Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

chương 136: chương 77.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lãng Quên- Diễn Đàn

Việc cô ta làm năm đó giống như một cái tát đánh vào mặt nhà họ Khương của bà, nếu hôm nay bà không cho cô ta một trận giáo huấn trước mặt mọi người thì bà không còn là Chu Tiểu Anh nữa.

Lương Thụy sớm đã trở thành một chấp niệm trong lòng bà Chu, năm đó trước mặt bà, cô ta lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho bà tìm cách gây khó dễ, Lương Thụy bỏ nhà trốn đi khiến cho bà ghi hận hơn mười mấy năm nay không thể nào quên được.

Nguyện vọng lớn nhất đời này của bà Chu, chính là trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể gặp lại người đàn bà không biết xấu hổ này, trừng phạt cô ta một trận mới hả dạ rời đi!

Huống chi hôm nay cô ta còn dám đi chung với tên gian phu khốn kiếp kia nữa, quả thật vô cùng không biết xấu hổ rồi. Đây là hôn lễ của con gái bà, cô ta dám xuất hiện như vậy trước mắt mọi người không phải muốn tát vào mặt bà hay sao?

Bên này, Lương Thụy mới hỏi thăm được hai câu, Khương Vi tò mò vẫn chưa kịp hỏi lai lịch của đôi nam nữ trước mặt, bà Chu đã nhanh chân đi tới trước mặt ba người.

Bà Chu cầm lấy tay Khương Vi kéo về phía sau bảo vệ, ánh mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm Lương Thụy trước mặt:

“Lương Thụy!”

Bà Chu đột ngột xuất hiện, nụ cười trên mặt Lương Thụy lập tức thu lại, gặp lại bà Chu, vẻ mặt Lương Thụy không còn vẻ lo sợ cùng với cung kính đối với bà giống như lúc xưa nữa, khiến bà Chu càng tức giận hơn.

“Cô còn dám xuất hiện nữa hả?”

Đôi mắt mờ nhạt của bà Chu hiện rõ vẻ chán ghét, Lương Thụy đang cầm khuỷu tay của Hoắc Bạch chậm rãi buông ra, khi vừa nhìn thấy bà Chu, (%$lê_quý$&đôn$@ biết phản ứng này không có tốt lành gì, chỉ là hôm nay khi bà đã quyết định xuất hiện, đâu còn muốn giữ ý tốt gì với bọn họ nữa!?

Thù mới hận cũ cùng nhau trào dâng trong lòng, ánh mắt Lương Thụy vô cùng lạnh lẽo, Lương Thụy đã không còn là người phụ nữ yếu mềm không có sức phản kháng của năm đó nữa.

“Bà Chu, đã lâu không găp.”

Lương Thụy thản nhiên nói, bà Chu thấy Lương Thụy trước mặt bà buông cánh tay đang giữ chặt người đàn ông ra, cho là cô ta đang chột dạ. Bà Chu biết Lương Thụy sĩ diện, sợ nhất bị bà ở trước mặt mọi người hạ thấp cô ta, lúc này hừ lạnh một tiếng, trước lúc mọi người kịp phản ứng, đã nhanh chóng giơ tay lên.

“Bốp!”

“Nghiệp chướng! Một cái tát này do mày năm đó rời nhà bỏ rơi con tao không biết thẹn! Mày cút ngay cho tao! Ở chỗ này không chào đón loại đàn bà không biết xấu hổ như mày! Mang theo tên gian phu đê tiện kia cút khỏi nhà họ Lưu ngay cho tao!”

Gương mặt trắng nõn của Lương Thụy bị đánh lệch đi, mọi người sợ ngây người đều nhanh chóng nhìn về phía bên đây.

Nhìn bà lão bỗng nhiên đánh vợ mình, khuôn mặt của “tên gian phu đê tiện” Hoắc Bạch đang ấm ấp lập tức thay đổi!

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

Hoắc Diệp dừng lại thật lâu bên cạnh Tần Diệc Hạo và Khương Sam, ánh mắt phức tạp không chút che dấu nhìn chằm chằm vào Khương Sam, ánh mắt soi mói nhìn cô đánh giá từ đầu đến chân, Tần Diệc Hạo không vui cảnh cáo cậu ta vài lần.

Nhất là Khương Sam yên lặng đứng ở bên cạnh anh, vậy mà đối với ánh mắt đánh giá của Hoắc Diệp cười cười, Tần Diệc Hạo lại càng tức giận.

Anh đánh giá Hoắc Diệp, bộ dáng thiếu niên của Hoắc Diệp nhìn qua tuổi xấp xỉ với Khương Sam, đang ở độ tuổi đẹp nhất của tuổi trẻ, trên người thiếu niên tràn đầy hơi thở thanh xuân, nhiệt huyết. Tần Diệc Hạo lớn hơn Khương Sam tám tuổi, tuy cũng đang ở thời kỳ tuổi trẻ cường tráng, nhưng đôi khi nhìn gương mặt Khương Sam còn quá trẻ tuổi, anh cũng có chút lo lắng.

Tám tuổi cũng không nhỏ, không lẽ Khương Sam cảm thấy anh quá già sao? Lần đó ở trong xe, thần trí cô mơ hồ gọi anh hai tiếng “ba ba”, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng Tần Diệc Hạo, trong lòng kiềm nén một bụng khí.

Thậm chí Tần Diệc Hạo hơi nghiêng người qua một chút không dễ nhận ra, hơi cản ánh mắt nhìn của Hoắc Diệp, nhưng Hoắc Diệp cũng không thèm nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Tần Diệc Hạo, một chốc giật giật thân mình, đôi mắt vẫn luôn dừng lại trên người Khương Sam không đổi.

Sau đó Khương Sam lại còn cười cười với Hoắc Diệp.

Con mẹ nó! Mặt Tần Diệc Hạo biến đen luôn rồi.

Mãi đến khi bên Lương Thụy bỗng trở nên ồn ào, giọng nói tức giận của bà Chu đùng đùng truyền tới, cả người Hoắc Diệp lập tức chuyển qua hướng bên kia, nhưng Hoắc Diệp với Khương Sam giống như tâm tư linh thông, Hoắc Diệp vừa chuyển qua hướng bên đó, cô cũng hướng qua bên đó đi, Hoắc Diệp biến sắc đi qua đó, cô cũng nhíu nhíu lông mày, bước chân vừa nhấc, nhìn là bước muốn đi theo.

Tần Diệc Hạo lập tức bạo phát, anh ra vẻ không lưu tâm nắm lấy cánh tay cô, cười lạnh lẽo hỏi:

“Em đi đâu?”

Khương Sam ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mặt Tần Diệc Hạo không bình thường, môi giật giật, giây lát mới nói:

“Không có gì.”

Bước chân ngừng lại, cũng không đi qua bên kia nữa.

Tần Diệc Hạo đa nghi càng thêm nóng lòng, anh tình nguyện Khương Sam vô tư thẳng thắn nói với anh đi qua đó xem náo nhiệt, còn hơn lúc này muốn nói lại thôi ở bên cạnh anh.

Hết chương

Truyện Chữ Hay