Khóe miệng Tống An Bang khẽ giật một cái. Mẹ nó, từ trước đến giờ đều chỉ có ông ta ăn cướp phần của người khác, thế mà hôm nay ông ta lại bị một thắng nhóc đánh cướp? Ông †a nghiến răng, xoay người lấy một bình lá trà từ trong ngăn kéo ra, ném vào người Từ Thiên Phong: "Cầm lấy rồi cút ngay cho tôi!"
Chỉ cần có thể đuổi cái tên khốn kiếp này đi, tổn thất chút lá trà cũng không sao. Nếu còn không tiễn tên này đi, ông ta thật sự sẽ rút súng ra mất!
Từ Thiên Phong dùng tay hai đang đeo còng tay bắt chính xác hộp lá trà mà Tống An Bang ném tới, lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó hai tay giao nhau, dùng sức giật một cái.
"Keng..." Một tiếng vang giòn ta, còng tay trên tay Từ Thiên Phong bị hẳn kéo đứt!
Cảnh tượng này lập tức khiến trong lòng Tống An Bang kinh hãi không thôi, không phải ông ta chưa từng gặp người có. thể dựa vào sức mạnh bản thân để kéo đứt còng tay. Trong quân khu của ông ta cũng có người làm được, nhưng đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một tên ăn chơi trác táng bị tửu sắc đào rỗng thân thể có thể làm được! Rốt cuộc cái tên khốn kiếp này có lai lịch như thế nào?
Sở dĩ Từ Thiên Phong cố ý làm như vậy trước mặt Tống An Bang, chính là vì thể hiện năng lực của mình, để sau này ông ta không dây dưa với hắn, hắn không có tâm trạng chơi đùa với ông ta nữal
Từ Thiên Phong cầm lá trà vừa ăn cướp được, cười một tiếng với Tống An Bang: "Tư lệnh Tống, làm phiền ông sắp xếp. một trực thăng đưa tôi về nhà, nơi này quá xa nhà họ Từ, ngồi xe quá mệt mỏi. Tôi mới xuất viện nên cơ thể còn yếu, nếu mệt mỏi rồi nguy hiểm đến tính mạng thì chỗ ông cụ Tống, ha ha..."
Câu sau không cần nói cũng biết, rõ ràng là hẳn đang uy hiếp Tống An Bang. Thật ra hẳn cũng muốn mau chóng trở lại nhà họ Từ, miễn cho Từ Văn Chính lại đi tìm người phụ nữ Tống Dĩ Nặc kia để cầu xin!
"Người đâu, sắp xếp một chiếc trực thăng đưa cậu Từ về nhà!" Tống An Bang cắn răng quát ra phía ngoài cửa, đúng là không mấy khi ông ta phải dây dưa với mấy người như tên khốn kiếp này! Mẹ nó, trực thăng vũ trang của ông ta là dùng để đối phó kẻ địch! Không phải là phương tiện di chuyển của cái tên khốn kiếp này!
Từ Thiên Phong lại không biết Tống An Bang đang phẫn nộ trong lòng, nghĩ thầm, thoạt nhìn Tống An Bang cũng không tệ!
Từ Thiên Phong mang theo lá trà ăn cướp được, hài lòng đi ra bên ngoài phòng làm việc. Vừa đi đến cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại cười một tiếng với Tống An Bang: "Tư lệnh Tống, ông nên đổi chuông điện thoại di động của mình đi, nhạc chuông hiện tại quá phô trương, không tốt..."
Còn dùng làm nhạc chuông điện thoại, như thể sợ người khác không biết lòng trung thành của ông ta vậy!
"Ra ngoài!" Cuối cùng Tống An Bang cũng không kìm nén được cơn giận nữa, ông ta gầm lên rồi rút súng lục ở bên hông ra. Hai tiếng "Đoàng, đoàng” vang lên, chĩa về phía dưới chân Từ Thiên Phong! Mẹ nó, phô trương à? Cái tên khốn kiếp này nói ông ta phô trương? Con mẹ nó hắn không coi một trung tướng như ông ta ra gì, lại còn ăn cướp lá trà mà ông đây yêu thích, cuối cùng còn diễu võ giương oai trên địa bàn của ông đây. Con mẹ nhà hẳn, còn có ai phô trương hơn hẳn sao?"Ôi chao, tôi có ý tốt nhắc nhở ông, ông không nghe thì thôi vậy!"
Người đưa Từ Thiên Phong về nhà họ Từ không phải ai khác, mà chính là Bì Vĩnh Xuân đã áp giải hắn đến đây.
"Ông xem, nếu dùng trực thăng từ trước thì tốt biết mấy, các ông đã trì hoãn biết bao nhiêu chuyện của tôi rồi!" Từ Thiên Phong vô cùng vui vẻ ngồi lên trực thăng. Với tốc độ trực thăng thì cùng lắm là hai mươi phút nữa hắn sẽ về đến nhà họ. Từ, hẳn là còn kịp.
Lúc này Bì Vĩnh Xuân cũng không dám đối xử với Từ Thiên Phong như ban đầu nữa. Mặc dù ông ta không biết thằng nhóc. này đã dùng biện pháp gì để tư lệnh thả hẳn ra. Nhưng chỉ dựa vào chuyện hẳn có thể cuỗm một bình lá trà từ chỗ tư lệnh đi, đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề! Ông ta đi theo tư lệnh nhiều năm, không biết bao nhiêu người muốn một ít là trà từ chỗ tư. lệnh mà không được, thế mà thằng nhóc này còn cầm cả bình đi?
Trên đường đi, ông ta cũng cẩn thận quan sát Từ Thiên Phong. Sau khi trở lại doanh trại, binh lính dưới trướng đã miêu tả ánh mắt đáng sợ của Từ Thiên Phong cho ông ta, nhưng mà ông ta không thể nào nghĩ thông được, một tên ăn chơi như thế thật sự có thể hiện ra ánh mắt như vậy sao?.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Suốt chặng đường bọn họ đều không nói chuyện. Khi trực thăng hạ xuống bên ngoài biệt thự nhà họ Từ, người giúp việc nhà họ Từ nhốn nháo chạy ra ngoài xem. Ngay cả Phương Lan vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, vừa năm xuống nghỉ ngơi cũng dậy khỏi giường.
"Nể mặt ông không làm khó tôi, tôi cho ông một lời khuyên!" Trước khi Từ Thiên Phong xuống máy bay, hẳn bất ngờ nghiêng đầu sang chỗ Bì Vĩnh Xuân nói: "Tốt nhất là ông dừng việc luyện mấy thứ rác rưởi hiện tại đi, có lẽ còn có thể sống lâu thêm mấy năm..."
Thứ Bì Vĩnh Xuân đang tu luyện chính là một loại ngạnh khí công, hẳn là phương pháp tu luyện không đúng, hoặc là tu luyện phải công pháp tàn khuyết không đầy đủ. Thoạt nhìn cơ thể cường tráng, trên thực tế đã tàn tạ từ lâu. Nếu còn tiếp tục. luyện nữa thì không tới ba năm, chắc chắn khó giữ được tính mạng!
Thứ như ngạnh khí công này, luyện tốt thì đúng là công phu cả công lẫn thủ. Nhưng mà đại đa số người luyện ngạnh khí công đều không ngừng tiêu hao thân thể của mình để luyện tập. Kết quả cuối cùng phần lớn là không luyện thành công. phu, ngược lại còn luyện phế chính mình.
Giữa hắn và Bì Vĩnh Xuân vốn không thù không oán. Nói theo một ý nghĩa nào đó thì tất cả mọi người đều là quân nhân, nếu đã gặp nhau thì hắn cảm thấy mình nên nhắc nhở Bì Vĩnh Xuân một chút. Còn ông ta có nghe lọt hay không thì đó không phải là chuyện hắn cần quan tâm. Khi xuống trực thăng, không biết vô tình hay cố ý mà Từ Thiên Phong dùng khuỷu tay huých một cái vào ngực Bì Vĩnh Xuân.
"Ahhh...' Bì Vĩnh Xuân kêu thảm một tiếng rồi ngã ngồi trong buồng phi cơ. Mỗi một tấc da thịt trên người ông ta đều giống như bị dao cắt, xương cốt bị nghiền nát thành từng mảnh. Cảm giác đau đớn sâu tận xương tủy kia lập tức khiến mồ hôi lạnh trên trán ông ta tuôn ra như mưa.
Giờ phút này, trong lòng Bì Vĩnh Xuân khiếp sợ không thôi. Đau, quá đau! Rõ ràng thằng nhóc này không dùng lực, vì sao. mình lại đau như vậy? Còn nữa, câu mà hắn nói trước khi xuống trực thăng kia là có ý gì?
Người bên cạnh nhìn thấy Bì Vĩnh Xuân đang cực lực chịu đựng đau đớn thì cho rãng Từ Thiên Phong giở trò gì, bèn quơ lấy súng muốn tiến lên ngăn hắn lại, nhưng lại bị ông ta kéo lại, nhịn đau nói: "Về trước rồi nói saul"
Mấy người xung quanh hung tợn nhìn thoáng qua Từ Thiên Phong, rồi đỡ Bì Vĩnh Xuân đang đau sắp cuộn tròn người trở lại chỗ ngồi trên cabin, ra hiệu cho phi công cất cánh. Sau đó chiếc trực thăng lập tức bay về hướng căn cứ.
Trực thăng nhanh chóng bay khỏi biệt thự nhà họ Từ. Phương Lan lấy lại tinh thần từ trong vui mừng, lập tức nhào tới, cẩn thận kiểm tra cơ thể hắn, nước mắt ào ào rớt xuống: "Thiên Phong, con không sao chứ, có bị thương ở đâu không? Bọn họ thả con ra thật sao? Con phải cảm ơn Dĩ Nặc thật tốt đấy, sau này đừng có đi trêu chọc cô ấy nữa..."
Từ Thiên Phong cười một tiếng, bây giờ mẹ của hắn vẫn còn tưởng rẵng là Tống Dĩ Nặc cứu mình. Nếu thật sự trông cậy vào Tống Dĩ Nặc thì chỉ sợ mình đã không ra khỏi được nơi đó rồi!
"Cha con đâu?" Từ Thiên Phong hỏi, hẳn nhìn quanh bốn phía một hồi vẫn không thấy được bóng dáng cha già nhà mình đâu.
"Cha con đến công ty tìm Dĩ Nặc rồi, nếu không phải ông ấy cầu xin Dĩ Nặc, thì làm sao con có thể trở về..."
Phương Lan nghẹn ngào nói: "Về sau con phải nghe lời cha, mặc dù ông ấy không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất quan tâm con..."
"Con đến công ty một chuyến!" Từ Thiên Phong thật lòng không hy vọng cha già của mình đi tìm Tống Dĩ Nặc để cầu xin.
Hản mở cửa gara ra, bên trong có mấy chiếc xe thể thao đắt tiền, tùy tiện lái một chiếc cũng trị giá mấy chục triệu. Tên khốn nạn này thu thập nhiều xe thể thao như thế để làm gì! Quả nhiên là tên phá nhà phá của mà!
Từ Thiên Phong cũng không có tâm trạng đi chọn lựa xe, tùy ý nhảy lên một chiếc xe thể thao màu lam rồi lái ra khỏi nhà họ Từ như một cơn gió.
"Thiên Phong, con cẩn thận một chút!" Sau lưng truyền đến giọng nói quan tâm của Phương Lan.
Những chiếc xe thể thao này đúng là rất đắt tiền, nhưng tốc độ này tuyệt đối không phải nói suông, dù sao nhà họ Từ cách trụ sở của tập đoàn Thịnh Thế mấy chục cây số, nhưng hắn chỉ mất có mười phút đã tới nơi! Đương nhiên, chuyện này. cũng có công lao không ngừng vượt đèn đỏ của hẳn nữa!
Cũng may là trụ sở của tập đoàn Thịnh Thế ở vùng ngoại thành, nếu ở trong nội thành sẽ bị phong toả mất!
Trụ sở tập đoàn Thịnh Thế cao bốn mươi chín tầng, mặc dù tầng cao nhất là văn phòng làm việc của Từ Thiên Phong, nhưng hầu như từ trước đến nay hắn chưa từng đi lên! Bước chân của hản luôn luôn dừng lại ở tầng thứ bốn mươi tám, bởi vì văn phòng của Tống Dĩ Nặc ngay tại tầng này. Trước đó, mục đích duy nhất của vị công tử ăn chơi này khi đến tập đoàn Thịnh Thế là để tìm Tống Dĩ Nặc.
Một chiếc xe thể thao màu lam hiên ngang lao vào tập. đoàn Thịnh Thế, không ai dám đi lên ngăn cản, nhân viên bảo. vệ cũng hoàn toàn coi như không nhìn thấy. Trên thực tế, khi nhìn thấy chiếc xe thể thao kia, nhân viên bảo vệ đã chủ động lắc mình qua lan can. Ai dám ngăn cản xe của vị này cơ chứ, bị đánh một trận còn nhẹ, chỉ sợ sau khi bị đánh một trận còn không giữ nổi bát cơm này nữa. Phải biết rằng nhân viên bảo. vệ của tập đoàn Thịnh Thế cũng có thu nhập không hề nhỏ, nếu không thì làm sao có chuyện bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu để lao vào được.
Mấy nhân viên nữ có chút có chút tư sắc vừa nhìn thấy Từ Thiên Phong xuất hiện tại tập đoàn Thịnh Thế đã nhao nhao. chạy tứ tung, như nhìn thấy một con sói đói, sợ tránh không. kịp vậy! Đương nhiên, vẫn có mấy người phụ nữ tự xưng là tư sắc hơn uốn éo cơ thể nháy mắt với hắn, ý tứ ẩn giấu trong đó, tất nhiên là không cần nhiều lời.
Tuy Từ Thiên Phong nổi danh là một play boy chuyên ăn chơi đập phá. Nhưng mọi người đều biết hẳn ra tay hào phóng, có thể làm người phụ nữ của Từ Thiên Phong dù chỉ là một đêm thôi, sau đó cũng có thể cầm tới tay mấy trăm nghìn thậm chí mấy triệu nhân dân tệ, tốc độ kiếm tiền như vậy vẫn khiến cho không ít phụ nữ hám giàu chạy theo như vịt! Cũng không phải tất cả người phụ nữ coi trọng trinh tiết, so với tiền tài, trinh tiết cũng không quá quan trọng như vậy nữa. Lại nói, 'Từ Thiên Phong cũng có tướng mạo tuấn tú, dù sao ngủ với Từ đại thiếu cũng tốt hơn nhiều so với bị những lão quỷ hói đầu kia đặt ở dưới thân.
Hồi tưởng đến những việc không ra gì mà tên khốn này đã làm trước đó, Từ Thiên Phong rất bất đắc dĩ, tiếng xấu của hắn vang xa như thế, cũng trách không được những người này sợ hắn như vậy.
Từ Thiên Phong bước vào thang máy như một cơn gió và ấn thẳng lên tầng bốn mươi chín.
Có đôi khi làm kẻ ác cũng không phải là không có chỗ tốt, chí ít thì thang máy chưa từng ngừng lại giữa đường! Biết vị này đang ở trong thang máy, ai mà dám ấn loạn chứ, nếu khiến cho vị tổ tông này tức giận thì cứ xác định là không ai có quả ngon để ăn đâu!
Nhìn dáng vẻ vội vã của vị này, chắc lại đang đi tìm giám đốc Tống sao? Nhưng không phải nghe nói hắn bị đánh vào bệnh viện à? Làm sao nhanh như vậy đã xuất viện rồi?
Trong lúc rất nhiều nhân viên đang bối rối, Từ Thiên Phong. đã đi một mạch lên đến tầng bốn mươi chín!
Tin tức giật gân này lập tức lan truyền trong tập đoàn Thịnh Thết Thế mà vị tổ tông này lại không đi lên tầng bốn mươi tám, mà là đi lên tầng bốn mươi chín? Không ít người đã bắt đầu cẩn thận hồi tưởng, liệu buổi sáng hôm nay mặt trời có mọc từ hướng tây không nhỉ?