Lãng Quên- Diễn Đàn
Lưu Thiên Trạch kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía cửa ra vào, quả nhiên nhìn thấy một đám người đang nối đuôi nhau đi vào, đi tuốt ở phía dưới cùng quả thật ba người nhà họ Hoắc.
Sở Phàm quàng tay qua cánh tay của Sở Minh Quang đi tuốt ở đằng trước, Sở Phàm mặc một chiếc váy đen dài lộ vai, trên cổ đeo vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc, tóc dài được vén lên, quần áo trang sức vô cùng trang nhã lại xinh đẹp không gì sánh được.
Đi chậm hơn ở phía bên phải là người nhà họ Bạch, Lưu Thiên Trạch chưa từng qua lại với người nhà họ Bạch, nhưng từ trong miệng Khương Mật biết được một số chuyện nhà họ Bạch, Khương Vi cũng từ lấy ảnh Bạch Kỳ cho ông xem, bởi vậy vừa nhìn Lưu Trạch liền nhận ra người con trai tuấn lãng toàn thân mặc quân phục quả đúng là Bạch Kỳ.
Nhưng dễ nhìn thấy nhất là Tần Diệc Hạo đi ở đằng sau, dáng người so với người khác cao hơn cái đầu, lưng thẳng hông hẹp, vừa bước vào cửa liền thấy một trận khí thế sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt bình thản, tỏ ra một cỗ khí phách khiến người khác không dám đến gần.
Tần Diệc Hạo cầm một chiếc áo lông cáo ở khuỷu tay, chiếc áo khoác lông cáo thuần màu tím thượng đẳng có lẫn chút màu đen, để lộ ra vẻ đẹp khiêm tốn mà quý giá.
Nhưng điểm mấu chốt ở chỗ, đây là chiếc áo choàng dành cho phụ nữ, ánh mắt Lưu Thiên Trạch theo bản năng liền nhìn đến Sở Phàm đi ở phía trước, thật khó có được Tần Diệc Hạo như thế, hẳn là hai người này chuẩn bị có chuyện tốt, thầm nghĩ trong lòng xem ra Khương Sam hoàn toàn không thể diễn trò được nữa rồi, ước chừng không lâu sau ông không còn phải bó tay bó chân để đối phó với con nhóc này nữa.
Nhóm người này đến, không khí ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh trong phút chốc liền an tĩnh, không người nào nghĩ đến Lưu Thiên Trạch lại có mặt mũi đến vậy, có thể mời được nhiều danh gia vọng tộc đến góp vui hôn lễ của mình, xem ra sản nghiệp nhà họ Lưu muốn nâng cao lên thêm một bước lớn nữa.
Lập tức không có biết bao nhiêu người càng kiên định ý muốn muốn hợp tác với nhà họ Lưu.
Trong những người này, người cao hứng nhất là Khương Vi, cô ta vừa tội nghiệp vừa vui mừng, thiếu chút nữa không giữ vững bản thân diễn trò, $LangQuen%$LQĐ$ bước chân đi nhanh đến phương hướng của Bạch Kỳ chào đón.
Từng người đầy tâm tư nối đuôi nhau đều bị các nhân vật quan trọng hấp dẫn, không một ai chú ý đến bà Chu vốn ngồi trên ghế đang than ngắn thở dài bỗng nhiên biến sắc, da mặt già nua bắt đầu đỏ lên, sau đó chuyển xanh, đôi mắt mờ nhạt nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đi vào sau cùng.
Lương Thụy!
“Anh Bạch Kỳ, anh đến rồi.”
Những người khác Khương Vi đều không quen, Sở Phàm cô không có tư cách tiếp xúc quá gần, bước chân trực tiếp đi đến chỗ Bạch Kỳ, một đôi mắt to đầy đáng thương trông mong nhìn Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ hướng về phía cô gật gật đầu “ừ” một tiếng, chuyển quà mừng trên tay đến, cũng không nói nhiều lời, Khương Vi hiểu rõ tính tình của anh, trường hợp này quả thật không thích hợp để quấn quýt si mê, thông minh nhận lấy quà mừng không lên tiếng, đôi chân giống như mọc rễ ở trên người Bạch Kỳ.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong tích tắc, người dẫn chương trình đã đứng một lúc lâu trên sân khấu, bây giờ không phải là lúc đi chào hỏi, Lưu Thiên Trạch chỉ có thể đè nén tất cả tâm tư xuống dưới, khuôn mặt tươi cười bước lên sân khấu.
Đôi lời phát biểu ngắn gọn cám ơn các vị khách mời đến tham dự, sau đó liền mời nhân vật chính thứ hai ngày hôm nay bước lên trên sân khấu, Lưu Thiên Trạch đứng ở bậc thang chờ nghênh đón Khương Mật, vừa lòng với hôn lễ ngày hôm nay, ánh mắt không ngừng nhìn về phía các nhà vừa mới đến đứng phân tán không có giao lưu với nhau xem xét.
Khương Mật vốn là người đẹp, gặp việc vui tinh thần lên cao gấp đôi, hôm nay Khương Mật ăn mặc giống như thiên tiên hạ phàm, áo cưới bà mặc nhìn qua đâu giống người phụ nữ đã có con gái học đại học, da trắng mặt ngọc, cách ăn mặc khiến bà giống như người phụ nữ chưa tới ba mươi tuổi.
Động tác Khương Mật xuống lầu vô cùng tao nhã, d!^Nd+n(Q%[email protected] tay đỡ thắt lưng bước từng bước cẩn thận, giống như sợ không có ai biết bà đã mang thai, khóe miệng mỉm cười, cao ngạo kiêu căng không khác nào nữ vương.
Phía dưới lập tức dẫn đến trận vỗ tay chúc mừng.
Khương Mật đang cao hứng không để ý ở phía dưới sân khấu, có ánh mắt mang theo chán ghét và thù hận nhìn chằm chằm vào bà từ lúc bà bắt đầu xuất hiện.
Được mọi người dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ và tán thưởng nhìn chằm chằm, trong lòng Khương Mật được thỏa mãn trước nay chưa từng có, từ nay về sau bà danh xứng với thực trở thành bà chủ nhà họ Lưu, bà đã chính thức bước chân vào vòng lẩn quẩn giới thượng lưu, đứa nhỏ trong bụng bà sau này sẽ trở thành người thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Lưu, bà không còn là Khương Mật của trước đây nữa, là một người dùng cố gắng như thế nào vẫn khiến người khác chướng mắt, là một người phụ nữ không chồng đáng thương sống bám vào anh trai.
“Lưu Thiên Trạch tiên sinh, ngài có nguyện ý……”
Trên sân khấu diễn một màn nồng tình mật ý, vừa mới bắt đầu lời tuyên thệ, dưới sân khấu trong khoảng khắc có chút rối loạn, đôi mắt Khương Mật long lanh chỉ nhìn về phía Lưu Thiên Trạch ở phía đối diện, nhìn người này trước mặt đám đông giả vờ dịu dàng yêu thương bà, bà là tiêu điểm chú ý tất cả của mọi người, tự nhiên không thể có sơ suất gì, Khương Mật rụt rè buông mắt xuống.
Biết được những người đến ngày hôm nay khiến Lưu Thiên Trạch không thể không vui sướng, ánh mắt không ngừng nhìn lướt về dưới sân khấu.
Tần Diệc Hạo đi tới bên cửa, một bóng dáng vô cùng quen thuộc chậm rãi đi đến, Tần Diệc Hạo đưa chiếc áo choàng lông cáo màu tím qua, người nọ liền cười yếu ớt vòng qua khuỷu tay của anh.
Trong lòng Lưu Thiên Trạch máy động, ánh mắt mọi người cũng vậy, đều quay qua nhìn về phía người nhà họ Sở, vẻ mặt Sở Minh Quang chấn kinh vô cùng khó coi trong vài giây, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, Sở Phàm vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như cũ, sắc mặt chưa từng thay đổi, chỉ riêng phần bình tĩnh này thật khiến cho người khâm phục.
“Lưu tiên sinh… Lưu tiên sinh?”
Người dẫn chương trình sốt ruột kéo ống tay áo của Lưu Thiên Trạch đang thất thần, lúc này Lưu Thiên Trạch mới hồi phục tinh thần, nụ cười trên mặt Khương Mật có chút cứng nhắc, đang trong lúc tuyên thệ chú rể lại thất thần, còn có cái gì so với cái này khiến người khác lúng túng hơn nữa?
Nhưng đâu phải chỉ có riêng một mình Lưu Thiên Trạch thất thần!
Ánh mắt Khương Mật nhìn theo phương hướng Lưu Thiên Trạch nhìn vừa rồi, nhìn xuyên qua đám người cũng chỉ thấy bóng dáng loáng thoáng của Tần Diệc Hạo lúc trước có gặp một lần, suy nghĩ trong lòng đám người phía dưới sớm đã rối loạn, cũng không có tâm tư nhìn về phía trên sân khấu, vốn là hai nhân vật chính ngày hôm nay ngược lại bị xem làm nền, Khương Mật nhìn qua bị một cảnh tượng ngoài dự đoán này đả kích, tức giận thiếu chút nữa ngả ngửa.
Người dẫn chương trình tiếp tục đọc lời tuyên thề với giọng vui vẻ, nhưng lúc này sự chú ý của mọi người không còn để ở trên sân khấu nữa, tất cả đều muốn nhìn xem kịch vui ở phía dưới này hơn.
“....Cô có nguyện ý một đời một kiếp không rời không bỏ, cho dù là sinh lão bệnh tử…..”
Rõ ràng là một lời tuyên thệ vô cùng động lòng người, nhưng hoàn toàn bị Khương Mật bỏ qua nói “tôi đồng ý”, lúc này giọng nói đã trở nên cứng nhắc, đã kết thúc, vẫn là Khương Vi dẫn đầu vỗ tay, mọi người phía dưới mới kịp phản ứng lời tuyên thệ đã nói xong, thưa thớt vỗ tay.
Đây là khoảng khắc đẹp đẽ chói mắt nhất trong cuộc đời của người phụ nữ! Bà đã tỉ mỉ tìm cách chuẩn bị hôn lễ lâu như vậy!
Người dẫn chương trình đã từng gặp qua các tình huống đột ngột phát sinh, còn nói không may rồi, mặc dù người phía dưới có đáp lại nhưng bộ dáng rõ ràng hoàn toàn không tập trung phía trên sân khấu, Lã[email protected]dlq[email protected]ên cuối cùng cũng chỉ nói qua loa để kết thúc, nếu không cứ tiếp tục như thế chỉ càng thêm lúng túng xấu hổ, không nhìn thấy sắc mặt cô dâu đã trở nên xanh mét rồi sao!?
Bóng dáng Khương Sam bị người vây chặn lại khiến Khương Mật không nhìn thấy được, nhưng bà Chu và Khương Vi đều thấy.
Bà Chu đầy bụng tâm tư đều đặt trên người của Lương Thụy, nhìn thấy Khương Sam trong lòng chỉ xẹt qua suy nghĩ con nhóc này cũng biết thức thời rồi, còn lại Khương Vi nhìn thấy Khương Sam đi theo bên cạnh một người đàn ông liền nhìn qua Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ trầm mặc đứng yên, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khương Sam giữ tay Tần Diệc Hạo cũng chưa từng nhìn qua phía bên này nữa, nghi thức trên sân khấu vừa mới kết thúc, Bạch Kỳ liền nhấc chân đi ngược hướng về phía của Sở Minh Quang, Khương Vi vội vàng đuổi theo.
“Em đi nói chuyện với những người khác đi.”
Bước chân Bạch Kỳ dừng lại, đôi mắt tối đen lạnh nhạt:
“Đừng đi theo tôi.”
Khương Vi đâu có đồng ý, đáng thương buồn bã nói:
“Chị họ không thích em, người khác cũng không muốn làm quen với em, anh Bạch Kỳ có thể để em đi bên cạnh anh được không…?”
Ánh mắt Bạch Kỳ tối đen nhìn lướt qua về phía cô ta:
“Không được!”
Nói xong, Bạch Kỳ đi nhanh về phía Sở Minh Quang.
Khương Vi bị anh trực tiếp cự tuyệt khuôn mặt đỏ lên, người thấy một màn này cảm thấy buồn cười, Bạch Kỳ có tiếng là không dễ thân cận, chỉ là không nghĩ tới đến dự hôn lễ cũng không chừa mặt mũi cho chủ nhà.
Khương Vi đang xấu hổ đỏ mặt, bên người bỗng truyền đến một giọng nữ dễ nghe:
“Cô là Khương Vi sao?”
Khương Vi vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ ăn mặc khéo léo, vẻ mặt ôn hòa đang nhìn mình, vẻ ngoài của bà vô cùng đẹp mắt, cả người toát lên vẻ tiên khí, quần áo đẹp đẽ quý phái, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ thanh nhàn không nói lên lời.
Người đàn ông đứng bên cạnh cũng chói mắt không kém, đuôi mắt người đàn ông đã có nếp nhăn vẫn không thể che giấu vẻ đẹp trai thành thục, phong lưu phóng khoáng, bị ánh mắt thâm thúy đó nhìn đến khiến người khác nhịn không được đỏ mặt.
Chính là người bước vào sau cùng, Hoắc Bạch và Lương Thụy.
Khương Vi không biết bọn họ, nhưng dựa vào cách ăn mặc cũng biết đây là những người không tầm thường, lập tức thay đổi vẻ mặt thỏa đáng, đè xuống sự lúng túng xấu hổ vừa rồi, lễ phép trả lời.
“Đúng, tôi là Khương Vi.”
Lương Thụy cười dịu dàng:
“Vậy à?”
Bà Chu bên kia vừa nhìn thấy Lương Thụy đi về phía Khương Vi đã bắt đầu đứng ngồi không yên, người đàn bà không biết xấu hổ này dám trực tiếp đến tìm Khương Vi, đứng lên đi nhanh tới đó.
Cô ta còn dám xuất hiện trước mặt bà, người đàn bà đê tiện này! Cô ta là nỗi sỉ nhục lớn nhất của nhà họ Khương bà!
Năm đó Lương Thụy biến mất, bà Chu hỏi thăm tin tức của cô ta rất lâu, lúc Lương Thụy bỏ đi, bà Chu không có ở nhà, nếu không bà đã cắt chân người đàn bà đê tiện không nghe lời này rồi. Vậy mà bây giờ cô ta còn dám tìm Vi Vi để trò chuyện.