Thiên đế triệu tiên tướng để thương nghị đối sách. Thế cục hiện tại rất rõ ràng. Hiện nay thực lực tiên ma ngang hàng. Nhưng mà nếu như Bích Lạc thượng tiên ( lúc thì bắt cô sửa thành Bích Lạc yêu nghiệt, khụ, hiện tại lại gọi là thượng tiên rồi) thật sự gả cho Phong Ma, thì phần thắng của Ma tộc sẽ gia tăng một phần.
Ánh mắt của mọi người cùng hướng về Tư Chiến Thượng Thần đang ngồi phía bên phải Thiên đế. Anh lại chỉ cúi đầu nghịch chén lưu ly trong tay. Năm ngón tay trắng nõn thon dài, chén trong tay càng nổi bật là loại ngọc thượng hạng. Tóc bạc như tơ, mềm mại như nước rũ xuống, xuyên qua áo trắng, chảy trên khuôn mặt tuyệt mĩ. Bởi vì thân thể vô cùng nhỏ yếu, lúc anh trầm mặc cả người liền giống như một pho tượng đá được mài giũa tỉ mỉ.
Không thấy anh phản ứng gì, Thiên đế lúng túng ho khan. Thái Bạch Tinh Quân ở bên cạnh bất đắc dĩ lên tiếng: “Tư Chiến Thượng Thần, Bích Lạc thượng tiên và ngài có tình cảm thâm hậu. . . . . . Tôi nghĩ cô ấy gả cho Phong Ma cùng lắm là giận dỗi thôi, hay là thượng thần đi dụ dỗ cô ấy một chút. . . . . .”
Lão nói chưa xong, Mi Sênh đã ngẩng đầu. Vừa chạm vào ánh mắt màu băng lam kia. Lão liền cảm thấy cả người bị cái kiểu lạnh lùng cao ngạo này đóng băng. Không nói nổi phần còn dang dở.
“Tư Chiến Thượng Thần xin bớt giận. Thật ra thì lời này cũng có chút đạo lý. Dù sao thì với tình trạng hiện tại của Tiên giới, dụ dỗ một người phụ nữ so với đối chọi cả Ma tộc thì đỡ tổn thất hơn nhiều.”
“Tổn thất?” Anh nghiêm nghị cười lạnh. Một lúc lâu mới nói: “Vậy thì cứ để cho hủy thiên diệt địa như vậy đi!” Trên đại điện mọi người biến sắc, thế nhưng anh lại lẩm bẩm tự nói: “Bạn hữu, cuối cùng nàng không đi theo con đường ngây thơ trong kịch bản nữa sao?”
Ba ngày sau, đám cưới Ma Tôn.
Đội ngũ rước dâu xếp hàng trước Bích Lạc Hải. Thậm chí còn có nhiều người ở nhân giới lén lút ra ngoài xem náo nhiệt. Ma Tôn mặc áo bào hai màu đỏ đen, lộ ra vóc người cân xứng, vai rộng eo hẹp. Tóc đỏ như lửa, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra nét uy nghiêm và tôn quý bẩm sinh.
Anh lẳng lặng đứng chờ ở ngọn núi bên dưới Bích Lạc Hải, gió thổi tung vạt áo đen. Trên mặt anh không hề có một chút vẻ mất kiên nhẫn. Khóe môi khẽ nhếch tản ra ma lực trí mạng, trong an tĩnh lại có phần tịch liêu.
Bích Lạc thượng tiên bị đám tiểu yêu vây quanh đưa xuống đến tận nơi. Mọi âm thanh dường như đều dừng lại. Trên người cô là bộ váy cưới tuyết trắng, thân áo có sợi tơ buộc lại. Lộ ra khuôn ngực hoàn mĩ. Hai vai mượt mà, có thể thấy xương quai xanh cong cong xinh đẹp. Bên hông là đai lưng thạch anh vô cùng rộng, nổi bật vòng eo thon thả. Váy dưới có hình dáng phồng ra, tơ mềm ưu nhã rủ xuống. Một nhóm người đi như gió lốc, tư thái cũng đủ làm trái tim người bên cạnh lên xuống không yên.
Lan Y dắt tay cô, càng ngày càng đến gần anh. Cuối cùng đem bàn tay trắng nõn kia đặt vào tay anh. Phong Ma nắm ngón tay hơi lạnh kia, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cách ăn mặc của cô hôm nay, chỉ cần là đàn ông thì sẽ nhiệt huyết sôi trào. Nhưng khi hơi lạnh thân thể cô tràn vào lòng, mùi cỏ cây thanh tân thoảng vào mũi. Anh lại chú ý tới ánh mắt Lan Y, trong sáng, phảng phất có một tầng hơi nước nhẹ.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, chúc Ma Tôn cùng Ma Hậu phúc thọ tề thiên, ân ái bạc đầu.”
Giọng chúc tụng che đi khoảng tối sầu não. Ma Tôn khẽ ôm lấy người phía sau đi qua các thần dân đang cúi lạy. Trông như một đôi trời đất tạo dựng. Phía trước là thị nữ mỹ lệ, rìa đường là cả ma tộc thành kính quỳ lạy, phúc thọ tề thiên, ân ái bạc đầu?
Anh nắm thật chặt cái tay kia. Khóe mắt hữu ý vô ý liếc mắt về phía người phía sau lưng. Người kia, tóc bạc áo trắng, mắt màu xanh biếc. Bóng dáng thon dài nhỏ yếu cúi đầu. Tóc bạc che đi vẻ mặt, vạt áo khẽ bay. Đứng ở nơi trang hoàng đỏ rực vui mừng này trông như một đóa sen trắng bằng băng trong suốt.
Sắc lập Ma Hậu là một việc làm có rất nhiều quy củ. Phong Ma cũng không phải người có tính nhẫn nại. Cho nên chuyện lớn này đều rơi vào tay Lan Y. Cô cũng coi là đương nhiên. Tự nhiên mà làm người ta quen với sự tồn tại của mình đã biến thành thói quen lệ thuộc vào cô.
Hiện tại cô đang giúp Thất Diệp sửa sang lại phòng. Thất Diệp không nhìn thấy, cô phải đem bài trí trong phòng bố trí lại cho giống với Bích Lạc Hải.
Thất Diệp nghe thấy cô ra ra vào vào, đại điển sắc phong ngày mai, hẳn là cô cực kì bận rộn.
“Lan Y, những thứ này không vội, đi nghỉ trước đi.” Trong tay cô đang cầm trà, hớp một ngụm liền gọi Mạc Hồ đang canh giữ ở ngoài cửa: “Anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Mạc Hồ nói giọng lạnh nhạt: “Không cần.”
Cung mà Thất Diệp ở, được Ma Tôn ban cho tên là Cung Bích Lạc. Buổi chiều anh tới thăm cô, dưới tình huống như vậy hai người cũng không biết nói gì. Một lúc sau anh liền đi, rồi sai người khác tới, chăm sóc mọi chuyện thật chu đáo.
Đêm dần buông, Lan Y cùng Mục Lương Thần đã thương lượng tốt các việc cần làm sau đại điển. Lúc kiểm tra một lượt đồ đạc xong đi ra ngoài, dưới trăng sáng vằng vặc, cô đạp đá vụn trên đường mòn, đi chậm rãi. Cảnh trí ở Ma Cung so với Bích lạc Hải… lại càng có vẻ phong tình hơn.
Hoa và cây cảnh sum suê, giả sơn gồ ghề, suối nước quanh co. Thỉnh thoảng có côn trùng kêu vang. Nước từ núi giả chảy xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy. Rõ ràng có nhiều thanh âm như vậy, sao đêm nay vẫn cô tịch như thế?
Cô dừng ở bên cạnh ao, nhớ tới ánh trăng đêm đó cũng như vậy. Nhưng mất đi mùi hoa mai thoang thoảng, hơi thở mang theo cảm giác say rượu của anh che phủ cô. Cuối cùng nằm trong vòng ôm của anh, trở thành kí ức của cô. Chỉ có. . . . . . là kí ức của một mình cô.
Cô ở bên cạnh ao ngẩn người. Ánh trăng ở trong ao tản mác, không có hoa nở bốn mùa, cành lá của cây nguyệt quế bên cạnh vươn qua, như lén lút nhìn cô.
Mà ở trên mái hiên phía sau, có một bóng dáng màu đen ngồi ngắm trăng. Bên cạnh có vài hũ rượu, một nén hương. Hương cháy chậm đến kì lạ, dưới ánh trăng lượn lờ, gió thổi cũng không tan, dường như tạo thành một hình thù kì dị.
“Ở trong đây cả ngày, có phải buồn bực hay không?” Anh lẩm bẩm nói nhỏ, tay áo rộng rãi buông ra liền thấy có một cô gái trong ngực, trên người mặc quần áo xanh nhạt, tóc dài buông xõa, hai mắt nhắm nghiền, ngủ yên ổn. Dáng vẻ, chỉ có thể nói là thanh lệ mà thôi.
Anh để cô dựa vào cánh tay, vỗ về gương mặt như ngọc của cô, tóc đỏ bị ánh trăng làm nhạt đi, giọng nói từ tốn không chút ôn nhu: “Hai ngày này có việc, không thể ở cùng nàng quá lâu. Ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau này nàng tỉnh lại, ta liền gấp bồi thường gấp bội cho nàng, có được hay không?”
Nàng kia không có bất kỳ phản ứng gì, anh liền cúi đầu hôn vào trán nàng, một lúc lâu, lại lần nữa ôm vào trong lòng, sau đó quơ tay, tu một ngụm rượu.
Đêm nay, có rất nhiều người, không ngủ được.
Thất Diệp trong phòng cũng không an tĩnh, người kia đi vào trong phòng lúc cô đã ngủ thiếp đi.
Nhưng mà cũng chỉ vừa mới ngủ mà thôi. Lúc hơi thở ấm áp này tản ra thì cô đã tỉnh lại. Chẳng qua là thật lâu thật lâu sau, lúc người kia chắp tay ngẩng đầu ngắm trăng qua cửa sổ, cô cuối cùng cũng không nhịn được mà ngồi dậy: “Sao vậy? Tư Chiến Thượng Thần đêm hôm khuya khoắt lặn lội tới cung điện của Ma Hậu, chỉ để ngắm trăng thôi sao?”
Người ở trước cửa sổ cũng không quay lại. Mái tóc bạc của anh dài đến thắt lưng. Quần áo phiêu diêu, ánh sáng mờ mịt, trông hư vô: “Tiên giới có một loại thuật pháp tên là Luân Chuyển Khô Vinh, dùng để cải tử hồi sinh. Ít nhất cần người có vị trí thượng tiên trở lên luyện hóa trong lò Phần Thiên thành công, sau đó có thể kết tinh thành Tụ Nguyên Đan, có một chút tỷ lệ có thể làm người chết sống lại. Mà sinh mệnh sống lại cần giữ cho thi thể không thối rữa.
Tỉ lệ Tụ Nguyên Đan có hiệu lực có quan hệ trực tiếp với tu vi của người bị luyện hóa, tu vi của người được cứu cùng với thời gian chết đi cũng có liên quan.”
Anh nói xong lời này, một lúc lâu sau mới xoay người lại nhìn cô: “Tiểu Thất, hắn không thể nào thật lòng đối với nàng .”
Trên giường Thất Diệp cũng lười biếng, giọng nói của cô cực kỳ đạm mạc: “Như vậy, ai là thật lòng đối với tôi đây?”
Mi Sênh hơi khựng lại, nhẹ giọng thở dài: “Ta đi.”
Thất Diệp phất tay: “Đừng quên đóng cửa, thuận tiện cứu tỉnh Mạc Hồ.”