"Cứu giúp LÚC hiểm nguy, thật sự vô cùng CÁM ƠN"
Cô gái trong bộ hầu gái đang ngồi trên quầy đã cúi đầu và làm một hành lễ nho nhã, rồi nói như vậy.
"Tôi, là Olivia, một búp bê ma pháp (automata) kiểu tự vận hành với hình dáng hầu gái"
"A, automata (búp bê ma pháp) ......?"
Vivia ngồi ở bên cạnh nhìm chằm chằm vào khuôn mặt và cơ thể của Olivia rồi lẩm bẩm như vậy.
"Tu, tuy biết sự tồn tại của họ, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó ...... tuy nhiên, chế tạo một cách tinh xảo, giống hệt con người như thế này ......? Dù chỉ trông ra một cô gái xinh đẹp, với chút......"
"THẬT hân hạnh khi được khen ngợi. XIN cám ơn"
"Ki, kinh ha~ ...... Siêu quá, tôi thấy ấn tượng đấy. Anh Denis, họ là thứ như vậy sao? Những búp bê ma pháp ấy ......"
Nghe Vivia hỏi như thế, Denis lắc đầu theo phương ngang.
Việc bảo là búp bê ma pháp, thì vẫn không thay đổi việc đó là một loại của vật phẩm ma thuật.
Nó về cơ bản là một thứ kiểu như ma nơ canh chỉ được trang bị những hành động chính yếu đơn giản.
Tùy theo người sử dụng ma pháp đã làm ra, nó có thể ngụy trang bằng cách khoác lên mình lớp áo choàng hay mặt nạ, nhưng sẽ hiểu ngay ra với một cái nhìn rằng đó không phải con người lúc lột bỏ chúng ra. Ngay cả cách đi lại không tự nhiên, đặc tính vốn có của búp bê cũng đủ để nhận ra trong khoảnh khắc.
Tuy nhiên, búp bê ma pháp ở trước mắt Denis ...... Olivia lại hầu như hoàn toàn là con người.
Ít ra, chỉ có thể trông cô giống như một con người.
Dù xem ra Vivia đã suy nghĩ là như thế sao, bởi cậu chưa từng thấy búp bê ma pháp "bình thường" kiểu đi theo người sử dụng ma pháp cao cấp ............
Denis thực tế nếu không nhìn thấy đống khoáng thạch khả nghi và lò xo "bên trong cơ thể" Olivia, chắc cậu sẽ không tin nổi cô ấy "không phải con người".
"XIN một lần nữa cám ơn, ngài Denis. Nếu cứ để thế, nhiệt độ bên trong sẽ đạt tới ngưỡng đỏ [note41461], CHẮC tôi sẽ nổ tan tác mà không có cách gì XỬ LÍ. Một thời điểm NGUY HIỂM ......"
"Một thời điểm nguy hiểm vượt qua mức tưởng tượng ha. Quá sức nguy hiểm"
"Không, nhưng mà thực sự, kinh khủng ha~!"
Vivia nhìn chằm chằm Olivia, với đôi mặt phát sáng lấp lánh, hoàn toàn phấn khích.
"Thực tình, chỉ trông ra một con người thực thôi! Thế nhưng việc đây, lại không phải là con người ấy! Thật kinh khủng hen!"
"Tôi KHÔNG PHẢI, con người ......"
Khi Olivia lẩm bẩm như thế, rồi chìm mình trong bầu không khí u ám[note41463], với biểu cảm không hề thay đổi.
Ơ kìa? Vivia và Denis thầm nghĩ.
Có lẽ nào, mình lỡ dẫm phải mìn rồi chăng?
"Đúng vậy ...... TÔI KHÔNG PHẢI con người ...... Nói chung dù được chế tạo gần với con người tới mức nào, rốt cuộc vẫn khác với con người, LÀ một con búp bê làm người khác hoảng sợ ...... VÂNG"
"Ơ, ơ kìa. Làm sao vậy, Olivia. Ơ kìa~?"
Vivia bắt chuyện với Olivia, người đột nhiên xuống tinh thần.
Vivia thoáng liếc về phía Denis, thì anh đang làm vẻ mặt với ý "Có lẽ tệ rồi cũng nên ......"
Xem ra cô hầu được gọi là Olivia này có phần ngây thơ ngoài sức tưởng tượng.
Denis mở miệng, cố gắng đỡ lời với thứ gì đó.
"Nà, này, Vivia. Thất lễ rồi đó. Olivia ờ thì, dẫu trông thế nào, cũng chẳng phải là một lady tuyệt vời hay sao! Chỉ là, lúc nóng cô ấy để lộ ra xương xườn ra ngoài thôi!"
"Phả, phải vậy hen!? Olivia! Hoàn toàn không nên để ý tới chuyện đó đâu! Ai mà chẳng, biết nói sao nhỉ ...... có điểm khác người thôi! Mọi người khác nhau, và mọi người vẫn tốt đẹp, cả thôi!"
"Thậ, thật SAO? TÔI, không khiến người ta hoảng sợ sao?"
Khi Olivia hỏi như vậy, Vivia liền gật đầu, ừm ừm.
Atelier ngồi bên cạnh cô ấy, đang nhìn Olivia với bộ dạng hiếu kì.
Atelier rón rén vươn tay ra, và thử chọt chọt ngón tay vào cánh tay trái trắng như sứ của Olivia.
Thì, một âm thanh ga-chan vang lên, thì cánh tay trái của Oliva xoay một vòng từ phần cổ tay, rồi phần mu bàn tay và lưng ngón tay lần lượt mở ra với tiếng gacha-gacha-gachari.
"Nhó, nhóc làm cái gì vậy trời Atelier! Không được tự tiện chọt chọt vào tay người khác!"
"Uwah! Bé đang làm vẻ mặt ngạc nhiên! Bé Atelier, đang làm vẻ mặt ngạc nhiên và cực kì bất ngờ! Bé Atelier mở rộng miệng tới như vậy ư!?"
"Quả nhiên, Một người được tạo ra kiểu mở được phân nửa cánh tay bằng cơ chế như tôi, thật khiến người ta kinh hãi ......"
"Khô, không có chuyện như thế đâu! Bất cứ ai cũng có điểm như thế! Đó hoàn toàn không phải chuyện cần để ý! Tôi ấy, có khi mở được cánh tay cũng nên! Dù chưa thử làm bao giờ! Ấn thử coi Atelier! Cũng thử ấn tay anh coi!"
"Anh Denis bình tĩnh lại đi! Cố quá thì trái lại sẽ thành ra kì quặc đấy! Không, không phải đâu Olivia! Đừng có phát ra bầu không khí buồn bã trong khi chẳng hề thay đổi sắc thái chứ! Dù cái này là tật nói chen ngang của tôi ha~!"
Rồi sau nhiều chuyện này chuyện kia xảy ra, căn phòng ăn đã bình yên trở lại, đại khái bọn họ đã lắng nghe xong câu chuyện của Olivia.
"Vậy, nghĩa là, cô hoàn toàn không nhờ gì sao?"
Viviva hỏi như vậy.
"VÂNG, hoàn toàn không nhớ gì"
"Nhân tiện, cả việc ai tạo ra cô nữa ư?"
Người hỏi như vậy là Denis.
"VÂNG. Liệu TÔI được ai tạo ra ở đâu, hay tại sao được tạo ra ra? Bản thân TÔI còn muốn biết những chuyện đó"
"Êêtô, thế thì thật là khó xử hen ...... vậy thứ cô nhớ được là?"
Vivia hỏi vậy, thì Olivia ngẩng đầu lên.
"VÂNG. Thứ mà Tôi nhớ được là sứ mệnh "tìm kiếm người chủ nhân nên phục vụ" và "phục vụ phục vụ một cách toàn tâm toàn ý""
"...... Thế nên"
"Cô đã bảo mình nhớ ra thêm được một điều nữa phải ha?"
Denis đã hỏi như vậy.
"VÂNG, TÔI nhớ ra thêm một điều nữa"
"Cô nhớ ra cái gì vậy?"
"VÂNG, TÔI "đã bị trục xuất""
Khoảnh khắc Olivia nói như vậy, có cảm giác như nhiệt độ trong quán ăn lại hạ xuống một lần nữa.
"Cô bảo trục xuất, là từ đâu? Tại sao chứ?"
Người hỏi như thế là Vivia.
"TÔI KHÔNG RÕ. BỞI XEM RA kí ức đã bị xóa, nên dẫu cố găng thế nào cũng không nhớ ra NỔI. XEM RA chuyện đó là sự thật. TÔI đã bị trục xuất. TÔI đang tìm kiếm người chủ nhân nên phục vụ. TÔI CÓ cảm giác mình đang tìm kiếm một ai đó. TÔI CÓ cảm giác mình đã đang tìm kiếm suốt. Khi nghĩ về chuyện đó, TÔI cảm thấy vô cùng đau buồn"
Olivia nói như thể và lộ nên biểu cảm không thể đọc nổi tâm trạng.
Denis thử nhìn hình dáng ấy một cách nghiêm túc, nhưng quả nhiên khi nhìn như thế này, cậu chỉ trông ra một mĩ nữ tóc vàng trong bộ đồ hầu gái với biểu cảm nghèo nàn thôi.
Tuy nhiên cũng chỉ là bởi Denis đã sống một thời gian tương đối dài với Atelier, vốn thiếu sót về khoản biểu cảm tâm trạng.
Loại không có biểu cảm như thế này là thứ kiểu như mang một chút quyền uy.
Theo như lời Denis bảo ...... biểu cảm của Oliva về cơ bản, là thứ không biểu cảm, mà cậu thực sự không thể đọc ra bất cứ điều gì.
Tuy có thể cảm nhận được sự tồn tại của cảm xúc, nhưng biểu cảm được trưng ra một cách ngẫu nhiên ấy, là thứ vô biểu cảm không có giọt máu nào chảy qua, theo đúng nghĩa đen. Dù phần nào nghĩ rằng chắc cũng có chút thành kiến, nhưng đó lại là một loại khác biệt với sự ngại ngùng phức tạp mà Atelier lộ ra.
Chưa kể, là búp bê.
Một bầu không khí vô hồn kiểu sẽ chẳng hè lạ lùng nếu như thời gian của cô ấy cứ thế mà lỡ dừng lại một cách vĩnh viễn, thì vào lúc đó.
"Và giờ. XIN nhắc lại một lần nữa, ngài Denis, ngài Atelier, ngài Vivia. Cứu giúp LÚC hiểm nguy, thật sự vô cùng CÁM ƠN"
"Ờ, ờờ. Mà an toàn là trên hết"
"Vì vậy, TÔI cảm thấy MUỐN được phục vụ ba người. Olivia này tuy là kẻ còn những thiếu sót, NHƯNG MONG được các ngài chiếu cố"
"Hửm?"
Denis đã không thể lí giải tốt được ý nghĩ lời nói của Olivia.
Olivia đứng lên, bắt chéo cặp chân dài, nắm lấy phần gấu váy ngắn có diềm, rồi làm một hành động cúi chào độc đáo.
"Oliva này ĐẾN tìm kiếm người chủ nhân cần phục vụ. Xin CỨ đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào"
"Ếh? Cơ sao lại thành ra thế này?"
"Việc thề nguyện trung thành một cách vĩnh viên với người đã cứu mạng sống, LÀ một chuyện hết sức tự nhiên. NÀO, hãy cho phép Olivia này phụng sự mọi người. XIN hãy để tôi được phụng vụ. CỨ thoải mái đưa ra các mệnh lệnh"
"Chờ đã. Quán ăn nhà tui, đã đủ nhân vật vô biểu cảm rồi"
Denis nói như thế.
"Chờ đã là mệnh lệnh Ạ. Nếu vậy thì đợi THÔI. Xin đừng lo lắng, TÔI là Olivia, búp bê ma pháp kiểu tự vận hành với hình dáng hầu gái. Việc phụng sự theo người TÔI đã thừa nhận là chủ nhân là sứ mệnh. Dẫu cho có là mệnh lệnh nào chăng nữa, TÔI cũng sẽ lắng nghe THÔI"
"Chết tiệt! Nhỏ này, thật trơ tráo ngoài dự kiến đó!? Lại thêm một kẻ kì quặc tới sống ở nhà ta rồi!"
"Aa, ngài Denis. Dẫu đã nói sẽ lắng nghe bất cứ mệnh lệnh nào, nhưng những mệnh lệnh trơ trẽn quá, TÔI cho là không tốt khi có mặt ngài Atelier. Chẳng hạn như ......"
"Chờ đã! Đừng có nói thêm gì nữa! Vivia! Nhà nhóc thì sao!? Chẳng phải có một cô hầu sẽ tốt hơn hay sao!?"
"Ếếh!? Ở quán ăn sẽ tốt hơn đó! Nhà tôi cũng chẳng có việc gì làm nữa! Chẳng vừa hay đang thiếu người hay sao!"
"NÀO, hãy cho phép Olivia này phụng sự mọi người! XIN hãy để tôi được phụng vụ!"
---
Vivia "Phức cảm của con người thật tinh tế và khó hiểu! Nếu được, xin~ hãy cho điểm bình luận và đánh dấu theo dõi!"
Chương kế: 『Cô hầu gái bị trục xuất không cười (Phần cuối)』