Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít nhân viên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ cậu chủ này lại để cho một cô bé ngồi lên cổ. Bọn họ chưa từng nghe nói vị này có con gái mà? Nhân viên biết một số chuyện bắt đầu kiêu ngạo tiết lộ tình hình với người lấy làm lạ, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này. Trước đây mọi người đã chứng kiến cảnh tượng này rồi. Theo lời kể của người biết đã khiến mấy người chưa biết xôn xao, hóa ra vị này cũng có một mặt dịu dàng đến thế.
Cảnh tượng dịu dàng này đã khiến rất nhiều người lãng quên mặt khiến người ta chán ghét của người đàn ông trước mặt.
Từ Văn Chính nhìn thấy ba người bình an vô sự quay về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bế Miêu Miêu ở trên cổ Từ Thiên Phong xuống: “Tiểu Miêu Miêu, có nhớ ông chú không?”
“Có ạ, ngày nào cháu cũng nhớ ông chú đó. Nhưng cháu nhớ cậu nhiều hơn.” Trẻ con mãi là trẻ con, nghĩ cái gì sẽ nói cái đó. Đây cũng là điểm đáng yêu nhất của bọn trẻ.
“Con bé không có lương tâm này. Hại ông chú ngày nào cũng nhớ đến cháu. Ông chú giận rồi đó.” Từ Văn Chính giả vờ tức giận, xoa đầu Miêu Miêu, đầy cưng chiều nói.
Bé con vội vàng hôn lên mặt Từ Văn Chính, tay nhỏ còn sờ má ông, ngây thơ nói: “Vậy cháu hôn ông chú một cái nhé, ông chú đừng giận nữa được không ạ?”
Lời nói của bé con bỗng chọc ba người cười nghiêng ngả.Nhắc đến cũng lạ, theo cách gọi thông thường, Miêu Miêu phải gọi Từ Thiên Phong là “chú họ”, nhưng hản lại bảo cô bé gọi mình là “cậu”. Bé con chẳng hề nghĩ ngợi đã đồng ý. Từ Văn Chính muốn xem mèo vẽ hổ để Miêu Miêu gọi ông là “ông ngoại”, nhưng cô bé mãi không chịu đổi, đến giờ vẫn gọi ông là “ông chú”, khiến ông vô cùng ghen tị.
Chọc bé con một lát, Từ Văn Chính bảo Miêu Miêu vào. phòng ngủ của mình chơi trước, để mình bàn việc nghiêm chỉnh với bọn họ.
“Biết ai là chủ mưu chưa?” Từ Văn Chính hỏi. “Lý Nam Thành.”
“Lý Nam Thành?” Từ Văn Chính khế cau mày. Ông hiểu quá rõ lai lịch của Lý Nam Thành, nên nghi ngờ nhìn Lâm Sơ Ảnh hỏi: “Có phải Dương Thụy có xích mích với nhà họ Lý không?”
Ngoại trừ điều này, ông không nghĩ ra lý do nào khác. Nhà họ Lý có bối cảnh xã hội đen, còn Dương Thụy lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Có thể nói hai bên như nước với lửa. Nhà họ Lý bắt cóc Miêu Miêu, khả năng cao là để trả thù Dương Thụy. Chỉ là không biết Dương Thụy đã xích mích như thế nào. với nhà họ Lý?
Lâm Sơ Ảnh lắc đầu đáp: “Trước giờ anh ấy chưa từng nói những chuyện này với cháu, nên cháu cũng không biết chuyện này là sao cả.”
Vừa nghĩ tới chồng mình có lẽ đã xích mích với nhà họ Lý, Lâm Sơ Ảnh lại bắt đầu lo lắng. Người nhà họ Lý nổi tiếng là lòng dạ độc ác. Lần này bắt cóc Miêu Miêu thất bại, không biết sau này sẽ sử dụng ám chiêu gì. Mặc dù chồng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhưng cũng chưa chắc đã an toàn.
Từ Thiên Phong nhìn ra nỗi lo lắng của Lâm Sơ Ảnh, nên nghĩ ngợi một lát rồi lên tiếng: “Chị hãy nói với anh rể một tiếng, bảo anh ấy chú ý an toàn, đồng thời phái người điều tra Lý Nam Thành. Em cũng sẽ cử người âm thầm điều tra chuyện này. Khoảng thời gian này chị và Tiểu Miêu Miêu cứ ở lại nhà em trước đã, đợi mọi chuyện lắng xuống hãng tính tiếp.”
Từ Thiên Phong không để tâm đ ến nhà họ Lý, nhưng hẳn không thể không nghĩ đến người bên cạnh. Hẳn không hy vọng loại chuyện này xảy ra lần nữa.
“Cũng được, vậy thì làm phiền mọi người rồi” Vì sự an toàn của con gái, Lâm Sơ Ảnh đã chấp nhận lời đề nghị của Từ Thiên Phong.
“Đứa bé này, phiền hà gì chứ” Từ Văn Chính nói: “Dượng và dì cháu luôn đối xử với cháu như con ruột. Hai mẹ con có thể đến ở nhà chúng ta, chúng ta vui còn chẳng kịp, lấy đâu ra phiền hà cơ chứ? Dì cháu ở nhà một mình cũng chẳng có việc gì làm, vừa hay để Miêu Miêu bầu bạn với bà ấy.”
“Đúng đó, mẹ em nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, có lẽ sẽ vui đến nỗi không khép miệng lại được.” Từ Thiên Phong cũng cười nói.
Cả nhà họ Từ đều cực kỳ thương yêu cô bé này. Trước đây ngày nào Từ Thiên Phong cũng không làm việc đứng đẳn. Hai người già thường hay than thở, chỉ khi nào nhìn thấy cô nhóc Miêu Miêu này mới tạm thời quên đi nỗi lo âu trong lòng. Cô nhóc này cũng rất hiểu chuyện, luôn chọc hai người già cười híp cả mắt.
“Con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một đối tượng đi. Cha và mẹ vẫn đang đợi bế cháu đó.” Nghĩ đến đứa con trai này, Từ Văn Chính lại bất đắc dĩ. Trước đây, ngày nào đứa bé này cũng ăn chơi trác táng với mấy cô gái lố lăng, chọc bọn họ nhiều lần tức giận. Bây giờ hắn đã cải tà quy chính, nhưng hình như trở nên không gần nữ sắc. Khoảng thời gian dài như vậy cũng không nghe nói hẳn hẹn hò với cô gái nào, suốt ngày ở chung với đám đàn ông.
Chẳng lẽ là vì chuyện của Tống Dĩ Nặc đã khiến hắn mất lòng tin về phụ nữ, nên bắt đầu thích đàn ông? Vừa nghĩ đến khả năng này, Từ Văn Chính không khỏi rùng mình. Nếu thật sự là vậy, e rằng cả đời này vợ chồng ông sẽ không được bế cháu mất...
Từ Thiên Phong không ngừng cười cay đẳng, tại sao lại đột ngột đá chuyện này lên người mình vậy? Nói thật, kể từ lúc sống lại, hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này.
“Đúng đó, Thiên Phong, em cũng nên lập gia đình rồi” Lâm Sơ Ảnh ngồi bên cạnh cũng cười nói: “Vừa hay vài ngày nữa Tân Thiển Ngữ sẽ đến công ty chúng ta quay quảng cáo. Có cần chị sắp xếp cho hai người gặp nhau không? Chị nói cho em biết, Tân Thiển Ngữ này là người đẹp trong người đẹp đó, không hề kém cạnh Tống Dĩ Nặc đâu.”
“Ngừng!" Từ Thiên Phong vội ngăn chủ đề này tiếp tục lan ra: “Mọi sự tùy duyên. Mọi người đừng nhúng tay linh tinh nữa.”
Hản không muốn thảo luận quá nhiều về chuyện này. Nhưng nếu duyên đến thật thì hắn cũng sẽ không từ chối.