Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang ngủ nướng tới gần tám giờ mới thức dậy.
Nhìn bộ dạng quá bê bối của Nhiếp Chấn Bang. Dương A Na khẽ cười khúc khích. Căn nhà bốn bề yên ắng, Lý Lệ Tuyết và Đồng Uyển đều đã ra ngoài. A Na mặc dù đã tuổi đầu nhưng tính cách giống như một đứa trẻ vậy. Cô khẽ cười nói:
- Đáng đời anh, như thế để anh biết rằng làm Hoàng thượng đâu có dễ.
Nghe được những lời này, Nhiếp Chấn Bang đành gượng cười trong lòng. Tối qua em đã đòi hỏi anh quá mức, nhìn bộ dạng này của em chắc chắn đã có dự tính từ trước chỉ chờ anh đến đây để thực hiện thôi.
Lúc này Lý Lệ Tuyết cũng từ ngoài bước vào, mặc dù cô hơn Nhiếp Chấn Bang đến mấy tuổi nhưng với làn da trắng nõn không một nếp nhăn, hôm nay lại chọn cho mình bộ trang phục công sở màu xanh nhạt dễ khiến cho người khác cảm thấy rất xao xuyến, đi ra ngoài chắc ai cũng tưởng đây là một cô gái khoảng hơn tuổi.
Lý Lệ Tuyết nhoẻn cười gọi:
- Chấn Bang, bữa sáng của anh đã đặt sẵn trên bàn. Em đi trước, bên Vương Triều còn nhiều việc lắm.
Câu lạc bộ Vương Triều, với những tính toán ban đầu là muốn xây dựng nên một cơ sở vững mạnh trong nội bộ cho nên được trở thành cán bộ quản lí trong Vương Triều là điều ai ai cũng mong muốn. Nhưng trên thực tế trong quá trình làm việc Nhiếp Chấn Bang thấy rõ kế hoạch đó không thực tế hoàn toàn không thể xảy ra.
Trước tiên, hình thức kinh doanh câu lạc bộ Vương Triều này sẽ nhanh được đưa vào hoạt động. Tuy nó là một câu lạc bộ tư nhân nhưng muốn trở thành thành viên của câu lạc bộ thì phải nộp hội phí. Về điểm này thì nhất định việc thành lập nên hội viên của câu lạc bộ vương triều sẽ vô cùng khó khăn. Điều này hạn chế ý định tạo lập một liên minh lớn.
Thứ hai, nó lại là bộ mặt của quốc gia, nó mà được lập nên sẽ tạo thành một cơ quan của nhà nước vì vậy là những người lãnh đạo cấp cao họ quyết không để việc này xảy ra. Nếu như cục diện thay đổi thì chính quyền nhà nước cũng ảnh hưởng không nhỏ vì vậy bất kì vị lãnh đạo đương thời nào cũng không để sự việc như vậy xảy ra cho nên câu lạc bộ Vương Triều hiện tại chỉ là một câu lạc bộ tư nhân nhỏ lẻ, vị thế của nó trước sau gì thì cũng không có sự thay đổi.
Đồng Uyển bên này cũng đã về nhà rồi, sức khỏe của Đỗng lão yếu hơn Dương lão nhiều, không biết có qua được một hai tháng không.
Vừa ăn xong bữa sáng thì điện thoại của Nhiếp Chấn Bang vang lên, là điện thoại của An Quốc Vũ. Đầu dây bên kia nói:
- Chủ tịch, chúng ta đã hẹn được Vụ trưởng Quách và Bộ trưởng Doãn tối nay bảy giờ tại phòng riêng số hai đại sảnh khách sạn thành phố.
Nghe được tin này Nhiếp Chấn Bang cũng có phần sửng sốt. Xem ra không ngoài dự liệu của mình. Con người của Hùng Phượng cũng được xem là giữ chữ tín không phải kiểu cán bộ nói cho qua chuyện. Hôm qua khi nghe Hùng Phượng trình bày những ý kiến của mình Nhiếp Chấn Bang vẫn còn chút hoài nghi. Nếu như trung ương xem xét từ góc độ mạnh yếu của thành phố Vọng Hải thì Thạch Nghị Vũ và Lâm Chính Tinh cũng có một thế lực không nhỏ. Nhưng Hùng Phượng bản thân là một chủ nhiệm văn phòng đại diện mà điểm này cũng không nắm được thì quả là không bình thường nhưng thực tế lại đúng là như vậy.
Cuộc hẹn vào một buổi chiều tối. Từ sự việc này có thể đoán được là đã có quen biết từ trước nếu không là một cán bộ có quyền cao chức trọng như thế này sẽ không dễ dàng nhận lời mời của người khác.
Nghĩ đến đây Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Được rồi, tôi sẽ cùng các cậu tới đó.
Một hôm, Nhiếp Chấn Bang ở nhà cả ngày cùng với Lý Lệ Tuyết và Dương A Na, chơi đùa với cô con gái yêu, cô bé sắp tròn mười tháng tuổi và đã có thể đứng vững được rồi.
Thỉnh thoảng cô bé còn lắp bắp giống như là muốn nói chuyện vậy.
Cũng có lúc còn gọi được cả ma ma, ba ba. Vì thế trong nhà cô bé chính là niềm vui của bà nội.
Sáu giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang thay bộ trang phục rất lịch sự lái chiếc xe Range Rover Land Rover Aurora của Đồng Uyển đến thẳng khách sạn của thành phố.
Khoảng sáu giờ ba mươi phút Nhiếp Chấn Bang đỗ xe trước cổng lớn phía tây khách sạn thì đã thấy Lưu Cao Hoa, An Quốc Vũ cùng với Hùng Phượng đã đợi sẵn ở đó.
Hùng Phượng cứ đi tới đi lui cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc Nhiếp Chấn Bang chưa tới Hùng Phượng cứ sợ lỡ như các vị lãnh đạo đến trước thì khó tránh khỏi việc để lại một ấn tượng không tốt trong lòng họ. Theo như Hùng Phượng thấy thì những vị lãnh đạo này là người rất là dứt khoát, nói một là một hai là hai. Sau khi vào thành phố không thể thích ứng kịp thì sẽ chịu nhiều thiệt thòi thậm chí không ít cán bộ còn bị hạ thấp uy tín.
Vừa rồi Nhiếp Chấn bang chưa tới làm Hùng Phượng hết sức lo lắng nhưng giờ thì thoải mái rồi.
- Chủ nhiệm Hùng, lần này vất vả rồi. Công việc của văn phòng đại diện làm rất tốt, chỉ trong một thời gian ngắn có thể liên hệ với các vị lãnh đạo như vậy. Lần này nếu như có chút thành quả thì công đầu phải kể đến Hùng chủ nhiệm đây. Nhiếp Chấn Bang bước tới tươi cười nói.
Hùng Phượng nghe những lời nói này của Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút ngại ngùng nói:
- Chủ tịch, ngài quá khách sáo rồi. Sau này công việc của văn phòng chúng tôi còn phải nhờ ngài chỉ đạo nhiều.
Những lời này của Hùng Phượng cũng chứa đầy hàm ý. Nhiếp Chấn Bang biết rõ điều này nhưng cần gì phải truy cứu liền mỉm cười nói:
- Đều là vì trách nhiệm công việc, có gì mà chỉ đạo hay không chứ. Tôi thấy chủ nhiệm Hùng làm việc rất là xuất sắc, chẳng phải đã hẹn được Bộ trưởng Doãn bảy giờ tới đây sao?
Câu nói này khiến Hùng Phượng có chút bối rối:
- Thưa chủ tịch, đúng là hẹn bảy giờ đấy ạ, nhưng ngài cũng biết các vị lãnh đạo của Ủy ban trung ương thì khó tránh khỏi việc làm cao một chút, chắc họ cũng sắp tới rồi.
Về điểm này, Nhiếp Chấn Bang rõ hơn ai hết. Tục ngữ nói rất hay: Kinh thành quan nhiều, tùy tiện bước không chừng giẫm phải một ông quan cấp sở. Những lời này có vẻ như châm chọc nhưng thực tế là vậy. Ở thủ đô không đơn thuần chỉ là cán bộ của thủ đô mà còn có các bộ ban ngành của trung ương rồi các cơ quan của trung ương như: Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc rồi chưa kể trong thành phố cán bộ Sở, Cục cũng rất nhiều. Hơn nữa những người này đều là những người thích báo cáo. Mấy ông qua to trên tỉnh chẳng mấy khi trực tiếp xuống địa phương khảo sát chỉ đạo công tác đều là tiền hô hậu ứng cả. Ở thành phố tính kiêu ngạo của cán bộ là điều rất dễ hiểu. Với lại những việc như thế này không chỉ xảy ra ở đây mà nơi khác cũng vậy.
Thời gian cứ dần dần trôi đi, đã bảy giờ đúng nhưng cũng chẳng thấy bong dáng một ai. Sau ba mươi phút chờ đợi mọi người đều có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa.
Bảy giờ mười, một chiếc xe Mercedes- Benz màu đen chậm rãi đi tới. Hùng Phượng nhẹ cả lòng bước lên phía trước nói:
- Chủ tịch, Bộ trưởng Doãn tới rồi.
Xe đỗ ngay trước cổng khách sạn, mở cửa xe, một người đàn ông trung niên khoảng năm mấy tuổi bước xuống, nhìn xung quanh mọi người một lượt nhưng ánh mắt dừng lại ở Hùng Phượng, không một chút che giấu, ông cười nói:
- Chủ nhiệm Hùng phải đợi lâu rồi. Vì trưa nay trên bộ có một cuộc hội nghị nên đã chậm trễ rồi. Hùng chủ nhiệm, các cán bộ của thành phố Vọng Hải đã đến đông đủ rồi sao? Chúng ta cùng vào thôi.
Những lời này đúng là hết sức kiêu ngạo. Trong mỗi lời nói chứa đầy sự coi rẻ. Nhưng thái độ của Nhiếp Chấn Bang lại tỏ ra vô cùng bình thản, không phải vì thế mà khiến hắn tức giận. Cái kiểu người này hắn gặp nhiều rồi. Tự cho mình là nhất rồi ra vẻ kiêu căng ngạo mạn. Chỉ cần có thể hoàn thành tốt công việc còn điểm này thôi không tính toán.
Hùng Phượng đứng bên cạnh có chút khó xử vội nói:
- Bộ trưởng Doãn, cho phép tôi được giới thiệu một chút, vị này là…
Chưa kíp dứt lời, ông ta đã vội khoát tay nói:
- Giới thiệu gì chứ, không cần đâu, chúng ta vào trước đã. Lần này tôi đến đây là nể mặt chủ nhiệm Hùng đây vì vậy không cần phải phiền hà giới thiệu người này người kia. Lần trước mấy người tỉnh Phúc Kiến và Lâm Thắng cũng vậy. Thành phố biết bao nhiêu tỉnh, bao nhiêu chức vụ, cứ giới thiệu như vậy chắc phải kể hết mọi người trong Tử Cấm Thành.
Nhiếp Chấn Bang lạnh lùng nói:
- Hùng chủ nhiệm cứ theo lời của Bộ trưởng Doãn đi, chúng ta nên đi vào chứ đúng ở đây mãi cũng không nên.
Mọi người cùng đi vào phòng riêng đã được đặt trước, Hùng Phượng lúc này mới nói:
- Bộ trưởng Doãn, xin giới thiệu một chút vị này là chủ tịch thành phố Vọng Hải đồng chí Nhiếp Chấn Bang.
Lúc này Bộ trưởng Doãn chẳng có lí do gì để cự tuyệt thôi thì cứ đối mặt vậy
Nghe những lời giới thiệu này lão Doãn mới ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Tiểu Nhiếp đây quả đúng là tuổi trẻ tài cao khiến người khác phải ngưỡng mộ. Chủ nhiệm Hùng mời tôi qua đây chắc không phải là hội nghị tọa đàm đấy chứ.
Liên tiếp là những lời nói miệt thị khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày hừ lạnh một tiếng, đúng là không biết xấu hổ. Người ta thường nói quá tam ba bận, làm lãnh đạo đương nhiên là có thể ngạo mạn nhưng một chút thì còn có thể chấp nhận được đằng này luôn tỏ vẻ này nọ đúng là không xem ai ra gì rồi.
Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Hùng cho mang thức ăn lên đi để Bộ trưởng Doãn đây được ăn uống đầy đủ trước đã, mọi chuyện khác để sau hãy nói. Nhưng hi vọng răng ngài Doãn hôm nay sẽ không say là được rồi.
Vừa dứt lời, Vụ trưởng Quách cũng đứng lên hưởng ứng một chút nhìn Nhiếp Chấn Bang và nói:
- Chủ tịch Tiểu Nhiếp, ý của cậu là sao? Cậu nghĩ chúng tôi chưa bao giờ được ăn cơm, được uống rượu sao?
Những cán bộ khác nếu gặp phải tình huống như vậy chắc sẽ cảm thấy lo sợ nhưng ngược lại Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn bình tĩnh nói:
- Vụ trưởng Quách nếu đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào để giải thích nữa nhưng tôi hi vọng sau này khi xưng hô thì cứ trực tiếp gọi tôi là Chủ tịch Nhiếp hoặc đồng chí Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn thấy không khí ngày càng căng thẳng Hùng Phượng cũng đứng cả tim, bà không nghĩ lại có tình huống như vậy xảy ra, sao Nhiếp Chấn Bang lại nổi đóa vào đúng lúc này cơ chứ.
Bỗng nhiên nghe một tiếng rầm, cánh cửa bị người bên ngoài đạp bật ra.