Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

kẻ bị phong ấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không khí trong hầm ngầm tối đen khẽ lay động. Giulio thấy vậy bèn ngẩng đầu lên.

Đằng sau cánh cửa gỗ có tiếng bước chân ngoài hành lang, dường như có vài người đang xuống tầng hầm này.

"Tớ còn chưa biết sắp xếp vụ này sẽ tới bao giờ, cậu bình tĩnh một chút đi được không?!"

Là tiếng của Francesca. Giulio định tới gần khe cửa để nhòm ra ngoài, nhưng nghĩ lại thì cậu không muốn để cho bọn họ biết mình có thể lén cởi được dây trói, thế nên lại nằm xuống như cũ.

"Fran, có trốn cũng đâu cần đem anh ta tới trốn ở đây? P-Phòng tớ cũng trốn được mà?!"

(Xem ra là giọng Minerva Bệ hạ. Cơ mà 'đem anh ta tới trốn ở đây' là sao?)

"Không sao, tôi không ngại ở đây đâu. Dù sao thì tôi thấy nơi này an toàn hơn, ngoại trừ những người ở lâu năm trong nhà thờ thì không ai biết đến cả. Vả lại nếu ở đây thì có thể tiện giám sát người đó luôn.

Nghe thấy giọng Chris, Giulio chợt giật mình.

"...Hơn nữa tôi cũng có chuyện cần nói với hắn."

Cánh cửa mở ra, ánh đèn rọi vào mặt khiến Giulio khẽ nheo mắt lại.

"Chào, Giulio. Có khỏe không?"

Francesca cất tiếng trước tiên. Nữ tướng tóc vàng có vẻ chỉ định đứng ở cửa nói chuyện, không có ý muốn bước vào trong phòng giam.

"Tôi sợ anh ở đây một mình cô đơn lạnh lẽo nên phái Chris đến trông giữ đây. Theo cách nào đó thì cậu ta cũng khá giống anh, hai người hẳn là nói chuyện hợp nhau đấy."

Francesca giọng nói có chút hàm ý, khẽ nháy mắt với cậu trai tóc đen đằng sau.

"Chris này, vị Bạch Tường Vi Kị sĩ đáng yêu đây có vẻ rất am hiểu kĩ thuật tự tháo dây trói. Cậu nói chuyện với con mèo này cẩn thận kẻo bị nó cào chết, nghe chưa?"

Câu bông đùa của Francesca khiến Giulio giật mình toát mồ hôi hột. Mặc dù tay cậu vẫn bị dây thừng trói, đáng kinh ngạc là đối phương dường như có thể nhìn thấy nút buộc bị lỏng ra.

Cánh cửa một lần nữa đóng lại, tiếng nói chuyện lại từ phía bên kia mà vọng qua.

"Không được, tên này chính là vì muốn giết Chris mới tới đây, để anh ta lại một mình quá nguy hiểm! Tớ cũng phải ở lại nữa!"

"Minerva, cậu còn có nhiệm vụ của mình nữa. Không lẽ chuyện gì cũng đẩy hết cho Gil sao?"

"Nhưng, nhưng......"

"Nghe tớ đi, chỗ này đã có Giulio với Chris rồi, thêm cậu vào nữa để thành cái chợ à? Tường này không cách âm đâu đấy."

"Cậu nói vậy là ý gì?!"

Minerva cự nự mãi cuối cùng cũng chịu theo Francesca bỏ đi.

Tới khi tiếng bước chân hai người trên cầu thang đã khuất sau lần gỗ, Giulio mới bất giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Phía sau cánh cửa vẫn còn đứng lại một người - Christopher. Theo lời hai người kia nói, hắn hiện tại cần phải lẩn trốn dưới hầm ngầm, nhưng tại sao kia chứ?

Bất quá, lúc này lí do không còn quan trọng, mục tiêu cần giết đang ở cách có vài bước chân. Tiếc rằng đối phương mang theo kiếm, còn Giulio thì lại tay không tấc sắt.

(Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?)

Giulio xoay xoay cổ tay để nới lỏng, rồi dùng gót chân đạp tuột dây trói. Dù sao cũng đã bị phát hiện, có giả vờ tiếp cũng chẳng được lợi ích gì nữa.

Christopher mở cửa bước vào, đặt cây đèn xuống sàn phòng giam.

"...Dây trói cũng đã cởi, cậu vốn dĩ có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, tại sao còn ở lại đây?

Nghĩ lại, đây là lần đầu Giulio trực tiếp nói chuyện với Chris. Giọng nói này đúng thực sự là rất non nớt, hệt như một đứa trẻ, một chút cũng không giống với con quái vật hủy diệt trên chiến trường ngày nọ.

Thế nhưng, cậu biết mình không được phép thả lỏng thần kinh. Trong đôi mắt đen thẫm như màn đêm đúng là không có sát ý, nhưng vẫn tỏa ra một áp lực khiến người ta rợn tóc gáy, giống như thanh kiếm đeo bên hông kia vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý rút ra, một chém kết liễu kẻ trước mặt.

".... Ta tới đây để giết ngươi, chạy trốn thì có ích gì?"

"Là lệnh của Silvia sao?"

"Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên Bệ hạ!"

"A, thật xin lỗi." Christopher lộ rõ vẻ áy náy, "Tại Minerva lúc nào cũng gọi như vậy, rốt cuộc tôi mới quen miệng. Hơn nữa tôi cũng có gặp qua cô ấy một lần, thực sự mà nói thì Francesca còn có khí chất vương giả rõ hơn, thành thử toàn quên mất Silvia cũng là Nữ Vương một cõi."

"Ngươi từng gặp mặt Silvia Bệ hạ?! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì! Bằng không tại sao Bệ hạ đối với ngươi lại——"

Lời nói kẹt cứng trong cổ họng Giulio.

Câu hỏi này vốn dĩ ngay từ đầu cậu không cần phải hỏi, bởi đích thân Silvia đã nói trước đây rồi.

"——Đây là nghĩa vụ của một Thủ hộ Kị sĩ. Sự tồn tại của ngươi là mối nguy hại đối với Bệ hạ, cho nên ta phải giết ngươi."

Bị đe dọa rõ ràng như vậy, Christopher vẫn ngồi yên, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh. Cặp mắt đen đối diện với ánh mắt Giulio.

"Tôi gọi thẳng tên cậu được không? Dù sao cũng không biết họ của cậu là gì."

Giulio trừng mắt không đáp.

"Nếu như lí do đã như thế, tôi cũng không muốn bình luận thêm gì cả. Mặc dù nếu cậu xuất hiện sớm hơn một chút, có lẽ, mọi việc đã khác nhiều rồi."

"Ngươi... ngươi đang nói cái gì?"

"Cậu từ nhỏ nghe nói đã được huấn luyện trong cấm vệ quân, lại có thể so kè hơn một chiêu với tôi trong trạng thái đó, xét về kiếm thuật chắc chắn vượt xa tôi. Cậu không bị Cổng Địa Ngục nuốt mất linh hồn, chứng tỏ tinh thần cũng vô cùng vững chắc. Nếu cậu tới sớm một chút, tôi cũng chẳng còn toàn mạng mà ngồi đây nữa."

(Tên này rốt cuộc là có ý gì?!)

"Nhưng bây giờ thì đã quá muộn."

"Quá muộn...?"

"Bởi vì tôi đã gặp Minerva."

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Christopher bất chợt trở nên sắc lạnh như một mảnh băng đen.

"Bởi vì tôi đã hứa với Minerva, cho nên bằng mọi giá sẽ không để cho cậu lấy mạng."

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Giulio. Câu nói tuy đều đều không chút cảm xúc, nhưng nó mang ẩn ý lạnh lùng - nếu cậu muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết cậu trước.

Người đứng trước mặt cậu lúc này chắc chắn không phải tầm thường. Chỉ có những kẻ đã vào sinh ra tử mới có thể nói đến chuyện sống chết một cách bình thản như vậy.

"Nếu thật sự nghĩ cho Minerva Bệ hạ, vậy thì ngươi phải tự sát ngay lúc này mới phải! Ngươi là quái vật cắn nuốt vận mệnh chỉ đem đến tai họa, còn không hiểu sao?!"

"Tôi biết. Tôi vừa mới nghe cha sứ Marmathew nói về chuyện này lúc nãy."

Christopher đưa tay chạm lên trán. Khắc ấn phát ra ánh sáng, dù có chỉ một chút, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy trong căn hầm ngục tối tăm.

"Tôi đã được kể tường tận về Dã Thú Khởi Nguyên. Mặc dù vẫn hơi mơ hồ, tuy nhiên cũng biết rằng nó không phải thứ mà con người có thể đối phó. Bất quá, tôi chưa từng nghĩ nó cũng là sức mạnh cấp thần."

"Nếu đã như thế, tại sao ngươi còn...!!"

Giulio gào lớn, vung nắm đấm về phía Christopher, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên một cái đã bắt trúng cổ tay cậu. Lực siết chặt đến bất ngờ khiến Giulio bất giác kinh hoảng——tựa như hàm răng của dã thú ngoạm lấy con mồi.

Cặp mắt tối sầm chiếu thẳng vào mặt cậu.

"Nhưng, tôi đã thề là sẽ ở bên Minerva đến giây phút cuối cùng. Không cần biết là quái vật hay thứ gì đi chăng nữa, tôi cũng không để cho nó dẫn dắt số phận của mình. Cuộc đời của tôi, tự do tôi quyết định."

"Ngươi nói cái đó thì ích gì?! Ăn vạ kiểu này ngay cả con nít cũng làm được! Ngươi——ngươi nếu như tâm trí bị con quái vật đó nuốt chửng, thì ngay cả Minerva Bệ hạ ngươi cũng sẽ giết không tha! Chẳng lẽ ngươi quên mất điều đó rồi sao?! Hay vẫn vì cái mong muốn ích kỉ của ngươi mà gây nguy hiểm cho Bệ hạ!?"

"Tất nhiên là tôi vẫn còn nhớ."

Giulio vốn dĩ muốn đẩy đối phương ra, rốt cuộc tay còn lại cũng bị Christopher tóm chặt.

"Chính vì thế, nên tôi mới tới đây. Minerva nói, cậu ở trong Nội Cung được đào tạo như nữ tu từ nhỏ, chắc chắn biết nhiều hơn cô ấy về thứ này. Tôi trước đây chưa từng nghe thấy giọng nói của người chết, càng chưa từng biết đến thứ gọi là Cổng Địa Ngục, tại sao——"

"Ngươi đã giết Đại Công tước Cornelius, đúng không?"

Giulio giọng đục ngầu, gằn ra từng tiếng.

"Trên người Cornelius cũng có khắc ấn, ta nói không sai chứ? Lời đồn về "quỷ kiếm" vang xa như vậy, ngay cả người bình thường cũng biết."

"...Đúng. Hắn cũng có khắc ấn trên tay và trán, giống như tôi." Giọng Christopher hơi run lên, "Cornelius có thể thao túng người khác cử động theo ý muốn, cơ thể của nạn nhân đối với hắn không hơn gì một con rối cả."

(Quả nhiên là vậy......)

Giulio nghiến răng. Đây chính là đáp án cậu đã dự liệu, đồng thời cũng là điều cậu không muốn nghe nhất.

Khắc ấn của Cornelius chính là thuộc về vị thần cai quản mê lực - Iacchus.

Năng lực như vậy, không chỉ Đại Công tước Galerius sở hữu, mà cả tên tướng quân thô bỉ Deynorius cũng vậy. Một kẻ mang sức mạnh của vị thần nắm giữ mọi giấc mơ - Icelos, kẻ còn lại sở hữu khắc ấn của vị thần thống trị nỗi sợ hãi - Phobos. Lucius mặc dù chưa bao giờ thấy, nhưng chắc chắn hắn cũng sở hữu khắc ấn của thần.

"...Kinh sách của Thánh Linh Quốc viết rằng, sau khi cắm Thiên Đường Trục cướp đi sức mạnh của Dã Thú Khởi Nguyên, giam cầm nó vào trong cõi địa ngục, một trăm mười một vị thần đã hạ phàm biến thành phong ấn, nắm giữ quyền năng đã tước đoạt từ nó. Dòng dõi Tam Đại Công tước chính là con nuôi của thần linh, cho nên trong huyết thống của bọn họ cũng được thừa hưởng sức mạnh này."

Đây chỉ là truyền thuyết, nhưng mặc dù Giulio không muốn tin là sự thật, cũng chỉ có thể giải thích như vậy được thôi.

"Nói vậy đã đủ để ngươi hiểu chưa? Quyền năng Iacchus của Cornelius vốn dĩ thuộc về Dã Thú Khởi Nguyên. Ngươi lấy mạng hắn, phá đi một phong ấn của thần, cho nên đã thu hồi lại một phần năng lực."

Khống chế cơ thể người chết, dựng thành binh đoàn. Đây chính là sức mạnh của Địa Ngục Vương Orcus, ngay cả khi bị chia nhỏ thành một trăm mười một phần, dù thu lại một phần cũng đã đủ bạo sát ngàn quân. Mặc dù nói trận chiến lần đó vừa hay rơi đúng vào đêm trăng non, hơn nữa còn có sẵn tầng tầng lớp lớp oán linh, cho nên năng lực mới đạt được hiệu quả lớn nhất, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng sức mạnh này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của con người.

Nếu như phá hết một trăm mười một phong ấn, khôi phục lại Địa Ngục Vương ở trạng thái đầy đủ——nghiền nát cả thế giới đối với nó có lẽ cũng chỉ cần một cái phẩy tay.

"Chỉ riêng sự tồn tại của ngươi cũng đã là mối đe dọa với Tam Đại Công tước rồi, họ chắc chắn sẽ không thể ngồi yên. Cornelius mới chỉ là người thứ nhất, sau hắn, sẽ còn nhiều kẻ nữa."

"Nhưng... tại sao lại là tôi?"

"Bởi vì ngươi mang trong mình dòng máu của Tam Đại Công tước."

"Tôi——"

"Ta không biết lí do, nhưng ngoài nó ra không còn cách giải thích nào khác. Ngươi đã xuất hiện trong lời tiên tri quan trọng nhất của Nữ Vương." Giulio giật tay ra, từng lời căm phẫn bật lên từ cổ họng, "Điều đó nghĩa là gì, chắc hẳn ngươi hiểu. Người sẽ thành hôn với Silvia Bệ hạ là ngươi, người sẽ lấy mạng Bệ hạ, cũng chính là ngươi."

Có người muốn thâu tóm quyền lực, nên bằng mọi giá muốn đưa Christopher tới Thánh Đô. Có người muốn ngăn chặn tương lai, nên bằng mọi giá muốn giết chết hắn. Cả hoàng gia trăm mưu ngàn kế lúc này đều xoay quanh một con người, cho dù hắn có muốn trốn chạy khỏi định mệnh cũng đã không còn kịp nữa.

Quãng đường tiếp theo của Christopher sẽ chỉ có giết chóc, không ngừng giết chóc. Hắn và hoàng tộc Thánh Linh Quốc, chính là hai sự tồn tại không đội trời chung.

Cho nên, lập tức giết chết hắn đi! Tâm trí Giulio gào thét. Đây là cơ hội! Cậu chỉ muốn nhào tới bóp cổ kẻ trước mặt, cho dù sau đó ra sao cũng mặc kệ. Nhưng vì lí do gì đó, hai chân Giulio nặng như đổ chì, những ngón tay thõng xuống không còn chút sức lực. Tiếng nức nở ngày nào của Silvia lại vang vọng trong đầu cậu.

『——bởi vì Christopher đối với chị tôi là người vô cùng quan trọng.』

『——Đừng, Giulio, đừng vì chuyện này mà quay lại chiến trường. Tôi không muốn ai trong hai người phải chết...』

『——Làm ơn, Giulio, tôi xin anh... Đừng đi mà! 』

(Vì Silvia Bệ hạ, không thể không giết hắn!)

(Chuyện này không còn liên quan gì tới mệnh lệnh của Đại Công tước nữa, mà là vì tính mạng của Silvia Bệ hạ!)

Thế nhưng, bất luận là trong tâm gào thét tới mức nào, cánh tay cậu cũng không thể cử động dù chỉ một ly.

Sát ý dâng tràn của vài phút trước, giờ không biết vì sao lại trở nên nguội lạnh.

(Tại sao?! Tại sao mình lại do dự?!)

Christopher trầm mặc một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên:

"Thánh linh quốc quân đang đóng ở bờ bắc con sông phía ngoài thành. Chỉ huy bên địch đã yêu cầu dân chúng giao tôi cho hắn, thì sẽ lập tức rút quân khỏi Princinopolis."

Giulio giật mình kinh hoảng.

Là Deynorius. Chắc chắn là hắn. Kẻ này nhất định muốn mang Christopher về Thánh Đô kết hôn với Nữ Vương, trở thành Vương Tế[note36140], từ đó mà nắm giữ quyền lực vào tay. Giulio không biết Deynorius sẽ làm gì để Christopher chịu phục tùng, nhưng nếu là hắn thì mọi thủ đoạn bẩn thỉu đều có thể đem ra sử dụng.

"Bởi vậy nên Francesca mới đem tôi tới giấu ở đây. Hiện tại trên mặt đất, dân chúng đều đang liều mạng tìm kiếm."

"Ta tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!" Cái tin vừa rồi khiến Giulio như sực tỉnh, cậu đứng phắt dậy gầm lên. "Nếu đã như vậy, ta sẽ giết ngươi trước khi bọn chúng bắt được!"

Thế nhưng, khi vừa mới tiến trước một bước——

"!!!"

Áp lực kinh hồn khiến Giulio khựng lại.

Con người trước mặt cậu lúc này——chính xác là kẻ bạo sát ngàn quân trên chiến trường khi ấy.

"...Cậu nghĩ tôi không biết điều này sao? Sẽ cúi đầu quỳ gối trước thứ vận mệnh chó chết từ trên trời rơi xuống như vậy?" Giọng nói của hắn lạnh tanh, "Để cậu lấy mạng mà chạy trốn khỏi vận mệnh, tôi không cần cái loại giải pháp như thế. Cứ cho là tôi chết đi, giết một mạng này có thể giải quyết được vấn đề? Sau tôi còn có kẻ khác, sau kẻ khác còn có những kẻ khác nữa. Nếu thực sự muốn bảo vệ Silvia, vậy thì tại sao cậu lại không ở bên cô ấy?"

Cặp mắt đen như vực thẳm khóa chặt lấy Giulio, khiến cậu bất giác cứng họng, không thốt ra được lời nào cả. Cậu vô thức lùi lại, lùi lại, cho đến khi chạm vào tường đá. Và trượt xuống.

(Vì cái gì... Vì cái gì mà mình lại ở đây?)

(Là... để giết hắn.)

(Đúng, phải giết kẻ đem nguy hiểm tới cho Silvia! Mình muốn giết hắn! Mình phải giết hắn! Giết chết hắn——)

Thế nhưng——

(Nếu vậy, tại sao…)

(Tại sao mình lại không ở lại vương cung? Tại sao không ở lại bên cạnh Silvia, chờ đợi kẻ mang tai họa đến, sau đó hạ sát bất cứ địch nhân nào xuất hiện? Tại sao mình lại ở đây, ở cách Thánh Đô cả ngàn dặm thế này?)

Mệnh lệnh của Galerius vốn chẳng có nghĩa lý gì. Hai tên Đại Công tước muốn lợi dụng Silvia, sớm muộn gì cũng gây nguy hiểm cho cô. Nội cung mờ ám bất minh, Hieronihika hiển nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì. Trong tình cảnh như vậy, cậu lại bỏ mặc Silvia ở Thánh Đô, lặn lội tới tận nơi này——Đây là lí lẽ gì cơ chứ?

“…Vì ta bị kẻ khác lợi dụng… khiến Silvia Bệ hạ lâm vào nguy hiểm." Giulio cố nặn ra từng lời, cổ họng khô như rắc cát, "Cho nên ta không có tư cách ở lại bên Người."

“Đích thân Silvia nói vậy à? Là cô ấy muốn cậu bỏ đi sao?”

Câu chất vấn của Chris như đâm xuyên lồng ngực cậu.

Silvia không hề muốn cậu đi. Chính Giulio mới là người kiên quyết rời khỏi Thánh Đô.

(Vậy tại sao——)

Câu hỏi này cậu đã biết đáp án từ lâu, chỉ là——không muốn thừa nhận nó.

Bởi vì cậu đã lựa chọn trốn chạy. Tự xưng là người bảo vệ Silvia, sau cùng lại dễ dàng bị Galerius lợi dụng. Cái cậu muốn trốn tránh chính là sự thực nhục nhã này, càng không còn mặt mũi nào nhìn vào nỗi đau của Silvia nữa.

Cậu vốn cho rằng, chỉ cần ra chiến trường giết chết Christopher, như vậy có thể thuyết phục chính mình. Thuyết phục rằng bản thân vẫn hành động vì Silvia, vẫn là thủ hộ kị sĩ của cô, trước sau đều bảo vệ cô.

Thực chất, chẳng qua là tự lừa dối chính mình.

(Tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến vậy?)

(Tại sao lại phải đến tận bây giờ mới nhận ra điều ấy?)

"...Xin lỗi, Giulio."

Cậu ngẩng lên, chỉ thấy Christopher đang nhìn mình, nở nụ cười buồn bã.

“Xin lỗi cái gì?"

“Tôi và cậu đều giống nhau, đều có những người con gái mà chúng ta muốn bảo vệ. Thế nhưng tôi cũng đã từng nhiều lần sợ hãi, từng nhiều lần chạy trốn, chỉ muốn bỏ lại phía sau tất cả. Cho nên tôi không có tư cách chỉ trích cậu thế này.”

(Câm mồm lại! Đừng có làm như thể ngươi hiểu ta!)

(Ta đến đây là để giết ngươi! Tại sao ta lại phải được ngươi đồng cảm! Tại sao lại phải được ngươi thương hại!)

Giulio đầu óc rối như tơ vò, nghiến răng chống tay vào tường đứng dậy. Nhưng đúng lúc này, mọi cảm giác đều biến mất khỏi tứ chi, tầm nhìn mờ mịt như bị một đám mây mù che phủ. Cậu không kịp kêu lên, chỉ trong khoảnh khắc tuột tay ngã ập xuống sàn nhà lạnh giá.

.

____________________________________

.

“Lũ các người còn định che giấu hắn tới bao giờ?! Ta biết rõ tên Christopher đó trước đây là lính đánh thuê của Thánh linh quốc, hơn nữa còn đích thân tham gia trận chiếm đóng Nhà Thờ Lớn một năm trước!”

Đội trưởng đội dân vệ tức giận quát tháo ầm ĩ trước cửa nhà thờ.

“Hắn sở dĩ có thể đảm nhiệm tiên phong, dễ dàng mở cửa nhà thờ chẳng qua là vì từng là người của phe địch! Kẻ ăn ở hai mặt như thế không đáng được thương xót, mau giao hắn ra đây!!!”

Người này là chỉ huy của hai trăm dân binh, cũng

không phải là không có thực tài. Tuy nhiên trước mặt Francesca, kẻ to cao vạm vỡ này cũng lố bịch chẳng khác gì tên hề.

“Tôi từ chối.” Cô vừa cười vừa nói, vẻ hoàn toàn tươi tỉnh.

“Cậu nhóc đó là thành viên của Quân đoàn. Thân là chỉ huy, tôi không thể không bảo vệ binh sĩ của mình được.”

“Cô định dựa vào cái nguyên tắc cỏn con đó để lấy làm lí do đe dọa sự an toàn của hàng vạn dân chúng trong thành sao?!”

Đối mặt với con gái của Công vương Zaccaria mà vẫn dám hiên ngang tỏ thái độ gây hấn như vậy, Francesca cũng thấy có chút đáng gọi là bản lĩnh. Có điều vừa mới mấy ngày trước cô còn được người dân tôn làm thánh nữ, vậy mà hôm nay lại thành thế này… Xem ra thiên hạ cười nhạo dân Princinopolis là đệ nhất tráo trở, cũng không phải không có lí do.

Theo như Minerva kể lại, có vẻ như thị trưởng sau lần gặp mặt Deynorius thì đã bị dọa đến khủng hoảng tinh thần, đứng còn không nổi, cho nên mới phải nhờ đội trưởng đội dân vệ đến. Hắn cũng không phải đi một mình, phía sau còn hơn trăm dân binh đang tụ tập.

“Cô không cố chấp mãi được đâu! Nếu cô không chịu giao hắn ra thì chúng ta sẽ tự tìm hắn!”

“Xin cứ tự nhiên, dù sao nhà thờ này cũng là do các vị xây nên, chúng tôi không có lí do gì để ngăn cản cả. Có điều hiện giờ nghi thức cầu siêu vẫn còn đang tiến hành trong đó, nếu các vị tự tiện xông vào phá rối mà rốt cuộc lại không tìm được gì thì lúc đó chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Cho dù đã nói như vậy, lũ dân vệ vẫn ngang nhiên xông vào nhà thờ tìm kiếm, thậm chí còn cố ý dùng giày và áo giáp tạo tiếng động thật lớn như trêu tức. May mắn là Chris đã được đem giấu đi, nhưng nếu bọn họ cứ chia ra lục soát từng ngõ ngách thế này, thì cho dù là hầm bí mật không sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện.

"Mẹ kiếp! Lũ kia rốt cuộc còn tráo trở tới mức nào nữa? Nói làm là làm, chẳng phải vừa mới hôm kia còn tôn chúng ta là anh hùng này nọ sao?"

Nicolo đứng phía sau cáu giận chửi rủa. Mấy thành viên khác của Quân đoàn cũng gật đầu bực tức.

"Kệ họ đi." Francesca nhún vai, "Bọn họ suy cho cùng cũng là vì muốn bảo vệ bản thân nên mới làm vậy thôi. Có điều cho dù giao Chris cho địch đi nữa cũng chỉ khiến chúng tấn công chậm hơn thôi."

"Vậy rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào mới được đây, chỉ huy?!"

"Chỉ có thể kéo dài thời gian hết mức."

"Nhưng như thế——"

"Fran Điện hạ, tôi xong việc rồi."

Một giọng nói bất ngờ cất lên, khiến đám binh sĩ giật mình đánh thót. Toàn bộ quay lại, chỉ thấy phía cửa nhà thờ không biết từ bao giờ xuất hiện một bóng người lừng lững. Gilbert quả vẫn là Gilbert, ở đây không thiếu những kẻ dạn dày trận mạc, nhưng tuyệt nhiên không ai nghe được tiếng bước chân của đến từ lúc nào.

"A, ừm, có lẽ chúng ta nên đi làm việc của mình thôi!" "Đ-Đúng đấy!" "Này, đợi tôi với!"

Mấy binh sĩ kéo nhau chạy đi hết sạch, chỉ còn lại Nicolo và Francesca.

"Gil, tình hình ra sao rồi?"

"Deynorius đã cho hỏa bác dàn trận bên bở sông, chuẩn bị sẵn sàng công thành bất cứ lúc nào rồi. Xem tình hình mà nói, trong vòng hai giờ đồng hồ, Princinopolis sẽ bị đánh vào ba mặt mà biến thành đống gạch vụn, tuyệt đối không có cơ hội chống đỡ. Về phần viện binh ở phía nam của chúng ta, tới giờ vẫn chưa biết được bao giờ mới tới."

Gương mặt Francesca lộ rõ vẻ căng thẳng.

Trận viễn chinh này, lẽ ra theo đúng như kế hoạch thì sẽ là Quân đoàn Trứng Bạc đi đường biển đánh hạ Nhà Thờ Lớn, sau đó lập tức báo tin về cho quân Liên Minh, trong thời gian ngắn nhất dồn binh lực lập thành phòng tuyến xung quanh Princinopolis.

Chuyện không ngờ là, quân Liên Minh còn chưa kịp phản ứng gì, Thánh Linh Quốc đã phái ra đại quân lên tới hai vạn, đi trước bọn họ một bước. Hai vạn quân này có thể nói đã đến vào thời điểm tồi tệ nhất, có thể làm cho chiến công hạ thành của Francesca trước đó trở nên vô nghĩa.

"Tôi cho rằng," Gilbert nói tiếp, vẻ mặt vẫn không biểu cảm gì thêm, "Tổng Giám Mục khả năng cao là sẽ ra lệnh hạ trại phía sau vị trí quân của Deynorius, tạm thời án binh bất động."

"Vậy nên Deynorius cũng chưa vội tấn công?"

"Đúng thế."

Gilbert chỉ vào mấy vị trí trên sa bàn chiến trường: "Đây là đội hình bày trận của Deynorius, chia làm ba đạo tập trung vào phía đông bắc, giống như muốn vây hãm hơn là dồn toàn lực tấn công."

"...Thì ra là thế. Từ cách bày trận cho đến việc phân chia binh lực đều là để ngăn cách chúng ta với viện binh, vừa đề phòng bị đánh úp từ phía bắc, vừa cắt đứt liên lạc."

Tổng Giám mục không thể biết được một vạn quân thủ thành Princinopolis đã bị Quân đoàn Trứng Bạc đánh hạ hay chưa, hiển nhiên không thể liều lĩnh đánh thẳng vào quân của Deynorius, ngộ nhỡ vừa vượt qua ải này lại bị quân từ Princinopolis đánh chặn đầu, như vậy kết quả chỉ có thua thảm. Nhưng cũng không thể cứ vậy mà rút quân, vừa mất mặt vừa lãng phí, cho nên chắc hẳn sẽ tạm thời hạ trại chờ tin tức. Điều này cũng khó mà trách được, quân Liên Minh dưới cờ của Tổng Giám mục vốn dĩ đều là năm bè bảy phái, tướng lĩnh chỉ bận tâm xem quốc gia của mình có bị thiệt hại hay không, tùy tình huống mà sẽ lập tức lui quân bảo toàn lực lượng.

"Hiện tại việc cấp bách nhất là đột phá vòng vây, báo cho quân chủ lực biết chúng ta đã đánh hạ được Nhà Thờ Lớn..." Francesca thở dài.

Tình hình chênh lệch hiện giờ thực sự khiến cho người ta tuyệt vọng. Tiếp tục chờ đợi thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt, cho dù có muốn tử thủ chống cự, vỏn vẹn một ngàn binh sĩ vẫn còn đang thương tích mệt mỏi sau trận công thành sẽ chịu nổi bao lâu?

Francesca nghiến răng, trong đầu không ngừng vẽ ra hàng loạt kế hoạch tác chiến, rồi lại không ngừng loại bỏ hàng loạt kế hoạch tác chiến. Nhất định có cách, nhất định phải có sơ hở nào đó——cô biết mình lúc này tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

Tuyệt đối không thể án binh bất động.

Francesca bước nhanh vào căn phòng làm việc được nhà thờ cho tạm sử dụng. Cô rút ra một tờ giấy, viết mấy dòng lên đó rồi cho vào phong thư có gắn sáp niêm phong của Công vương Zaccaria, rồi đưa cho Gilbert.

"Gil, đây là nhiệm vụ rất nguy hiểm, chỉ có thể trông cậy vào anh. Lập tức mang phong thư này tới doanh trại của Deynorius, cùng với thi thể, quân kì, áo giáp và di vật của chỉ huy địch đã chết trong trận vừa rồi."

"Đã rõ."

"Này, vậy là sao?" Nicolo thấy thế cất tiếng hỏi.

"Cố gắng tranh thủ càng nhiều thời gian càng tốt. Trong thư viết rằng chúng ta cam đoan sẽ mang Chris giao ra, tuy nhiên mong hắn gia hạn cho đến sau khi lễ cầu siêu kết thúc, hi vọng hắn có thể thư thả. Chờ đến sau khi xong việc, chúng ta sẽ tự tay giao Chris cho hắn."

"Lí do như vậy cũng được sao?"

"Deynorius chắc sẽ cười vào bức thư đó thôi. Bất quá, chúng ta mang di vật của tướng chỉ huy đến, còn nhắc lại chuyện vừa lấy một ngàn quân phá một vạn quân, ít nhiều có thể ảnh hưởng tới sĩ khí phe địch."

"Hiểu rồi, là có còn hơn không... Nhưng mà, Chỉ Huy gọi tôi tới có việc gì vậy?" Nicolo hỏi. Anh đúng ra đang chăm sóc cho thương binh của Quân Đoàn, đột nhiên nghe lệnh triệu tập của Francesca nên mới tới đây.

"Việc tôi sắp sửa giao cho anh, so với Gilbert còn nguy hiểm hơn."

"Nguy hiểm hơn? Vậy đúng là vinh hạnh rồi. Nói đi, Chỉ Huy định——"

"Fran Điện hạ, em mặc thế này đã được chưa?"

Phía ngoài cửa có tiếng bước chân - là Paula. Cô lúc này đang mặc một bộ váy lụa trắng, tay áo viền bằng vàng bạc, chính là một bộ đồ nữ tu cực kì hoa lệ. Khăn trùm che gần hết gương mặt, có thể che giấu danh tính rất tốt.

"Ui ui, xinh lắm đó Paula!"

Bộ dạng Paula quá mức dễ thương, khiến Francesca không nhịn được mà nhào tới ôm chầm lấy dụi dụi.Theo sau Paula còn có một nhóm tu sĩ trẻ tuổi nữa, cười khổ mà bước vào phòng. Ngay cả Gilbert thấy cảnh này cũng phải trợn mắt, Nicolo thì khỏi nói, há hốc mồm kinh ngạc, cả người ngơ ngẩn mất một lúc lâu.

"...Chỉ huy, thế nào là thế nào? Paula đột nhiên ngộ đạo, muốn khoác áo đi tu phụng sự chư thần hay sao?"

"Không phải mà!" Paula lắc đầu quầy quậy, "Là Fran Điện hạ ra lệnh tôi phải ăn mặc thế này, đi cùng các tu sĩ."

"Paula là nữ anh hùng đã đánh đại phong cầm tấu lên khúc nhạc chiến thắng, chỉ đường cho quân ta hạ địch, cho nên rất được dân chúng yêu mến. Cho nên tôi muốn để cô ấy cùng các tu sĩ cử hành lễ cầu thắng lợi vài ngày, ít nhất cũng có thể lấy lòng được phụ nữ trẻ em trong thành phố về phía chúng ta. Paula, nhờ em cả nhé."

"Lễ cầu thắng lợi? Đùa sao, hai vạn địch quân đã đánh tới cửa rồi, đến lúc đó——"

Nicolo toan mở miệng hỏi thêm, nhưng chợt dừng lại khi thấy vẻ mặt của Francesca có gì không đúng lắm. Nhìn vẻ mặt hoan hỉ của đám tu sĩ, đại khái cũng lờ mờ đoán ra được việc xoa dịu dân chúng đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch trước mắt của cô.

Mà Nicolo, lại là người phụ trách phần đen tối nhất trong kế hoạch này.

Francesca đợi cho mấy tu sĩ đã lui đi hết mới ngồi xuống bàn làm việc, chống cằm nhìn anh: "Nicolo, trước kia ở nơi của anh, hẳn là từng có chế tạo hỏa dược rồi?"

Nicolo im lặng nhìn biểu cảm của chủ tướng, cuối cùng chỉ gật đầu mà không đáp.

"Vốn dĩ tôi hi vọng anh có thể một mình đảm trách việc này, nhưng hiện tại thiếu thốn vật liệu, có lẽ vẫn cần thêm người trợ giúp."

"Chỉ huy, cô rốt cuộc là định..."

Francesca khẽ gật, nhỏ giọng giải thích cho anh kế hoạch của mình. Đúng lúc này, từ hành lang bỗng vọng tới tiếng bước chân vội vã, rồi cánh cửa phòng bị đẩy bật ra.

"Nicolo! Có chuyện rồi, mau xuống tầng hầm đi!"

Minerva bất chợt đẩy cửa xông vào, giọng điệu hốt hoảng.

"Chris có chuyện gì sao?"

"Không phải, là Giulio! Hắn đột nhiên lăn ra bất tỉnh rồi!"

.

_____________________________________________

.

"Chỉ là kiệt sức nên ngất xỉu thôi. Tên này mấy bữa nay có bỏ bữa hay gì không?"

Nicolo xem xét tình trạng xong, đứng dậy buông một câu gọn lỏn nghe chẳng có chút gì là nghiêm túc. Thấy Minerva nheo mắt nhìn chằm chằm, anh mới thở dài nói thêm: "Hắn từ Thánh Đô vừa lặn lội tới đây đã phải tham gia vào chiến trận kịch liệt, còn bị Chris đánh cho thê thảm, sau đó lại phải ở trong hầm ngục cả tuần trời. Trải qua từng đó thứ mà vẫn bình an vô sự, trước giờ tôi chỉ thấy duy nhất có loại "quái vật" như Chris là chịu đựng được mà thôi. Không biết từ đó tới giờ tên này dựa vào cái gì mà gắng gượng, nhưng bây giờ xem ra tâm tình được buông lỏng nên ngất xỉu, không có gì nghiêm trọng đâu."

Nghe Nicolo giải thích như thế, Chris bất giác nhìn xuống Giulio đang nằm trên đùi mình, ánh mắt đầy thương hại. Người này chỉ trạc tuổi cậu, nhưng dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, không phải lăn lộn khổ sở đất bùn và máu nóng như Chris. Trải qua nhiều chuyện như thế, bị giam trong hầm ngục chật hẹp tối tăm chính là một sự tra tấn khủng khiếp cả về thể xác lẫn tinh thần - cậu ta lại có thể gắng gượng nhờ lòng trung thành và tình cảm dành cho Silvia, điểm này thực sự đáng khâm phục.

"Chỉ huy, có nên đem hắn ra ngoài không?" Nicolo quay lại hỏi Francesca đang đứng đằng sau.

"Không, hiện giờ không được phép để người ngoài nhìn thấy tên này. Kế hoạch của tôi, tiếp theo vẫn còn cần đến hắn."

Chris sững người lại, trong lồng ngực như có gì đó nghẹn cứng. Kế hoạch? Nói như vậy, người này lại sắp sửa bị ném vào trong chiến trường? Một câu này của Francesca để lộ ra mặt tàn nhẫn vô cảm, khiến cậu cũng bất giác thấy lạnh sống lưng.

"Vậy để hắn lại đây cũng được, nhưng cần có người ở cạnh chăm sóc một chút, thay túi chườm đá..."

"Nicolo, cứ lo việc của anh."

"Nhưng Paula cũng đang bận... Ài, xem ra phải giao cho Meena chuyện này thôi."

"T-Tôi á? A, ừm... vậy cũng được, chẳng còn cách nào khác..."

Minerva miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng, khiến cho Chris đứng cạnh cũng có chút khó hiểu. Không phải cô mới hôm trước còn căm ghét Giulio ra mặt hay sao? Giờ phải ở lại chăm sóc hắn, thật sự không có vấn đề gì?

Francesca thì khác, vừa nhìn đã hiểu, còn tủm tỉm cười: "Tốt quá còn gì, vậy là cậu có cớ để ở bên người ta rồi~"

"Ở b——Cậu, cậu lại nói linh tinh! Rõ ràng là yêu cầu tớ ở đây chăm sóc Giulio, cái gì mà ở bên cạnh Chris chứ!"

"Ủa, tớ đâu có nói người ta là ai đâu? Có tật giật mình nha~"

Minerva bị bắt thóp đúng chỗ, mặt đỏ lựng, la hét cái gì đó nghe không rõ rồi đẩy Francesca đang ôm bụng cười ngặt nghẽo ra ngoài.

Hai người kia đã đi một lúc lâu. Minerva cũng rất nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của Nicolo, đi tới đi lui lấy nước thay khăn lạnh cho Giulio, cứ như vậy một hồi lâu, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống, hô hấp dần dần ổn định. Suốt khoảng thời gian này, Chris vẫn để yên cho cậu ta gối đầu lên chân mình. Không phải cậu không muốn ra giúp Minerva, nhưng bản thân đang là kẻ bị truy lùng, rõ ràng không thể tùy tiện ra ngoài được. Còn một phần khác, là vì không muốn Giulio đang ốm phải nằm trên sàn đá lạnh.

Sờ thấy trán Giulio đã hạ nhiệt, Minerva đem bát cháo loãng mà Nicolo chuẩn bị tới, chậm rãi đút từng thìa. Thiếu niên tóc trắng đôi lúc sẽ lờ mờ tỉnh dậy, cặp mắt xanh như ngọc lục bảo hé mở nhìn Minerva.

"...Silvia... Bệ hạ...?..."

Cậu thều thào gọi tên người con gái ấy, cũng không nói được gì thêm, cuối cùng lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như trước. Minerva và Chris nhìn nhau, bọn họ hiểu, vừa rồi là Giulio nhìn vào Minerva mà gọi.

"...Tôi đâu có giống Silvia đến thế."

Đút cháo xong xuôi, Minerva ôm gối thu mình ngồi cạnh Chris, miệng làu bàu.

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Chris thử nhớ lại dung mạo và vóc dáng của Nữ Vương đương nhiệm, buột miệng nói, "Mặc dù mới chỉ gặp có một lần, nhưng Silvia so với cô đúng là..."

Chris nói được nửa chừng thì khựng lại. Nên diễn tả như thế nào đây? Trong mắt cậu, hai chị em này đúng là có sự khác biệt vô cùng lớn, nhưng muốn giải thích thì lại không thể tìm được bất cứ ngôn từ nào.

Minerva thấy cậu bỏ lửng câu nói, trừng mắt: "Đúng là gì?"

"Ơ, ừm, cái này...."

Chris không biết phải hình dung thế nào, lại cúi mặt xuống, vừa vặn nhìn vào khuôn mặt say ngủ của Giulio. Kiếm sĩ tóc trắng vừa ban nãy còn đằng đằng sát khí, giờ lại lộ ra vẻ thanh khiết giống như thiếu nữ vậy, độ nữ tính so với Minerva có khi còn——

"...Anh đang nghĩ xấu tôi đúng không?"

Cứ như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Minerva đột nhiên quắc mắt. Chris cuống cuồng thanh minh: "Không, không có, không nghĩ xấu gì hết, nhìn kĩ thì Minerva cũng có chút chút nữ tính mà!"

"Nói vậy là ý gì hả?!"

Bàn tay của Minerva phóng tới, chộp lấy bả vai Chris như nanh rắn, tay còn lại nắm chặt lại thành nắm đấm. Chris hoảng hồn, ôm đầu định né đi, ai ngờ đúng lúc này Giulio lại rên rỉ cựa mình, đè lên chân khiến cậu muốn di chuyển cũng không được. Minerva thấy tình cảnh đó thì thở hắt ra một hơi, nắm tay cũng thả lỏng ra, quay lại ngồi bên cạnh Chris.

Ánh lửa từ ngọn đuốc trên tường hắt lên gương mặt của Giulio, càng làm lộ ra vẻ thanh thuần non nớt. Minerva im lặng nhìn ngắm một hồi lâu, thở dài nói: "...Người này, giờ trông cứ như một đứa trẻ vậy."

Kì thực không phải "trông như", mà Giulio thực sự cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nói là trẻ con cũng không quá. Chỉ là, sau khi đã chứng kiến thể hiện của cậu trên chiến trường, Chris và Minerva khó mà nhìn nhận cậu theo tuổi tác được nữa.

"Có thể còn ít tuổi hơn tôi nữa..."

Chris gẩy gẩy mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Giulio. Tóc sau đầu cậu ta được buộc túm lại bằng một dải lụa trắng, mà Minerva chỉ cần nhìn qua đã nói đó là dây buộc tóc của Silvia. Nghĩ lại, đúng là lần gặp ở Santcarillon Silvia cũng dùng lụa cột tóc giống thế này.

"Người này có lẽ trước kia đều ở bên cạnh Silvia." Minerva cúi đầu, giọng thì thào buồn bã, "Con bé đã không có ai nương tựa được rồi, tôi lại một mình bỏ trốn, để nó ở lại đơn độc nữa..."

Chris muốn lên tiếng, muốn nói cô đừng tự trách mình, nhưng cuối cùng không tài nào mở miệng. Cậu dù sao cũng không biết được, Minerva đã phải chịu áp lực lớn đến nhường nào...

"Mặc dù hắn tới giết anh, mặc dù hắn là kẻ địch của chúng ta, tôi——"

Giulio chợt trở mình, cắt ngang câu nói của Minerva.

Nhưng những gì cô định nói, Chris cũng đã hiểu rồi. Cậu biết mình đang có cùng suy nghĩ với Minerva - thiếu niên Bạch Tường Vi Kị sĩ này, giữa trốn hoàng cung phức tạp và xảo trá, Tam Đại Công tước cùng Nội Cung đấu đá quyền lực——có lẽ là người duy nhất một lòng lo lắng cho Silvia.

Cậu đã vì Silvia mà làm nhiều chuyện, sau này chắc chắn càng có thể làm nhiều hơn. Đó là điều mà Minerva - với tư cách một người chị gái - chưa từng làm được...

.

*

.

Thư của Francesca vừa đưa đi hôm trước, hôm sau đã có hồi âm.

Phong thư kí tên đích danh Deynorius Eplimex, viết như sau:

『 Các vị làm lễ cầu siêu cho các linh hồn tử trận không phân biệt phe phái, thực sự ta rất lấy làm cảm kích. Đã có lời nhờ cậy, vậy ta cũng đồng ý lui hạn giao nộp lại một ngày, hơn nữa còn góp một thi thể binh sĩ đến nhờ các vị cầu siêu giúp. Có điều nếu còn quá hạn, lúc đó ta cũng có phong tục của mình, sẽ đem cái đầu của các vị cùng toàn bộ dân chúng trong thành ra mà cũng tế binh sĩ. Mong các vị lưu ý. 』

Lá thư này khi đến tay Francesca thì đã dính đầy máu tươi, các mép đều bị nhăm nhúm cả.

Bởi vì thi thể viên sĩ quan Thánh Linh Quốc mà cô dự định đưa tới doanh trại địch để làm giảm sĩ khí đã bị chặt đầu, sau đó nhét phong thư vào miệng mà gửi tới..

Truyện Chữ Hay