Bây giờ là buổi trưa, kể từ lúc cậu mua Atelier từ chợ bán nô lệ.
"Được~rồi! Sẵn tiện ta mở cửa hàng nào!"
Denis hét vậy, rồi kéo rèm che trước cửa tiệm.
『Nhà ăn mạo hiểm giả! Khai trương ngày hôm nay!』
Denis vốn không giỏi về khoản đặt tên cửa tiệm, nên cậu chẳng nghĩ gì mà để cái tên như vậy.
Cậu cũng đã hỏi ý kiến của Atelier, nhưng cô không có phản ứng gì cả.
Giờ là buổi trưa.
Đám nhà mạo hiểm đói bụng đang đi lang thang quanh đây.
Denis nhanh chóng trở vào trong phòng ăn, rồi lên tiếng gọi Atelier, người đang mặc chiếc tạp dề có màu trắng và hồng.
"Atelier! Nhóc là cô gái hút khách cho tiệm ta! Nhờ vào em đó!"
"Đã hiểu, ngài[note30636]"
"Vẫn còn duy trì trò đùa đó à? Nó phiền phức lắm, nên hãy gọi theo cách dễ gọi hơn đi!?"
Denis buộc khăn lên đầu, rồi khoanh tay và đi vào sâu trong quầy, trong khi chờ đợi vị khách đầu tiên bước vào quán.
Menu ổn, nước ổn, ghế ổn, bàn ổn, thực phẩm ổn, dụng cụ nấu ăn ổn.
Cô gái hút khách ...... ma~tuy hãy là ẩn số nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Trước mắt hiện tại không có điểm mù.
Mau đến đi, hỡi vị khách đầu tiên!
Ăn một phát sẽ bị món ăn của ta quyến rũ, ba bữa sẽ khiến kẻ đó sẽ bị nhiễm độc đến mức phải ăn mỗi ở đây thôi!
Và trả tiền đê! Mình đã chẳng còn tiền nữa! Cứ ăn đẫy bụng rồi trả tiền cũng được!
Denis vừa hăm dọa một cách bần cùng, vừa cao giọng cười trong bụng.
Vào lúc đó tiếng chuông cửa kim loại vang lên và một nhà mạo hiểm phủ kín giáp toàn thân từ từ tiến vào.
"Hê chào đón quý khách!"
"Xin chào đón quý khách"
Denis và Atelier lên tiếng chào vậy làm người mạo hiểm giả kia hơi giật mình và đông cứng người lại.
Bởi bị cái mũ sắt che kín nên cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng có lẽ y đã hơi xấu hổ nhỉ.
Chết thật, Denis nhớ ra trang 68
『Sách hướng dẫn』!
『27. Trong số các khách hàng, cũng có người mong muốn bản thân được để yên đấy! Cũng cần để ý đến cảm giác về khoảng cách và họ làm cảm thấy thoải mái trong cửa hàng!』
Denis nhớ đến lời dạy trong kinh thánh[note31879] và chẳng nói gì mà mỉm cười toe toét.
Dù biểu cảm của cậu hơi chút hồi hộp nên nụ cười mang chút đáng sợ.
Nhà mạo hiểm mặc bộ giáp chậm chạp tiến đến quầy và ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm vào cuốn thực đơn.
"A, Atelier! Nư, nước! Lấy nước ra!"
"Hiểu rồi"
Atelier chuẩn bị nước, trong khi Denis nhìn chằm chằm vào nhà mạo hiểm nọ.
Sa~, y sẽ gọi gì đây!?
Bởi người mặc giáp toàn thân chẳng cởi mũ ra nên mình hoàn toàn không rõ y là môt người như thế nào, nhưng đó là chuyện vặt thôi!
Dẫu là cơm hay mì hay bất cứ thứ gì, cứ gọi đi! Đằng nào mà mình chẳng đạt đẳng cấp huyền thoại trên toàn bộ các lĩnh vực rồi! Legendary Vitra Katsu-don là được sao!? Legendary soba là được sao!? [1]
Cái gì cũng được, mau gọi coi! Hỡi vị khách đầu tiên ơi~!
Bị Denis, người đang đứng trước mắt, soi chằm chằm, người mặc giáo toàn thân cảm thấy hơi không thoải mái.
Thân hình Denis không to lớn lắm, nhưng lại có khá nhiều cơ bắp, nên lúc cậu khoanh tay trước ngực, có thể thấy những khối cơ bắp và mạch máu nổi lên rõ ràng.
Nó tạo ra cảm giác khá là áp lực.
Người mạo hiểm mặc giáp giơ thực đơn ra để cho Denis có thể nhìn thấy.
Y chẳng nói gì mà chỉ ngón tay vô thực đơn.
Y chỉ tay vào [Cơm cỡ bé].
"Có ngay! Cơm cỡ bé nhé! ............Cơm cỡ bé?"
Nhà mạo hiểm chỉ tiếp ngón tay vào thứ rẻ nhất: [Umeboshi].[note30637]
Denis đã nghĩ kiểu gì cũng có người thích, nên đã cho món đó lên thực đơn.
"...... Cơm cỡ bé và Umeboshi? Còn gì nữa không?"
Nhà mạo hiểm không phát ra lời nào, dùng cử chỉ bằng tay mang ý "Không có gì nữa"
"......Cơm cỡ bé và, Umeboshi là ổn phải ha?"
Nhà mạo hiểm lắc cái đầu vẫn đang đội mũ giáp hai lần theo phương dọc.
"............"
"............"
Denis và nhà mạo hiểm nhìn nhau trong vài giây.
"Đây là nước"
Khi Atelier cầm cốc nước được đặt trên khay và mang đến, thì nhà mạo hiểm khẽ cúi đầu và nhận lấy nó.
"Quý khách, là dạng ăn ít à?"
Denis đã hỏi như vậy.
Nhà mạo hiểm lắc đầu theo phương ngang, làm biểu cảm đang cảm thấy bối rối.
"Có khi nào, ngài không có nhiều tiền lắm?"
Nhà mạo hiểm gật đầu như thể có ý xin lỗi.
Dù mang một bộ áo giáp to lớn toàn thân như vậy, trông y thật là nhỏ bé làm sao.
"...... quý khách, có thích Katsu-don Vritra chứ?"
Nhà mạo hiểm gật đầu hai lần.
"Chết tiệt~! Là katsu-don! Ta sẽ làm katsu-don cho! Một suất katsu-don!"[1]
"Ế, ế, xin chờ đã! Tôi, không có từng ấy tiền đâu!"
"Ồn quá đê~! Ta mà lại để yên cho vị khách đầu tiên ăn một món bần cùng như vậy sao! Ta chả cần tiền, nên hãy đớp katsu-don đê, tên khốn này! ............ Mà, ngươi là"
Denis nhìn nhà mạo hiểm mặc giáp và nói.
"Giọng nói vừa nẫy ...... cô là, con gái à"
Nhà mạo hiểm mặc giáp làm biểu cảm thấy an tâm và
Cô đã gật đầu chỉ một cái.
"Hahaa, Cho nên? Bởi vì là gái, nên cô đã bị đuổi khỏi nhóm hử?"
"Chuyện là như vậy đó ...... anh không cảm thấy điều đó thực sự, khá tệ sao?"
Trong khi chờ đợi trứng chuyển sang trạng thái lòng đào, Denis lắng nghe câu chuyện từ nữ mạo hiểm giả có tên là Henrietta.
Henrietta đặt cái mũ giáp lên trên mặt quầy và than thở với Denis.
"Họ bảo rằng: nữ kiếm sĩ vừa yếu lại có nhiều rắc rối, nên nhóm tôi không cần. Chẳng phải là một chuyện không thể hiểu nổi sao? Kĩ năng đâu liên quan gì đến việc là nam hay nữ phải không!?"
"Ma~, cũng phải ha~"
"Phó đội trưởng của nhóm mạnh nhất ấy『Đại quân Bạch Dực』 cũng chẳng phải là nữ kiếm sĩ còn gì!
Là『Tốc kiếm đỏ thẫm』đó! Anh biết chứ? Là nữ kiếm sĩ huyền thoại, một anh hùng dân gian mà mọi loại kiếm kích được cô sử dụng đều gây ra sát thương nghiêm trọng cho đối phương ấy!"
"Biết chớ, biết chớ. Con nhóc đó, thực sự là kinh khủng ha"
"Con nhóc đó?"
"Không, không có gì cả đâu"
Denis đặt hỗn hợp trộn giữa miếng cốt lết rán, trứng và hành tây lên cơm trắng, rồi nhanh tay chuẩn bị món súp ăn kèm.
"Hà~ ...... Thế nên giờ tôi đang che giấu giới tính trong khi tìm kiếm tổ nhóm khác. Nhưng mà, hầu như chẳng có nhóm nào chấp nhận một tên chẳng chịu nói gì cả ...... và cứ như vậy, tiền cứ dần cạn đi ......"
"Ma~, chuyện đó là phải ha. Có ngay, đã để cô phải chờ"
Denis đặt suất katsu-don lên khay, rồi đặt nó trước mặt Henrietta.
"Ano, có thực sự ổn không vậy? Dù tôi không thể trả nổi tiền đâu ......"
"Mau ăn trước khi nó nguội đê. Tiền thì lúc nào đó mang đến cũng được"
Henrietta cúi đầu mang vẻ hối lỗi, rồi dùng đũa đưa một miếng katsu-don vô miệng.
"————h!?"
Cứ vậy, Henrietta cầm cái bát lên và ăn vội ăn vàng katsu cùng với cơm.
"————h!! Non!? Coi này, cái này cực kì non! Tứ như thế này, tôi chưa từng được ăn bao giờ!"
"Gahaha, ngon phải không. Ngoài ra, đang ăn thì đừng có nói, bẩn lắm"
Sau khi ăn sạch katsu-don, Henrietta đang dùng đũa để vét mấy hạt cơm còn sót lại.
"Không, thực sự, thực sự tôi chưa từng được ăn một món ngon như thế này bao giờ!"
"Thế thì tốt! Hãy trở thành khách quen của quán đi"
"A, ph, phải rồi hen ...... haha ...... Nếu tôi tìm được tổ nhóm, nhận được ủy thác và kiếm được tiền thì ......"
"Hay để ta thử hỏi hộ cho? Xem có nhóm nào muốn cho nữ kiếm sĩ từ mấy vị khách đến ăn ấy"
"Ếh!? C,
có được không vậy?"
Henrietta mang vẻ mặt đầy rực rỡ, trong khi hỏi như vậy.
"Nếu cô viết kĩ năng và điều kiện ra giấy, thì ta sẽ dùng nó để hỏi cho. Lúc nào tìm được, ta sẽ báo cho ha"
"A, từ đầu đến cuối thật vô cùng xin lỗi anh! Ơn, ơn nghĩa này, tôi nhất định sẽ báo đáp! Vào một lúc nào đó nhất định tôi sẽ báo đáp!"
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Vậy thì~, bởi liên lạc với cô khá rắc rối, nên hãy đến đây ăn cho đến khi kiếm được nhóm đi. Với cả có hạt cơm dính trên áo giáp kìa"
Sau chuyện đó, các vị khách đã ghé vô quán một cách lẻ tẻ.
Trong số ấy, có một nhóm đang ăn uống một cách ngon lành.
"Ngon, ngon qué! Món cơm rang gì đây! Ngon đến mức muốn rớt cả nước mắt luôn!"
"Còn món Napolitan Gargoyle này ngon đến mức muốn chết luôn! Mày chắc chắn sẽ thấy hối hận bởi đã không ăn được món ăn này cho xem!"
"Cửa tiệm gì đây chứ? Nữ hầu bàn cũng dễ thương, đồ ăn lại cực kì ngon nữa!?"
"Đại tướng![3] Thứ này cực kì ngon! Thực sự rất ngon!"
Có vẻ như đây là một nhóm tập hợp những nhà mạo hiểm trẻ tới đây để ăn cơm.
"Gahaha. Vậy thì ta rất cám ơn. Atelier, nhóc được khen là đáng yêu kìa. Tốt ha"
"............"
Denis tính nói trêu chọc, nhưng bị Atelier phớt lờ một cách hoành tránh.
Tuy chỉ mới trải qua một khoảng thời gian ngắn, Denis chưa nắm được tường tận cảm giác về khoảng cách với Atelier,
Biết nói sao nhỉ, có cảm giác như một con mèo vậy.
Không bộc lộ ra sắc thái gì với vẻ vô cảm, cũng chẳng nói mấy chuyện viển vông, nhưng lúc nào tâm trạng tốt sẽ tự nhiên tiến lại gần bên. Còn bình thường sẽ khá tùy tiện.
Atelier ban đầu còn tỏ ra ngần ngại, nhưng khi đã trở nên quen thuộc, thì bầu không khí ấy đã dần dần biến mất. Có điều cô ấy rất hay bị nghẹn lúc ăn cơm. Chắc nó đã thành tật rồi cũng nên.
"Nhân tiện, mấy vị là nhóm mạo hiểm giả phải không?"
"Phải rồi đấy?"
Cậu thanh niên mặc áo choàng màu xanh trả lời như vậy.
"Nếu cậu biết nhóm nào đang tuyển kiếm sĩ, thì rất mong cậu giới thiệu cho ta ha. Dù đó là con gái. Cô ấy có kĩ năng tạm tạm, lại còn lại là kẻ khá rắc rối nữa"
"Nữ kiếm sĩ à ......"
Bọn họ giao mắt với nhau xung quanh cái bàn.
Sau một hồi giao tiếp bằng ánh mắt, một người đàn ông mang không khí của trưởng nhóm liền nói.
"Nhóm tôi, cũng được đấy ssự? Tôi có hứng thú, với người đó ssự"
"Oya?"
Denis cảm thấy bất ngờ trước phản ứng ngoài dự kiến ấy.
"Nhanh chóng cũng được, nên mong cô ấy sớm gia nhập nhóm, dẫu ngày mai cũng được thôi ssự"
"Thật sao. Tên này ...... đưa ra quyết định nhanh chóng ngoài dự kiến ha"
"Hahaha, nữ kiếm sĩ khá là hiếm còn gì ssự. Nhóm tôi toàn toàn ổn. Nhân lúc bọn tôi đang gặp rắc rối về việc thiếu hỏa lực nữa"
"Nếu vậy thì chẳng phải lo lắng ha. Nếu phải bảo cô ấy theo hướng nào, thì cô là kiểu dùng trọng kiếm chú tâm vào hỏa lực"
"Nếu thế, quyết định vậy đi nhé!"
Đội nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi sau khi ăn xong, liền trả tiền, nói cám ơn Denis, rồi rời khỏi quán.
Việc quyết định được đưa ra quá chóng vánh khiến cho Denis vẫn còn cảm thấy bối rối.
Sau đó cũng có vài nhóm khách nữa tới, Denis nghĩ: trước mắt bữa trưa đến đây là kết thúc rồi ha.
Atelier tháo rèm cửa che trước cửa vào đặt tấm biển ở ngoài『Đang chuẩn bị』 ở lối vào cho cậu.
Những vị khách cuối cùng đang tụ tập quanh bàn, vừa tận hưởng những món ăn tuyệt phẩm, mà bản thân không tiên đoán trước nổi, vừa nói chuyện.
Đó là mấy cô gái dùng ma pháp.
"Chỗ này là chỗ gì vậy!? Ngon ghê~!"
"Mình chọn đúng chỗ rồi còn gì! Thật là tuyệt ghê!"
Nhà sử dụng ma pháp tóc hai bím và nhà sử dụng ma pháp tóc đuôi ngựa đang bị mê hoặc bởi mỗi món ăn mà họ đã gọi.
Bỗng nhà sử dụng ma pháp tóc hai bím nói như thế này.
"Nhắc mới nhớ, cậu nghe chuyện ấy chưa?"
"Chuyện gì, chuyện gì?"
"Về việc có mấy tên đã mời gọi các cô gái hoạt động đơn lẻ vô nhóm mạo hiểm, dẫn vô sâu trong mê cung rồi giở trò đồi bại ấy"
"Ge~h. Chúng chưa bị tóm sao? Những kẻ như vậy"
"Chúng đã dùng đến những câu chuyện ngọt ngào ấy. Chúng dẫn đến chỗ mà họ không thể quay trở lại chỉ với một mình, rồi cứ thế làm điều gì mà chúng thích, sau đó bỏ mặc họ lại đó. Cứ làm vậy cỡ hai lần là chúng lại di chuyển đến một nơi hoàn toàn khác biệt nữa"
"Siêu tệ hại. Phải cẩn thận hen, đối với bọn mình nó cũng chẳng phải là chuyện của người khác mà"
---
"Ế~h! Anh đã tìm được rồi sao!?"
Henrietta vừa ăn một bữa tối đơn giản do Denis chuẩn bị, vừa hỏi như vậy với vẻ đầy ngạc nhiên.
"Ừ~m ...... phải rồi ha. Họ bảo muốn cô đến từ ngày mai luôn"
"Ưwaa! Thật, thật sự vô cùng cám ơn anh! Tôi chắc chắn dùng khoản thù lao đầu tiên để đáp lễ anh!"
"Ừ~m ...... Nhưng mà này~"
Denis vừa khoanh tay vừa mang vẻ mặt trăn trở.
"Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không, biết nói sao nhỉ. Ta nghĩ chẳng phải cô nên quyết định một cách thân trọng hơn chút hay sao. Xem nào[note30638], gia nhập một nơi mà mình có thể tin tưởng được chẳng tốt hơn sao? Quả nhiên là có những khác biệt với đàn ông, kết cục sẽ chỉ có mình cô là con gái thôi nữa"
"Đến đại tướng còn nói những chuyện như thế sao~?"
Henrietta liếc mắt với vẻ: tôi đã chán ngấy việc bị đối xử như vậy rồi.
"Ổn thôi mà! Chưa kể, bởi tôi đã chẳng hề hối hận khi chọn loại công việc tiền vệ này! Ngay từ đầu tôi đã không để ý đến chuyện đó, nên mới chọn làm kiếm sĩ, người có thể chiến đấu ngay cả khi chỉ có một mình!"
"Việc chiến đấu một mình cũng có giới hạn chứ"
Tuy Denis biết đến một nữ kiếm sĩ tóc đỏ, người không hề tồn tại cái gọi là giới hạn lúc chiến đấu một mình, nhưng cô gái này không phải như vậy.
"Ma~ ma, dù là như thế đi nữa. Cái gì cũng lo lắng thì chẳng làm nổi chuyện gì đâu!"
"Ừ~m ...... ma~, cuối cùng thì cũng phụ thuộc vào quyết định của cô thôi. Gần đây tôi có nghe chuyện về tổ nhóm chuyên giở trò đồi bại, nên quả nhiên nhớ cẩn trọng ha ......"
"Tôi đã bảo sẽ ổn thôi mà~! Chưa kể, cứ kén chọn như thế thì chẳng làm nổi nhà mạo hiểm đâu! Phải kiếm tiền còn trả nợ đại tướng nữa chứ!"
Henrietta đang ăn điên cuồng một cách đầy ngon miệng, trong khi nói như vậy.
Cô là kiểu người lạc quan ha, Denis nghĩ.
Tuy nhiên, theo lời Henrietta, khi đã chọn làm nhà mạo hiểm để sống, họ đã chuẩn bị tinh thần cho việc phải đối mặt với nguy hiểm ở mức nhất định rồi.
Đương nhiên phần cần thận trọng vẫn phải thận trọng, nhưng kẻ chẳng thể toàn nói về mấy chuyện như vậy lại là các nhà mạo hiểm mà.
Mà nói đó chính là thứ tạo nên các giai thoại[note30639] cho những nhà mạo hiểm cũng nên.
Ma~, đâu có nghĩa cô ấy sẽ gặp phải tổ đội tàn ác như vậy chứ.
...... không có đâu ...... ha?
---
Chú thích dịch giả:
[1] Katsu-don là món thịt lợn cốt lết với trứng chiên xù đặt lên cơm, thường kèm một chút rau, lá xanh đặt ở trên.
Soba là một loại mì sợi nhỏ của Nhật Bản, được làm từ bột kiều mạch làm từ hạt cây soba, khác với loại mì soba của Trung Quốc.
[2] Napolitan (Naporitan) là một món mì ống sốt cà chua với hành tây, nấm nút, ớt ngọt xanh, xúc xích và thịt xông khói, có xuất xứ từ Yokoyama, Nhật Bản. Thường được ăn kèm pho mát Pamezan và nước sốt Tabasco. (Vừa nấu món này ăn xong)
[3] Đúng là phải dùng Đại tướng (Taishou, thường cách gọi đầu bếp của mấy quán ăn). Cách này xuất hiện từ trước thời Edo. Ngoài ra, còn cách cách gọi khác như: Master, Ita-san (thường dùng chỉ những đầu bếp nấu món Nhật), hay oyakata (bố, mẹ; cách gọi thân mật khi con người nấu như đấng sinh nuôi dưỡng mình).