Cửa phòng bị đá văng, mọi người trong phòng đều đứng cả lên. Những người đang ngồi ở đây ai ai cũng là người có quyền cao chức trọng.
Xét về cấp bậc thì Hùng Phượng là bậc thấp nhất nhưng cô không gì cũng là Chủ nhiệm văn phòng đại diện của một thành phố lớn tại Bắc Kinh, những quan chức lớn gặp không ít, con ông cháu cha thì vô số nhưng một người kiêu ngạo như thế này dám ở khách sạn thành phố phá phách làm loạn thì quả là hiếm gặp.
Đàm gia sảnh là nơi rất nổi tiếng với các món ăn cung đình, ông chủ tiệm này nghe nói cũng là con cháu quý tộc trong thành phố. Hơn nữa về phương diện ẩm thực thì Thủ tướng Vân là người rất thích thưởng thức đã nhiều lần trong các bữa tiệc lớn ông đều đặt tiệc ở đây. Với địa vị của ông như bây giờ thì nó chính là bùa hộ mệnh của Đàm gia sảnh.
Vụ trưởng Quách nhướn mày nhưng không nói lời nào. Ở thủ đô lăn lộn biết bao nhiêu năm ông ta rất rõ rằng ở đây đầy rẫy những mối nguy hiểm tốt nhất là chỉ dựa vào bản thân mình mới là khôn ngoan nhất. Bộ trưởng Doãn lúc này cũng đang im hơi bặt tiếng.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa, hai chàng trai khôi ngô, khí chất phi phàm đang đứng canh trước cửa. Những người kiểu như thế này khẳng định là ở địa phương không hề có, họ rõ ràng có tố chất huấn luyện của lực lượng cảnh vệ. Trong thành phố thì khi nào và ai mới được dùng đến cục cảnh vệ trung ương. Gia đình này hoàn cảnh ít nhất cũng phải là cấp Phó quốc.
Còn chưa thấy người mà đã nghe tiếng:
- Không biết phòng số hai này tôi đã bao rồi sao? Kẻ đui mù nào dám chiếm chỗ này, cút nhanh lên.
Tiếng nói vừa dứt, một dáng vẻ khiến Nhiếp Chấn Bang thấy vô cùng quen thuộc cũng từ ngoài bước vào, Quách Đào, thằng cháu quý tử của Chủ tịch mặt trận tổ quốc Quách.
Chẳng trách mà lại dùng được người của Cục cảnh vệ trung ương, dựa vào thân phận của chủ tịch Quách thì việc này có đáng gì. Chủ tịch Quách quan tâm đến sự an nguy của cháu mình ở thủ đô nên phái hai cảnh vệ theo bảo vệ, đây cũng là một việc hết sức bình thường mà thôi.
Lúc này tên tiểu tử Quách Đào đã bước vào trong, ánh mắt gã thể hiện một sự phấn khích mạnh mẽ. Nhìn quanh một luợt bắt gặp Bộ trưởng Doãn hắn nhếch mép cuời khẩy:
- Ồ, Bộ trưởng Doãn thật là ngại quá, làm phiền mọi người dùng cơm rồi. Ông xem việc này phải giải quyết thế nào đi chứ vì đây là phòng mà tôi thích nhất, hay là mời Bộ trưởng Doãn cùng mọi người này chuyển sang phòng khác vậy?
Mặc dù trong lời nói có sử dụng những từ ngữ khách khí nhưng trong giọng nói thì một chút sự tôn trọng cũng không có. Mọi người ai cũng thấy rõ điều này. Trong lời nói của hắn ẩn chứa một thái độ mệnh lệnh.
Nét mặt của Bộ trưởng Doãn có hơi biến sắc một chút, mặc dù rất muốn giữ sự tôn nghiêm cho bản thân nhưng tên tiểu tử Quách Đào này luôn tự ý thức được rằng trong thành phố này hắn là Tiểu Bá Vương hơn nữa Quách Đào là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tâm địa trả thù rất nặng. Tục ngữ nói rất hay: Diêm vương ưu đãi, tiểu quỷ khó chơi.
Đang chuẩn bị nói thì Nhiếp Chấn Bang từ đám người phía sau An Quốc Vũ bước lên phía trước, nhìn Quách Đào và mỉm cười nói:
- Thật không tồi, rất có uy phong của Đào thiếu gia.
- Ai giải quyết...
Chưa kịp dứt lời thì tên Quách Đào đã há hốc miệng, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Chấn Bang. Trong cuộc đời Quách Đào nổi nhục lớn nhất là tại bảo tàng Á Âu bị Nhiếp Chấn Bang đánh cho một trận ngay trước mặt những đứa là con cái nhà có quyền thế trong thành phố.
Vấn đề là ở chỗ đánh thì cũng đã đánh rồi cái cốt yếu là tìm cơ hội trả đũa, như vậy xem như huề nhau nhưng sự việc này hắn vừa mới thương lượng cùng với anh hắn thì bị mắng cho một trận. Cơ hội phục thù lần này coi như là không có.
- Anh….anh sao lại ở đây?
Trong lòng Quách Đào đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói có một cảm giác sợ hãi nào đó . Sau khi nhìn Nhiếp Chấn Bang một lúc lâu rồi tự nhiên buột miệng nói một câu như vậy.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn làm to chuyện. Lão gia nhà họ Quách cũng chỉ còn ba tháng nữa sẽ nghỉ hưu, đánh Quách Đào lúc này thì chính là khinh người qúa đáng, theo lí mà nói thì cũng không nên làm như vậy.
Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười nói:
- Đào thiếu gia, sao tôi lại không thể ở đây được chứ. Lần này là tôi mời Bộ trưởng Doãn dùng cơm, hay là tôi bảo người mở phòng số cho cậu nhé, hôm nay đành để thiếu gia chịu thiệt thòi ăn cơm bên phòng số một vậy.
Phòng số một, nghe từ này không chỉ Quách Đào ngạc nhiên mà Bộ trưởng Doãn, Vụ trưởng Quách và cả Hùng Phượng cũng đều ngơ ngác.
An Quốc Vũ đứng bên cạnh cũng không hiểu bèn hỏi nhỏ:
- Chủ nhiệm Hùng, phòng số một nghĩa là sao?
Hùng Phượng có một thời gian dài sống ở thủ đô nên cũng biết được một số câu chuyện ở đây bèn giải thích:
- Thư kí An, ở khách sạn của thành phố này thì phòng riêng Đàm gia sảnh là vô cùng đắt khách. Để giành lại chỗ cho một số khách quý đến đây có chỗ ngồi, phòng số không bao giờ mở cửa cho khách bên ngoài. Phòng số thể hiện thân phận địa vị, chủ tịch Nhiếp là người như thế nào mà lại có uy thế ở thủ đô đến vậy?
Quách Đào cũng là người hiểu chuyện hơn nữa Nhiếp Chấn Bang đã có ý tìm lối thoát cho gã. Gã cũng hiểu rất rõ rằng nếu như cứ tiếp tục làm to chuyện thì cuối cùng người thua thiệt không ai khác chính là bản thân mình. Nhiếp Chấn Bang kia thân thủ tài nghệ thế nào gã đã biết rõ rồi.
Lập tức, Quách Đào cũng cười nói:
- Anh Ba, anh đã nói như vậy em còn mặt mũi nào dám đòi đổi phòng cơ chứ.
Nhiếp Chấn Bang cũng nhướn mày nói:
- Đổi cái gì mà đổi chứ? Phòng số một là tốt lắm rồi. Tên tiểu tử cậu đến việc đạp văng cửa trong khách sạn cũng làm ra được mà cũng cần phải giữ thể diện sao, tốt nhất là ngươi nên biết điều đến phòng số một đi. Mọi người bên này, không muốn chuyển qua chuyển về mất công. Lần sau, nếu gặp anh cậu thì cho ta gửi lời chào.
Những gia tộc lớn trong thành phố cũng không có gì mà phải gọi là mối thù truyền kiếp cả. Đương nhiên là ngoại trừ Lý gia. Nhiếp Chấn Bang giờ đây với nhà họ Lý đã đến mức sống chết không đội trời chung rồi. Nhưng cho dù là khúc mắc của gia tộc nào đi nữa cũng nên giải không nên kết. Nếu có cơ hội làm dịu đi quan hệ với Quách gia thì Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không bỏ qua.
Trên mặt Quách Đào tỏ ra một chút cảm động. Trước kia Quách Đào đứng trước mặt Nhiếp Chấn Bang trong lòng có một chút oán hận. Lần trước tại lâu đài cổ Á Âu do người cuả Lý gia xúc xỉa, tinh thần bị kích động tự mình tìm đến phiền phức. Nhưng lần này thì khác, bình tĩnh giao thiệp hòa nhã, Quách Đào cũng thấy được một thứ tình cảm của sự yêu thương. Ngộ ra được chính mình bị Lý gia lợi dụng nên gãhiếu khó trách được đại ca thối vì sao lại mắng mình một trận. Giờ đây khi tiếp xúc với Nhiếp Chấn Bang rồi hắn nhận thấy anh Ba vẫn còn nói được những lời dễ nghe đó chứ.
Lập tức, Quách Đào giải phóng cơ mặt cười vang nói:
- Anh Ba nói như thế nào thì em xin làm theo như vậy. Hôm nay hưởng thụ phòng số một xem xem có gì khác biệt không cũng tốt. Lần này anh Ba nể cái mặt này của em cũng xem như là một ân huệ rồi. Thế hệ con cháu trong thủ đô, e rằng em là người đầu tiên bao phòng số một này. Ha ha.
Nói xong, Quách Đào cảm thấy vô cùng phấn khởi, quay người bước về phía cửa. Nhìn thấy Bộ trưởng Doãn hắn mỉm cười nói:
- Bộ trưởng Doãn, tôi xin giới thiệu với ông một chút. Đây là anh Ba của tôi, chủ tịch thành phố Vọng Hải, sau này có việc gì mà Bộ trưởng Doãn có thể giúp được thì đừng tiếc rẻ mà tận lòng giúp đỡ nhé.
Quách Đào là loại con ông cháu cha, mặc dù nói là không học vấn cũng chẳng nghề nghiệp, dựa vào quyền thế mà ăn chơi trác táng nhưng cũng không có nghĩa là gã cái gì cũng không hiểu. Trong trường hợp này chỉ nhìn thôi cũng biết, anh Ba đang có ý chạy trọt, lo lót. Lúc này anh Ba có mấy lời khó nói nhưng không đồng nghĩa với việc những lời này khó mà nói ra.
Bộ trưởng Doãn đang trong trạng thái khiếp sợ giờ mới lấy lại được tinh thần, trong lòng có chút bực dọc nhưng không dám để lộ ra. Hắn nghĩ Nhiếp Chấn Bang cũng thật là, với thân phận như vậy mà giấu giếm làm gì. Phải cho mọi người biết để khi có việc gì còn giúp giải quyết thỏa đáng chứ.
Thấy Quách Đào cứ nhìn chằm chằm vào mình Bộ trưởng Doãn cũng cuời nói:
- Quách thiếu gia đâu cần nói những lời như vậy, chỉ cần là những việc mà tôi có thể giúp được, không trái với nguyên tắc thì tôi nhất định hết sức ủng hộ.
Lúc này Quách Đào mới cảm thấy hài lòng gật đầu nói:
- Bộ trưởng Doãn, lời nói này thật hay. Sự việc hôm nay Quách Đào tôi nhớ rõ. Sau này có việc gì cứ đến tìm tôi.
Nói xong, Quách Đào còn cố ý nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Anh, vậy em đi trước đây.
Trong lời nói, khẩu khí rất tôn trọng Nhiếp Chấn Bang, mọi người đều nghe ra. Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười., thằng nhóc này thế mà cũng rất thông minh cũng biết tự rút lui, việc này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không nghĩ đến. Chỉ trong một thời gian ngắn, tên tiểu tử này đã thay đổi hoàn toàn. Thằng nhóc này tưởng là hư thật rồi nhưng thực ra bản tính không xấu.
Đợi Quách Đào sau khi đi khỏi, không khí trong toàn bộ căn phòng có vẻ như bị căng ra. Gặp phải trường hợp như thế này Nhiếp Chấn Bang cũng biết, nếu lúc này mình không nói gì thì sự việc kia sẽ không được thu xếp ổn thỏa. Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
- Nào, nào, Bộ trưởng Doãn, Vụ trưởng Quách, mọi người ngồi xuống nào. Chỉ là một khúc nhạc đệm thôi mà, nếu chúng ta còn không đụng đũa thì thức ăn sẽ nguội hết mất.
Bộ trưởng Doãn lúc này cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cầm ly rượu trên bàn rót đầy ly và nâng ly nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cũng thật là lũ lụt vọt miếu Long Vương, người một nhà cả, nếu sớm biết mối quan hệ giữa ngài và Quách thiếu gia thì cần gì phải khách sáo như thế nữa, một cuộc điện thoại là được rồi.
Hôm nay, xem như dịp để làm quen, tôi xin cạn một ly trước.
Bên cạnh, Vụ trưởng Quách cũng cầm ly rượu đứng lên nói:
- Nhiếp chủ tịch, vừa rồi có lời nào đắc tội xin ngài đừng trách phạt. Tôi xin nhận lỗi.
Trong trường hợp này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có thể ra vẻ vênh váo. Vụ trưởng Quách đã bất chấp sĩ diện. Nhưng nói chung để đắc tội với người khác, bị hủy tiền đồ thì thể diện đáng giá mấy xu?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đứng lên, rót một ly rượu và nói:
- Bộ trưởng Doãn, Vụ trưởng Quách, hai vị quá khách sáo rồi. Ở địa phương, người chạy trọt thì nhiều nhưng làm sao có thể dung hòa được hết. Cũng thật là khó cho các anh, tôi có thể hiểu được. Vậy nên cái gì đền tội với không đền tội chứ. Sự việc hôm nay xem như là để quen biết sau này thì sẽ trở thành bạn thôi.
Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang làm cho bộ trưởng Doãn rất cảm động, ăn một miếng thật to rồi tiếp lời:
- Chủ tịch Nhiếp, không biết lần này ngài hạ cố tới đây là có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ. Vấn đề cấp vốn để sửa đường thì tôi không thể hứa trước nhưng nếu khoảng một hai chục triệu thì tôi có thể giúp được.