Cô gái đang đi bộ.
Cô đã nhận ra mình đang đi bộ suốt, nhưng lại không hiểu được điều hiển nhiên ấy.
Cấu tạo kí ức của cô gái có độ tín nhiệm cao hơn con người rất nhiều, nhưng dung lượng của nó lại khôngđáng tin cậy.
Vào lúc cô gái đã đi tới giới hạn dung lượng trí nhớ của bản thân, nó sẽ tiếp xúc xóa bỏ đi những kí ức cũ kĩ, hay những kí ức không quan trọng bằng các kí ức khác.
Cô cũng phải xóa đi nhiều kí ức quan trọng nữa.
Cho nên, cô gái đã không biết một cách chính xác là bản thân đã lang thang trên thế giới này bao lâu rồi.
Có khi bản thân cô lại lỡ quên mất đi điều gì mất rồi.
Một ngày hạ nóng nức.
Mặt trời đã vượt qua đỉnh đầu và đang có kế hoạch thiêu đốt toàn bộ mặt đất, một ngày chân hạ[note40249] như thế.
Quán ăn kẻ trục xuất vào buổi trưa thật đông đúc.
Hầu hết những vị khách ngồi tại bàn hay trên quầy là những người khách quen, toàn những người không gây cản trở tới nhau.
"Chủ quánー, lần này không mở sự kiệnー, tại quán ănー sao?"
Người sử dụng ma pháp tóc hai bím ngồi ở quầy đã đột nhiên nói điều như vậy.
Bình thường lúc nào cũng đi cùng với tóc đuôi ngựa, nhưng hôm nay thật hiếm hoi thay, chỉ có mình tóc hai bím.
"Sự kiện?"
Denis đang bật lửa trên bếp đã đáp lại như thế.
"Cái gì đấy. Cô tính biến quán tôi thành hội trường khiên vũ à?"
"Không phải như thếー. Nếu làm lễ hội âm nhạc, tuyệt đối sẽ sôi động màー. Tập hợp những người khách quen đánh nhạc cụ ấyー. Cũng được ăn uống nữa chứー"
Tóc hai bím nói như vậy một cách vui vẻ, thì ngay cả Denis cũng bằng cách nào đó sục sôi ra hình ảnh đó.
"Lễ hội âm nhạc hen~ ...... mà, có lẽ làm cũng được thôi ha"
"Còn gìー? Vậy lần này, hãy đi chuẩn bị với hai người thôiー! Tôi đang tìm nơi cho thuê nhạc cụ và pi-a-nô ー, thế nênー"
"Hãy còn quá nôn nóng còn gì. Bởi hãy còn nhiều chuyện cần sắp xếp mà"
"Ếー. Đi thôi nàoー. Mà hai người ta đi đâu đó chơi thôi nàoー"
"Bởi tôi bận rộn với cửa hàng thôi. Mời Atelier hay Vivia đê"
"Ế ーーーー. Mừーーーー"
Người sử dụng ma pháp tóc hai bím phồng má và rên rỉ tiếng hờn rỗi.
Ở sau lưng cô là Atelier đang vận chuyển đồ ăn.
"...... Suất ăn theo ngày, xin mời"
"Bé Atelier! Làm biểu tượng hòa bình điー"
"Cười đi―!"
"Biểu tượng hòa bình thì miễn phí. Nụ cười là một tiền đồng"
Atelier tạo một biểu tượng hòa bình bé xíu, trong khi giải thích như vậy.
"Li, liệu em có thể gọi chị là chủ nhân không ha ...... durfff ......"
"Gọi chủ nhân giá ba tiền đồng"
"Atelier!? Đừng có bắt đầu việc kinh doanh kì quái chứ!"
Denis chen vào với hàm ý như vậy, thì cánh cổng rung chuông.
Khi nhìn sang, đó là Vivia khoác mình trong chiếc áo choàng ngắn tay mỏng màu xanh lá cây.
"Ồô, Vivia"
"Xin chào. Vẫn món như mọi khi"
Vivia nói như thế, và ngồi xuống góc quầy.
"Buôn bán phát đạt henー"
Vivia nhìn trong cửa tiệm và nói như thế.
"Phải vậy haa. Đã tới mức những lúc bận rộn có mỗi mình Atelier là chẳng phục vụ kịp rồi"
Denis trả lời vậy.
"Thuê người mới thì sao?"
"Nếu có người hợp ha. Vivia, cậu làm thử chứ?"
"Do tôi có công việc mạo hiểm giả nên ......"
Vivia cười gượng gạo và nói như vậy.
Vivia ấy hình như gần đây đã thay đổi kiểu tóc, nhưng với Denis, dù nhìn thế nào, cậu cũng chỉ trông ra một kiểu tóc hoàn toàn giọng hết.
Tuy được giải thích rằng nếu tính cắt phần bên, rồi thả phần tóc từ trên xuống thì lượng tóc kiểu gì đó mát mẻ hay gài chúng vào vành tai gì đó, nhưng với người suy nghĩ cơ bản ngắn là được như Denis, thì cậu hoàn toàn không lí giải nổi lời giải thích ấy.
"Tổ nhóm mới là thế nào cơ?"
Denis vừa thấm dầu lên chảo, vừa hỏi như vậy.
"Chà, nhiều chuyện bận rộn lắm ấy"
"Nhắc mới nhớ, nghe bảo Bachell tìm được công việc làm giảng viên ở trường học tại vương đô ha. Cậu nghe về nó rồi chứ?"
"A, thư của cậu ấy cũng gửi tới chỗ tôi rồi. Bởi cô ấy thực sự khá là ưu tú hen. Anh biết về tình hình gần đây của Henrietta chứ?"
"Có thư rằng cô ấy đang sắp chết với kì huấn luyện thí sinh ứng tuyển cho đoàn kị sĩ ha. Nghe bảo nôn ẹo ra 3 lần lận"
"Ma, mà Herietta thể lực và sức mạnh vật lí cao, nên chắc là ổn ...... có lẽ vậy"
Vào lúc Vivia ăn xong cơm rang, các vị khách vào bữa trưa đã rời đi mất rồi.
Nhìn quang cảnh trống trải sau khi dòng khách đồng loạt rút đi trong quán, Atelier đi lạch bạch ra ngoài để dọn rèm cửa bên ngoài.
Quyết định đóng cửa, cậu giao cho Atelier làm việc này.
Vì thế, người nhìn ra thời điểm đóng cửa tiệm, Atelier đã mở cửa, gara-gara, và đi ra ngoài.
Rồi sau một khoảnh khắc, cô mở cửa, gara-gara, và trở lại trong tiệm.
"Ửm? Sao vậy, Atelier"
Trước việc cô trở lại quá nhanh, Denis đã hỏi như vậy.
Dù bảo Atelier là cô gái thu hút khách cho nhà ăn kẻ trục xuất và trở nên nổi tiếng với người dân thị trấn tới độ một ngành dịch vụ kì quái bắt đầu đang được thành lập chăng nữa, hẳn cô chưa đặt được siêu kĩ năng: đóng tiệm trong vòng 0,5 giây.
Chắc hẳn khi nhìn tình hình bên ngoài, cô ra quay ngoắt người và trở lại rồi.
Atelier chẳng nói gì, vẫy vẫy bàn tay, gọi Denis và Vivia ra ngoài.
Theo lời mời gọi, Denis và Vivia đi ra ngoài, thì ngay phía trước quán ăn, có một người đang đổ gục ra.
Nhân vật đang ngã sấp người ra ấy mặc một chiếc áo choàng có mũi hơi lấm len bùn cát, từ chiếc mũ đội trên đầu là mái tóc vàng được tỉa ngắn đang vương vãi trên mặt đất.
Khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc vàng, nhưng khi liếc trộm vành miệng là đủ để hiểu được nét nữ giới.
"N, này này sao vậy. Có ổn không?"
Denis tiến lại gần và ngồi xổm xuống, thì cô gái ấy khẽ mở đôi mắt lớn đẹp đẽ, được ở phía sau mái tóc quyến rũ đang che lấp khuôn mặt, và thốt ra giọng nói khàn khàn.
"a ...... a―...... xin lỗi, liệu có thể chuyển tôi tới, nơi có bóng râm được không. Tôi đã không thể tự mình cử động được, mất r ......"
"Sa, say nắng à?"
"Là như vậy"
"Nếu vậy, là thứ đó. Giờ tôi sẽ cho sẽ cho cô mượn vai, đây không phải hành động quấy rối, hay mang ý đồ đen tối, là hành động cứu trợ mang ý tốt ......"
"Nhiệt độ bên trong đang trong tình trạng nguy hiểm, nên xin hãy nhanh chóng ......"
Denis với tay ra và chạm và vai cô gái một cách rụt rè, rồi thấy ngạc nhiên trước nhiệt độ lạ thường truyền tới lòng bàn tay.
"Gì, gì chứ thứ nhiệt độ này! Vivia, giúp ta với! Có hơi chút nguy cấp rồi!"
"Ế, ếế!? Làm sao thế? Sốt cao à?"
"Khô, không rõ nữa! Có ổn không, cô ơi!? Đây chẳng phải nhiệt độ cơ thể bình thường đâu! Mà nặng!? Nặng thế!?"
"Thế là thô lỗ với quý cô đó, anh Denis! A, nặng!? Thế này nặng thật đấy!? Chẳng phải nặng quá hay sao!?"
Denis và Vivia vác cô gái trên vai rồi đưa vào trong nhà ăn, thì cô gái khẽ mở mắt trong tình trạng không ngẩng đầu lên, trong khi thì thào bằng tông giọng khá kì dị.
"A, aー...... x, xin hãy để tôi ngồi lên, cái ghế ở đó ạ. Làm ơn"
Denis và Vivia để cô ngồi lên ghế, thì cô gái thả đầu ra phía sau, trong khi cử động một cách bất tự nhiên vang tiếng gaki-gaki và giơ hai tay lên, rồi lột bỏ tấm áo choàng mặc trên người.
Nhìn bộ dạng ấy, Denis và Vivia đã mở to mắt.
Thứ hiện ra bên dưới lớp áo choàng là bộ đồng phục hầu gái được mặc vừa vặn trên người.
Một chiếc váy tạp dề hoàn cảnh mang phong cách, là sự kết hợp giữa tấm váy màu đèn tuyền có diềm trắng và tạp dề trắng tinh.
Cái váy có diềm ngắn cũn cỡn, đôi chân dài và cặp đùi trắng ngon nõn nhìn thấy ở đó của cô gái, đang lộ ra một cách hào phóng.
Phần tóc mái được cắt ngắn, với cái cài tóc màu trắng được gắn trên đầu. Nét mặt đẹp đẽ. Mắt mũi ở vị trí tuyệt hảo, như thể một bức tượng tinh xảo.
Chúng hoàn toàn, như thể đã được thiết kế như vậy ha.
"!Hầ, hầu gái?"
Denis vô thức, nói như vậy.
Cô gái trong bộ đồ hầu gái gỡ phần dây cố định trên vai bằng hàng cúc áo nơi eo, rồi cởi cái tạp dề trắng ở phần thân trên, bằng những cử động hơi phần gượng gạo.
"N, n~ày, cô nóng à? Có cần quạt giấy không?"
Denis hỏi như vậy.
"Không, xin đừng để tâm. Bởi tôi có thể tự mình xả nhiệt. Xin cám ơn. Nhờ vậy, tôi có thể lấy lại tư thế và nhiệt độ thích hợp ở nơi có bóng râm"
"A ー, chờ đã, chờ đã. Cô tính cởi tới mức độ nào vậy chứ?"
Cô gái chỉ đưa mắt nhìn Denis, và đang cởi cúc áo trước của tấm váy liền thân bằng hai tay, và đang tính kéo nó sang hai bên một cách dứt khoát.
"Đương nhiên, tôi sẽ cởi toàn bộ phần áo phía trên. Nếu làm ngài không vừa ít, thì xin được thứ lỗi. Tuy nhiên, bởi nếu không nếu không làm thế, bộ y phục quý báu sẽ không thể sửa chữa lại được mất"
Cô gái trong bộ đồ hầu gái tóc vàng cứ thế, di chuyển luôn cả món đồ lót bao lấy bộ ngực vốn khá phát triển một cách không hề ngần ngại.
Trước khoảnh khắc ấy, Denus đã dùng tay che hai mắt của Vivia.
"Ưôah! Anh Denis!? Bấ, bất công thế! Chơi không đẹp đâu!"
"Bởi trong quán đột nhiên trở thành nơi cấm trẻ dưới 18 tuổi ha. Nhóc hãy còn quá sớm"
"Cứt thật! Đây là cách làm của người lớn à! Đồ khốn này!"
Atelier chỉ thì thào rằng "Thật bự".
"Cái gì bự! Cứt thật! Bự à! Cứtt thậtt!"
Vivia gào lên trong khi bị che mắt thì,
Âm thanh Bashinh vang lên, một làn khói trắng phun ra từ ngực của cô gái.
Những vết nứt mang tính hình học chạy dọc vùng ngực được mở ra với âm thanh răng rắc, từ đó vang lên thứ âm thanh máy móc lạch cạch[note40250], và bộ ngực được mở rộng ra phía bên ngoài.
Một quang cảnh kì quái.
Vùng ngực lộ ra của cô gái trong bộ đồ hầu gái đang ngồi trong bộ dạng ngả người ra ghế, đang được banh rộng ra, như thể từng chiếc xương sườn một được mở ra bên ngoài như một cơ chế hoàn toàn.
Tuy nhiên, khi nhìn vào bên trong đó, lại chẳng hề có cơ quan nào của con người như nội tạng hay xương cốt.
Vô số những bánh răng và con ốc được lắp rắp một cách phức tạp, các khoáng vật đầy màu sắc phát sáng một cách bí ấn ở giữa những lò xo xoáy tại khắp nơi, và một viên bảo thạch thay thế trái tim màu đỏ đang tỏa sáng tại trung tâm của bộ ngực.
"Một búp bê ma pháp automata ............?"
Denis vô thức, thì thào như vậy.
Một búp bê cơ khí dạng tự lập, hoạt động bằng ma pháp.
Denis cũng biết tới việc những người dùng ma pháp trình độ cao sử dụng búp bê đã được viết đè lên các thuật thức hoạt động đơn giản, và đã nhìn thấy chúng vài lần.
Tuy nhiên, thứ này thì .......
Cô gái trong bộ hầu gái phun ra làn hơi nước từ cái lỗ được mở ra, rồi nâng cổ lên bằng cử động dứt khoát, và nhìn về phía đám Denis.
"Xả nhiệt thứ cấp hoàn thành ...... thật sự, đã làm phiền mọi người rồi"
"A, aato ...... thật tốt, khi việc đó đã xong xuôi bằng cách nào đó"
"Nhân tiện, thì cớ sao vị đằng kia, lại bị che mắt vậy"
"Cái này ...... là để giáo dục lành mạnh chăng?"