Hôm nay Lâm Sơ Ảnh bị hoảng sợ, nên Từ Văn Chính bảo. 'Từ Thiên Phong đưa hai mẹ con về nghỉ ngơi trước. Trên đường về nhà, cô đã gọi điện thoại cho Dương Thụy, bảo anh ấy tối nay đến nhà họ Từ một chuyến.
Về đến nhà họ Từ, tất nhiên Phương Lan vui mừng khôn xiết, vội bế Miêu Miêu vào lòng, miệng nói không ngừng nghỉ “cục cưng à”.
“Mẹ, mẹ sắp xếp cho hai mẹ con họ ở lại trước đi, con đến công ty bảo vệ một chuyến”
Từ Thiên Phong chào tạm biệt với ba người, rồi lái xe đến công ty bảo vệ ngay.
Nhìn bóng lưng rời đi của Từ Thiên Phong, Phương Lan cười nói với Lâm Sơ Ảnh: “Đứa bé này cũng chẳng biết trò chuyện với hai mẹ con, đúng thật là!”
Nghe có vẻ bà đang trách cứ, nhưng trong giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo. Con trai cải tà quy chính, trở thành một người đàn ông thực thụ.
“Cứ để em ấy bận rộn đi ạ. Hiếm khi em ấy làm chút việc đứng đắn. Vả lại, cháu và Miêu Miêu phải ở lại đây một quãng thời gian, sau này sẽ có thời gian trò chuyện.” Cô biết chắc rằng Từ Thiên Phong là đi hỏi thăm đội viên bị thương. Nghĩ đến hắn vì cứu Miêu Miêu mà dấn thân vào nguy hiểm, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp.Từ Thiên Phong đến công ty, nhìn thấy mấy người Lý Bảo. Sơn đang huấn luyện thì gọi anh ta đến hỏi: “Mấy người bị thương sao rồi?”
“Không có vấn đề gì, chỉ bị đạn xẹt qua rách tí da thôi, chứ không ảnh hưởng đến việc huấn luyện thường ngày." Lý Bảo Sơn hưng phấn đáp.
Cuộc chiến hôm nay đã giúp bọn họ cảm nhận thực thụ về sự tiến bộ của mình. Trước đây muốn tiêu diệt đám lưu manh này, ít nhất cũng phải một tiếng, đó còn là xây dựng trên nền tảng khống chế băng hỏa lực. Nhưng hôm nay, chỉ vẻn vẹn nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã dùng mấy món đồ chơi trong tay để giải quyết đối phương. Đến cả bản thân bọn họ cũng không ngờ rằng mình lại tiến bộ nhanh chóng, cho nên sau khi quay về mọi người đều dốc hết sức huấn luyện.
Thấy mọi người đều tinh thần phấn chấn, Từ Thiên Phong gật đầu nói: “Trong quãng thời gian này các anh hãy tranh thủ huấn luyện, mười ngày sau sẽ có một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì thế?” Trong mắt Lý Bảo Sơn lóe lên ý chí chiến đấu mang theo sự điên cuồng khát máu. Trận chiến này đã k1ch thích lòng sát hại ẩn giấu từ lâu trong người anh ta.
“Đến lúc đó các anh sẽ biết thôi.” Từ Thiên Phong mỉm cười, lại căn dặn Lý Bảo Sơn: “Anh hãy cử hai người luân phiên theo dõi Lý Nam Thành, rồi báo cáo hành tung của anh ta mọi lúc cho tôi, ghi chép lại toàn bộ người mà anh ta từng tiếp xúc. Bảo mọi người hãy cẩn thận, bên cạnh anh ta cũng có không ít người tài giỏi.”
Nhà họ Lý và nhà họ Trần có địa vị tương đương, dưới trướng có khá nhiều tinh binh mãnh tướng. Hắn không hy vọng người mà mình cử đi theo dõi Lý Nam Thành sẽ xảy ra chuyện.
“Được, chắc chắn tôi sẽ giám sát chặt chẽ anh ta.” Lý Bảo Sơn gật đầu nói.
Căn dặn Lý Bảo Sơn xong, Từ Thiên Phong đi vào văn phòng, bấm số điện thoại của Trần Trình: “Lão tứ, trong tay cậu có tư liệu về Lý Nam Thành không?”
Nhà họ Trần cũng là người trong băng đảng, chiếm giữ khu vực phía Bắc thành phố Thiên Hải. Hai nhà Lý Trần đã chia thế lực ngầm ở Thiên Hải thành hai phe, rồi tự bảo vệ địa bàn của mình. Hai nhà vẫn luôn ở trong trạng thái đối đầu, ai cũng không chịu thua ai, nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Người của hai nhà cũng thường xuyên mâu thuẫn, xảy ra không ít chuyện tranh giành địa bàn. Dưới sự đàn áp của quốc gia, trái lại hai năm gần đây đã an phận hơn nhiều. Nhưng lại nhiều lần so tài trong bóng tối, chỉ là hiếm khi xảy ra ác chiến bằng hỏa lực với quy mô lớn nữa.
Từ Thiên Phong cảm thấy, hẳn là trong tay Trần Trình có tư liệu về Lý Nam Thành.
“Lý Nam Thành?” Đầu dây bên kia Trần Trình hơi nghi ngờ: “Đại ca, anh cần tư liệu về Lý Nam Thành làm gì? Có phải tên rác rưởi đó đã đắc tội anh rồi không? Có cần em tìm vài tên đi giết anh ta không? Dù gì em cũng chướng mắt với anh ta từ lâu rồi:
Nghe giọng điệu của cậu ta, hình như cực kỳ hứng thú về chuyện đi giết Lý Nam Thành.
“Thăng nhãi nhà cậu hãy yên phận chút đi! Nếu thật sự gây chuyện, chắc chẳn ông đây sẽ không bỏ qua cho cậu. Nếu trong tay cậu có tư liệu về Lý Nam Thành thì hãy gửi một bản cho tôi. Còn mấy chuyện khác thì tôi không quan tâm.” Từ "Thiên Phong không vui nói.
Nếu hắn muốn giết Lý Nam Thành thật, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Mấu chốt là phải làm rõ lý do Lý Nam Thành sai người bắt cóc Miêu Miêu, liệu có còn thế lực nào tham gia đằng sau anh ta hay không? Không nhắc đến thì thôi, cứ nhắc đến là hẳn lại muốn xóa tên nhà họ Lý ra khỏi Thiên Hải.
Khó khăn lắm hai nhà mới trở nên an phận, nếu như vì chuyện này mà trở nên ầm ï, đến lúc đó người ở bên trên hành động thật, hắn tin răng cả hai nhà đều chịu thiệt. Mà Trần Trình làm tên đầu sỏ, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Trừng phạt ở mấy băng đảng này không chỉ đơn giản là đánh một trận, mà hở một tí là đánh gãy tay gãy chân. Hắn không hy vọng vì chuyện của mình mà Trần Trình xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Được, vậy em sẽ gửi tư liệu về Lý Nam Thành qua điện thoại của anh” Ở đầu dây bên kia, Trần Trình cười ngốc một Đúng rồi, đại ca, gần đây anh đang làm gì thế? Cũng chẳng tìm tụi em tụ tập gì cả. Sao em cứ cảm thấy kể từ lúc anh xuất viện thì như biến thành một người khác?”