Lôi Tuyết Liên chỉ muốn buông một tiếng thở thật dài.
Khi con mồi đã đến giai đoạn giãy chết như vậy rồi thì có quấy nhiễu thêm nữa cũng chẳng để làm gì.
Tuy nhiên, khoảnh khắc Lê Ngọc buông lời khiêu khích thừa thãi, cộng với việc Lý Thanh Long chỉ ra hành vi gian lận của Vương Khải, sống lưng Tuyết Liên bỗng cảm thấy lạnh toát. Dẫu đây chỉ đơn thuần là trực giác, song cô vẫn không khỏi quan ngại rằng chuyện này có thể biến tướng trở thành vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Y như rằng, kết quả đã chuyển biến theo chiều hướng tồi tệ nhất có thể.
Có lẽ mọi chuyện phát sinh từ một hiểu lầm.
Sau phát ngôn của Lý Thanh Long, trong lòng Vương Khải bắt đầu nảy sinh nghi hoặc, từ đó dẫn hắn tới sự thật rằng Lôi Tuyết Liên chính là Lý Chiếu. Kỳ thực thì Lý Chiếu và Lý Thanh Long chẳng có liên hệ gì cả, nhưng giải thích theo cách này thì có thể chứng minh Tuyết Liên và Lý Chiếu có quan hệ với nhau.
Biết trước điều này sẽ xảy ra thì cô đã chặn lời Lý Thanh Long ngay từ đầu.
Bảo rằng: “Không cần phải dồn ép Vương Khải chuyện gian lận làm gì.”
Rằng: “Chuyện này cứ để tôi lo, anh đừng có xen vào.”
Mà không, nói là như vậy chứ…
Suy nghĩ kỹ lại thì mấy ai có thể dự đoán được mọi chuyện sẽ chuyển biến như thế này?
Xem chừng Tuyết Liên đã bị ông Trời đặt vào tình huống éo le mất rồi.
“Này! Nói gì đó đi chứ!! Đừng bảo tất cả chỉ là âm mưu để hạ bệ ta?!”
“Huynh đang nói gì vậy? Tôi chỉ là một thí sinh bình thường thôi mà.”
“Làm như ta tin! Vậy sao cô biết chuyện sách nhỏ? Cô đã kể hết cho đồng bọn nghe rồi còn gì?”
Giải pháp hữu hiệu nhất để vượt qua được tình hình này là khiến Vương Khải hiểu rằng Lý Thanh Long đã tự mình phát hiện ra hành vi gian lận, chỉ hiềm––– cơ hội chiến thắng lại quá mong manh.
“Tôi không hiểu huynh đang nói gì hết. Đồng ý là Lý Thanh Long đã khẳng định huynh đang bày ra chiêu trò bất chính nào đó, nhưng mà…”
“Ngài Tuyết Liên nói phải, tại hạ vốn đã nhìn thấy hành vi gian lận của ngài Vương Khải ngay từ đầu. Chà, nói gì thì nói chứ ngài Vương Khải ạ, hành động như vậy không phù hợp với một người nhắm tới vị trí cử nhân tiến sĩ đâu đó. Mong ngài lần sau hãy kiểm điểm lại bản thân rồi–––”
“Không phải! Không phải không phải! Làm sao có chuyện ta lại để bị lộ được chứ! Lý Chiếu đã cho ngươi biết! Bằng chứng là vết thương trên cổ kia kìa!”
Biết ngay là không được mà. Cô không còn kiểm soát được tình hình nữa, bởi Vương Khải đang chỉ trích Tuyết Liên với thái độ hết sức tự tin.
Còn cách nào… Còn cách nào nữa không…
“Này các ngươi, nghe cho rõ đây! Tên kia là đàn bà giả trang đàn ông đấy!!”
“Ngài Vương Khải, rốt cuộc là ngài đang nói chuyện nực cười gì…”
“Khác với hồi Cảnh Lê Ngọc! Lôi Tuyết Liên là đàn bà hàng thật giá thật!”
Tiếng xì xào bắt đầu lan rộng ra như sóng biển.
Lê Ngọc thấy thế liền hốt hoảng xen vào.
“Tiểu Tuyết là đàn ông mà! Đã không biết gì thì đừng có mà vu oan giá họa cho người ta!!”
“Chính mắt ta đã chứng kiến! Thấy oan ức thì thử kiểm tra mà xem!!”
“Được dự thi Viện thí chứng tỏ là đàn ông rồi còn gì nữa!!”
“Tại khám xét thân thể qua loa cho có chứ gì! Này chức viên, mau kiểm tra nhân thân của tên đồng sinh thối nát này đi chứ! Nhìn kỹ mà xem, nét mặt y chang đàn bà đấy thôi!”
Vương Khải gào lên. Lê Ngọc phản biện. Cả Âu Dương Nhiễm và Lý Thanh Long cũng chung tay hỗ trợ.
Các đồng sinh khác, cùng các quan viên và chức viên thì không khỏi nháo nhào, khiến cái nơi thông báo kết quả Viện thì trở nên náo nhiệt hơn theo một nghĩa hoàn toàn khác.
Giữa cơn hỗn loạn cuồng nhiệt ấy, Tuyết Liên cố gắng trấn an bản thân rồi chìm sâu vào dòng suy nghĩ.
Mọi chuyện Vương Khải vừa nói đều chính xác.
Lôi Tuyết Liên thực chất là nữ nhi.
Và cô đã ngấm ngầm hành động dưới tên giả là Lý Chiếu.
Mục đích của cô––– chính là để đánh giá xem có nên để Vương Khải sống tiếp hay không.
Nếu là Tuyết Liên ngày xưa thì một kẻ như Vương Khải nhất định đã bị trừng phạt không lưu tình. Thực tế, lần đầu tiếp xúc với Vương Khải, mục tiêu của cô vốn dĩ là để thu thập mảnh ghép hòng loại bỏ hắn kia.
Song, vào khoảnh khắc chứng kiến Lê Ngọc dùng lời lẽ để mở cửa trái tim Âu Dương Nhiễm, cô dần nhận ra rằng bạo lực không phải cách duy nhất để giải quyết vấn đề (huống hồ là còn ẩn chứa nhiều rủi ro).
Chính vì thế mà Tuyết Liên lập tức thay đổi chiến thuật, chuyển sang dùng ngôn từ để thuyết phục.
Dưới vỏ bọc Lý Chiếu, cô định sẽ dùng những lời hoa mỹ nhằm cảnh cáo Vương Khải, đồng thời dẫn dụ hắn đường đường chính chính chuyên tâm học thi Viên thí. Phong thái hành xử là cô tham khảo từ Lê Ngọc nên không tránh khỏi những lúc gượng gạo thiếu tự nhiên, thế mà Vương Khải vẫn chấp nhận Lý Chiếu không chút nghi hoặc.
Đến nửa đường thì mọi thứ vẫn thuận buồm xuôi gió.
Phải tới lúc hắn ba hoa khoác lác về cách thức gian lận thì chuyện mới bắt đầu chuyển biến xấu đi. Cô không mấy hứng thú với việc hắn gian lận, nhưng cái cách hắn coi Lý Chiếu như một món đồ, cùng thái độ không chút hồi tâm mặc cho cô đã thuyết phục hết nước hết cái mới thực sự khiến Tuyết Liên cảm thấy ngán ngẩm.
Một kẻ như thế này mà đỗ đạt Viện thí, nhất định trong tương lai sẽ tiếp tục đứng ra quấy nhiễu nhóm Tuyết Liên. Hạt giống bất an đã gieo, buộc phải loại bỏ trước khi nó kịp nảy mầm.
Chính vì vậy, Lý Chiếu đã phóng hỏa căn nhà trọ.
Cô cần tiêu hủy số sách nhỏ dùng để gian lận, nhưng chỉ có số sách ấy biến mất thôi thì người biết đến sự tồn tại của chúng là Lý Chiếu sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Ngộ nhỡ bằng cách nào đó hắn liên hệ được Lý Chiếu với Tuyết Liên thì chỉ tổ rước về thù hận không cần thiết. Chính vì thế mà để cho chắc ăn, cô quyết định phóng hỏa cả nhà trọ cùng với đống sách nhỏ trong phòng. Giấu cây phải giấu trong rừng, muốn giấu tội ác phải dùng tội to.
Sau đó, Lý Chiếu đã đổ hết lỗi lầm lên một kẻ ôm lòng phản kháng Vương Khải, mà trong trường hợp này là Tống. Vương Khải chẳng hề mảy may nghi ngờ và tức thì đuổi Tống ra khỏi Ngũ.
Khỏi nói cũng biết, cô cũng đã có cách xử lý hai kẻ còn lại.
Lưu có người cha đau bệnh dưới quê, vậy nên cô chỉ cần làm giả tin báo bệnh để hắn ta buộc phải về quê là được.
Còn Triệu thì vốn dĩ đã chẳng hứng thú gì với chuyện khoa cử, thậm chí còn tuyên bố rằng chỉ cần đút cho chút ít là sẽ lập tức từ bỏ Viện thí. Ngũ đã mất đi hai người, cơ hội đỗ đạt cũng theo gió bay đi lại càng khiến kẻ này đưa ra quyết định mau lẹ hơn.
Như vậy, cô đã cô lập Vương Khải thành công.
Mọi chuyện về sau diễn ra hệt như Lý Chiếu––– Tuyết Liên dự tính.
Sau khi mất đi thủ đoạn gian lận và cả thành viên trong Ngũ, điểm số của Vương Khải trong cả tứ trường lẫn chung trường đều chẳng mấy khả quan. Giai đoạn đầu nhóm Giáp Nhị áp đảo là thế, thoắt cái đã bị đánh trượt đầy nhục nhã.
Như vậy, mục tiêu của Tuyết Liên đã thành công mỹ mãn.
Chỉ hiềm. Ngặt nỗi–––
Vào phút cuối cùng, chuyện này lại xảy ra.
Biết trước chuyện sẽ thế này, đáng ra khi ấy cô cứ giết phéng Vương Khải đi cho rồi.
(Xui rủi làm sao…)
Đồng đội cô lại đi mồm năm miệng mười toàn những chuyện không đâu. Nhưng cô cũng chẳng oán trách bọn họ được. Dù gì cũng chẳng có ai chủ ý hãm hại Tuyết Liên cả.
Sân trong Thí viện giờ đây đã chìm đắm trong cảnh huyên náo om sòm vô tiền khoáng hậu.
Vương Khải lớn tiếng gầm lên, Lê Ngọc hét lên chói tai, các chức viên tất tả chạy xuôi chạy ngược.
Các đồng sinh đỗ đạt sau khi đã được giải phóng khỏi nỗi lo nát ruột nát gan liền phá lên cười mà đồng thanh “Chứng minh ngươi là đàn ông coi!” như ủng hộ Vương Khải.
“Vương Khải nói chuẩn đấy! Không chứng minh được thì đừng hòng đỗ đạt!”
“Trước giờ ta vẫn luôn nghi tên Tuyết Liên này là đàn bà rồi mà”
“Lề mề! Cởi phát là xong chứ gì!”
“Chuẩn rồi cởi đê! Cởi cái là biết trắng đen thế nào ngay!”
Tiếng cười nhạo vang lên sao mà hạ lưu.
Lê Ngọc không sao kìm nổi cục tức trong lòng mà hét ầm lên.
“Vô duyên vừa thôi! Làm người ai làm thế!!”
“Đúng là những kẻ phàm phu tục tử đến cực cùng! Ngài Tuyết Liên, ngài không việc gì phải nghe theo bọn chúng hết!”
“Tuyết Liên huynh, ta đi thôi. Dù gì cũng đỗ rồi, có ở lại đây cũng chẳng để làm gì.”
“Ừ…”
“Chờ đã Lôi Tuyết Liên!!”
Vương Khải gạt các chức viên sang một bên rồi bước lên dang tay chắn đường cô đi. Ánh mắt lườm cô chằm chặp thể hiện rõ thái độ căm phẫn đến tận xương tủy.
“Mau chứng minh ngay cho ta! Bằng không ngươi sẽ bị tước tư cách dự thi!”
“Không cần thiết. Chẳng lẽ huynh còn chưa nhận ra mình đang nói sảng?”
“Học chánh đại nhân! Chẳng lẽ đại nhân định để yên cho con đàn bà này hay sao?!”
Vương Khải ngoái đầu lại mà hét lớn.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về vị Học chánh từ đầu chỉ lặng yên quan sát––– Vương Thị Viễn. Vị Học chánh ôn hòa này ra chiều suy nghĩ một hồi, đoạn đưa tay gác cằm rồi quay sang vị Tri phủ gần đó.
“Ngài Tri phủ này, ngài nghĩ ta nên làm gì?”
Vị Tri phủ nghe vậy nhất thời tỏ ra luống cuống, nhưng rồi cũng đáp.
“Quả thực người phụ trách Viện thí là tôi đây, nhưng chẳng phải ngài Vương Thị Viễn mới là quan chấm thi sao?”
“Nói vậy là tôi được quyền phân xử thoải mái?”
“Xin nhờ cả vào ngài.”
“Hừm……”
Vương Thị Viễn quan sát Tuyết Liên một hồi.
Ánh mắt y sâu hoắm, trông đến là rùng mình.
Y không đơn thuần là một học giả Nho giáo, mà còn ẩn chứa vẻ sắc sảo củng cố bởi võ lực.
Trong khi ai nấy cũng đều nín thở, chẳng hề cử động lấy một ngón tay, Vương Thị Viễn bèn tuyên bố ráo hoảnh.
“Vậy ta kiểm tra tại chỗ thôi chứ.”
“Hả…”
“Khi đã om sòm đến thế này rồi thì ta không thể làm ngơ được nữa. Trong trường hợp Lôi Tuyết Liên thực sự là đàn ông, sự việc lần này sẽ được coi là một hiểu lầm tai hại, từ đó tình hình sẽ dịu đi ngay thôi. Vậy nên hãy mau chóng khám xét thân thể đi nào.”