Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

tiếng gọi từ cõi chết (chưa edit)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những tòa tháp đen nhọn hoắt sừng sững trong đêm tối. Nhìn từ phía ngoại ô, Nhà Thờ Lớn trông như bị một tấm màn đen khổng lồ từ từ bao phủ. Một vài tháp chuông và lễ đường đang xây dựng dở từ rất lâu vẫn ở nguyên hiện trạng, gạch đá ngổn ngang. Ánh đèn mờ mờ hắt ra từ một vài căn nhà dưới phố.

Đây chính là Princinopolis - nơi được tín đồ đạo Palkai tôn là 'Đất Thánh'. Mặc dù tín ngưỡng của người dân nơi này đã giảm sút trầm trọng, Thánh linh quốc quân vẫn chọn đây

là mục tiêu tấn công đầu tiên, đội quân bí

mật của Zaccaria cũng lấy nó làm điểm tập kích.

Nguyên nhân kì thực rất đơn giản - Princinopolis dù có tàn tạ thì vẫn là thủ phủ tinh thần của giáo phái Palkai cũng như gần như toàn bộ người dân Bảy nước Phương Đông. Bất cứ ai từng đi hành hương nơi thời hưng thịnh sẽ phải kính sợ trước uy thế trang nghiêm của nó. Thánh linh quốc nếu chiếm đóng hoàn toàn được Princinopolis thì coi như cũng khuất phục được tinh thần của dân Bảy nước Phương Đông, tương tự nếu Zaccaria chiếm lại được Nhà Thờ Lớn dưới danh nghĩa Tổng giám mục sẽ khiến cho rất nhiều người ủng hộ mình.

(Mà, quên việc thủ thành đi.)

Giulio ngồi trên lưng ngựa, tay nắm chặt dây cương.

(Việc của mình bây giờ là giết chết tên Christopher.)

Cậu nhìn ra phía cảng biển, nơi Quân đoàn Trứng Bạc đang bí mật đóng quân.

Nhà Thờ Lớn vốn không phải chỉ là một nhà thờ, nó còn là một pháo đài kiên cố ngang ngửa với thành của các lãnh chúa. Đường phố bên ngoài chằng chịt ngang dọc không theo quy tắc, muốn tiến quân vào phải đi qua rất nhiều khúc quanh, địa điểm có thể đặt phục binh nhiều vô kể. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.

『 Nếu như tàn phá Thánh địa, tất sẽ bị thần linh trừng trị. 』

Một năm về trước, người dân nơi đây đã nói như vậy khi đối mặt với hai vạn đại quân của Thánh linh quốc.

『 Nơi này là vị trí chư thần trú ngụ, lũ các người không được phép động binh. Có giỏi thì tàn phá hết tất cả thành thị quanh đây xem, chắc chắn sẽ bị trời phạt!! 』

Những lời này tất nhiên khiến binh lính Thánh linh quốc quân tức giận tột độ, nhưng hoàng gia vẫn hạ lệnh không được cướp phá làng mạc xung quanh. Không phải họ sợ bị trời phạt hay gì, mà là do người Thánh linh quốc đa phần từng là tín đồ Palkai, nếu hành xử không cẩn thận có thể gây ra bạo loạn. Giữa lúc đó mà phải chống cả thù trong lẫn giặc ngoài, chắc chắn sẽ không thể xử lí được.

Kết quả là Thánh linh quốc quân không thể tiến quân với số lượng lớn, càng không thể sử dụng vũ khí công thành, mà chỉ có thể đánh theo từng đạo quân nhỏ - rốt cuộc bị lính trên tường thành xử đẹp. Trận chiến dằng co như thế suốt hai tháng trời, quân lương của Thánh linh quốc cũng sắp cạn kiệt.

Nhưng giữa lúc chuẩn bị rút quân, vị tướng chỉ huy đã cố gắng cầu may, thử dùng con bài cuối cùng - ai ngờ lại thành công tuyệt đối. Một đội lính nhỏ được giao nhiệm vụ lẻn vào trong thành, rốt cuộc không hiểu bằng cách nào đã hạ gục hết lính canh, mở cổng từ phía trong, Thánh linh quốc quân cứ thế kéo quân theo từng đạo tràn vào thành như trốn không người, chỉ trong một đêm đã hạ được Nhà Thờ Lớn.

Sau khi Princinopolis bị chiếm đóng, dân ở đây mới hôm trước hăm dọa 'trời phạt', hôm sau đã quay ra đổ lỗi cho giám mục chạy trốn, binh lính không đủ đức tin, nên mới thất bại trước lũ dị giáo.

Hiện tại, Quân đoàn đang phải đối mặt với một thứ như thế - việc lấy danh nghĩa Tổng giám mục chỉ có thể tăng lợi ích khi chiến thắng, chứ đối với dân trong thành phố thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Quân đội do Deynorius chỉ huy đã từ phía nam vòng lên, trong thành phố lại không thể tùy tiện xuất binh, đến lúc bị ép giữa bốn vạn quân thì chỉ có đường chết. Cho dù có là đội quân nổi tiếng đã hạ thành Sancarillon đi nữa, tình thế này cũng quá vô vọng.

(Giờ thì sao đây, 'nữ hồ li' Zaccaria.....?)

(Tình huống lúc này còn khó khăn hơn trận chiến một năm trước, cô định làm gì để hạ gục hai vạn quân trong thành đây......)

Giulio hai ngày nay liên tục tìm cơ hội ám sát Chris, đồng thời cố gắng dò la tin tức của Quân đoàn. Nhưng xem ra nữ tướng này không phải tầm thường, dường như đã biết có gián điệp nên hai ngày liền không hề có chút động tĩnh gì.

(Thánh linh quốc nắm rõ đường đi trong Nhà Thờ như lòng bàn tay, có quân ngày đêm canh gác, cho dù có đánh lén vào ban đêm cũng vô dụng.....)

(Cô sẽ dùng 'hắn'

như thế nào đây....)

Ngoại ô Princinopolis.

Sau khi bàn bạc tối qua, Francesca quyết định có trốn nữa cũng vô ích, quyết định lập hẳn doanh trại, treo cờ Zaccaria.Lúc này, một toán người đi từ trong thành phố ra, có vẻ như là đại diện những người dân sống ở đây, thuyết phục Quân đoàn không nên tấn công.

"Lần trước chiến tranh ở đây đã khiến cho thành phố thiệt hại quá nhiều rồi, các người còn muốn gì nữa đây!!"

Người đại diện khoảng chừng ngoài năm mươi, vung tay vung chân, cau có nói lớn:

"Dùng danh nghĩa Tổng giám mục à? Lần trước cũng vì tin vào những kẻ không đủ đức tin cùng với lão già hèn nhát đó mà Nhà Thờ đã thất thủ rồi, đừng hòng chúng ta mắc sai lầm một lần nữa!!"

Lời lẽ của ông ta không chút khiêm nhường, khiến những binh sĩ xung quanh không chịu được, nhất loạt

nhìn ông ta với vẻ thù địch.

"Eh, có nhầm không vậy? Mấy người là giáo dân, lẽ ra thấy Đất Thánh được giải phóng phải mừng chứ?" Nicolo cùng vài người lính khác đứng phía sau Francesca lên tiếng đầy bực tức, "Đi suốt mấy ngày đêm tới đây, những tưởng sẽ được người ta thết đãi rượu ngon thịt béo, cho vài cô gái xinh đẹp đến tiếp đón, tại sao lại phái lão già ngớ ngẩn này vậy?"

Người đại diện nghe thế nổi giận bừng bừng, định to tiếng bốp chát lại. Nhưng một người đàn ông cao lớn đứng sau - có vẻ là đội trưởng dân quân trong thành phố - đặt tay lên vai ông ta ngăn lại, rồi quay sang chất vấn: "Giải phóng cái gì chứ? Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy quân lính ở đây không quá hai ngàn, làm sao có thể đoạt lại được Nhà Thờ Lớn? Cùng lắm chỉ có thể gãi ngứa cho Thánh linh quốc quân đóng trong thành thôi!"

"Hơn nữa nghe nói Thánh linh quốc cũng đã đưa quân từ phía nam quay lại rồi đó!"Một gã thanh niên chen vào, "Mấy người không biết tự lượng sức mình mà đánh như vậy chỉ khổ bọn dân đen chúng tôi thôi!"

Trước thái độ chống đối của người dân, Francesca chỉ cười ôn hòa đáp lại: "Mọi người không cần phải lo. Sáng sớm mai, chúng tôi nhất định sẽ đoạt lại được Nhà Thờ Lớn trao trả lại cho các vị cùng toàn bộ thánh thần, lấy lại sự linh thiêng

cho vùng đất này. Vậy là được chứ gì?"

"Vớ vẩn!! chỉ với hai ngàn quân có thể làm gì chứ?!!"

"Cho dù có hai vạn quân cũng không thể công thành trong chưa đầy một ngày được! Các người nghĩ mình là thần binh chắc?!"

"Còn có thời gian đứng đây khoác lác nữa, sao không cuốn gói về Zaccaria mà giữ cái mạng đi?!!"

Những người dân tức giận quát tháo rồi bỏ về. Các hiệp sĩ của quân Liên minh đi theo giám sát cũng tỏ thái độ bực tức:

"Vì sao hành tung của chúng ta bị phát hiện? Chính là do cô không giữ bí mật tốt đó!!"

"Chỉ có hai ngàn quân mà vẫn để lộ, thật đúng là nản không chịu được!!"

"Đến nước này còn mạnh miệng được, rốt cuộc cô đang nghĩ cái quái gì vậy?!!"

Những người này vốn dĩ đều là có thân phận quý tộc, bây giờ thấy mình gián tiếp bị sỉ vả thì nổi cáu, đồng thời cũng lo trận này mà bại thì mình khó toàn mạng, liền gây áp lực buộc Francesca lui quân.

(Mấy kẻ này có ra tiền tuyến chiến đấu bao giờ đâu..... Thấy bất lợi một cái là đòi bỏ chạy....)

Chris chán ghét tự nhủ. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Gilbert tuy mặt vẫn không chút cảm xúc nhưng ánh mắt chĩa thẳng vào mấy tên Hiệp sĩ như muốn chém chết bọn chúng ngay tại chỗ, Minerva cũng đưa tay nắm chặt cán thanh cự kiếm, nghiến răng ken két. Nhìn kĩ lại thì các binh lính của Quân đoàn xung quanh cũng đều như vậy cả.

"Tất nhiên tôi có biết được chuyện này rồi." Francesca vẫn bình thản nói chuyện, "Quân của chúng ta chỉ vỏn vẹn hai ngàn, tuy tốc độ hành quân nhanh gọn nhưng nếu bị tập kích sẽ không chống đỡ nổi, giờ đã tránh được việc đó rồi. Cho dù bị lộ tin tức cũng không có gì đáng lo, Thánh linh quốc mang hai vạn quân, tốc độ chắc chắn chậm hơn nhiều, một sớm một chiều chưa thể tới đây ngay được."

"Cái...." "Mất thời gian thì sao? Cô muốn cố thủ ở đây, đợi đến lúc chúng ta bị hai mặt giáp công, chẳng phải là chết cả nút à?"

"Hai vạn quân viện trợ ở nam bán đảo Medoccia vẫn đang sẵn sàng. Chỉ cần chúng ta chiếm được quyền kiểm soát Nhà Thờ Lớn trong vòng một ngày, lúc đó đó báo tin cho họ tới tiếp viện, liệu Thánh linh quốc quân có cnf là mối lo nữa không?"

"Một ngày? Cô định làm thật à?"

"Đương nhiên." Francesca mỉm cười, nhưng Chris cảm thấy khuôn mặt cô có chút gì đó lo lắng.

(Không phải là bị lộ hay không, mà là....... Nếu chúng ta bị phát hiện từ khi xuất phát ở Zaccariesco, vậy thì trong hàng ngũ của kẻ địch hẳn phải có một chiến lược gia nguy hiểm, có thể đoán trước đường đi nước bước thế này...)

"Muốn hạ được một pháo đài, quân công thành phải đông gấp đôi quân thủ thành, cô không biết điều này sao?! Giờ kẻ địch đông gấp mười lần chúng ta đấy!! Không còn yếu tố bất ngờ nữa, cô định thắng bằng cái gì đây?!!"

"Chiến thuật của tôi đến giờ còn giấu kín, chưa đến lượt các vị phải bình luận. Còn mọi người," Cô quay sang, "Đã nhớ việc của mình rồi chứ?"

Những người xung quanh đồng loạt gật đầu. Sau ngày hôm đó, Francesca không hề cho họ thêm chỉ thị nào cả, tuy vậy mỗi người vẫn thực hiện phần việc được giao không hề thắc mắc.

Địch quân gấp mười lần quân mình, phía sau lại có hai vạn quân nữa chuẩn bị ập tới, kế hoạch thì mù mờ, nhưng những người này vẫn không có chút nào là sợ hãi.

Họ tin vào Francesca.

Họ tin vào con người đã dẫn dắt họ qua những trận chiến tưởng chừng như không thể.

Chris nghĩ thầm, trận đánh lần này so với khi cậu còn ở trong Thánh linh quốc, độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều lần, mọi điều kiện đều thua khi đó. Nhưng lần này trong cậu có một thứ mà khi đó không có - lòng tin.

"Còn các vị không cần phải lo lắng, cũng không cần phải dấn thân vào nơi nguy hiểm làm gì." Francesca quay lại những Hiệp sĩ, tươi cười nói, "Chỉ cần ở lại doanh trại, nếu chúng tôi có việc gì thì có thể chạy trốn về Medoccia ngay lập tức, vậy là được phải không?"

"Eh? Nhưng....." "Không được, nhiệm vụ của chúng tôi là phải giám sát trận chiến!"

"Mấy người chỉ sợ đến lúc đấy sợ vãi ra quần rồi, còn ở đó mà giám với chả sát"------- Ai đó cười khẩy bật ra một câu chế giễu, khiến các binh lính cười ha hả. Những tên Hiệp sĩ nổi cáu nhưng không biết ai nói, vả lại trước mặt Francesca không dám làm càn, chỉ có thể đỏ mặt rời đi.

Nửa đêm gần sang, bầu trời đen bắt đầu chuyển sang sắc đỏ. Francesca lệnh toàn bộ quân chủ lực lên mấy cỗ xe ngựa, nấp sẵn ở cổng lớn phía nam chờ lệnh.

Chris trước đây đã có kinh nghiệm đánh ở nơi này, chịu trách nhiệm dẫn đầu đội tập kích.

"Tôi cũng phải đi! Lỡ như lũ lính trên tường thành bắn tên xuống, mình Chris không chống đỡ nổi đâu!" Minerva càu nhàu.

"Cô với cái thanh kiếm đó, ngay từ đầu đã không hợp để đánh lén rồi." Gilbert gạt đi.

"C-Cái... anh cũng chỉ giỏi mỗi vượt địa hình thôi chứ có gì đâu!!"

Chris thở dài nhìn hai người Minerva và Gilbert cãi nhau ỏm tỏi....... Cậu được lệnh dẫn đầu năm mươi người tấn công vào vị trí hiểm yếu nhất. Tuy vậy Francesca vẫn muốn đưa thêm một người trong Đội Cận vệ theo trợ giúp, có điều đến giờ vẫn chưa quyết định được.

"Fran tiểu thư, làm ơn nói gì đi~~~ Nếu cứ thế này hai người đó đánh nhau mất~~~"

"Eh~ nhưng tôi muốn xem họ cãi nhau thêm chút nữa...."

"Fran tiểu thư!!"

"Được rồi được rồi... Quên chuyện đó đi, Gil, anh lo cho Chris đến thế à?"

"Lo cái gì? Thằng nhóc này cầm kiếm của tôi, hắn chết trên chiến trường rồi làm mất nó thì sao?"

"Vậy thì lấy lại luôn đi?!!" Minerva xen vào, "Anh định cho Chris mượn đến bao giờ nữa?!!"

"Kiếm thuật của cậu ta quá tệ, không dùng vũ khí tốt thì chỉ có chết thôi!"

Thời điểm tập kích sắp tới, nhưng cứ đà này hai người có khi cãi nhau tới sáng luôn.

"Thôi mà Gil, nhường Meena vụ này đi. Cô ấy buổi tối không nắm tay Chris không ngủ được đâu~"

"Này-Này!! Cậu nói linh tinh cái gì thế hả?!!!" Minerva đỏ mặt vội chạy tới bịt miệng Francesca lại.

Chris thở dài, đứng dậy nhìn lên tòa tháp cao ngất - bất chợt cảm thấy lạnh gáy, bên tai có tiếng ù ù, lông tóc dựng đứng hết cả.

[.....Tử vương....]

Âm thanh đã quá quen thuộc với cậu lại một lần nữa vang lên.

[.....Chúng ta tới theo lời triệu hoán của Tử vương......]

Cứ mỗi lúc hoàng hôn, những 'người chết' sẽ lại thì thầm bên tai cậu...... Chris nắm chặt cán kiếm, nín thở nhìn lên bầu trời.

[.....Hãy gọi ra tên của chúng ta, và chúng ta sẽ trở thành binh sĩ của ngươi....]

Tiếng nói như trực tiếp xoáy thẳng vào tâm trí, cho dù có bịt tai lại cũng không hết. Cậu trước đây đã từng giết không biết bao nhiêu người, Ma ấn trên tay đã từng nuốt không biết bao nhiêu sinh mạng, nhưng chưa từng gặp chuyện gì như thế này.

(Đây là.....)

(Máu trong người mình.... đang sôi lên sao?)

Thân thể Chris chìm trong một khoái cảm ghê sợ khiến người ta sởn gai ốc. Cái cảm giác này cực kì quen thuộc - chính là lúc bị bao vây ở Sancarillon, cậu điên cuồng chém giết những người bị Cornelius điều khiển, cũng cảm thấy giống hệt thế này - như thể toàn thân bao phủ trong bể máu, lạnh ngắt nhưng đồng thời lại rất ấm áp.

(Không được, nếu cứ thế này.....)

Chris nghiến răng nhắm chặt mắt lại, lắc lắc đầu để xua đi những tiếng gọi, rồi quay lại chỗ Francesca.

"Chris để một mình rất dễ hành động ngu ngốc, không có tôi đi theo không được!!"

"Chính cô cũng vậy còn nói ai?" Gilbert thờ ơ đáp lại-

"Thực sự là lẽ ra tôi muốn cả 2 người cùng đi, nhưng...." Francesca trầm ngâm. Có vẻ việc chọn ai đi cùng Chris vẫn chưa ngã ngũ.

Cậu lên tiếng: "Francesca! Tôi có chuyện muốn đề nghị!"

Cô gái tóc vàng quay đầu lại.

"Không cần hai người họ phải đi cùng đâu, cả năm mươi người kia cũng vậy. Tôi đi một mình là được rồi."

Giọng cậu đầy quyết đoán, khiến Minerva giật mình quay ngoắt lại. Francesca trầm ngâm một lúc, lên tiếng hỏi:

".....Vì sao?"

Chris cúi đầu, lắp bắp vòng vo: "Tôi chỉ là có dự cảm không lành...... Đi một mình sẽ tốt hơn...."

Minerva túm chặt tay cậu: "Ngu ngốc! Nếu anh đi một mình lỡ có chuyện gì thì sao?!!"

"Chính vì đi một mình nên tôi mới có thể chắc chắn không giết nhầm người!"

Minerva sững sờ nhìn Chris, không nói được lời nào

(Đúng vậy.....)

(Như thế mình chỉ cần không ngừng vung kiếm, xé nát tất cả những kẻ xuất hiện trong tầm mắt...)

(Như vậy xét cho cùng lại đơn giản hơn nhiều...)

"Tôi lại nghe thấy họ...." Chris nhìn Minerva, dằn từng chữ một, "Tôi lại nghe thấy giọng những người chết đó, cả Ma ấn cũng bắt đầu có phản ứng."

"Vậy thì sao chứ?!!"

"Còn phải hỏi sao?!! Tôi cứ vậy mà đi cùng, đến lúc mất kiểm soát chắc chắn sẽ kéo mọi người vào nguy hiểm!!"

"Không được!!" Minerva hét lên, giữ chặt tay Chris, "Anh là sở hưu của tôi!! Tôi không cho phép----"

Ma ấn trên trán Chris rực sáng, hơi nóng bùng phát như một ngọn lửa, khiến Minerva sợ hãi bất giác lùi lại.

"Ahhh......."

Paula khẽ kêu lên, tay ôm chặt Francesca, Những binh sĩ xung quanh cũng đồng loạt cứng người lại, ngay cả Gilbert cũng không dấu được vẻ sợ hãi.

Minerva nắm chặt cán kiếm, lắp bắp: "Chris..... Đây là.... anh......"

Ma ấn không còn phát ra ánh sáng xanh nữa.

Một làn khói đen đặc như bóng tối chảy ra từ dấu ấn trên mu bàn tay. Tại nơi đó nóng như thiêu đốt, khiến Chris không nhịn được bật kêu lên thành tiếng, loạng choạng lùi về phía sau.

(Đây là cái gì....?)

Cậu không còn nghĩ được gì nữa.

Chris quay người, nhằm hướng Nhà Thờ Lớn chạy thục mạng. Những tiếng nói đó vẫn thì thầm bên tai cậu.

[Tử vương....]

[Hãy dùng quyền năng của mình, mở ra cánh cổng địa ngục...]

[giải thoát cho chúng ta....]

[giải thoát cho chúng ta....]

[giải thoát cho chúng ta....]

Kể từ khi Thánh linh quốc chiếm được Nhà Thờ Lớn tới giờ đã một năm, đặt ra cái lệ: cứ mỗi lúc hoàng hôn và bình minh sẽ đánh bốn hồi chuông đánh dấu đổi ca gác. Nhưng lúc này trời sắp sáng, chợt cả nhà thờ vang dội tiếng chuông - dồn dập, hỗn loạn, không theo một hồi nhịp nào cả.

Đó là tiếng chuông báo hiệu.

"Kẻ địch tấn công sao? Bao nhiêu người? Tấn công vào đâu?!!"

"Quân ta đang giáo chiến ở tường thành-----địch chỉ có một người thôi!!"

"Một người?!! Này, xem xét cẩn thận lại đi!! Có khả năng cao là kế che mắt của Zaccaria, phía sau hắn-----"

"Chỉ có một người thôi!!! Quanh đó mấy trăm mét không có ai cả!!!"

"Quân gác tường thành sắp bị diệt sạch rồi!!!"

Tháp chỉ huy của Nhà Thờ Lớn được xây nhìn thẳng xuống quảng trường. Lúc này nơi đây tràn ngập tiếng kêu hoảng hốt của lũ lính gác. Giulio tay cầm đuốc rảo bước đi nhanh ra phía cổng thành.

(Đến rồi! Quả nhiên chúng hành động vào lúc hừng đông!!"

Đột nhiên, tiếng la hét của vài tên lính thu hút sự chú ý của cậu.

"Th-Thực tinh chi thú?" "Là hắn thật à?!" "Có chắc chắn không vậy?!!"

Giulio vội vã quay lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Ngài Giulio, [Thực tinh chi thú] Christopher của Zaccaria đang một mình tấn công tường thành phía nam! Trước đây hắn cũng chính là người đã mở cổng thành từ phía trong cho Thánh linh quốc quân tràn vào!!"

Bọn lính kêu gào sợ hãi - chúng trước đây phần đông đều có tham gia trận chiến Princinopolis, đã nhìn thấy rõ cảnh tượng tàn sát của kẻ được mệnh danh là ác thú này.

(Hắn tự dẫn xác tới đây ư?)

"Lũ ngu nhát chết này, bình tĩnh lại đi!!!" Vị tướng chỉ huy gầm lên, "Kẻ địch chỉ có một người, cái gì mà Thực Tinh Chi Thú, mới nghe mấy tin đồn thất thiệt đã co vòi lại là thế nào?!! Chúng ta có hai vạn quân mà còn phải sợ sao?!!"

(Không, đây không chừng chỉ là nghi binh thôi. Hắn---)

"Báo cáo, quân địch đang tràn vào cửa Utitadea rồi!!" Một tên lính khác hớt hải chạy tới.

"Ngươi dùng cái tên đấy bố ai mà biết được?!! Rốt cuộc là cửa nào?!"

"Là cửa phụ phía đông nam." Giulio lên tiếng. Đối với những binh lính trong quân đội hoàng gia, các khái niệm trong đao Palkai thực sự là rất mơ hồ, cậu cũng do tìm hiểu trước nên mới biết.

"Mau điều quân tới đó! Bọn chúng dựa vào bóng tối để làm giảm bớt bất lợi quân số, giờ đem quân bao vây chặt chỗ đó, thắp đuốc sáng lên không cho chúng chạy thoát!!"

Ánh đuốc sáng rực chiếu rọi màn đêm. Tiếng bước chân, tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau - tất cả hoà thành một âm thanh hỗn loạn. Ở chính giữa khung cảnh đó là Chris đang bị tầng tầng lớp lớp những tên lính bao vây. Bên phải cậu là tường thành, bên trái là nhà thờ. Xác chết và kiếm gãy trải đầy mặt đâst.

"Hắn đã về phe Zaccaria rồi!!!" "Chết tiệt, tên phản bội!!!"

Chris xoay người né một ngọn thương đâm tới, rồi nhún chân bật lên, lộn một vòng xẻ kiếm dọc sống lưng tên lính. Một kẻ khác gầm lên vung kiếm chém ngang sườn, cậu lập tức túm luôn xác gã lính xấu số ra làm lá chắn rồi tung chân đạp tên kia xuống đất, nhanh như chớp cắt đầu hắn rời khỏi cổ.

"Cái quái...." "Tên này có còn là người không vậy?!"

Chris vung kiếm, chém ngang ngực một toán lính nữa, tất cả lăn lộn trên mặt đất giãy dụa rồi chết.Khoảng cách từ chỗ đứng của cậu lúc này tới cánh cửa không xa, nhưng quân số ở đây thực sự có thể làm cho bất kì ai tuyệt vọng. Có điều trong đầu cậu lúc này không còn lo lắng về chuyện đó nữa.

Tâm trí Chris chỉ còn duy nhất một từ: giết.

"Tên này.... Thực Tinh Chi Thú!!!!" "Hắn thực sự đã mang tai họa trở lại!!!!!!"

Chris đâm lút cán kiếm vào cổ họng một tên lính đang gào thét, thuận đã đâm thủng ngực luôn gã đằng sau, rồi rút ra vung ngược trở lại, vừa vặn chém vỡ xương trán của một tên đang định đâm sau lưng cậu. Ba cái xác đổ xuống, máu văng đầy đất.

(Những kẻ này đều đã từng chiến đấu cạnh mình....)

Cảm giác kì lạ sởn gai ốc dồn lên hai cánh tay cậu.

(Hưng phấn?)

(Mình thấy thích thú sao?)

(-----Không được. Chuyện quan trọng lúc này là phải mở được cánh cửa đó!)

Chris đạp lên những xác chết, phóng đi vun vút trên tường thành. Tên bay tới như mưa, nhưng tất cả đều không theo kịp nổi tốc độ như quỷ thần của cậu, đều cắm vào vách tường phía sau. Cứ mỗi bước đi, những giọng nói bám theo Chris càng nhiều

(Không cần bận tâm đến nó!!)

(Mình lúc này chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ mà thôi!)

Lúc này, cánh cửa chạm khắc hình thần Utitadea đã ở trước mặt. Trước cửa, vệ binh mặt cắt không còn giọt máu, nhắm tịt mắt gào lớn, cầm giáo đâm bừa tới. Chris bật người nhảy tránh, không ngẩn ngại chém thẳng vào mũ giáp đối phương. Lưỡi thép cắt xuyên qua mũ sắt, cắm ngập vào đầu tên địch, cùng với máu óc phun ra là một cảm giác rờn rợn như phóng thẳng vào đầu cậu.

Chris phá xuyên qua hàng bảo vệ, chém nát then gỗ, đưa cánh tay giờ chỉ toàn một màu đỏ thẫm đẩy mạnh cánh cửa. Phía bên ngoài, lính Quân đoàn đang chờ sẵn tràn vào tấn công.

"Báo cáo, cửa Utitadea đã bị phá!!!" Tên lính thông tin hớt hải chạy vào, gào lên lanh lảnh.

"Đánh vào phía nam.... Bọn chúng có bao nhiêu tên?!!"

"Khoảng một trăm người, phía sau dường như còn có viện binh!!!"

"Tch, vậy xem ra bọn chúng định đưa quân xé nhỏ từ cửa phụ tiến vào rồi vòng ra phá cổng chính!! Mau dồn quân bảo vệ chỗ đó nhanh!!!"

Giulio cũng có cùng ý kiến với viên tướng. Tuy rằng quân đột kích chắc hẳn cũng thuộc hàng tinh nhuệ, nhưng với chênh lệch hơn mười lần, lại biết trước điểm tấn công, cho quân bao vậy chúng lại là không thể thoát. Lúc này chính là thời điểm tốt nhất, nhân lúc hỗn loạn giết chết tên Christopher đó!!

Giulio đeo kiếm đi về phía cầu thang, đột nhiên cửa phòng lại bật mở: "Báo cáo, quân địch không đi hướng cửa chính!!!"

"Ngươi nói gì?!! Vậy chúng đi đâu?!!"

"Bọn chúng đi dọc theo tường thành, hiện đang di chuyển về phía tây!! Binh lực dồn ở cổng chính rồi nên không chặn lại được!!!"

(.......Phía tây?)

(Đó chẳng phải là ngược hướng với cổng chính sao? Chỗ đó là phía sau thánh đường, toàn là các tòa nhà đang xây dở....)

"Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?!! Bên đó không hề có cửa mà!!!"

(Không có lối vào, cũng không có cơ sở trọng yếu gì……. Vậy chúng muốn đoạt lấy thứ gì ở đó à?)

Vừa vặn lúc Giulio suy nghĩ mông lung, tên lính thong tin cũng cuống quýt: “T-Tôi cũng không rõ!! Ở đó chỉ có gác chuông, sảnh lớn, đại phong cầm-------“

(Đại phong cầm?!!)

Giulio chợt nhớ tới cuộc nói chuyện với bà chủ quán trọ ở Ireder Gerk, đồng thời cùng lúc đó trong đầu ngẫm lại cuộc họp chiến lược của Francesca da Zaccaria.

(Không đúng, có gì đó không ổn….. Khi đó cô ta không chỉ yêu cầu thủ hạ nhớ kĩ bản đồ nhà thờ, mà còn cả tên các cánh cửa nữa……)

Cánh cửa, tên, nhà thờ, đại phong cầm------

(Không lẽ-----!!!!)

“Là đại phong cầm!!!” Cậu vội vã chạy tới chỗ viên tướng chỉ huy, túm lấy vai ông ta hét lớn.

"Ng-Ngài nói gì cơ??”

"Mục tiêu của địch là đại phong cầm ở sảnh hậu!!! Mau đưa quân tới đó!!!!!”

Mặt trời đang dần dần nhô lên phía cuối chân trời, ánh nắng ban mai chiếu vào bức tường trong sảnh chính – cây đại phong cầm khổng lồ ánh lên màu đồng thau vàng rực. Francesca nghĩ thầm, khó mà trách được Tổng giám mục lại tỏ ra khinh bỉ nhà thờ của Zaccariesco. Căn phòng này có ba tầng lầu, trên cùng là phòng nhỏ cho người chơi nhạc, hệ thống âm thanh gồm những ống đồng to nhỏ đủ loại chạy dọc bức tường, không những không gây rối mắt mà còn sắp xếp tinh xảo tạo cảm giác rất hài hòa. Có thể nói, cả căn sảnh này là một tổ hợp kiến trúc nghệ thuật vô cùng tuyệt diệu.

Nhưng lúc này Francesca cũng không có thời gian mà thưởng ngoạn.

“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

Cô ghé vào một ống đồng, lên tiếng hỏi.

『 V-Vẫn chưa ạ. 』Tiếng trả lời truyền lại từ bên kia đầu ống.

Trên tháp cao phía gần nóc nhà thờ, Paula gõ gõ thử một vài phím đàn: “…..T-Tôi nghĩ là cần thêm một lát nữa!”

“Vậy nhờ cô nhé. Nhanh lên đấy.” Francesca trả lời lại.

“Đội trưởng!! Bọn chúng tới bao vây rồi!!” Nicolo hớt hải chạy từ ngoài vào la lớn.

“Có thể trụ thêm một lát được không, tuyệt đối không được để kẻ nào lọt vào đây!!”

“Rõ!!”

(Nhanh vậy à….)

Bốn phương tám hướng truyền đến vô số tiếng vó ngựa binh khí dồn dập, hướng thẳng tới sảnh thánh đường.

(Chúng đoán ra mục đích của mình rồi sao? Hay chúng biết chỉ huy Quân đoàn đang ở đây?)

Francesca bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, cả người khẽ run rẩy. Cô dù sao cũng chỉ là người thường------lúc tình hình nguy ngập tất phải sợ hãi. Chỉ là bình thường luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ để động viên binh lính, nên người ta mới tưởng cô không biết sợ thứ gì.

(Châm biếm thật, lúc này đang ở trong nhà thờ, vậy mà lại không có chút ý định cầu nguyện gì nhỉ?)

Francesca lắc lắc đầu, kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp từ bên kia đầu ống

Ánh rạng đông nhuộm tường Nhà Thờ Lớn thành một màu trắng ngà. Phía trước sảnh thánh đường, máu đổ như mưa xuống bãi cổ đã từng xanh ngắt. Cùng lưỡi kiếm khiêu vũ giữa hoa lửa chiến trường, chém tan giáp sắt, cắt gãy đao thương, Minerva lúc này không khác gì một ngọn lửa trắng tinh khiết cháy rừng rực, điên cuồng thiêu rụi vạn vật.

“Là [Sát hồn chiến giả]!!!” “Tại sao lại có hai con quái vật xuất hiện trong cùng một ngày thế này chứ?!!” “Là lính của Zaccaria sao?!!” “Arghhh!!!!”

Tiếng thét kinh hãi vang lên khắp chiến trường. Từng hàng lính một bị chém bay lên không trung, xác người rơi lả tả như sung rụng. Minerva hất mái tóc đang dính đầy máu, xoay người chém mạnh thanh cự kiếm về phía trước, gió xoáy nổi lên thổi bay loạt tên vừa bắn tới.

“Meena, đừng tiến lên xa quá, mau lui lại!!!”

Tiếng gọi của Gilbert vang lên phía sau, nhưng cô vẫn như không nghe thấy, điên cuồng vung kiếm chém giết.

“Bắn tên!!! Mau bắn tên!!!”

Tên đội trưởng gào lên lạc cả giọng.

“Cái gì mà quái vật chứ?!! Bọn chúng chung quy cũng chỉ là con người, là lũ các ngươi sợ quá hóa cuồng thôi!!! Tiếp tục bắn tên, không được ngừng!!!”

Minerva đạp mạnh xuống đất phóng tới hàng cung thủ ngoài cùng. Lưỡi kiếm khổng lồ quét ngang, toàn bộ bọn chúng đứt đôi, nửa người bay về phía sau rơi xuống đất cùng cung gãy, máu bắn tung tóe.

(Chris!!! Anh đang ở đâu rồi?!! Chris!!)

Minerva một mình lao vào lũ Thánh linh quốc quân còn đang cứng người vì sợ hãi, liên tục vung kiếm quét bay từng đám một, vẽ trong không khí những vòng cung đỏ thẫm. Cô dáo dác nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng chàng trai tóc đen đó đâu cả.

(Rõ ràng khi đó anh ta mở cửa ra, tại sao lại mất dấu được chứ?!!)

“Meena, không được tiến thêm nữa!!!” Gilbert ở phía sau gào lớn, “Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Fran!!! Chẳng lẽ cô đã quên rồi sao?!!”

“Nhưng tôi không thấy Chris đâu cả!!!” Minerva vung kiếm chém đợt tên vừa phóng tới, hét lớn đáp lại.

“Tìm cậu ta để sau đi!!! Tên nhóc đó sẽ không thua trước đám lính quèn này đâu!!!”

Quân địch gào thét đổ ra như nước, tứ phía đều thấy cờ tím của Thánh linh quốc rợp trời, giết một tên là cả chục tên khác ào ra. Lúc này ở phía sau cũng đã có một vài kẻ lọt được qua hang phòng thủ chạy vào trong sảnh, nhưng bị Nicolo phóng dao chặn lại.

“Guh…. Đám này thật là phiền quá!!”

“Chỉ có một trăm người quả nhiên là chưa đủ!”

“Meena, nhanh lùi vào sảnh chính bảo vệ Fran!! Nếu cả cô cũng bị bao vây là chúng ta tiêu luôn đấy!!”

“Nh-Nhưng, Chris, anh ta----“

Quân địch lại tầng tầng lớp lớp tiến tới. Đột nhiên một cơn ớn lạnh chảy dọc xương sống Minerva – hình ảnh trước mặt và cảnh mộng cách đây khá lâu trở nên trùng khớp, tức thì cơ thể hình thành phản xạ lùi lại để tránh khỏi tương lai sắp xảy ra.

(Không được rồi, lũ này không thể phá xuyên qua được….)

(Mình phải lùi lại sao? Bỏ lại Chris ở đây sao?)

(Chris rốt cuộc anh ở nơi nào hả?!! Đồ ngốc, không được chết, nhất định không được chết đấy!!!)

Minerva nghiến răng vung kiếm mở đường lui lại, cùng với Gilbert bảo vệ lối vào. Tuy nhiên hai người chẳng bao lâu sau bị bức lui liên tục, dù chưa tên nào lọt được vào trong, nhưng hang quân phòng ngự đã bị chọc thủng.

(Mình vốn dĩ là không thích hợp thủ chiến…….)

Bình thường lối đánh của Minerva là đột ngột tấn công vào giữa trận địa địch, sau đó nhanh chóng phá thế trận, giết kẻ cần giết rồi rút nhanh gọn. Nhưng lúc này nếu chơi tốc chiến kiểu đó thì phía sau sẽ hở, kẻ địch không sớm thì muộn cũng sẽ tràn vào được sảnh thánh đường.

“Cẩn thận phía cánh trái!!!”

Minerva giật mình quay lại, thấy Nicolo đang thò đầu từ cửa sổ lầu hai la lớn. Anh ta vung tay ném một con dao găm xuống phía dưới, lưỡi thép cắt qua không khí, đâm trúng vào một bình hoa khiến nó rơi xuống đám lính bên dưới, tất cả ngã lộn nhào xuống đất.

“Bọn chúng định phá cửa sổ xông vào đấy!!”

“Chúng ta rốt cuộc phải chiến thế này đến bao giờ vậy?!! Quân phía ngoài thành đâu hết rồi?!!”

Minerva từng bước từng bước bị đẩy lui về phía cửa vào sảnh thánh được, mất kiên nhẫn la lớn. Gilbert nghiến răng gào lên đáp lại: “Cứ cố lâu nhất có thể, sắp được rồi!!”

『 Bắt đầu được rồi ạ! 』

Ống đồng truyền tới giọng của Paula. Francesca mở mắt, ghé thẳng vào ống nói từng chữ rành rọt: “Paula, Atidrina khúc ca thứ sáu!!

“Rõ!” Paula ngồi trước cây đại phong cầm, mái đầu nâu nhạt cúi xuống, những ngón tay thanh mảnh lượn trên các phím đàn đen trắng. Cùng lúc đó, cả Nhà Thờ Lớn như rung lênGiai điệu trang nghiêm tấu ra không chỉ vọng ra ngoài sảnh thánh đường, mà còn lên tận mái vòm,

phát ra toàn bộ nhà thờ - chính xác là vang lên đến tận chân trời.

“Đây-đây là gì vậy?!”

"Bọn chúng đang đánh đàn sao??”

"Không thể nào, ngay lúc này?!!”

Đây là bài thánh ca ca tụng chiến công của thần Atidrina, nhận ra được điều đó chỉ có Giulio, còn toàn bộ những người đứng trong tháp chỉ huy lúc này đều không hiểu gì hết, nhìn nhay bối rối.

Nói cách khác, khúc nhạc này đối với hai vạn Thánh linh quốc quân trong thành, một chút ý nghĩa cũng không có. Nhưng đối với lính Quân đoàn thì ngược lại.

(Đây chính là chủ đích của chúng sao??!!)

“Quân địch sắp tiến vào cửa Atidrina, mau chuẩn bị đón đánh!!!” Giulio túm lấy viên tướng, gào lên cố át tiếng đàn.

“Ngài nói gì?!!”

“Quân địch ngay từ đầu đã định nhắm vào cây đại phong cầm đó, lợi dụng hệ thống âm thanh để từ trong chỉ đạo quân lính ngoài thành biết đánh vào chỗ nào!!”

“Cái----“

Hắn cuống quit lệnh cho cấp dưới, nhưng âm thanh lúc này làm bốn bức tường rung lên bần bật, nếu không gào to hết cỡ hoặc đứng ngay sát thì sẽ không thể nghe thấy gì hết. Francesca yêu cầu Paula tìm cách chỉnh âm lượng lên cực đại cũng là vì lí do này.

“Cấp báo, cửa đông nam đã bị phá, hơn trăm tên địch đang tràn vào----“

Một tên lính hớt hải chạy vào, đột nhiên lúc này giai điệu lại thay đổi, lần này là khúc ca hiến lễ - Ainoumya thánh ca.

“Cấp báo, kẻ địch đang đánh từ khe suối vào cửa phụ, quân canh gác bại trận rồi!!!” Một tên lính khác chạy tới gào to.

“Còn đợi lệnh nữa, mau phái cung thủ tới bắn chặn chúng lại!!”

“Không được, đội cung thủ lúc này muốn vòng tới đó phải đi qua quảng trường trước sảnh thánh đường, mà chỗ đó lúc này----“

“Chết tiệt, tại sao chúng lại may mắn vậy chứ?!!”

(Không, đây không phải may mắn!!)

“Mẹ kiếp, dồn quân lực tạo thành phòng tuyến ngăn không cho chúng hội quân ở sảnh thánh đường!! Phái một đạo khác tới đó giết lũ trong sảnh đi!!”

Nhưng mà, tên lính tiếp theo chạy vào khiến cho viên tướng chỉ huy hoàn toàn câm lặng:

"Cấp báo!! Quân ta vây sảnh thánh đường bất ngờ bị tập kích từ phía sau!!”

“----Ngươi, ngươi nói cái gì??!!!!”

Viên tướng suýt nữa khuỵu chân ngã sụp xuống đất. Tiếng đàn ầm vang hòa cùng với tiếng hét hoảng loạn của Thánh linh quốc quân tạo thành một bản nhạc rùng rợn.

“Bọn chúng đánh úp từ đằng sau?!! Rốt cuộc là nấp ở chỗ nào mà lũ ngu các ngươi không phát hiện ra hả?!!”

Giulio nghiến răng, chộp lấy vai viên chỉ huy kêu lớn: “Nhanh đem quân chặn cửa chính lại, nếu để chúng phá được chỗ đó xem như chúng ta đại bại hoàn toàn đấy!!”

“Cái gì? Cổng chính? Nhưng lúc này phải ưu tiên đối phó địch trong thành mới phải chứ?!!”

"Kẻ thù đã sớm nắm thóp được cách bài binh bố trận của chúng ta rồi, xé lẻ ra phòng thủ loạn chỉ tổ làm hao tốn binh lực thôi!!"

"Cái..... Làm sao có thể như vậy?!!"

"Những ống đồng trong sảnh thánh đường là hai chiều, đứng ở đó cũng có thể nghe được từ tất cả mọi nơi trong nhà thờ này!!"

Viên tướng mặt mày vặn vẹo kinh ngạc, một lúc sau mới nói được thành lời: "Cái..... Ý... ngài là.... bọn chúng nghe âm thanh để phán đoán......sao? Chuyện này.... làm thế nào cơ chứ?!!"

Julio gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Chính vì thế Francesca mới có thể ngồi một chỗ mà biết hết tình hình trong Nhà Thờ Lớn, từ đó chỉ đạo Paola dùng tiếng đàn để làm ám hiệu cho quân đột kích từ ngoài vào.

Việc này nghe qua thì bất khả thi, nhưng không ai ở đây biết rằng trong trận đánh ở thung lũng gần Zaccariesco, cô đã nghe âm thanh mà đoán được thời điểm Quân đoàn rút đủ xa để tiến hành phản công.

"Đây....... lũ này mà là con người sao? Chết tiệt, con hồ li tinh Zaccaria chết tiệt!!!"

Viên tướng bị dồn vào đường cùng, đùng đùng nổi giận quát lớn: "Dồn toàn bộ quân lực đánh vào sảnh thánh đường, xả con ma nữ chết tiệt kia thành trăm mảnh!!!"

"Không được! Lúc này phải tập trung hòng thủ cổng chính!"

"Im đi! Mặc xác cái cổng chính, ta lúc này chỉ muốn băm vằm con nhỏ đó!! Quân ta đông gấp mười lần chúng thì sợ gì, cứ tàn sát hết cả lũ là xong!!! Kể cả cổng chính có bị phá thì chỉ huy của chúng cũng đã chết rồi!!!"

"Cái.... không được!!!"

Giulio giật mình. Viên tướng lúc này tức giận lên đến tột độ, ánh mắt tràn đầy sát khí như ma quỷ, nhìn qua đã biết là có nói cũng không lọt tai hắn được lời nào.

(Không xong rồi, cứ đà này chúng ta sẽ thua mất!!)

Cậu nghiến răng, xoay người tung một cước vào gáy tên chỉ huy, đạp hắn dập mặt xuống đất rồi quay ra hét lớn: "Tiểu đội từ số một đến số mười sáu, đưa toàn bộ binh lực đến quảng trường, dàn cung thủ trên tường thành-----nhanh lên!! Không nghe thấy gì hả? Mau đi đi!!"

Thánh linh quốc quân bị tập kích bốn phương tám hướng, lại thêm tiếng động rung chuyển nhà thờ, vốn dĩ đã hoàn toàn lâm vào tình thế luống cuống không biết làm gì. Nhưng nghe giọng ra lệnh đanh thép của Giulio khiến bọn chúng hồi tỉnh, lập tức dàn trận theo lệnh. Giulio rút kiếm chĩa về phía cổng chính hô lớn: "Chuẩn bị đón địch!!"

Đúng lúc này, tiếng đại phong cầm chuyển từ giai điệu trầm bổng sang ầm ầm như sấm động, nghe như thể cả một cơn bão quét qua Nhà Thờ Lớn.

(Đây là----)

(Palkai tối thượng thần Eno Moneta - khúc ca phẫn nộ! Là ám hiệu tấn công cổng chính!!)

"Quân địch đã tới rồi!! Cung thủ chuẩn bị!!"

Đột nhiên từ hai bên cánh trái cánh phải, phục binh của Quân đoàn mang cờ bạc đổ ra ào ào như một dòng thác. Thánh linh quốc quân lúc này hoàn toàn bị bắt bài, sau nhiều trận lẻ tẻ rốt cuộc binh lực chỉ còn chưa đầy một nửa, cộng thêm chênh lệch về sĩ khí------hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Giây tiếp theo, sự tuyệt vọng còn lớn hơn xuất hiện - một bóng đen mờ nhạt phóng đi trên tường thành như bóng ma, đi đến đâu lính canh đầu rơi xuống đất đến đó. Người này vừa nhìn đã biết rõ —— thanh trường kiếm cong vút chạm hình trăng khuyết, bàn tay và trán rực sáng hai khắc ấn như ánh chớp.

(---là Christopher!!!)

Thánh linh quốc quân không còn sức chống đỡ, bị cuốn vào cơn bão giết chóc cuồng loạn, chiến hỏa đã lan qua cổng chính vào bên trong nhà thờ. Giulio không chút do dự đạp chân vào ban công nhảy xuống mái hiên phía dưới nhún mình phóng thẳng về phía mục tiêu duy nhất.

Tiếng gió hú gào thét khắp chiến trường.

Mặt trời đã lên một nửa.

Truyện Chữ Hay