Xung quanh Chris là mùi máu nóng và gỉ sắt đầy hoài niệm, đây chính là thứ mùi đã theo cậu hơn mười năm trên khắp các chiến trường. Cứ mỗi lần vung kiếm, máu tươi bắn lên chảy dọc thân kiếm, thứ mùi vị kích thích đó lại tràn ngập khoang miệng cậu.
Mùi của máu tạo ra một cảm giác ngọt ngào kì dị mà chính Chris cũng không biết giải thích thế nào. Thời gian qua ở Quân đoàn Trứng Bạc đã khiến cậu tựa hồ quên đi cảm giác này. Bởi vì khi ở bên cạnh Minerva, vai kề vai chiến đấu cùng cô, cậu chỉ cần tập trung bảo vệ Minerva bằng cả mạng sống - không cần phải đắm chìm trong mùi máu.
Nhưng mà, hiện giờ Chris đang chiến đấu một mình, chiến đấu như những ngày đơn độc trước kia.
Ngay khi mở cánh cửa Utiadea, cậu đã lập tức quay đầu lại, tiếp tục lao vào trận địa Thánh linh quốc quân.
Chris không muốn những người khác nhìn thấy cảnh tượng này. Cảnh tượng cậu mỉm cười cười thích thú trước những xác chết chất chồng như núi.
Cậu chạy dọc theo tường thành, vung kiếm vào bất cứ ai nhìn thấy trước mắt. Cùng với máu phun đỏ cả bức tường là những giọng nói càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dữ dội.
Trước đây là những tiếng rên rỉ.
Bây giờ là âm thanh ầm vang như sấm dậy.
[Địa Ngục Vương...]
[Hãy triệu hồi chúng ta!!!]
[Hãy đưa chúng ta ra khỏi địa ngục!!!]
[Hãy đưa chúng ta trở lại thế giới này!!]
Tiếng gọi của người chết không ngừng rên xiết trong đầu Chris. Nhưng cậu vẫn phớt lờ chúng, tiếp tục lao mình về phía trước tới bất cứ cánh cổng nào Quân đoàn sắp tấn công.
"Arghhh!!!!" "Quân địch tấn công toàn lực vào cổng chính, sắp không chống nổi rồi!!" "Mau tới chi viện!!!"
Tiếng chửi rủa, tiếng la hét, tiếng cầu cứu của lũ binh lính vang lên khắp chiến trường. Chris phóng tầm mắt về phía cổng Eno Moneta, phía bên ngoài là một đội kị binh hơn ngàn người, lá cờ bạc bay phần phật trong gió.
(Quân ta đánh đòn quyết định rồi!! Lần này là cổng chính!!!)
(Tốt, cứ làm y như lần trước thôi!)
Ba ngàn Thánh linh quốc quân ở quảng trường bị quân tinh nhuệ của Quân đoàn đột kích đánh vỡ, đội hình hoàn toàn rối loạn, quân sĩ bỏ chạy nháo nhào. Francesca lúc này đứng trong sảnh thánh đường, dùng thính giác phi thường của mình phán đoán diễn biến trên toàn bộ Nhà Thờ Lớn. rồi bằng tiếng đại phong cầm chỉ huy quân trong thành chặn đứng mọi đường tiếp viện.
Nhưng đúng lúc này, từ tháp chỉ huy xông tới một đạo quân mang cờ tím, xông ra giáp chiến với quân đột kích.
(Kì lạ, tại sao binh lực của chúng không bị phân tán?)
(Không lẽ chúng đoán được mục đích của chúng ta sao?)
Francesca cố tình lộ mặt cho Thánh linh quốc quân biết mình ở sảnh thánh đường, chính là để thu hút bọn chúng đến, tạo cơ hội tấn công vào cổng chính. Nhưng lúc này bọn chúng lại chuyển qua phòng thủ, xem ra hẳn đã có người nhìn thấu được kế hoạch này. Nếu như vậy quả thật không ổn, bởi Quân đoàn chỉ đông bằng một phần mười kẻ địch, nếu cứ thế này sẽ bị cắt ngang đội hình, tình thế chắc chắn đảo ngược lại!
(Không, hiện giờ mình không phải bận tâm tới việc này!)
(Mình muốn giết! Bất luận thế nào lúc này chỉ muốn giết các nhiều càng tốt!)
Chris đầu óc hoàn toàn mờ nhạt, nhằm hướng quân địch vừa xuất hiện mà lao tới. Trên bầu trời, ánh dương nhàn nhạt vừa xuất hiện đột nhiên vụt tắt, mặt trời phía xa cũng bỗng nhiên bị màn đêm che phủ, không trung tựa hồ như có gì đó vừa mở ra.
"Cái.... Tên này là---"
"Là Thực Tinh Chi Thú!!!"
"Ngươi vì tiền mà đi làm chó săn cho địch, tên súc vật!!!"
Tiếng chửi rủa của lũ binh lính hoàn toàn bị giọng nói của người chết che lấp. Chris vung kiếm gạt bay giáo của tên đi đầu, đoạn xoay cổ tay xả thẳng một nhát xuống vai hắn. Áo giáp sắt vừa gặp lưỡi kiếm thì đột nhiên tách ra làm hai, từng mảnh văng xuống đất, lưỡi thép không gặp vật cản lập tức cắt đôi tên lính, xẻ xuống tận bụng, máu văng ra nhuộm mặt đất thành một màu đỏ sậm.
"Ờ, đúng đấy! Ta chính vì muốn lấy mạng các ngươi nên mới tới đây!!!" Giọng Chris biến thành như tiếng gầm gừ, bóng tối trào ra từ Ma ấn, bao phủ cả một khoảng đất trong màn sương đen dày đặc.
"Tên---tên chết tiệt!! Quái vật!" "Chết đi, tên quái vật!!"
Lũ lính sợ hãi gào lên, vung giáo đâm thẳng tới.
Trong nháy mắt, bóng dáng màu đen tan biến vào không khí.
"Ah....."
Một tên lính khẽ há miệng như định kêu lên gì đó. Nhưng hắn đã không có cơ hội để làm điều này.
Tách.
Một nhát chém chạy ngang bụng cắt rời nửa thân trên của hắn. Khối thịt đẫm máu trượt ra và rơi bịch xuống mặt đất. Hai chiếc chân không còn sự sống khuỵu xuống và đổ ập lên trên lưng thứ đã từng là một con người.
"----cái gì?!!"
Thánh linh quốc quân sợ đến đờ cả người. Phía sau cái xác chết đầy tàn khốc, một kẻ toàn thân phủ đầy tử khí đen đặc đưa ngón tay từ từ trượt trên lưỡi kiếm dính đầy máu nóng.....Chris.
"Hắn từ khi nào mà------"
Vụt một tiếng, thân ảnh Chris lại biến mất. Cơn gió xoáy màu đen cứ thế cày quét khắp chiến trường, tàn ảnh của lưỡi kiếm lóe lên liên tục như sấm chớp. Cơ thể những tên lính bị cắt gọt từng phần một, máu phun đầy đất, giáo trụ bị chém đứt văng ra tứ phía, tiếng gào khóc đau đớn vang lên khắp nơi tạo thành một thanh âm rùng rợn đầy chết chóc.
"Nhanh....nhanh quá!!" "Hắn đâu rồi?!!" "Phía sau----Arghhh!!! Tay của tôi!!!"
Thánh linh quốc quân bị nuốt chửng bởi cơn ác mộng của máu và bóng tối. Chris di chuyển liên tục, vung kiếm liên tục không ngừng lại một khắc - cậu lúc này không còn có thể khống chế cơ thể của mình nữa. Mỗi khi đạp chân xuống đất, thân thể cậu trong nháy mắt biến thành hắc ảnh, để rồi xuất hiện sau lưng một tên lính nào đó, lưỡi kiếm cắt xuyên qua da thịt như cắt bông, chém nát giáp trụ như xé vải. Nhưng cũng cứ mỗi lần di chuyển như thế, những giọng nói như biến thành hơi lạnh buốt thấu xương chảy vào trong đầu Chris, gây nên những cơn đau kinh khủng, tứ chi hoàn toàn tê liệt.
(Mình không thể ngừng lại được!!)
(Lúc này mình chỉ muốn giết..... chỉ muốn giết nhiều hơn nữa!!!)
(Giết..... giết.....giết......giết......GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT!!!!!!!!!!)
Bõm.
Chris cúi xuống. Chân cậu ngập trong vũng máu.
(Đây là....)
Mặt đất đầy xác người.
Vũ khí trải đầy đất.
Bầu trời đỏ thẫm một màu huyết dụ.
Khung cảnh đã quá quen thuộc với cậu hơn mười năm qua.
(Cánh cửa đó..... Tại sao giờ mình mới nhìn thấy?)
Chris đưa tay chạm vào cánh cửa sắt đen dính đầy máu khô.
Ngay khoảnh khắc đó, cả thế giới xung quanh biến loạn - ánh sáng và bóng tôi hoán đổi cho nhau, ánh rạng đông ở phía xa biến thành nhật thực, bóng đem phóng ra từ mặt trời bao trùm cả mặt đất. Máu cuộn xoáy lại như gió lốc, phóng thẳng lên trời cao-----giống như một con đại bàng đỏ thẫm đang tung cánh.
[Kêu gọi chúng ta----]
Nhiều giọng nói bây giờ đã hợp lại thành một, đồng nhất vang lên ầm ầm giữa chốn hư không.
(Đây....cảnh tượng này.....)
[Hãy triệu hồi chúng ta!]
[Hãy đưa chúng ta ra khỏi địa ngục này, và chúng ta sẽ phục tùng ngươi!]
(Mình...biết đây là thứ gì.....)
[Hãy đưa chúng ta tới thế giới này!]
[Hãy mở cánh cổng đó ra!]
(Đúng rồi....)
(Mình vốn dĩ đã ở đây.... từ lâu lắm rồi!)
[Hãy mở ra cánh cổng địa ngục-----Địa Ngục Vương!!!]
"GUARGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Chris ngửa đầu lên trời, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm của dã thú, như phá tan cả trời đất. Vòng vây quân lính xung quanh không ai bảo ai nhất loạt lùi lại, khuôn mặt vặn vẹo trong sự sợ hãi kinh hoàng.
Chris giơ thanh kiếm lên, Ma ấn trên tay phát ra ánh sáng chói lòa, rồi trong chớp mắt nổ tung thành bóng tối. Màn sương đen cuộn xoáy lại như gió bão, phóng ra tứ phía, bao phủ cả chiến trường, biến buổi rạng đông thành như lúc nửa đêm. Mặt đất rung chuyển, từ hư không phát ra hàng trăm ngàn tiếng gầm gừ không ngớt.
"Quái vật.... quái vật!!!! Chạy đi!!!!"
Tất cả Thánh linh quốc quân mất hết ý chí chiến đấu, đồng loạt quay đầu bỏ chạy, miệng gào thét điên cuồng.
"Chết tiệt...." Giulio từ trên mái hiên nhảy xuống, lao lên phía trước hét lớn: "Giữ vững đội hình!! Chết tiệt, giữ vững đội hình!!!!"
"Ngài Giulio!! Tại sao lúc này còn phải phòng thủ cổng chính?!!" Viên kị sĩ đứng cạnh không nhịn được kêu to.
"Đúng vậy!! Chỉ huy quân địch không phải ở trong sảnh thánh đường sao?!!"
"Lũ ngu này!" Giulio nghiến răng, "Kẻ địch đang ở trước mặt còn nói đến chuyện truy kích chỉ huy nữa!!!"
Giulio lớn tiếng quát lại, nhưng tiếng đàn vang vọng khắp Nhà Thờ Lớn át hết mọi âm thanh, khiến giọng của cậu cũng nhanh chóng chìm đi.
(Không, không chỉ có tiếng đàn!)
(Đây------)
"------!!!"
Đột nhiên toàn thân Giulio lông tóc dựng đứng, hai chân bất giác rung lên bần bật. Âm thanh vọng tới hoàn toàn không phải của con người - nó là tiếng gầm rú của dã thú đói khát, kinh khủng hơn là không chỉ có một------cậu vội vàng quay người lại. Cảnh tượng đập vào mắt khiến Giulio gần như đóng băng.
"Ah...."
Từ khi nào mà mặt trời đã biến mất. Cổng chính lúc này bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, màn đêm phủ xuống Nhà Thờ Lớn như một chiếc quan tài.
(Là.... Christopher!!)
Kẻ mang Ma ấn đã bộc phát sức mạnh của mình, giờ đứng giữa chiến trường đầy tử khí. Hai mắt cậu không còn lòng trắng - hốc mắt bị lấp đầy bởi bóng tối đen ngòm, giương cao thanh trường kiếm chỉ thẳng về phía trước. Đứng phía sau Chris là một đám sinh vật quỷ dị gầm gào như dã thú, thân hình bết máu khô, mắt trắng dã, mặc áo giáp bị chém rách tả tơi-------Thánh linh quốc quân.
Tất cả những kẻ đã chết, giờ tập hợp lại dưới kiếm Chris tạo thành một binh đoàn ma quỷ.
"Làm sao mà-----"
Lưỡi kiếm vung xuống.
Những người chết như hổ đói được tháo xích, điên cuồng gầm lên lao tới. Thánh linh quốc quân cũng sợ hãi đến cuồng dại, vứt bỏ vũ khí chạy bán sống bán chết, miệng gào thét đầy khiếp đảm.
"Cái gì thế này!!!!" "Dừng.... mau dừng lại!!!" "Chúng ta cùng phe mà, này!!!!"
Đám tử binh tốc độ hơn hẳn người thường, trong chớp mắt đã áp sát được lũ tàn quân, đồng loạt vung kiếm phóng thương tàn sát. Cánh tay của những kẻ không còn hơi thở đều đều vung xuống, máu huyết thấm đẫm chiến trường. Cùng lúc đó, những mũi tên bọc trong sương mù đen trút xuống như mưa, mỗi mũi tên cắm xuyên qua ba bốn tên lính.
"Arghhhh!!!!"
"Chuyện gì thế này?!!! Cả cung thủ cũng....."
Quảng trường rơi vào hỗn loạn tột độ, tiếng gào thét lúc này không còn phân biệt đâu là giọng người, đâu là giọng quỷ nữa.
"Chết....chết tiệt!!! Đừng có chỉ đứng đó đợi chết!!! Chống cự lại đi!!!"
"Không được!!! Lũ này... có giết cũng không chết!!!"
Những người cố gắng chống trả hét lên trong vô vọng. Những tên tử binh cứ lừ lừ lao tới, cho dù bị cắt đứt tay đứt chân vẫn còn cố dùng hàm răng để cắn trả.
(Đây là..... sức mạnh của vua tử giới.....)
"Cái gì thế kia..... Bọn họ là Thánh linh quốc quân? Tại sao lại đánh lẫn nhau?" "Lũ này điên rồi!!" "Không thể tùy tiện xông ra được!!"
Lính Quân đoàn cũng đã tới, tất cả đứng sững như trời trồng, nhìn vào khung cảnh kinh hoàng trước mắt mà cứng họng không biết đang mơ hay đang tỉnh. Họ đứng chắn giữa Giulio và quảng trường, nhưng lúc này cậu chỉ còn một ý nghĩ. Thánh kiếm bạc trong bao tuốt ra, tiếng kim loại kêu lên lạnh ngắt.
(Tình hình này là hắn tấn công không phân biệt địch ta rồi.)
(Nhưng lúc này không thể bỏ chạy được. Mình phải....)
(....GIẾT HẮN!!)
Giulio vung kiếm, lao thẳng về phía bãi chiến trường cuồng loạn, toàn bộ sát ý tập trung vào kẻ đứng chính giữa - con quái vật mang Ma ấn của Địa Ngục Vương.
※
Khi Minerva tới được quảng trường, nơi này đã biến thành một địa ngục chìm trong bể máu. Bên trên mặt đất lầy lội đỏ ngầu là những tên Thánh linh quốc quân đã chết đang điên cuồng chém giết, miệng cười man rợ. Mùi máu nồng nặc khiến cô buồn nôn, vội đưa tay áo trắng lên che mũi, hai chân run rẩy: "Đây.... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Chỉ huy đội cung thủ của Quân đoàn Trứng Bạc chạy tới, xanh mặt lắp bắp: "Meena, có chuyện gì đó lạ lắm! Bọn chúng bỗng nhiên phát điên lên, rồi----Này, Meena!!"
Minerva chưa nghe hết câu đã chạy vụt đi, lao thẳng về phía có bóng tối dày đặc nhất.
(Chris!!)
Cô chạy qua những tên lính đang dãy chết, dẫm lên những lá cờ tím nằm ngổn ngang trên mặt đất, liên tiếp vung kiếm mở đường phóng tới. Những tên tử binh tuy có bị cắt đứt cũng không chết, nhưng đối mặt với lưỡi kiếm khổng lồ như gió bão của Minerva thì lần lượt bị quật nát không còn mảnh xương cốt. Đúng lúc này, một cái bóng màu trắng từ đằng sau lao đến, cũng nhằm hướng Chris. Kẻ này tay cầm trường kiếm bạc, đột kích qua hàng ngũ của Quân đoàn, lao thẳng vào đám tử binh - thanh kiếm vung lên uốn lượn như gió thoảng, nhưng toàn bộ những kẻ xung quanh đều bị quật ngã.
"Tên kia... là ai vậy?"
"Những người xung quanh không ai chạm vào hắn được.... ảo giác sao?"
Minerva đột nhiên khẽ rùng mình. Tên kị sĩ tóc bạch kim đối mặt với những nhát chém từ bốn phương tám hướng, chỉ trong khoảnh khắc xoay người vung kiếm nhanh như điện xẹt, lưỡi kiếm cắt qua không trung đâm nát chân từng đối thủ khiến chúng gục xuống. Nhìn qua cũng biết là hắn đang dùng chiến thuật tấn công vào chân để cắt đi cách di chuyển của lũ tử binh mà không cần phải giết. Những thứ khiến cho Minerva cảm thấy lo sợ không phải sức mạnh của kẻ kia, mà là-----
(Kiếm pháp này giống hệt như người đó..... không lẽ------)
(Không được, để sau đi, lúc này không thể nghĩ sang chuyện khác !!)
Minerva lắc đầu, tay nắm chặt thanh cự kiếm.
(Tên kia rõ ràng muốn giết Chris!!)
"Mau tỉnh lại đi!! Các ngươi là binh lính của Thánh linh quốc, chẳng lẽ không nhớ gì sao?!!!"
Giulio hét lớn, cố gắng đánh thức những tên lính xung quanh, nhưng tất cả bọn chúng đều không phản ứng gì, đôi mắt trắng dã vằn lên tia máu, vẫn điên dại nhào tới.
Những người này tấn công không chút do dự, Giulio cũng không còn cách nào khác là dốc toàn lực đáp trả. Cậu nghiêng người né lưỡi kiếm vừa phóng tới, chém dọc xuống cắt đứt chân đối thủ rồi đạp hắn xuống đất. Ngay bên cạnh, một tên vung rìu xông tới, Giulio suýt soát cúi đầu tránh được, lưỡi rìu cắt đi vài sợi tóc. Cậu xoay lại tiện tay rút luôn thanh kiếm của tên tử binh vừa ngã xuống, ghim chặt tên cầm rìu xuống đất. Cứ như vậy Giulio tiến dần vào chính
giữa đội quân chết chóc, nhìn thấy một bóng người màu đen toàn thân bao phủ sương mù. Người này hai mắt trống rỗng, nhìn qua không khác gì đã chết, tay cầm trường kiếm, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ--------tựa hồ chính là tên người chết.
"Christopher.......!!!!!"
Giulio còn cách vài mét, Chris đột nhiên ngẩng đầu lên, Ma ấn lóe sáng, đôi mắt sâu hun hút cũng chiếu thẳng vào kẻ trước mặt, tức thì bóng đêm trào tới, bao bọc tứ chi Giulio.
(Không sai được, sức mạnh này......)
'Quỷ khí' áp đảo trước mặt Giulio lúc này tựa như một trận tuyết lở ầm ầm đổ xuống ngay trước mặt khiến cậu toàn thân bất động. So với nó, sức mạnh của Deynorius đúng là chỉ đáng đem ra làm trò trẻ con.
[Trấn áp] của hắn mặc dù đúng là tạo ra sự sợ hãi tột độ khiến người ta phát cuồng phát dại, nhưng lần đó Giulio vẫn có thể dung ý chí mà kháng cự - ngược lại, thứ bao vây cậu lúc này là một thứ xiềng xích mê hoặc khiến cho thần thức như bị dập tắt, ý thức mờ dần, rõ ràng không sớm thì muộn sẽ bị cướp đi tâm trí, trở thành một cái xác không hồn.
Nhưng kể cả như vậy------
"Chết tiệt….. Chỉ bằng thứ này......Chỉ bằng thứ này là chưa đủ đâu !!!!!!"
Giulio cố gắng lê bước trên mặt đất, dồn toàn bộ sức lực còn sót lại xông tới – Chris im lặng, lạnh lùng vung thanh trường kiếm lên, Ma ấn trên tay lóe sáng. Hai lưỡi kiếm đụng vào nhau, tia lửa bắn ra tứ phía, đồng thời Giulio bị đẩy văng lại.
"Ta phải giết ngươi...... tên ác ma!!!!! Ta phải giết ngươi để bảo vệ Silvia !!!"
Bạch Tường vi Kị sĩ nghiến răng gào lớn, trong đầu chỉ tập trung nghĩ về Silvia. Bởi nếu không làm như vậy, thứ bóng tối quỷ dị kia sẽ chiếm lấy tâm trí cậu. Kiếm của hai người chạm nhau chan chát, âm thanh sắc lạnh vang lên như cứ vào da thịt. Chris xoay người đâm mạnh, hất Giulio văng vào tường thành. Giulio bị đập đầu vào đá, hai mắt nổ đom đóm, đúng lúc này một kiếm của Chris lại chém tới, cậu liều mạng dùng chuôi kiếm đỡ đòn. Dư lực mạnh kinh hồn ép mạnh người Giulio vào bức tường, lục phủ ngũ tạng gần như bị đè nát, cánh tay cầm kiếm đứt gân, tóe máu đỏ cả tay áo. Giulio nén đau nhảy sang bên cạnh, ai ngờ thân ảnh Chris lại bỗng dưng biến mất, lưỡi kiếm đột nhiên xuất hiện từ trên đầu Giulio chém xuống. Cậu nghiến răng nghiêng người, lưỡi thép lạnh lẽo cắt xuyên qua áo giáp, cắm ngập vào vai trái. Chris mắt vẫn không chút thần thái, rút kiếm về chém thêm nhát nữa.
Ba nhát, bốn nhát,..... Giulio dồn toàn lực cố gắng chống đỡ những đòn tấn công như sấm sét. Cậu lúc này không còn đủ sức để né tránh, cánh tay trái cũng đã tê liệt. Chris bất ngờ xoay kiếm chém vòng từ dưới lên, cắt đứt chuôi kiếm của Giulio, còn dư đà hất bay cậu về phía sau.
Giulio bị ném văng đi, ngã vào một vũng máu lẫn bùn đất lầy lội.
(Mạnh quá..... Mình thậm chí còn không gây cho hắn nổi một vết xước......)
(Chết tiệt!!!!)
Đột nhiên, có tiếng la lớn khiến Giulio giật mình ngẩng đầu lên:
"Ngài Giulio!!" "Nhân cơ hội này giết hắn!!" "Ngài Giulio, chạy đi!!"
Có lẽ do Chris đang tập trung vào Giulio mà 'bóng tối' quanh cậu tạm thời bị suy yếu, ba kị sĩ của Thánh linh quốc quân từ đằng sau lao tới, vung thanh kiếm hai lưỡi trên tay thẳng xuống gáy Chris đang không chút phòng bị.
Lưỡi kiếm dài hai mét sắp sửa cắt nát hộp sọ. Nhưng------
"Ah!!!?"
Cảnh tượng diễn ra khiến Giulio kinh hoàng.
Vẫn đứng yên không quay đầu lại, Chris dùng tay phải bắt lấy lưỡi kiếm, đưa tay trái bắt lấy nốt lưỡi rìu của tên kị sĩ bên cạnh, đoạn nhanh như cắt bắt chéo hai vũ khí, chuẩn xác cản mũi thương vừa đâm tới. Cậu trừng mắt xoay mạnh, hai vũ khí bị lực xoáy quá lớn tác động thì lập tức vỡ nát, cánh tay hai tên kị sĩ cũng nổ tung, đồng loạt ngã khuỵu xuống đất ôm tay gào thét. Tiếp theo chỉ thấy một chuyển động như cuồng phong bộc phát, ba cái xác vỡ nát đã văng ra xa.
(Tên này.... không còn là người nữa rồi....)
Chris cắm thanh kiếm xuống đất, chậm rãi ngửa đầu lên. Bóng tối bao phủ bầu trời, từ không trung vọng ra vô số tiếng vong linh than khóc, âm thanh lúc ầm ầm như sấm, lúc lại lạnh buốt xoáy sâu vào trong đầu người nghe.
Đó là âm thanh của sinh mệnh xoay vần.
Hai kị sĩ nằm trong vũng máu đột nhiên run rẩy. Máu trên áo giáp của họ sôi lên, phát ra âm thanh như dã thú gầm gừ.
"Ah ah..... AHHHHHHHH!!!!!!!!"
"Dừng... dừng lại!!! Làm ơn dừng lại!!!!!"
"Đau-đau quá!!!!!! Cái gì thế này!!!!!"
"Không, không, khônggggggggggg!!!!!!!!!!!"
Mặt đất rung chuyển ầm ầm, máu khắp chiến trường đồng loạt khởi lên từng đợt sóng đỏ ngầu. Giulio quay đầu lại, kinh hoàng nhận thấy không chỉ Thánh linh quốc quân còn sót lại mà cả lính Quân đoàn gần đó cũng bị cuốn vào con sóng chết chóc đó. Máu tươi đục thủng giáp sắt, ngấm vào trong cơ thể họ-----người bị dính vào lập tức lăn lộn gào thét đau đớn. Mặt đất đỏ thẫm tách đôi ra, như hàm răng của một con dã thú khổng lồ, nuốt chửng cả chiến trường.
(Đây là.... cổng địa ngục sao?)
Giulio - không hiểu vì sao không bị cuốn vào vòng xoáy - gắng gượng cầm kiếm đứng lên. Chuôi kiếm đã bị cắt tan tành, bởi vậy cậu chỉ còn cách nắm thẳng vào lưỡi kiếm. Lòng bàn tay bị cứa chảy máu, nhưng tâm trí Giulio lúc này không còn đủ rảnh rang để chú ý tới cơn đau nữa. Cậu tập trung toàn bộ sức tàn còn sót lại, lê bước trên mặt đất mà đi tới, hai bàn chân nặng như đeo xiềng sắt.
(Mình.... phải giết hắn..... Nhất định phải giết hắn......)
(Bằng không tất cả sẽ chết...... Mà ngay cả Silvia cũng......)
"Địa Ngục Vương..... Orcus....."
Cổ họng đầy máu khẽ nói ra tên của kẻ trước mặt. Lúc này cậu không còn quan tâm nó là cái tên cấm kị nữa.
"Tên ác ma...... trở về cái vực thẳm của ngươi đi!!!!!"
Dồn toàn bộ sức bình sinh, Giulio vung lưỡi kiếm xuống.
Đúng lúc này----
"Chris!!!!"
Một ngọn lửa rực rỡ xuất hiện.
Tóc đỏ, áo trắng, tay cầm cự kiếm, đôi mắt đen sẫm.
(Là.... Silvia?)
Giulio trong giây lát chợt hiện lên ý nghĩ đó. Nhưng cậu lập tức gạt suy đoán này sang một bên - gương mặt nghiêm nghị này chắc chắn không thuộc về cô gái cô độc trong cung cấm đó.
Nó là khuôn mặt của một ý chí đã được tôi luyện trên chiến trường.
Chris hơi thở đầy mùi máu tươi, luồng khí đen toát ra quấn lấy cô gái, nhưng bị một lực vô hình nào đó giữ lại, chỉ vừa vặn thổi qua những sợi tóc đỏ như ánh rạng đông của cô.
(Là tiểu thư.... Minerva.....?)
Minerva quay đầu lại nhìn Giulio, nói khẽ: "Tên này là tù binh của tôi, người khác không được nhúng tay vào."
"Không được...." Giulio hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố nói ra thành tiếng, "Minerva tiểu thư...... cô không được liều lĩnh! Chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao? Hắn là quái vật, là [Thực Tinh Chi Thú], cho dù cô có được dòng máu nữ hoàng bảo hộ cũng không thể......"
Minerva không nói gì, ánh mắt chợt dừng lại ở sợi dây buộc tóc trên đầu Giuio: "Anh là..... người quen của Silvia?"
Giulio giật mình, chợt nhớ lại----ngày hôm đó dây buộc tóc của cậu bị con sóc gặm rách, Silvia đã đưa cho cậu sợi dây này.
"Đúng vậy!! Minerva tiểu thư, kẻ này------tương lai hắn sẽ nuốt sống luôn cả cô và Silvia!!! Tôi tới đây chính là để giết hắn!!! Bằng không cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cô cũng sẽ------"
"Câm miệng lại!!!" Ánh mắt Minerva chợt thoát cái trở nên sắc bén, ".....Không liên quan tới anh."
Giulio định nói gì đó, nhưng đột ngột một tấm sắt dày cắm phập xuống đất ngay trước mặt cậu - chính là thanh cự kiếm của Minerva.
"Minerva tiểu thư!!!"
Giulio cố gắng gào lên.
(Không được, hắn sẽ giết........)
Minerva dẫm vào vũng máu trên mặt đất, chậm rãi bước tới, Chris cũng ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng chiếu thẳng vào cô. Tròng mắt cậu vẫn giữ màu đen của bóng đêm, nhưng giờ chính giữa là con ngươi đỏ quạch như máu, huyết quang toát ra khiến người ta lạnh xương sống. (trans: wey wey đợi chút, đấy là mắt ghoul hả? :V)
"Chris....." Minerva thì thào cất tiếng gọi
"Minerva tiểu thư!! Làm ơn lùi lại!!"
Giulio ở phía sau không ngừng gào lên, nhưng lúc này âm thanh đó không còn lọt vào tai cô được nữa,
Hai cánh tay của Chris giơ lên, bám lấy vai cô như người chết đuối - đột nhiên đội mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi toát ra nhân tính, đôi môi khẽ mấp máy.
"....Miner....va....." Chris khó nhọc dằn từng tiếng, "Minerva..... làm ơn.... giết....tôi..... đi....." Tứ chi cậu run lên bần bật, xem chừng chỉ nói thôi cũng gây ra đau đớn cực độ.
(Giết…. anh sao?)
(Tôi…… Nhưng tôi……)
“-----giết tôi đi!! Minerva! Nhanh lên! Lúc này tôi còn có thể khống chế được nó…… Nhưng….. Làm ơn…… Nhanh lên!!!!”
Chris tuyệt vọng gào thét, hai tay quằn quại, nửa như muốn giữ yên, nửa như muốn xé tan tành con người trước mặt
(Nhưng……)
Minerva lắc đầu.
“Tại….. sao…. chứ….?”
Minerva im lặng. Cô bước tới, dang hai tay ôm lấy Chris vào ngực.
Những ngón tay điên cuồng cắm phập vào bả vai Minerva, máu chảy ra ròng ròng. Nhưng cô vẫn nhịn đau, siết chặt hai cánh tay đang ôm Chris.
(Khi đó cho dù bị Cornelius thao túng, anh vẫn vì cứu tôi mà cắn rách cả tay mình…..)
Ngón tay Chris càng lúc càng đâm sâu vào da thịt. Minerva khẽ nhăn mặt – máu đã chảy ướt đẫm tay áo.
(…..vì thế bây giờ chắc chắn anh có thể nghe thấy tôi mà!)
“Chris!!”
Minerva ghì chặt đầu Chris vào trước ngực, hét lớn như sắp bật khóc.
“Nghe cho kĩ đây!! Anh là của tôi, sống chết gì cũng là do tôi quyết định!!!”
Cơn đau cào xé Minerva, giọng của cô run rẩy, hai đầu gối cũng sắp khuỵu xuống đất. Lúc này cô còn không rõ là ai đang giữ ai nữa.
“Đã nghe thấy chưa hả?!! Anh chẳng có quyền gì mà bắt tôi giết anh cả!!! Anh chẳng có quyền gì mà rời bỏ tôi cả!!! Anh không được đi….. không được đi hoặc tôi sẽ không bao giờ tha thứ đâu!!!”
Chris toàn thân nóng rực, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm thét vang cả đất trời, bóng tối xung quanh hết cuộn xoáy lại nổ tung, không gian cũng như bị bóp méo.
(Vẫn chưa nghe thấy sao?)
(Chris….. hoàn toàn không nghe thấy gì sao?)
“Chris!!! Tên ngốc, tên ngốc tên ngốc tên ngốc!!!! Tỉnh lại….. tỉnh lại đi mà!!!! Anh không thể thua cái con thú chết tiệt này được!!! Chris!!!!”
Lúc này tâm trí Minerva đã mờ đi, trong miệng nói gì cũng không rõ nữa.
“Anh không được…… không được đi!! Đừng đi mà!!!! Tại sao, tại sao lại như thế này chứ?!!! Anh định lấy cái cớ này để bỏ tôi lại sao?!! Tôi không…..tôi không muốn như vậy!!!! Chris!!! Làm ơn, tỉnh…. lại…… đi mà……. Chris…..”
Đầu gối Minerva không còn đủ sức đứng thẳng nữa. Cô ôm lấy Chris, hai người từ từ gục xuống.
Nhưng đột nhiên cô nhận ra gì đó.
(Tiếng…. gầm gừ….. biến mất rồi?)
Âm thanh của đại phong cầm vẫn đang vang vọng.
Chris gục đầu xuống vai Minerva, kéo ý thức cô trở về hiện thực.
Biển máu xung quanh đã biến mất. Khắp nơi chỉ còn những xác chết la liệt chất chồng như núi trên bãi cỏ dập nát, cùng với mùi máu tươi nhầy nhụa trong không khí.
(Ảo ảnh sao…..?)
Cô muốn tin là như vậy – nhưng cơn đau trên vai lúc này vẫn còn nhức nhối.
Khung cảnh kinh hoàng vừa rồi…. là thật.
Mí mắt Chris khẽ nhấc lên. Tầm nhìn của cậu bị che phủ bởi mái tóc dày đỏ thẫm đầy quen thuộc đang rối tung. Cậu gắng gượng ngẩng đầu dậy, nhìn vào đôi mắt đen láy đẫm lệ.
“….Mi…nerva….” Cổ họng cậu khô khốc, âm thanh cũng trở nên mơ hồ, “….Tôi…..”
Khoảnh khắc đó, khi cánh cửa mở ra, những người chết đột ngột sống dậy, đồng thời bóng tôi sụp xuống bao trùm lấy Chris. Cậu đã tự nhủ phải kiềm chế, nhưng ngay cả ý nghĩ cũng bị âm thanh của quái thú và người chết át đi mát. Ngay vào khoảnh khắc cậu gần như bị nuốt chửng vào bóng tối, một giọng nói đã kéo cậu trở về, đó là------
“…..Tôi…. nghe thấy rồi……Cô…..gọi tôi phải không…..?”
Minerva không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ nấc lên.
(Vừa rồi…..)
(Nếu không phải nhờ cô ấy…… mình đã không còn trở lại bình thường được nữa rồi….)
Chris đột nhiên cảm thấy hơi ấm, chợt nhận ra mình đang tựa vào ngực Minerva.
Nhịp tim của cô lúc này đập gấp gáp như đang hoảng sợ.
(Mình rốt cuộc….. đã mở ra thứ gì?)
(Chính xác thì mình là thứ gì chứ?)
Chris run rẩy đưa tay chạm lên trán. Ma ấn vẫn còn lưu lại hơi nóng cho dù không còn phát sang. Khoảnh khắc chạm tay vào nó, Chris chợt run bắn như bị điện giật. Hình ảnh tàn sát vừa rồi chảy vào trong đầu cậu, rõ ràng từng chút một.
“….Tôi…. đã làm gì vậy?”
(Mình đã giết bao nhiêu con người rồi?)
(Không những tàn sát quân địch mà còn tấn công cả đồng đội nữa….)
(Mình còn sống, nhưng….. Tại sao mình không bị giết luôn cho rồi chứ?)
Tầm nhìn của Chris đột nhiên xoay 90 độ, lưng cậu đập mạnh xuống đất. Minerva vừa đứng bật dậy, mắt đỏ hoe, hai bàn tay run run nắm chặt.
“…..Minerva?”
Cô gái tóc đỏ cúi phắt xuống, túm lấy cổ áo cậu nhấc bổng lên.
“Tên ngốc này!!!! Đồ ngốc!!!”
Minerva miệng hét lớn, tay nắm chặt cổ Chris khiến cậu xém tí nữa tắc thở.
“Anh, tại sao lúc nào cũng liều lĩnh như vậy chứ?!! Lỡ như….. lỡ như anh chết thì tôi biết phải làm gì đây hả?!! Ư…. Để tôi trong bộ dạng này….. Tên đần độn ngốc nghếch!!!! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốccccccccc!!!!!!!!”
“E-E-Eh, khoan….. tôi không thở được!
”Ah---“ Minerva đỏ mặt quảng Chris xuống đất, đoạn quay phắt đi, “….Thôi đứng dậy đi!! Trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu đấy!”
Cô loạng choạng đứng dậy, Chris cũng vội vàng nhỏm lên theo, nhưng tứ chi hoàn toàn mất cảm giác, đồng thời cơn đau từ trán đột ngột truyền đi khắp cơ thể khiến cậu khuỵu xuống - xem ra đây là hậu quả sau khi sử dụng Ma ấn hết công suất như vừa rồi. Minerva thở dài, nhìn cậu và khẽ nở một nụ cười: "Tôi sẽ ổn thôi mà, cứ nghỉ đi. Anh đã làm tốt lắm rồi."
Những tiếng bước chân ngày càng dày đặc - Quân đoàn Trứng bạc tập hợp lại trước quảng trường. Tiếng đại phong cầm chuyển từ giai điệu dữ dội của Khúc ca Phẫn Nộ sang một thanh âm trầm hùng đầy uy nghiêm - Thánh ca Palkai. Tiếng đàn ngân vang, lên đến tận bầu trời xa tít tắp.
Xung quanh trở lại thành chiến trường, âm thanh chém giết tràn ngập khắp nơi. Màu cờ bạc của Quân đoàn phủ kín Quảng trường. Binh lính Thánh linh quốc không còn ý chí chiến đấu, cuống cuồng bỏ chạy.
"Lui lại! Mau lui lại!"
"Trở về thánh đường đã!"
"Chạy nhanh không chết bây giờ!"
(Ah..... lối chính hoàn toàn vỡ rồi.....)
Giulio rên rỉ tuyệt vọng.
Minerva dẫn theo một tiểu đội trấn giữ cổng chính, đưa lính tới mở hoàn toàn ra. Chốt kim loại bị gỡ bỏ, cánh cửa gỗ khổng lồ từ từ chuyển động, ánh mặt trời từ bên ngoài hắt vào khiến Giulio không khỏi lấy tay che mắt.
Âm thanh từ phía ngoài như có cả vạn đại quân xông tới, khiến cậu gần như phải đưa tay lên bịt tai lại.
"Cái gì-------Đây là......."
Hàng vạn người đổ vào Nhà Thờ Lớn, cuồn cuộn như nước triều dâng. Tiếng ca hòa cùng tiếng đàn, tạo nên một thanh âm hùng tráng vang vọng hàng trăm dặm.
"Là dân chúng ngoài thành sao?!"
"Bọn chúng làm gì ở đây chứ?!"
"Chuyện này sao có thể-------"
Thánh linh quốc quân phía sau Giulio kêu lên sợ hãi. Đối mặt với Quân đoàn đã đủ thảm khốc, giờ còn xảy ra bạo loạn - cấp trên lại không cho phép tấn công dân thường - tình thế này phải nói là quá sức tuyệt vọng rồi.
Những người dân tràn vào, tay giơ cao đồng loạt hô lớn
"Muôn năm! Muôn năm!"
"Zaccaria muôn năm! Chư đại thánh thần muôn năm!"
"Thánh nữ Zaccaria muôn năm!"
Trên quảng trường đầy tiếng hoan hô của dân chúng. Bản Thánh ca đã kết thúc. Thánh linh quốc quân tuyệt vọng nhận ra mình bị bao vây bởi hàng vạn con người, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.
(Ah.... Chúng ta thua rồi...... Hoàn toàn thua rồi.....)
(Có cái loại chiến thuật này sao.......)
(Cô gái này thực sự là thánh nữ.........hay ma nữ....?)
Trên ban công tháp chỉ huy, một cô gái với mái tóc vàng rực như mật ong bước ra. Đi sau là một người đàn ông cao lớn mặc giáp đen, và một gã trai râu ria lởm chởm đeo kính cận.
Francesca da Zaccaria đưa tay lên, dõng dạc nói lớn: "Thánh địa Palkai..... Princinopolis đã tự do!!"
Tiếng đại phong cầm hùng tráng lại vang lên, tràn ngập vào từng ngõ ngách cùng tiếng reo hò.
Một lá cờ tím đổ xuống.
Bài ca ai oán của ngàn vạn linh hồn đã kết thúc.