Ở một mảnh đất cách xa vương đô, nơi có tổng bộ của 『Đại quân Bạch Dực』, Denis đang tiến hành chuẩn bị mở quán ăn.
Không thể gọi nơi đây là thành thị, nhưng do nằm ở gần có mê cung, nó trở thành trị trấn mê cung điển hình khá bận rộn với sự tập trung của các nhà mạo hiểm.
Tốt ghê, Denis thầm nghĩ.
Đây có lẽ là một địa điểm ổn vừa đủ.
Bầu không khí cũng không tệ. Chẳng phải nơi này không hề náo nhiệt. Đây hẳn là mảnh đất phù hợp nhất cho việc khai trương quán ăn nhỏ.
Vừa mang túi đeo đang vang leng kenh những đồng vàng tiết kiệm bên trong, Denis vừa tiến hành các thủ tục khác..
Cậu mua một căn nhà trống ở gần mê cung và tạm thời chọn những món đồ nội thất giá rẻ.
Những đồ nội thất mang cảm quan tốt sẽ trở nên phù hợp, nếu ta đặt chúng theo quỹ đạo của cửa hàng.
Nếu mình còn nhiều tiền tiết kiệm, thứ vốn để phòng cho những lúc xảy ra chuyện gì đó.
Trong trang chín cuốn sách 『Nhà mạo hiểm đào ngũ, sách hướng dẫn khởi nghiệp cửa hàng ăn uống! Ấn bản thứ tư』 mà tôi đọc một cách say mê hồi ở 『Đại đội』 có viết như thế này.
『1. Có nhiều nhà mạo hiểm quản lí tiền tệ khá lỏng lẻo! Đừng dùng một số tiền lớn để đánh bóng bản thân!』
Rõ ràng lúc còn ở trong 『Đại đội』, Denis không gặp rắc rối về tiền bạc.
Bởi đây là chuyện đặt cược mạng sống vào, nên cậu sẽ mua nếu thấy thật cần thiết, mà chẳng nhìn vào giá cả.
Tuy nhiên, từ giờ cậu không còn là đầu bếp của tổ đội mạnh nhất thế giới, nơi thậm chí còn có những khách quen đến từ vương tộc, mà sẽ là bếp trưởng của một nhà hàng ở bất cứ chỗ nào ở quanh đây.
Cần phải giữ cảm giác về tiền bạc trong khoản này một cách chặt chẽ ha, Denis nghĩ.
"Ô~h! Thứ này hay ghê! Dù không có băng, rốt cuộc nó hoạt động thế nào vậy?"
Denis đang nhìn một cái hộp có thể làm lạnh bên trong ở trong cửa hàng tạp hóa.
Tình cờ, chủ tiệm béo mập vừa lau mồ hôi trên mặt vừa cười.
"Hôhhôhhô. Cái này là 『Ice Box』đó. Miếng thủy tinh màu xanh có đính kèm ma pháp băng kết, nên ta có thể lưu trữ đồ ăn đó. Nếu mở cửa tiệm, thì thứ này là cần thiết đó"
"Một thứ tiện lợi nha~! Tôi lấy ~ thứ này thôi! Mà ..... đợi đã ......"
Denis nhớ ra trang ba mươi của cuốn『Nhà mạo hiểm đào ngũ, sách hướng dẫn khởi nghiệp cửa hàng ăn uống! Ấn bản thứ tư』.
『2. Khoản chi phí này, có thực sự cần thiết!? Hãy giảm thiểu khoản đầu tư ban đầu!』
"Kh, không ...... qu, quả nhiên ...... là tôi ổn"
"Ế? Ổn sao? Mọi người mua nó đó"
"A, aa ...... nghĩ kĩ lại thì tôi cũng có kĩ năng băng kết ...... Dẫu ở quán hồi trước, tôi cũng tự mình làm nữa ....."
Denis cảm thấy tự hào về bản thân sau khi chỉ mua sắm những thứ cần thiết ở mức tối thiểu tại cửa hàng tạp hóa.
Người đã đọc 『Nhà mạo hiểm đào ngũ, sách hướng dẫn khởi nghiệp cửa hàng ăn uống! Ấn bản thứ tư』 đến mười bảy lần như mình sẽ chẳng còn điểm mù nào chưa rành đâu.
Ngành ẩm thực khá khắc nghiệt, có nhiều cửa hàng bị đè bẹp trong vào một năm, nhưng chắc mình không phải lo lắng về chuyện đó, Denis nghĩ.
Không lãng phí tiền. Kĩ năng nấu ăn cũng cao.
Tầm nhìn quản lí nhà hàng thì ...... ma~ chắc sau này sẽ ổn bằng cách nào đó thôi.
Phương pháp quản lí nhà hàng thì ...... ma~ chắc sẽ ổn với những lời truyền miệng thôi.
Mình đánh bại mấy tên làm phiền phức đến những vị khách khác bằng "Giọng nói khủng bố" thì, còn dẫu cho mấy tên côn đồ có ghé thăm, cứ dùng "Dao chặt thịt: Ban cho phản ứng gây sốc" là được.
Hahaha! Cái này khá thú vị! Giấc mơ đã được mở rộng ra!
Denis phấn chấn và đi tung tăng trong thị trấn mới.
Sau đó, cậu vừa đi gặp mấy thương nhân bán thực phẩm hay thợ mộc để tân trang căn nhà trống, vừa suy nghĩ đến việc tuyển người làm.
Bắt đầu chỉ với một người cũng được, nhưng hẳn tốt hơn nếu mình thuê dẫu chỉ một nhân viên bồi bàn. Mình có đủ khả năng trả lương vào thời điểm hiện tại.
『3. Không nên để cái gì cũng do bản thân thực hiện! Nấu ăn cũng quan trọng, nhưng khách hàng cũng phải trân trọng!』
Nó ghi ở trang mười lăm cuốn 『Nhà mạo hiểm đào ngũ, sách hướng dẫn khởi nghiệp cửa hàng ăn uống! Ấn bản thứ tư』.
Lúc đang nghĩ vậy trong khi đi dạo quanh thị trấn, Denis nhìn thấy có nhiều người đang tập trung ở chợ làm cái gì đó.
Có vẻ như họ đang buôn bán nô lệ.
Việc này không được thực hiện công khai ở vương đô, nhưng nếu là vùng nông thôn, cậu đã nhiều lần chứng kiến cảnh người người tụ tập quanh nơi buôn bán nô lệ.
Khi liếc mắt lại gần, có vẻ họ đang đấu giá một bé gái.
"Sa~ sa~! Hôm nay tôi đã kiếm được một món hàng chất lượng đấy!"
Tên đàn ông kinh doanh nô lệ hơi mập chút đang nâng cao giọng nói.
"Tình cờ thay, đây vốn dĩ là tiểu thư[note30562] của một nhà đại quý tộc! Do bố mẹ bị trục xuất sau cuộc chiến tranh giành quyền lực, mà theo dòng đời đưa đẩy, cô bé đã lưu lạc đến đây! Sa~ hãy nhìn xem đi! Dáng đứng đầy cao quý này!"
Người đang đứng trên cái bục đầy thô kệch là một thiếu nữ tóc bạc gầy gò.
Cô bé mặc một chiếc áo bằng vải lanh dơ bẩn, nhưng không có chuyện không nhìn ra được bầu không khí cao quý toát ra từ cô.
Đám thương nhân xung quanh nhìn cô rồi bắt đầu xì xầm với nhau.
"Con gái của quý tộc sa ngã đấy. Thật không đó"
"Đằng nào nó chẳng là trò để nâng mức giá bán thôi"
"Nhưng mà, ngoại hình cũng ổn đấy. Trông có vẻ yếu đuối, nhưng hẳn sẽ có vô số cách sử dụng"
Denis vừa nhìn vừa nghĩ: Ư~mư.
Dù muốn làm điều gì đó do cảm thấy cô nhóc đang thương, nhưng đâu thể cái gì cũng lao vào cứu giúp được.
Chuyện như thế này cần phải phân định rõ ràng. Nếu cứ tức giận cho tất cả những bất bình trên thế gian này thì có bao nhiêu mạng cũng chẳng đủ.
Đây là chuyện đành phải cam chịu thôi.
Vào lúc Denis tính rời khỏi chỗ đó, mắt cậu tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô nhóc.
Cô bé mang đôi mắt trống rỗng, như thể không còn trông mong vào bất cứ điều gì trong thế giới này nữa, một đôi mắt đầy vô cảm.
Có lẽ ngày xưa bản thân mình cũng từng mang đôi mắt như thế.
Denis đột nhiên nghĩ vậy.