Editor Phương Thủy
"Đúng là, sau cơn mưa thu là rét lạnh nha!" Cố Đồi thả quyển sách trên tay xuống, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi đến bên cạnh Tiểu Thụ, thở dài nói.
Tiểu Thụ đang xem mê say một quyển sách thú vị lấy từ chỗ Cố Nam Châu, không thèm để ý tới lời Cố Đồi . Cố Đồi đang sầu não vì những cơn mưa thu triền miên mà Tiểu Thụ không hề nhìn, đành phải giận dỗi trở lại băng ghế ngồi, mặt phụng phịu.
Sách quỷ gì! Chẳng lẽ còn đẹp hơn ta? Thật là không phân biệt tốt xấu!
Thẩm Trại Hoa đang hì hục mang giày nhưng giày quá chật, chân chỉ vào một nửa nhét thế nào cũng không vào. Thấy vẻ mặt hờn dỗi của Cố Đồi, Thẩm Trại Hoa rất muốn cười nhưng lại không dám bật cười, sợ Cố Đồi xấu hổ quá lại giận. Đang phân tâm, chân đang mắc kẹt bất ngờ đâm ra ngoài, xóc vào ngón tay cái của Thẩm Trại Hoa chảy máu .
Thẩm Trại Hoa hít mạnh một hơi, đưa ngón tay lên miệng mút. Máu còn chưa cầm đã thấy Lý Thiết Tượng mặc áo tơi, ướt dầm dề chạy vào.
Rũ rũ nước mưa trên người, Lý Thiết tượng cũng không cởi áo tơi ra, vừa ngẩng đầu thấy bộ dáng của Thẩm Trại Hoa như vậy liền nói, "Ngươi bao lớn rồi còn ngậm đầu ngón tay chơi ?"
Thẩm Trại Hoa cũng không ngẩng đầu vẫn ngậm ngón tay hỏi: "Mưa lớn thế này, huynh tới nơi này tìm ta làm gì? Tìm rượu à...!!!"
"Uống rượu gì a!" Lý Thiết tượng thẳng thừng từ chối, "Hai ngày nay mưa quá lớn, cái dốc nhỏ phía sau nhà Bạch Hoa bị sụp, nước đọng rất nhiều, ta đoán chừng nhà nàng ta cũng ngập nước, tới đây bảo ngươi đi xem một chút. Ngộ nhỡ mưa này quá lớn, làm sập hết phòng ốc, nàng trở lại ở đâu!"
Thẩm Trại Hoa vừa nghe, nhìn chằm chằm Lý Thiết Tượng cười gian. Lý Thiết Tượng bị nàng cười đến sợ hãi, không nhịn được đưa tay sờ cánh tay, vẻ mặt ngờ vực: "Này nói chuyện cứ nói, ngươi cười cái gì, còn cười đến khó coi thế."
Thẩm Trại Hoa cũng không tức giận, “ Huynh là đại nam nhân, trời mưa lớn, huynh không ở trong nhà ngủ, chạy lung tung cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại học theo nữ nhân bọn ta, chuyên chọn lúc trời mưa mà rủ nhau đi nói xấu ?"
Ánh mắt Lý Thiết Tượng né tránh, "Ở đó nói nhảm nhiều chi vậy sao không nhanh mặc áo tơi đi xem với ta một chút. Này Bạch Hoa là một tiểu cô nương, ta đây làm đại ca vẫn không thể quan tâm một chút à!"
Thẩm Trại Hoa càng cười vui vẻ: "Chà chà, ta cũng là tiểu cô nương nha, sao không thấy huynh quan tâm ta ?"
Thấy Lý Thiết Tượng xấu hổ quá thành giận, Thẩm Trại Hoa vội vàng mặc áo tơi, mang theo nón cỏ: "Đi thôi, ta còn phải trở về làm cơm đấy."
Lý Thiết Tượng cũng đuổi theo: "Chuyện đó à? nhà ta còn có một chân heo rừng , ngươi khi nào lấy tới đem ninh nhừ, hai ta cùng uống chút rượu."
"Huynh không phải mới nói không uống rượu sao?" Thẩm Trại Hoa hỏi ngược lại.
Lý Thiết tượng cũng không xấu hổ, đuổi theo nàng: "Đến nhà Bạch Hoa muội Tử xem một chút, không có chuyện gì nhi thì lại uống rượu chứ sao. Trời mưa thế này không làm gì được, chỉ có ở nhà, không uống rượu thì làm gì? Đi tìm ngươi đúng là vô ích nha ."
Vừa đi vừa nói chuyện tào lao đến cửa nhà Bạch Hoa. Thẩm Trại Hoa vừa mở cửa ra, chỉ nghe phía sau "Ầm" một tiếng. Thẩm Trại Hoa và Lý Thiết tượng quay mặt nhìn nhau.
Do quá nhiều nước mưa dốc nhỏ sụp.
Vào phòng, bên trong nhà rất ẩm ướt, có nhiều chỗ thậm chí còn đọng nước. Thẩm Trại Hoa đặt áo tơi một bên, vào phòng ngủ Bạch Hoa. Cửa sổ phòng ngủ Bạch Hoa đặt ở trước sườn núi nhỏ kia. Lúc này sườn núi nhỏ đã thành một khối đất đá, toàn bộ đất đá đổ ập xuống vách tường làm tường sụp một mảng lớn, bùn đất bắn đầy phòng.
Thẩm Trại Hoa kêu Lý Thiết tượng vào, chỉ vào bãi bùn lớn, nói: " Lúc này bận rộn, hai ta phải chờ lúc khác mới có thể uống rượu."
Lý Thiết Tượng cũng buồn. Phải dọn sạch bùn đất, nếu không sẽ không có chỗ đặt chân; tường bị sập một mảng lớn, cần phải nhanh chóng chắn lại;phải tìm đá tảng kè con dốc nhỏ phía sau, nếu sau này hễ mưa lớn một chút thì sẽ sập lần nữa.
Làm hết những việc này chắc phải mất vài ngày.
Thẩm Trại Hoa suy nghĩ rồi nói: "Trước hết, hai ta dọn sạch bùn đất đi, chờ mưa nhỏ một chút rồi, lại nhờ người giúp, mang từ sông mấy tảng đá tới thuận tiện dựng tường lại."
Lý Thiết tượng không có ý kiến gì, tìm cái chậu, hì hục hì hục tát nước bùn trong phòng ra ngoài . Thẩm Trại Hoa vội vàng dọn đồ đạc sang phòng khác.
Đang dọn đồ thì thấy ngọc bội rớt ra. Thẩm Trại Hoa nhặt lên chuẩn bị nhét vào lại, phát hiện chất ngọc này cực tốt. Trong lòng nàng tò mò, Bạch Hoa có bao nhiêu tiền nàng rất rõ ràng. Ngọc này tính chất cực tốt, hoa văn điêu khắc phía trên cũng hết sức tinh xảo, thấy thế nào cũng không giống là đồ Bạch Hoa có thể mua được.
Trong lòng rất hiếu kỳ, Thẩm Trại Hoa cũng không khỏi để ý đồ trong tay, cầm ngọc bội nhìn kỹ trái phải một lần. Trên Ngọc bội kia có khắc Tường Vân đồ án, bên trong còn mơ hồ có chữ "Ân". Thẩm Trại Hoa suy nghĩ một chút, ngay sau đó tiện tay cất ngọc bội vào bên trong quần áo của mình.
Một lát nữa nàng còn phải tìm người đến giúp một tay kè con dốc, người càng nhiều, nàng càng không để ý được . Ngọc này vừa nhìn đã biết là vật quý trọng, khó tránh khỏi những người giúp sẽ nổi lòng tham, thừa dịp đông người phức tạp, mượn gió bẻ măng. Khi Bạch Hoa đòi lại khối ngọc này, nàng không thường nổi.
~~~~~~
Mưa vẫn rơi rào rào lên mái ngói chưa hề tạnh.
Tiểu Thụ ngồi đã lâu, cảm thấy eo mỏi, bụng cũng đau. Tâm phiền ý loạn, nàng định để sách xuống, đứng dậy đi lấy nước nóng uống. Ai ngờ mới đi hai bước, Cố Đồi lại đột nhiên quát to lên: "Tiểu Thụ, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Thụ nghe hắn gọi sợ hết hồn, bất mãn nhìn về phía hắn: "Gì vậy?"
Cố Đồi chỉ quần cô bé: " Trên quần của ngươi có máu. Ngươi có bị thương hay không? Máu chảy nhiều quá." Giọng hốt hoảng lại run rẩy.
Tiểu Thụ cũng thấy không thích hợp. Bụng cô bé càng lúc càng đau, có cảm giác có thứ dính ở quần sềnh sệch. Cô bé hơi hoảng sợ, cũng không đoái hoài tới việc uống nước nữa, đi tới phòng ngủ: "Ngươi đừng vào."
Cố Đồi nghe lời đứng ngoài cửa, trong miệng không ngừng hỏi "Tiểu Thụ ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không ? Máu ngừng chảy chưa?"
Trong phòng, Tiểu Thụ tay chân luống cuống. Cô bé biết máu đang chảy, nhưng toàn thân không có vết thương, cô bé cũng không biết nên như thế nào cầm máu. Giọng Cố Đồi càng lúc càng nhanh, dần thành nức nở. Cô bé âm thầm thở dài, mặc chỉnh tề ra ngoài phòng, vỗ vỗ đầu Cố Đồi: "Ngươi đừng lo, trên người ta không có vết thương nào, chắc một chút nữa là ổn thôi."
Đã bị thương còn phải đi an ủi người khác!
Cố Đồi hít mũi, thận trọng hỏi: "Thật sự là không có chuyện gì sao? Ta đi kêu Trại Hoa tỷ tỷ trở lại thôi."
Tiểu Thụ khoát tay: "Không có chuyện gì, bụng hơi không thoải mái thôi, nằm một chút thôi là được. Tỷ sẽ trở lại ngay, không cần phải đi đâu."
Cố Đồi nghe vậy, đưa dìu Tiểu Thụ, lại bị Tiểu Thụ hất ra: "Ngươi giúp ta lấy nước nóng uống đi, ta cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh." Cố Đồi nghe vậy nhanh chóng, chạy đi rót chén nước nóng, đặt lên rương gỗ ở mép giường rồi mang cái băng ghế đặt ở bên giường, mặt đầy lo lắng nhìn Tiểu Thụ, "Tiểu Thụ ngươi ngủ đi, thấy khó chịu chỗ nào nhất định phải nói cho ta nha."
Tiểu Thụ ngoan ngoãn gật đầu, gối đầu lên chăn, hô hấp đều đặn, mắt nhắm lại. Trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Cố Đồi không dám rời đi, ngồi trên băng ghế cúi đầu đọc sách, cách một lát liền ngẩng đầu nhìn Tiểu Thụ đang ngủ say. Ban đầu Tiểu Thụ ngủ yên nhưng lúc sau bắt đầu xoay ngang xoay dọc nằm như thế nào cũng ngủ không thoải mái, thỉnh thoảng trong miệng còn rên nhẹ.
Lòng Cố Đồi lo lắng. Thấy Tiểu Thụ không mở mắt, miệng liên tục rên hừ hừ Cố Đồi do dự một chút, vẫn đưa tay lay tỉnh cô bé, "Ngươi làm sao vậy? Ngủ cũng không ngon, có chỗ nào khó chịu không?"
Tiểu Thụ đứng dậy, vén chăn lên nhìn: đệm giường thượng đã có một vũng máu, đỏ chói mắt. Nàng vội vã xuống giường, mới thấy trên quần dính nhiều máu hơn.
Cố Đồi thấy khắp nơi đầy máu, hoảng sợ, giọng run rẩy: "Tiểu Thụ ngươi làm sao vậy? Đã lâu như thế, máu còn chảy à? Ngươi có phải sắp chết hay không? Tiểu Thụ ngươi được chết, ta còn chưa có cưới ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được. Hu hu."
Trong lòng cũng hơi sợ, nhưng thấy Cố Đồi đau lòng khóc, trong lòng trấn tĩnh lại, ngồi ở trước mặt cậu bé, giọng dịu dàng: "Ngươi chớ khóc. Chết thì chết chứ, không có chuyện gì lớn. Ngươi còn nhỏ mà sau khi ta chết ngươi nhất định sẽ gặp được những cô nương khác, đến lúc đó ngươi cưới nàng là tốt, không nhất định phải lấy ta ."
Nào ngờ Cố Đồi còn khóc lớn hơn, "Hu hu ta không muốn, ta không muốn cưới người khác, ta muốn cưới ngươi. Ngươi không thể chết, ta chưa dành đủ tiền để cưới ngươi, phụ thân nói ta còn không tới mười năm nữa có thể cưới vợ, ngươi không thể chết, ngươi phải đợi ta dành đủ tiền để cưới ngươi hu hu. Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn ngươi thôi. Ngươi chết, ta không còn ngươi, ta còn đi cưới ai nữa hu hu."
Đưa tay xoa đầu Cố Đồi, Tiểu Thụ nằm trở lại giường: "Vậy ngươi khóc nhỏ tiếng dùm một chút đi, ta có chút khó chịu, ngủ tiếp một lát ."
Cố Đồi: "À? . . . . . . Hu hu . ."
Sau một hồi nhỏ giọng khóc, đầu Cố Đồi chợt lóe ý tưởng, lại lay tỉnh Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ ngươi đừng ngủ vội, ngươi chờ ta một chút, ta đến Trại Hoa tỷ tỷ trở về ngay, sau đó chúng ta dẫn ngươi đi kinh đô tìm Lang trung. Ta đi tìm tổ mẫu, để tổ mẫu tìm Lang trung cho ngươi, ngươi nhất định có thể sẽ khỏe. Ngươi chờ ta." Dứt lời liền đứng dậy không kịp cầm dù chạy ra ngoài.
Tiểu Thụ không kịp gọi cậu bé lại đưa cho cậu cây dù, Cố Đồi đã chạy xa. Cô bé ngồi dậy, nhấc cửa sổ lên, nhìn Cố Đồi lảo đảo liêu xiêu chạy ra sân, trong lòng chua xót rồi lại buồn cười.
Thật là một kẻ ngu!
Tiểu Thụ nghĩ.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương
Editor Phương Thủy
"Đúng là, sau cơn mưa thu là rét lạnh nha!" Cố Đồi thả quyển sách trên tay xuống, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi đến bên cạnh Tiểu Thụ, thở dài nói.
Tiểu Thụ đang xem mê say một quyển sách thú vị lấy từ chỗ Cố Nam Châu, không thèm để ý tới lời Cố Đồi . Cố Đồi đang sầu não vì những cơn mưa thu triền miên mà Tiểu Thụ không hề nhìn, đành phải giận dỗi trở lại băng ghế ngồi, mặt phụng phịu.
Sách quỷ gì! Chẳng lẽ còn đẹp hơn ta? Thật là không phân biệt tốt xấu!
Thẩm Trại Hoa đang hì hục mang giày nhưng giày quá chật, chân chỉ vào một nửa nhét thế nào cũng không vào. Thấy vẻ mặt hờn dỗi của Cố Đồi, Thẩm Trại Hoa rất muốn cười nhưng lại không dám bật cười, sợ Cố Đồi xấu hổ quá lại giận. Đang phân tâm, chân đang mắc kẹt bất ngờ đâm ra ngoài, xóc vào ngón tay cái của Thẩm Trại Hoa chảy máu .
Thẩm Trại Hoa hít mạnh một hơi, đưa ngón tay lên miệng mút. Máu còn chưa cầm đã thấy Lý Thiết Tượng mặc áo tơi, ướt dầm dề chạy vào.
Rũ rũ nước mưa trên người, Lý Thiết tượng cũng không cởi áo tơi ra, vừa ngẩng đầu thấy bộ dáng của Thẩm Trại Hoa như vậy liền nói, "Ngươi bao lớn rồi còn ngậm đầu ngón tay chơi ?"
Thẩm Trại Hoa cũng không ngẩng đầu vẫn ngậm ngón tay hỏi: "Mưa lớn thế này, huynh tới nơi này tìm ta làm gì? Tìm rượu à...!!!"
"Uống rượu gì a!" Lý Thiết tượng thẳng thừng từ chối, "Hai ngày nay mưa quá lớn, cái dốc nhỏ phía sau nhà Bạch Hoa bị sụp, nước đọng rất nhiều, ta đoán chừng nhà nàng ta cũng ngập nước, tới đây bảo ngươi đi xem một chút. Ngộ nhỡ mưa này quá lớn, làm sập hết phòng ốc, nàng trở lại ở đâu!"
Thẩm Trại Hoa vừa nghe, nhìn chằm chằm Lý Thiết Tượng cười gian. Lý Thiết Tượng bị nàng cười đến sợ hãi, không nhịn được đưa tay sờ cánh tay, vẻ mặt ngờ vực: "Này nói chuyện cứ nói, ngươi cười cái gì, còn cười đến khó coi thế."
Thẩm Trại Hoa cũng không tức giận, “ Huynh là đại nam nhân, trời mưa lớn, huynh không ở trong nhà ngủ, chạy lung tung cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại học theo nữ nhân bọn ta, chuyên chọn lúc trời mưa mà rủ nhau đi nói xấu ?"
Ánh mắt Lý Thiết Tượng né tránh, "Ở đó nói nhảm nhiều chi vậy sao không nhanh mặc áo tơi đi xem với ta một chút. Này Bạch Hoa là một tiểu cô nương, ta đây làm đại ca vẫn không thể quan tâm một chút à!"
Thẩm Trại Hoa càng cười vui vẻ: "Chà chà, ta cũng là tiểu cô nương nha, sao không thấy huynh quan tâm ta ?"
Thấy Lý Thiết Tượng xấu hổ quá thành giận, Thẩm Trại Hoa vội vàng mặc áo tơi, mang theo nón cỏ: "Đi thôi, ta còn phải trở về làm cơm đấy."
Lý Thiết Tượng cũng đuổi theo: "Chuyện đó à? nhà ta còn có một chân heo rừng , ngươi khi nào lấy tới đem ninh nhừ, hai ta cùng uống chút rượu."
"Huynh không phải mới nói không uống rượu sao?" Thẩm Trại Hoa hỏi ngược lại.
Lý Thiết tượng cũng không xấu hổ, đuổi theo nàng: "Đến nhà Bạch Hoa muội Tử xem một chút, không có chuyện gì nhi thì lại uống rượu chứ sao. Trời mưa thế này không làm gì được, chỉ có ở nhà, không uống rượu thì làm gì? Đi tìm ngươi đúng là vô ích nha ."
Vừa đi vừa nói chuyện tào lao đến cửa nhà Bạch Hoa. Thẩm Trại Hoa vừa mở cửa ra, chỉ nghe phía sau "Ầm" một tiếng. Thẩm Trại Hoa và Lý Thiết tượng quay mặt nhìn nhau.
Do quá nhiều nước mưa dốc nhỏ sụp.
Vào phòng, bên trong nhà rất ẩm ướt, có nhiều chỗ thậm chí còn đọng nước. Thẩm Trại Hoa đặt áo tơi một bên, vào phòng ngủ Bạch Hoa. Cửa sổ phòng ngủ Bạch Hoa đặt ở trước sườn núi nhỏ kia. Lúc này sườn núi nhỏ đã thành một khối đất đá, toàn bộ đất đá đổ ập xuống vách tường làm tường sụp một mảng lớn, bùn đất bắn đầy phòng.
Thẩm Trại Hoa kêu Lý Thiết tượng vào, chỉ vào bãi bùn lớn, nói: " Lúc này bận rộn, hai ta phải chờ lúc khác mới có thể uống rượu."
Lý Thiết Tượng cũng buồn. Phải dọn sạch bùn đất, nếu không sẽ không có chỗ đặt chân; tường bị sập một mảng lớn, cần phải nhanh chóng chắn lại;phải tìm đá tảng kè con dốc nhỏ phía sau, nếu sau này hễ mưa lớn một chút thì sẽ sập lần nữa.
Làm hết những việc này chắc phải mất vài ngày.
Thẩm Trại Hoa suy nghĩ rồi nói: "Trước hết, hai ta dọn sạch bùn đất đi, chờ mưa nhỏ một chút rồi, lại nhờ người giúp, mang từ sông mấy tảng đá tới thuận tiện dựng tường lại."
Lý Thiết tượng không có ý kiến gì, tìm cái chậu, hì hục hì hục tát nước bùn trong phòng ra ngoài . Thẩm Trại Hoa vội vàng dọn đồ đạc sang phòng khác.
Đang dọn đồ thì thấy ngọc bội rớt ra. Thẩm Trại Hoa nhặt lên chuẩn bị nhét vào lại, phát hiện chất ngọc này cực tốt. Trong lòng nàng tò mò, Bạch Hoa có bao nhiêu tiền nàng rất rõ ràng. Ngọc này tính chất cực tốt, hoa văn điêu khắc phía trên cũng hết sức tinh xảo, thấy thế nào cũng không giống là đồ Bạch Hoa có thể mua được.
Trong lòng rất hiếu kỳ, Thẩm Trại Hoa cũng không khỏi để ý đồ trong tay, cầm ngọc bội nhìn kỹ trái phải một lần. Trên Ngọc bội kia có khắc Tường Vân đồ án, bên trong còn mơ hồ có chữ "Ân". Thẩm Trại Hoa suy nghĩ một chút, ngay sau đó tiện tay cất ngọc bội vào bên trong quần áo của mình.
Một lát nữa nàng còn phải tìm người đến giúp một tay kè con dốc, người càng nhiều, nàng càng không để ý được . Ngọc này vừa nhìn đã biết là vật quý trọng, khó tránh khỏi những người giúp sẽ nổi lòng tham, thừa dịp đông người phức tạp, mượn gió bẻ măng. Khi Bạch Hoa đòi lại khối ngọc này, nàng không thường nổi.
~~~~~~
Mưa vẫn rơi rào rào lên mái ngói chưa hề tạnh.
Tiểu Thụ ngồi đã lâu, cảm thấy eo mỏi, bụng cũng đau. Tâm phiền ý loạn, nàng định để sách xuống, đứng dậy đi lấy nước nóng uống. Ai ngờ mới đi hai bước, Cố Đồi lại đột nhiên quát to lên: "Tiểu Thụ, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Thụ nghe hắn gọi sợ hết hồn, bất mãn nhìn về phía hắn: "Gì vậy?"
Cố Đồi chỉ quần cô bé: " Trên quần của ngươi có máu. Ngươi có bị thương hay không? Máu chảy nhiều quá." Giọng hốt hoảng lại run rẩy.
Tiểu Thụ cũng thấy không thích hợp. Bụng cô bé càng lúc càng đau, có cảm giác có thứ dính ở quần sềnh sệch. Cô bé hơi hoảng sợ, cũng không đoái hoài tới việc uống nước nữa, đi tới phòng ngủ: "Ngươi đừng vào."
Cố Đồi nghe lời đứng ngoài cửa, trong miệng không ngừng hỏi "Tiểu Thụ ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không ? Máu ngừng chảy chưa?"
Trong phòng, Tiểu Thụ tay chân luống cuống. Cô bé biết máu đang chảy, nhưng toàn thân không có vết thương, cô bé cũng không biết nên như thế nào cầm máu. Giọng Cố Đồi càng lúc càng nhanh, dần thành nức nở. Cô bé âm thầm thở dài, mặc chỉnh tề ra ngoài phòng, vỗ vỗ đầu Cố Đồi: "Ngươi đừng lo, trên người ta không có vết thương nào, chắc một chút nữa là ổn thôi."
Đã bị thương còn phải đi an ủi người khác!
Cố Đồi hít mũi, thận trọng hỏi: "Thật sự là không có chuyện gì sao? Ta đi kêu Trại Hoa tỷ tỷ trở lại thôi."
Tiểu Thụ khoát tay: "Không có chuyện gì, bụng hơi không thoải mái thôi, nằm một chút thôi là được. Tỷ sẽ trở lại ngay, không cần phải đi đâu."
Cố Đồi nghe vậy, đưa dìu Tiểu Thụ, lại bị Tiểu Thụ hất ra: "Ngươi giúp ta lấy nước nóng uống đi, ta cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh." Cố Đồi nghe vậy nhanh chóng, chạy đi rót chén nước nóng, đặt lên rương gỗ ở mép giường rồi mang cái băng ghế đặt ở bên giường, mặt đầy lo lắng nhìn Tiểu Thụ, "Tiểu Thụ ngươi ngủ đi, thấy khó chịu chỗ nào nhất định phải nói cho ta nha."
Tiểu Thụ ngoan ngoãn gật đầu, gối đầu lên chăn, hô hấp đều đặn, mắt nhắm lại. Trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Cố Đồi không dám rời đi, ngồi trên băng ghế cúi đầu đọc sách, cách một lát liền ngẩng đầu nhìn Tiểu Thụ đang ngủ say. Ban đầu Tiểu Thụ ngủ yên nhưng lúc sau bắt đầu xoay ngang xoay dọc nằm như thế nào cũng ngủ không thoải mái, thỉnh thoảng trong miệng còn rên nhẹ.
Lòng Cố Đồi lo lắng. Thấy Tiểu Thụ không mở mắt, miệng liên tục rên hừ hừ Cố Đồi do dự một chút, vẫn đưa tay lay tỉnh cô bé, "Ngươi làm sao vậy? Ngủ cũng không ngon, có chỗ nào khó chịu không?"
Tiểu Thụ đứng dậy, vén chăn lên nhìn: đệm giường thượng đã có một vũng máu, đỏ chói mắt. Nàng vội vã xuống giường, mới thấy trên quần dính nhiều máu hơn.
Cố Đồi thấy khắp nơi đầy máu, hoảng sợ, giọng run rẩy: "Tiểu Thụ ngươi làm sao vậy? Đã lâu như thế, máu còn chảy à? Ngươi có phải sắp chết hay không? Tiểu Thụ ngươi được chết, ta còn chưa có cưới ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được. Hu hu."
Trong lòng cũng hơi sợ, nhưng thấy Cố Đồi đau lòng khóc, trong lòng trấn tĩnh lại, ngồi ở trước mặt cậu bé, giọng dịu dàng: "Ngươi chớ khóc. Chết thì chết chứ, không có chuyện gì lớn. Ngươi còn nhỏ mà sau khi ta chết ngươi nhất định sẽ gặp được những cô nương khác, đến lúc đó ngươi cưới nàng là tốt, không nhất định phải lấy ta ."
Nào ngờ Cố Đồi còn khóc lớn hơn, "Hu hu ta không muốn, ta không muốn cưới người khác, ta muốn cưới ngươi. Ngươi không thể chết, ta chưa dành đủ tiền để cưới ngươi, phụ thân nói ta còn không tới mười năm nữa có thể cưới vợ, ngươi không thể chết, ngươi phải đợi ta dành đủ tiền để cưới ngươi hu hu. Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn ngươi thôi. Ngươi chết, ta không còn ngươi, ta còn đi cưới ai nữa hu hu."
Đưa tay xoa đầu Cố Đồi, Tiểu Thụ nằm trở lại giường: "Vậy ngươi khóc nhỏ tiếng dùm một chút đi, ta có chút khó chịu, ngủ tiếp một lát ."
Cố Đồi: "À? . . . . . . Hu hu . ."
Sau một hồi nhỏ giọng khóc, đầu Cố Đồi chợt lóe ý tưởng, lại lay tỉnh Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ ngươi đừng ngủ vội, ngươi chờ ta một chút, ta đến Trại Hoa tỷ tỷ trở về ngay, sau đó chúng ta dẫn ngươi đi kinh đô tìm Lang trung. Ta đi tìm tổ mẫu, để tổ mẫu tìm Lang trung cho ngươi, ngươi nhất định có thể sẽ khỏe. Ngươi chờ ta." Dứt lời liền đứng dậy không kịp cầm dù chạy ra ngoài.
Tiểu Thụ không kịp gọi cậu bé lại đưa cho cậu cây dù, Cố Đồi đã chạy xa. Cô bé ngồi dậy, nhấc cửa sổ lên, nhìn Cố Đồi lảo đảo liêu xiêu chạy ra sân, trong lòng chua xót rồi lại buồn cười.
Thật là một kẻ ngu!
Tiểu Thụ nghĩ.