Editor Phương Thủy
Tìm về được hai hài tử ngang ngược từ sau ngọn núi, Ngô Phong mặc kệ sự ngăn cản của vợ, cởi quần hai đứa bé, bắt nằm úp mặt trên sân đá, đánh một trận thật nặng. Tiện tay lấy mấy sợi lạt xuống sau đó bó thành một bó, đây chính thứ vũ khí tốt để đánh hài tử ngang bướng. Đánh vào người sẽ không để lại dấu nên sẽ không có chuyện đánh vài roi thì đau lòng không đánh nữa, thế nhưng thật sự rất đau, đến mấy ngày vẫn cảm thấy đau.
Sau một phen thay mây đổi gió, ma gào quỷ khóc hai huynh đệ Ngô Cốc và Phong Đăng đàng hoàng được mấy ngày. Mỗi ngày đúng giờ đến học đường, chăm chú nghe Cố Nam Châu giảng bài, cánh tay chồng lên đặt ở trước bàn đọc sách, không nhúc nhích. Cố Nam Châu thấy hai đứa thay đổi khác hẳn vẻ ngang bướng quậy phá trước đây, trong lòng có phần vui mừng, nghĩ rằng đúng là trẻ con là dễ dạy!
Nhưng chỉ được mấy ngày, Cố Nam Châu vô tình bắt gặp hai huynh đệ Ngô Cốc, Phong Đăng cùng mấy đứa bé vây đánh, lăng mạ một đứa bé gầy yếu. Hắn chỉ cảm thấy công sức mấy ngày nay khích lệ Ngô Cốc, Phong Đăng đã bị quẳng cho chó mất rồi.
Tức đến nỗi mặt mũi vặn vẹo, Cố Nam Châu quát một tiếng, kéo đứa bé bị vây ra sau mình, giận dữ nhìn một hàng tiểu ác bá ở trước mặt.
Hỏi từng đứa một, Cố Nam Châu tức đến nỗi lông mày dựng đứng cả lên. Cầm thước đánh thật mạnh mấy trò cùng lớp rồi cho về, chỉ bảo hai huynh đệ Cốc và Phong Đăng ở lại.
"Nói đi, vì sao hai ngươi bắt nạt đồng môn của mình? Còn ép những học sinh khác cùng đi bắt nạt người ta?" Cố Nam Châu hỏi.
Ngô Phong Đăng nghe vậy, không trả lời câu hỏi của Cố Nam Châu , ngược lại hung hăng quát mấy đứa bé khác : "Lại dám bán chúng ta, để xem ta trị các ngươi."
Trong cơn giận dữ, Cố Nam Châu đập mạnh thước lên bàn. Âm thanh vang dội làm hai đứa trẻ giật mình, sợ hãi. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị: "Trò dẫn đầu bắt nạt đồng môn, đã không hối cải mà còn nghĩ tới chuyện trả thù người khác? Trò...trò đúng là hoang đường đến cực điểm! Các trò hôm nay không được về nhà ngay, ở chỗ này tự suy nghĩ cho ta, lúc nào biết mình sai rồi thì ta dẫn các trò về. Phẩm hạnh các trò như vậy, ta đành phải tìm phụ huynh các trò nói thôi."
Ngô Phong Đăng cũng không sợ, lớn tiếng mà hét lên: "Cũng chỉ là một con hoang thôi, có cái gì mà không thể bắt nạt? Đại bá mẫu ta nói rồi, chờ một thời gian nữa Hoàng đế chết, chủ tử của đại bá chúng ta đã có thể tôn quý hơn nữa; nhà họ Ngô chúng ta có thể lật người làm chủ, không biết so với người khác cao quý bao nhiêu. Nó cũng chỉ là một con hoang thôi, ta muốn bắt nạt liền bắt nạt, ngươi có thể làm gì chúng ta ? Chắc chắn sau này, ngươi còn phải xin ta cho ngươi miếng cơm ăn đấy."
Lời này vừa nói ra, Ngô cốc lập tức che miệng Ngô Phong Đăng, hung hăng quát: "Đại bá không phải đã cảnh cáo, lời trong phòng khách hôm đó, ai nghe được cũng không thể nói ra rồi sao? Ngươi cẩn thận về sau đại bá sẽ không cho ngươi vào kinh."
Ngô Phong Đăng cũng là lỡ miệng, bị ca ca quát lớn, cũng tự bịt miệng mình: " Ca đừng nói cho đại bá, đệ không dám nói nữa, nhất định là không nói." Còn ngẩng đầu liếc Cố Nam Châu một cái.
Lúc này, lòng Cố Nam Châu rối như tơ vò. Hắn không biết hai cái đứa bé vô tâm trước mắt này nói như vậy có đúng không, nhưng tận sâu trong lòng hắn quả thật đã tin bảy tám phần. Hắn đã từng nghe người ta nói qua; Ngô Đỉnh, ca ca Ngô Phong là người hầu hạ bên cạnh Giang Vu Uyển, đi theo Giang Vu Uyển nhiều năm như vậy, là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của nàng ta.
Nhưng tối hôm trước, hắn nhận được thư của Lý công công, cũng không nhắc đến chuyện này. Lý công công là trung bộc tiên đế để lại, mặc dù không phải là người hầu trước mặt Hoàng đế, nhưng nhất định là người có thể tin, nếu không Hoàng đế cũng sẽ không giao chuyện liên lạc với Cố Nam Châu cho người này. Nhưng hôm nay nghe được như vậy, sợ là bên Giang phủ bên đang mưu tính chuyện gì mà Hoàng đế vẫn chưa biết mà thôi.
Nghĩ đến đây, Cố Nam Châu cũng không có ý định truy cứu chuyện hai người bọn họ bắt nạt bạn cùng trường, sắc mặt dịu đi, để thước xuống bên cạnh, giọng nhẹ lại: "Những lời này các trò không thể nói lung tung! Hoàng đế chúng ta là một người phúc đức sâu rộng, làm sao sẽ băng hà dễ dàng như vậy được? Các trò đúng là nghe lầm rồi."
Ngô Phong Đăng thấy sắc mặt hắn đã dịu đi, lá gan lại lớn lên: "Chúng ta làm sao nghe lầm được? Đây là Đại bá mẫu chính miệng nói, ta cùng ca ca núp ở phía sau bình phong, nghe rất rõ ràng."
Cố Nam Châu lại khoát khoát tay, cười nói: "Các trò dọa ta chơi đấy à. Chuyện này chính là chuyện lớn, Đại bá mẫu các trò đang êm đẹp, sao sẽ nói những lời này, nhất định là các trò gạt người."
Ngô Cốc trong ngày thường mặc dù nếu so với Ngô Phong Đăng chững chạc một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, nghe khích, liền mở miệng nói: "Là thật, hai trò không có lừa người. Đại bá mẫu cùng một nữ nhân có dáng vẻ đẹp mắt nói, hai trò nghe rất rõ ràng, chắc chắn không có nghe nhầm."
Cố Nam Châu biết không hỏi được gì nữa, nên phất tay, nói: "Các trò đi về trước đi. Đây là chuyện rất quan trọng, các trò ngàn vạn lần không thể nói lung tung khắp nơi, nếu không đại bá các trò sẽ không để cho các trò vào kinh đâu."
Hai huynh đệ Ngô Cốc vừa nghe, rất mừng, cho là mình đã thoát nạn. Chúng vội vàng đi gom sách vở vào túi chuẩn bị về nhà, Cố Nam Châu lại nói thêm : " Nhưng chuyện hôm nay các trò dẫn đầu bắt nạt đồng môn không thể bỏ qua. Trở về đem Tam Tự kinh sao chép tất cả năm lần, sáng mai đưa cho ta. Không được chép sai, không được chép thiếu, nếu chép sai hoặc chép thiếu phải chép lại năm lần nữa, biết chưa?"
Vẻ mặt hai huynh đệ Cốc và Phong Đăng đưa đám: "Dạ. . . . . ."
Trở về nhà, Cố Nam Châu liền ngã quỵ trên giường, cũng không nhúc nhích. Trong hoàng hôn làng xóm yên bình, trong lòng hắn là sóng to gió lớn.
Hắn lo lắng cho an nguy của hoàng đế, biết rõ Giang phủ đang có mưu đồ muốn ngấm ngầm làm loạn, nhưng hắn nhưng không có cách nào cả. Hắn không thể tự liên lạc được với Hoàng Thượng trong hoàng thành xa xôi, cũng không có cách nào đi tìm hiểu chuyện của Giang phủ. Hắn chỉ có thể ở thôn nhỏ nơi núi non vắng vẻ này, nuôi dưỡng bảo vệ Cố Đồi, để đứa trẻ này có thể sống đến lúc sự thật được phơi bày.
Tâm tư rối loạn, mệt mỏi quá sức, Cố Nam Châu nhắm mắt lại, đắp chăn, nặng nề ngủ.
Chỉ là trong mộng vẫn không được an bình như cũ.
Hắn nằm mơ thấy thiếu niên Ân Kỳ Thịnh, tuổi trẻ khinh cuồng, hăng hái, lòng mang thiên hạ. Bọn họ ngồi trên đầu tường thật cao, nhìn ngoài hoàng thành trời đất mờ mịt. Mặt trời chưa tắt hẳn, ánh sáng từ phía chân trời chiếu tới chân. Ân Kỳ Thịnh nói: "Về sau, nếu ta làm vua, nhất định phải làm minh quân. A Lôi giỏi võ, làm trấn Biên đại tướng quân là thích hợp nhất nhưng nếu thích ngắm non nước thì cho ngươi chức quan nhàn tản thôi."
Cát Thái Chu chen miệng hỏi: "Còn ta đâu ? Thái tử ngươi có thể hay không để cho ta làm thiên cổ nữ quan?"
Ân Kỳ Thịnh làm bộ như dò xét cẩn thận dáng vẻ nàng một lúc, chậc chậc lưỡi: "Ta đoán chừng đầu óc này của ngươi, sợ là không làm được nữ quan. Ngươi nha, chính là mệnh tiểu nha hoàn, đừng suy nghĩ nhiều."
Cát Thái Chu cũng không tức giận: "Này làm thiên cổ khó có nha hoàn cũng tốt chớ sao!"
Hắn nằm mơ thấy lúc Ân Kỳ Thịnh mới bước lên đế vị, rõ ràng còn là một bộ dáng thiếu niên, đã phải nhanh chóng gánh vác sự hưng vong cả quốc gia. Khoát hoàng bào, đầu đội mũ miện, tân Đế lên ngôi, căn cơ không vững, lang thần tặc tử nhìn chằm chằm như hổ rình mồi; ngoại địch xâm lấn, biên cương khó giữ được. Loạn trong giặc ngoài, tất cả gánh nặng đều đặt trên vai của y. Ân Kỳ Thịnh đành miễn cưỡng thành thân cùng nhi nữ của tả tướng, hứa lập làm hoàng hậu. Ân Kỳ Lôi còn chưa mặc vừa áo giáp đã phải đi vùng biên cương. Từ đó ở biên cương tạo dựng nền móng, nhuộm máu sa trường, từ một công tử bột biến thành chàng trai rắn rỏi.
Hắn nằm mơ thấy dáng vẻ Ân Kỳ Thịnh kiệt quệ cả thể xác cả tâm hồn đang ôm một đứa trẻ mới sinh trong lòng, hốc mắt đỏ lên, âm thanh khàn khàn. Đứa trẻ yếu ớt được đặt trong ngực hắn, hô hấp yếu ớt, như có như không. Hắn không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cam kết nhất định liều mình bảo vệ đứa bé này.
Người trong mộng, đều dáng vẻ lúc thiếu niên. Trên người mặc tiên y, khí thế vương giả không thể che lấp được. Trên bầu trời như có bàn tay thần kỳ nâng đỡ mặt trời và mặt trăng không để nó dừng lại bên hoàng thành. Chúng mọc lên từ bên này và lặn xuống ở bên kia, chuyển động tuần hoàn.
Chợt đám người tản ra, tự mình quay người đi, bộ dạng dứt khoát không hề lưu luyến, chỉ để một mình hắn ở lại. Hắn muốn cất bước chạy theo, hai chân lại nặng như ngàn cân, dùng hết sức lực toàn thân cũng không nhúc nhích nổi. Trong lòng hắn sốt ruột lại không có cách nào, toát mồ hôi hột. Cau mày, đôi tay nắm chặt.
Thẩm Trại Hoa khẽ gọi tên của hắn mấy lần, thấy hắn vẫn không có phản ứng, đành thôi, dùng nước làm ướt mặt khăn, lau sạch mồ hôi trên mặt. Sau vài lần, nước trong chậu liền lạnh ngắt. Thẩm Trại Hoa bỏ ra cửa đổi nước mới, Cố Đồi vội hỏi: " Tỷ tỷ Trại Hoa, phụ thân đệ bị sao thế? Buổi chiều người về liền nằm trên giường rồi, làm sao bây giờ ? Trời đã tối rồi, cũng không thấy người tỉnh lại ăn cơm? Có phải là bị bệnh hay không? Đệ đi gọi lang trung đến đây."
Thẩm Trại Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không có chuyện lớn gì. Phụ thân đệ cũng không còn sốt nữa, chính là ngủ không được yên, đoán chừng là có chuyện gì làm phụ thân đệ lo lắng rồi. Trước hết để cho phụ thân đệ ngủ một đêm đi, đến sáng mai còn chưa tỉnh, tỷ lại đi mời lang trung. Chung quanh thôn không có lang trung nào, muốn mời phải đi kinh đô đi một chuyến. Như thế này đi đệ chăm sóc phụ thân một lát, tỷ trở về nấu sẵn cháo. Nếu nửa đêm phụ thân đệ tỉnh lại có thứ để ăn lót dạ.
Cố Đồi gật đầu một cái, nhận chậu gỗ trong tay Thẩm Trại Hoa, vào phòng. Thẩm Trại Hoa đi theo vào lại dặn dò mấy câu, mới về lại nhà nhóm bếp, lấy nồi vo ít gạo nấu bát cháo, lại chạy đến nhà họ Cố chăm sóc Cố Nam Châu.
Hết một đêm, Cố Nam Châu mới tỉnh lại. Sương mù giăng đầy cửa sổ, trời chỉ sáng mờ mờ, có thể mơ hồ thấy rõ ngọn núi đối diện cửa.
Thẩm Trại Hoa lo lắng cho Cố Nam Châu, ở bên giường hắn canh một đêm, về sau mệt mỏi quá, cũng không nghĩ nhiều nữa, nằm ngay ở bên cạnh giường hắn ngủ mất. Khi Cố Nam Châu tỉnh lại, cũng không đánh thức nàng để nàng ngủ yên như trước.
Ngọn đèn dầu đã sớm tắt, bên trong nhà hơi tối, mặt Thẩm Trại Hoa nhìn cũng không rõ ràng, nhưng Cố Nam Châu lại nhớ rõ dáng vẻ của nàng lúc ngủ say, ngay cả nốt ruồi duyên nho nhỏ trên cằm nàng cũng nhớ rõ. Nốt ruồi nằm lệch bên trái một chút, nho nhỏ, cũng không thuận mắt nếu là nhìn sơ qua căn bản cũng không biết.
Cố Nam Châu nghĩ dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, hắn còn rất thích Thẩm Trại Hoa. Lần đầu hắn nhìn thấy nàng, nàng mặc áo dài màu lam đầy bụi đất đánh ngựa đi qua bên cạnh xe ngựa của hắn. Nàng giống như một nam nhân, chỉ muốn phát quan buộc tóc. Tóc của nàng mềm hơn tóc nam nhân rất nhiều cho nên mặc dù tóc của nàng theo gió bay thật cao, lúc hắn trong xe ngựa nhìn sang, còn có chút lộn xộn lung tung nhưng hắn vẫn là thích nàng.
Tốc độ nhanh như vậy, cảm giác cởi ngựa chạy ở trong gió, nhất định rất tuyệt.
Chỉ là giờ đây, hắn được cố nhân nhờ. Ngộ nhỡ chuyện không thành, đầu khó giữ. Hắn muốn nắm chặt tay của nàng, cũng không dám chắc chắn nàng nguyện ý cùng hắn vượt mọi chông gai.