Tsurugi no Joou to Rakuin no Ko

trăng non (chưa edit)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tối trước đêm trăng non. Thánh linh quốc đã chiếm được Saintcarillon, và đưa 10 ngàn người dân vào thành phố. Đường phố được trang hoàng lộng lẫy với hoa và chuông. Tiếng reo hò của đám đông càng tăng lên khi chiếc kiệu lớn mang biểu tượng bánh xe có cánh đi qua

Sau khi Francesca và Quân đoàn Trứng Bạc rút lui khỏi Santcarillon, họ đóng quân tạm thời tại 1 thị trấn nhỏ ở Epabella cùng với các thành viên khác của quân đội Liên Minh. Ngay cả tại đó, tiếng động từ Saintcarillon vẫn vọng tới khu cắm trại

"Có vẻ như người dân Medoccia đã bỏ Công tước của họ."

Ngồi bên cửa sổ, Nicolo nâng rèm cửa và lầm bầm khi anh ta nhìn chằm chằm vào khung cảnh trang hoàng của Santcarillon. Anh ta đưa ống nhòm cho Francesca. Khi cô nhìn thấy những lá cờ tím treo đầy tường thành, Fran thở dài và quăng trả chiếc ống nhòm cho Nicolo

"Có lẽ họ vẫn tức giận với chế độ lao dịch và thuế má dưới thời Công tước Medoccia."

"Nếu Medoccia đặt dưới sự cai trị của Công chúa Thánh linh quốc, tiền thuế và mấy thứ đại loại như vậy sẽ giảm đi. Tin đồn này đã lan truyền trên khắp Medoccia sau khi Cornellius chiếm được thành"

Francesca nhún vai. Tất nhiên, tin đồn này là vô căn cứ. Thánh linh quốc sẽ chỉ đơn giản là cử 1 công tước khác cai quản vùng đất này, và không có gì thay đổi. Đấy là chưa tính đến trường hợp mọi thứ còn tệ hơn trước

"Nhưng nói về điều đó, đây có lẽ là lần đầu tiên Lễ hội Weneralia được tổ chức ở ngoại thành"

Đã 5 ngày kể từ khi Thánh linh quốc quân chiếm được Saintcarillon. Francesca đã yêu cầu quân Liên minh rút khỏi Medoccia. Dựa vào công lao cứu được Tổng giám mục, cô khiến các vị tướng phải nhượng bộ. Suy cho cùng, với tình hình như thế này, chiếm lại Medoccia là điều không tưởng

Tuy nhiên, ngay cả Francesca cũng bao giờ nghĩ rằng công chúa thực sự sẽ đến thành phố Santcarillon.

Không lâu trước đó, 1 điềm báo đã xuất hiện từ Nữ thần Tyche, quyết định chồng của Công chúa sẽ là Công tước Cornellius Complimex, Thái tử của dòng tộc Tam đại Công tước. Tuy nhiên,từ ngày công bố lời tiên tri tới hôm nay chỉ có ba ngày, có nghĩa là hoàng gia đã quyết định tổ chức tại Saintcarillon ngay sau khi điềm báo xuất hiện

(Tại sao họ lại đột nhiên thay đổi truyền thống và tổ chức lễ cưới tại Santcarillon?)

(Có phải Cornellius làm vậy để dụ ai đó ra? Nhưng là ai? Không lẽ...)

Francesca quay đàu lại, nhìn vào 1 góc phòng thiếu ánh sáng mặt trời. Cô gần như quên mất sự tồn tại của 1 cô gái tóc đỏ đang ngồi lặng lẽ ở đó. Minerva vẫn mặc chiếc áo choàng trắng, vòng tay ôm lấy thanh cự kiếm. Đôi mắt cô thâm quầng và sưng lên vì khóc. Nhận thấy ánh nhìn của Francesca, cô ngẩng đầu lên và hỏi:

"...... Tại sao cậu không tấn công khi chúng đang trên đường hành quân tới đây?"

Francesca thở dài, "Điều đó là không thể. Làm thế nào chúng ta có thể tấn công vào 1 đội quân hộ tống hùng hậu của hoàng gia trong khi quân trên tường thành của Saintcarllon vẫn đang quan sát chứ? Thêm vào đó, chúng ta cũng không có Liên minh quốc gia hỗ trợ."

"Cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc ngay tại thời điểm Công chúa bị giết, cậu biết điều đó mà?"

"Đó có thể là kết thúc cuộc chiến của cậu, như bọn tớ vẫn sẽ phải tiếp tục chiến đấu. Dĩ nhiên cậu cũng biết điều đó chứ? "

Minerva nghiến răng và đứng dậy trong khi vẫn quay mặt đi

"Không phải là chúng ta không thể tấn công. Nhưng cho dù tớ có loan tin về cậu ra cả thế giới, bao gồm cả quân Liên minh, rằng Công chúa hiện tại là giả, và dùng lí do đó tuyên chiến với Thánh linh quốc, cậu nghĩ như vậy có thay đổi được tình hình không? "

Minerva đứng yên lặng, tựa người vào thanh kiếm của mình. Cô cắn chặt môi, và mặt cô trắng bệch

Trong cả Liên minh quốc gia, hầu như không ai biết về danh tính thật sự của Minerva, và ngay cả trong Quân đoàn cũng vậy. Ông nội của Francesca đã nói điều này cho cháu gái mình, nhưng cha cô, công tước Zaccaria hiện tại, hoàn toàn không biết về điều này

Thực sự, với tình hình hiện tại, không thể công bố danh tính của MInerva cho Liên minh Quốc gia và người dân Thánh linh quốc. Thứ nhất vì chưa chắc nó đã có tác dụng. Và thứ 2, quan trọng hơn, cho dù họ có dành được chiến thắng, vẫn sẽ tồn tại 1 nhóm người đi theo quan điểm cũ, và nhưng người trong gia tộc của Minerva sẽ không thể được cứu. Như vậy, thật sự không có gì thay đổi cả

(Chúng ta không còn cách nào khác, phải nổi dậy và giành chiến thắng bằng sưc mạnh của chính mình, chứ không phải dưới cái tên của thánh thần)

Đó là những gì Francesca nghĩ.

"...... Vì vậy, chúng ta cần thời gian để củng cố quân Liên minh, huh."

"Chính cậu đã nói rằng những nước kia chỉ là 1 lũ nhát gan không dám tấn công! Ngay bây giờ, Việc sửa lại Cổng thành phía Tây của Saintcarillon vẫn chưa được hoàn thành, và thành phố thì đang là một mớ hỗn độn với cái đám cưới đó. Cậu còn muốn cơ hội nào tốt hơn thế! "

"Đúng vậy, họ chỉ là 1 lũ nhát gan. Nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Sau Lễ Weneralia, Thánh linh quốc quân sẽ rút 1 nửa về đóng ở Thánh Đô. Từ giờ đến lúc đó, chúng ta sẽ phải quay về Zaccariesco để củng cố lực lượng"

Minerva siết chặt tay lên thanh kiếm, "Đừng có đùa! Nếu đợi đến khi đám cưới kết thúc, Silvia sẽ......nó sẽ......... "

Francesca nhìn chằm chằm vào Minerva với ánh mắt thương hại

Sau khi Công chúa chọn được chồng của mình, cô ấy sẽ phải sinh con, và bị giết ngay khi đứa bé ra đời

"......Thôi được, tớ hiểu rồi." Minerva đeo kiếm lên lưng và đi về phía cửa

"Cậu có kế hoạch gì sao?"

MInerva trả lời mà không quay đầu lại: "Tại sao cậu lại phải hỏi khi đã biết câu trả lời?"

"H-Hey! Chờ 1 chút! Chắc chắn phải có cách khác mà! Em sẽ chết nếu đi 1 mình đấy! "Nicolo kêu lên.

"Chris... anh ấy vẫn còn ở đó...Trong khi tôi...t-tôi đã bỏ lại anh ta và chạy trốn!"

Ánh nhìn của Minerva khiến Nicolo lùi lại về phía cửa sổ: "Đ-Đó... không phải là lỗi của em mà...."

"Đó không phải vấn đề lỗi của ai! Chris thuộc về tôi, và anh ta...anh ta"

"Vì vậy mà cậu sẽ chạy đi cứu 1 người đã chết sao? Đồ ngốc!"

"Chris vẫn chưa chết!"

Không chỉ Nicolo, cả Francesca cũng không thể không bị sốc khi Minerva hét lên

Sau khi nghe báo cáo của những người sống sót, Francesca đã tuyệt vọng. Bất cứ ai bị thanh kiếm của Cornellius chém trúng sẽ trở thành con rối của hắn. Mặc dù 1 sức mạnh như vậy thật khó tin, nhưng cô không thể nghi ngờ khi tận mắt trông thấy những người lính của mình vung kiếm tấn công đồng đội. Bên cạnh đó, những người sống sót xác nhận rằng Chris đã bị hàng trăm tên lính xiên giáo xuống sàn sau sau khi bị Cornellius đánh ngã. Không ai trong Quân đoàn còn có thể nghĩ rằng cậu ta còn sống

"Tớ vẫn nhìn thấy nó....Tương lai mà anh ấy đâm tớ vẫn còn! Vì vậy chắc chắn Chris vẫn còn sống! "

Minerva đóng mạnh cửa phòng và bỏ đi. Francesca và Nicolo có thể nghe thấy những bước chân nặng nề trên cầu thang

(Cô ấy thấy những hình ảnh về tương lai đó........Nếu đây là bằng chứng về việc Chris chưa chết, vậy thì......)

"...... Anh chàng đó ...... vẫn còn sống?"

Nicolo lẩm bẩm với một cái nhìn hoài nghi, sau đột ngột quay lại: "Chỉ huy! C-Chắc chắn Minerva sẽ 1 mình đột nhập vào Saintcarillon! Chúng ta phải ngăn cô ấy lại! "

"Tôi đã bố trí Gilberto chặn ở ngoài cửa. Tôi biết sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ làm thế này."

Francesca chìm vào những suy nghĩ

Chris vẫn còn sống. Cậu có thể đã bị cầm tù. Nhưng tại sao?

Tại sao Cornelius cho tha chết cho Chris?

(Chris. Thực sự thì, cậu là ai?)

Đột ngột, tiếng cửa bật mở kéo Francesca từ những suy nghĩ trở về với thực tại

"Tiểu thư Fran! Có thật là Chris vẫn còn sống?!"

Đó là Paola. Cô vẫn mặc bộ quần áo bác sĩ màu xanh, và mái tốc cô rối bù

"Làm sao cô biết?"

"T- tôi đã nghe thấy từ bên ngoài. C-Có đúng vậy không? Rằng Chris vẫn còn sống?! "

"Các bức tường của nơi này mỏng 1 cách kinh khủng.... Tôi có nên yêu cầu họ xây nó dày thêm không?"

Fran thở dài và vỗ vào vai Paola: "Đúng. Cậu ta xuất hiện trong giấc mơ của Minerva đêm qua.... Cô ấy nói Chris vẫn còn sống."

"V-Vậy xin hãy cứu cậu Chris! Cậu ấy rất quan trọng đối với Minerva! "

Francesca nhìn chằm chằm vào Paola

(Cứu cậu ta? Chris?)

Cô lùi lại mấy bước và ngồi xuống ghế

(Nhưng bằng cách nào?)

(Không. Thực sự, việc này... là không thể...)

(Santcarillon đã bị chiếm. Quân đội của Thánh linh quốc cũng đang ở đây. Quân đoàn không thể 1 mình tấn công được......)

Vào lúc đó, Gilberto bước từ ngoài vào. Đầu anh ta đang chảy máu

"Gilberto! A-Anh bị sao vậy?! "

Paola tái mặt và chạy tới. Tuy nhiên Gilberto chỉ bước qua cô, và đi tới chỗ Francesca

"Tôi xin lỗi, Tiểu thư Fran."

Vài lời của Gilberto đủ cho Francesca hiểu anh ta đang nói gì

"...... Vậy là anh đã không ngăn được cô ấy?"

"Vâng. Tôi đã biết là không đánh lại trong nhát kiếm đầu tiên."

Máu trên trán Gilberto nhỏ giọt xuống sàn nhà. Ít nhất vẫn còn may mắn khi anh ta là người chặn Minerva lại. Không phải ai cũng có thể sống sót sau cuộc tấn công của cô chỉ với 1 vết thương nhỏ

"Tôi buộc phải để cô ấy đi và quay lại đây chờ lệnh."

"Gil, tôi thực sự biết ơn khi mà anh có thể bình tĩnh đưa ra quyết định. Thực sự tôi không muốn mất thêm người nào nữa."

Francesca đặt tay lên vai ngời đội trưởng đội cận vệ và yêu cầu anh ta đứng lên. Cô rút ra 1 chiếc khăn và lau máu trên trán Gilberto

"Nicolo, anh đã nói rằng chúng ta nên dừng cô ấy lại?" Francesca quay đầu lại và hỏi

"Chính xác là "ngăn cô ấy đi 1 mình". Tôi thấy nếu như Meena đã quyết tâm như vậy, Quân đoàn không có lí do gì để ẩn nấp ở đây."

Francesca ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Điều này là không thể. Chúng ta sẽ chỉ tự đâm đầu vào cái chết nếu cố thử... Cô muốn nói điều này, nhưng khuôn mặt của Minerva, Gilberto và Nicolo khiến trong tim cô dậy lên 1 cảm xúc lạ

(Chúng ta nên làm gì……?)

***

Nằm trên sàn đá lạnh, Chris nghe tiếng bước chân từ bên ngoài.

Cậu ngẩng đầu dậy và nhìn qua những chấn song sắt. Ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đuốc khiến cậu phải che mắt mình lại. Cậu không còn nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy ánh sáng là khi nào.

"...... Ai..............?"

Mở hé 1 mắt, Chris nhìn ra ngoài. Môi cậu khô và nứt nẻ. Khi mở miệng nói, cậu có cảm giác như cổ họng mình bị 1 thanh sắt nóng đỏ đốt cháy

1 đám đông tiến tới căn ngục. Từ tiếng bước chân và mùi kim loại, Chris đoán rằng đây là 1 nhóm binh sĩ mặc áo giáp đầy đủ

"Lâu không gặp, con trai của ác ma."

Chris nhận ra giọng nói này.

1 người đàn ông cao lớn mặc áo choàng tím đi đầu đám người. Trên môi ông ta nở 1 nụ cười khinh khỉnh, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như nước đá

"Cornelius ......"

"Đừng nói tên ta với cái miệng bẩn thỉu của ngươi. Sau tất cả, ta sắp trở thành người nắm quyền lực của vương quốc trong vài ngày nữa. Vì thế tốt nhất là ngươi cứ nằm chết dí ở đó và lắng nghe đi"

- Người nắm quyền lực?

- Tên này... đang nói cái gì vậy?

Với những ngón tay đau nhức, Chris cố gắng gượng ngồi dậy để nhìn thẳng vào mặt hắn. Bên thắt lưng của Cornellius treo lủng lẳng thanh liễu kiếm ma thuật đã hạ gục gần như cả 1 đơn vị của Quân đoàn. Những tên lính đằng sau đặt tay lên cán kiếm với vẻ thận trọng khi thấy Chris ngồi dậy

Cố phớt lờ cơn đau từ 2 cánh tay, cậu cau mày khi nhìn thấy người đứng cạnh Cornellius

Đó là 1 cô gái. Cô có mái tóc đỏ rực và đeo 1 chiếc vương miện bạc. Ánh sáng từ những ngọn đuốc soi xuống chiếc áo choàng trắng tinh của cô

Nhưng điểm nổi bật nhất là đôi mắt đen của cô

Chris biết nó nhận ra nó ngay khi nhìn thấy. Vẻ kiên quyết xen lẫn với ngây thơ trong nó nhắc cậu nhớ tới 1 cô gái khác

"Ngươi đang diện kiến Công chúa của Thánh linh quốc. Tỏ ra kính trọng 1 chút đi." Cornelius nói với Chris bằng 1 giọng lạnh lùng

Công chúa- Người cai trị Thánh linh quốc và trực tiếp truyền đạt những lời tiên tri của Nữ thần Tyche.

Ít nhất đó là những thứ người dân nghĩ khi họ không biết về khả năng của 1 gia tộc nọ

"...... Đây là kẻ đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng phải không, Silvia?" (ND: chỗ này mình đổi cách xưng hô 1 chút)

"...Đúng vậy."

"Và đây là thanh kiếm đó?"

Kèm theo lời nói, Cornellius nhận lấy 1 thanh kiếm từ tên lính đằng sau và giơ nó lên. Lưỡi kiếm dài và cong vút, lóe lên ánh sáng phản chiếu những ngọn đuốc. Đó là thanh kiếm của Gilberto đã cho Chris mượn

Cằm của công chúa run lên khi cô gật đầu: "..........Đúng vậy..........Đây là thanh kiếm..........đã đâm xuyên qua đầu ta..........."

Chris gần như ngưng thở vì sốc

- Giống nhau…….

- Những lời nói của cô gái này giống hệt như Minerva.......

- Vậy có nghĩa là tôi sẽ giết Công chúa chứ không phải cô ấy?

Silvia ngồi xuống trước những trấn song và nhìn vào Chris

- Đôi mắt đen của cô ấy ............

- Chúng giống hệt như Minerva..............giống như màu của màn đêm, đầy đau đớn và tuyệt vọng...............

"Anh biết chị gái tôi?

Chris gật đầu. Câu nói này đã xác nhận nghi ngờ của cậu. Đây chính là em gái của Minerva - người kế thừa dòng máu của gia tộc tiên tri

"...... Chị ấy vẫn ổn chứ?"

Chris im lặng. Cậu không thể chắc chắn tình trạng của Minerva có phải là "ổn" hay không

Vài giọt nước mắt lăn dài trên má Silvia. Cô quay lại và nói:

"Cornelius. Hãy thả người này ra."

"Công chúa! Nàng đang đùa à?!"

Cả Cornellius và các vệ sĩ đều kêu lên ngạc nhiên. Silvia khẽ lắc đầu, và quay lại Chris, "Làm ơn.....nói với chị tôi... chỉ cần chị ấy an toàn, tôi vẫn có thể chịu đựng được ...... Hãy bảo chị ấy đừng tham gia bất kì 1 trận chiến nào nữa và sống trong yên ổn...... "

Chris gần như có thể nghe thấy máu của mình sôi lên

- Cô nói vẫn có thể chịu đựng?

- Cô có biết cô ấy làm như vậy là để cứu cô không?

- Làm thế nào tôi có thể nói điều đó với Minerva chứ?! Ngay cả khi tôi có thể sống sót trở về?!

Sau khi Công chúa đứng dậy, Cornellius bước về phía trước. Hành động tiếp theo của ông ta khiến Chris giật mình.

Cornellius đưa thanh kiếm của Gilberto cho Chris

"Ngài Cornellius! Ngài đang làm-!"

"Im lặng!"

Cornellius ném thanh kiếm xuống sàn nhà giam. Tiếng kim loại chạm đất vang lên khô khốc

"Đây là của ngươi. Cứ giữ lấy nó nếu ngươi muốn. Và-" Hắn nhếch mép, "-cứ vượt ngục bằng nó nếu ngươi có thể"

"...... T- Tại sao ......"

Cornelius không trả lời, hắn quay lại những người lính đằng sau: "Đưa Công chúa trở về cung điện. Không khí ở đây không tốt cho cô ấy."

"Vậy còn ngài, thưa ngài?"

"Ta có việc phải nói chuyện với hắn"

"Cornelius! Làm ơn, hãy thả anh ta về với chị tôi!"

"Công chúa, vui lòng đi theo chúng thần"

Silvia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Chris trong khi bị các vệ sĩ đưa đi. Cô cố gắng quay lại để nhìn cậu trước khi biến mất ở góc hành lang

Cornellius bước tới và ngồi xổm trước mặt Chris

"Ngươi sẽ giết Silvia với thanh kiếm đó. Ngươi đã nghe thấy nó rồi, phải không? "

"Nếu vậy... tại sao ...... tại sao ngươi lại trả thanh kiếm cho ta?"

"Bởi vì đó là số phận của ngươi."

Cornelius cúi đầu xuống và hạ giọng

"Không có gì quan trọng cho dù ngươi có giết cô ta, hay thậm chí là Minerva. Ta không quan tâm tới điều đó."

"Cái-?"

"Quyền lực của Tyche sẽ chuyển sang người có quan hệ gần nhất trong dòng họ, Minerva chưa nói với ngươi điều đó sao? Nếu Silvia chết, sức mạnh tiên tri của cô ta chỉ đơn giản là bổ sung thêm cho Minerva, và ta cũng không có bất cứ khó khăn gì khi bắt giữ cô ta lại sau đó. Một đất nước không cần có 2 Công chúa. Thêm vào đó, ta cũng không muốn phải tự tay giết con nhóc xinh đẹp kia, vì thế đành nhờ ngươi vậy."

"N-Ngươi... Thằng khốn nạnnnnnnnnnn!"

"Kế hoạch của ta sẽ đi chệch hướng 1 chút với những nỗ lực của ngươi, như cuối cùng, không có gì thay đổi cả. Cho dù là ai trong số 2 người kia chết, người còn lại vẫn sẽ rơi vào tay ta"

Chris đột nhiên cảm thấy một nỗi đau như thể cổ họng cậu đang bị siết chặt

"Giờ thì ta đã hiểu tại sao lần này lại có 1 cặp chị em thừa hưởng sức mạnh. Đó là để đảm bảo 1 người có thể nhận lãnh trách nhiệm của gia tộc khi số phận số phận của họ buộc 1 trong 2 người chết"

Do đó, ngay cả khi Chris giết 1 người, lời nguyền của gia tộc vẫn sẽ tiếp diễn

"Con trai của ác ma ......" mắt Cornelius lóe lên 1 tia sáng độc ác khi hắn mỉm cười, "Chỉ có ngươi, đúng vậy, chỉ có ngươi là kẻ duy nhất trên thế giới có thể giết được Công chúa được ban phước lành bởi Tyche. Còn vai diễn nào hợp hơn nữa?"

"Màyyyyyyyyyyyyy!"

Trong cơn thịnh nộ, Chris nắm chặt thanh trường kiếm và cố đâm thẳng nó vào gã đàn ông đứng bên kia song sắt. Nhưng cậu chỉ có thể nhấc cổ tay lên vài phân trước khi nhận ra mình đã bị còng xuống sàn. Những sợi xích lạnh ngắt kéo giật tay cậu lại.

Cornellius vẫn điềm nhiên tiếp tục bài nói của hắn

"Vì vậy, ngươi được sinh ra trên thế giới này, và sở hữu lời nguyền đó - tất cả chỉ để phục vụ cho ta. Ngươi vẫn cố gắng giãy giụa trong cái hồ máu đó cho đến bây giờ. Sau từng đấy chuyện, có vẻ như ngươi vẫn không thay đổi gì cả"

"Chết tiệt! Thằng khốn nạn! Tao sẽ giết mày! Khốn nạn!!!!!!!!!" (trans: thực ra ban đầu là ta/ngươi nhưng để thế này cho nó nặng)

"Thật ngu xuẩn. Có vẻ ngươi vẫn không hiểu được sức mạnh của số phận? Ta được lựa chọn bởi các vị thần. Ngươi không hiểu sao? Ta sẽ có được đất nước này, và sinh con với Công chúa. Khi con nhóc đó lớn lên và thừa hưởng sức mạnh của Silvia, ta sẽ giết cô ta. Đó là những gì mà số phận đã quyết định. Ngươi hiểu chưa? Giết ta? Thật là hài hước. Ta được chọn bởi số phận, vì thế ta sẽ không chết bởi 1 kẻ như ngươi. Khi ngươi giết Silvia, tương lai của cô ta sẽ chuyển qua Minerva. Rất đơn giản"

1 cơn đau bắt đầu đốt nóng trán Chris và bàn tay cầm kiếm. Ma ấn của Cornellius sáng lên, và của cậu cũng vậy

"Thần hộ mệnh của ngươi là Thần của Đau đớn và sự hy sinh, phục vụ cho Thần hộ mệnh của ta là Thần của sự may mắn. Vì lý do đó mà ngươi sống. Vì lý do đó mà ngươi phải chiến đấu. Và vì lý do đó mà ngươi chết. Chết trong bóng tối nơi mà không ai biết đến. Đó là số phận của ngươi "

"......Mày.... là ai? Tại sao mày lại biết những- "

Cornelius đứng dậy và bỏ đi với 1 tiếng cười lớn

Nhà tù lại chìm trong bóng tối. Chris nằm trên sàn đá lạnh lẽo, cố gắng kiểm soát cơn đau từ Ma ấn

Đêm trăng non đang đến gần

Con quái vật đang thèm giết chóc

***

Chris không biết cậu đã vật lộn bao lâu trong bóng tối. Âm thanh của các loại nhạc cụ và tiếng cười nói từ đại sảnh vọng xuống hầm giam tối tăm

Tuy nhiên, những tiếng động đó bị nhấn chìm trong giọng nói của con quái vật

Đột ngột, ai đó chạy nhanh qua các dãy phòng giam. Chris giật mình, và cậu cố gượng dậy, nắm chắc thanh kiếm trong tay. Nhưng khi nhìn thấy người đằng sau chấn song, cậu ngạc nhiên tới mức đánh rơi thanh kiếm

Chiếc đèn dầu trên tay người đó soi sáng mái tóc đỏ quen thuộc ......

- Minerva?

- Nhưng....tại sao?

Minerva nhìn Chris, mắt cô mở to kinh ngạc: "Sao anh lại có kiếm?"

Câu hỏi của Minerva đưa cậu về với thực tại. Chris vội kêu lên: "Đợi đã, Minerva! Đừng lại gần-"

Minerva vung thanh cự kiếm và chém vỡ ổ khóa với 1 đòn. Chris lùi lại: "C-Cô có nghe tôi nói gì không vậy? Và tại sao cô lại lẻn được vào đây?"

"Tôi không lẻn vào. Ở trên kia rất đông vì thế không có ai để ý đến tôi (trans: MAX HƯ CẤU!!!). Giờ thì đi thôi!"

Khoảnh khắc đó, Chris chợt nhận ra 1 điều

"...... Cô đi một mình?"

"Tất nhiên. Làm sao tôi có thể lôi những người khác vào 1 vụ nguy hiểm như thế này?"

"Tại sao cô lại-"

"Bởi vì anh thuộc về tôi!" Minerva túm lấy cổ áo Chris, "Anh đã hứa sẽ ở bên tôi đấy!"

Chris cố tránh ánh mắt của cô

"Tôi ...... không thể bảo vệ cô nữa ...... Bởi vì ...... cô không thấy sao? Tôi đã giết ...... những đồng đội của tôi ...... Thậm chí không phải do tai họa hay gì cả, tự tôi đã giết họ! "

"Đồ ngốc! Anh đâu có lựa chọn nào khác!"

"Đó không phải vấn đề lựa chọn!" Giọng của Chris như vỡ ra, "Tôi đã bị con quái vật đó chiếm hữu! Tôi đã bị chìm trong ham muốn giết chóc! Tôi đã không thể kiềm hãm được nó! Nếu cô lại gần tôi bây giờ, có thể tôi sẽ giết cô! Cornellius tha cho tôi cũng chỉ vì điều đó........ "

"Anh nói ...... Cornelius?"

"Đúng. Tôi cũng đã thấy Công chúa. Cô ấy nói về 1 tương lai giống hệt như-"

"Silvia? Anh thấy Silvia? Tại sao?!"

Minerva tóm lấy vai Chris và lắc tới lắc lui. Chris kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, về nguyện vọng của Silvia, âm mưu của Cornellius, và lí do hắn ta trả thanh kiếm cho cậu (trans: rảnh hơi vỡi =_=)

"...... Vì vậy, Cô phải nghe tôi! Chạy đi và cứ bỏ mặc tôi ở lại! Tôi không muốn... tôi không muốn mình là người giết cô"

"Thực ra, hôm nay chính là ngày đó".

"…… Cái gì?"

Trong khoảnh khắc, Chris không hiểu Minerva đang cố nói gì

"Hôm nay là ngày tôi sẽ bị giết bởi anh."

"V-Vậy, càng có lí do để cô-"

"Anh chỉ cần hộ tống tôi an toàn đến chỗ Silvia. Ngoài ra không cần bận tâm về điều xảy ra sau đó. "

"Điều này ......"

"Nếu thật sự đến lúc đó, cứ làm như anh muốn."

Chris đột nhiên hiểu được ý định của Minerva - ý định thật sự.

***

Tại 1 góc thành phố Saintcarillon có 1 nhà thờ lớn với tháp đồng hồ. Trước đây rất lâu nó là nơi để thờ phụng các vị thần Palkai, nhưng các bức tượng và đồ thờ cúng đã bị dẹp đi khi Thánh linh quốc tiến hành loại bỏ tôn giáo này. Và giờ thì đây là nơi tổ chức đám cưới của Công chúa

Khi Công tước Medoccia bước trên sàn nhà rải thảm, ông thở dài khi nhìn thấy những bức tường trắng thanh cao của nhà thờ bị sơn lại thành màu tím

An ninh quanh khu vực này đã được nâng lên tới mức tối đa. Trên đường tới nhà thờ, cứ cách 1 đoạn lại có 1 chốt canh của binh lính. Trong khi đó, Công tước Medoccia - người cai quản cũ của nơi này - bị giam lỏng ở đây

"Công tước, vui lòng quay lại chỗ của ông"

1 người lính khoảng trung niên nói với ông bằng cái giọng cộc lốc không nên dùng để nói chuyện với 1 công tước. Mặc dù trên trán Công tước cũng hơi nổi gân, ông kiềm chế sự tức giận của mình và ôn tồn bảo: "Anh bạn, hi vọng anh có thể cẩn thận 1 chút khi di chuyển những thứ đồ thờ cúng? Chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu các anh cứ cầm chúng lên như những thanh kiếm và làm vỡ chúng."

"Những thứ này sẽ không còn cần đến kể từ ngày hôm nay."

Những binh sĩ xung quanh phá lên cười

"Đằng nào chúng chả bị đập bỏ, vì vậy 1 hay 2 hư hại cũng có vấn đề gì đâu?"

"L-Láo xược!"

Công tước gầm lên giận dữ và cố gắng túm lấy 1 tên lính vừa nói, bất chấp tuổi tác của mình. Tuy nhiên với sức khỏe của mình, ông chỉ có thể bắt vào klhoong khí khi 1 nhóm lính canh lôi ông ta lại đằng sau

"Ông bị điên à?"

"Hey, bình tĩnh lại chút đi!"

"Đừng có làm trò gì ngu ngốc trong 1 ngày như thế này!"

4 binh sĩ lôi ông đi trong khi tên đội trưởng gắt gỏng

"Chết tiệt, đưa Công tước về phòng mình và không cho ông ta ra ngoài đến khi Nghi thức hoàn tất!"

Khi cánh cửa phòng đóng lại và tiếng bước chân đã đi xa, Công tước quay về phía người đầy tớ cũ ở góc phòng. Ông hỏi: "Chúng ta không bị theo dõi chứ?"

"Ah, vâng, có lẽ vậy."

Người đầy tớ đến gần Công tước và cúi xuống

"Ngài có thực sự cần phải làm điều này? Nếu ngài bị phát hiện, Thánh linh quốc sẽ- "

"Im lặng!" The Duke of Medoccia hạ thấp giọng, những lời nói của ông vẫn rít lên như 1 mũi tên: "Ta vẫn chưa mất đi niềm tự hào của mình!"

"V-Vâng! Tôi xin lỗi, thưa ngài! "

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Công tước và người đầy tớ gần như nhảy dựng lên vì giật mình

"Công tước Medoccia. Ngài có ở đó không?"

1 giọng nói trẻ và sắc nét vọng vào từ bên ngoài. Công tước tiến về phía cánh cửa và mở nó ra 1 cách bực bội

"Tôi đến đây để xin lỗi ngài."

Người đứng bên ngoài cánh cửa là Cornelius. Ông ta đang mặc 1 chiếc áo choàng trắng sang trọng dùng trong các đám cưới

"O-Oh, Công tước Consort.......ah, có lẽ tôi nên gọi là Bệ hạ." Công tước Medoccia nói với một nụ cười gượng.

"Tôi vẫn chưa phải là Hoàng đế trước khi Nghi thức cưới hoàn tất, vì thế xin hãy gọi như bình thường....Tôi đến xin lỗi ngài về thái độ của lũ binh sĩ."

Nụ cười của Cornellius trông như thể ông ta đang đeo 1 chiếc mặt nạ bằng da người. Công tước đổ mồ hôi lạnh

(Chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra điều gì?)

(Bình tĩnh, phải cư xử thật bình tĩnh)

"Không có gì. Tôi mới là người đã mất bình tĩnh. Xin lỗi vì đã hành động bất kính trong lễ cưới của ngài."

Cornelius nhìn ông 1 lúc rồi gật đầu, "Khi các nghi lễ hoàn tất, tôi sẽ mời ngài tới nhà thờ với tư cách là 1 công tước hoàng gia. Ngài sẽ tham dự Lễ Weneralia với chúng tôi chứ? "

"O-Oh, tất nhiên."

Công tước trả lời với 1 nụ cười gượng

Lễ hội Weneralia được tổ chức sau khi những nghi lễ được hoàn thành giữa

Công chúa, Thái tử và những linh mục của Nội cung

(Hmph. Ta tự hỏi điều gì sẽ xảy ra trước đó đấy)

Công tước Medoccia tựa người vào cánh cửa và thở ra 1 hơi dài

(Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là cầu nguyện)

(Liệu ta có nên tìm cách trốn thoát không?)

Ông nhìn ra ngoài cửa

sổ. Chuông nhà thờ bắt đầu vang lên

(Xem ra lễ cưới đã bắt đầu......)

Nhà thờ Santcarillon là một tòa kiến trúc lớn với ba tầng. Tầng 2 là 1 ban công được làm ngay trong nhà, cho phép nhìn bao quát toàn bộ tầng 1. Phía sau bàn thờ thần ở tầng 1 là 1 bức tranh lớn được làm rất công phu. Nhà thờ có thể chứa ít nhất ba nghìn người cùng một lúc, và được biết đến là nhà thờ lớn nhất ở các nước phương Đông

Tầng thứ 3 được xây kín, và là phòng chỉ dành cho các linh mục. Nơi này ban đầu có vài bức tượng thần Palkai đặt trên bục đá cao. Tuy nhiên, các bức tượng đã đã được chuyển đi, và thay thế bằng 1 lá cờ với biểu tượng bánh xe có cánh. Silvia đứng trước bục đá cùng Cornellius. Cô đang mặc 1 chiếc áo choàng voan mỏng trắng muốt

Rất nhiều nữ tu đang đứng ở trước bàn thờ tầng 1 và đọc kinh. 3 linh mục sức dầu thơm lên Silvia và Cornellius

Silvia vẫn nhắm mắt lại, và cơ thể cô khẽ run lên. Cornellius thích thú nhìn cô khi thầm nghĩ

(Việc này thực sự dễ dàng đến thế?)

(Chán thật……)

Những linh mục vẫn tiếp tục đọc kinh. Thình lình, cánh cửa nổ tung với 1 âm thanh lớn. Các nữ tu giật bắn mình và ngừng đọc. Silvia nhìn về phía cửa, mắt cô mở lớn trong kinh ngạc

Cornelius từ từ quay lại.

Những mảnh vỡ của cánh cửa lớn nằm rải rác trên mặt đất. Giữa khung cảnh đó, nổi bật 1 mái tóc đỏ rực và 1 thanh cự kiếm khổng lồ. Đứng bên cạnh là 1 hình dáng tỏa ra sát khí không kém khiến người ta phải rùng mình

Khuôn mặt Cornellius xoắn lại thành 1 nụ cười thích thú

(Vậy, đây là trò đùa của số phận?)

Vị khách không mời vung thanh cự kiếm, chém gãy 1 cột trụ bằng đá khiến trần nhà rung chuyển. Những mảnh vỡ rơi xuống như mưa. 2 người bước về phía bàn thờ trong khi những nữ tu và linh mục chạy toán loạn

Silvia nhìn chằm chằm vào người đang đi tới, và môi cô khẽ mấp máy

"...... Chị?"

Cơ thể của Chris và Minerva nhuộm đỏ trong máu. Minerva kéo thanh kiếm của cô trên mặt đất khi đi tới bàn thờ, tạo thành 1 vệt đỏ rùng rợn

Họ đã giết hàng trăm binh sĩ của Thánh linh quốc. Minerva thậm chí đã đánh sập cả 1 cây cầu với thanh kiếm của cô khiến nhiều tên rơi xuống sông chết đuối. Tuy nhiên không loại trừ khả năng kẻ thù sẽ tiếp tục đuổi theo bằng thang dây, họ nhanh chóng tiến thẳng tới nhà thờ để giải quyết mọi chuyện trước khi viện quân của Thánh linh quốc kịp tới

Cornellius vẫn hoàn toàn bình thản. Hắn quay lại nói với linh mục đang run như cầy sấy

"Bình tĩnh đi, các lính canh sẽ tới đây sớm thôi. Cứ giữ cẩn thận cái áo choàng của ngươi khỏi bị bẩn! "

"Nhưng thưa Ngài-"

"Ta sẽ bảo vệ Công chúa. Bên cạnh đó, chẳng phải cô ấy được các vị thần bảo hộ? Những kẻ vặt vãnh này sẽ không làm hại được gì cả".

"Chị!"

Tiếng kêu của Silvia vang lên giữa những cây cột đá đổ nát. Các linh mục giật mình, có lẽ bởi họ nhận ra người đang tiến tới cũng có mái tóc đỏ và chiếc áo choàng trắng giống hệt như Công chúa

"K-Không! Chị, đừng tới đây! "

"...... Silvia, chị sẽ không chạy trốn nữa."

Minerv atrar lời khi tiếp tục kéo thanh kiếm trên mặt đất

"Chị đã để em gánh chịu tất cả nỗi đau của chị...... Nhưng ngày hôm nay, chị sẽ kết thúc mọi thứ."

"Tiểu thư Minerva, sẽ không có gì kết thúc vào ngày hôm nay cả."

Môi Cornellius cong lên trong 1 nụ cười diễu cợt, Ông ta rút ra thanh kiếm của mình: "Cuộc sống của cô, cơ thể của cô, mỗi giọt máu của cô đều thuộc về các vị thần. Cho dù cô có làm gì đi nữa, kết quả cũng không thay đổi"

"CORNELIUUUUUUUUUUS!!!!!!!!!!!!"

Với một tiếng gầm giận dữ, Minerva lao về phía trước. Thanh kiếm của cô tạo ra 1 tiếng gió rít khi nhằm đầu Cornellius vung thẳng tới

"Minerva, đừng để kiếm của hắn chạm vào cô!"

Chris cảnh báo Minerva và cũng lao về phía trước

Cornelius nhảy xuống từ bậc thang trước bàn thờ. Minerva vung thanh kiếm của cô theo 1 đường chéo trong khi dồn toàn bộ trọng lượng của mình vào đó, nhằm thẳng cổ của Cornellius, nhưng nó bị làm chệch hướng 1 cách khéo léo bởi thanh liễu kiếm. Lưỡi kiếm khổng lồ bị lệch khỏi đường đi, cắt vụn bậc thờ đá bên cạnh. Các nữ tu rít lên và chạy trốn cùng với các linh mục. Cornellius vung kiếm đánh trả, nhưng Chris lao lên và chặn đứng đòn tấn công. Lợi dụng đà văng của thanh cự kiếm, Minerva nghiêng người lách sang phải. Cornellius dậm đà đuổi theo, nhưng lưỡi kiếm của Minerva đã đâm thẳng xuống sàn ngay trước mặt hắn. Điều này khiến Minerva có thời gian lấy lại thăng bằng khi Cornellius dừng lại. Máu từ lưỡi cự kiếm bắn lên chiếc áo choàng của Cornellius

"Được lắm, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để giết ta."

Minerva chặn đòn đam của Cornellius khi hắn bật cười thích thú và tấn công. Khoảnh khắc đó, Chris đâm thẳng thanh kiếm của mình vào gáy Cornellius từ đằng sau. Đòn đánh hoàn toàn đi từ điểm mù, và Chris gần như tin chắc rằng lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua cổ họng đối thủ, nhưng Cornellius chỉ đơn giản là nghiêm đầu về 1 bên để né đòn

"Ta thậm chí chẳng cần phải nhìn mới biết ngươi đang tấn công." Hắn xoay người đá văng thanh kiếm của Chris, "Nó gây tiếng gió quá ồn ào, và tốc độ thì không đủ nhanh. Thậm chí nhắm mắt cũng tránh được."

"Chết đi!"

Minerva tiếp tục tấn công, nhưng Cornellius dậm chân xuống đất và bật lùi lại. Động tác của hắn đơn giản là quá nhanh so với 1 con người

"Chị, dừng lại! Nhanh lên và chạy đi! Các lính canh sắp đến đây rồi!"

Silvia hét lên. Các binh lính có vẻ đã qua được sông. Họ cần phải hạ Cornellius trước khi......

"- Ngươi định giết ai? Ta à? Chắc không?"

Đột nhiên, giọng nói của Cornellius xuất hiện trong đầu Chris. Cậu kinh hoàng nhận ra mình không thể cử động

Cornellius túm lấy Silvia và lôi đến chỗ bàn thờ. 1 tay giữ chặt Công chúa, hắn chĩa thanh kiếm vào Minerva với tay còn lại, "Tiểu thư Minerva, tôi không phải người duy nhất muốn giết cô...."

"Thả Silvia ra!"

"Con trai của ác ma. Ngươi vẫn còn nhớ người mình phải giết là ai chứ?"

Ma ấn trên tay Cornellius phát sáng.

Chris cảm thấy 1 cơn đau dội lên trên trán và lòng bàn tay khi Ma ấn của cậu cộng hưởng với Ma ấn của Cornellius. Cơ thể cậu đông cứng lại như thể bị đóng băng. Cảm giác mất dần khỏi tứ chi. Khi bàn tay Chris tự động nhấc lên, cậu kinh hoàng nhận ra mình đang tấn công Minerva

"Cái... Chris?!"

Minerva quay lại với phản xạ đáng kinh ngạc và chặn cậu lại với thanh kiếm của cô. Vài sợi tóc đỏ bị cắt bay trong không khí. Với vẻ mặt bàng hoàng, Chris giơ thanh kiếm lên 1 lần nữa

"Chris, anh-"

"...... D- Dừng lại! Cornelius!!! "

Chris hét lên, nhưng cơ thể cậu không còn tuân theo ý cậu. Thanh kiếm vẽ ra 1 đường cong trong không khí, nhằm thẳng vào đầu Minerva. Mũi kiếm bị chặn lại bởi lưỡi kiếm khổng lồ, vạch trên đó 1 đường dài. Khoảnh khắc đó, Chris không còn cảm thấy gì ngoài sự đau đớn từ Ma ấn, và...

...từ 1 vết thương trên vai.

Cornelius phá lên cười, "Thật là ngu ngốc! Ngươi nghĩ rằng ta chỉ đứng ngắm khi ngươi bất tỉnh sao?"

Vết thương trên vai. Đó là từ thanh quỷ kiếm của Cornellius. Chris đã quá bất cẩn. Cảm giác hối tiếc như xé nát tim cậu từ bên trong.

Cơ thể Chris tự động tấn công với tốc độ đáng kinh ngạc.Cậu có thể cảm thấy mình đang đồng nhất với con quái vật, thâm nhập vào tận cùng từng giác quan. Mặc dù Minerva có thể nhìn thấy trước đòn tấn công, tốc độ của cô không thể theo kịp những đòn đánh. Dễ dàng nhận thấy cô sẽ bị giết sau vài phút nữa

"Minerva, giết tôi đi! Nhanh lên! "

"Đồ ngốc! Làm thế nào tôi có thể làm thế được cơ chứ?! "

"Giết tôi, nhanh lên! Con thú đó sẽ còn mạnh hơn nữa! Tôi không thể kiềm hãm nó lâu hơn được nữa-"

Chris cố gắng dừng lại trong vô vọng. Nhát chém của cậu hất bay thanh kiếm của Minerva. Đòn tiếp theo để lại 1 vết cắt trên đùi cô. Nếu không phải nhờ tốc độ của mình, chân Minerve chắc chắn đã bị cắt rời. Cô nhảy về phía sau và khuỵu xuống trong đau đớn

Chris giơ thanh trường kiếm lên. Cậu bước từng bước, từng bước 1 về phía Minerva. Cô không còn thanh kiếm, và vết thương ở chân khiến cô không thể di chuyển

Kết quả đã rõ.

"Con trai của ác ma. Chọn bất cứ người nào mà ngươi muốn giết"

Cornellius đẩy Silvia về Minerva.

"Cornelius! Làm ơn, hãy để chị tôi đi "

"Đó là do quyết định của hắn. Đây là điều đã được định trước"

Cornelius nói 1 cách lạnh lùng và bước trên đống đổ nát tới cạnh Chris

Minerva bám lấy tay em gái khi cô ngước lên nhìn Chris. Máu chảy trên má cô tạo thành 1 vệt màu đỏ

"Chris."

Chris nghe Minerva gọi tên mình. Đôi mắt đen như màn đêm nhìn chằm chằm vào anh

"Giết cả 2 chúng tôi đi." Minerva nói với 1 giọng yếu ớt.

"Hãy kết thúc dòng máu này 1 lần cho tất cả.............Anh là người duy nhất có thể làm được điều này."

"Thật ngu ngốc," Cornelius cười khẩy, "Con quái vật nàu đang bị kiểm soát bởi ta. Cô thực sự nghĩ ta sẽ để hắn làm điều đó sao?"

"Chị, không ...... đừng!"

Silvia tiếp tục lắc đầu khi nước mắt cô chảy ra

"Nếu cô thực sự mong muốn điều đó, cô có thể tự giết em gái mình và tự sát. Tuy nhiên, điều đó là không thể. Cô không có đủ can đảm ra tay với em gái mình, bởi vì cô vẫn là 1 con người. Đó là lí do chúng ta đẩy những công việc bẩn thỉu này cho 1 con quái vật. Nó cũng như nhau với cô và ta thôi"

Khi Chris nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Minerva, cậu biết đó là sự thật.

"Cho dù ai trong 2 người chết, cô cũng sợ hãi tương lai đó. Phải không?"

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch của Minerva.

- Hiểu rồi. Thì ra đây là lí do

Cornelius cau mày. Hắn chợt nhận ra khả năng kiểm soát của mình trên Chris đã suy yếu. Minerva mở to mắt trong ngạc nhiên khi nhìn Chris

Bởi vì cậu đang cười

"...... Minerva, cuối cùng thì tôi đã hiểu."

"Anh... anh đang nói về cái gì?"

"Tôi đã hiểu tại sao tôi lại có thể ăn những điềm báo cái chết của cô"

Chris đã luôn tự hỏi 1 điều

Tại sao con quái vật luôn ăn mạng sống, hi vọng và số phận của người khác để tồn tại, lại cứu Minerva vào đêm đó?

"Minerva, đó là vì cô đã luôn luôn mong muốn cái chết. Mặc dù nói rằng mình cần phải sống để cứu Silvia, sâu trong tâm hồn, cô vẫn âm thầm mong muốn cái chết để có thể thoát khỏi những đau đớn. Đó là hi vọng thầm kín của riêng cô, phải không? "

Minerva không trả lời. Cô chỉ ôm chặt lấy em gái mình khi tiếp tục khóc. Chris coi đó là câu trả lời xác nhận

- Đó là lý do.

- Con quái vật không cứu cô. Nó chỉ tiêu diệt mong muốn của cô thôi.

"...... Thật ngu ngốc. Nếu vậy hãy cho cô ta điều mình mong muốn, con trai của ác ma."

Silvia giật thót mình khi nghe lời ra lệnh của Cornellius. Cô ôm choàng lấy chị mình và cố gắng hét lên: "Dừng lại! Làm ơn...đừng giết chị tôi!"

Khoảnh khắc đó, cảm giác trở lại với chân tay Chris. Cậu bước 1 bước tới, và 1 bước nữa. Trên khuôn mặt của Minerva, Chris thoáng thấy 1 nụ cười nhẹ

"......Vậy cứ để mọi thứ diễn ra theo số phận," Minerva thì thầm, "Thực sự, đây cũng là lí do tôi gặp anh-"

"ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI!"

Trước khi Minerva hoàn thành lời nói, Chris gầm lên giận dữ

"TÔI KHÔNG Ở BÊN CÔ TỚI GIỜ CHỈ ĐỂ CHUYỆN NÀY XẢY RA!"

"Anh đang nói gì-"

- Ngay từ đầu, tôi đã không gặp cô để giết cô!.....

- Nếu như cái chết là mong muốn của cô để giải thoát khỏi đau đớn.........

- Vậy thì……

"TÔI SẼ TIÊU DIỆT SỐ PHẬN ĐÓ!!!!"

Nước mắt lăn trên khuôn mặt Minerva, như 1 hạt thủy tinh sáng chói

Cornellius đột nhiên gập người lại trong đau đớn. Ma ấn trên tay hắn phát sáng dữ dội, với 1 vẻ hoàn toàn khác trước đây. Năng lượng chảy vào cơ thể Chris. Cậu đưa tay lên, và cắn vào cổ tay thật mạnh.

"Tên...tên ngu xuẩn! Ngươi chỉ đang làm những việc vô nghĩa- "

Răng Chris cắm ngập vào cổ tay. Cơn đau bùng lên như đánh thức các giác quan. Chris cảm thấy con quái vật như gầm lên khi máu chảy vào Ma ấn. Cảm giác tê liệt ở chân cậu đã biến mất

- Vậy ra trò này có tác dụng, huh.....

Những tiếng gầm gào trong đầu Chris biến, chỉ còn lai duy nhất 1 giọng nói

(GIẾT!)

Tiếng nói như khiến hộp sọ của Chris rung lên

(GIẾT!)

(Hãy để lưỡi kiếm của ngươi tắm ngập trong máu!)

Cánh tay cầm kiếm của cậu nhấc lên

-Chỉ lần này thôi.....

Từ 1 nơi xa thẳm trong tâm trí Chris vang lên tiếng những bánh xe xoay vần của số mệnh

Những âm thanh của 1 hàm răng đang nghiền nát

Những âm thanh của cái gì đó vỡ vụn ra

Đó là âm thanh của số phận bị phá vỡ

Đó là điều đã định sẵn cái chết cho Minerva và Silvia

-......tao đồng ý với mày, đồ quái vật!

Lưỡi kiếm cong vút chém đi với tốc độ kinh hoàng

Cắt xuyên qua không khí, nó tạo ra dư ảnh mờ nhạt và đâm xuyên qua lồng ngực của 1 con người

Chris nhìn thấy gương mặt méo mó của Cornellius khi cậu ghim hắn vào tường với thanh kiếm của mình

Máu trào ra trên chiếc áo choàng, chảy dọc trên lưỡi kiếm. Đâu đó trong tâm trí, Chris nghe thấy tiếng 1 kẻ đang gầm gừ thỏa mãn

Và cậu đổ sụp xuống.

Cái lạnh kéo đến ngay khi cơ thể Chris chạm đất. Cậu cảm thấy như các khớp xương và cơ bắp bị xé ra thành từng mảnh. Hình ảnh Minerva nhào đến bên cậu hiện ra mờ mờ ảo ảo, như thể trước mặt cậu có cả 1 màn sương mù đang ập tới

Cuối cùng, những hình ảnh này dần dần bị bóp méo trong tầm mắt Chris khi ý thức cậu mờ đi. Đau, nóng, lạnh, những cảm giác này như hòa vào làm một

Nhưng cậu đã không ngất

Chris cảm nhận được hơi ấm khi 1 mái tóc đỏ che phủ tầm nhìn của mình và 1 bàn tay nắm chặt lấy tay cậu. Minerva đang ôm lấy cậu thật chặt

"Chris!"

- Đau quá...

Những vết thương như đốt cháy cậu khi cơ thể Minerva đụng vào chúng. Nước mắt của cô nhỏ trên ngực cậu

- Nhưng mà... thật ấm áp....

"Anh...đồ ngốc! H-Hành động như thế này... "

Chris chỉ có thể duy trì ý thức của mình bằng cách mỉm cười và cố in sâu hình ảnh cô gái trước mặt vào trong tâm trí. Cô khóc, như bất kì 1 cô gái bình thường nào khác.......

***

"Chị!"

Giọng nói của Silvia khiến Minerva giật mình. Cô nhìn ra ngoài cửa, và thấy 1 đám người đang lao vào phòng

Lính thiết giáp đứng đầy khắp căn phòng.

Minerva nắm lấy thanh kiếm và đứng dậy, nhưng cô khuỵu xuống ngay khi đi được 2 bước

"Ngh ......"

"Chị, chạy đi! (trans: đứng còn không nổi mà bắt người ta chạy =_=) Em sẽ dừng bọn họ lại!"

- Không thể đâu....

Chris cố nói, nhưng cậu thậm chí không đủ sức để làm việc đó

Những người lính này rõ ràng là quân của Cornellius. Khỏi nói cũng biết, chúng đã đươc lệnh giết sạch mọi người trừ Công chúa nếu như có chuyện xảy ra. Lời nói của Silvia sẽ chẳng có trọng lượng gì

- Chúng ta... không có bất kì cơ hội nào ư?........

- Chân Minerva đang bị thương, và tôi không thể cử động..... mặc dù vậy......

- Làm thế nào chúng ta có thể chết ở một nơi như thế này?

Những tên lính tiến tới với cây giáo giương cao. Minerva cố gắng dùng thanh kiếm để phòng thủ, nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy rằng đó là vô vọng

- Chết tiệt! Cử động! Cử động đi!

- Chúng ta đã đi đến tận lúc này! Không thể chết ở 1 nơi như vậy được!

- Cử động đi! Tôi không thể để cô ấy chết!

Những mũi giáo chuẩn bị lao tới

- Không..... Minervaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đúng lúc đó, tên lính đi đầu đột nhiên gục xuống. 1 con dao găm cắm chính giữa hốc mắt hắn. Những tên lính đằng sau sợ hãi lùi lại khi thấy cái xác đổ sập xuống như 1 con rối đứt dây

"Cái gì!" "Kẻ nào đã-"

Thêm những tiếng rít trong không khí. Tên và dao găm bay vùn vụt, giết chết hết tên này tới tên khác

"Cái- ARGHHHHH!!!!!!!!!"

1 toán lính gào lên khi chúng đang chuẩn bị tấn công. Cơ thể chúng bị xé toạc ra trong 1 ánh chớp

Với một cái nhìn hoài nghi, Chris ngẩng đầu dậy và nhìn thấy 1 người đàn ông mặc giáp đen. Trong tay anh ta là 1 thanh kiếm sắc bén quen thuộc.

"Không phải tôi đã nói với cậu là đừng có làm mất thanh kiếm này cho dù có chuyện gì?"

Người đàn ông trừng mắt nhìn Chris khi tấn công 1 nhóm lính khác đang lao tới

"...... Gilberto?"

"Tên này......" "Đó là Gilberto của Zaccaria!"

Những tiếng la tuyệt vọng vang lên khắp căn phòng. Chris kinh ngạc khi thấy không chỉ Gilberto và Nicolo mà cả Quân đoàn đột nhiên xuất hiện như thể họ vừa đội đất chui lên

Không chính xác thì họ thực sự từ dưới đất chui lên. Có 1 cánh cửa hầm mở ra dưới bàn thờ, và Quân đoàn lũ lượt kéo ra từ đó như 1 cơn sóng. Đi sau cùng là 1 cô gái với mái tóc vàng chói

Cô liếc nhìn Chris, nở 1 nụ cười nhẹ nhõm và tiến thẳng tới chỗ Silvia

"Công chúa, xin vui lòng tha thứ cho sự thô lỗ của thần."

"- Hả?"

Không chờ đợi câu trả lời của Silvia, Francesca rút từ tay áo ra 1 con dao găm và kề vào cổ cô gái tóc đỏ còn chưa hiểu chuyện gì

"Không ai được di chuyển!"

Tiếng nói của Nữ tướng Zaccaria vang vọng khắp nhà thờ

***

Francesca chỉ mang theo hai mươi người lính. Bên cạnh cô là công chúa Silvia, và Chris cùng với Minerva đang nằm trên cáng với những vết thương nặng. Thánh linh quốc quân đứng 2 bên, nhìn họ với ánh mắt giận dữ, nhưng vẫn để cho họ đi qua, đến tận cổng thành của Saintcarillon

Tất cả là nhờ con dao găm của Francesca đang kề lên cổ Silvia

Khi đoàn người bước ra khỏi thành, cuối cùng họ cũng cảm nhận thấy cái lạnh của buổi đêm. Mặt trăng non tỏa ánh sáng mờ nhạt trên bầu trời đen sẫm

"Tất cả là nhờ có Công tước Medoccia......"

Francesca lầm bầm khi họ rời Santcarillon, dừng lại ở khu trại trên đồng cỏ

Người đã đưa Quân đoàn qua đường hầm bí mật tới nhà thờ. Dưới sự kiểm soát của Thánh linh quốc quân, ông đã giả vờ như 1 lão già nhút nhát và ngoan ngoãn, nhưng thực chất vẫn mang trong mình niềm tự hào của 1 người chỉ huy

"Nhưng làm thế nào mà cô gặp vào được Saintcarillon?" Chris hỏi lại

"Chúng tôi đã gửi 1 lô hàng hóa từ bên ngoài vào thành phố và chui vào các thùng hàng. Nhờ cái kế hoạch ngớ ngẩn đó mà tất cả mọi người giờ đều có vấn đề với lưng hết rồi"

Các hiệp sĩ xung quanh bật cười trước câu trả lời của Nicolo. Vì vậy, đó là lý do tại sao họ không mặc áo giáp ...... Chris cuối cùng đã hiểu lý do đằng sau việc đó. Mặc dù vậy, chỉ cần có 1 kẽ hở nhỏ trong kế hoạch, chẳng hạn như binh sĩ đột nhiên kiểm tra những thùng hàng, ai đó nhận ra Công tước Medoccia thông đồng với bên ngoài, hoặc Công chúa không ở Nhà thờ vào thời điểm đó...... tất cả bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm

- Tại sao họ lại dùng 1 chiến thuật mạo hiểm như vậy?

"...... Bởi vì tôi là Francesca da Zaccaria. Chẳng phải lí do đó là đủ rồi sao? "

Như thể nhìn thấy suy nghĩ Chris, Francesca trả lời với một nụ cười rạng rỡ

***

Quân đoàn đã sẵn sàng để trở lại Zaccariesco. Chris được đặt lên 1 chiếc xe ngựa nhỏ - mà thực tế chỉ là 2 tấm ván đặt lên trục bánh xe, và cậu tự hỏi đây là lần thứ mấy mình phải nằm như thế này. Từ khi gia nhập Quân đoàn tới giờ, thời gian đi xe ngựa của cậu thậm chí nhiều hơn thời gian đi trên ngựa

- Không khéo mình lại trở thành tâm điểm của 1 trò đùa nữa mất... Chris thở dài

Hầu hết binh lính đã lên ngựa. Francesca quay lại và nói với Silvia: "Công chúa, bây giờ, thần phải yêu cầu người quay về 1 mình. Thành thật xin lỗi vì không thể hộ tống người."

"Fran?"

Nghe thấy thế, Minerva vội vàng nắm lấy tay em gái: "Cậu đang nói gì vậy? Chúng ta phải đưa Silvia theo cùng! "

"Không, chúng ta không thể mang cô ấy trở lại Liên minh quốc gia."

"Tại sao?!"

"Nếu vậy, cuộc chiến này sẽ không bao giờ thực sự kết thúc. Tam Đại công tước vẫn chưa bại trận, và chế độ cai trị của Thánh linh quốc vẫn như cũ. Nếu vậy, không có gì thực sự thay đổi cả. "

Minerva cau mày không hài lòng.

"Chị."

Nhìn thấy phản ứng của Minerva, Silvia nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai chị mình. Khoảnh khắc đó trông cô như già dặn hơn cả Minerva

"Francesca nói đúng. Xin hãy hiểu cho cảm giác của cô ấy"

"E-E-Em đang nói cái gì vậy? Nếu quay về Thánh linh quốc, em sẽ lại- "

"Nhưng nếu em đến Zaccariesco, cuộc chiến này sẽ không còn giới hạn trong quan hệ của hoàng gia với Liên minh quốc gia nữa."

Nghe những lời nói của Silvia, Minerva nắm chặt lấy bàn tay trên vai mình. Trong thực tế, Minerva biết điều Silvia nói là sự thật. Sau tất cả, nếu 1 quốc gia nhỏ giữ Công chúa, nó sẽ gây ra hiềm khích giữa các nước Liên minh, trong khi Thánh linh quốc có thể huy động toàn bộ quân đội cũng như người dân để đòi lại Công chúa của họ

"Đó là lý do tại sao em phải trở về Thánh Đô. Để giảm bớt sự tàn khốc của cuộc chiến này"

"Cho dù vậy..." Minerva không thể nén giọng của mình run lên, "Chị đã đưa em tới tận đây để làm gì cơ chứ......"

"Em đã nhìn thấy chị."

Dưới ánh sáng từ mặt trăng, Silvia giơ tay lên vuốt mái tóc đỏ của chị mình và cất giọng nhẹ nhàng: "Cho dù chỉ là 1 chút, nhưng em rất hạnh phúc khi được thấy chị. Chỉ cần như vậy, em vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, bằng cách của riêng em. Em cũng rất vui khi chị có những người bạn tốt như vậy bảo vệ!"

"Nhưng em không có họ!"

"Em có chị. Cho dù chúng ta không gặp mặt, mối quan hệ giữa chúng ta không thể cắt đứt. Trái tim chúng ta vẫn gắn kết với nhau."

"N-Nếu vậy, chị sẽ trở về Thánh Đô với em!"

"Chị, đừng nói 1 cách bướng bỉnh như thế. Mọi người ở đây cần chị, và-", Silvia khẽ cười 1 cách tinh nghịch, "và đặc biệt là anh ấy, không phải sao?"

***

"Công chúa, con ngựa ......?"

Silvia mỉm cười nhẹ nhàng trước câu hỏi của Francesca và lắc đầu, "Tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa trước đây."

"Thần thực sự xin lỗi... Đã bắt người đến tận đây, giờ lại bắt người phải đi bộ...... "

"Không, điều này cũng tốt thôi. Cũng đã lâu rồi tôi không ra ngoài đi dạo. Tuy nhiên trời hơi lạnh, tôi có thể mượn 1 chiếc mũ không? "

Francesca cúi đầu và làm theo yêu cầu của Silvia

"Nếu chiến tranh kết thúc, tôi có thể nhờ cô 1 việc chứ?"

"...... Sao ạ?"

"Cô có thể dạy tôi cưỡi ngựa được không?"

"Đó sẽ là vinh dự lớn nhất của thần."

Công chúa quay người bước đi. Tất cả mọi người đều nhìn theo, ngoại trừ Minerva. Cô cúi đầu xuống, tay nắm chặt như để kìm sự kích động trong trái tim

Khi bóng cô gái đã khuất hẳn, Francesca ra lệnh đổ dầu và châm lửa đốt khu trại. Không loại trừ khả năng Thánh linh quốc quân sẽ đuổi theo họ

Bức tường lửa đỏ rực, một lần nữa lại chia cách số phận của Silvia và Francesca

"Khởi hành thôi." Francesca nói khi nhảy lên yên ngựa.

Nhìn thấy vết thương trên chân Minerva, Nicolo nhún vai: "Cô ấy sẽ không thể cưỡi ngựa với vết thương này"

"Đừng bận tâm. Cứ đẻ tôi đi bộ"

Francesca thở dài:"Chúng ta không có chiếc xe nào to hơn à? Chris, dịch sang 1 bên đi, Minerva sẽ nằm với cậu"

"Cái gì! L-Làm thế nào chuyện này lại-! Ack! D- Dừng, dừng lại!"

Bỏ qua những tiếng la hét của Minerva, Nicolo nhấc bổng cô lên và đặt vào trong xe. Do những vết thương, cô thậm chí không thể chống cự. Chris bối rối nằm dịch sang 1 bên

"Chúng ta có nên buộc họ lại với nhau để họ không rơi xuống?"

"Fran! Tớ sẽ nhớ điều này! "

Các hiệp sĩ bật cười khi nghe thấy câu bông đùa của Francesca và bắt đầu khởi hành.

2 người nằm trên xe ngựa và họ quay lưng vào nhau, khiến Chris không nhìn thấy mặt Minerva. Nhưng cậu biết nước mắt cô vẫn chưa khô kể từ khi Silvia bỏ đi. Cậu không biết làm thế nào đẻ an ủi ngoài việc nắm chặt lấy tay cô

Khoảnh khắc đó, Chris đột nhiên nhớ lại những điều mà Cornellius đã nói. Cậu từng nghĩ rằng mình là người duy nhất có Ma ấn bởi là đứa con của ác quỷ, nhưng Cornellius đã nói về những thứ khác, về Thần bảo hộ của cậu và những thứ như vậy......Cậu không biết chính xác thì mình có - như Cornellius đã nói - năng lực đặc biệt của Ma ấn là gì. Nhưng cậu biết chắc 1 điều: Cậu sẽ vẫn phải lăn lộn trong số phận bị nguyền rủa suốt quãng đời còn lại

"- Chris ......"

Minerva gọi tên Chris bằng 1 giọng nói gần như bị nhấn chìm bởi âm thanh của móng ngựa và gió

"...... Hmm?"

"Khi tôi yêu cầu anh giết tôi, anh đã....anh đã trông rất buồn......" Cô nắm chặt tay Chris, "Tôi đã quên rằng....tôi đã quên rằng tôi giữ anh bên cạnh để ngăn chặn thứ sức mạnh đó……"

- Thực sự.....tôi cũng vậy thôi.............

"Tôi đã quên mất......Tôi....xin lỗi.........."

"...... Cô không cần phải xin lỗi. Tôi không có giận cô. Sau tất cả...... "

Chris lúng túng khi cậu cố tìm từ ngữ thích hợp

"Tôi thực sự không biết làm thế nào để nói điều này......có lẽ ...... đó là vì cô, Minerva............."

Chris cảm thấy Minerva hơi giật lên

"Tôi không muốn cô phải chết ...... Tôi muốn ngăn chặn điều đó xảy ra cho dù có chuyện gì đi nữa. Vì vậy ...... không có lý do đặc biệt.... đó .... tôi không có bất kỳ động cơ khác. Tôi chỉ muốn cô tiếp tục sống, đó là tất cả ...... "

Những ngón tay Minerva đột ngột túm chặt lấy tay Chris

"...... Minerva? Đ- Đau! "

"Im lặng đi!"

"T-Tôi đâu có nói gì sai?"

"Im lặng đi! Đồ ngốc! Đừng có quay lại! "

Chris quay lại để nhìn phản ứng của Minerva. Cô lập tức quay mặt đi, nhưng Chris có thể nhìn thấy, bên dưới mái tóc đỏ lộn xộn là gò má ửng hồng

- Thiệt tình... thật là bướng bỉnh mà......

Chris nhìn lên mặt trăng trên nền trời đêm

- Có lẽ tôi sẽ tiếp tục phải chịu đựng số phận của mình......

- Nhưng hy vọng rằng Minerva sẽ có thể tiếp tục sống........

- Cho dù cô phải đối mặt với bất kì thứ gì.... tôi vẫn sẽ bảo vệ cô............

Những ngón tay thanh mảnh của Minerva vẫn quặp lấy tay Chris, thậm chí còn mạnh hơn

"...... Minerva, thực sự đau đấy. Cô làm ơn thư giãn 1 chút và thả lỏng- "

"Đ-Đồ ngốc! T-Tôi... tôi chỉ sợ anh rơi xuống khỏi xe... nên...."

Những người phía trước cười khúc khích khi nghe thấy giọng nói bối rối của Minerva

"Vì vậy ......" Minerva vội vàng hạ giọng. Cô nghĩ, Chris có lẽ là người duy nhất có thể nghe thấy, "Vì vậy, làm ơn, hãy ở bên cạnh tôi."

Chris không trả lời, cậu chỉ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, cảm nhận hơi ấm từ nó- Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chiến đấu cho điều này.

- Cho dù có phải chống lại số phận cũng không quan trọng

- Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chảy máu thay cho Minerva.

Cậu nhắm mắt lại. Lần đầu tiên trong đời, Chris mỉm cười khi nhìn lên vầng trăng non.

Truyện Chữ Hay