Mái tóc đỏ rực đung đưa tới lui, từng lọn tóc khẽ tung bay nhè nhẹ.
Francesca luôn thích quân binh số ít mà tinh nhuệ hơn là lấy thịt đè người, vậy nên ở pháo đài Zaccariesco nơi ở dành cho binh lính cũng chẳng rộng lớn gì. Tòa nhà bốn tầng xây giáp tháp canh này chỉ sử dụng có hơn nửa không gian. Mà góc hành lang phía đông bắc tầng ba lại khá tối, mấy căn phòng bên cạnh không có ai ở——vậy nên căn bản chẳng ai ý kiến gì về trạng thái kì quặc của Minerva lúc này.
Nhưng nói gì thì nói, không ai để ý không có nghĩa là cô không tự để ý thấy.
(M-M-Mình đang sợ cái gì chứ?!)
Đi tới đi lui tới vòng thứ sáu mươi ở cái góc hành lang đó, cô đưa tay lên ôm đầu vẻ tuyệt vọng.
(Đây còn không phải là chiến trường, k-không có gì phải sợ cả!)
Minerva hiện tại không mang theo thanh cự kiếm, trên người cũng không đeo vũ khí gì. Thay vào bộ đồ chiến đấu thường ngày, cô đang mặc một chiếc áo lụa trễ vai màu hồng phối cùng tà váy trắng tinh. Trang phục không thêu thùa diêm dúa gì nhiều, nhưng chính vẻ thuỳ mị đến bất ngờ như cô thôn nữ lúc này của Minerva khiến người ta có ấn tượng khác hẳn mọi ngày.
(Mặc như này... có kì cục quá không nhỉ?)
Hết quay trái lại quay phải, Minerva bối rối kéo kéo lớp lụa.
Francesca khi nãy đường đột bước vào phòng lúc cô đang thay đồ, nhìn thấy bộ dạng này thì hết lời tán thưởng, còn nói mặc như vậy chỉ cần Chris ở trong phòng trông thấy thì sẽ vắt chân lên cổ chạy xuống ngay. Kết quả là...
(Không biết anh ta thấy mình mặc như này sẽ nói gì——Mà không, không phải, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?!!!)
Cô bất giác đỏ bừng mặt, đưa hai tay vò đầu bứt tóc một cách luống cuống.
(M-M-Mình đâu có mặc cho anh ta nhìn?! C-Chẳng qua đi trên phố thì không thể ăn mặc như thế kia thôi!!!)
Minerva cứ thế xoắn xuýt hết cả lên trong góc, liên tục phân bua chẳng hiểu là với ai. Cuối cùng cô hít sâu, quay sang cánh cửa gỗ mà nãy giờ vẫn cẩn thận đứng cách một đoạn không dám chạm vào.
(N-Nói gì bây giờ?)
(Mình có nên gõ cửa không? Hay cứ mở cửa mà vào đây?)
(Không phải hẹn hò, đây không phải hẹn hò! L-Là tên ngốc này cả tuần trời cứ ru rú trong phòng, mình có nghĩa vụ phải lôi anh ta ra thôi!)
Minerva hai tay nắm chặt đến nổi gân xanh, tim đập thình thịch. Cuối cùng cô nàng lúng túng thò tay ra túm vào cánh cửa (tưởng tượng) trong không khí, tập đi tập lại động tác gõ cửa cả chục lần... miệng còn lẩm bẩm xem mình nên nói gì khi Chris (tưởng tượng) ra mở cửa, rồi cậu sẽ đáp lại như thế nào, rồi cả câu sau, câu đó sau nữa——
"...Minerva? Cô đang làm gì vậy?"
Cánh cửa (thật) bỗng mở cái rụp, Chris (cũng thật nốt) thò đầu ra mặt ngơ ngác.
"Woa woa woa——!!!!"
Minerva giật bắn mình, theo phản xạ vung tay mạnh về phía trước một cái. Đó là kĩ thuật cận chiến mà Carla từng dạy cho cô trước đây, dùng trong trường hợp bất ngờ bị tấn công mà trong tay không có vũ khí. Thường thì cô kiểm soát lực rất tốt, nhưng lần này...
Một tiếng rầm phát ra, cánh cửa bật ngược trở lại phang thẳng vào mặt Chris, hất bay cậu trai vào trong phòng. Cửa đóng lại rồi, trong phòng lại có thêm một tiếng rầm nữa như tiếng đồ vật gì vỡ vụn.
"Ch-Chris! A-Anh không sao chứ?!"
Minerva hoảng hốt vội mở cửa lao vào. Cái bàn bên cửa sổ bị gãy làm đôi, ba chân gãy vụn. Chris nằm chỏng gọng giữa đống gỗ nát đó, trán sưng vù một cục. Tay trái cậu vẫn còn đang nắm thanh kiếm như chuẩn bị đánh nhau.
"...Cô làm cái quái gì vậy?"
"T-T-T-Tôi.... A-Ai bảo anh tự nhiên thò đầu ra chứ?!"
"Thì tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng thì thầm nhưng mãi không ai vào, lại tưởng gián điệp của kẻ địch tới..."
"ANH NGHE THẤY RỒI???"
Minerva hốt hoảng hét lên the thé, mặt nghệt ra nhìn cậu đầy lo lắng.
"Cô bị sao vậy?"
"ĐỪNG CÓ ĐÁNH TRỐNG LẢNG!!! ANH NGHE THẤY GÌ RỒI?!"
"Ừ-Ừm... cũng không hẳn, tôi chỉ nghe thấy có tiếng người, nhưng nội dung thì không rõ..."
Chris lắp bắp, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghe được như vậy, Minerva mới thở hắt ra một hơi, thả lỏng vai đứng dậy.
"...X-Xin lỗi. Anh không sao chứ?"
Tới lúc này cô mới để ý thấy vết bầm trên trán Chris. Minerva đỏ mặt, lí nhí nói lời xin lỗi rồi đưa tay giúp cậu đứng dậy.
Từ khi trở về Zaccariesco tới giờ đã năm ngày, Chris vẫn cứ giam mình trong phòng riêng, đến bữa mới xuống ăn qua loa vài thứ. Chuyện này trước đây cũng đã xảy ra vài lần, nhưng Minerva cảm thấy có gì đó khang khác. Đến giờ khi gặp mặt cô mới nhận ra - đó là đôi mắt của cậu.
Đôi mắt vẫn ngập đầy bóng tối âm u... nhưng không phải của sự tuyệt vọng như khi trước. Giống như một nỗi buồn âm ỉ không dứt đang lặng lẽ dày vò tâm trí cậu.
"Chúng ta ra ngoài một chút đi."
"Để làm gì...?"
"T-Thì là... Tháng sau có buổi lễ ăn mừng thắng lợi, không phải sao?"
"...?"
"Chúng ta là đội Cận Vệ của Fran, thế nên cũng phải cùng cô ấy tham dự."
"Đúng là tôi có nghe tới..."
Minerva bất giác thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Trước đây cô đã nghe loáng thoáng đến chuyện này, không ngờ lại có thể dùng làm cái cớ tốt như vậy.
(...Hả? Không không không, cớ gì chứ! Đúng là mình gọi anh ta ra chỉ vì việc này mà, làm gì có ý nào khác!!!)
"Anh không có lễ phục để mặc phải không?"
"Eh?" Chris cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình.
"Thế nên hôm nay tôi với anh phải ra tiệm vải may một bộ! Anh là người của Quân đoàn, đứng trước các Công tước của Bảy nước Phương Đông thì đừng làm Fran mất mặt! N-Nói tóm lại là đi với tôi, hôm nay, được không?"
.
* * *
.
Trận đại chiến đầy kì tích ở Princinopolis đã hoàn toàn làm đảo lộn mọi khái niệm của các nhà quân sự về binh pháp, đồng thời cũng tạo nên hàng trăm câu chuyện bài ca truyền miệng đi khắp nơi. Thánh linh quốc quân đóng trong Nhà Thờ Lớn hơn một vạn người bị tiêu diệt gọn ghẽ, tiếp theo quân tiếp viện gần ba vạn người được dẫn đầu bởi một Đại tướng chưa từng bại trận cũng bị quét bay, tổng cộng chết gần hai vạn. Đám tàn quân còn lại bị bắt làm tù binh, hai tướng địch chết ngay tại trận------tất cả được thực hiện chỉ bởi một đội quân vỏn vẹn hơn ngàn người.
Đánh bại quân địch tổng cộng đông gấp mình ba mươi lần, đoạt lại Đất Thánh nổi danh của Palkai, điều này quả thực không ai có thể tưởng tượng nổi. Sau trận chiến đó, cái tên Francesca da Zaccaria và Quân đoàn Trứng Bạc đã vang dội khắp từ Bảy nước Phương Đông cho tới Thánh Linh Quốc.
"Cô thực sự xứng đáng với cái danh Thánh Nữ! Thực sự là một vị anh hùng chân chính trong cõi đời này!"
Francesca đứng trong nhà thờ, nghiêng mình cảm ơn lời tán thưởng của lão Tổng Giám mục béo ú.
"Nói đi, cô muốn được ban thưởng điều gì? Ta sẽ đem tên cô khắc vào cột chính của Nhà Thờ Lớn, để cái tên tuyệt đẹp đó mãi mãi được lưu danh thiên cổ——"
"Ngài Tổng Giám mục, xin ngài cứ ngồi xuống đã. Tôi chỉ có một thỉnh cầu."
Francesca mỉm cười nhẹ, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh.
"Hi vọng ngài có thể dùng cái tên của mình lệnh cho toàn bộ liên quân bảy nước đóng lại ở Princinopolis để trợ giúp công tác tái thiết thành phố, mặt khác cũng để đề phòng Thánh Linh Quốc tiếp tục tấn công."
"Ồ... phải rồi, dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Thánh địa được thần linh trú ngụ lại bị biến thành một đống tro tàn như này, quả thực không thể chấp nhận được. Nếu không mau chóng khôi phục thì đúng là đại tội."
Thành Princinopolis chìm trong biển lửa suốt ba ngày ba đêm, nhìn tình hình hiện tại có gọi là đống tro cũng không quá lời. Đặc biệt vùng phía nam phần lớn đều là nhà gỗ, kho lúa, sau đám cháy thì không còn sót lại một thứ gì có hình dạng nữa. Toàn bộ dân chúng đã sơ tán vào trong Nhà Thờ Lớn nên không có thiệt hại nhân mạng, nhưng nếu cứ để vậy chẳng sớm thì muộn cũng sẽ chết đói chết rét. Nhiều năm qua người dân ở đây đã mấy lần muốn tu sửa lại một lượt nhưng chưa có dịp. Giờ Francesca dùng danh nghĩa Tổng Giám Mục mà lệnh cho Bảy nước Phương Đông tập hợp lại phục hưng vùng đất thánh, tiếng tăm ghi trong sử sách cũng sẽ lừng lẫy sánh ngang với chiến thắng trước đó vậy. Kế sách dùng hoả công đẩy lui quân địch, liền sau đó lại lợi dụng kết quả của đám cháy để tu sửa thành trấn, không chừng tất cả đều nằm trong toan tính của Francesca da Zaccaria.
Có thể tính đường đi nước bước đến mức này trong lịch sử chắc chắn số người chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vậy mới thấy dân chúng tôn xưng cô là nữ thần chiến tranh cũng không hề quá lời.
"Về phần tôi." Francesca nói tiếp, "Quân đoàn Trứng Bạc cũng đã kiệt sức rồi, chúng tôi sẽ quay về bản quốc để nghỉ ngơi lại sức."
Tổng Giám Mục khen phải, còn hỏi họ muốn được Giáo Hội tôn vinh ra sao. Cô mỉm cười: "Vậy chúng tôi sẽ đợi tại nhà thờ của bản quốc, mong được nghênh đón Tổng Giám Mục lần nữa."
Ngày hôm sau, toàn bộ đoàn quân đã lên thuyền vượt biển trở về Zaccariesco.
.
* * *
.
Đại sảnh Zaccariesco tràn ngập tiếng cười nói đàn hát nhộn nhịp, các binh sĩ thắng trận trở về say sưa chén chú chén anh, hát hò hết sức vui vẻ. Chỉ ngặt một nỗi, Minerva mím môi nhìn quanh quất, hoàn tàn không thấy bóng dáng Chris đâu cả.
Từ ngày quân đoàn trở về Zaccariesco, cậu đã lập tức tự giam mình trong phòng riêng, cả ngày không ló mặt.
"Ê ê, cái thằng có công to nhất lúc đánh nhau lại không tiệc tùng với anh em, vậy mà coi được à?"
"Lỡ hứa với mấy em gái ở quán rượu sẽ cho uống cùng cậu ta một chén rồi, giờ phải làm sao đây?"
"Chris! Lết cái mông của chú ra khỏi phòng cho anh!"
Lẽ dĩ nhiên, thành viên của quân đoàn cũng không thể không chú ý đến sự vắng mặt này.
"Này Meena, cô nhanh đi xách cổ cái tên đó xuống đây đi chứ." Một gã xem chừng rượu đã bốc lên đầu, đập mạnh cái cốc xuống mặt bàn mà gọi lớn.
"Tại sao lại là tôi?!"
"Ủa, tôi tưởng hắn ở trong phòng cô chứ?"
"Làm... Làm gì có chuyện đó! Đồ điên!"
"Gì thì gì, hai người suốt ngày bám dính lấy nhau đấy thôi?" "Tao nghĩ mày nhầm rồi, là Meena sang phòng Chris ngủ cũng nên. "Anh em, tôi đếm đến ba lập tức đột kích vào phòng lôi thằng tốt số đó xuống đây uống rượu phạt..."
Minerva mặt đỏ bừng, giận dữ vung tay gạt ngã luôn mấy tên lính đang lè nhè gạ nhau rồi bước nhanh ra khỏi đại sảnh. Dẫu biết rằng những người kia không có ác ý, nhưng cô không sao quen nổi với mấy trò tiệc tùng kiểu này. Gió đêm lạnh buốt thổi qua, làm dịu đi cảm giác nóng bừng ở hai gò má. Kí ức Minerva lại xuất hiện cảnh tượng giao chiến với Deynorius cách đây mấy ngày, và tất nhiên là cả khoảnh khắc Chris xuống tay giết hắn. Câu nói cuối cùng trước khi chết...
"——Ngươi không hiểu sao?! Ta là cha của ngươi, là, là..."
Không chỉ Minerva, mà cả Giulio chắc chắn cũng không thể nghe thấy.
Và rồi Chris đâm thanh kiếm xuống, khuôn mặt không chút cảm xúc, như một cái xác đã lạnh ngắt từ lâu...
"Ngươi chỉ là một hòn đá cản đường ta. Còn ta thì phải phá hòn đá ấy."
Deyronius, dẫu chỉ là một tên ác tặc ô hợp nhờ vận may mà được cất nhắc lên chức Đại Tướng, nhưng việc dòng máu Tam Đại Công Tước chảy trong huyết quản của hắn thì vẫn là thật. Nếu Chris là con trai của Deyronius, vậy thì khắc ấn trên người cậu cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Và, điều đó cũng có nghĩa là... cậu hoàn toàn có đủ tư cách trở thành người kết hôn với Tiên tri Nữ Vương.
(Đây là trò đùa của số phận sao...?)
Minerva luôn nghĩ, cô là người đã lôi Chris vào vòng xoáy chiến tranh này.
Nhưng thực chất từ trước đó, cuộc đời của cậu cũng đã được ấn định nằm dưới đáy vực tối tăm sâu không thấy đáy rồi.
(G-Giờ, nên nói gì mới phải đây...?)
Minerva cắn môi, hai tay không ngừng vặn vẹo, tâm trí rối như tơ vò.
Ngày trở về Zaccariesco, Chris không phải người duy nhất tỏ ra kì quặc. Cả Gilbert, thậm chí cả người lúc nào cũng hồn nhiên như Paula cũng lầm lì tư lự suốt thời gian ở trên thuyền, không buồn nói một tiếng nào, về đến nơi cũng không tham gia yến tiệc. Có điều... cảm thấy như vậy cũng không phải lỗi của họ, Minerva nghĩ thầm. Trận chiến này dù binh lính Quân Đoàn tử trận không nhiều, nhưng trong lòng mỗi người đều mang một vết sẹo đau đớn. Francesca để thắng trận mà sử dụng chiến lược tráo trở tàn nhẫn thế nào, Minerva dù không trực tiếp nhìn thấy cũng có thể lờ mờ đoán được. Vài giờ trước khi đám cháy được dập tắt, Gilbert đứng im như tượng đá trên tường thành, khuôn mặt tối sầm lại, Nicolo thì nhanh chóng quay đầu bỏ về phòng riêng, đóng mọi cửa sổ trông xuống thị trấn.
Vì chuyện này mà cả Quân Đoàn chỉ có cánh lính tráng là vui vẻ, còn những người đứng trên cao một chút, biết được sự thật thì hoàn toàn chìm trong cảm giác nặng nề.
Nhưng mà, kể cả vậy cũng không thể bỏ mặc Chris giam mình trong phòng mãi được. Đến ngày thứ năm, Minerva không thể chịu được cảm giác bồn chồn nữa, đi tìm Francesca trực tiếp đặt vấn đề. Vị nữ tướng không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn cười toe toét:
"À, vậy chi bằng đưa cậu ấy đi dạo phố một chút đi, sẽ cải thiện được tâm trạng đó?"
Francesca nằm vắt vẻo trên chiếc ghế nệm lông trong phòng riêng, nửa uể oải nửa tinh quái đưa ra đề nghị như vậy. Paula người lẽ ra luôn túc trực bên cạnh cô lại không có ở đây, khiến Minerva bất chợt cảm thấy một chút bất an.
"C-Chờ đã, dạo phố là sao?"
"Thì đó, dù sao mục đích cũng chỉ là làm cậu ta ra khỏi phòng thôi đúng không? Nếu ngại mời trực tiếp thì cứ nói với anh ta đây là mệnh lệnh của tớ là được rồi. Tổng Giám Mục sắp tới nên cần phải làm lễ nghênh đón, vậy cậu dẫn Chris đi may một bộ lễ phục đi?"
...Chuyện xảy ra chỉ có vậy. Bản thân Minerva cũng không ngờ nói bấy nhiêu cũng có thể đưa Chris ra ngoài, thành thử cô cứ bứt rứt không yên.
"Ừm, tôi... không tham gia buổi lễ mừng đó không được sao?"
Bước ra tới sân trước, Chris vẫn làu bàu có một câu đó.
"Anh là người của Đội Cận vệ, tất nhiên là phải đến rồi!"
Minerva vội vàng chặn trước. Cô cuối cùng cũng đã lôi được Chris ra tới sân trước, đến tận đây mà còn bàn lùi thì đúng là cứng đầu.
"Đây là mệnh lệnh của Fran. Từ giờ đến lễ nghênh đón chỉ còn một tháng thôi, không lẽ anh định mặc bộ đồ rách này suốt hả?"
Francesca trước khi rời khỏi Princinopolis cũng đã nhanh chóng chuẩn bị sẵn, tuyên bố sẽ cử hành lễ mừng thắng lợi ở Epabella. Quân đoàn Trứng Bạc đã từng một lần đóng tại thị trấn này - chính là khi chuẩn bị đánh vào Santcarillon nơi Công tước Medoccia bị giam giữ trước đây. Nói cách khác, chính là tiền tiêu đối chọi trực tiếp với Thánh linh quốc.
"Princinopolis đã bị tổn hại quá mức nghiêm trọng, công cuộc tái thiết còn rất dài, không nên tạo thêm gánh nặng cho dân chúng nữa." Vị nữ tướng nói với Tổng giám mục như vậy. "Hơn nữa quân Liên Minh cũng không thể cứ ở đây mãi được, vậy nên tôi thiết nghĩ nên quay về lãnh địa Bảy nước Phương Đông hẵng cử hành. Tới khi đó, không chỉ có thể giúp bảy Công Vương thuận tiện diện kiến hơn, mà Thánh linh quốc quân đóng ở Santcarillon cũng sẽ phải khiếp sợ trước danh tiếng uy vũ của ngài, khí thế của chúng ta nhờ thế càng tăng lên."
Lão già cục mịch kia dù binh pháp một chữ bẻ đôi không biết, nhưng cũng gật gù ra chiều tán thưởng, nói rằng đây đúng là thượng sách.
Lễ mừng chiến thắng lần này, những người có công lớn được nhiên phải góp mặt. Vì vậy không lí nào Chris - người của đội Cận Vệ, người một mình quét sạch lính canh để mở cổng thành, người đã tự tay kết liễu tướng địch - lại trốn được.
"À ừ... được rồi..."
Chris không còn cách nào bàn lùi được nữa, đành ậm ừ đi cùng. Được vài bước nữa, cậu lại lên tiếng: "Nhưng mà, chuyện chỉ có vậy thì để mình tôi đi cũng được mà? Làm phiền cô thế này thật ngại quá."
"Hả?"
Minerva giật mình, giọng nói cũng bất thần lên cao vút.
"Anh không muốn đi cùng tôi?"
"Không phải, nhưng cũng chỉ là quần áo thôi mà. Đường phố trong thành tôi đã thuộc rồi, thực sự không cần..."
"Đồ đần thối!"
Minerva bặm môi huých mạnh vào sườn cậu, đoạn quay phắt đi chỗ khác.
"Tôi đi cùng thì sao chứ? Chưa kể đây là may lễ phục chứ không phải quần áo mặc nhà, anh phải chọn vải chọn đủ thứ đấy! Mà cái đầu anh chắc còn chả phân biệt được quần áo với vải thô may bao tải nữa kia!"
"A.... đúng vậy nhỉ, được rồi, vậy phải phiền đến cô thôi. Cảm ơn nhé."
Chris ấp úng đáp lời rồi lại im lặng đi tiếp, vẻ mặt vẫn thờ thẫn như cũ.
Ra khỏi pháo đài, đường phố lập tức bị lấp đầy bởi âm thanh huyên náo của tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng đàn hát - không khí náo nhiệt khiến người ta có đang buồn cũng không buồn nổi. Nhưng nhiêu đó vẫn không làm khuôn mặt Chris sáng sủa hơn được chút nào. Cậu thậm chí còn không liếc qua người đi cạnh mình lấy một lần, cứ cắm cúi xuống đất.
Nhất là... quần áo trên người cô lúc này, Chris không hề đả động đến một câu nào cả. Minerva hiển nhiên rơi vào trạng thái uất ức đến cùng cực.
(Tên ngốc tên ngốc tên ngốc tên đại ngốc này! Không khen lấy một tiếng thì ít nhất cũng phải nhận ra người ta ăn mặc khác bình thường chứ!)
(Đừng bảo bình thường mình mặc cái gì anh ta cũng không nhớ luôn?)
Cô nàng tóc đỏ không ngừng bồn chồn sửa lại vạt áo, chốc chốc lại liếc sang. Cứ liên tục như vậy một lúc lâu, cuối cùng Chris cũng chịu mở miệng.
"Minerva, hôm nay trông cô..."
"H-H-H-Hả? T-Tôi, tôi tôi, trông tôi làm sao??"
Minerva gần như rít lên, toàn thân giật bắn khiến chính cô cũng thấy kì quặc.
"Hôm nay trông cô căng thẳng lắm, thần kinh cứ căng lên như dây đàn... Là sát khí sao? Francesca cử cô vào thành làm nhiệm vụ bí mật gì à?"
"ĐI CHẾT ĐI!!!"
Cùng với tiếng hét phẫn nộ, một quyền của Minerva đấm văng Chris vào vệ đường. Toàn thân cô run lên trong một cơn giận không thể diễn tả nổi."A, xin lỗi, thành thực xin lỗi, nếu đã bí mật thì tôi không nên hỏi đến...."
"Bí mật cái cóc khô! A-Anh thực sự không còn gì khác để nói?"
"Nói... gì cơ? Kh-không lẽ tôi làm gì đó không phải, cần giải thích sao?" Chris xanh mặt, không ngừng lùi lại trước vẻ nộ khí xung thiên của cô nàng.
"Tôi cóc cần nghe anh giải thích cái gì hết! Tự đi mà nhìn đi! Anh nhìn như vậy vẫn không còn gì để nói hả?!"
"Ơ, ừm, tôi..."
Nếu là trong lúc bình thường, Chris có lẽ cũng không mất thêm quá nhiều thời gian để nhận ra quần áo mới của Minerva khi nhìn trực diện thế này. Rủi thay, cậu đang bị cơn giận của cô nàng lấn át, đến nỗi chỉ biết hết nhìn lên mặt Minerva lại cúi gằm xuống đất.
"...Quên đi! Chúng ta đi tiếp!"
Minerva nhanh chóng nhận ra không thể trông mong gì, thô bạo túm vai Chris xách dậy. Cậu cũng không dám phản kháng gì, tới tận lúc vào trong thành mới dám rảo bước lên đi cạnh Minerva, dè dặt hỏi:
"Xin lỗi, tôi không nghĩ cô lại giận đến vậy... Là vì tôi ở trong phòng suốt sao? Do tôi vắng mặt mấy buổi luyện tập..."
"Từ hôm về đến nay chả có buổi luyện tập nào cả, tất cả đều đang nghỉ ngơi! Có tên điên nào lại hộc mặt ra luyện tập khi vừa mới từ chiến trường về chứ?"
(Cái tên này, anh ta thực sự chẳng hề để ý gì hết!)
(Mình đúng là dở hơi mới đi mong đợi loại người này buông lời khen!)
Minerva bặm môi, vùng vằng rảo bước trên mặt đường lát đá. Không khí náo nhiệt nơi thị thành xung quanh khi nãy vui nhộn là thế, giờ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào đống lửa tự ái bừng bừng của cô.
"Quân đoàn đang trong giai đoạn lại sức, anh có nhốt mình trong phòng cả tháng cũng chả ai quan tâm! Dù sao thì cũng là b-bởi vì... bởi vì, gã Deyronius đó là cha anh, nên..."
"Không, không phải như vậy! Là do tôi——"
Chris vội vã giải thích, nhưng câu nói của cậu bị một loạt tiếng hò reo cắt ngang. Chưa kịp định thần, thì xung quanh hai người đã là cả một đám đông đang xôn xao.
"Là, là Xích Công Nương!" "Cô ấy đang ở đây kìa!"
"Công nương cái gì chứ?!" Minerva đỏ mặt la lên. Không biết từ khi nào cô đã được đặt cho cái biệt danh đó, nghe kiểu gì cũng thấy xấu hổ muốn chết, không thể quen nổi.
"Ngài Christopher cũng đang ở đây nữa!" "Trời, hôm trước tiệc mừng không có ngài ấy tôi cứ tưởng là hết hi vọng được gặp rồi chứ!" "Ai mà ngờ hôm nay lại đích thân vào thành thế này!" "Kyaaa~~!"
Phải đến hơn chục cô gái trẻ rít lên vì phấn khích, trong chốc lát xung quanh hai người đã chẳng còn lối thoát nào, nhìn đâu cũng thấy toàn người là người.
"Ngài Christopher, dân chúng vẫn luôn muốn gặp mặt ngài!" "Chúng tôi đã nghe nhiều về kì tích của ngài trên chiến trường! Có thể kể thêm cho chúng tôi được không?" "Nghe nói ngài là kiếm sĩ số một của Quân đoàn, không thể tin lại có thân hình mảnh khảnh như vậy!" "Awww... anh ấy trông dễ thương quá~" "Đây là hoa mấy cô ở quán tôi định tặng ngài, xin hãy nhận lấy."
"A, chuyện, chuyện đó..." Chris lúng túng quay qua quay lại, miệng hết há ra lại ngậm vào như con cá, tạm thời không biết nói điều gì. Tới lúc này thì mọi cô gái trong khu chợ, bất kể là phục vụ bàn trong quán rượu, dân buôn đang kì kèo mặc cả, chủ mấy sạp hàng hay khách xem hát trong tiệm đều đã ùa hết ra ngoài vây quanh cậu.
"Ây, ngài Christopher không tham dự tiệc mừng, chúng tôi thực sự lúc đó thất vọng lắm đấy!"
"Nghe nói tửu lượng ngài không được tốt lắm phải không?" "Ghé qua quán rượu của tôi nhé, có rượu mật ong hảo hạng đó, lại không hề nặng chút nào!"
"Qua chỗ chúng tôi uống đi, sau đó kể lại cho chúng tôi trận ngài phá cổng thành nhé!"
"Đúng đó đúng đó, vào đây uống một chén đi nào!"
"Bên vườn hoa sẵn đang có một vụ chè chén đấy, đến đó nhập hội luôn!"
Chris bị dúi bó hoa vào tay, lại bị vài cô gái níu lấy, trán đã bắt đầu toát mồ hôi không biết làm thế nào cho phải - lại thêm Minerva đang phồng má giận dữ đứng bên cạnh khiến cậu càng lo lắng tợn. Xem ra sau trận Princinopolis thì cậu đã thành anh hùng chẳng ai không biết nữa rồi.
(Cái tên háo sắc này, rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi hả?! Bị một đám con gái bao quanh là bắt đầu xoắn hết cả lên!)
"X-Xin lỗi, nhưng hiện giờ tôi có chút việc, nên..."
Chris hấp tấp gạt đám người ra, tiến nhanh về phía Minerva. Trước khi mọi người kịp định thần, cậu ra hiệu "Chạy thôi!" rồi cắm đầu chuồn thẳng.
.
Sau vài lần lòng vòng qua mấy con ngõ, cuối cùng hai người cũng thoát được đám đông đang reo hò đuổi theo phía sau. Họ dựa lưng vào tường, thở hổn hển.
"...Anh còn cầm theo thứ đó làm gì? Sao lúc nãy trên đường chạy không vứt luôn đi cho rồi." Minerva trừng mắt nhìn bó hoa trong tay Chris, hậm hực nói.
"Thì... hoa người ta tặng, nếu trước mặt người ta mà vứt xuống đất không phải sẽ khiến họ rất buồn sao?"
(Cái kiểu tốt bụng này là sao?! Vậy mà không để ý quan tâm tới người ta một chút được à?!)
"Hứ! Vậy người ta còn mời anh đi chơi đó, sao còn từ chối làm gì để họ buồn?!" Minerva bặm môm quay đi, "Cứ nghĩ anh vì chuyện xảy ra trong doanh trại Thánh linh quốc quân hôm nọ mà đâm ra tinh thần sa sút, ai dè vừa có gái vây quanh đã lộ mặt háo sắc ra rồi!"
"Khoan, không phải——"
Chris toan mở miệng giải thích thì bất chợt khựng lại. Minerva cũng thấy ánh mắt cậu có gì đó là lạ, rồi đến lượt cô phải nín thở.
Những bông hoa trong tay Chris——đồng loạt héo úa.
Màu đỏ, màu vàng, màu trắng, màu hồng - bó hoa tươi đầy màu sắc đẹp tựa hoàng hôn nửa giây trước, đột nhiên rũ xuống như bị hơ lửa. Những cánh hoa biến thành màu xám, rồi màu đen, sau đó rã ra thành từng mảnh, rơi lả tả xuống nền đất. Ngay cả cành cả lá cũng biến thành sắc đen, tan thành bụi mà rời khỏi tay, cuối cùng tất cả những gì còn lại là một lớp màu đen trên nền gạch.
Mùi hôi của thực vật phân huỷ xộc lên hăng hắc.
"Đây, đây là.... Sao lại như vậy?"
Minerva cố gắng lắm mới có thể thở hắn ra, giọng run run cất tiếng hỏi.
Gương mặt Chris tối sầm lại, cúi xuống nhìn lớp bụi dưới chân. Cậu hít một hơi thật sâu, hai vai buông thõng xuống.
"Chris, anh——"
"Tôi giam mình trong phòng không phải do suy sụp hay gì cả... Mà là vì những giọng nói đó vẫn văng vẳng bên tai."
Những giọng nói đó... không gì khác, chính là giọng của người chết.
"Tôi chưa từng nghĩ giết Deyronius có gì là sai. Ngay từ đầu gã rác rưởi đó đối với tôi mà nói, chưa từng đứng ở vị trí của một người cha."
Minerva nhìn vẻ mặt của Chris lúc này, bất giác cảm thấy lạnh gáy.
"Tôi đã nghe từ một cha sứ, về chuyện liên quan đến Địa Ngục Vương Orcus."
Chris hạ giọng, chậm rãi kể lại những gì mình biết được từ cha sứ Marmathew.
——Dã Thú Khởi Nguyên. Kẻ bị cướp đi sự sống để tạo ra vạn vật. Bị một trăm mười một vị thần hóa thành phong ấn, giam cầm sâu trong lòng đất. Bị cả thế giới ruồng bỏ, bất kể là thần hay người.
"Kể từ ngày giết chết Cornelius tôi bắt đầu nghe thấy giọng người chết. Giết Deyronius xong thì lòng bàn tay xuất hiện cảm giác là lạ, rồi thứ này xuất hiện... Cô xem đi."
Chris mở lòng bàn tay mình ra. Minerva rùng mình nín thở - làn da trắng trẻo của cậu phủ đầy những vệt đen ngoằn ngoèo như lũ đỉa, thực sự khiến người ta có cảm giác buồn nôn.
(Đây chính là... thứ đã xuất hiện trên người anh ta lúc đó.)
"Nhưng điều làm tôi thấy sợ nhất lại chính là... những thứ này khiến tôi cảm thấy thoải mái."
Chris cúi gằm mặt, rầu rĩ lẩm bẩm.
"Triệu hồi sức mạnh của cái chết qua những vết đen này để phá huỷ thứ khác... mỗi lần như vậy tôi lại có cảm giác thích thú. Thứ khoái cảm đó khiến từng đầu ngón tay tê dại không thể nhúc nhích, rồi tràn ngập vào tâm trí khiến tôi sởn gai ốc. Thậm chí đôi lúc... tôi có cảm giác những vệt đen này mới chính là thân thể thực sự của mình vậy."
Minerva cắn môi.
Chuyện này cô đã ngờ ngợ đoán được, giờ đây càng được khẳng định chắc chắn.
(Mỗi khi giết một kẻ mang khắc ấn của đọa thần... mỗi khi tiến gần hơn đến ước mơ chiến thắng của Fran...)
(...thì khoảng cách đến lúc trở thành "Thực Tinh Chi Thú" thực sự của Chris lại càng gần thêm một bước...!!!)
Chris nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay mình, thì thầm như tự nói với bản thân.
"Đây là số mệnh của tôi. Trận chiến tiếp theo sẽ lại phá huỷ một phong ấn, thân thể bị Orcus xâm thực thêm một phần, trận kế tiếp lại một cái nữa, cứ thế phá huỷ mãi không ngừng lại... Tiếp tục như vậy, đến một lúc nào đó tôi sẽ mất đi hoàn toàn thân xác con người người hiện tại, cũng không thể làm gì ngoài gây hại cho người khác. Cứ nghĩ đến đó là tôi, tôi..."
Câu nói của Chris bị ngắt quãng.
Vì Minerva đã rướn người tới ôm ghì lấy cánh tay cậu.
"Cô——"
Hai mắt Chris mở lớn. Minerva nghiến răng, từ những nơi tiếp xúc với tay Chris, một cảm giác lạnh buốt như băng khiến cô đau nhói thấu xương truyền thẳng vào cơ thể.
Nhưng cũng chỉ có vậy. Cảm giác cũng chỉ là cảm giác. Không giống như những đoá hoa héo rũ kia, cơ thể Minerva không hề hấn gì. Những vệt đen vằn vện trong tay Chris dần dần biến mất.
"Anh xem, tôi đâu có bị gì đâu!"
Minerva ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Chris, dứt khoát dằn từng tiếng.
"Đó, đó là vì tôi đang kiềm chế nó..."
"Vậy từ giờ về sau vĩnh viễn kiềm chế nó đi! Nếu không thể cố được nữa, thì hãy nói với tôi một tiếng! Ba chữ "Giúp tôi với" bộ khó nói lắm hay sao, hả tên ngốc?! Chuyện này rốt cuộc phải bao nhiêu lần anh mới hiểu được đây, đừng có chuyện gì cũng chịu đựng một mình nữa! Anh thuộc về tôi, vĩnh viên thuộc về tôi, kể cả cái khắc ấn chết tiệt kia cũng không ngoại lệ!"
Cứ mỗi câu, đầu ngón tay Minerva lại bấu mạnh vào cánh tay cậu một cái.
Chris lặng im nhìn cô một hồi lâu: "Nói như vậy... Cô cũng sẽ bị vận mệnh của tôi làm liên luỵ..."
"Người được quyền nói câu đó là tôi! Tôi là kẻ đã kéo anh vào chuyện của mình trước, không phải sao hả?"
Giọng cô run run.
Bàn tay đang bấu lấy tay Chris cũng run rẩy.
Cậu nhìn xuống. Cặp mắt đen trong vắt kia như đang long lanh mấy giọt nước - rất khó nhận ra, nhưng không hề khó với người đã nhìn gương mặt cô hàng ngàn lần.
"Vậy... được..."
Chris nhỏ giọng.
Cảm giác lạnh buốt ở lòng bàn tay đã biến mất. Mười đầu ngón tay mềm mại của Minerva siết lấy tay cậu, hơi ấm da thịt từ từ trở lại. Vầng dương phía xa đã lặn xuống gần một nửa, những tia nắng hiếm hoi cuối ngày phủ lên cơ thể họ.
"Minerva, tôi——"
"Woa, ngài Christopher đang ở đây này!"
"Cả Xích Công Nương cũng vậy nữa!"
Cả hai người bỗng giật bắn mình. Vài cô gái trong đám người khi nãy không hiểu đi lòng vòng thế nào mà đã tìm được họ, đang vừa mới đổ xô vào con hẻm ngay phía sau lưng. Thực ra nếu chỉ có thể thì cũng chưa đáng ngại, có điều...
"...úi, họ đang nắm tay nhau kìa."
"Aww~~ Hoá ra sự tình là như vậy."
"Thôi nào, tránh ra chỗ khác đi, đừng làm phiền họ nữa."
"C-C-Cái... Chờ một chút! Các cô hiểu nhầm rồi!!! Này!!!!!"
Minerva mặt đỏ lựng, vội vàng hất tay Chris ra: "Cái này, cái này là bởi vì... bởi vì..."
Trước khi cô kịp nói hết câu, mấy người kia đã cười bật cười khúc khích mà chạy đi hết. Chris đứng bên cạnh, vẻ mặt hết sức bối rối, hết nhìn theo mấy cô gái vừa chạy mất lại ngó Minerva.
".....Aghhh, quên đi! Mặc kệ bọn họ thích nghĩ ra sao thì nghĩ! Mau đến tiệm may thôi!" Cô nàng tóc đỏ túm vai Chris, vùng vằng lôi đi.
Nhưng trên môi cô lúc này, dù rất kín đáo... lại đang nở một nụ cười bẽn lẽn.
.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, Chris chưa từng bước chân vào một tiệm may nào.
Khoảng thời gian làm cận vệ ở tư dinh của vị quý tộc nọ, mọi trang phục đều do khách hàng bàn giao. Còn ở trên chiến trường thì quần áo là thứ ít được để ý nhất, nhiều khi thậm chí chỉ đơn giản là vơ từ những cái xác tử trận mà mặc khi cần kíp. Bởi vậy khi lọt vào trận địa của hàng trăm cuộn vải đủ màu sặc sỡ từ lụa là đến gấm vóc, cậu chỉ biết trợn tròn mắt mà á khẩu.
"Anh đứng đó làm gì vậy? Vào đi chứ!"
"À, ừ..."
"Ồ, là hai vị từ Quân đoàn Trứng Bạc, mời vào mời vào~"
Họ bước vào gian trong, vừa vặn chủ tiệm cũng đi ra. Người đàn ông tuổi chừng gần năm mươi, râu ria xồm xoàm, nghe đồn là thợ may có tiếng nhất ở Zaccariesco.
"Vậy là hai vị muốn đặt may lễ phục cho buổi lễ mừng sắp tới? Quá ổn quá ổn, hai vị đến đây thì không cần phải lo gì nữa đâu~"
Chủ tiệm hoa tay múa chân, trong chớp mắt đem ra chục cuộn vải chất thành núi trước mặt Chris, miệng liến thoắng không ngừng nghỉ, lời lẽ tuôn ra như thác nước.
"Đây là vải bông thượng hạng dệt từ sợi bông của vùng ngoại ô, thuốc nhuộm chế từ các loại cây cỏ hoàn toàn tự nhiên, độ thoáng mát có thể nói là bậc nhất! À, nếu ngài không thích dạng vài hơi quá thanh nhã như vậy thì có thể xem qua bê này. Đây là áo da nhập từ công quốc Angoela - hai người xem, độ bền và bóng bẩy không chê vào đâu được, chẳng khác nào ngọc trai! Còn đây là vải len, được đưa tới bởi các thương nhân từ Santuario, áo lông chồn từ vùng núi phía Bắc,... Ngoài mấy thứ đồ may mặc này ra, chúng tôi còn có giáp mão đủ loại, từ giáp da tới đồng và sắt, nói chung là tất tần tật mọi thứ quân trang - hai người có thể yêu cầu bất cứ điều gì! Ngoài ra còn có——"
"Ngươi ngưng cái trò đó giùm ta cái!"
Minerva đột ngột xen vào, cắt ngang bài diễn thuyết tràng giang đại hải của tay chủ tiệm may.
"Chris, anh nghe đây, hạng người này nếu anh cứ gật gù theo lời lẽ của hắn, sớm muộn gì cũng bị hắn nhét cả tấn đồ vào tay rồi lột sạch tiền trong túi cho xem!"
"Ấ-Ấy, oan quá, tôi đâu có..."
"Chọn vải vóc may mặc phải dùng tay chứ không phải dùng tai, bọn ta cũng chẳng phải hạng thích ăn diện lấy tiếng, không cần mẫu mã màu mè."
Minerva thủng thẳng tiến đến kệ vải trong tiệm. Mấy thứ vải bông, vải da, vải len, lông chồn được tay chủ tiệm ca tụng lên tận trời đều bị bỏ qua. Cô thận trọng rà tay lên từng súc vải, cứ chục loại mới lựa lấy một, cuối cùng xách mấy cuộn vải mang về chỗ Chris.
"...C-Chà, quý cô đây thật sự có con mắt tinh tường."
Ông chủ tiệm may mặt méo xẹo vì mất cơ hội dụ khách sộp, khép nép lên tiếng. Không chỉ có ông ta, mà cả Chris cũng trợn tròn mắt nhìn Minerva, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Anh nhìn tôi kiểu đó là sao hả?? Dù gì người ta cũng lớn lên trong hoàng cung đấy!"
——Đúng vậy, cô vốn dĩ từ nhỏ chính là một thiên kim tiểu thư, là Nữ Vương đứng đầu cả Thánh Linh Quốc. Kể cả khi trốn khỏi hoàng cung rồi, Minerva vẫn sống cùng Fran như một quý tộc ở pháo đài Zaccariesco, nói cách khác cô có đầy đủ kiến thức của một tiểu thư hàng thật giá thật cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
(Nhưng kể cả như vậy thì cũng....)
"Vậy ra trong mắt anh tôi chỉ là hạng cục súc không biết gì nhiều hơn việc vung vẩy kiếm hả?"
"K-Không có! Tuyệt đối không!"
Chris vội vàng xua tay phủ nhận, nhưng ngay lúc này cả cậu lẫn ông chủ quán đều có chung một suy nghĩ "chuẩn rồi". Nói gì thì nói, Minerva cũng là Liệp Hồn Giả khét tiếng tắm máu chiến trường, tính tình thì nóng nảy bộc trực, sau lưng lúc nào cũng kè kè thanh cự kiếm to tổ chảng đủ sức khua một cái là biến người ta thành thịt băm... Thực sự không thể nào tưởng tượng được cô nàng này trong bộ dạng một tiểu thư hiền lành quý phái nổi. Minerva có lẽ cũng đọc được điều đó từ gương mặt hai người, cô phồng má giận dỗi: "...Đó, tôi chọn vải xong rồi, anh lấy số đo nhanh nhanh đi rồi về!" Bỏ lại câu nói đó, Minerva vùng vằng bước ra ngoài.
Chris không còn cách nào khác ngoài ậm ừ đồng ý rồi vào trong cửa tiệm. Vài chú thợ học việc phụ giúp ông chủ lấy số đo, cậu cũng chỉ có việc đứng yên giơ tay giơ chân, lâu lâu lại liếc ra bên ngoài. Tay chủ tiệm nói gì đó về việc quyết định kiểu dáng, nhưng cậu chẳng hiểu gì nên cũng đành gật đầu ra ý sao cũng được.
"...Vậy là xong." Vừa cắm cúi ghi chú số đo vào thiết kế trên bàn, ông chủ vừa lầm bầm đầy hào hứng, "Không quá loè loẹt, lại vừa đủ lịch sự, bộ lễ phục này so với bộ của vị Xích Công Nương kia chắc chắn không thua chút nào."
"A...."
Lúc này, Chris mới bất chợt nhận ra.
Vẻ bực bội kì lạ của Minerva hôm nay, nguyên nhân cũng là vì bộ lễ phục trên người cô nàng! Minerva vốn dĩ không ưa quần áo diêm dúa, kể cả thường ngày cũng mặc bộ đồ khi chiến đấu. Đó không chỉ là sở thích, mà còn là vì cô ghét cay ghét đắng phần nữ nhi yếu đuối bên trong. Hôm nay vì có dịp dạo phố với cậu mà mới khoác lên mình bộ dạng như nàng tiểu thư đó, vậy nhưng Chris lại hoàn toàn không đoái hoài chút nào.
(Vậy nên cô ấy mới tức giận khi mình tỏ ra quan tâm tới mấy người bên đường khi đó...)
(Sau cùng mình cũng chỉ để tâm tới chuyện của bản thân... cái kiểu cư xử gì vậy chứ!)
"Về bộ lễ phục xin nhờ ông rồi." Chris đột ngột lên tiếng. "Còn chuyện này nữa, tôi cần một bộ thường phục, loại tầm tầm thôi cũng được, đủ để ra ngoài là ổn rồi. Tôi thực sự không biết gì về quần áo, ông có thể chọn hộ được chứ?"
.
* * *
.
Minerva nghe thấy tiếng chân thì biết Chris đã ra khỏi tiệm may, cô quay lại để rồi giật mình đánh thót, hai mắt mở lớn.
Chris cũng không kém phần lúng túng. Cậu cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình, lớp vải mới tinh không dính một hạt bụi nhưng hai tay vẫn không ngừng túm chỗ này chụp chỗ kia như muốn phủi đi thứ vô hình gì đó vậy.
Bộ quần áo sờn rách cùng mấy tấm giáp nhẹ cố hữu đã được bỏ ra, thay vào đó là chiếc quần vải cứng và áo khoác da mới bên ngoài sơ mi đen. Những thứ đồ phòng thủ không còn, đai đeo kiếm bên hông cũng tháo xuống khiến cậu thấy cơ thể nhẹ nhàng lạ thường, thậm chí có chút không quen.
"...A-Anh, anh ăn mặc như vậy là sao?" Minerva mãi một lúc mới mở miệng được, giọng cứng đơ như gỗ.
"Cái đó, tại vì..." Chris gãi đầu ấp úng, cậu cũng quên khuấy mất không nghĩ đến việc sẽ giải thích với cô ra sao, cố gắng lấy đại một lí do vừa bật ra trong đầu, "Tại, hôm nay cô có thay đồ, rất dễ thương... Tôi cứ mặc bộ đồ cũ kia, sợ là làm cô mất mặt..."
"C-C-CA-CÁ-CÁI——"
Khoảnh khắc đó, cậu dám thề rằng có khói bốc lên.
Gương mặt Minerva trong thoáng chốc đỏ lựng từ má đến tai, lại nóng rực đến nỗi tưởng chừng chỉ cần bắc nồi lên là thể nấu ăn được. Cô nàng bật lui về phía sau phải đến mấy mét, chất giọng cũng vút lên hẳn vài tông.
"A-Anh, anh, anh anh, anh nói cái, cái gì mà dễ thương chứ hả?!! Tôi tôi tôi tôi chỉ, chỉ là, là thấy không tiện mặc cái bộ chiến phục kia đi dạo phố nên mới thay đồ thôi!!!"
Chris nhìn phản ứng đó cũng ngớ người, cậu không hiểu vì sao Minerva lại thành ra còn kì quặc hơn trước như vậy.
"Tóm lại là, vì thế nên bộ đồ của tôi trước đó là không thích hợp, đúng không?"
Khuôn mặt đỏ bừng khẽ gật gật.
"Tôi mặc như vậy đi cùng Minerva, sẽ đâm ra rất kì cục đúng không?"
Khuôn mặt còn đỏ hơn lúc nãy lúng túng quay đi chỗ khác, lại im lặng gật gật.
Chris thở phào nhẹ nhõm, thong thả bước tới chỗ cô.
"Hôm nay thực sự cảm ơn cô nhiều lắm."
(Ít nhiều gì... hơi ấm của cô ấy khi đó đã giúp gánh nặng trong tim mình giảm bớt.)
(Cảm giác này, giống như lại có thể tiếp tục tiến bước rồi.)
"A, à, ừm...."
Minerva cúi gằm mặt, hai tay không ngừng vặn vẹo. Cô khẽ liếc trộm Chris một cái, rồi đột ngột xoay người bỏ đi, mái tóc đỏ tung lên trong gió.
Chris nhún vai cười nhẹ. Cái tính này của cô nàng cậu đã chứng kiến cả chục lần, cũng chẳng còn lạ gì nữa. Cậu rảo bước đi theo, tiến lên đi sóng đôi cùng Minerva, coi như toàn bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
.
Hai người đi một lát, tình cờ trở lại khu chợ khi nãy. Từ phía quảng trường trung tâm văng vẳng tiếng đàn thụ cầm, tiếng sáo, thậm chí nghe đâu còn có cả một dàn đồng ca. Đây chính là đám chơi hội mà mấy cô gái khi nãy đã nhắc đến.
Minerva và Chris dừng lại cùng lúc, người này liếc nhìn người kia. Cả hai đều đợi đối phương mở lời trước, nhưng xem chừng không ai chịu lên tiếng...
"Đằng kia có vẻ vui, thử ra đó xem chút không?" "Dù sao cũng đến tận đây rồi, thử ra đó xem chút đi?"
Hai giọng nói cất lên cùng một lúc. Hai người nhìn nhau rồi bất giác bật cười, cuối cùng sóng vai cùng tiến về phía quảng trường, ngay cả bước chân cũng đồng nhất một cách tình cờ.Chưa đi tới nơi, tiếng hoan hô và cười nói đã tràn ngập cả không gian. Quảng trường của thành Zaccariesco, so với sân chính trong pháo đài nhà Zaccaria có khi còn rộng hơn, đủ thấy nơi này lớn đến mức nào. Vườn hoa đủ màu đủ sắc tạo thành môt vòng tròn bao lấy xung quanh, chính giữa là những đám hát rong, những đám diễn xiếc đường phố. Người đứng xem vòng trong vòng ngoài, vô cùng đông đúc.
"Tôi chưa từng nghĩ Zaccariesco lại có nhiều nghệ sĩ du phương như vậy." Chris trầm trồ nhìn quanh.
"Nơi này là hải cảng giao thương, người dân cởi mở với văn hoá nên rất ưa thích nghệ thuật, thường xuyên tổ chức các loại lễ lạt hội hè. Cho nên cánh hát rong và xiếc rong coi nơi đây là thánh địa, đã diễn là không sợ chết đói." Minerva giải thích, "Sư phụ Carla lần đầu đưa tôi tới đây cũng buộc tôi đứng diễn xiếc chỗ quảng trường đó..."
"Ể?? Cô bị buộc diễn xiếc rong á?"
"Ừ thì... Tất cả là do trò đùa quá đáng của chị ấy! Rõ ràng đã được Công vương Zaccaria đồng ý chu cấp cho nơi ăn chốn ở, vậy mà còn lừa tôi, cái gì mà "Lộ phí đi đường đều tiêu hết rồi, em không làm gì giúp chị thì chúng ta sẽ chết đói mất~~~"...."
Minerva lại kể tiếp, năm ấy cô phải dùng chính thanh cự kiếm này tung hứng một quả bóng cao su để thu hút khách xem. Trò đó cũng không phải là hiếm, có điều năm năm trước thì Minerva mới chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, vậy mà cầm thứ vũ khí khổng lồ kia đi biểu diễn, không phải cảnh tượng có hơi quái dị sao? Chris thử tưởng tượng cảnh đó trong đầu, rốt cuộc không nhịn được mà phì cười.
"Không được cười! Tôi lúc đó trốn khỏi hoàng cung thì kiến thức xã hội có biết tí gì đâu, mọi thứ đều là do Carla chỉ đâu đánh đấy hết! Cái con người quá đáng đó lại dám nhân cơ hội gạt tôi đủ trò, nói rằng đã là kiếm sĩ thì cách kiếm tiền kia là truyền thống từ lâu, đến tận một năm sau tôi vẫn tin sái cổ, thật là ức chết đi được...!!!"
Minerva vung vẩy tay giải thích nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng, chỉ khiến Chris thêm buồn cười.
"À nhưng, thực tình thì tôi cũng từng thử kiếm tiền dạo bên đường, chỉ có điều cách thưc khác cô mà thôi."
"Ể...?"
"Trước kia mỗi lần xong một trận chiến, hợp đồng với đội lính đánh thuê cũng hết hạn, tôi không có việc làm thì sẽ tới Akiare, tìm người so kiếm để lấy tiền. Cơ bản là dáng người của tôi thấp bé, thoạt nhìn trông rất yếu, giống như đẩy nhẹ là ngã. Vậy nên chỉ cần tôi tỏ vẻ trẻ trâu không biết trời cao đất dày, thách thức rằng bất cứ ai chỉ cần chém được một nhát lên người tôi thì lập tức sẽ nhận được một đồng vàng, thế là lập tức có hàng chục gã tự tin đầy mình bỏ ra một đồng bạc để vào thử sức thôi."
"Woa, có cả phương pháp như vậy ư?"
Minerva há hốc miệng trầm trồ, rồi đột ngột lại trở nên rầu rĩ: "Sớm biết vậy tôi cũng đã làm thế rồi.... Ai đời lại đi tung hứng bóng, mới nghĩ lại đã muốn chui xuống đất rồi...."
"Thì giờ làm thế cũng đâu có sao?"
"Hâm à? Giờ tôi có thiếu thốn gì đâu mà làm trò đó? Với cả hiện giờ ai cũng biết chúng ta là ai rồi, làm gì còn tên đần nào đồng ý bỏ tiền ra so kiếm nữa?"
Chris ngẩn người ra, cũng thấy đúng thật. Không giống như cách đây năm năm, giờ họ là những kẻ khuynh đảo chiến trường mà ai cũng biết. Vừa mất tiền vừa nhận lấy nguy cơ bị dần cho bầm dập, hoạ chăng có mấy tên khổ dâm mới làm thế.
"Th-Thì cũng chỉ là một ý kiến thôi mà, cùng lắm sau này chiến tranh kết thúc, không có việc để làm thì cũng không lo chết đói thôi..."
Cậu buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, bất chợt để ý thấy Minerva ngó mình chăm chăm, hai mắt hơi nheo lại.
"Ủa, tôi nói gì sai à? Cũng đúng, hai người chúng ta hẳn là còn có những cách khác để sinh nhai ha."
"H-Hai người?"
"À không, xin lỗi tôi nhầm. Làm gì có chuyện cả hai ta cùng thất nghiệp chứ, cô thể nào cũng có rất nhiều việc phải làm đúng không? Như là giúp Francesca xử lí chuyện trị an linh tinh..."
"Ơ, a... ể???"
Gương mặt Minerva vặn vẹo, rõ ràng là một tưởng tượng nào đó vừa vỡ cái bụp.
"Cái tên đần này! Đừng có nói theo cái kiểu dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!!!!!"
"Hiểu lầm? Khoan khoan, tôi không hiểu nó gây hiểu lầm ở chỗ nào..."
"Quên đi! Còn nữa, đừng bảo anh vẫn định sau khi chiến tranh kết thúc sẽ rời bỏ Quân đoàn Trứng Bạc mà đi đấy chứ?!"
Chris khựng lại.
Sau khi cuộc chiến này chấm dứt, liệu có còn tiếp tục ở lại nơi đây.... Việc này cậu chưa từng một lần nghĩ ra.
"Tôi... thì bởi vì, tôi vốn là lính đánh thuê mà. Cái cách sống đó ăn vào xương tuỷ rồi, chỉ cần ra khỏi một chiến trường, sẽ lại phải đi tìm một chiến trường khác..."
Thường thì sau khi đã rửa tay gác kiếm, người ta sẽ nghĩ tới chuyện trở về quê nhà.
Nhưng Chris không có cái gọi là "nhà". Ngay cả ngôi làng quê hương mình, cậu cũng đã tự tay phá sạch, cuối cùng tan tành tro bụi dưới mồi lửa năm xưa.
"Anh đang nói cái gì vậy hả? Đây không phải nhà của anh hay sao!!"
Minerva chỉ tay thẳng xuống đất. Chris sững sờ nhìn lại cô, lại nhìn toàn bộ khung cảnh bốn phía xung quanh.
Một đám con nít nô đùa đuổi nhau ríu rít. Mùi bánh nướng thơm nức bay theo làn gió từ những gian hàng quanh quảng trường. Người hát rong ôm cây đàn thụ cầm đi giữa một đám những cô gái, cất cao giọng hát một bài ca về chuyện tình tuổi trẻ. Ngoài đường cái những xe ngựa trở hàng rong ruổi không ngớt, những kiện hàng từ khắp mọi vùng đất đổ vào khu chợ cùng với hàng loạt con người đủ mọi nơi. Chim chóc tụ tập hàng đàn, đậu trên những mái nhà thong thả tắm trong ánh nắng. Tất cả những cảnh tượng đó gói gọn dưới những bức tường thành trắng muốt của Zaccariesco.
Chris cúi đầu xuống trở lại, mắt cậu đụng mắt Minerva. Cặp mắt lấp lánh như hắc diện thạch, trong vắt tựa ngọc trai đen.
Nắm tay của người con gái ấy ấn vào ngực cậu.
"Anh đấy! Lúc nào cũng nói rằng bởi vì có tôi đang đợi nên chắc chắn sẽ trở về, cuối cùng lại toàn ỷ vào đó mà làm đủ trò liều lĩnh không tả nổi!"
"Tôi..."
Ngày rời khỏi Princinopolis đơn thương độc mã tiến đến doanh trại Thánh linh quốc quân, Chris quả thật đã nói như vậy. Cậu đã bỏ lại Minerva. Cặp mắt đen kia giờ giống hệt như lúc ấy, chất chứa bao nhiêu cảm xúc. Chris chợt nhận ra, cậu đắn đo trước lựa chọn của mình một phần, thì Minerva cũng phải dằn vặt xem có nên ngăn cậu không tới mười phần.
"Anh không thể chỉ đơn giản nghĩ rằng vì nơi này là nhà nên phải trở về sao?! Kẻo đến một lúc nào đó lại thành ra anh phải chờ đợi tôi trở về, đến lúc đó thì nếm thử cái cảm giác bồn chồn đó nó như thế nào đi!"
Chris im lặng, rồi cuối cùng dứt khoát gật đầu.
(Nói cho cùng, một lúc nào đó cũng sẽ có đồng đội bỏ mình lại mà bước vào chiến trường.)
(——Có thể một ngày nào đó... mình sẽ lại là kẻ cuối cùng ở lại.)
(——Nếu có một ngày như thế, mình phải ở lại nơi này đợi họ trở về.)
Không hiểu vì sao, trong tâm trí Chris bỗng hiện lên điều đó.
Sau này nghĩ lại, cậu mới nhận ra nó giống như một thứ dự cảm kì lạ.
.
Chris cùng Minerva dạo qua dãy hàng quán, đi gần đến cuối quảng trường. Minerva bỗng nhiên dừng lại cau mày, Chris cũng nhanh cóng nhận ra thứ bất thường mà cô vừa nhìn thấy.
Giữa đám người bán hàng rong đầy trên đường cái, một bóng người cao lớn nhanh nhẹn lướt qua. Người này mặc áo choàng vải thô xám màu, nhưng vẫn có thể thấy từ dưới mũ trùm nhô ra vài lọn tóc xám bạc màu thép.
"...Là Gilbert sao?"
Chris thì thào. Minerva nhìn kĩ lại một lần nữa rồi gật đầu.
"Xem ra là đang giả làm khách bộ hành. Cô có biết anh ta đang đi đâu không?"
"Không... Tôi chưa từng nghe Fran nói gì về chuyện này cả."
Hai người cố gắng bám theo, nhưng chỉ qua một ngã rẽ, bóng dáng cao lớn kia đã biến mất không tăm tích.
"Chris, anh có để ý thấy thứ ở ngực trái của anh ta không?"
"...Có."
Cảm giác nôn nao bỗng cuộn lên trong dạ dày Chris.
Cậu đã từng nghe đồn rằng Gilbert vốn xuất thân từ Thánh linh quốc quân, còn là một Hiệp sĩ cấp cao của Kiếm Thẩm Viện, bộ tổng chỉ huy các hiệp sĩ Thánh linh quốc.
Dĩ nhiên đó cũng chỉ là quá khứ, giống như Minerva vốn là công chúa của đất nước đó vậy.
Có điều... một người đã đổi phe thành kẻ địch của Thánh linh quốc, lẽ ra sẽ cắt đứt mọi liên hệ với đất nước đó.
——Vậy mà, chính mắt cậu đã nhìn thấy trên ngực trái của Gilbert lấp lánh một chiếc huy hiệu hình đoá hồng màu đen thẫm.