vàng óng, còn đang đội vòng nguyệt quế, ngoại hình mỹ miều chỉ có thể tóm tắt lại trong một từ phi giới tính. Gilbert đưa mắt nhìn từ trên xuống, bất chợt trông thấy biểu tượng hình đôi kì lân nơi ngực áo cậu bé.
Anh mở to mắt. Gia huy nhà Eplimex, tức đứa nhóc này chính là họ của Cornelius và Deynorius.
Hơn nữa, bên ạnh đó còn đeo huy hiệu bông hồng màu tím - Tử Tường Vi.
“Cannavaro, ông xem đi! Ta đã lấy được tước hiệu Tường Vi rồi!”
Cậu bé đi thẳng tới bàn Cannavaro mà không thèm nhìn Gilbert lấy một cái, ưỡn ngực lên giọng tự cao, còn có chút gì đó muốn gây hấn.
“Ông nhìn thử coi, còn dám nói ta quá nhỏ nữa không?”
“Chúc mừng ngài, Mercrius Điện hạ. Có điều ta đang tiếp khách, ngài không thấy sao?”
Cậu nhóc tên Mercrius hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Cannavaro, thẳng tay vỗ mạnh xuống mặt bàn, lớn giọng:
“Còn nói quanh nữa, ông không biết đường xin lỗi ta sao? Khi đó ông nói nội dung khảo nghiệm quá sức nguy hiểm với tuổi của ta, còn muốn đuổi ta về nữa!”
Ánh mắt Gilbert dừng lại ở tấm huy hiệu trước ngực Mercrius.
Tử Tường Vi - đúng như màu sắc của nó, đây là tước hiệu chỉ có hiệp sĩ mang dòng dõi huyết mạch Tam Đại Công Tước mới được phép mang. Vì bản chất là như thế, cho nên tất nhiên Kiếm Thẩm Viện không thể có ý định kiếm chác gì từ việc trao tước, nội dung khảo nghiệm so với Hồng Tường Vi có thể nói là còn khắc nghiệt hơn gấp bội phần. Trên thực tế người đạt được tước Tử Tường Vi càng ngày càng ít, suốt nhiều năm gần đây chỉ có Cornelius Eplimex là sở hữu nó.
Vậy mà thiếu niên nhỏ tuổi này lại là Tử Tường Vi Kị Sĩ hàng thật giá thật, không thể không khiến cho người ta kinh ngạc.
“Thật có lỗi, là ta đã ngu muội không thể nhìn thấy được thực lực xuất chúng của Điện hạ. Nhưng thưa ngài, thực sự ta đang tiếp khách, mong ngài hãy rời đi cho.”
Đến tận lúc này, Mercius mới thèm ngoảnh lại để ý đến Gilbert.
Anh vừa định cúi đầu đáp lễ, bất chợt ánh mắt hướng vào vùng trán của đứa nhóc. Trong thoáng chốc, Gilbert phải vận dụng toàn bộ quá trình rèn luyện để nén hơi thở xuống, giấu đi vẻ kinh ngạc tột cùng.
“...Hừ.” Mercrius khịt mũi, lại quay về hướng Cannavaro.
Lí do khiến Gilbert ngạc nhiên đến vậy có hai điều.
Đầu tiên là - diện mạo của Mercrius thực sự quá giống Chris. Nếu quay ngược thời gian về 5-6 năm trước, nhuộm tóc cậu ta thành màu vàng, chắc chắn sẽ trông như thế này đây.
Còn điều thứ hai… những đường nét màu đỏ mờ mờ trên trán của đứa nhóc, dù không rõ ràng, nhưng anh có thể khẳng định đó chính là Ma ấn.
“Ta vẫn nghe nói chú của ta mười tám tuổi đạt được tước Tử Tường Vi, mười chín tuổi mở ra chân danh của khắc ấn, hai mươi bốn tuổi trở thành Đại công tước lẫn Đại tướng quân, thống lãnh toàn bộ quân đội, tất thảy mọi người đều ca tụng. Nhưng giờ ông xem đấy, Cannavaro, Mercrius ta đây so với chú Cornelius còn xuất sắc hơn nhiều! Giờ ta quay lại Thánh Đô tiến hành mở ra chân danh, đợi đến lúc ta chính thức trở thành Đại công tước, xem ta có đạp bay ông xuống khỏi cái ghế đó được hay không!”
Mercrius bỏ lại những lời này, ném cái vòng trên đầu xuống, hằm hằm rời khỏi phòng làm việc. Tùy tùng của thằng nhóc đứng cạnh mặt đầy sợ hãi, lấm lét nhìn Cannavaro cúi đầu rồi đóng cửa đi theo.
Vài phút sau đó, căn phòng chìm trong một bầu không khí yên lặng khó xử. Cả Gilbert lẫn Cannavaro đều đều hướng ánh nhìn về phía hành lang, hoàn toàn không có ý định để tiếp tục cuộc đối thoại.
Mãi đến một lúc lâu, lão Viện trưởng mới trầm giọng mở miệng:
“Đó là tên tiểu quỷ nhà Eplimex. Người ta nói dòng dõi Tam Đại Công Tước là dòng dõi ma thần, xem ra không phải chỉ nói suông, có thể xuất hiện những kẻ đáng sợ như vậy. Giả dụ thằng nhóc đó đến tham dự năm mười tám tuổi giống như Cornelius trước đây, ta hoàn toàn không có ý kiến. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện nó mới chỉ mười hai tuổi…”
(Vậy người này thực sự là cháu của Cornelius.)
Nói cách khác, xét về vai vế, thì Chris cũng có thể coi là chú của hắn. Thân thế của Chris anh mới chỉ nghe từ miệng Minerva, nhưng nhìn thấy bộ dạng của thiếu niên tên Mercrius này, quả thực không thể không tin trong người Chris mang dòng máu nhà Eplimex.
(Mà Mercrius lại vừa mới nói thằng nhóc phải quay về Thánh Đô để...)
“Tên nhãi đó, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành mối uy hiếp của chúng ta. Không chỉ là người của cấm quân, mà còn là quý tộc Thánh Linh Quốc——”
“Viện trưởng!”
Gilbert đột ngột cắt ngang lời nói của Cannavaro, dứt khoát bước tới sát cạnh bàn làm việc.
“Nhiệm vụ này tôi nhận. Sắp xếp cho tôi tới Thánh Đô sớm nhất có thể.”
Anh dằn từng tiếng, như thể từng chữ nói ra đều có vị chua.
“...Hử?” Hàng lông mày trắng của Cannavaro chau lại, ánh mắt xoáy vào đối phương mà dò xét, “Cậu lại đang toan tính gì đây?”
“Hắc Tường Vi thì làm những việc mà Hắc Tường Vi phải làm. Ngài chẳng đã vừa mới giao việc cho tôi sao, giờ lại hỏi tại sao tôi đồng ý? Chuyện chuẩn bị thân phận lẫn phương tiện với ngài chắc chắn không khó khăn gì, có thể đi trong vài ngày tới.”
“Gilbert, cứ từ từ đã.”
Viện trưởng đứng dậy, vòng qua bàn đứng mặt đối mặt với Gilbert. Mặc dù vóc dáng hai bên chênh lệch đến nực cười, nhưng với anh bầu không khí tỏa ra từ lão già khiến ông không khác gì một kẻ khổng lồ.
“Người của ta đã bố trí sẵn, chỉ cần liên lạc với Hắc Tường Vi Kị Sĩ Đoàn ở Thánh Đô là có thể tiến hành được. Nhưng trước đó có một việc mà cậu phải làm.”
“Việc phải làm?”
“Ta đã nói gọi cậu về đây có ba việc, cậu cũng đã nghe rồi, không phải sao? Hai việc đầu phải đến hoàng cung mới bắt tay vào được, nhưng việc thứ ba, cậu có thể thực hiện ở ngay đây - nói cho ta nghe Francesca da Zaccaria đang toan tính điều gì.”
“...”
“Cậu cũng muốn lợi dụng ta, khỏi cần giấu, đôi bên chơi bài ngửa với nhau rồi. Nhưng sự ta giao chưa chắc đã thành, trước hết cậu phải cho ta câu trả lời này coi như trao đổi. Hơn nữa, nói ra để cho ta thấy cậu vẫn trung thành với Kiếm Thẩm Viện, nếu không ta đảm bảo cậu sẽ không bước nổi một bước ra khỏi Imeihen này, hiểu chứ?”
Gilbert thở hắt ra một hơi, vốn dĩ cũng đã nắm được ý định của đối phương.
Kiếm Thẩm Viện không phải kiểu tổ chức có thể nói suông dăm ba câu là xong. Hạ bài từ lúc bắt đầu, đôi bên cùng ra giá, để nếu có thất bại thì cũng không bị thiệt.
Anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng áp lực dồn nén trong lồng ngực thoát ra khỏi cổ họng, hóa thành ngôn từ cụ thể.
“Được thôi.”
Gilbert hạ giọng bình tĩnh.
“Ngài cứ việc hỏi, bất cứ chuyện gì nếu biết tôi cũng sẽ đáp.”
Anh vốn tưởng rằng nghe những lời này sẽ làm Cannavaro trưng ra vẻ mặt nhăn nhở đắc ý, không ngờ ông ta chỉ càng đăm chiêu hơn, những nếp nhăn trên mặt hằn xuống, tựa hồ như đang thương hại.
Nhưng thương hại cái gì?
Viện trưởng lắc lắc đầu, quay lưng về phía Gilbert, bước về lại chiếc ghế đằng sau bàn gỗ.
“Ta muốn cậu nói xem Francesca de Zaccaria tại sao phải đóng quân tại Epabella cử hành lễ mừng thắng lợi. Giữa lúc chiến sự lại làm hành động màu mè như vậy, ả ta rốt cuộc đang tính toán cái gì?”
Gilbert trầm ngâm, trong vòng mười giây chọn lựa từ ngữ trong đầu, sắp xếp cẩn thận, cuối cùng chậm rãi mở miệng, nói.
“...Nội trong thời gian cho đến khi kết thúc lễ mừng, cô ấy sẽ lật Tổng Giám Mục, đoạt lấy quyền thống soái quân đội bảy nước Phương Đông.”