Tsuihousha Shokudou e youkoso!

chương 06: chào mừng đến nhà ăn kẻ trục xuất (phần cuối)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Êêtô, từ hôm nay rất mong được mọi người chiếu cố. Tôi là kiếm sĩ sơ cấp Henrietta!"

Tại phòng đợi của hội mạo hiểm giả, Henrietta đã nói như vậy và cúi đầu xuống.

Dường như người tiếp đón cô là một người đàn ông là lãnh đạo của tổ nhóm, y đang bắt tay cô gái và nở một nụ cười tuyệt đẹp.

"Rất hân hạnh, Henrietta. Ít ra tôi cũng là trưởng tổ nhóm. Tôi là Still, kiếm sĩ sử dụng kiếm[note30725] nhẹ"

"Rất hân hạnh!"

"Tôi đã nghe chuyện từ đại tướng quán ăn rồi. Tuy làm trưởng tổ đội, nhưng mọi người lại không có quan hệ trên dưới đâu. Cho nên cô cứ thoải mái thôi"

"Vâ, vâng!"

Sau khi chào hỏi các thành viên khác, Henrietta không ngần ngại hỏi.

"Êttô, hôm nay chúng ta sẽ làm ủy thác như thế nào vậy?"

"Là một ủy thác thu thập đơn giản thôi. Chui vô cái mê cung nhỏ, nhanh chóng thu thập là xong ngay. Bởi hôm nay là ngày đầu hen"

"Tôi hiểu rồi! Êttô, chúng ta sẽ đi thu thập thứ gì vậy?"

"Chẳng phải thứ gì to tát đâu. Vào mê cung rồi nói chuyện thôi. Kiểu như để thử sức ấy"

"Êttô, aa, ra là vậy hen!"

Henrietta muốn hỏi han một cách cẩn thận, nhưng bởi mới lần đầu gặp mặt, cô đã quyết định trước mắt cứ làm theo lời họ.

Dẫu thế, đâu thể cứ ngang bướng một cách kì quặc, rồi làm cho bầu không khí trở nên khác thường được.

Chắc đấy thực sự là một ủy thác không đáng để nhắc đến, dùng cho cuộc gặp mặt thôi cũng nên. Chuyện cô được thực hiện một ủy thác đích thực sẽ diễn ra vào lần tới chăng.

Khi chui vào mê cung, con Imp[1] đầu tiên họ giáp mặt đã bị Henrietta hạ gục với một đòn đánh.

"Yaaah!"

Đi cùng tiếng la hét, một tia sáng đã chém con Imp thành hai phần đều nhau.

Lúc cô đặt kiếm trở lại vỏ thì các thành viên tổ đội vỗ tay đằng sau lưng.

"Ôô, một đòn đánh! Siêu thật! Quả nhiên là kiếm sĩ hạng nặng hen"

"Ma, maa, cỡ như thế này thì ......"

"Không không, bọn tôi cũng thiếu về hỏa lực mà. Nếu có người như Henrietta chung nhóm, bọn tôi sẽ cảm thấy an tâm đấy"

"Vậ, vậy sao? Ehehe"

Henrietta cảm thấy vui vẻ khi được nói như vậy.

Cho đến giờ, cô toàn bị đối xử một cách ủy mị hay được quan tâm một cách kì quái bởi vì cô là con gái, nên đây là lần đầu tiên cô được tin cậy như thế này.

Có lẽ đại tướng tốt bụng trẻ tuổi của quán ăn cảm thấy lo lắng cũng nên, nhưng những người này hình như là người tốt.

Nếu ở đây, có khi cô sẽ làm nên chuyện cũng nên. Henrietta nghĩ vậy trong niềm hạnh phúc.

Họ cứ vậy tiến từng bước vào sâu bên trong mê cung.

Henrietta đứng ở vị trí tiền vệ, kế đến là Still, người sử dụng hai thanh kiếm khối lượng nhẹ và người sử dụng kiếm ngắn ở vị trí củng cố đội hình tên là Bundok[note30727]. Còn hậu vệ là hai người sử dụng ma pháp và trị liệu sư đang chờ đợi thời cơ để hành động.

Đồng thời vào lúc kẻ thù tiếp cận, Henrietta, người mang hỏa lực cao, sẽ đánh bại nó bằng một đòn, rồi việc tiêu diệt chúng dứt điểm nếu chúng vẫn còn sống sót sẽ do tiên phong và hậu phương xử lí ngay tức khắc. Nói kết quả tốt thì đúng là tốt, nhưng Henrietta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi cứ liên tục phải đánh quái vật.

Tuy thấy vui khi được nhờ cậy, nhưng sẽ tốt biết bao nếu họ sắp xếp trật tự đội hình và để cho cô được nghỉ ngơi ở vị trí hậu phương.

Dẫu vẫn còn ổn sau vài lần đánh nữa, nhưng chắc sắp đến lúc cô không thể dồn sức lực vào cánh tay vung kiếm nữa rồi.

"Xin, xin lỗi. Tôi cảm thấy hơi mệt chút"

Henrietta dừng đi và nói như vậy với Still, người đang cầm đuốc ở đằng sau.

"Ôya, cô đã mệt rồi sao?"

"Xin lỗi ...... nhân tiện, ta định đi đến tận đâu vậy? Chẳng phải ta chỉ tiến vào một chút thôi hay sao?"

Henrietta nói như vậy và nhìn xung quanh.

Chẳng phải cả đám đã tiến vào khá sâu rồi còn gì. Cấp độ của quái vật cũng tăng lên từng chút một.

"Ta sẽ tiến lên thêm một chút nữa, hay nghỉ ngơi nhỉ. Tôi muốn đám thực vật sinh sống ở phía trước nơi này ấy"

"Vậy, vậy sao. Tôi hiểu rồi"

Đám Henrietta nghe theo lời Still, ngay lập tức đi tới địa điểm mở ấy.

Đó là một nơi có những tảng nham thạch nhẵn nhụi phát ra thứ ánh sáng màu xanh trắng, nên chẳng cần đến ngọn đuốc, nơi này vẫn sáng sủa

Henrietta ngồi tựa vào tường hang và để cơ thể đã mệt mỏi được nghỉ ngơi.

"Ôi, Marmock. Hãy dùng ma pháp phục hồi lên Henrietta-san thôi"

"Đã rõ, thưa lãnh đạo"

Ma thuật sư trị liệu tên Marmock tiến lại gần và ngồi xổm bên cạnh Henrietta.

Nhìn Marmock đang chuẩn bị ma pháp, Henrietta liền bảo.

"Xin lỗi. Thật sự biết ơn anh"

"Không không. Với thứ này, thể lực hầu như sẽ được phục hồi lại thôi"

Henrietta hơi thở ra một hơi dài và giao phó cơ thể cho Marmock

Ánh sáng từ ma pháp mà Marmock phát động đang tiến lại bò lên vai cô, ma pháp hồi phục của anh ta đang ......

"———— h!?"

Nhận ra sự dị thường, Henrietta tức tốc với tay đến thanh kiếm.

Cánh tay ấy bị chân của Still, người đã tiến lại gần, dẫm lên.

"GƯưaAAh!?"

Henrietta la lên khi cánh tay phải đang vươn ra để nắm lấy thanh kiếm bỗng bị lòng bàn chân dẫm lên.

Vào thời điểm đó, ma pháp gây ra trạng thái dị thường mà Marmock phát động đã hoàn thành, toàn bộ cơ thể Henrietta đang cảm thấy co giật.

Sức lực không chui vào nổi cơ thể.

Đó là trạng thái 『Stun』[note31880].

"Lũ, lũ các, người~ ......"

"Hà~, Thật tốt vì cô ta thực sự là một con ngốc ha~"

Still nở một nụ cười kinh tởm mà cô chưa từng thấy cho đến tận bây giờ và nói như vậy với các thành viên xung quanh.

"Mới nịnh hót một chút mà đã phấn khích như vậy, con đàn bà ngu ngốc này"

"Anh đã nói đồ ngu, đồ ngu mất rồi kìa, trưởng nhóm. Nhờ có con ngốc như vậy ở đây nên chúng ta mới có những kí ức tốt đẹp còn gì sao~"

"Nữ kiếm sĩ là ngon nhất rồi ha. Hiền giả hay người sử dụng ma pháp đầu óc tốt quá nên cũng chẳng tốt, mà cơ thể cô cũng được nữa chớ"

Tứ chi của Henrietta đang bị tê giật, hoàn toàn chẳng thể cử động, quả nhiên cô không thể dồn nổi sức lực vô cơ thể của mình.

Mặt cô trở nên trắng nhợt vì sợ hãi và căng thẳng, việc hít thở cũng trở nên khó nhọc.

Bọn, bọn chúng .......

"Vậy sau một giờ vui vẻ, ta sẽ bỏ mặc nó rồi trở về hả"

"Cuối cùng ta sẽ lấy đi vũ khí, rồi cho thêm một đòn gây choáng nữa, thì chắc chắn nó sẽ chẳng trở về nổi đâu"

Henrietta cảm thấy hoảng sợ trước dự cảm đáng sợ, nước mắt cô bỗng trào ra.

Đú, đúng như lời mà đại tướng đã nói.

Đáng ra, mình phải cẩn trọng hơn chút.

Nếu ngay từ đầu nếu chú ý, hẳn cô sẽ nhận ra sự bất thường này.

Giờ có nghĩ gì thì cũng đã muộn rồi à .......

Vào lúc đó lưỡi Henrietta đã bị tê liệt, việc ngẩng đầu lên cũng gặp khó khăn.

"Dừng, dừng lại đi, lũ, lũ các ngươi~ ............"

"Hahaha, giờ đang kiểm điểm về sự ngu ngốc của bản thân ha"

Still nói vậy và tiến lại gần.

Henrietta dồn hết sức lực để di chuyển cơ thể và cố gắng bò trườn, trong khi trán của cô đang bám lấy mặt đất.

Cứ để thế này thì toi. Nếu cứ thế này, nếu cứ thế này.

Tuy nhiên, sự nóng vội và nỗi sợ hãi trong cô ngày càng tăng lên, ý thức và cơ thể cô đã bị tách rời ra mất rồi.

Trán Henrietta đã lấm lem, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Ai, ai đó! Ai đó! A đó! Cứu với! Cứu tôi với!"

"Hahaha, chẳng có ai tới chỗ như thế này đâu! Cũng phải nhớ được cấu trúc của mê cung đi chớ!"

Chết tiệth. Chết tiệth. Chết tiệth .............

Henrietta cảm thấy sợ hãi và nhục nhã khiến não bộ cô như bùng cháy lên.

Khi hình dung ra cái tương lai đầy tuyệt vọng đang chờ đợi bản thân, nước mắt đã tràn ra từ đôi mắt cô.

Vào lúc ấy,

...... Shaki~nh ...... ShaKi~nh ......

Đột nhiên, từ nơi nào đó, cô nghe thấy được âm thanh của tiếng dao chà xát.

Suỵt[note31881], Still ra dấu hiệu.

"Tổ đội khác à?"

Một thành viên trong nhóm nói với âm lượng nhỏ.

"Nếu vậy sẽ phiền phức lắm đấy. Này, đi coi xem, Handok ――"

Vào đúng lúc Still đưa ra mệnh lệnh đó, kẻ gây ra âm thanh ấy đã lộ diện.

Tất cả các thành viên có mặt tại nơi đấy đã câm lặng.

Kẻ xuất hiện ra và phản bóng lên hang động là,

Một người đàn ông với cơ bắp săn chắc, mặc chiếc áo ngắn tay nhuốm bẩn, đầu đội một cái túi giấy, còn hai cánh tay nắm lấy những con dao chặt thịt.

Trên cái túi giấy che dấu khuôn mặt có hai cái lỗ nhỏ để đảm bảo tầm nhìn, còn những lưỡi dao chặt thịt cỡ lớn nằm trên hai tay y đang cọ xát vào nhau liên hồi, như có ý hăm dọa.

Dẫu không thể bảo anh ta là một người đàn ông to lớn, cơ bắp cứng tựa thép nguội ấy và sự xuất hiện trong tình trạng vung vẩy hai con dao chặt thịt cùng với việc dùng túi giấy che dấu khuôn mặt đầy dị thường đó đã quá đủ để truyền tải áp lực cũng như nỗi sợ hãi vô căn cứ cho những kẻ nhìn thấy y rồi.

"Cái, cái gì thế, con quái vật đó ......"

"Tôi chưa từng thấy thứ như vậy bao giờ luôn!? Mà đó là quái vật à!? Chẳng phải là tên biến thái đầy cơ bắp nở nang đang cầm mấy con dao khủng hay sao!?"

"Làm gì có tên biến thái nào chui vô mê cung với dao chặt thịt chứ! Là quái vật đấy!"

"Bật, bật Search lên! Rồi tấn công vào điểm yếu!"

Người đàn ông sử dụng ma pháp bật phép tìm kiếm lên, rồi gào lên đáp lại.

"Tiêu, tiêu rồi! Search không có hiệu quả luôn! Này!"

"Làm quái có chuyện không có không hiệu quả chớ!"

"Do cách biệt quá lớn về cấp độ ấy! Cấp độ của y quá cao nên Search không tác động nổi!"

"Chuyện có một con quái vật như thế này ở chỗ sâu cỡ này là ――"

Vào lúc Still hét lên như vậy đáp lại,

Người đàn ông đội cái túi giấy màu nâu và cầm con dao chặt thịt, từ lúc nào đã ngay trước mặt Still.

"............ ế?"

Con dao chém thịt được vung lên khá đơn giản.

Still đã đưa thanh kiếm ngắn lên thủ thế, nhưng khi rào chắn nhận một đòn từ con dao chặt thịt, thì thanh kiếm ngắn liền bị bẻ gẫy ngay tức khắc.

Đòn tấn công đó có đính kèm theo ma lực, thay vì chặt rời cơ thể của Still, đòn đánh đã thổi bay cơ thể y về phía bức tường cứng rắn.

Still bất tỉnh sau khi nhận đòn đánh ấy và phun bong bóng ra từ miệng.

"Ư, ưwaaaa! Chết rồi! Tên quái gì đây! Ư, ưwaaa!"

"Có ai không? Cớ sao tên quái vật như vậy lại ở đây! Ưwaa! Gyaaaa!"

"Gyaaaa! Ta không muốn chết! Không muốn chết đâu!"

Đó là một vòng xoáy những tiếng la hét đau đớn thảm thiết[note30728].

Những kẻ tính chạy trốn liền trở thành nạn nhân của con dao chặt thịt và bị thổi bay như mấy con gió.

Henrietta nhìn chằm chằm vào quang cảnh kí bí bằng chút ý thức đã trở nên mờ hồ của bản thân.

Mỗi lần con dao lớn được vung lên, từng người trong bọn chúng bị đánh bay vào tường.

Có những kẻ ăn thêm một đòn nữa lúc bị đánh bay lên và rơi xuống.

Kì lạ thay, Henrietta lại không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy quang cảnh ấy.

Có lẽ bởi não cô cũng đã tê liệt rồi cũng nên.

So với chuyện ấy, người đàn ông đó, người đang ở trước mắt Henrietta,

Nhìn trông hoàn toàn giống như một người đầu bếp khéo tay vậy.

"...... Chuyện như vậy đã xảy ra vào ngày hôm qua đó, hầy ......"

Henrietta nói như vậy khi đang ngồi tại quầy của quán ăn.

"Haha~n"

Denis vừa lắng nghe câu chuyện từ Henrietta, vừa phát ra những âm thanh hưởng ứng theo một cách tùy tiện.

"Sau đó thì sao?"

"Khi tôi nhận ra, thì tôi đã nằm ngủ trong phòng chờ của Hội thám hiểm giả ...... Có vẻ như tôi đã được một tổ đội khác cứu giúp lúc bất tỉnh. Có vẻ như họ đã nghe thấy những âm thanh kì quái và tiến lại gần, nhưng toàn những điều bí ẩn thôi ......"

Henrietta co người lại trên quầy ăn.

Chắc hẳn cô ấy đã kiếm điểm khá nhiều rồi. Cái bầu không khí vô tư từng thấy lúc trước đã biến đi đâu mất rồi.

"Phải vậy, Mà~, chẳng phải việc cô đã bình yên trở về là tốt rồi sao"

"Chuyện ấy nhé! Vẫn còn chưa hết đâu! Về đám đã tấn công tôi đây, chúng đã bị trói chung với nhau trong tình trạng bất tỉnh và bị bỏ mặc ở cửa vào mê cung! Khi hội điều tra thân thế, hóa ra chúng là một tổ nhóm tội phạm đang bị săn lùng treo thưởng ......"

"Cũng có những điểm kì bí nhỉ"

"Thật vậy đó ...... Chẳng biết sao nữa, tôi lại có cảm giác cứ như bản thân đã nhìn thấy giấc mơ vậy"

Henrietta nói như vậy và dùng tay vò đầu tỏ vẻ mệt mỏi.

Denis vừa rửa bát, vừa nói với Henrietta.

"Mà~, nói sao đi nữa, không cẩn thận trong việc chọn đồng bọn là không được đâu đấy"

"Vâng ...... tôi đang tự kiểm điểm rồi ......"

"Mà~, tôi cũng từng mắc phải thất bại kiểu như vậy rồi. Từ giờ cứ chú ý là ổn thôi. Lần này nếu mà tôi chịu tìm hiểu một cách cẩn thận thì tốt biết bao"

"Không không. Anh đã phiền hà chăm sóc tôi từ bữa cơm đến việc tìm kiếm tổ đội cho tôi, nên tôi đâu thể nói vậy nổi cơ chứ"

"Thế giờ cô muốn ăn món gì"

Denis hỏi như vậy.

"Không ...... tôi, ấy, vẫn chưa có tiền nên ......"

"Được thôi, ăn gì đó đê"

Denis nói một cách củn lủn như vậy trong khi rửa bát.

Henrietta cúi đầu xuống và nói như thể mang ý có lỗi.

"Nếu vậy thì ......"

"Ma, cứ ăn thứ gì mình thích đê nào. Đừng có khách khí"

"Suất ăn bò bít tết thượng hạng này ......"[2]

"Nói thứ đắt tiền nhất luôn nha!? Dù ta có bảo đừng có khách khí đi nữa thì!?"

"Aa, tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi đã bốc đồng rồi! Thứ rẻ nhất cũng được!"

"Đã gọi rồi thì ăn đê, đồ ngốc này! Atelier~! Hôm nay làm việc đến đây là được rồi! Đi ăn tối cùng cô nhóc này đê!"

Atelier gật đầu rồi tiến đến quầy ăn và ngồi bên cạnh Henrietta.

Lúc Denis đang chế biến đồ ăn thì một nhóm hai người tiến vào quán.

Đó là nhóm hai cô gái sử dụng ma thuật đến ngày hôm kia ...... tóc hai bím và tóc đuôi ngựa.

"Chủ tiệm~, chúng tôi lại đến rồi đây! A, Atelier-chan! Chào[note30729]!"

Atelier, người đang ngồi ở quầy, liền gật đầu.

"Xin chào đón quý khách! Xin lỗi, nhưng hai người hãy tự mình lấy nước đi! Bởi đã đến lúc cho Atelier ăn tối rồi!"

"Hoàn toàn ổn thôi~!"

Hai cô gái sử dụng ma pháp lấy những cái cốc xếp trên quầy rót nước, rồi nói với Denis.

"Chủ tiệm, cớ sao hôm qua tiệm lại không hoạt động vậy~?"

"Tiệm vừa mới mở mà lại đóng cửa vào ngày thứ hai thật là không thể chấp nhận nổi?"

"Ếh?"

Henrietta lên tiếng.

Denis vừa nấu ăn vừa nói với hai người họ.

"Xin lỗi nha, có nhiều chuyện lặt vặt thôi"

"Ma, bởi cơm của chủ tiệm khá ngon nên ổn thôi~!"

"A, tôi ăn cơm rang!"

"Còn tôi ăn Gastrochino!"

"Rồi, ta đã rõ! Vậy thì suất ăn bò bít tết thượng hạng! Đã để cô chờ đợi!"

Denis đặt suất ăn xuống, lấy giấy viết ghi chú món được gọi, thì chuông cửa lại reo lên.

"Xin chào đón quý khách! Hoan nghênh quý khách đến với nhà ăn mạo hiểm giả!"

---

Chú thích dịch giả: Gastrochino là món gì đây?

[1] Imp là tiên hoặc yêu tinh, thường xuất hiện trong các câu truyện dân gian ở châu Âu

[2] Suất ăn bò bít tết thượng hạng. Ảnh mang tính chất minh họa

Truyện Chữ Hay