Ma tộc lại khiêu khích Thiên giới lần nữa. Sau cuộc chiến tiên ma lần trước, thực lực Thiên giới tổn hại nghiêm trọng, Tư Chiến Thượng Thần dùng phàm thai để chịu pháp lực mạnh mẽ của thượng thần viễn cổ, không thể được như trước. Nhất thời thực lực hai bên không phân cao thấp được.
Cho nên Ma Tôn đại nhân của chúng ta còn có thể ở trong lúc cấp bách, dành nửa ngày rãnh rỗi lẻn đến Bích Lạc hải làm khách quen. Bất quá anh ta tốt hơn đạo chủ nhiều, ít nhất là không có cái tật mượn gió bẻ măng.
Sau nhiều lần lui tới, Lan Y liền đặc biệt chuẩn bị phòng cho anh, ở ngay dưới tàng cây mai chôn rượu Hoa Điêu lâu năm, hoàn toàn cứu vớt Ma Tôn đại nhân của chúng ta khỏi thảm họa nước trà.
Trong đình Nguyệt lãng, bóng dáng kia đứng chắp tay quay về phía vách đá, gió cuốn lên mái tóc đen như mực, tay áo bay phất phới. Phong Ma đột nhiên nhớ tới rất nhiều, rất nhiều năm trước, bóng dáng kia cũng ở đình viện trầm mặc như thế.
“Bích Lạc thượng tiên, ngồi không chẳng thú vị, không bằng Phong Ma thổi một khúc sáo.” Nói là hỏi han, nhưng không chờ đối phương tiếp lời anh đã trực tiếp rút thẳng sáo ngọc bên hông ra.
Tiếng sáo vang khắp không gian, cùng với hoa cỏ gió mát, bầu trời rộng mở, có chí khí hiên ngang, cũng có cuồng dại như sóng biển. Tóc đỏ của anh như thiêu đốt giữa rừng cây xanh, càng làm nổi bật màu da trắng tinh, lông mày như dáng núi, đôi mắt vô cùng khí thế, không giận mà uy. Lúc này mắt anh như thủy tinh màu tím trong suốt, tiếng sáo sâu xa, phảng phất như đi cùng năm tháng.
Tiếng sáo thấp dần rồi không nghe thấy nữa, Thất Diệp nghe thấy mình vỗ tay, mặc dù, cô thật ra không hiểu nhạc luật, lại vẫn cảm nhận được cái loại dũng cảm bất đắc dĩ này.
Một buổi chiều, Ma Tôn uống rượu say, say cũng an tĩnh, một người ngồi ở dưới tàng cây mai, sáo ngọc hóa kiếm, múa một khúc kiếm vũ cực kì phiêu dật oai hùng. Hàn mai ở đầu cành rơi xuống, ánh trăng như khói, Lan Y đứng dưới tàng cây một lúc, rốt cuộc lên tiếng: “Ma Tôn đại nhân, muộn lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Phong Ma híp đánh giá cô, ném kiếm đi tới, Lan Y khẽ lui về phía sau hai bước, con ngươi màu tím như thủy tinh của anh phảng phất có ánh sáng như mộng ảo lưu động, dường như khóa hết tầm mắt của cô, không cách nào dời đi.
“Linh Nhi?” Anh khẽ cất giọng gọi, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu nồng đậm phả vào tai cô. Lan Y lui về sau một bước, anh chỉ vừa nhích đã ôm cô vào lòng: “Linh Nhi, rốt cuộc nàng đã trở lại sao?”
Trong phút chốc Lan Y không kịp phản ứng. Phong Ma ở Bích Lạc hải lâu như vậy, vẫn luôn là vô cùng lịch sự lễ độ, đột nhiên lại thất thố, cô chỉ cho là anh say. Đang muốn tránh khỏi anh, ánh mắt đi qua vai anh, nhìn thấy mặt đất nơi anh vừa múa kiếm, có mấy chữ thu hút ánh mắt của cô.
Một bầu rượu dưới ánh trăng.
Hương hồng nhan còn lưu lại.
Anh hùng đa trường hận
Cau chặt đôi chân mày.
Chỉ thấy sầu mới, không thấy thu xưa
Chỉ thấy sầu mới, không thấy thu xưa. Một khúc sáo lúc trưa, chỉ có cô là nghe ra tư niệm vài ngàn năm. Chẳng qua mới ngây người một lúc, Ma Tôn đại nhân đã hôn đến cổ cô. Lúc này Lan Y mới tỉnh ngộ lại, vừa muốn tránh khỏi anh, anh đã ôm cô đi vào nhà.
Tim cô đập quá nhanh, tâm tư loạn đến mức không kịp phản ứng. Là vòng tay của Ma Tôn quá ấm áp, là ánh trăng quá dịu dàng, rừng núi quá yên tĩnh, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại để mặc anh đặt lên giường, rồi đè lên người .
Quần áo bị cởi ra từng chiếc từng chiếc, cô cố gắng nhìn rõ ranh, cũng chỉ thấy anh say sưa hôn khắp da thịt cô, nóng bỏng ở trên người cô.
Anh không hề kiên nhẫn, cảm giác đau đớn truyền đến, cô cắn chặt môi, anh lại tinh tế hôn lên môi cô, đầu lưỡi đi vào, triền miên giữa răng môi, đau đớn hòa cùng dịu dàng, Lan Y cảm giác mình cũng có chút say.
Cô vịn vai anh, thư giãn thân mình mặc anh vào sâu hơn một chút, ngửa mặt đón nhận triền miên đến chết của anh. Một đêm cá nước, anh không khống chế được mình, không hề dừng lại, cánh tay vững vàng mạnh mẽ ôm cô trong ngực, hô hấp nặng nề, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Dưới ánh trăng Lan Y nhìn chăm chú mặt anh, khoảng cách gần như vậy, thấy lông mày như dáng núi của anh cau lại, mi mắt khép chặt, lông mày thật dài, tóc đỏ rực rỡ mà lại cực kì mềm mại, từng lọn từng lọn như tơ lụa. Cô không kìm lòng được hôn lên môi anh, chẳng qua chỉ hôn nhẹ một chút, chóp mũi vẫn hơi chua xót.
Cũng được, cô than nhẹ, nếu như điều này có thể xóa được sầu trên lông mày anh, cho dù là một đêm mộng tưởng, thì cứ vậy đi. . . . . .
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhạt dần, cả vùng đất chìm trong bóng tối. Cô lặng yên tựa vào lồng ngực anh. Bất kể là khi còn là tiên trên Thiên giới, hay là theo bên cạnh Thất Diệp, cho tới giờ cô chưa từng ngờ mình sẽ có ngày thế này, không mặc gì nằm trong lòng một người đàn ông.
Nhưng mà. . . . . . Thế nhưng lại không hề oán trách, không hề hối hận. Phương đông dần chuyển sang màu sáng, cả vùng đất vẫn rất yên tĩnh, nhưng ngày sắp sáng rồi. Nếu đã sáng, thì mộng vẫn phải tỉnh.
Anh vẫn ngủ rất sâu, ai có thể hiểu nỗi cô đơn của một ma đã bị phong ấn vài ngàn năm? Ai có thể hiểu một lời hứa hẹn vài ngàn nằm vẫn không dám buông tay?
Ma, là tượng trưng cho sự cố chấp.
Lan Y biết, có lẽ anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha cho chấp niệm trong lòng. Đầu ngón tay cô mơn trớn từng đường nét khuôn mặt anh, giờ phút này Ma Tôn làm tam giới phải đứng tim, lại yếu ớt như một đứa trẻ. Thì ra, đây cũng là yêu sao?
Cô làm một thuật pháp nhỏ, để anh ngủ an ổn hơn. Nếu so về tu vi pháp lực, anh cao cường hơn cô không biết cao nhiêu lần, nhưng mà giờ phút này anh lại hoàn toàn không hề đề phòng.
Cô đứng dậy mặc quần áo. Đêm qua anh không kiềm chế được nên quần áo bị xé không còn hình dạng gì. Cô kiên nhẫn nhặt từng cái lên, cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết thuộc về mình. Trước khi đi còn quay lại nhìn, dáng vẻ anh ngủ say mang theo loại hạnh phúc nhẹ nhàng, vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm ấp vuốt ve.
Cô xoay người, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Ánh mặt trời sáng rỡ phủ kín Bích Lạc hải. Lúc Dao Phi bắt đầu luyện giọng trên đỉnh núi Nguyệt Lãng thì Ma Tôn đại nhân rốt cuộc tỉnh ngủ. Là rượu quá nặng, hay tương tư mài mòn thân thể, lâu lắm rồi anh chưa từng say như thế.
Có thảo tinh mang nước sạch tới, anh từ từ rửa mặt, đêm qua tựa như thấy Linh Nhi, mơ hồ có chút mùi vị của mộng xuân, nhưng vẫn không nghĩ ra nội dung của giấc mơ.
Rửa mặt xong lại thấy trà. Anh nhìn thảo tinh, thảo tinh cung kính đáp: “Lan Y tổng quản nói uống rượu một mình đau lòng, sau này Ma Tôn đại nhân nên lấy trà thay rượu.”
Ma Tôn đại nhân mang vẻ mặt đau khổ, một hồi lâu, sau lầm bầm lầu bầu: “Mi Sênh, bổn tôn thề sau này không bao giờ … giễu cợt cái loại trà ngớ ngẩn của cậu nữa.”
Chiến sự hừng hực khí thế, bất quá Ma Tôn cũng không gấp gáp, nấn ná ở Bích Lạc hải vài ba ngày. Sau khi đánh cờ thua Thất Diệp không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc hắn mới mở miệng: “Đầu tháng sau là đại điển tế tự của ma tộc, cùng đi chứ? Bích Lạc hải mặc dù thanh tĩnh, nhưng quá mức thanh tĩnh, sẽ không phải rất tịch mịch sao?”
“Tôi? Lấy cái gì danh nghĩa đi đây?” Thất Diệp mỉm cười, Phong Ma có thể thấy được mấy ngày nay tu vi của cô một ngày đã phát triển cực nhanh, không có buồn vui, ngay cả cười cũng làm cho người ta không nhìn ra tâm tư.
“Nếu như cô không muốn lấy cái phong hào Bích Lạc thượng tiên nữa, Ma tộc liền phong cho cô làm Bích Lạc Thánh mẫu, như thế nào?”
“Cảm giác già quá.” Thất Diệp nhíu lông mày.
Ma Tôn đại nhân cười khẽ: “Còn có một cái nghe trẻ hơn.”
Thất Diệp liền tỏ ra chút ít hứng thú: “Hả?”
Ma Tôn kề sát vào cô bên tai: “Ma Hậu thì thế nào?” Hắn vốn thuận miệng nói, bên kia Thất Diệp nghe vậy cũng mỉm cười: “Nghe, có vẻ không tệ.”
Một câu nói, làm cho Ma Tôn đại nhân rất là kinh ngạc: “Bích Lạc thượng tiên, thật là nghe rõ ý tứ của bổn tôn sao?”
Thất Diệp mỉm cười: “Sao vậy, Ma Tôn lại muốn đổi ý rồi sao?”
Phong Ma đánh giá cô một hồi lâu, thấy cô quả thật không giống bộ dáng nói đùa, liền vén áo bào đứng dậy: “Nếu là Thất Diệp thật có ý đó, bổn tôn lập tức trở về Ma tộc chuẩn bị, ba ngày sau, cưới hỏi đàng hoàng.”
Thất Diệp vẫn nở nụ cười, ánh mắt hư vô nhìn anh: “Như vậy, Thất Diệp sẽ yên lặng chờ hồi âm của Ma Tôn.”
Chuyện tới quá mức đột nhiên, Ma Tôn đại nhân còn có chút do dự, nghe cô nói như vậy, cuối cùng quyết định: “Nếu chuyện đã định, bổn tôn lập tức trở về Ma tộc chuẩn bị.” Hắn xoay người, nghĩ một hồi lâu, lại xoay người đưa ra một vật, chính là cây sáo ngọc kia: “Chuyện quá bất ngờ, bổn tôn trên người không có cái gì, đành lấy cái này làm vật đính ước. Ngày mai sẽ chính thức đem sính lễ đến.”
Thất Diệp nhận sáo ngọc: “Thời gian mặc dù gấp gáp, nhưng hôn lễ của Ma Tôn, có thể hàm hồ sao?”
Phong Ma hắng giọng cười to: “Thượng tiên yên tâm, bổn tôn nhất định làm thật hoành tráng.”
Lan Y yên lặng đứng một bên, nhìn anh nở nụ cười chói lọi rực rỡ, cô đưa anh xuống núi, anh khách khí lễ độ chắp tay: “Lan Y mời về, chuyện hôn lễ, có lẽ còn phiền tổng quản phải mệt nhọc nhiều.”
Lan Y nghiêng người, nụ cười của cô vô cùng lễ phép, giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Ma Tôn đại nhân khách khí rồi, đây vốn là bổn phận của Lan Y. Chẳng qua là. . . . . . Gia chủ còn nông nổi, mong rằng Ma Tôn đại nhân đối đãi tốt, đứng chấp nhặt.”
Phong Ma mỉm cười, anh có hảo cảm đối với tổng quản thiện thương dịu dàng mà khôn khéo này: “Đó là đương nhiên, chuyện đã qua, bổn tôn cũng không nghĩ nhiều, còn nhiều thời gian, Lan Y tổng quản mời.”
Lan Y nghiêng người, cô nói: “Ma Tôn đại nhân mời.”
Anh chắp tay xoay người lại, tóc đỏ áo đen ở trên núi càng ngày càng xa, từ từ biến mất không thấy gì nữa. Lan Y trên mặt vẫn còn ý cười, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng, một hồi lâu mới cười nói: “Rốt cuộc Thất Diệp muốn kết hôn, tôi hẳn là nên vui cho cô mới đúng. À, phải tìm bà mối cho tân nương ở đâu thì phải đây. . . . . . trang sức chọn cái gì kiểu dáng gì đây. . . . . .”
Cô cứ như vậy ngẩng đầu suy nghĩ thật lâu, mới mỉm cười chậm rãi đi lên núi. Sau đó mỉm cười sai bảo các thảo tinh thụ tinh đi mua đồ dùng cho hôn lễ, dặn dò Mạc Hồ thương nghị với Ma Tộc về chuyện mở tiệc đãi khách, rồi lại bàn với Thất Diệp về nghi thức quy cách.
Cây cối ở Bích Lạc hải đều bị quấn lụa đỏ tươi vui, cây nào cũng treo đèn lồng dán chữ song hỉ. Cả ngọn núi thanh u bị không khí vui mừng của đám cưới thay thế. Sính lễ của Ma Tộc kéo dài mười dặm, quả nhiên rất phù hợp với phong cách của Ma Tôn. Tất cả yêu tinh đều bề bộn nhiều việc, có lúc, dường như tất cả mọi người đều bị quấn vào hôn lễ này.
Tam giới đều kinh hoảng.