Nhà Thờ Lớn ở Princinopolis cùng với Cung điện Hoàng gia ở Santuario và Đế vương thành ở Angela được coi là ba công trình kiến trúc vĩ đại nhất của con người. Tòa nhà khổng lồ này có hàng trăm căn phòng lớn nhỏ, chiếm gần một nửa diện tích thành phố Princinopolis.
Đám đông kéo dài như vô tận ở cổng thánh đường từ từ tiến vào. Mặc dù nhiều người như vậy, nhưng hàng lối lại cực kì chỉnh tề, bầu không khí trang nghiêm cũng được giữ yên tĩnh tuyệt đối.
Francesca đứng trên ban công, đầu đội khăn trùm xanh, ngẩng mặt nhìn ra ngoài. Đám đông nhìn thấy cô lập tức xôn xao huyên náo.
"Là thánh nữ Francesca...."
"Đúng là ngài ấy rồi....."
"Xin ngài hãy phù hộ cho Princinopolis...."
Những tiếng cầu nguyện lầm rầm tạo cảm giác như bong bóng vỡ trên mặt nước. Francesca khẽ cười thầm, liền đưa tay có đeo huy hiệu Chỉ huy Quân đoàn chào đám đông bên dưới. Dân chúng thấy vậy lập tức hoan hô nhiệt liệt.
Thành thực mà nói, cô cũng chả thích thú gì vụ được tôn xưng là thánh nữ này, có điều tình thế bắt buộc, không còn cách nào khác. Cầm lấy ống nhòm từ tay Nicolo, Francesca nhìn về phía cổng thành phía bắc.
Xem ra đối phương đã bày sẵn trận địa hỏa bác ở phía ngoài, mọi họng súng đều chĩa thẳng vào trong thành.
"Nhìn qua thì có lẽ chúng chỉ đưa tới đây một nửa binh lực. Nửa còn lại đóng ở thượng nguồn phái bắc, hẳn là muốn đề phòng quân tiếp viện của Liên minh."
Francesca khẽ nói với Gilbert đứng bên cạnh như hỏi dò ý kiến.
"Về căn bản thì có thể đoán là như vậy."
Người đàn ông mặc giáp đen nhìn chằm chú vào trận địa địch, trầm ngâm trả lời.
"Nếu đi bằng đường thủy tới hải cảng Ireder Grek thì có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian, có điều lúc này chúng ta vẫn không có cách nào báo tin được cho bên đó. Deynorius đã bố trí vòng vây chặt chẽ hàng trăm dặm rồi."
Vài ngày trước, kế hoạch của Francesca bị phát hiện, thành thử Thánh linh quốc quân đã cắt đứt toàn bộ những tuyến đường có thể tới chỗ quân Liên minh. Trong tình huống thế này, họ chỉ có thể trì hoãn càng lâu càng tốt để kiếm cách đột phá vòng vây.
"Francesca tiểu thư!"
Phía sau lưng có tiếng gọi gay gắt. Francesca quay đầu lại, đứng ở cửa là một ông già râu trắng và một người đàn ông cường tráng mặc áo giáp. Phía sau hai người họ còn có rất nhiều dân binh đang tập trung ở cầu thang. Hai người này chính là thị trưởng và chỉ huy Đội dân vệ của Princinopolis.
"Rốt cuộc là cô đang làm cái trò khỉ gì thế hả?!"
Tay chỉ huy nghiến răng nghiến lợi cấm cảu. Thị trưởng cũng giận dữ chất vấn: "Cô cứ hành động tùy tiện như vậy là sao?!"
"Chúng tôi chỉ đang tổ chức lễ cầu nguyện cho dân chúng, các ngài không thấy gì sao?"
Một giọng nói vang lên từ phía cửa bên cạnh. Marmathew cùng vài tu sĩ trẻ mặc đồ lễ từ tốn tiến vào. Đội trưởng đội dân vệ tức giận hỏi lại:
"Cầu nguyện?! Hôm trước mấy người tự ý cử người đi thương thuyết đã không nói gì với chúng tôi rồi, giờ lại còn thế này nữa!"
"Đây là việc quân, các vị không cần phải can thiệp vào."
"Cái g----"
"Trước đây không phải các vị từng nói Princinopolis thất thủ là do dân chúng cùng quân đội không đủ đức tin sao? Vậy nên hôm nay tôi cho mời tất cả người dân trong thành phố tới cầu nguyện, có như vậy nhất định nữ thần chiến tranh Bellona sẽ phù hộ chúng ta. Dù gì nơi này cũng từng chứa hai vạn Thánh linh quốc quân, từng này người đâu có vấn đề gì?"
"Đừng giỡn nữa!!! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn cầu với chả nguyện?! Chẳng phải chỉ cần đem tên Christopher đó giao nộp là mọi chuyện sẽ xong xuôi sao?!" Thị trưởng gào lên.
"Thị trưởng à, ngài có biết chuyện thư hồi đáp của Deynorius mới được chuyển đến đúng không?" Francesca giọng điệu cười cợt khẽ nói, khiến lão thị trưởng như bị ám ảnh trở lại bởi nỗi sợ cũ, hai chân bất thần run lên bần bật.
Sợ đến như vậy nhưng cũng không thể trách ông ta.
Không ai có thể ngờ Deynorius lại nhét thư vào thủ cấp tù binh để gửi tới - thực sự quá tàn bạo.
"Ngài thị trưởng, ngài thực sự tin rằng một người như thế sẽ dễ dàng lui binh một cách đơn giản vậy sao?"
"C-Cái này------Hắn dù sao cũng là Hiệp sĩ! Hắn đã thề trên danh dự của Tường vi hội rồi!"
Francesca nghe câu cãi cố của thị trưởng mà suýt bật cười. Tường vi hội là tập hợp những Hiệp sĩ danh giá nhất của Thánh linh quốc - nhưng đó chỉ là đối với danh hiệu Bạch Tường vi Kị sĩ. Ngay như danh hiệu Hoàng Tường vi cũng đầy rẫy trong lũ quý tộc lắm tiền nhiều của, chỉ cần bỏ ra chút ít là có thể mua được rồi. Đối với kẻ như Deynorius, thứ đó thậm chí còn chả đáng làm vật trang sức nữa.
"Ngài nhìn đi, bọn chúng đã dàn trận sẵn sàng ngoài kia hết rồi."
Francesca đưa tay chỉ ra phái ngoài thành, đồng thời trao ống nhòm cho thị trưởng. Có điều ông ta nhìn nó kì thị rồi lùi lại:
"Đừng có đưa ta cái thứ đồ phép quỷ quái này!"
Cô thở dài. Zaccariesco là thành phố giao thương nên những thứ đồ kĩ nghệ từ khắp nơi trên thế giới đầy rẫy, thành thử Francesca quên mất vẫn còn có những kẻ cổ hủ nghĩ rằng mấy công cụ như ống nhòm là đồ vật của phù thủy.
"Nói chung là, đối phương đã dàn sẵn trận hỏa bác ở phái ngoài thành rồi, chỉ cần một mệnh lệnh là có thể dễ dàng nổ pháo tấn công thành phố ngay lập tức. Nếu ngài giao Christopher cho chúng, sau đó có gì đảm bảo chúng không khai hỏa chứ?"
"Đừng có hòng dùng lời lẽ quỷ quyệt để lung lạc! Người đàm phán với Deynorius chính là ta! Cô đừng có can dự vào chuyện này!"
(Cái đấy mà gọi là đàm phán cơ á?) Francesca cười thầm, lên giọng vẻ chọc tức: "Nếu vậy thì thuộc cấp của tôi cũng đâu có cần can dự gì vào chuyện này đúng không?"
Thị trưởng tức đỏ mặt tía tai, nhưng lại không thể phản bác cái họng súng liên thanh này. Tay chỉ huy chán cho cái thớ của lão quá, liền gào lên ra lệnh để át đi: "Không nhiều lời nữa! Huy động toàn bộ đội dân vệ truy tìm Christopher! Cho dù có phải lật tung từng phiến đá của nhà thờ này lên cũng phải tìm cho bằng được hắn!"
Mệnh lệnh được đưa ra, đội dân vệ lục đục kéo xuống cầu thang. Tầng dưới cũng xôn xao lên tiếng huyên náo của người dân.
"Nói vậy mà các người chưa hiểu hả? Cái tên Christopher đó trước đây là lính của Thánh linh quốc, chỉ cần hắn còn ở đây sẽ mang họa cho cả Princinopolis! Mau đi tìm hắn đi!"
"Ngài Christopher ư?" "Vậy nghĩa là sao?" "Ngài ấy thông đồng với kẻ địch?!" "Không thể nào...!!"
Nghe tiếng lao xao của dân chúng, Francesca cũng không nhịn được buông tiếng thở dài.
"Mau bảo bọn họ thôi đi! Đây là nhà thờ chứ đâu phải cái chợ chứ!"
"Không cần đâu, bọn dân vệ đã cố tình kích động người dân rồi, giờ có thuyết phục cũng chẳng được lợi ích gì nhiều."
Thấy Marmathew tức giận lệnh cho mấy tu sĩ xuống ngăn cản, Francesca khoát tay ra ý từ chối. Vị giám mục tỏ ý không bằng lòng, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
(Vấn đề là chuẩn bị hiện giờ còn chưa đâu vào đâu cả, mà kì hạn của Deynorius chỉ còn một ngày nữa thôi....)
Tầm khoảng hai ngày nữa, quân bổ sung của Thánh linh quốc sẽ từ phía nam vòng xuống. Hai phía giáp công, quân lực lúc này-----chênh nhau những hai mươi lần.
Gilbert và Francesca đi qua hành lang dài và hẹp. Đây là một tòa tháp nhỏ cao năm tầng ở phía sau thánh đường. Trên đỉnh tháp là một căn phòng rộng từng được dùng làm nhà kho.
Trên cánh cửa có treo một tấm biển [Nguy hiểm, không được vào.]
"Nicolo, mọi việc thế nào rồi?"
Francesca lên tiếng hỏi. Giây lát sau, anh chàng quân y đeo kính thò đầu ra. Nhìn hai hốc mắt thâm quầng là đủ biết, anh ta đã làm việc suốt đêm, rõ ràng không hề nhẹ tí nào.
"Các hóa chất cũng có thể coi là đủ rồi, nhưng hiện tại cần thêm mấy tấm sắt."
"Sắt?"
"Đúng vậy. Nếu muốn làm theo kế hoạch này thì cần khá nhiều những tấm sắt tốt, lại phải có độ dày đủ lớn. Nhưng hiện tại thì không biết phải lấy ở đâu, có báo cho lò rèn gia công cũng không kịp......"
Nicolo gãi gãi đầu trầm ngâm. Bất chợt Gilbert lên tiếng: "Áo giáp thì sao?"
"Ah----"
"Trận vừa rồi chiến lợi phẩm thu được của Thánh linh quốc quân có vô số giáp sắt, tất cả đều là đồ còn tốt. Nếu như vậy chỉ cần nấu chảy ra đúc lại, không cần thiết phải gia công chuẩn bị làm gì cả."
Đúng vậy - quân lực của Thánh linh quốc rất mạnh, đương nhiên giáp mã cũng không phải dạng vừa. Mà chênh lệch quân số lại rất lớn, có đem bổ sung cho toàn bộ Quân đoàn vẫn còn thừa. Hiện tại ngay ở bệ thờ đang làm lễ cầu siêu vẫn còn cả đống giáp sắt của binh lính tử trận.
"Gil, cái này có hơi xúc phạm đến người chết nhỉ?"
"Kệ đi."
Thấy Gilbert trả lời thẳng thừng không chút do dự, Francesca cũng chỉ biết cười mỉm: "Nếu Nicolo cảm thấy lo ngại, vậy thì để tôi cùng Gil đi lấy vật liệu cho."
"Ah, không, không cần đâu. Tôi đi được."
Chiến tranh thật sự tàn khốc----------Nhìn theo bóng dáng hai người, Francesca bất chợt có ý nghĩ như vậy.
Cô vốn dĩ từ nhỏ là người vô thần. Mặc dù có qua một giai đoạn được giáo dục trong nhà thờ của Palkai, nhưng quan điểm Francesca vẫn không đổi.
Toàn bộ những nghi thức đối với người chết, kì thực đều là vì người sống.
Những việc họ đang làm bây giờ có thể là xúc phạm đến người chết------bởi vì bọn họ là những người còn sống. Và họ hành động để sống sót.
Chiến tranh là như vậy.
Muốn tồn tại cần phải biết dẫm đạp lên những người đã chết – càng sống sót, càng chiến thắng, tội lỗi lại càng nhiều.
(Rốt cuộc mình cần phải làm gì đây…..)
(Nicolo và Gil rõ ràng cũng đang chịu áp lực tâm lí.)
Hiện giờ không còn nhiều thời gian nữa. Tường thành của Nhà Thờ Lớn cho dù có vững chắc cũng không thể giúp họ thủ chiến. Kế hoạch giao cho Nicolo vẫn không chắc chắn bao giờ mới hoàn thành. Câu giờ cũng chỉ có giới hạn, không thể trì hoãn cuộc chiến này lâu hơn được nữa.
Vì thế-----
(….chỉ cần có thể lợi dụng, là mình cần phải lợi dụng!)
Kết luận sắc lẹm như một đường kiếm.
Francesca da Zaccaria trong thoáng chốc trở lại vẻ mặt ban đầu – bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
Một chủ tướng cần phải có trái tim lạnh lẽo.
Cho dù có phải hi sinh bất cứ ai, cô cũng chỉ có thể tự giục mình tiếp tục tiến lên phía trước.
* * *
“Meena, Chris, tình hình thế nào rồi?”
Tiếng gọi cùng với ngọn đèn chiếu vào trong hầm ngầm khiến Chris giật mình ngẩng đầu dậy, lúc này mới nhận ra có thứ gì đó nặng nặng đè lên người.
“Woa woa woa, đợi chút, sao mọi người chui hết vào một chỗ ôm nhau ngủ thế này? Trong phòng lạnh quá à?”
Paula ngạc nhiên kêu lên, soi ngọn đèn vào người Chris.
Hơi thở nhè nhẹ thổi vào da khiến cậu giật mình.
(Cái tình cảnh này…. Quen quá vậy?!!)
“Uhm…. Uhm….”
Minerva đang tựa đầu vào ngực Chris mà ngủ ngon lành – giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau cách đây một tháng.
Thiếu nữ khẽ cựa mình, dụi dụi mái tóc đỏ vào ngực cậu và hé mắt. Ánh nhìn vẫn còn ngái ngủ của cô cố xác định lại xem chuyện gì đang xảy ra.
"Gối lên người Chris ngủ thoải mái vậy ha..... Fran tiểu thư cũng nói là thể nào cũng thành ra thế này mà."
"....Eh?"
"Uhm.... cô bỏ đầu ra được chứ? Thế này có hơi....." Chris thấy Minerva đã tỉnh thì dè dặt nói.
Minerva lúc này mới giật mình nhìn xuống hai thứ quả căng phồng của mình đang tì vào người Chris. Cô hốt hoảng nhảy bật một phát lùi về phía sau cả mét, miệng lắp bắp: "A-A-Ah, khoan, c-cái này, là-----"
"....Cô làm sao vậy?"
"T-Tôi không phải cố ý làm thế đâu?! L-Là buồn ngủ, đúng rồi! Do tôi buồn ngủ quá nên gục ở đó thôi!"
"Không sao, tôi có phiền gì đâu?"
"C-Cái gì mà không phiền chứ?! T-Thế chẳng hóa ra là không có chút cảm giác gì hết------Arrghhhhhh!!!!!! Quên đi!!!"
Âm thanh của nắm đấm nghiến vào giữa mặt chàng trai nào đó vang lên trong căn phòng tối.
"Ầm ĩ như vậy mà vẫn chưa tỉnh.... xem ra tình trạng người này cũng không được ổn lắm. Để anh ta ngủ thêm chút nữa vậy....."
Paula ngồi xuống vừa kiểm tra sức khỏe của Giulio vừa lẩm bẩm. Chris xa xoa vết bầm trên mặt, chợt lúc này mới nhận ra trang phục của cô gái tóc nâu này khác mọi khi. Chiếc áo choàng màu bạc in hoa sặc sỡ và khăn trùm đầu vàng - chính là quần áo của các nữ tu sĩ cấp cao.
"Eh.... cô mặc thứ này để làm gì vậy?"
"Ah, cái này hả? Tiểu thư nói mặc bộ quần áo này đi lại trong nhà thờ sẽ tiện hơn. Lát nữa chúng ta sẽ trốn ra ngoài bằng đường hầm.... Mà đợi đã, nhỡ người này lúc đấy vẫn chưa tỉnh thì sao? Chris cõng anh ta được không?"
"Khoan, chúng ta phải đi rồi à?" Minerva chợt quay lại hỏi.
"Tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi? Họ vẫn đang tìm tôi sao?"
Paula nghe câu hỏi của Chris thì thở dài, chỉ lên trần ra dấu im lặng lắng nghe. Mặc dù hơi lào xào, nhưng vẫn có mấy giọng nói vọng qua mặt đá.
"...... Nhanh lên! Chỉ còn một ngày nữa thôi, nhất định phải tìm ra hắn!"
"Chia ra hai bên nhà thờ, mau! Xuống cả phòng kho nữa!"
"Nhớ rõ mặt hắn chưa? Là tên trẻ nhất trong Quân đoàn, mặc đồ đen, nhìn mặt trông như đứa bé!"
"Nghe nói hắn là gián điệp câu kết với Thánh linh quốc tới đây mưu hại đấy!"
"Sáng mai mà không tìm được hắn là cả thành phố sẽ bị tấn công! Chỉ hơn ngàn quân lính kia không giúp được gì đâu!"
Náo động lan đến từng viên gạch..
Những tiếng nói tức giận có, hốt hoảng có, sợ hãi có, nghi ngờ có------tất cả tạo thành một thứ tạp âm hỗn loạn.
"Lũ hai mặt khốn nạn....." Minerva nghiến răng ken két nhìn lên trần nhà, "Bọn chúng còn chẳng thèm quan tâm ai vừa mới hôm trước liều mạng giải phóng cái thành phố này nữa......"
Thế nhưng------
(Không.)
Chris không hiểu vì sao chẳng hề thấy chút cảm xúc gì cả.
Không cáu giận. Không buồn bã.
Bởi lẽ suốt mười năm nay, trong mắt người khác cậu luôn chỉ là thứ rác rưởi, nếu không phải con ác quỷ mang đến tai họa thì cũng là hòn đá cản đường.
Không phải giữa những con người - chiến trường trường mới là nơi thuộc về cậu.
(Chung quy cũng tại mình mà thôi.)
(Nếu mình không có ở đây, thì họ đâu đến nỗi bị đe dọa như thế?).
"Bây giờ không chỉ đội dân vệ, mà ngay cả người dân trong thành phố cũng bắt đầu lùng sục Chris rồi." Paula vẻ mặt lo lắng khẽ nói, "Hiện tại đã lên tới cả ngàn người đang đổ vào Nhà Thờ Lớn. E rằng không sớm thì muộn cũng sẽ tìm được tới đây thôi."
"Nghĩa là toàn bộ những người trên kia đều là kẻ địch?"
Minerva mặt dần mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi. Chris giật mình quay sang:
"Này này, cô làm ơn đừng có nghĩ đến chuyện vác kiếm ra đó quẩy tung cái nhà thờ này lên đấy! Có thế nào đi nữa thì họ vẫn là thường dân mà!"
"Biết rồi anh khỏi cần phải nhắc! Tôi chỉ cáu thôi! Cái lũ đần độn này rốt cuộc có não không vậy, tưởng đem giao Chris ra là quân địch sẽ ngoan ngoãn bỏ về chắc?!"
"......Nói vậy cũng không hẳn là đúng, ít nhất như thế có thể tranh thủ thêm chút thời gian."
"Hóa ra cả anh cũng não rỗng luôn à?! Anh nghĩ bọn chúng bày sẵn trận địa ra như thế để làm cảnh chắc?!"
"Được rồi được rồi mà..... Với cả không cần phải lo lắng đến thế, ít nhất chúng ta cũng biết là Thánh linh quốc chưa muốn lấy mạng tôi------"
"A-Ai thèm lo cho cái mạng của anh chứ?! Đây chỉ là----nếu anh mà bị bắt thì chiến lực của Quân đoàn sẽ giảm xuống nghiêm trọng thôi!"
"....Ừ nhỉ?"
"Nhỉ nhỉ cái đầu anh ấy!! Đồ ngốc!!!!"
"Chris, Meena nói vậy cũng không sai đâu, cậu mà bị bắt là có chuyện lớn đấy. Cầm lấy này."
Paula chen vào cuộc cãi vã giữa hai người, lấy một bọc vải từ trong chiếc túi lớn bên mình quăng cho Chris.
"Ah?"
Cảm giác mềm mại của vải lụa áp vào tay cậu. Đó là một bộ quần áo nữ tu giống như của Paula đang mặc, chỉ khác ở chỗ chiếc mũ chùm đầu lóng lánh được thay bằng khăn vải-----cơ mà đó không phải là vấn đề.
"Đ-Đây là quần áo phụ nữ mà?!"
"Đúng rồi đó, mau mặc nó vào đi."
"...Hả?"
Chris tạm thời không thể hiểu Paula đang nói cái gì.
"Mặc? Tôi á?"
"Ừ, tất nhiên rồi? Cả Meena nữa này."
Paula lại lấy tiếp một bộ nữa từ trong túi đưa cho Minevra. Cô thấy thế trợn mắt: "Rốt cuộc Fran đang nghĩ cái gì vậy?"
"Đội dân vệ đã nghe phong phanh được rằng dưới đây có một căn hầm ngầm rồi. Họ đã biết được nơi này tồn tại, chắc chắn sẽ sớm tìm ra thôi. Mọi người cải trang rồi đi qua lối tắt trên hành lang, tới căn phòng bí mật của Tổng giám mục trên tầng ba. Fran tiểu thư bảo đang đợi ở đó."
"Khoan khoan, đợi chút." Minerva khoát tay, "Nếu đã là phòng bí mật, vậy tại sao Fran lại biết được chỗ đó? Còn cả lối tắt ở hành lang nữa?"
"Ah---" Paula lúc này mới ngạc nhiên kêu lên, "Đúng rồi, tại sao nhỉ?"
(Hai cô nàng này.... thật sự không nhớ gì à?)
"Không phải chính Tổng giám mục đã nói cho cô ấy sao?" Chris thở dài, "Hôm trước khi lên đường ở Zaccariesco ấy."
Minerva ngớ người ra. Lúc này cô mới nhớ lại lúc nấp trên gác mái của nhà thờ ở Zaccariesco, họ đã nghe trộm được công cuộc cưa cẩm trong vô vọng của Tổng giám mục. Ông ta đã trơ trẽn mời Francesca tới "rửa tội" tại phòng ngủ bí mật của mình trong nhà thờ - hiển nhiên là làm cái việc mà không nói ra thì ai cũng biết. Nhưng Minerva không nghĩ lão già đó lại dại gái tới mức chỉ dẫn cụ thể và giao chìa khóa luôn cho Francesca chỉ với mấy câu đường mật đó.
"Cái con lợn già đó hóa ra cũng có lúc hữu ích...... Ew, mới nghĩ đến đã thấy tởm rồi."
"Được rồi, hai người nhanh mặc quần áo vào đi! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
"Nhưng mà..... tại sao lại phải mặc thứ này vậy?"
"Anh định cứ thế mà đi ra ngoài à? Cả thành phố này người ta biết mặt anh hết rồi!"
"Nhưng kể cả thế thì liên quan gì tới quần áo phụ nữ?!"
"Quân tâm chi tiết làm gì, mặc nhanh lên! Ah, cũng phải giúp người này thay quần áo nữa."
"Cái----cả hắn nữa á?"
Chris giật mình. Nói đi cũng phải nói lại, kế hoạch này cũng không phải là không có cơ sở. Dù sao đi nữa khi tất cả đang đổ dồn đi tìm một tên con trai, mặc quần áo con gái sẽ dễ tránh được ánh mắt hơn. Ngoài ra tấm khăn trùm đầu của tu sĩ có thể che được mái tóc và phần nào khuôn mặt của họ.
Đại khái thì là như vậy, có điều------
"Nh-Nh-Nhưng sao tôi cũng phải mặc vậy?!" Minerva đỏ mặt nói.
"Mái tóc của cô còn hút sự chú ý hơn cả Giulio ấy! Hơn nữa hiện giờ ai cũng biết cô và Chris luôn đi cùng nhau rồi, chưa kể nếu một nhóm người ăn mặc giống nhau thì sẽ dễ lẩn trốn hơn------Mà khoan, vậy vấn đề quần áo của người này xử lí thế nào đây?"
Cả ba im lặng nhìn xuống Giulio đang ngủ trên mặt đất.
".....Nghĩa là phải có một người thay quần áo hộ hắn à.....Vậy để tôi------"
"Kh-Không được!!"
"Hả?"
Minerva bất chợt hét lên, vung tay gạt Chris ra.-
"Cô làm cái gì vậy? Ở đây có mỗi tôi là con trai..... tôi không làm thì ai làm?"
"Nh-Nh-Nhưng------nói chung là, không được!!!!! Tôi mặc kệ!!!!"
Trong lúc hai người vẫn còn đang cãi nhau ỏm tỏi, Paula thở dài, cầm bộ quần áo ra chỗ Giulio và bắt đầu thay cho cậu. Nhưng có vẻ nằm trên sàn như vậy thì hơi khó, nên cô quay lại gọi: “Chris, giúp tôi kéo anh ta dậy với.”
“Ah? Ah-ừ.”
Thế nhưng đúng lúc họ đang cởi áo của Giulio ra------
“…..Eh?”
Có lẽ do tiếng ồn, chàng trai tóc bạc hé mắt. Con ngươi xanh như ngọc bích bất chợt mở to.
Tình cảnh hiện tại-----đúng là không thể gây hiểu nhầm hơn.
“Woa woa woa!!! Đợi chút! Bình tĩnh đã, cái này là-----“
Chris bất giác lạnh gáy nhảy lùi lại, miệng không ngừng kêu lớn để xoa dịu luồng sát khí đang ập tới của một chàng trai bị lột đồ nào đó.
“C-Các ngươi…. Các ngươi đang định làm gì?!”
“Khoan khoan, đợi đã!” Paula vội vàng xua xua tay, “Người cởi quần áo anh là tôi, Chris không liên quan gì hết! Cậu ấy là trai thẳng đấy!!”
“Paula, cô có thể ngừng nói chuyện theo cái kiểu dễ gây hiểu lầm đó được không vậy?!!”
“…….”
“Tại sao hắn lại nhìn tôi như thể tôi vừa làm gì đó biến thái kinh khủng vậy?! Tại sao?!!”
“Nh-Nhưng tôi chỉ cố gắng bào chữa cho-----“
“Nó phản tác dụng rồi má trẻ!!”
Phải mất một lúc khá lâu sau, đống lộn xộn đó mới được giải quyết.
“….Tóm lại là như vậy. Vì thế anh cần phải mặc thứ này mới ra ngoài kia an toàn được.”
Paula dúi bộ quần áo vào tay Giulio sau khi đã nói một tràng về tình cảnh hiện tại của họ.
“Hiểu chưa? Giờ thì nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian-----Woa!”
Cô bất chợt la lên khi bị Giulio chộp lấy cổ tay.
“Này!”
“Buông Paula ra mau!”Minerva và Chris đứng bật dậy định động thủ-------trước khi nhận ra Giulio đang làm gì.
Cậu chỉnh lại ống tay áo bị lệch của Paula, rồi đưa tay kéo lại chiếc khăn trùm đầu cho đúng kiểu – động tác cực kì nhanh nhẹn thành thục, cứ như thể một việc làm đã quen tay. Giulio lúc này mới đón lấy bộ quần áo cải trang và trong nháy mắt đã biến thành một nữ tu thứ thiệt.
“Woa…. Hóa ra là mặc nó như vậy....."
Paula khẽ trầm trồ thán phục. Chàng trai tóc bạc khi trước hoàn toàn không còn nhận ra được nữa, nhìn thế nào cũng đúng là một cô gái chưa tròn mười tám. Mớ tóc dài cột lại sau gáy giờ để xõa xuống ngoài chiếc khăn choàng, cộng thêm đôi mắt xanh trong vắt – tất cả đều toát lên khí chất thanh cao.
“Nếu muốn cải trang thành các nữ tu cấp cao, thì quần áo cũng phải chỉnh tề tương ứng. Mũ trùm đầu đính vàng cô đang đội cũng là một thứ biểu hiện tín ngưỡng, nếu để như vừa nãy chỉ cần có chút hiểu biết lễ nghi một chút là nhìn ra ngay đang cải trang rồi…” Giulio lúc này mới nhẹ nhàng giải thích.
“T-Thật là lợi hại…… Hóa ra để trở thành Bạch Tường vi Kị sĩ còn cần cả kĩ năng giả gái nữa ư?”
“H-Hả? Khoan, mấy người hiểu nhầm rồi! Đây là do tôi được nuôi dạy từ nhỏ trong đền thờ nên mới thông thạo những thứ này, hoàn toàn không liên quan gì đến chức vụ hết!”
“Tức là…. sở thích cá nhân?”
“Cũng không phải thế!!!”
(Đáng sợ quá…..)
Chris nhìn Giulio đang mặt đỏ bừng bừng, bất giác thấy hơi hãi. Cô gái này luôn túc trực bên cạnh Francesca, không những thế đôi khi còn phải làm người thế thân – mặc nhiên cái cách ăn nói khiến đối phương tắc họng cũng học được không ít. Lại thêm cái vẻ mặt ngây thơ khiến người ta mất cảnh giác nữa, thật là quá đáng sợ!
“Mà chẳng phải cô vừa nói không còn nhiều thời gian à? Vậy mà còn đứng đây đùa cợt nữa!” Giulio muốn cắt đứt cái cuộc nói chuyện chẳng đâu vào đâu này ngay lập tức, liền cố gắng quay lại chủ đề ban đầu.
“Vậy nhờ anh giúp Chris thay quần áo, để tôi-----“
“Cô bị ngốc à!!” Minerva kéo giật Paula lại, “Làm thế khác gì trao cho hắn cơ hội ra tay?!”
“Nếu vậy nhờ anh giúp Meena thay quần áo, để tôi ra kia phụ Chris----“
“Thế cũng không đượccccc!!!!!”
* * *
Bốn “cô gái” trẻ mặc đồ nữ tu băng qua hành lang đầy người náo loạn. Nữ tu đi đầu mặc bộ quần áo sang trọng, cầm theo một cái túi lớn không rõ chứa gì. Người đi đằng sau là một “cô gái” khác, vài sợi tóc bạch kim thò ra dưới mép khăn choàng, bước đi hết sức nhanh nhẹn
Cô “nữ tu” có vài sợi tóc đỏ dưới khăn đi sát sau lưng người kia, tay phải áp vào lưng cô ta, nhìn qua trông chỉ giống như bám tay cho khỏi ngã - nhưng trong ống tay áo đó là một thành đoản kiếm sắc lẹm.
“Giulio, nghe kĩ, chỉ cần ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ là gan ruột không còn nằm chỗ cũ nữa đâu đấy.”
“Biết rồi. Khỏi cần cô nhắc, tôi cũng không làm mấy trò ngu xuẩn như vậy.”
Giulio (giả nữ) khẽ nói, sắc mặt không hề thay đổi mà đầu cũng không quay lại. Chiếc áo choàng dài đang che kín hai cổ tay bị trói chặt.
(Nhưng tại sao hắn lại ngoan ngoãn tuân theo như thế…..?)
Chris đi sau cùng, khẽ cau mày khó hiểu.
Mặt trời cũng sắp lặn, ánh sáng trong nhà thờ khá yếu, nên cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi không ai nhận ra bốn người họ đang cải trang. Thậm chí có mấy người dân còn dừng lại cúi đầu hành lễ.
“Tôi có chuyện cần phải nói với Francesca da Zaccaria, việc giết hắn sẽ tạm hoãn lại. Ít nhất từ giờ đến lúc đó sẽ không làm gì cả đâu.”
Giulio sắc mặt vẫn bất động như trước, miệng nói thản nhiên.
(Có chuyện muốn nói với Francesca?)
Chris cố nghĩ, nhưng không thể hiểu được Giulio đang suy tính điều gì. Tất cả những gì cậu biết là trong cuộc nói chuyện lúc trước của họ, Chris đã vô tình nói trúng một điều gì đó trong nội tâm Giulio. Hiện giờ không những cậu ta không còn thấy sát ý, mà ngay cả tức giận cũng không nốt.
(Chẳng lẽ cậu ta thực sự không muốn giết mình nữa?)
(Hay là đã chuyển mục tiêu sang Francesca-----nếu như vậy thì càng phải cảnh giác.)
“Đừng nói nhiều quá. Cho dù nhìn không ra, nhưng vẫn có khả năng ai đó nhận ra giọng chúng ta đấy,”
Paula đi phía trước nói nhỏ dặn dò. Minerva thấy vậy đành phải im lặng đi tiếp. Bốn người họ bước dọc theo hành lang, chợt gần đó có tiếng người huyên náo vọng tới:
“Cháy! Có cháy!!” “Cái gì?” “Là ở phía cổng Bắc!!” “Thánh linh quốc tấn công rồi sao?!” “Không thể nào, phải đến mai mới tới hạn cơ mà?!!”
Chris thấy vậy giật mình, vội chạy tới rẽ đám đông nhìn ra phía cổng thành.
(Kia----)
Trong đêm tối, đám cháy sáng đỏ rực như một ngọn đèn khổng lồ xé toạc màn đêm.
"Mọi người bình tĩnh! Đây không phải là do quân địch tấn công!" "Hiện tại đã bố trí người tới dập lửa rồi!"
Dưới tầng, vài binh lính Quân đoàn cố gắng trấn an dân chúng. Nhưng tiếng của họ nhanh chóng bị lọt thỏm trong sự kích động của hàng trăm con người.
"Đến lúc này mà còn che che đậy đậy!!" "Cổng thành giữa đêm phát hỏa, không phải Thánh linh quốc tấn công thì là gì?!" "Đã đến nước này rồi, còn không mau giao hắn ra đây!!"
(Tại sao lại.....)
Paula bước nhanh đến chỗ anh lính đứng trong góc gần đó, đưa tay kéo mũ chùm đầu ra: "Paula đây. Chuyện gì đang xảy ra?"
"Là trò của Thánh linh quốc quân. Chúng vẫn đóng trong trại ở bờ sông, nhưng lại có ba cỗ xe không người lái mang hỏa bác đánh vào cổng thành!"
"Cái gì? Không người lái sao?" Minerva ngạc nhiên kêu lên, khiến Chris phải vội vàng kéo cô lại: "Này, cẩn thận chút đi! Chúng ta đang cải trang đấy!"
Cũng may lúc này đám người trên hành lang đang bận đôi co với binh lính Quân đoàn và tập trung vào vụ hỏa hoạn, thế nên không ai để ý đến. Anh lính nhìn kĩ lại cô "nữ tu" trước mặt một lát mới nhận ra, hai mắt mở lớn ngạc nhiên.
"E-Eh? Là Chris đấy à?! C-Cả Minerva nữa! Ghê thật, tôi hoàn toàn không nhận ra luôn-----"
"Trầm trồ gì để sau đi! Tình hình rốt cuộc là thế nào?!"
Có lẽ do quá nôn nóng mà giọng Chris có phần gay gắt. Anh lính thấy vậy cũng tỏ ra bối rối:
"Bọn chúng đặt hỏa bác châm sẵn lên xe, rồi cho ngựa kéo chạy lao thẳng vào thành phố. Princinopolis hàng phòng thủ bên ngoài khá yếu, mặc dù không có thương vong quân sự nhưng đã xảy ra cháy lớn ở khu dân cư......"
"Cái----- bọn chúng tấn công vào nhà dân sao? Dùng trò đe dọa hèn hạ này....."
Minerva nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đã vậy trên thân xe còn dùng sơn đỏ viết hàng chữ rõ to [Nghênh đón ngài Christopher] nữa."
Chris nghe vậy giật mình, mặt trắng bệch.
(Thế quái nào.....)
(Bọn chúng cố tình viết vậy để kích động dân chúng sao?)
"Thành thử vì thế nên hiện giờ người trong thành gần như hết thảy ai cũng tin Chris là người của địch.... Cái lũ hai mặt này, thực sự đúng là không thể tin được!" Anh lính thở dài.
"Nếu thực sự là chúng sắp sửa tấn công, có muốn câu giờ cũng không được nữa. Vậy để tôi---------"
Cậu nói còn chưa hết câu, Minerva đã quay sang lừ mắt:
"Tên đần này! Làm ơn suy nghĩ chính chắn chút đi được không?! Quân địch chính vì muốn anh nghĩ như vậy nên mới ra tay vào dân chúng thành phố, hiểu chưa hả?!"
Chris đương nhiên là biết điều này. Thế nhưng cậu cũng phải tự hỏi: Có còn cách nào khác không chứ?
"Làm cái trò mèo này, quả đúng là cách của tên đó...." Giulio nhỏ giọng làu bàu vẻ căm tức.
"Nói chung là," Người lính kia chuẩn bị quay đi, lại ngoảnh lại nói với một câu, "Hiện giờ có thể coi khắp nơi đều là kẻ địch, mọi người phải cảnh giác hơn nữa. Chỉ huy có lệnh bằng mọi giá không được phép để cậu rơi vào tay bọn chúng trước khi đến gặp cô ấy!"
(Đợi chút.)
Chris chợt chau mày khó hiểu.
(Tại sao lại là......)
(....trước khi đến gặp Fran?)
Lại một đám người nữa cầm đuốc chạy qua hành lang - là đội dân vệ. Họ tản ra khắp nơi, lùng sục từng ngóc ngách.
"Mấy người này tránh ra!"
"Chỗ này đã tìm chưa?! Tại sao cửa lại đóng im ỉm thế này?!"
"Chỉ còn sáng mai nữa thôi! Cứ gặp tên nào tóc đen dáng người nhỏ con là đưa đi hết!"
Mấy người đàn bà con gái ở gần đó thấy vậy cũng bắt đầu tìm kiếm. Kết quả hiện giờ muốn đi tiếp phải vượt qua cái đám đông này - đồng nghĩa với việc khả năng bại lộ là rất lớn. Mà xem ra bọn họ cũng không có ý định bỏ đi luôn.
".......Trường hợp xấu nhất phải giết hết bọn họ......." Giulio thì thầm.
Minerva nghe vậy giật mình, dí con dao vào lưng cậu: "Ngậm miệng lại! Ngươi mà làm càn thì đừng trách!"
"Im đi, có chết ta cũng không để Deynorius bắt được hắn!"
Giulio khẽ rít lên, tưởng chừng như lại sắp sửa có đánh nhau tới nơi.
Đột nhiên------
(Chết!)
Mấy người phụ nữ kia đột nhiên quay sang nhìn bốn người họ, mắt hơi nheo lại như để xác nhận lại gì đó.
(Bị phát hiện sao?!)
Một cô gái trong đám kia bất chợt mở to mắt, đưa tay lên che miệng, khiến bốn người giật thót, toát mồ hôi lạnh. Lũ dân vệ ở ngay kia, chỉ cần họ la lên một tiếng là đi tong luôn kế hoạch. Mấy người phụ nữ bắt đầu nhìn chằm chằm vào họ và chỉ chỏ bàn tán. Paula cuống cuồng cố gắng tìm cách che giấu, nhưng chính như thế lại khiến cô trông càng đáng ngờ hơn.
Chris cố cưỡng lại cảm giác muốn bỏ chạy. Cậu cảm thấy tay Minerva đang siết chặt vai mình.
"Này, kia là...." "Đúng, hẳn là vậy rồi."
"Nhưng tại sao lại ở đây.....?" "Chịu, nhưng mà họ là...."
Một tên trong nhóm dân vệ cũng bắt đầu để ý thấy tình hình này. Hắn tiến tới gần đám phụ nữ nọ, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
(Chết rồi!?) Chris bất giác lui lại một bước, đồng thời ngó ra đằng sau.
(Nhảy qua ban công tẩu thoát? Chỗ này chỉ là tầng hai, có thể-----vấn đề là như vậy sẽ gây náo loạn, dưới đó chắc chắn cũng đầy rẫy người đang tìm mình! Chết tiệt, lúc này nếu chạy bừa qua thì có thể sẽ thoát, nhưng mà nếu vậy thì không có cách nào gặp Francesca được!!!)
(Chẳng lẽ không còn cách nào ngoài ra mặt sao? Nếu làm vậy có thể câu giờ thêm một chút.....)
Chris nghiến răng, nhanh chóng tính toán tất cả các tình huống có thể xảy ra. Bên cạnh cậu, cả Minerva lẫn Giulio cũng đang hết sức căng thẳng. Chris cố gắng ra hiệu bảo cô bình tĩnh, nhưng cô vẫn đang siết chặt con dao trong ống tay áo. Cứ thế này, không sớm thì muộn họ cũng buộc phải-------
"Không có việc gì đâu, chỉ là thấy hỏa hoạn thì hơi mất bình tĩnh thôi."
Âm thanh vang lên như xé toạc sự căng thẳng.
Chris và ba người kia ngớ ra, nhìn vào người phụ nữ trung niên đang thủng thẳng nói với tên dân binh: "Mà mấy anh tìm bên này làm gì nữa? Ngoài đám đàn bà con gái cùng nữ tu thì có gì khác đâu, vừa mới lục soát còn gì?"
Trong khoảnh khắc, bà khẽ liếc mắt sang nhìn bốn người, nhưng rồi lại giả vờ lờ đi không để ý đến. Chris suýt nữa bật ra tiếng kêu ngạc nhiên, nhưng rồi lại nén xuống, nhìn chân chân vào đám người kia.
"Tưởng cái gì.... Thôi, mấy người tránh ra cho bọn tôi qua tìm tiếp."
Tên dân vệ mừng hụt, chán nản gạt mấy người phụ nữ qua một bên. Nhưng lại thêm một cô gái nữa "vô ý" bước ra chặn hắn lại: "Phía đó là dãy phòng cho các nữ tu, đàn ông không nên vào đâu. Để bọn tôi tìm cho."
".....Vậy cũng được. Mấy người ở lại đây, tôi ra gọi thêm vào canh các góc hành lang. Nếu Christopher đang ở mấy tầng trên, vậy thì muốn trốn hắn nhất định sẽ phải đi qua đây. Nhớ để ý đấy."
"Rồi rồi, khỏi cần mấy anh nhắc. Cứ đi đi."
Mấy người phụ nữ xua xua lũ dân vệ xuống tầng. Lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại chỗ Chris và ba người kia.
"Wow, mọi người cải trang khéo thật đấy." Một cô gái thích thú chạm vào chiếc khăn trùm đầu của Chris khiến cậu bất giác lùi lại.
"Nhìn từ xa đúng là hoàn toàn không thấy gì cả."
"Mỗi tội cử động vẫn bị lộ thôi, sửa được cái đó nữa là hoàn hảo. Phụ nữ chúng tôi có nét riêng đó."
"Để ý kĩ là sẽ thấy trong đám có đàn ông giả nữ thôi."
Hơn mười phụ nữ khúc khích bàn tán, vẻ mặt rất lấy làm thích thú. Nếu không phải có lũ dân vệ đang ở dưới tầng, chắc hẳn họ đã phá lên cười rồi.
"Hình như các cô có chút thiếu sót rồi đấy." Paula cảm thấy tình hình đã bớt nguy hiểm cũng che miệng cười, liếc sang phía Giulio, "Công nhận ngài Bạch Tường vi Kị sĩ đây quả thật lợi hại, hoàn toàn không một ai phát hiện ra cả--------Aww!!"
Cô đang nói dở thì bị Minerva hằm hằm đạp phát vào chân, lập tức kêu ré lên. Mấy người phụ nữ kia lúc này mới ngớ người ra, không thể tin được "cô gái" đứng trước mặt mình lại là nam.
Chris liền mở lời hỏi: "Nhưng tại sao mọi người lại giúp chúng tôi? Chẳng phải tôi là-----"
".....Thực sự thì không phải ai cũng nghĩ vậy đâu, đó chỉ là do mấy tên kia tự tiện quyết định thôi."
Một bà lão tầm hơn năm mươi cúi đầu nói khẽ.
"Đúng vậy, Nhà Thờ Lớn rõ ràng là do anh đem cả tính mạng ra mạo hiểm lấy về..... Lũ dân vệ tự phong đó chưa bao giờ có gan vào sinh ra tử, chỉ được cái lên mặt là giỏi." "Lúc cần đánh giặc thì chẳng thấy đâu, đã vậy lại còn đem thêm phiền phức đến nữa...."
"Không phải...." Chris cúi đầu, "Việc này.... chung quy cũng chỉ vì tôi đang ở đây..... Nên mới......"
Minerva trừng mắt nhéo mạnh vào tay cậu một cái. Bà lão im lặng một lúc, rồi từ tốn đặt tay lên vai Chris.
"Chàng trai, ta không nghĩ rằng mình có thể hiểu hết cậu đang muốn nói gì. Nhưng cứ cho là cậu đã mang bất hạnh tới đây đi....." Từng lời ấm áp nói ra từ đôi môi nhăn nheo như ánh nắng rọi thẳng vào trái tim cậu, "....Kể cả như vậy, chẳng phải hạnh phúc cũng là do cậu đem đến sao? Vậy có gì phải tội lỗi chứ?"
"........."
"Người và người sống với nhau, đem đến cho nhau đau khổ là chuyện thường tình thôi. Cho đi rồi nhận lại, bất cứ ai cũng đều như nhau cả."
Paula nhìn quanh chỗ cầu thang không thấy có ai, liền quay lại ra hiệu cho ba người nhanh chóng rời đi.
"Thôi, mọi người nhanh đi đi." Một cô gái biết ý lên tiếng, "Kẻo lát nữa lũ dân vệ không thấy gì lại quay lại đây mất."
"Ah, ah.... phải rồi."
Chris khẽ nhìn lại bà lão phúc hậu nọ một cách đầy biết ơn, rồi cùng với Minerva chạy lên tầng.
Ánh mắt cậu dừng lại ở bàn tay mà mình đang nắm chặt.
(Phải rồi..... Tại sao mình lại không nhận ra chứ?)
(Thứ đã giữ mình lại cho đến bây giờ.... chẳng phải là hơi ấm này hay sao?)
* * *
Cánh cửa nhỏ phía sau bức tường đá mở ra, để lộ một căn phòng bí mật.
Nơi này thực sự quá mức xa hoa, thậm chí còn hơn cả phòng của một quý tộc - hoàn toàn không hợp chút nào với một người tự gọi mình là tu sĩ như Tổng giám mục. Chính giữa phòng là một chiếc giường cực lớn phủ màn lụa tròn, trang trí tinh xảo, ngay cả phòng của Francesca ở Zaccariesco cũng không thể so sánh được. Trên trần phòng ngoài bức tranh của nhà thờ, còn có rất nhiều hình vẽ bằng gốm sứ hoặc nạm đá quý rất lộng lẫy. Mặt bàn và kệ tủ chất đầy những thứ đồ mĩ nghệ đủ loại bằng pha lê và thủy tinh màu, đều là những món đồ ngoại nhập đắt tiền chỉ xuất hiện ở các thương cảng lớn.
Khung cảnh này khiến người ta phải tự hỏi đây có thật là 'phòng bí mật' không nữa.
"Fran tiểu thư bảo mọi người mặc nguyên quần áo này." Gilbert đứng ở góc phòng quay lại dặn dò, khiến Minerva giãy nảy:
"Để làm cái quái gì vậy chứ? Mặc thứ này vướng víu bỏ xừ, cử động không tiện chút nào cả. Tôi chỉ muốn cởi phăng nó ra luôn thôi."
"Cái đó....... tiểu thư dặn là cho dù ở trong đây cũng chưa chắc đã an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể phải chạy trốn, vì thế....." Paula phân trần, nhưng từ giọng nói thì có vẻ như đến cô cũng chả tin nổi vào cái lí do này.
"Nghe qua đã biết là chỉ để kiếm cớ rồi!"
Minerva tức giận càu nhàu. Chính Chris cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra - tính cách của cô nàng thích đùa đó cậu đã quá rõ. Người như Francesca chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc với bộ dạng của họ lúc này.
Vừa nhắc đã tới, 'đương sự' bước từ sau phòng ra, nằm vật xuống giường: "....Nơi này là chỗ để Tổng giám mục "tiếp đón" mấy vị nữ khách đặc biệt của ổng..... Thành thử tớ cũng muốn thử cảm giác đó xem sao. Cơ mà nhìn thấy mấy cô nữ tu xinh đẹp đây tụ tập trong phòng này đúng là kích thích thật đó nha~ Cứ để yên quần áo như thế nhé?"
".....Sao tớ có cảm giác ngay từ lúc cải trang để tới đây đã là không cần thiết rồi nhỉ....."
"Ủa, đâu có?" Francesca bơ đẹp Minerva đang nghiến răng nghiến lợi, "Bỏ chuyện đó qua một bên, Chris, cậu mặc thế này thực sự còn giống con gái hơn là tôi tưởng đấy. Hay là chúng ta lấy bộ này làm đồng phục cho Đội?
Nghe cái tối kiến hết sức trời ơi đất hỡi của Francesca, Gilbert mặt vẫn lạnh tanh: "Mặc như vậy không tiện cho chiến đấu, khả năng
cơ động không cao, sức phòng thủ không nốt----bộ đồ này một chút tác dụng cũng không có, cho nên tôi từ chối."
(Cái ý tưởng dở dở ương ương này có cần phải phân tích chi tiết đến thế không cha nội?!)
Chris bất lực úp mặt vào tay một cách chán nản. Minerva thì khỏi nói, giật luôn mũ trùm đầu quẳng xuống bàn, để lộ mái tóc đỏ bung xõa xuống.
(Mà, căn phòng này có hơi lộng lẫy quá mức nhưng là nơi để lão Tổng giám mục làm mấy trò đồi bại thì chắc cũng không đến nỗi lộ liễu..... Có lẽ không cần phải cảnh giác đâu nhỉ?) Chris nhìn quanh nghĩ thầm, cũng đưa tay bỏ mũ trùm đầu xuống.
"Ah~ tiếc thật."
"Nếu đã thích ngắm người ta mặc đồ nữ tu như vậy thì đem hắn về làm đồ chơi luôn đi." Minerva đưa tay chỉ vào Giulio đứng ở đằng sau - trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ nữ, đang nhìn họ chằm chằm. Francesca thấy vậy mở bừng mắt vỗ hai tay vào nhau.
"Hể..... đúng là ý hay à nha! Đúng rồi, ngay từ đầu cậu ta đã thích hợp để mặc mấy thứ này. Tiện đây dùng luôn căn phòng này làm mục đích chính của nó thôi nhỉ? Giulio, có muốn thực hiện "nghi lễ đặc biệt" với tôi không?"
"Lũ các ngươi bị mất khả năng suy nghĩ nghiêm túc rồi hả?!"
Giulio thực sự đã vuợt qua cả cái ngưỡng gọi là 'cáu giận', biểu cảm của cậu lúc này nôm na là không đỡ nổi trò nhây của cô nàng tóc vàng, chỉ biết đưa tay ôm đầu rên rỉ.
"Đường đường là đạo quân mạnh nhất của Bảy nước phương Đông, nỗi ám ảnh kinh hoàng của Thánh linh quốc..... vậy mà lại được chỉ huy bởi cái con nhỏ đầu óc chập chập cheng cheng này sao hả trời? Tự dưng tôi thấy tội nghiệp cho những người lính đã chết quá! Nếu bọn họ biết kẻ đánh bại mình là một người như cô không khéo nhục đến muôn đời mất."
"Ah, e rằng bọn họ không còn có thể làm như vậy đâu."
Francesca bất chợt hạ giọng lạnh lẽo.
"Mặc dù nhà thờ có làm lễ cầu siêu cho những người tử trận, nhưng xem ra hết chín phần là vô dụng rồi. Bởi lẽ hơn phân nửa số đó đều đã bị 'ai đó' quẳng linh hồn vào địa ngục, tôi nói đúng chứ?"
Chris sửng sốt ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào Francesca. Giulio cũng trừng mắt, khuôn mặt đăm chiêu như muốn nói gì đó mà không thể tạo thành lời được.
"Để tôi đoán nhé, anh vì việc đó mà nhẫn nhịn tới tận đây phải không? Thật là trùng hợp, vừa vặn tôi cũng định thế. Bởi vậy nên tôi mới cho gọi cả Chris tới chỗ này."
(Khoan đã.....)
(Đây------)
Chris chợt giật mình, nhận ra mình biết được Francesca sắp sửa nói gì - tình cờ cũng là điều mà cậu đang suy nghĩ.
Ở bên cạnh cô hơn một tháng, cậu đã nắm được những biểu hiện nhất định của vị nữ tướng. Con người này cứ mỗi khi căng thẳng nhất sẽ tung ra mấy câu đùa cợt nhả để giảm áp lực, sau đó nhìn vào hư không cười mỉm như muốn quên đi gánh nặng------ngay sau đó sẽ là một quyết định cực kì quan trọng.
Nhìn vào ánh mắt của Francesca lúc này, Chris càng chắc chắn rằng mình đang đoán đúng.
"....Francesca, tôi có chuyện muốn nói đã."
Vì thế, cậu quyết định đón đường trước.
Cặp mắt xanh như ngọc bích của khẽ nheo lại dưới mái tóc vàng, và đôi môi nở một nụ cười thích thú.
"Ồ....? Cậu hình như cũng đoán được phần nào rồi thì phải. Muốn tự quyết định mà không cần phải được ra lệnh sao?"
"Đúng vậy."
Chris gật đầu dứt khoát.
"....Tôi sẽ đầu hàng Thánh linh quốc."