Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

lời nói dối của nữ vương (chưa edit)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày của Công chúa bắt đầu với việc tắm rửa vào buổi sáng, hay gọi bằng cái tên hoa mĩ 'Lễ Thanh tẩy'.

Cung điện của Công chúa nằm ở thủ đô của Thánh linh quốc, với phòng ngủ có trần thủy tinh. Chiếc giường với màn lụa ngày đêm được ánh trăng và ánh mặt trời thay phiên chiếu rọi vào. Kể từ khi tới đây, Silvia chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon.

Nhưng cô cũng chẳng buồn lệnh cho người hầu che trần lại. Những cơn mất ngủ không chỉ vì ánh sáng. Mỗi khi Silvia thiếp đi, cô sẽ bị hành hạ bởi những cảnh mộng. Từ thời điểm những giấc mơ đó trở nên rõ ràng, cô buộc phải làm quen với những giấc ngủ chập chờn.

"Mật hoa phủ lên bánh xe của số phận, ánh sáng mặt trời gửi xuống, ban cho chúng ta hạnh phúc ..."

Một vu nữ của đền thờ sức dầu thơm lên người Silvia và giúp cô tắm rửa trong khi ngân nga một giai điệu Thánh ca. Nhưng cứ mỗi khi bàn tay chạm tới cơ thể, Silvia lại rùng mình nhớ tới những cơn đau trong giấc mộng.

Một nữ tỳ giúp cô lau khô tóc và mặc quần áo. Khi trở về phòng, Silvia nhận thấy có người đang đợi mình.

Một phụ nữ đội khăn trùm đầu màu xanh và mặc chiếc áo dài thêu hình Thần Thiên nga Insignia. Tổng quản Nội cung - Luonisica.

"Công chúa, thần rất vinh dự được nghênh đón người." Luonisica quỳ xuống sàn trước Silvia và hỏi đầy ẩn ý: "Thần nghe nói tối qua người đã có Lời Tiên tri?"

Cái gọi là Lời Tiên tri đó, chỉ đơn giản là cơn ác mộng mà cô bị giết bởi nguwofi chồng tương lai của mình.

"... Hm..."

Silvia lí nhí và cố không nhìn vào mắt cô ta.

Trong Nội cung, người phụ nữ này luôn khiến người xung quanh cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ. Khuôn mặt xinh đẹp với làn da mịn màng, nếu lần đầu gặp có thể cho rằng đây là một mĩ nhân. Điều kinh khủng là, khuôn mặt đó lại thuộc về một phụ nữ trung niên già cả.

Cho dù ở bất kì đâu, Silvia luôn cảm thấy mình bị cô ta theo dõi.

"Người nói rằng mình vẫn chưa thấy ư?"

"Đúng......."

Silvia đã không nói sự thật. Luonisica không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn cô dò xét bằng cái ánh mắt khiến cô cảm thấy lạnh buốt đến tận óc.

Nhưng cô vẫn không có ý định nói ra sự thật.

Người giết Silvia trong giấc mơ cũng chính là bạn đồng hành của chị gái cô - Chris.

Cho dù có muốn cô cũng không thể nói ra lời được.

(Tại sao anh lại.......)

(Chị nói rằng anh ta chỉ là một lính đánh thuê nhưng..... dấu ấn đó.....)

Có một sự thật gần như không ai được biết.

Thứ được gọi là , chỉ thuộc về---------

"Ngài mai hạ thần sẽ cho mời toàn bộ nhà Eplimex tới, mong Công chúa xem xét kĩ lưỡng."

"Tốt."

(Sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Bởi vì.....)

(....người đó đang ở bên cạnh chị mà.)

Tuy nhiên, Silvia không biết cô có thể che giấu bí mật này trong bao lâu.

"Gần đây năng lực tiên tri của Công chúa không còn được như mong đợi, có lẽ chúng ta nên xem xét đến việc sử dụng thuốc....."

Silvia vội lắc đầu quầy quậy: "Cổ họng ta đang đau lắm, không dùng thuốc được!"

Trong nhiều năm trời, Hoàng gia đã nghiên cứu tạo ra một loại thuốc làm tăng độ nhạy cảm với các cơn đau, qua đó mà kích thích sức mạnh tiên tri của các cô gái thuộc Xích tộc. Khả năng của Silvia rất yếu, vì vậy cô thường xuyên phải sử dụng thứ thuốc đó. Hiện giờ cô có thể dùng lí do đau họng, nhưng Silvia không biết mình có thể từ chối tới bao giờ.

"Thần đã hiểu. Mong Công chúa giữ gìn sức khỏe." Lady Luonisica lùi lại hai bước và nở một nụ cười giả tạo, "Tuy nhiên, thưa Công chúa, xin người nhớ rằng lựa chọn ra Tân vương là ưu tiên của quốc gia. Ngài Cornelius từ trần là việc không ai mong muốn, nhưng Lễ Weneralia cần phải được tiến hành càng sớm càng tốt."

"... Ta biết."

Khi Silvia chuẩn bị quay đi, Luonisica đột nhiên nói:

"Thần nghe nói Hoàng gia đã đưa tới một Hiệp sĩ để bảo vệ người."

"Hiệp sĩ? Bảo vệ?"

Silvia dừng bước và quay lại.

"Vâng, đây là mệnh lệnh của Bệ hạ, và dường như là ý tưởng của ngài Galerius. Dù gì chúng ta cũng phải cẩn thận.... sau chuyện ngày hôm đó."

Silvia hít một hơi thật sâu. Cách đây một thời gian, một trong Tam đại Công tước đã bị đâm chết và Công chúa bị bắt làm tù binh - việc chưa từng có tiền lệ này khiến toàn bộ binh sĩ xôn xao, và tất nhiên là quân đội sẽ phải tăng cường cảnh giác.

"Thần xin lỗi vì đã chấp nhận mà không hỏi ý kiến Công chúa."

Silvia chỉ muốn nổi đóa với người phụ nữ đang cúi đầu đầy giả tạo trước mặt. Cô ta - nói đúng hơn là 'bà ta' - chưa bao giờ hỏi ý kiến cô về bất cứ việc gì cả.

(Và giờ thì lại gửi thêm cả người theo dõi mình nữa......)

"Hiệp sĩ cận vệ sẽ ở trong căn phòng phía đông bắc cung điện."

"Anh ta sẽ sống ở đây á?"

Silvia không thể không cảm thấy ngạc nhiên - căn phòng phía đông bắc là nơi rất gần với phòng ngủ của Công chúa. Đành rằng đây là vệ sĩ

thì cần phải ở gần, nhưng Silvia chưa bao giờ nghĩ Luonisica lại để cho một người đàn ông - nhất là được gửi tới từ Hoàng gia - tiếp cận gần cô đến thế.

"Vâng, Người này tên là Giulio Geminiani. Bởi thân phận hắn có chút đặc biệt, nên thần nghĩ có thể dễ dãi mà cho phép được."

Luonisica sau đó kể lại sơ qua tiểu sử của Giulio, khiến Silvia không khỏi ngạc nhiên.

(Vậy là anh ta được gửi tới trường dòng dành cho nữ tu, đào tạo như một nữ tu.... Hiểu rồi. Vậy nên mới có thể vào được đây dễ dàng như vậy.)

Nhưng Luonisica ngẩng đầu lên và nhấn mạnh:

"Tuy nhiên, thần xin được nhắc lại, kẻ này tuy được giáo dục lễ nghi đầy đủ, nhưng trên người hắn vẫn là áo giáp, trong tay hắn vẫn là thanh kiếm, không phải con người thuần khiết. Mong Công chúa không tùy tiện tiết lộ cho hắn những giấc mơ của Người."

Lời căn dặn này thực ra là thừa thãi. Kể từ sau vụ việc hôm đó, Silvia không hề kể lại cảnh mộng cho bất kì ai. Không một lần nào. Cho dù những Luonisica, Tam đại Công tước, hay những tu sĩ ngày ngày túc trực trước cô - tất cả kì thực chỉ là một lũ muốn lợi dụng lời tiên tri để trục lợi cho mình mà thôi.

Silvia trở về phòng ngủ và ngã người xuống giường. Nhìn lên trần nhà, những kí ức về ngày hôm đó lại hiện về. Chị và các bạn của chị đang dõi theo cô. Trong cái cuộc sống chỉ tràn đầy đau đớn này, kí ức đó là thứ hiếm hoi khiến cô cảm thấy vui lên đôi chút.

(Có người vẫn luôn ở bên cạnh chị....)

(Nếu có thể.... xin anh hãy đưa chị ấy tránh xa khỏi nơi chiến trận mà sống một cuộc sống hạnh phúc, mãi mãi quên đi quá khứ này......)

Nhắm mắt lại, khuôn mặt của Chris lại hiện lên.

Trong cảnh mộng đó, Chris đã dùng dao đâm xuyên tim Silvia trong khi bế trên tay đứa con của cô.

(Nhưng nếu như được có một cơ hội cuối cùng, mình muốn được đồng hành cùng với họ.....)

Silvia trùm chăn kín đầu, cố nén nỗi đau cả trong thể xác và tinh thần

* * *

Ánh sáng mặt trời chiếu qua mái kính đánh thức Silvia từ giấc ngủ. Cô trở mình và thấy người đau quặn.

(Thuốc được trộn với nước tắm sao.....?)

Cô nhận ra điều này. Đến tám chín phần chắc chắn là do Luonisica chỉ đạo...... Thực sự những việc như thế này đã quá thường xuyên, đến nỗi Silvia còn chả buồn tức giận.

(Mình bắt buộc phải nói à.....)

Ý nghĩ thoáng đi qua tâm trí cô.

Silvia khẽ vuốt lọn tóc đỏ và lắc đầu.

(Không được..... nếu mình làm vậy, họ sẽ gặp nguy hiểm....... Khi đó mình cùng lắm cũng chỉ có thể không dùng thuốc trong vài tuần....)

(Vì vậy, chỉ cần mình cố gắng chịu đựng, mọi việc sẽ ổn..... sẽ ổn thôi mà....)

Ở phía ngoài cửa, có tiếng bước chân của ai đó đang tới. Tiếng một hầu gái vọng vào:

"Xin lỗi vì làm phiền Người, thưa Công chúa."

"... Vào đi."

Silvia trả lời với một giọng buồn bã.

Cánh cửa đá khắc hình bánh xe có cánh mở ra. Đứng giữa khung cửa là ba hầu gái và một nguwofi mặc áo giáp bạc.

"Thần dẫn theo vị Hiệp sĩ này tới."

Silvia không thể không nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người hiệp sĩ, khiến cậu ta đỏ mặt và cúi gằm xuống.

(Ra là vậy..... Luonisica cũng không hề quá lời.)

Cậu hiệp sĩ trẻ có mái tóc bạch kim buộc sau cổ rủ xuống như sương tuyết cùng nước da trắng ngần. Khi mới nghe về việc không ai nhận ra cậu là con trai, Silvia đã khá nghi ngờ. Nhưng với vẻ ngoài như thế này.... đúng là điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Theo một cách nào đó, cậu ta còn đẹp hơn cả một cô gái thực thụ.

Cậu hiệp sĩ đi ngang qua các hầu gái và quỳ xuống.

"Thần xin được diện kiến Công chúa."

Giọng cậu ta trong trẻo như tiếng một viên bi thủy tinh.

"......Được rồi. Đứng lên đi."

Silvia vẫy tay ra hiệu miễn lễ. Tuy nhiên, Giulio vẫn cúi gằm mặt xuống. Hai tai cậu ta đỏ lựng.

"Sao vậy? Ta bảo đứng lên. Ngẩng đầu lên đi."

"Ah, ehm,.... vâng, chỉ là...." Cậu ta lắp bắp, "Công chúa, uhm..... có lẽ Người vừa mới tỉnh dậy, quần áo có chút.... xộc xệch....."

Silvia nghiêng đầu khó hiểu, cho đến khi nhìn xuống. Quần áo của cô vẫn còn nhăn do nằm lâu trên giường, và cổ áo phía trên bị trễ xuống hơi quá mức bình thường, đồng thời vạt áo phía dưới cũng bị kéo lên.

Thực tế là, trước giờ tuy Silvia không bao giờ để ý tới bộ dạng bên ngoài của mình, tất cả những người vào phòng ngủ của cô đều là những nữ tu và người hầu. Và bởi vì Giulio lại khiến người ta cảm giác như một cô gái, cô quên mất rằng đây là lần đầu tiên có đàn ông vào phòng ngủ của mình.

Silvia đỏ mặt và bối rối kéo lại áo.

"A-Ah, chuyện này.... ngươi cũng không cần phải quan tâm đâu! Uhm, từ hôm nay ngươi sẽ là vệ sĩ của ta nên, có lẽ không cần phải ngại vì vài thứ như thế này."

Cô cảm thấy giọng mình rõ ràng đang luống cuống, nhưng cô chỉ có thể cố để nói chuyện thế này là tốt lắm rồi.

Giulio ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Silvia.

(Đây là.....)

(Buồn bã------không, là thương hại? Tại sao anh ta lại nhìn mình như thế?)

Silvia ngạc nhiên. Nén cơn đau, cô hỏi người hiệp sĩ đang quỳ phía dưới.

"Tên ngươi là gì?"

"Thần là Giulio Geminiani, con trai chư hầu của Hoàng đế."

"Ta nghe nói rằng ngươi có được triệu vào Hồng ngọc điện trước khi tới đây..... ngươi đã gặp cha ta?"

"Vâng. Tuy nhiên thần không được phép trực tiếp thấy mặt Bệ hạ."

(Nếu thật sự người này được Hoàng gia gửi tới... xem ra là gián điệp của Tam đại Công tước.... )

Đã một thời gian dài kể từ lần cuối cùng Silvia nhìn thấy cha mình - Hoàng đế Tiberius Nelos, nhưng cô vẫn còn nhớ như in đôi mắt xảo quyệt đó. Cả ông ta và anh trai - Galerius Nelos - đều không hề quan tâm đến sự an toàn của cô. Lần này lại gửi Hiệp sĩ hộ vệ tới, xem ra chỉ là một gián điệp nhằm tuồn tin tức ra ngoài, hoàn toàn không phải mục đích tốt đẹp gì cả.

"Ta có chuyện muốn hỏi người này. Các ngươi có thể lui."

Ba hầu gái nhìn nhau lúng túng. Dường như họ đã được lệnh không để Silvia một mình với Giulio. Nhưng khi cô trừng mắt nhìn lại, cả ba cùng luống cuống cúi đầu và chạy ra khỏi phòng.

"Được rồi" Silvia quay lại, "Trước khi được đưa vào đây, ngươi đã làm công việc gì?"

Câu hỏi này khiến khuôn mặt của Giulio có chút thất vọng. Dường như đây không phải điều cậu ta muốn được hỏi tới.

"Thần nguyên là hiệp sĩ huấn luyện kiếm thuật tại Cương Thiết Cung, trực thuộc lực lượng Quân đội Hoàng gia."

Một hiệp sĩ huấn luyện kiếm thuật...... chịu trách nhiệm đào tạo kĩ năng chiến đấu cho hàng vạn cấm quân trong của Thánh linh quốc - một chức vụ cực kì quan trọng. Nhìn qua không thể tin rằng một chàng trai trẻ lại có thể gánh vác công việc nặng nề này. Sau đó, cô nhớ lại, cựu hiệp sĩ huấn luyện là một người khá lười biếng và phóng túng, công việc đều chuyển hết cho đệ tử làm, còn mình thì luôn đi đây đó. Có lẽ đây là một học trò của người này.

(Tại sao bọn họ lại điều một người quan trọng như thế vào đây?)

"Ta có quyền năng của Tyche, có thể thấy trước mọi tai ương, vậy nên căn bản không cần đến người bảo vệ. Chẳng lẽ ngươi không biết điều đó sao?"

Silvia dò hỏi thận trọng. Là người từng được đào tạo như một nữ tu của Nội cung, Giulio chắc chắn biết điều này.

"Thần biết." Giulio cúi đầu, "Nhưng thần cũng biết khi thực hiện việc đó, Người sẽ phải chịu một nỗi đau rất lớn."

Câu trả lời bất ngờ khiến mắt Silvia mở to.

"Là một Hiệp sĩ hộ vệ, thần sẽ luôn ở bên chia sẻ nỗi đau của Công chúa."

(Chia sẻ... nỗi đau?)

(Người này... anh ta đang nói gì vậy?)

Cô chưa từng nghe được những lời như thế này kể từ lúc sinh ra......

(Ah....)

-------"Đừng có đùa! Tôi không ở bên cô tới tận bây giờ chỉ để chuyện này xảy ra! Nếu như cái chết là số phận của cô, vậy thì tôi sẽ đập tan số phận đó!!!!!!!!"--------

(Nhưng mà.... những lời đó không phải dành cho mình....)

"Thần sau này sẽ ở lại đây, trong những cuộc Thánh Tuần tiếp theo sẽ luôn ở bên Công chúa. Vì vậy xin người lưu ý cho." Giulio cúi đầu đầy thành kính.

Đầu Silvia tràn ngập sự nghi ngờ... và cả khó hiểu.

Cái gọi là 'Thánh Tuần' chỉ là đưa cô tới những nơi có nguy cơ thiên tai hoặc bạo loạn, và để năng lực của Silvia dự đoán những chuyện đó. Khoảng thời gian này, do vấn đề sức khỏe nên cô đã phải tạm ngưng, nhưng có lẽ cũng không được bao lâu nữa.

(Đây là người mà cha gửi tới.... nhất định phải đề phòng.)

Silvia tự nhủ và bấu chặt tà áo. Cô miễn cưỡng mỉm cười và gật đầu: "Ta hiểu rồi. Đứng lên đi."

Tuy nhiên, Giulio vẫn quỳ trên sàn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Silvia như thấu tận tâm can.

"Có chuyện gì vậy?"

"Công chúa... thần có thể giúp gì không?"

"N-Ngươi nói vậy là sao?"

"Thần mạo muội xin phép được hỏi, nhưng có phải Người đang đau đớn? Thần có thể giúp được gì không?"

Silvia không thể không thở gấp.

(Người này....

lẽ ra người ngoài chỉ biết được rằng mình sẽ gặp chút đau đớn khi thực hiện 'Tiên tri', huống hồ lúc này lại đang trong thời gian tạm nghỉ........Cậu ta đã phát hiện ra? Làm thế nào? Chắc chắn phía Nội cung sẽ bưng bít hết thông tin cơ mà?)

(Không lẽ.... chỉ nhìn qua đã biết rồi sao?)

Silvia quay mặt đi, và lắp bắp: "N-Ngươi.... nói linh tinh gì vậy...? Lui ra đi!"

Giulio lưỡng lự đứng dậy và cúi chào rồi bước ra.

Khi cậu sắp sửa bước ra khỏi phòng, Silvia không hiểu vì lẽ gì đột nhiên cất tiếng gọi:

"Giulio!"

"Vâng?"

Khuôn mặt đó như mặt trời sau cơn dông bão.

(C-Chuyện gì thế này? Mình đang định nói cái quái gì vậy chứ?!!)

Silvia lắc đầu quầy quậy, cố xua đi những ý nghĩ hiện lên.

"Không có gì ... ta sẽ gọi ngươi sau."

"Vâng!"

Silvia nhìn theo bóng Giulio khi cậu đi khuất.

Cô nhắm tịt mắt lại và úp mặt xuống giường.

(Không được....)

(Đây là gián điệp của cha. Mình không thể lơ là cảnh giác được!)

◊ ◊ ◊

Gió lạnh rít gào lướt qua những lá cờ tím treo trên tường thành. Phía dưới là từng hàng xe ngựa đi lại tấp nập, lính tráng không ngừng qua lại. Mùi rỉ sắt lên đến tận trên tường thành.

Galerius hơi ngẩng đầu lên, nhìn ra những rặng núi phía ngoại thành. Nơi này là cứ điểm phòng thủ ngoài cùng của Thánh linh quốc - pháo đài Hadrianous. Hiện tại, hàng vạn Thánh linh quốc quân đang đóng quân ở đây, nhằm vào lãnh địa Bảy nước phương Đông sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào.

"Yo, Galerius. Xin lỗi vì tới trễ."

Galerius quay lại. Một người đàn ông dong dỏng cao bước tới và giơ tay chào. Ông ta mang khuôn mặt vuông vức và đôi mắt sắc bén của một con diều hâu, mặc áo giáp bên duwosi áo choàng tím - thành viên thứ ba của Tam đại Công tước, Lucius.

Lucius đi cùng bốn tên lính mặc áo giáp da và đeo kiếm. Họ kính cẩn cúi chào khi thấy Galerius.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông mặc áo giáp... mà chung quy nó cũng chả hợp chút nào." Galerius liếc nhìn vẻ châm chọc.

"Ha-haha, không phải ông cũng vậy sao. Chúng ta đều đã quá tuổi mặc giáp rồi."

Lucius bật cười. Galerius cũng cười gượng gạo và nhìn xuống bộ giáp dưới lớp áo choàng. Đã nhiều năm kể từ lần cuối ông ta mặc thứ này. Tam đại Công tước đều nắm quyền điều hành quân đội, nhưng kể từ khi Cornelius - một kẻ cực kì thành thạo nghệ thuật chiến tranh - lên ngồi vào cái ghế đó, mọi việc đã chuyển hết sang cho hắn.

"Tôi cũng nghĩ vậy..... nhưng hôm nay không mặc được sao?" Galerius cười khổ.

"Chỉ đơn thần là lễ nhậm chức, có cần phải mặc cái thứ nặng nề này không?"

"Nó không hẳn chỉ là nghi lễ.... ít nhất mặc thế này sẽ nâng cao tinh thần quân sĩ."

"Xàm...."

Lucius thở dài và nhìn ra phía cổng thành.Một đạo quân đông đảo đang tiến vào, dẫn đầu là một người đàn ông to cao mặc bộ áo giáp thêu gia huy kì lân của Thánh linh quốc. TTầm tuổi ông ta có lẽ cũng khoảng trên dưới năm mươi như hai người này.

Ông ta trông khá giống Cornelius, nếu như không tính đến sự chênh lệch về tuổi tác.

(Nếu Cornelius sống thêm được khảng ba mươi năm nữa, có lẽ hắn sẽ trông như thế này...)

"Haha, tên này mất quân lệnh từ lâu nhưng vẫn điềm nhiên mang quân kì của Thánh linh quốc.... quả nhiên là tính cách khó chịu."

Lucius mỉm cười chế nhạo.

"Phô trương thanh thế như vậy.... hắn không phải đang tự nghĩ mình đã là Tam đại Công tước rồi đấy chứ?"

"Thì đúng thế mà...."

Galerius không rõ biểu cảm trên mặt mình lúc này như thế nào khi đang thì thầm. Ông nhìn xuống người đàn ông mặc giáp đang cưỡi ngựa đi qua cổng thành. Ông ta cũng để ý và giơ tay chào một cách ngạo mạn.

Deyronius Eplimex - cha của Cornelius Eplimex người mới bị giết cách đây không lâu.

"Tôi nghe nói gã này đã bị đuổi ra khỏi nhà Eplimex vì hành vi bại hoại gia phong của hắn trước đây?"

Lucius gật đầu: "Cả tước vị cùng lãnh thổ đều bị tước đi. Những năm gần đây nhờ chiến sự mà hắn mới đoạt được một lãnh địa với đội quân của mình. Tôi nghe nói khi còn là lãnh chúa của Blaufous, không một phụ nữ nào trong thành không bị hắn giở trò sờ soạng."

Galerius khịt mũi đầy khinh bỉ: "Tên hạ lưu."

"Cha của hắn thế này, chả trách tại sao Cornelius không bao giờ muốn nói đến vấn đề gia đình." Lucius bật cười.

Theo luật lệ, khi một ghế trong Tam đại Công tước bỏ trống, thành viên gần nhất trong gia đình sẽ lên thay. Vì Cornelius đã hết, cha hắn đường đường chính chính từ một lãnh chúa quèn trở thành một trong ba Công tước quyền lực nhất Thánh linh quốc.

"Nghe nói lúc vừa mới tới Thánh Đô hắn đã khiến cho hoàng gia phải đau đầu chỉ vì cái yêu cầu đặt tước danh khỉ gì đấy...."

"Oh? Tôi cũng nghe nói hắn thậm chí còn định di dời thủ đô tới vị trí khác kia,"

"Tên này nghĩ hắn là ai vậy chứ.... Cầu cho hắn chết trên chiến trường luôn đi."

"Nhưng phải nói rằng, cũng không thể xem thường gã này được." Lucius thở dài, "Mặc dù có cái tính cách bẩn thỉu, khả năng cầm quân của hắn thực sự không thể xem thường. Cornelius biết điều đó, nên trước đây chiến dịch trọng yếu đều giao cho cha mình phụ trách. Vì thế khi hắn lên nắm quyền, quân sĩ cũng không có phản đối gì cả."

"Lập công lớn nhưng vẫn không có lại được tước hiệu?"

"Lẽ ra là có, nhưng ngay trên lãnh thổ Thánh linh quốc mà vẫn cướp bóc

dân thường, hãm hiếp đàn bà con gái, hắn căn bản không có đủ tư cách để trở lại thành quý tộc."

--Cần phải kiếm cớ đưa Deyronius ra khỏi Thánh linh quốc càng sớm càng tốt-- đó là thỏa thuận ngầm giữa Galerius và Lucius.

"Phía nam đang có biến loạn phải không? Đá hắn ra đó đi."

"Không vấn đề gì. Hắn chỉ đơn giản là một con chó điên phát cuồng vì chiến tranh thôi. Không chừng còn tự thân xin ra đó ấy chứ."

Tiếng bước chân và áo giáp vang lên phía ngoài cửa, tiếp đến là một giọng nói thô lỗ: "Hai vị, mất công tới tận Hadrianous này, tôi thật sự rất cảm kích."

Deyronius bước vào, phía sau hắn là một đội lính vũ trang đầy đủ, đeo gia huy nhà Eplimex.

"Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ lại nắm chức tổng chỉ huy quân đội."

Hắn cười to một cách xuồng xã. Khác với Galerius và Lucius, bộ giáp vừa vặn đến bất ngờ trên cơ thể cuồn cuộn cơ bắp đã nhiều lần kinh qua trận mạc của hắn - cứ như là một lớp da thứ hai.

"Nhận binh xong tôi sẽ lập tức thân chinh tới chỗ lũ phản nghịch phía đông, lấy đầu chúng về treo lên tường thành Hadrianous này cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, hai vị thấy thế nào?"

Lucius cố gắng nhịn cười và quay đi chỗ khác.

Galerius cau mày và chợt nhận ra một cơn đau nhẹ ở trán và bàn tay. Ông trợn mắt nhìn dấu ấn đang phát sáng trên trán kẻ trước mặt.

"Deyronius!! Không được tùy tiện giải phóng Ma ấn!!!"

----Đúng vậy. Đây chính là sức mạnh đặc thù của riêng gia tộc Tam đại Công tước - Ma ấn.

Deyronius mỉm cười khinh khỉnh và lấy tay che trán một cách hài hước: "Oh, xin lỗi xin lỗi, thực sự là thất lễ với ngài rồi. Tôi ngửi thấy mùi chiến trường thành thử phấn khích bộc phát. Cơ mà...." Hắn nheo mắt lại, "Dù gì tôi cũng nắm trong tay binh mã rồi, ngài không thể gọi tôi hai chữ tướng quân được sao? Cứ gọi thẳng tên vậy sau này tôi biết chỉ huy binh lính thế nào đây?"

"Ông thậm chí còn chưa nhận binh đã phách lối như vậy-----"

"Tôi giờ bằng vai phải vế với hai ngài, không thể cho qua lần này sao?~"

Galerius nghiến răng. Deynorius quả thật là một trong Tam đại Công tước, vừa rồi cũng hoàn toàn không hề có ý thù địch, nhưng tự tiện giải phóng Ma ấn, còn trả treo lại khiến Galerius cảm thấy tức giận đến cực điểm.

"Nói về chuyện đó, ngài đang có việc nhỉ?" Lucius chen vào - vì Deynorius lớn tuổi hơn, ông ta dùng kính ngữ, nhưng chắc chắn không phải là do ý muốn."Chẳng phải ngài nên lo đến việc quân ở Santcarillon? Tôi nghe nói quân Liên minh đã tập hợp ở Zaccariesco và đang chuẩn bị tiến quân ra đây. Nếu muốn 'lấy đầu lũ phản nghịch đó' như ngài nói thì làm ơn nghiêm túc chút đi."

"Rồi rồi, tôi biết phải làm gì mà."

Deynorius cười khẩy và bước ra ngoài. Đến cầu thang, hắn dừng chân và quay đầu lại.

"Phải rồi, hai vị có nghĩ rằng Liên minh sẽ thực sự tấn công ở Santcarillon không?"

Galerius nhíu mày.

(Vậy là sao?)

"Nghe này, tôi mới nhận được một báo cáo khá thú vị..... Nghe nói ả Zaccaria chỉ huy Quân đoàn Trứng Bạc lừng danh không có tham gia vào trận chiến này."

"Tôi cũng có nghe tới."

Nữ tướng nổi danh - Francesca da Zaccaria, là một người không thể không lưu tâm tới từ sau trận Santcarillon. Một người như cô ta không ra mặt quả thật khiến người ta lo lắng.

Tuy nhiên, Cornelius đã ép được Minerva lộ mặt, đối phương cũng có biết cô là mục tiêu của Hoàng gia, hơn thế nữa Luonisica lại từng phái sát thủ đến lấy mạng Minerva - Francesca án binh bất động để để phòng cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Galerius cũng không có ý định nói cho Deynorius biết điều này.

"Có gì đâu, chắc hẳn Công tước Zaccaria không muốn để con gái mình dấn thân vào nơi nguy hiểm nữa, cùng lắm là giữ lại Zaccaria trấn thủ thành trì, đâu có gì phải lạ?"

"Thế à? Nhưng tôi lại càng thấy lạ đấy."

"Là sao?"

"Cuộc tổng tấn công này tập hợp binh lính dưới danh nghĩa Tổng giám mục. Nhưng tôi tự hỏi làm thế nào một lão già chỉ nghĩ đến nhà thờ và gái lại có thể làm một việc như vậy? Còn câu trả lời nào khác ngoài việc một con nhỏ nào đó đã cứu ông ta ở Sancarillon và dắt mũi ông ta vào vụ này?"

".............."

"Hai người hẳn đã nghe nói Tổng giám mục là người thế nào phải không?" Deynorius cười khẩy và tiếp tục, "Tôi tự hỏi khi được Đông phương Đệ nhất mĩ nhân Francesca nhờ vả ông ta có thể từ chối như thế nào đây?"

"Ah ..." Galerius ngớ người, và chợt hiểu ra tất cả. Ông cũng đã từng nghe về thói háo sắc của Tổng giám mục. Việc dẫn quân lần này cũng là cái cớ để có thể kè kè bên cạnh Francesca, lão già đó nhất định sẽ không bỏ lỡ. Nhưng nếu vậy..... rốt cuộc Francesca đang suy tính điều gì?

"Vì vậy, tôi muốn nhờ hai vị dò la tin tức tình báo trong quân Liên mình. Lại nói về việc đó...." Deynorius dừng lại và cười đầy ẩn ý, "Đó không phải việc mà lũ bạch tuộc của ngài Galerius thông thạo nhất sao?"

Không đợi trả lời, hắn bước xuống cầu thang và bỏ đi."

"......Có vẻ tên này không chỉ là một kẻ thô tục bình thường."

Lucius lẩm bẩm khi nghe tiếng bước chân đi xa.

"Một kẻ thô tục có tài năng, còn nguy hiểm hơn nữa. Ông có biết năng lực của hắn?" Galerius khoanh tay trước ngực, cau mày hỏi một cách khó chịu.

"Chịu. Nhưng mà, ít nhất hắn ta sẽ hữu dụng trên chiến trường. Nếu khả năng giống như của Cornelius, hắn sẽ dạy cho bọn chúng biết nỗi sợ hãi một lần nữa."

(Bất luận như thế nào, người này không thể xem thường....)

Lời nói cuối cùng của Deynorius rất đáng để tâm. Tuy rằng giọng điệu hắn khiến người ta khó chịu, nhưng vấn đề này đúng là không thể bỏ qua - Francesca da Zaccaria ở lại Zaccariesco vì lí do gì?

"Hai vị có nghĩ rằng quân Liên minh sẽ thực sự tấn công vào Sancarillon không?"

Truyện Chữ Hay