Tuân lệnh Học chánh, các chức viên lặng lẽ tiến lại gần cô.
Vương Khải phá lên cười cùng đôi mắt vằn đầy tơ máu.
Tuyết Liên sững người lại, đứng yên như trời trồng.
Giờ mà bị khám xét toàn thân, dứt khoát giới tính thực của cô sẽ bị bại lộ.
Bại lộ thôi còn đỡ, nhiều khả năng cô có thể còn phải hứng chịu nỗi ô nhục không ruột gan nào chịu thấu nữa kìa.
“X-Xin hãy chờ chút đã!” – Lê Ngọc hoảng hốt bước lên – “Đâu nhất thiết phải kiểm tra tại đây! Chỉ cần lên văn phòng kiểm tra sổ hộ khẩu là được mà!”
“Ta không có thừa thời gian đến vậy đâu. Cứ lôi thôi mãi vụ huyên náo này cũng chẳng phải thượng sách.”
“V-Vậy thì! Ít nhất có thể kiểm tra ở một phòng khác được không ạ?! Kiểm tra tại chỗ thế này tội nghiệp Tiểu Tuyết lắm!”
Lý Thanh Long cũng bước lên như muốn bảo vệ Tuyết Liên
“Đúng như ngài Lê Ngọc vừa nói. Sự đã đến nước này thì tại hạ cũng xin được tiết lộ, rằng trên thân thể ngài Tuyết Liên đây có một vết sẹo. Phơi bày vết sẹo ấy ra trước bàn dân thiên hạ sẽ khiến ngài ấy đau đớn khôn cùng. Vậy nên, nếu như đại nhân thật sự muốn điều tra thì chi bằng nên tìm cách khác thì hơn.”
“Đa sự! Làm như ta cần biết! Học chánh đại nhân đã ra lệnh rồi thì cứ thế mà làm thôi!!”
“Chờ đã…!”
Các chức viên chẳng thèm để lời họ nói vào tai, lập tức dạt Lê Ngọc và Lý Thanh Long sang một bên rồi dấn bước.
Muốn chạy trốn cũng chẳng được, mà dùng vũ lực để đàn áp các chức viên cũng không xong. Tuy vậy, nhược bằng không làm gì thì mọi nỗ lực từ trước tới nay sẽ đổ sông đổ bể mất.
(… Không được để bị phát giác thân phận. Bất luận thế nào cũng phải vờ làm đàn ông. Có phi lý nhường nào cũng không được phép rơi lệ.)
Tuyết Liên khẽ khép bờ mi lại mà nhủ thầm.
Phải chăng cuối cùng hạnh vận trong cô đã cạn?
Hay có khi nào, đây lại là một thử thách khác dành cho Tuyết Liên?
Gian lao ở mức độ này mà đã vội bỏ cuộc thì đừng hòng báo thù Hồng Linh Quốc––– Có lẽ các vị thiên thần địa kì[note59688] đang muốn nhắn nhủ với cô như vậy không chừng.
(Không còn nhiều thời gian nữa…)
Các chức viên càng tới gần, nhịp tim Tuyết Liên càng rộn lên mạnh mẽ.
Cô biết rõ rằng ngày này rồi cũng sẽ tới.
Phận nữ nhi lại cải nam trang để đương đầu với khoa cử, nghe thôi đã thấy bất khả thi.
Đằng nào rồi cũng sẽ bị bại lộ, rồi bị tống cổ khỏi trường thi mà thôi.
Thật vô vọng làm sao.
(Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu[note59689].)
Ôi.
Vậy ra đây chính là báo ứng cho mọi điều ác cô từng gây ra–––
“Tiểu Tuyết.”
Vào khoảnh khắc đầu óc cô hóa thành một màu trắng xóa, cô mới chợt nhận ra Lê Ngọc đã chạy vòng lại bên mình tự lúc nào.
Ẩn sâu trong ánh mắt cô nàng là một vẻ nghiêm nghị vô bờ bến.
“Ta muốn đỗ đạt cùng Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết cũng cảm thấy như vậy đúng không?”
“Hả…?”
“Ta hết sức biết ơn Tiểu Tuyết. Ta không muốn hai đứa mình chia xa từ đây, vậy nên ta sẽ không từ thủ đoạn để thoát khỏi tình cảnh này…”
“Lê Ngọc, đang nói cái gì…”
“Không sao đâu. Ta vừa mượn được đây rồi.”
Cô nàng này đang nói cái gì, Tuyết Liên hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.
Tuy vậy, vẻ mặt cô nàng lại ánh lên vẻ tự tin rạng ngời có thể sánh ngang với chòm sao Bắc Đẩu.
“Lê Ngọc huynh! Ta phải làm thật sao?!”
“Này chờ chút, ngài Lê Ngọc định làm gì vậy…?”
Âu Dương Nhiễm hớt hơ hớt hải.
Lý Thanh Long chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vương Khải gầm gừ như một con thú.
“Mau hiện nguyên hình đi! Đồ đàn bà!!”
Các chức viên vươn tay về phía Tuyết Liên.
Cho dù Lê Ngọc có làm gì đi nữa thì cũng khó lòng xoay chuyển được tình hình. Song, kể từ cái ngày buông lời thề sẽ báo thù Hồng Linh, “từ bỏ” đã không còn là một lựa chọn trong tâm tưởng Tuyết Liên nữa rồi.
Phải đấu tranh cho tới phút cuối cùng.
Và rồi, ngay lúc cô hạ quyết tâm câu thêm chút ít thời gian nữa thì–––
“!”
Lê Ngọc thoắt chen người vào giữa bọn họ, đứng dang tay ra như muốn bảo vệ Tuyết Liên.
“Ngươi làm cái gì vậy hả, mau tránh ra.”
“Tiểu Tuyết là đàn ông. Đây chính là bằng chứng.”
Nói đoạn, Lê Ngọc giơ ra một cái lọ nhỏ màu nâu vàng.
Phần lớn những người có mặt tại sân trong đều tỏ vẻ bối rối, bởi lẽ chiếc lọ trong tay Lê Ngọc nhìn sao cũng chỉ ra một chiếc lọ bình thường.
Vương Khải nâng vai lên tỏ rõ vẻ bực tức, đoạn dấn bước lại gần cô nàng.
“Đừng có phản kháng vô ích nữa! Lôi Tuyết Liên rõ rành rành là đàn bà!”
“Tiểu Tuyết trông giống nữ nhi như vậy là có nguyên do chính đáng đấy nhé.”
Póc
Lê Ngọc mở nắp chiếc lọ.
Âu Dương Nhiễm thấy thế liền thét lên một tiếng “Oaaa!” rồi che mặt lại.
(Đừng bảo là…)
Tuyết Liên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Cô biết rõ bên trong chiếc lọ kia là thứ gì.
Chỉ là… Có điều… Nghĩ đi nghĩ lại…
Không phải thế này có hơi gượng ép hay sao?
“Đó là vì Tiểu Tuyết đã cắt rồi. Không tin thì cứ xem bên trong này là biết.”
Thời gian tại sân trong như bị ngưng đọng. Thứ đang được giơ lên trước mặt bàn dân thiên hạ trong phong thái như giơ đầu tướng địch kia, để mà nói thẳng tuột ra thì––– chính là “bộ phận” mà Âu Dương Nhiễm từng cắt ra.
□
“Hả…?! N-N-Ngươi nói gì cơ?!”
Vương Khải bị đẩy đến tột cùng hoảng loạn.
Các đồng sinh, chức viên và quan chức trong phủ cũng bàng hoàng chẳng kém cạnh, để rồi cả sân trong Thí viện lập tức chìm trong một bầu huyên náo tựa vũ bão. Bên trong chiếc lọ Cảnh Lê Ngọc đang giơ lên có hơi khó nhìn, nhưng đó chính xác là thứ––– Không, suy nghĩ được đến đây thì Vương Khải vội lắc đầu. Hắn không muốn hoàn thành dòng suy nghĩ đó một chút nào.
Nhóm chức viên rón rén kiểm tra bên trong chiếc lọ, và rồi chẳng mấy chốc mặt mày bọn họ tái nhợt hẳn đi.
“–––Thưa Học chánh đại nhân! Thứ này là đồ thật ạ!”
Sân trong vốn đã huyên náo nay lại càng thêm om sòm.
Đứng giữa chốn xôn xao ấy, Vương Khải chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.
Nam nhi khi ôm mộng thành danh, có tới hai con đường để lựa chọn.
Con đường đầu tiên là dành một khoảng thời gian dài đằng đẵng để nghiền ngẫm Tứ Thư Ngũ Kinh, đoạt cho mình danh hiệu tiến sĩ danh giá rồi được bổ nhiệm làm quan chức cấp cao. Con đường còn lại, chính là cắt bỏ đi một phần trên cơ thể, bước vào hậu cung dưới cương vị hoạn quan rồi tìm cách lấy lòng các quý nhân.
Cố nhiên, con đường thứ hai nhanh hơn rất nhiều.
Cũng bởi vậy mà ở Hồng Linh Quốc này, đàn ông cắt bỏ của quý cũng không phải chuyện quá hiếm gặp.
Mặc dù khỏi nói cũng biết, hành động này có thể gây ra nỗi đau ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ người nào.
(Hóa ra tên này cũng làm vậy sao…)
Có điều, như thế thì còn phải thi Viện thí nữa làm gì?
Nếu như đã nhắm tới vị trí hoạn quan thì cứ lên thẳng Kinh Sư là xong mà.
Vốn dĩ cái suy nghĩ cắt bỏ của quý chỉ để công thành danh toại đã là hết sức bất bình thường rồi.
Cớ sao hắn phải làm chuyện đau đớn như vậy kia chứ?
Không hiểu. Không thể lý giải nổi. Quá sức huyền bí.
Đầu óc Vương Khải thế là đã bị Lôi Tuyết Liên khuấy đảo lộn tùng phèo.
“Lôi Tuyết Liên, cậu là nam nhân phải không nào?”
Vương Thị Viễn khẽ khàng cất tiếng hỏi.
Chỉ như vậy là đủ để cơn huyên náo lắng xuống như sóng rút về biển.
Lôi Tuyết Liên thở dài, chẳng rõ tại sao lại trông hết sức mệt mỏi.
Để rồi, ánh mắt sắc lẹm ấy tức thì lườm lại Vương Thị Viễn.
“…… Quả tình không sai. Thứ trong lọ kia đích thị là thuộc về tiểu nhân.”
Các đồng sinh nghe thế liền cất tiếng tung hô.
Bởi đối với bọn họ mà nói, đây có hơn gì một trò mua vui lý thú đâu chứ.
“Ta hiểu rồi. Quả tình là không có luật lệ nào cấm những người bị hoạn không được dự thi khoa cử. Chỉ là, chẳng phải như vậy vô cùng kỳ lạ hay sao? Đã hoạn rồi thì cậu còn đương đầu với khoa cử làm gì?”
“Tiểu nhân hoạn đi không phải vì muốn trở thành hoạn quan. Tất cả đều là nhằm đỗ đạt khoa cử.”
“Có thể nói rõ hơn được chứ?”
“Vì thứ đó gây phân tâm, nên phải cắt. Để có thể đỗ đạt và trở thành trạng nguyên, dứt khoát phải vứt bỏ mọi tạp niệm thừa thãi. Tiểu nhân muốn đỗ đạt làm quan để đưa thế gian về lại chính đạo. Ngoài chuyện đó ra, tuyệt nhiên không còn mối quan tâm nào khác.”
Tất thảy đồng loạt á khẩu vì bàng hoàng.
Cắt bỏ ngọc hành mà không mưu cầu trở thành hoạn quan để chạm tới công danh hiển đạt, cốt chỉ là để cho con tim không bị sắc dục quấy nhiễu. Mấy ai có thể đương đầu với kỳ khoa cử cùng tư tưởng như vậy cơ chứ.
Các đồng sinh không một ai cất lên được lời nào.
Bọn họ ai nấy cũng quan sát Lôi Tuyết Liên bằng ánh mắt như nhìn thứ quái vật dị hình, một kẻ mà bản thân nhất định không thể đả bại được.
Quan điểm về khoa cử giữa bọn họ khác biệt quá rõ ràng, đến mức bầu không khí gần gần với kinh hãi, cho rằng “Kẻ này tuyệt nhiên không phải người bình thường” bắt đầu lan rộng khắp sân trong.
Lại nói, những lời lẽ kiên định của Lôi Tuyết Liên vừa rồi đã khiến đầu óc Vương Khải choáng váng nặng nề.
“N-Ngươi nói cái gì vậy hả?! Như vậy chỉ chứng tỏ ngươi là kẻ bất hiếu thôi!”
Điều Vương Khải vừa la lên xuất phát từ một quan điểm vô cùng thường thấy.
Vào cái thời đại đề cao việc duy trì nòi giống hòng đem lại sự phồn vinh cho gia tộc như hiện tại, những kẻ cắt bỏ dương căn như hoạn quan sẽ bị coi là bất hiếu, phải hứng chịu những lời gièm pha cùng ánh mắt khinh khi từ người đời.
Ấy vậy mà, Lôi Tuyết Liên lại chỉ hừ mũi.
“Chẳng trách sao anh lại thất bại thảm hại như vậy.”
“Ngươi đang nói…”
“Đáng ra anh phải vứt bỏ tất thảy những gì che phủ tâm trí. Chứ còn với quyết tâm nửa vời như thế này, thì đừng có mơ đến chuyện thay đổi thiên hạ.”
Ai cũng biết Vương Khải có tật hám gái, thậm chí có bảo hắn chểnh mảng học hành là vì lý do này cũng chẳng ngoa. Chỉ mới đây hắn còn say mê Lý Chiếu như điếu đổ đó thôi––– À không, Lôi Tuyết Liên không phải Lý Chiếu. Bằng chứng đã rõ rành rành rồi mà.
Một nam nhi tự hoạn hòng đỗ đạt làm quan.
Chưa kể, khi nãy cậu ta còn nói về chuyện “thay đổi thiên hạ”.
Trông lên vẻ mặt nghiêm nghị kia, hắn khó lòng nào mà cười được cho nổi. Lôi Tuyết Liên chiến đấu, cốt là để thay đổi Hồng Linh từ tận gốc rễ. Quyết tâm của cậu ta thật cao đẹp khiến Vương Khải không khỏi thấy thẹn với lòng.
(Không được rồi. Không tài nào thắng nổi…)
Bất giác, hắn rên rỉ.
Đó đích thị là lãnh địa mà những kẻ ham chơi phóng đãng, bỏ bê học hành, chỉ chăm chăm vượt qua kỳ thi bằng bạo lực và gian lận tuyệt đối không tài nào chạm tới được.
Khoảng cách giữa hai người đã quá hiển nhiên.
Các đồng sinh khác nhìn Tuyết Liên chằm chặp. Có người kinh hãi, có người kính trọng.
Còn Vương Thị Viễn, y nở nụ cười hòa nhã mà nói.
“Như vậy là giấy trắng mực đen đã rõ, không còn vấn đề gì nữa.”
“Học chánh đại nhân, mong đại nhân hãy bắt giữ Vương Khải ạ.”
“Không cần thiết. Đằng nào cậu ta cũng chẳng định gây chuyện gì nữa đâu.”
Vương Thị Viễn nói không sai.
Vương Khải giờ đây chỉ còn biết ngồi một chỗ vì bàng hoàng.
Sức nóng tại sân trong dần tan đi, các đồng sinh cũng tản mác mỗi người một hướng. Ai nấy cũng đều liêng liếc nhìn lại Tuyết Liên, song lại chẳng có ai bắt chuyện với cậu ta cả.
Như vậy, Viện thí đã thật sự kết thúc.
Mặc dù gánh vác trên vai kỳ vọng của Trác Nam Vương gia, Vương Khải đã thất bại thảm hại. Một phần là do hắn ta đã dùng tới thủ đoạn gian lận hèn hạ, nhưng quan trọng nhất, là do hắn đã quên đi cách tin tưởng––– quên đi cách “tín” nhiệm người khác.
Trước mắt hắn, các thành viên nhóm Bính Tam đang hân hoan vì đã đỗ đạt.
Cảnh Lê Ngọc và Âu Dương Nhiễm bật nhảy lên xuống. Lý Thanh Long khoanh tay lại nở nụ cười vui vẻ.
Và Lôi Tuyết Liên, sau khi lộ ra vẻ chua chát vì bị Cảnh Lê Ngọc ôm lấy thật lực, đột nhiên để ý thấy ánh nhìn của hắn rồi trông lại bên này.
Đôi mắt kia lộ rõ vẻ khinh khi từ tận sâu trong xương tủy.
Khoảnh khắc đi lướt qua nhau, Lôi Tuyết Liên đã thì thầm vào tai Vương Khải.
“Đừng có mà cản đường. Người như anh tuyệt đối không thể thay đổi thế gian.”
Không làm sao phản biện được.
Vương Khải chỉ biết gục xuống tại chỗ vì đau khổ tột cùng.