Từ Thiên Phong thờ ơ nhún nhún vai ngồi xuống chỗ ngồi, mỉm cười nhìn Tống An Bang, bĩu môi nói: "Tư lệnh Tống, ông cũng đừng quên rằng, vệ sĩ của con gái ông cũng suýt chút nữa đã đánh chết tôi! Nếu như tôi không nhớ lầm, cố ý gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, hẳn là cũng bị bắt kết án nhỉ?"
"Hừ, đánh chết thì đánh chết thôi! Coi như trừ hại cho dân." Tống An Bang nói với vẻ khinh thường: "Tôi còn tưởng rằng cậu nhất định sẽ chết, không ngờ mới qua một tuần mà cậu đã xuất viện, quả nhiên là người tốt mệnh ngản, tai họa sống ngàn năm!"
Sở dĩ lúc trước ông ta không truy cứu chuyện này là vì cho rằng thăng nhóc này chắc chắn không sống nổi, không ngờ chỉ mới một tuần ngắn ngủi hẳn đã nhảy nhót tưng bừng xuất viện? Chuyện này lập tức khiến lửa giận sắp sửa biến mất trong lòng Tống An Bang lại lần nữa bùng cháy lên, không đập chết tên khốn kiếp xém xâm hại con gái mình thì không đủ kìm hãm lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng ông ta.
Từ Thiên Phong tối sâm mặt, chết tiệt, đồng lòng muốn hẳn chết đúng không? vệ sĩ của con gái ông không đánh chết tôi, bây giờ lại đến một tư lệnh quân khu Đông Nam như ông chuẩn bị xử bản tôi? Thật sự cho rằng nhà họ Tống các người có thể một tay che trời sao?
"Tống An Bang, ông thật sự muốn xử bản tôi?" Từ Thiên Phong hơi híp mắt lại, lộ ra một nụ lạnh lùng cười lùng tà ác.
Tống An Bang đường đường là một tư lệnh quân khu, trong quân khu Đông Nam làm gì có ai dám gọi thẳng tên ông †a, vậy mà cái tên khốn kiếp trước mắt này lại dám miệt thị mình như thế? Lửa giận của Tống An Bang càng tăng lên: "Có xử bản cậu hay không không do tôi quyết định, cứ để tòa án quân sự phán quyết đi!"
Nói dễ nghe thật đấy, để toà án quân sự phán quyết. Mẹ nó, toà án quân sự còn không phải do đám các người định đoạt sao? Xem ra Tống An Bang đã quyết tâm muốn lấy mạng của mình! Từ Thiên Phong đang chuẩn bị cho Tống An Bang một bài học nho nhỏ, lại đột nhiên nhớ tới một việc, hẳn lập tức mỉm cười, chỉ vào điện thoại trên bàn làm việc, bình tĩnh nhìn ông ta hỏi: "Ông không ngại để tôi gọi điện thoại chứ?"
"Làm sao, muốn cầu cứu cha cậu à? Tôi không ngại nói thật cho cậu biết, nhà họ Từ của cậu còn chưa có năng lực này!" Tống An Bang đã điều tra rõ ràng mọi chuyện trong nhà họ Từ. Chỉ là một nhà kinh doanh mà thôi, trong mắt những người có cấp bậc như bọn họ, thương nhân có tiền đến đâu đi chăng nữa cũng không được ngồi lên bàn. Đứng trước quyền lực tuyệt đối, tiền tài làm được cái gì?
Từ Thiên Phong cũng không thèm để ý đến nụ cười khinh miệt kia của ông ta, hắn cầm điện thoại lên rồi bấm một dãy số di động.
Tống An Bang không ngăn cản hành động của hắn, mà chỉ hiếu kỳ lại gần, nhìn xem thử thăng nhóc này muốn giở trò gì.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, trong điện thoại truyền tới một giọng nói đầy uy nghiêm: "Ai vậy?"
Tống An Bang nghe thấy giọng nói này thì lập tức ngây dại, ông ta vô cùng quen thuộc với giọng nói này, rõ ràng đây là giọng của Tống Nghi Niên cha ông ta mà!
Giờ phút này, Tống An Bang khiếp sợ không thôi, tại sao cái tên khốn kiếp này lại có thể có dãy số của ông cụ nhà mình. Vả lại ông cụ còn tự mình nghe, chắc chắn đây là số điện thoại di động của ông cụ. Bởi vì điện thoại thông thường đều do thư ký riêng của ông cụ hoặc cảnh vệ nghe máy.Người biết số điện thoại di động của ông cụ nhà mình, ngoại trừ những ông lớn ra thì cũng chỉ có mấy con cháu trong nhà họ Tống, chẳng lẽ là Dĩ Nặc nói cho hản biết? Không có khả năng!
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông Tống còn nhớ đến lời hứa hẹn ngày mười ba tháng ba không?" Từ Thiên Phong thản nhiên nói.
Làm một thành viên của "Người chấp pháp", người chịu ân huệ nhiều không kể xiết. Rất không khéo, Tống Nghi Niên đã từng nhận ân huệ của hẳn, hẳn đã từng cứu Tống Nghi Niên một mạng, để cảm ơn, Tống Nghỉ Niên đã cho hắn một hứa hẹn.
"Tôi nhớ, xin hỏi ngài có gì cần trợ giúp, lão già này sẽ dốc hết sức lực để sắp xếp ổn thỏa!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Tống Nghỉ Niên.
Đúng là Tống Nghi Niên rất kích động, ba năm trước đây, khi ông đang thị sát Tây Bắc quân đội, đã bị một nhóm vũ trang không rõ thân phận tấn công. Nhân viên cảnh vệ bên người phải đối mặt với kẻ địch gấp mấy lần, tổn thất gần như không còn ai. Ngay khi ông cho rằng tính mạng của mình sẽ phải chôn vùi ở hoang mạc Tây Bắc thì đột nhiên có một vị cao thủ xông ra, không chỉ thong dong cứu ông mà còn chém giết toàn bộ kẻ địch.
Là một trong những ông lớn của quân đội Hoa Hạ, Tống. Nghỉ Niên đã gặp không ít cao thủ. Nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cao thủ cấp bậc này, ông tin tưởng rằng cho dù là người của "Long Tổ', ở trước mặt người này trước cũng sẽ không chịu nổi một kích. Thủ đoạn đẫm máu, cách tấn công lạnh lùng kia, đến nay vẫn còn đọng lại trong đầu của ông.
Lúc ấy ông đã hỏi thăm thân phận của ân nhân cứu mạng, nhưng đối phương lại chỉ nói cho ông ba chữ... Người Hoa Hạ! Mặc dù đối phương không hề yêu cầu ông báo đáp bất kỳ điều gì, nhưng để cảm tạ ơn ân nhân cứu mạng của mình, ông vẫn đưa ra một lời hứa hẹn: Dưới tình huống không ảnh hưởng tới an nguy quốc gia, ông có thể giúp hắn làm một chuyện.
Lời hứa hẹn này đúng là rất nặng, nhưng Tống Nghỉ Niên lại cảm thấy đáng giá! Ông cũng là người đi ra từ trong núi thây biển máu, đã sớm coi nhẹ sinh tử. Nhưng ông lại không thể chết, bởi vì ông là trụ cột của nhà họ Tống, ông mà chết đi, nhà họ Tống sẽ gặp phải đả kích nặng nề, thậm chí xoá tên khỏi thủ đô! Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, người này đã cứu vớt toàn bộ nhà họ Tống!
Sau khi trở lại thủ đô, Tống Nghi Niên đã vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình cũng không có tra được tin tức của người kia, điều này càng khiến cho ông hiếu kì không thôi! Nhưng mà ba năm qua đi, người kia vẫn chưa từng liên lạc với ông, ông còn tưởng lời hứa hẹn này cuối cùng rồi sẽ biến thành một câu nói suông, không ngờ rằng hôm nay lại nhận được điện thoại của người này, làm sao ông có thể không kích động được!
Từ Thiên Phong ngẩng đầu, khiêu khích nhìn thoáng qua Tống An Bang, nói với đầu dây bên kia điện thoại: "Thật ra cũng không có việc gì to tát cả. Chỉ là bây giờ trước mặt tôi đang có một người tên là Tống An Bang, hình như là chỉ huy quân khu Đông Nam nào đó đang kêu gào muốn xử bản tôi..."
Tút tút... Điện thoại bị dập máy.
Tống An Bang cười, trong một chốc lát vừa rồi, ông ta đã thật sự nghĩ rằng thăng nhóc này có giao tình gì với ông cụ, thăng nhóc này lưu loát nói một hồi, hoá ra chỉ là đang giả vờ giả vịt!
"Nhìn kìa, gót sắt hùng dũng bước, đi khắp cả non sông vạn dặm..."
Tiếng điện thoại di động trong túi Tống An Bang vang lên. Ông ta cầm điện thoại của mình lên xem, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không lành. Tên người gọi hiển thị trên màn hình là ông cụ nhà mình, ông ta ấn nút nghe, đứng nghiêm hô một tiếng: "Cha..."
"Cha không quan tâm rốt cuộc người đang đứng trước mặt con đã phạm phải chuyện gì, lập tức thả hẳn ra! Ngay lập tức!" Trong điện thoại truyền đến tiếng gâm gừ phãn nộ của Tống Nghi Niên. Sao ông có thể không phẫn nộ cơ chứ? Đứa con trai này muốn xử bản ân nhân cứu mạng của mình? Nói đùa cái gì đấy, dựa vào bản lĩnh của người kia, đâu cần gọi điện thoại cầu cứu mình. Đối phương có thể gọi cuộc điện thoại này, rõ ràng đã nể mặt ông, nếu không chỉ sợ thăng con trai của mình đã sớm biến thành một cỗ thi thể rồi.
Nghe ông cụ tiếng gầm gừ, Tống An Bang nghệt mặt năm chặt điện thoại trong tay, dừng lại hai giây, lúc này mới không cam lòng nói với điện thoại di động: "Thế nhưng mà... cha à, cái tên khốn kiếp này suýt chút nữa đã c**ng hi3p Dĩ Nặc đấy...
"Cha nói lại lần nữa, lập tức thả người trước mặt con rat Nếu hắn thiếu một sợi tóc nào, cha sẽ hỏi tội con! Còn nữa, mau xin lỗi hẳn đi!" Giọng điệu của Tống Nghi Niên cứng rẳn không thể nghỉ ngờ, nói xong bèn cúp điện thoại.
Tống An Bang đờ đẫn nhìn điện thoại trong tay, đến khi lấy. lại tinh thần, chỉ có thể chán nản thả tay xuống, trong đầu toàn là tiếng rống giận dữ của cha mình. Cho tới lúc này, ông ta vẫn còn tưởng rằng mình đang năm mơ, làm sao mà cái tên khốn kiếp này lại quen ông cụ được? Vì sao ông cụ Tống lại không thèm hỏi tình huống đã bắt mình thả người?
Còn bắt ông ta xin lõi cái tên khốn kiếp này? Mẹ nó, con gái của ông ta suýt chút nữa đã bị cái tên khốn kiếp này c**ng hi3p, thế mà ông ta còn phải xin lỗi hẳn sao?
Chẳng lẽ ông cụ già rồi nên hồ đồ?
Đương nhiên, ông ta cũng chỉ dám thầm nghĩ ở trong bụng một chút như vậy thôi, cho ông ta thêm một cái lá gan ông ta cũng không dám nói ra. Trong nhà họ Tống, lời của ông cụ mang tính quyền uy tuyệt đối!
Từ Thiên Phong đổi sang một tư thế thoải mái, dựa vào ghế rồi mỉm cười nhìn Tống An Bang. Định coi hắn là bùn mà nhào nặn sao, huống chỉ tượng đất còn có ba phần thổ tính đấy!
"Tư lệnh Tống, tranh thủ thời gian nói xin lỗi tôi đi, ông không thấy lỗ tai tôi đã dựng lên từ lâu rồi sao?" Cái này gọi là đánh người phải đánh vào mặt, không phải Tống An Bang ông coi thường tôi sao, bây giờ thì ngoan ngoãn nói lời xin lỗi tôi đi!
Tống An Bang chán nản, bảo ông ta xin lỗi cái tên khốn kiếp này á? Không có khả năng!
"Người đâu!" Tống An Bang vẫn quyết định thả cái tên khốn kiếp này trước đã, sau đó mới kiểm tra chỉ tiết lai lịch của tên khốn này một chút. Xem ra tình báo trước đó của ông ta đã sai, hiển nhiên thắng nhóc này không hề đơn giản như trong tình báo.
Ngoài cửa cảnh vệ đẩy cửa vào, cúi chào Tống An Bang.
"Đưa cái tên khốn kiếp này về nhà họ Từ!" Cho dù trong lòng Tống An Bang vô cùng không cam lòng, nhưng không thể chống lại mệnh lệnh của ông cụ được.
Hai cảnh vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị đưa Từ Thiên Phong đi ra ngoài. Nhưng hẳn bỗng không nhúc nhích, ông ta còn chưa xin lỗi hắn đâu, sao hắn có thể đi được chứ?
Tay của hắn lại đặt lên trên điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chăm Tống An Bang. Đương nhiên ông ta hiểu cái tên khốn kiếp này đang uy hiếp mình, nếu ông ta không xin lỗi, chắc chẳn hắn sẽ lại gọi cho ông cụ! Đến lúc đó, mình không còn bị mảng đơn giản như vậy nữa!
Tống An Bang phất tay cho hai cảnh vệ lui ra trước, kiểu gì cũng không thể xin lỗi cái tên khốn kiếp này ngay trước mặt cảnh vệ được, nếu không mình biết bỏ cái mặt tư lệnh quân khu này vào đâu?
“Từ Thiên Phong, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!" Mặt mũi Tống An Bang tràn đầy vẻ giận dữ quát lên.
Từ Thiên Phong mỉm cười: "Tư lệnh Tống, tôi chỉ đang giúp ông chấp hành mệnh lệnh của ông cụ Tống thôi mà, chắc ông sẽ không hi vọng người khác không tuân theo mệnh lệnh của ông cụ Tống phải không?"
Tống An Bang vô cùng tức giận, đã mấy lần ông ta để tay lên súng bên hông, ông ta thật sự muốn móc súng ra đập chết cái tên khốn kiếp này! Nhưng lại kiêng dè uy thế của ông cụ. Cuối cùng Tống An Bang vẫn khuất phục, ông ta cố gảng trấn an cảm xúc của mình, kìm nén suy nghĩ xử bắn Từ Thiên Phong, sau đó cứng nhắc nói: "Cậu cả Từ, tôi... xin... lỗi!"
Tống An Bang gần như là nghiến răng nói ra ba chữ này. Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng tiễn con hàng này đi, nếu còn để cho hẳn tiếp tục nhảy nhót ở đây thì sớm muộn gì ông ta cũng bị hẳn chọc cho tức giận đến mức rút súng!
"Lời xin lỗi này của ông không có một chút thành ý nào. cả..." Từ Thiên Phong bĩu môi, mắt thấy Tống An Bang lại sắp vào trạng thái bùng nổ, quyết định nhận lời xin lỗi này, nói: "Như vậy đi, tôi cũng không muốn làm khó ông nữa. Lá trà này. của ông không tệ, đưa cho tôi một chút đi, coi như bồi thường. cho tôi.
Ngày thường cha hắn thích trà ngon nhất, cứ coi như ăn. cướp lá trà của Tống An Bang về hiếu kính cha mình đi, có lẽ bây giờ ông cũng đang lo lắng cho mình.
Nếu đã chiếm lấy thân xác của Từ Thiên Phong, vậy thì phải thay hẳn báo hiếu.