Trong suốt mười năm, Chris đã trải qua hàng trăm cuộc chiến, nhưng tất cả đều là đánh trên bộ. Vì thế-----
"Huh? Cách chữa say sóng à? Đơn giản mà, cứ uống nhiều hết mức có thể, tới lúc không biết đang say sóng hay say rượu là được."
Nicolo cười khẩy và chỉ vào thùng rượu bên cạnh. Chris cảm thấy hối hận vì đã nhờ anh ta giúp đỡ và rời khỏi phòng y tế, trở lại boong tàu.
Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu trên những cột buồm gỗ. Chris ngồi xuống, tựa vào một cột buồm. Cậu kì thực không
hề say sóng, chỉ có điều....
.....nằm la liệt trên sàn tàu là hơn chục người lính mặt xanh lét.
Cậu đã định hỏi Nicolo cách để giúp họ nhưng xem chừng vô phương rồi.
"Chris, cậu xem chừng cũng không tệ trên biển nhỉ...." Viên thuyền trưởng lẩm bẩm khi đứng bên cạnh.Tình hình như thế này đã kéo dài vài ngày kể từ lúc ra khỏi cửa biển. Lính Quân đoàn dù thiện chiến nhưng cũng ít khi đánh thủy, vì thế mấy ngày trước Nicolo đã lựa một số người lên thuyền để thử nghiệm xem say sóng đến trường hợp tệ nhất sẽ như thế nào.
Nicolo bước lên sàn thuyền, cúi xuống cạnh cậu: "Chris, nghe này, bên trong tai mỗi người có một con ốc sên,"
"...Ốc sên?"
"Đúng, Đây là kiến thức y học của một bác sĩ, vì vậy tin đi. Những con ốc này được cấu tạo từ nước, vì thế ngay cả khi nhắm mắt lại và nằm xuống, cậu vẫn biết được đâu là trên đâu là dưới đúng không?"
"Ồ...."
"Khi đi tàu, những con sên nước đó nếu như không đủ mạnh mẽ sẽ bị lắc lư qua lại, và kết quả là như thế này đây."
Đây là lần đầu tiên Chris cảm thấy kính trọng anh ta như một 'bác sĩ' thực thụ.
"Tôi quẳng mấy tên này lên tàu vì hôm trước chúng từng nói 'Đàn ông đích thực không sợ say rượu cũng không sợ say sóng'. Giờ thì chúng biết 'đàn ông đích thực' là thế nào rồi đó~"
"Ugh......tôi xin lỗi mà.....Nicolo....."
Một người lính đang nằm trên sàn rên rỉ.
"Không thể tin được là tôi lại không bằng một người không uống rượu như Chris........Urghhhhh!!!!!" "Bleahhh!" "N-Này! Ngươi có nôn thì nôn qua kia....." "Ugh, ughhh,......anh làm tôi cũng thấy buồn nôn quá...."
Mọi thứ dường như càng lúc càng đi theo hướng tệ hơn. Chris thở dài, nghĩ thầm đây hình như hơi quá xa so với một cuộc thử nghiệm rồi.
Cậu chợt nhớ ra một chuyện, liền vỗ vỗ vai anh bác sĩ.
"Nicolo, Minerva cũng ở đây phải không?"
"Tất nhiên là có. Cô ấy cũng thuộc thành phần 'ít khi uống rượu' như cậu, lẽ dĩ nhiên phải đưa lên thử rồi. Cơ mà hình như cũng chả để làm gì cả..."
"Eh? Vậy cô ấy đâu rồi?"
Nicolo đưa tay chỉ ra phía mũi thuyền. Chris sững người - một cô gái mảnh mai đứng trên thành tàu, mái tóc đỏ tung bay trong gió.
Cậu chạy vội tới: "Minerva! Cô làm cái quái gì trên đó vậy? Nguy hiểm đấy!"
Minerva quay lại, nhảy nhẹ xuống sàn tàu: "Nếu là đi bằng thuyền tất có thuỷ chiến. Tôi cần phải xem chỗ nào có thể di chuyển được dễ dàng chứ?"
"Không đến mức đó! Mà quân đóng ở Princinolopis cũng làm gì có thuyền đâu?"
Minerva cau mày: "Vì cái quái gì chúng ta phải chiếm lại Nhà thờ lớn vậy? Đã sẵn có hạm đội này, đưa thuyền vào cửa biển ngược sông Takamiya, trực tiếp tiến thẳng lên Thánh Đô là được rồi?"
Mặc dù Minerva nói vậy, cô vẫn biết phàn nàn là vô ích. Tàu buồm đi xuôi gió, một khi đã xuất hành thì không thể quay ngược lại, chưa kể có thể sẽ bị lộ tung tích, giữa đường bị phục binh tiêu diệt toàn bộ.
"Nếu chúng ta còn chậm chạp thế này, Silvia sẽ....."
Cô nhìn ra phía tây bắc hướng Thánh Đô và lẩm bẩm.
Cách để cứu em gái cô - Công chúa của Thánh linh quốc - chỉ có thể là lật đổ Thánh linh quốc, ngoài ra không còn một cách nào khác. Không chỉ Minerva, cả Francesca cũng từng nói vậy.
(Cô ấy rốt cuộc đã mơ thấy thứ gì......?)
Chris nhìn chằm chằm vào Minerva một cách lo lắng. Cô quay sang, đỏ mặt, rồi lại ngoảnh đi chỗ khác, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không đúng, không thể như thế, nhưng mà, đó.....", rõ ràng rất muốn nói gì đó nhưng cứ ấp úng mãi không mở miệng được.
"......Là về Silvia sao?"
Minerva rụt rè gật đầu: "Ah, uhm... có lẽ... vậy."
Cornelius đã chết, vì vậy tạm thời lúc này Silvia đã an toàn. Tuy nhiên, cũng sẽ chẳng bao lâu nữa cho đến khi một người chồng mới được Lời Tiên tri chọn ra - họ phải tìm cách cứu Silvia trước lúc đó.
"Silvia không giống tôi..... Nó không có ai để nương tựa cả. Những kẻ ở đó chỉ quan tâm đến việc lợi dụng khả năng của nó....." Minerva ôm chặt lấy hai bả vai run rẩy.
"Vậy mà..... tôi lại bỏ mặc nó, chạy đến nơi an toàn này.... Thật sự.... thật sự....."
"Đó không phải lỗi của cô mà."
"Tôi không biết..... Silvia từ nhỏ đã sống khép kín, có gì buồn cũng không nói ra, chỉ biết giữ trong lòng. Mấy lần tôi chán nản mà bỏ trốn khỏi chỗ học, nó cũng giúp tôi bịa ra mấy cái cớ, bị mắng mà không hề oán trách gì cả."
"Học?"
"Thì mấy kiến thức nhàm chán về lịch sử, thần học, lễ nghi quy củ linh tinh đó....."
Chris suýt nữa bật cười nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này. Cậu khó mà tưởng tượng một Minerva ngồi trước bàn cặm cụi học hành.
"Hiểu rồi.... Nghĩ lại, chính mình hồi trước cũng như vậy...."
"Eh?" Minerva hỏi lại, mặt đầy ngạc nhiên.
"Ah..... trước đây tôi từng làm lính gác cho một gia đình quý tộc. Họ không muốn các lính gác gây ra vài sự việc ngu ngốc đáng xấu hổ vì vậy chúng tôi được đào tạo kĩ lưỡng từ lễ nghi cho tới cách ăn nói. Ngoài ra thì, tôi là cận vệ của lãnh chúa do đó được dạy dỗ kĩ hơn những người khác."
Chris mỉm cười khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Cậu được vị lãnh chúa tin yêu thích sau một trận đánh nhỏ, vậy nên ông ta đã lệnh cho quản gia đào tạo cậu tốt nhất có thể để cải trang thành một người hầu bên cạnh mình. Đó là một vùng khá yên bình, nhiệm vụ chính của Chris là hộ tống lãnh chúa đi săn, vì thế cậu có khá nhiều thời gian. Và thế là cậu đã học đọc viết vào những buổi tối đó.
"Oh.... vậy ra đó là lí do anh trông khác với một lính đánh thuê bình thường...." Minerva mỉm cười, tựa vào thành tàu.
"Eh.... thật sự nhìn ra được sao?"
"Tất nhiên. Không chỉ tôi, mọi người đều bảo anh trông giống con của một quý tộc hơn là lính đánh thuê đấy."
(Hóa ra là vậy......)
Chris cảm thấy khá là xấu hổ.
"Uhm, lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi cũng cảm thấy như vậy. Cô có thần thái của một kiếm sĩ nhưng cử chỉ lời nói lại như quý tộc. Cơ mà sau khi biết cô là Công chúa thì..... tôi lại thấy cô ăn nói có hơi.... ehm, 'thẳng thừng' quá mức."
Minerva nhăn mặt.
(Thôi chết dở....) Chris đột nhiên cảm thấy hối tiếc. Minerva đã căm ghét hoàng tộc, vì cớ gì mà cô ấy lại phải tuân theo quy cách? Câu nói vừa rồi rõ ràng là có hơi xúc phạm.
Nhưng Minerva chỉ xịu mặt: "Eh.... biết sao được? Tôi đâu có hứng gì với mấy cái bài học nhàm chán đó đâu. Cả anh đấy, anh cũng là vì yêu cầu công việc nên mới học thôi đấy chứ."
"Ah.... thì cũng đúng...." Chris lắp bắp, đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm vì Minerva không có vẻ gì là tức giận.
Cậu bước tới cạnh cô và tựa vào thành tàu: "Thực ra thì... tôi cũng không thấy việc đó có gì tệ lắm. Ý tôi là, vào thời điểm đó tôi là một kẻ chỉ biết cầm kiếm giết chóc, có một quãng thời gian thảnh thơi như vậy cũng vui chứ sao?"
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên kể từ đêm đó cậu nói chuyện bình thường được với Minerva.
(Không sao, cứ như này đợi đến lúc cô ấy mở lòng ra thôi....)
Minerva bật cười và lè lưỡi: "Nếu anh đã thích học như vậy, cứ thử nhồi anh vào trong cung cấm vài ngày xem còn thích được không."
"Eh.... đến như vậy à?"
"Tôi nhớ đã bảo rằng hồi đấy tôi toàn trốn đi và...."
"Rồi rồi, tôi cũng nghĩ vậy." Chris cố nín cười. So với việc ngồi bên bàn học, hình ảnh một Minerva đang trốn trong bụi cây xem ra còn hợp hơn.
"N-Này! Anh đang cười tôi đấy hả?! Đáng ghét!" Minerva đỏ mặt và đánh mạnh vào lưng cậu.
"Đau! Sao cô có thể tùy tiện đánh người thế chứ?"
"T-Thì.... Mà chung quy, làm sao tôi không ghét thứ đó được chứ?! Mấy người đó chỉ rặt nhồi sọ tôi mấy cái kiến thức xàm ba láp về Lễ Weneralia và---"
Cô chợt dừng lại.
"Sao vậy?"
"......Không, không có gì."
Giọng cô chợt chùng xuống.
Chris chợt nhận ra mình đã đưa chủ đề quay về chuyện của Silvia.
(Chết tiệt, tên đần độn này!!! Mày lại làm cô ấy nhớ tới thứ cô ấy muốn quên rồi!!!"
"Chuyện đó..... tôi xin lỗi. Tôi không có ý......"
"Tôi đã bảo không có gì rồi!!!"
Cô hét lên và chạy xuống cuối thuyền.
Chris đứng lặng, cảm giác như vừa bị rơi xuống biển.
(Kết quả không thể tránh được sao......?)
Chris tự nhủ---cậu lẽ ra không nên, cũng không cần thiết phải nói chuyện với Minerva. Sau cùng, cậu chỉ là một tù binh của cô - như một công cụ bảo vệ cho cô mà thôi.
Cậu thở dài và nhìn theo mái tóc đỏ.
Minerva xăm xăm bước tới đạp vào một anh lính nằm trên sàn: "Dậy đi! Chúng ta phải quay lại rồi!"
"Meena, làm ơn nhẹ nhàng một chút đi mà...."
"Tên đần này, chẳng qua chỉ là thân tàu tròng trành một chút, có cái quái gì đâu mà phải lăn lộn như vậy?! Anh định vác cái bộ dạng khó coi này làm lễ Hiến đao sao?"
"Đ-Được rồi, tôi dậy đây!" "Ugh.... tôi không phân biệt được phương hướng nữa......" "Ah, tôi thấy rồi, mặt trời, vậy đây là hướng tây!!" "Tên đầu heo này!! Đó là váy của tôi, bỏ ra!!"
Nicolo đứng nhìn Minerva đạp vào đám lính và thở dài: "Oy, nhanh lên. Trời sắp tối rồi đấy."
Họ lục đục kéo ra phía đuôi thuyền. Chris nhìn theo một cách thẫn thờ.
(Lễ Hiến đao..... đó là nghi thức dành cho những người lính sắp đi vào tử chiến.....)
Cái gọi là lễ Hiến đao này, thực chất chỉ là một đám tang trước cho những người lính có thể bỏ mạng nơi xa lạ.
Các binh sĩ quay lại, họ cau mày khó hiểu khi thấy Chris vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cậu cố gắng bước đi, nhưng hai chân nặng như đeo đá.
(Mình..... không thể....)
(Người đã giết họ..... là mình.....Mình không có tư cách.......)
Cậu nhớ lại biển máu đó.
Trong trận kịch chiến Sancarillon, quá nửa số lính Quân đoàn bỏ mạng dưới tay Chris.
(Mình không có tư cách để tự gọi là đồng đội của họ!)
"Chris!"
Một giọng nói đột ngột khiến cậu giật mình ngẩng lên. Khi Chris nhận ra, cổ á cậu đã bị túm lấy đôi mắt đen láy đã đưa sát vào mặt cậu.
"Minerva..... tôi.... không thể đi....."
Cậu nói như ép ra từng lời.
"Nhờ cô.... bảo với Francesca.... rằng tôi không phải....."
"Anh đang nói cái vô nghĩa gì vậy?!" Không thèm để tai, Minerva kéo giật cổ áo Chris và lôi cậu đi.
Giữa sàn tàu gỗ, lá cờ in hình con gà mái và quả trứng bạc tung bay trong gió. Đất liền đã có thể nhìn thấy ở phía xa xa.
"Đến muộn quá đấy, Chris. Cậu mải ngắm cảnh đến thế à? Mặt trời sắp lặn rồi kìa." Francesca mỉm cười khi thấy Chris. Phía sau cô, lính Quân đoàn xếp hàng nghiêm chỉnh.
"Được rồi, giờ chúng ta gửi lời chào tới những người bạn đã khuất.... Paula, lấy nó ra."
Cô gái tóc nâu mang ra một bọc những thanh kiếm được gói lại bằng lá cờ của Quân đoàn, trao cho những người lính. Từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm đều khắc vô số tên họ, vết khắc còn rất mới.
Trên chiến trường, binh lính tử trận gần như không bao giờ được mang thi hài trở về quê hương. Mặc dù sau trận đấu, hai bên có thể nhận lại xác binh lính, nhưng những người xác nhận được danh tính chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết tất cả đều đem ra hỏa thiêu ngay tại chiến trường, ngay cả di vật cũng không được tìm lại.
Nhưng quân đội vẫn phải tỏ lòng thành kính với những người đã hi sinh.
Paula đi về phía Chris, đưa cho cậu một thanh kiếm.
Cậu đứng yên, để thõng hai tay bên mình, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn đưa tay ra nhận.
"Này, Chris!"
Minerva lên tiếng, nhưng cậu cũng không nhúc nhích.
(Tại sao mình....... Lễ Hiến đao căn bản không dành cho một kẻ như mình....)
Những người xung quanh nhìn cậu lo lắng, nhưng điều đó dường như chỉ làm Chris thấy khó chịu hơn.
(Chỗ của mình không phải là ở đây....)
"Eh.... Chris...."
Paula vừa mở miệng, đột nhiên một bóng người to lớn cầm lấy thanh kiếm trong tay cô, chĩa thẳng chuôi vào Chris. Đôi mắt màu thép nhìn cậu chằm chằm.
Gilbert lạnh lùng nói: "Sư phụ Carla đã nói rằng...."
(Carla? Là người dạy kiếm thuật cho Minerva và Gilbert...)
".....Trên chiến trường, gánh nặng của cái chết là do mọi người cùng một chiến tuyến chung tay gánh vác. Trước cái chết, ta không phân biệt bạn hay thù. Bất kể ai đã giết ai, bao nhiêu người chết, bao nhiêu người giết, một khi tiếng gươm đao đã ngừng lại, khi hoa lửa đã khuất khỏi chiến trường, tất cả đều cần tỏ lòng thương tiếc."
Chuôi kiếm dần dần ấn mạnh vào ngực Chris.
Cậu cảm thấy đau. Nhưng không phải từ chuôi kiếm trước ngực.
Nơi nào đó trong tim cậu đang đau nhói.
"Chúng tôi không cho phép cậu một mình gánh lấy trách nhiệm cái chết của đồi đội, càng không cho phép cậu mang gánh nặng đó bỏ trốn."
(Đây.....)
Chris do dự nhận lấy thanh kiếm. Ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt của toàn bộ mọi người đang hướng về đất liền, hoàn toàn không còn nụ cười, nhưng vì lí do nào đó mà tràn đầy sự ấm áp.
Cậu nắm chặt thanh kiếm.
"... Xin lỗi.... Ehm, tôi không rõ phải làm gì......."
Chris chưa bao giờ nghĩ đến những người đã chết trong quá khứ.
Một con thú săn mồi rong ruổi khắp chiến trường không cần phải để tâm đến những con mồi yếu ớt gục ngã dưới hàm răng của nó.
"Giương kiếm lên."
Minerva khẽ nhắc.
Ánh tà dương nhuộm đỏ lưỡi kiếm như màu máu.
Lúc này, thuyền đã cập bến. Mọi người lần lượt bước lên bờ.
Phía trên vách đá là hai mươi bia mộ, trước mỗi tấm bia cắm một thanh kiếm. Vòng người không ai bảo ai, đồng loạt cất lên bài ca cổ xưa dành cho những người tử trận.
Đột nhiên, trong đầu Chris hiện ra hình ảnh Cornelius.
Tại thời điểm cận kề cái chết.... hắn cũng chỉ như mọi người bình thường khác.
(Mình cảm thấy tiếc cho hắn sao.....?)
Kẻ đích thân chết dưới lưỡi kiếm của cậu, kẻ đã lợi dụng Chris, dày vò Minerva và Silvia trong đau khổ--------một kẻ như thế, hiện giờ vì lẽ gì mà cậu lại không còn cảm thấy căm hận?
(Một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành như hắn....?)
Những suy nghĩ này đến từ đâu, chính cậu cũng không biết được. Nhưng thâm tâm cậu vô thức cầu nguyện cho hắn.
(Ai cũng phải mang theo gánh nặng của kẻ tử trận.... cho dù đó là bạn hay thù. Ra vậy....)
"Đi thôi nào."
Kết thúc bài ca, Francesca nhẹ nhàng nói.
"Một ngày nào đó, tất cả rồi cũng sẽ nằm xuống, nơi này sẽ lại có những hậu bối đi sau ca lên bài ca tiễn đưa chúng ta. Mặc dù tôi mong ngày đó sẽ không bao giờ đến, nhưng...." Cô mỉm cười, "Mọi người, tới lúc trở lại chiến trường rồi."
Đoàn người bước xuống đồi, đi về doanh trại.
Nicolo và Minerva đi sau cùng, Chris đang định đuổi theo bóng mái tóc màu đỏ, bất chợt một âm thanh như bong bóng nước vỡ tan đột ngột nổ vang trong tai cậu.
[Chúa tể......]
Cậu giật mình quay lại.
[Tử vương.....]
Phía sau lưng không có gì ngoài hơn hai mươi thanh kiếm cắm trên mặt đất.
[TỬ VƯƠNG!]
Nhưng âm thanh vang lên rất rõ ràng, tựa như có người thực sự đang gọi.
(Đây là..... chuyện gì vậy?)
Trán cậu đột nhiên bùng lên một cơn đau rát. Nhìn xuống, Ma ấn trên mu bàn tay đang phát sáng dữ dội.
(Ma thú.....Tại sao.... lại là lúc này?)
[Tử vương...... Ngươi là chúa tể của chúng ta. Ngươi là kẻ sở hữu những linh hồn đã chết, và nắm trong tay số mệnh của những con người sắp chết.....]
Đây không giống như những lần con Ma thú nói chuyện với cậu. Âm thanh trong tai Chris chồng chéo nhau, như thể có hàng chục giọng cùng gào thét.
Những thanh kiếm lóe sáng trong ánh nắng cuối cùng.
(Đây là....)
Hơn hai mươi bóng người xuất hiện. Bọn họ mặc áo giáp, đeo băng đen che kín hai mắt - đây là đồ liệm dành cho lính phương Đông tử trận.
Những người này đều đã từng là đồng đội của Chris.
(Đây là... người chết sao......?)
(Tại sao mình lại thấy được thứ này.... Tại sao mình lại nghe thấy bọn họ?!)
Gió bắt đầu rít gào, cuộn xoáy quanh những bia mộ. Chris run lẩy bẩy, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình.
[Gọi tên của chúng ta.....]
[Hãy nói ra tên của chúng ta, Tử vương....]
[Chúng ta yêu cầu, Tử vương, hãy gọi ra tên của chúng ta....]
(Câm đi!!!)
(Chết tiệt.... Im hết đi!!! Câm miệng lại!!!)
Chris gục xuống và bịt chặt tai mình lại. Nhưng giọng nói như len lỏi qua những đầu ngón tay, và xoáy thẳng vào trong tai cậu.
[Hãy nói ra tên của chúng ta, và triệu hồi chúng ta từ địa ngục!]
[Hãy nói ra tên của chúng ta, và chúng ta sẽ phục tùng ngươi!]
[Hãy nói ra tên của chúng ta, và chúng ta sẽ trở thành binh sĩ của ngươi!]
(Chết tiệt!! Câm đi!!!)
[Chúng ta yêu cầu, Tử vương!]
[Tử vương!]
"Câm, câm miệng lại.... CÂM HẾT LẠI!!!!!!!!!!"
Chris gào lên và điên cuồng đấm xuống mặt đất.
"----Chris!!!"
Một giọng nói kéo Chris trở về từ bóng tối.
Khuôn mặt của Minerva ghé sát mặt cậu, mái tóc cô tung bay trong gió biển.
Những hồn ma, giọng nói, bóng tối----- tất cả đều biến mất, chỉ còn lại một Minerva đầy lo lắng.
"Anh không sao chứ? Có phải vì tôi bắt anh tới đây...."
Chris cúi xuống và lắc đầu.
".......Không, tôi ổn...."
"Làm sao anh có thể nói là 'ổn' trong khi trông như thế này? Ah---"
Mắt Minerva mở lớn và cô cố vén tóc cậu sang một bên. Nhưng Chris gạt thẳng tay cô ra khi bàn tay vừa chạm vào trán.
"Ma ấn của anh......"
"Tôi nói tôi ổn!!"
"Nói dối, anh rõ ràng không ổn chút nào cả!! Bây giờ cũng không phải trăng non, rốt cuộc chuyện gì...."
"Chẳng có chuyện gì cả! Để tôi yên!!"
Chris đẩy Minerva sang một bên và lảo đảo đứng dậy, đi về phía chân đồi. Mọi người đã đi gần hết, chỉ có Nicolo dường như phát hiện ra cậu không bình thường là đang chạy tới. Chris cố gắng bước đi bình thường nhất có thể.
"Chris! Anh bị làm sao vậy hả?! Tại sao lại không chịu nói với tôi----"
"Không phải cô cũng thế à?!!" Chris quay phắt lại, và lần đầu tiên kể từ khi gặp Minerva, cậu sẵng giọng: "Cô chẳng phải cũng không muốn nói bất cứ thứ gì sao?!! Cô không tin tưởng ai, được thôi!! Tôi với cô chẳng là gì cả!! Giờ thì để tôi yên!!"
----Lời vừa ra khỏi miệng, chợt trong tai Chris có tiếng như thứ gì đó vỡ vụn.
(Chờ đã.... vừa rồi là mình sao?)
(Mình vừa mới......Mình vừa mới nói gì vậy chứ?!!!)
(Tại sao lại đổ lỗi cho cô ấy?!!)
Đôi mắt Minerva mở lớn. Một giọt nước long lanh nơi khóe mắt.
"H....Hiểu.... rồi... Tôi xin lỗi."
Cô cúi xuống và cắn chặt môi.
(Mình.... vừa mới.....)
Chris nghiến chặt răng, quay đầu điên cuồng bỏ chạy.
Những giọng nói đó vẫn đuổi theo cậu.
Như thể chỉ cần chậm chân là sẽ tan vào bóng tối.
◊ ◊ ◊
Đại sảnh của Cung điện hoàng gia Thánh linh quốc, tọa lạc một hàng cột đá sừng sững ngăn chia đại sảnh thành hai phần trái phải. Theo truyền thuyết kể lại, hàng cổ đó đã có từ trước khi Thánh linh quốc sáng lập, mà cung điện cũng xây nên từ đó mà ra.
Tên của hàng cột này là Thiên đường trụ, chỗ ngồi của Công chúa cũng là được tạc thẳng vào trong đó.
Ngồi ở chỗ này luôn khiến Silvia có cảm giác nặng nề khó chịu, vì thế từ nhỏ cô đã không thích nó. Thường thì cô sẽ tiếp khách trong phòng ở Nội cung.
Nhưng hôm nay, người gặp mặt là Tam đại Công tước, Silvia không thể tùy tiện tiếp họ trong phòng ngủ được. Kì thực lần trước lúc Cornelius vào đó, Luonisica đã nổi giận đùng đùng.
".....Vì vậy phong cho Deynorius Eplimex làm Chinh nam Đại tướng quân, đưa binh tới Medoccia để dẹp yên phản loạn...."
Đứng ở chính giữa sảnh là một người đàn ông cao gầy khiến người ta có cảm giác như cột đá - Đại công tước Lucius. Người đàn ông này đã bốn mươi tuổi, nhưng giọng nói vẫn sang sảng đủ để mọi người nghe rõ mồn một. Silvia thực sự không có chút hứng thú nào, nhưng cô bắt buộc phải ngồi đây cho đến khi xong chuyện.
(Ít nhất là Thánh linh quốc quân sẽ không tấn công Zaccariesco, mà Liên quân ở Bắc Expedition cũng không có quân của Francesca...... Như vậy chí ít chị sẽ an toàn...)
Đó là điều duy nhất Silvia quan tâm lúc này.
"Tôi nghe nói ngài Deynorius là một vị tướng tài, tại sao không đưa ông ta lên phía bắc trấn thủ?"
Ngồi ở phía tay trái Silvia, Luonisica chen vào, khiến Galerius không khỏi nhíu mày khó chịu.
"Angoela có động thái thù địch, chính là mối nguy hại tới Công chúa. Thay vì đi chinh phạt kẻ thù ở tận phương Đông, chi bằng giao cho ông ấy trọng trách trấn giữ biên ải, cử người khác đi?"
Angoela là quốc gia cách Thánh linh quốc một eo biển, trong suốt một thế kỉ đã liên tục hành xử theo chiều hướng gây hấn, không hề có ý hòa bình. Luonisica đưa ra đề nghị này, một mặt nhằm giữ an toàn cho bản thân, một mặt muốn dùng kế tách Tam đại Công tước về lâu về dài, để dễ bề trục lợi.
Lucius biết rõ ý của bà ta, cười khẩy: "Tôi không nghĩ giờ Nội cung lại có cả quyền hạn tới quân sự quốc gia cơ đấy? Lady Luonisica, chẳng phải cô nên quan tâm tới các vị thánh thần của cô hơn là công việc của lũ phàm tục chúng tôi à?"
Lucius mở lời khích bác, không quên liếc Galerius một cái ý nói yêu cầu tiếp lời.
Gần đây, phía Nội cung nhân sự rối ren sau cái chết của Cornelius mà có ý can dự sâu vào chuyện triều chính, mâu thuẫn đã lan ra cả hoàn cung. Nhận lấy quả bóng mà Lucius đã ném, Galerius bước lên phía trước và tiếp lời, đổ thêm dầu vào ngọn lửa thù địch đang cháy rừng rực.
"Công chúa, tôi xin phép được hỏi về Lời tiên tri của Người?"
Câu hỏi khiến toàn Luonisica và toàn bộ các nữ tu đứng hầu thở mạnh. Nếu như 'quân sự' là việc của Tam đại Công tước, thì 'Tiên tri' là chuyện riêng của Nội cung. Câu nói vừa rồi của Galerius rõ ràng có ý cố tình xỉa xói, Luonisica cũng không thể ngồi yên, đứng phắt dậy.
"Ngài Galerius, xin vui lòng xem lại phép tắc." Giọng cô ta đanh lại, "Đây là việc không nằm trong quyền hạn được biết của ngài."
Silvia, nghĩ thầm, chính bà ta cũng không thèm quan tâm đến phép tắc, đòi can dự vào chuyện chiến sự còn gì? Nhưng cô cũng chẳng buồn nói ra, bởi phía bên kia rõ ràng cố ý lái câu chuyện theo hướng như vậy.
"Lady Luonisica, Thánh linh quốc đã ở trong tình trạng bấp bênh này hơn một tháng rồi. Vấn đề này không còn nằm trong phạm vi Tam đại Công tước nữa, mà là chuyện quốc gia đại sự. Hay các thần linh của cô vẫn còn muốn chần chừ thêm nữa?" Galerius hạ giọng, nửa đe dọa nửa chế giễu.
"Thưa ngài, ngài là Công tước chứ không phải tu sĩ, đối với các quyết định của đấng bề trên, người phàm trần chỉ có thể đứng nhìn như ngắm hoa trong sương mù, tuyệt nhiên không có quyền phán xét." Luonisica cũng không chịu kém cạnh đáp trả lại một câu. Hai bên nhìn nhau, tuy không hề lộ vẻ cáu giận nhưng về ý vẫn tràn đầy thù địch.
Silvia quá mệt mỏi với cảnh đấu đá này, quyết định lên tiếng.
"......Ta có mơ thấy."
Những lời này tựa như sét giật, khiến Luonisica cứng người lại. Galerius nheo mắ, và Lucius khẽ cười, hất hất cằm ra ý mời nói tiếp.
"Ta đã mơ thấy người đó rất nhiều lần.... Nhưng ta thực sự không thể nhớ được khuôn mặt." Silvia nhấn mạnh vào việc cô đã mơ thấy nhiều lần - 1 lời nói dối.
"Tuy nhiên Người đã thấy tay của người đó?"
"Tay....?"
"Công chúa!! Làm ơn biết mình đang nói những gì!!" Luonisica hét lên tức giận, nhưng Galerius không thèm đếm xỉa đế và hỏi tiếp:
"Vâng, bàn tay. Nếu nhớ được chi tiết, Người có thể đoán được tuổi của người đó?"
Silvia phân vân. Cô quyết định nói điều này vì phía Hoàng gia đã biết về 'bàn tay có Khắc ấn' trong giấc mơ, dù gì có chối cũng không được. Ánh mắt lạnh lùng của Galerius làm cô có cảm giác mình không thể nói dối - mặt khác, nếu cô thêu dệt mọi chuyện thì sẽ dễ bị lộ, chi bằng lồng ghép sự thật vào sẽ dễ tung hỏa mù hơn-----Nghĩ vậy, Silvia khẽ nói:
"...Anh ta còn rất trẻ."
"Trẻ hơn Cornelius?"
Silvia do dự một lát rồi trả lời thành thật: "Đúng."
Galerius liếc xéo vào mặt Luonisica. Qủa đúng như dự đoán, bà ta đã giấu đi phần lớn thông tin.
Không sao, cho dù không thể hỏi thẳng, cũng có khối cách để dò ra được thông tin cần biết.
"Và---" Lần này Galerius hỏi tiếp không chút do dự: "Giấc mơ báo mộng của Công chúa không chỉ có như vậy phải không?"
(...Hả?)
(Hỏi vậy.... là ý gì?)
"Ngài Galerius!! Dừng trò này lại được rồi đấy!!"
Luonisica hét lớn không còn chút kính trọng, đoạn vẫy tay ra hiệu. Lập tức một đám nữ tu vây lấy Silvia, tách cô ra khỏi Galerius.
"Giờ Công chúa có việc cần phải trở về Nội cung. Ngài Galerius, hành động của ngài lần này, cho dù có là Đại công tước đi nữa cũng thật quá vô lễ!!" Luonisica trước lúc bỏ đi quăng lại một câu giận dữ.
(Tại sao.... hắn lại biết điều này?)
Thực vậy, sau khi Silvia bị giết, giấc mơ vẫn chưa kết thúc. Dù chỉ loáng thoáng, nhưng cô có thể thấy.... dường như Chris đã nói gì đó.
(Vì sao chứ.....?)
Khi các nữ tu đưa Silvia về phòng, một bóng người mảnh khảnh tóc bạch kim mặc áo giáp bạc chạy ra từ hành lang.
"Công chúa! Người----"
Câu nói của Giulio dừng lại giữa chừng, mắt mở lớn. Silvia quay đầu lại và thấy người Giulio đang nhìn chằm chằm - đằng sau những nữ tu là Galerius, đang gật đầu và nở một nụ cười nham hiểm.
(Đây.... ông ta không gật đầu với mình. Là Giulio?)
---Mọi chuyện còn lại giao cho ngươi...... Galerius không nói gì., nhưng Silvia có thể cảm nhận rõ ràng ẩn ý của hắn. Khi cô bước vào phòng, Giulio dường như có ý tránh mặt.
(Đây là gián điệp do Galerius gửi tới..... mình không được mất cảnh giác.)
Khi Silvia trở về phòng, cô buộc phải thuật lại giấc mơ đầy đau đớn đó cho Luonisica một cách chi tiết tới mức buồn nôn.
"Công tước Galerius rõ ràng là đang âm mưu gì đó...."
Luonisica ngửa đầu lên trần và lẩm bẩm.
(Hắn rốt cuộc đã đoán ra được những gì....?)
Silvia cảm thấy nỗi lo đang lớn dần và đè nặng trong lồng ngực.
(Có khi nào hắn suy đoán ra được về chị và anh ấy không....?)
Khi Luonisica rời phòng ngủ, Silvia vùi mình vào tấm chăn trong tuyệt vọng. Cô sẽ phải chiến đấu như thế này cho tới cuối đời - một trận chiến không có thắng thua, không có tướng lĩnh, không có kẻ địch----một trận chiến vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
(Mình có thể giữ được bí mật bao lâu nữa đây.....?)
Cho dù chỉ là một công cụ truyền đạt 'lời tiên tri', Silvia chung quy cũng là Công chúa - người đứng đầu của Thánh linh quốc, không nhiều thì ít cũng phải có chút thực quyền. Có điều trước giờ vì quá sợ hãi mà cô chưa bao giờ dám mở miệng ra lệnh điều gì cả.
(Nhưng....)
(Hoàng gia có Tam đại công tước, Nội cung có Luonisica. Trước những kẻ gian xảo như thế mình có thể làm được gì chứ?)
Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Giulio bước vào, quỳ xuống trước giường.
".....Ta không cho gọi ngươi."
"Bệ hạ rất lo lắng về sức khỏe của Công chúa, nên đã lệnh cho thần phải ở bên Người những lúc thế này."
Silvia nghĩ thầm, lí do đúng là rất hoàn hảo mà....
"Thôi, giờ ngươi không cần phải giấu diếm nữa. Ngươi tới đây là theo lệnh của Đại công tước, muốn do thám tin tức phải không?"
Gương mặt Giulio trong phút chốc cứng lại, như có tiếng thứ gì đó vỡ đánh 'crack'.
"... Không phải! Thần tuyệt đối không bao giờ vì lí do đó mà tiếp cận Công chúa!"
----Người này dáng vẻ lo lắng như vậy, là do bị phát hiện bí mật sao? Lại còn cố chối cãi....... Silvia lắc lắc đầu, cúi mặt nhìn thẳng vào Giulio, quyết không lay động.
(Mình hiện giờ không thể thắng trong cuộc chiến này....)
(Mình cần phải cứng rắn hơn nữa. Cần phải tàn nhẫn hơn nữa. Cần phải cảnh giác hơn nữa....)
Có tiếng bước chân ở ngoài cửa: "Công chúa, thần mang bữa tối đến."
Silvia không trả lời, nhưng cửa vẫn mở ra, và một nữ tu mang một cái bát lớn vào phòng. Cô ta nhìn thấy Giulio, nhưng ngạc nhiên là không hề nói gì khiển trách cả.
"Ta không muốn ăn." Vẫn nằm trên giường, Silvia càu nhàu. Đó là một bát cháo loãng mà cô đã quá quen thuộc.
"Công chúa, người đã không ăn gì từ tối qua rồi." Nữ tu quỳ dưới đất nói, "Như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ạ."
Thật vậy, Silvia đã không ăn từ hôm qua. Việc với Hoàng gia khiến cô cảm thấy rất áp lực, dĩ nhiên là không thể nào ăn ngon miệng.
"...Thôi được rồi."
Cô trả lời cho qua chuyện để kết thúc cuộc đối thoại này. Nhưng không hiểu vì sao cô nữ tu dường như không có ý định rời khỏi phòng.
"Có chuyện gì vậy? Không lẽ ta ăn cũng cần phải tiếp ngươi sao?"
"Ah, không, thần không dám!"
"Lát nữa ta sẽ ăn, hay ngươi cũng định đợi ở đây tới lúc đó luôn?"
Cô nữ tu bối rối đứng dậy và đi khỏi phòng. Nhìn theo cô ta, Silvia không khỏi nhíu mày. Nếu vừa rồi cô không nói gì, không chừng cô ta thực sự sẽ ở lại đợi?
(Họ nghi ngờ mình sẽ không ăn sao....?)
Silvia cảm thấy mình không giống Công chúa, mà là một con thú nuôi thì đúng hơn. Cô thở dài và đưa tay cầm lấy cái bát----đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay Silvia khiến cô giật mình kinh ngạc.
"Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ này của thần!"
"---Giulio?!! Ngươi đang làm gì vậy?!!"
Giulio không biết từ lúc nào đã đứng bên giường Silvia, đưa tay cầm lấy bát cháo húp nhanh một ngụm, khuôn mặt tức thì biến sắc: "Cháo này... có độc....."
Cô không thể không thở hổn hển.
(Luonisica thực sự đi quá xa rồi!!)
Bàn tay nắm lấy Silvia lỏng dần và tuột khỏi cổ tay cô. Giulio sụp xuống sàn và gào lên đau đớn, hai tay túm chặt lấy cổ họng như muốn bóp gãy nó. Từ ngực đến cổ cậu hiện lên hàng loạt vết đỏ.
"Giulio, nhổ nó ra!!"
Silvia cuống cuồng túm lấy vai Giulio lắc lấy lắc để. Thứ thuốc trong bát cháo chính là thuốc kích thích các cơn đau, để tăng khả năng hiệu quả của năng lực tiên tri. Cô đã lớn lên cùng với nó, vì vậy cơ thể có khả năng đề kháng nhất định. Nếu một người bình thường lần đầu dùng nó, hoàn toàn có thể gây tử vong.
(Nhưng đến mức này..... Nếu Giulio không ngăn lại thì giờ có lẽ mình đã là người nằm đó rồi!)
"Tỉnh táo lại đi!!! Cơn đau đó là ảo giác!!"
"Ah, ah ...... ahhhhh!"
Cơ thể Giulio bắt đầu xuất hiện co thắt, một dấu hiệu nguy hiểm.
"Không được rồi.... Người đâu!! Mau mang nước tới đây!! Này, Giulio, cố lên!!"
Silvia túm chặt cơ thể đang quằn quại của Giulio và hét lớn.
Nội cung được một phen náo loạn giữa đêm. Các nữ tu chạy tới và mang Giulio đi chữa trị, và Luonisica sau đó cũng được biết tin này. Cô ta ngay lập tức tới xin lỗi giải thích đủ kiểu - ít nhất điều này làm Silvia nhẹ nhõm hơn đôi chút, thì ra cô ta dù sao cũng không mặt dày tới mức còn đến trách móc được.
Sau khi các nữ hầu làm nhiệm vụ dọn dẹp đã rời đi, Silvia nằm thẫn thường, trong đầu rối bòng bong.
(Giulio....Tại sao anh ta lại làm như vậy?)
Hình ảnh cậu quằn quại dưới đất in sâu vào tâm trí Silvia..... Cô nhớ khi lần đầu tiên dùng nó, cô đã phải nằm liệt giường hai ngày không thể ăn uống.
(Nhưng mình ít nhất là tăng liều dần dần, còn anh ta.....)
Silvia gục đầu vào hai đầu gối run rẩy. Cô cảm thấy trong lồng ngực đau nhói, theo một cách nào đó còn đau hơn cả khi uống thứ thuốc kia.
Cô ngẩng lên, nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng giữa lúc nửa đêm, và nhje nhàng đặt chân xuống giường.
(Mình đang làm.... Mình đang làm cái gì vậy? Mình rốt cuộc là định đi đâu?)
Câu trả lời đồng thời hiện ra trong tâm trí dưới hình dạng một chàng trai trẻ tóc bạc trắng.
Silvia bước qua cửa, đi vào hành lang tối tăm. Hơi lạnh khiến cô rùng mình và suýt chút nữa quay lại.
Cô biết rằng Nội cung có lính canh, nhưng họ chỉ đứng gác hai vòng cung cấm phía ngoài. Nếu chỉ loanh quanh trong này thì sẽ không có nguy cơ bị bắt gặp - dù vậy cô vẫn cố gắng đi thật nhẹ chân, cố không phát ra tiếng động.
Không có chút ánh sáng, do đó Silvia phải chạm tay vào tường để xác định phương hướng. Cứ dò dẫm bước đi như thế, đúng vào lúc Silvia nghĩ rằng mình sẽ phải đi như thế này cho tới sáng - tay cô đụng vào một cánh cửa.
Silvia hít sâu và mở nhẹ cánh cửa.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống những phần của bộ áo giáp rải rác khắp nền nhà. Một thanh trường kiếm dựng cạnh đó.
Ở một góc nhỏ trong phòng, Giulio nằm bất tỉnh, tái nhợt, dường như không còn dấu hiệu của sự sống. Silvia lo lắng bước tới bên giường và cúi xuống.
(.......Vẫn còn thở.)
Đưa tay ra dưới mũi Giulio, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy không khí khẽ lay động.
Đột nhiên, mí mắt Giulio khẽ run run, dường như kể cả trong lúc bất tỉnh cũng có thể phát hiện sự hiện diện của kẻ khác, rồi bất chợt mở bừng ra.
Đôi mắt xanh ngọc phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của Silvia.
"C-Công chúa?!!"
Silvia giật mình nhảy dựng lên, lùi khỏi giường một quãng lớn. Giulio gượng ngồi dậy, khiến cô suýt chút nữa hét lên.
"Công chúa..... Người đang làm gì ở đây vậy?" Giulio nhanh chóng xuống giường và quỳ xuống.
"... Ta-Ta chỉ....Ta chỉ là đến xem xem ngươi thế nào rồi.......mà thôi...."
Silvia đưa tay ôm lấy ngực, cố gắng che dấu nhịp tim hoảng loạn.
"Làm sao có thể.... Công chúa, Người không thể giữa đêm hôm tới phòng ngủ của thần---"
"Ngươi lúc đó chẳng phải cũng thế sao?!" Cô đột nhiên cao giọng, "Khi cầm lấy bát cháo của ta, ngươi có nghí gì đến phép tắc không?"
Giulio khuôn mặt khuôn mặt xanh mét, vội vàng rập đầu xin lỗi.
"Thần thực sự đã vô lễ, xin Công chúa trị tội!!"
"Eh? Khoan, t-ta không đến để trách ngươi!"
Silvia vô thức kêu lên, rồi chợt nhận ra và che miệng lại.
"Eh.... nói chung thì..... có vẻ ngươi không sao rồi?"
"Vâng, thần đã có thể đứng dậy..... Xin lỗi Công chúa vì đã để Người thấy hình ảnh đáng xấu hổ này."
"Không quan trọng." Silvia không hiểu vì sao chợt cảm thấy bực tức, "Loại thuốc này ta đã quen rồi, nhưng với ngươi thì nó lại là thứ nguy hiểm tới tính mạng. Lần sau ta cấm ngươi làm liều như vậy đấy."
Giulio nghiến răng. Một lát sau, cậu ngẩng lên: "Thần xin lỗi..... Nhưng nếu có lần sau, thần vẫn sẽ hành động như vậy."
"Ngươi.... ngươi rốt cuộc có hiểu gì không vậy?"
"Vậy thần xin được hỏi để hiểu, vì lí do gì mà trong thức ăn của Công chúa lại có thứ thuốc đó? Là do Luonisica chỉ đạo? Ý người là sao khi nói 'đã quen với thứ đó'? Thần không hiểu, tại sao lại có người muốn làm điều đó?"
Nhìn vào cặp mát xanh biếc như ngọc lục bảo, Silvia không biết phải trả lời ra sao.
(Anh ta không biết....)
Cho dù là một người được đào tạo ở trường dòng, cậu ta cũng chỉ như mọi nữ tu bình thường khác, chỉ biết những thứ trên bề nổi của đức tin. Còn những việc như làm thế nào mà Công chúa có thể dự đoán tương lai, hoàn toàn nằm trong vòng bí mật.
"Thứ thuốc đó là-------"
Silvia đem toàn bộ sự thật về loại thuốc kia cũng như khả năng của cô ra kể cho Giulio. Nghe xong, gương mặt cậu ta hoàn toàn sốc nặng.
"Ngươi thực sự không biết?"
"Không một chút nào."
"Galerius và cha chưa nói cho ngươi sao? Hay họ cố tình để ngươi diễn màn kịch này một cách tự nhiên nhất?"
Giulio cắn chặt môi, nghẹn lời: "Bệ hạ và Đại công tước quả thực có lệnh cho thần tới đây do thám, nhưng thần đã từ chối."
Silvia không thể không thở mạnh.
"Thân là một Hiệp sĩ, thần tới bên cạnh Công chúa chỉ để bảo vệ Người, quả thực không có ý gì khác."
Câu nói đó, như khuấy động trong lòng Silvia
-----thần tới bên cạnh Công chúa chỉ để bảo vệ người, quả thực không có ý gì khác------
(Anh ta muốn mình tin tưởng những lời này sao?)
(Nếu như mình nói trách nhiệm của một Công chúa là bị giết bởi chính người chồng của mình, liệu anh ta có thể phản ứng như thế nào đây?)
(Bảo vệ? Kể cả khi phải vung kiếm chống lại Hoàng gia sao?)
Silvia nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy, nhìn vào người thiếu niên đang quỳ trước mặt.
(Mình không thể mất cảnh giác....)
(Để có thể bảo vệ chị, mình không được phép mất cảnh giác....)
Cô lắc lắc đầu, quay lại bước nhanh về phía cửa. Đằng sau có tiếng Giulio đứng dậỵ và loạng choạng đi theo.
"......Ta tự đi được."
Silvia nói bằng một giọng run run.
"Hành lang này rất tối, xin hãy để thần đưa Công chúa về phòng." Trước khi Silvia kịp phản đối, Giulio đã nắm lấy tay cô, đi vào hành lang.
Con đường dài như vô tận.
Khi mở cánh cửa đá ở phòng ngủ ra và đưa Silvia vào, Giulio khẽ cúi đầu và quay đi.
"Giulio!"
"Vâng?"
Nghe Silvia đột nhiên gọi mình, Giulio quay lại.
(Ah---)
Silvia cúi gằm mặt. Cô không hiểu vì sao mình lại bật lên tiếng gọi đó. Vặn vẹo đôi tay, cuối cùng Silvia cũng mở miệng nói lí nhí: "......Ngươi có thể gọi thẳng tên ta."
"Công chúa? Ý Người là......"
".......Ngươi là vệ sĩ của ta..... cũng không cần phải xa cách thái quá. Giờ cứ xưng hô bình thường, gọi ta.... là Silvia được rồi. Nếu ngại thì chỉ khi ở một mình cũng được. T-Tôi cũng sẽ xưng hô như thế, a-a-anh hiểu chứ?"
Mặt Silvia nóng bừng, tưởng chừng như có cả khói bốc lên đầu.
(Aaa..... Mình vừa mới nói cái gì vậy?? Có nên chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại không?? Làm sao bây giờ ~~~~)
"Chỉ là.... tôi muốn có một người.....như là.... một người bạn......."
Trước khi cô đạt đủ độ bối rối để đóng sầm cánh cửa vào mặt Giulio, cậu cúi người: "T-Tôi hiểu...... Cảm ơn, S....Silvia."
"........"
Khi tiếng bước chân mờ nhạt dần, màn đêm trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Silvia đứng dựa vào cửa, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực đang đập liên hồi.