Trầm Cẩn Huyên nhanh chóng lau đi nước mắt, tai nghe Mục Diễm nói chuyện với Lưu hoàng hậu, trong lúc đó Di chiêu viện còn thường thường chen vào một câu, dù sao chỉ là một chút dặn dò, sắp tới Hoàng Đế bệ hạ xuất hành, bầu không khí cũng không quá khẩn trương ngưng trợ.
Có chút bất tri bất giác, Diệp phân nghi dìu dàng cùng Uyển dung hoa đứng ở hai bên Trầm Cẩn Huyên, ba người cũng nhỏ giọng nói chuyện, phần lớn thời gian, Trầm Cẩn Huyên đáp lại các nàng chỉ những tiếng ừ ừ a a, nói cũng không nhiều, hai người chỉ cho là nàng luyến tiếc Hoàng Đế bệ hạ nên chỉ thương cảm thôi.
"Sao rồi? Nếu luyến tiếc Hoàng Đế bệ hạ, còn không nhanh cơ hội này nói chuyện đi!" Diệp phân nghi dùng khủy tay chạm vào Trầm Cẩn Huyên, ý bảo nàng đừng đứng cuối thấp đầu làm đầu gỗ, lại không nhìn đến Hoàng Đế bệ hạ, vậy coi như là dù có nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới thấy Hoàng Đế bệ hạ.
Trầm Cẩn Huyên điều chỉnh chút tâm tình, dùng sức nháy mắt hai cái, xát định không chảy nước mắt nữa, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mục Diễm, hắn đang nói với Lưu hoàng hậu cái gì đó, chỗ sâu ở đáy mắt có vài phần sắc bén, hắn nói, đôi mắt vừa chuyển đến trên người nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trầm Cẩn Huyên đột nhiên có cảm giác được khẳng định hắn đang nói với Lưu hoàng hậu chuyện có liên quan đến nàng.
Lại nhìn khoé môi Lưu hoàng hậu càng cứng ngắc, liền biết nhất định là chuyện liên quan đến nàng.
Nàng đoán không sai, Hoàng Đế bệ hạ đang cực kì uyển chuyển mời Lưu hoàng hậu chiếu cố thật tốt Trầm Cẩn Huyên cùng hài tử của hắn.
Chuyện này xem có chút không công bằng, nhưng mà hoàng hậu gánh sẽ nổi thôi. Nàng là chính thê của Hoàng Đế bệ hạ, là người đứng đầu của hậu cung, là quốc mẫu của nước Kỳ, nàng sớm đã biết nam nhân của nàng, trượng phụ của nàng sẽ có ba vợ bốn nàng hậu vả lại sẽ càng nhiều nữ nhân hơn nữa.
Đã từng, Mục Diễm cực lực phản đối cưới nữ nhi của Lưu thừa tướng, thanh mai của hắn, hắn luôn xem Lưu hoàng hậu là muội muội, khi đó, Lưu hoàng hậu chỉ cần nói một câu, liền sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.
Lưu hoàng hậu yêu hắn, cho nên muốn có được hắn, nhưng chưa từng nghĩ đến gả cho hắn gả cho một người không thương nàng, mà cũng không có được hắn.
Vậy đúng là tự làm bậy không thể sống.
Trầm Cẩn Huyên nghĩ như thế, nàng có thể tôn kính Lưu hoàng hậu, bởi vì nàng ta là Hoàng Hậu nương nương của nước Kỳ, nhưng nàng sẽ không đồng tình với Lưu hoàng hậu, bởi vì đây là kết quả mà Lưu hoàng hậu phải thừa nhận, mà đại khái nàng ta cũng không cần người bên ngoài đồng tình.
Huống chí ở trong hậu cung này, ai cũng muốn có chút đồng tình nghĩ muốn cùng những người khác tranh dành vị trí bên cạnh người nam nhân kia, lại có mấy người là không cần sự đồng tình?
Những ý nghĩ trong đầu này, Trầm Cẩn Huyên chỉ chợt lóe trong đầu, nàng nhấc chân đi về phía trước vài bước, trong lúc đo ống tay áo của nàng nhẹ nhàng lướt qua Di chiêu viện, bước chân của nàng hầu như không có tiếng động, trong mắt của nàng thủy chung chỉ có hắn.
"Bệ hạ... Nô tì tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an." Nàng giống như là đã rất lâu rồi không quy củ hành lễ vấn an hắn.
Mục Diễm cũng không nói chuyện, hắn đưa tay ra.
Khi hành lễ ánh mắt cần nhìn xuống dưới để bày tỏ tôn kính, vì vậy, Trầm Cẩn Huyên thẳng mắt nhìn giày của Hoàng Đế bệ hạ, sau đó, đập vào mi mắt, là bàn tay không biết nàng đã nắm bao nhiêu lần.
Khoảng cách gần như thế, nàng có thể thấy rõ toàn bộ đường vân trên tay hắn, ngón tay hắn thon dài, đầu ngón tay êm dịu chưa từng có móng tay quá dài, da ở lòng bàn tay hồng hào trắng nõn, chỉ có mấy chỗ có vết chai nhưng vẫn nhìn tốt.
Trầm Cẩn Huyên sửng sốt trong chớp mắt, hầu như là không có do dự, tay của nàng đặt vào tay hắn.
Mục Diễm như ý nguyện, cầm lấy bàn tay ấm áp của nàng, nâng nàng dậy.
"Hoàng hậu nói rất đúng, nàng đang mang thai, không cần đa lễ."
Hắn đây là muốn cho nàng kim bài miễn lễ sao? Chúng phi tần cắn răng, trong đầu thì suy nghĩ.
Hai người nắm tay nhau, khoảng cách ở giữa tự nhiên mà gần theo một chút, cũng đủ để Trầm Cẩn Huyên ngửi được hương thơm trên người Mục Diễm trong không khí.
Nàng thực sự rất đau lòng, sau khi thấy hắn, chỉ cảm thấy toàn bộ chua xót cùng tự trách trong lòng giống như nhịn không được đều xông lên, thầm nghĩ muốn được hắn ôm, tại ngực của hắn tùy ý khóc phát tiết.
Nàng đã ỷ lại hắn đến trình độ như vậy rồi.
"Bệ hạ đã thu thập chỉnh tề hết chưa?"
"Yên tâm đi, sẽ không quên thứ gì đâu." Mục Diễm biết nàng không phải hỏi vật tư giúp dân tị nạn, mà là quầy áo đồ dùng bản thân, nhưng mà chuyện này thuộc trách nhiệm của Tổng quản Viêm An.
Về phần Viêm An, hắn tất nhiên là yên tâm rồi.
Cái nam nhân này thoạt nhìn ôn nhu như ngọc, cười lên giống như công tư văn nhã nhà bình thường, kì thực trong nội tâm là cuồng ngạo lãnh khốc vô tình, lúc trước, hắn chăm lo việc nước yêu dân như con biết lời nghe can gián, trong hậu cung, hắn đối đãi với từng phi tần đều nho nhã lệ độ nhu hòa, trước lúc Trầm Cẩn Huyên xuất hiện, chưa từng đối với người nào đặc biệt.
Cho nên Trầm Cẩn Huyên mới có thể không nhịn được, không nhịn được nghĩ muốn gần hắn nhiều hơn.
“Vậy thì tốt, bệ hạ, ngài nhất định phải chiếu cố bản thân kỹ lưỡng, hơn nữa..." Nàng nói, một tay khác xoa lên bụng mình, lúc này mới nói tiếp, thanh âm mềm mại giọng nói hơi thấp, nàng nói: "Chúng ta đều sẽ rất rất rất nhớ bệ hạ."
Mục Diễm mỉm cười: "Yên tâm, trẫm tuyệt sẽ không để cho hai người đợi lâu."
Nói xong, hắn buông tay nàng ra, nhìn về phía chúng phi tần: "Tốt, giờ Tỵ (Từ h-h sáng) đã tới, đi trở về đi, hoàng hậu, lời của trẫm, người chớ quên."
Hắn dặn dò nhiều lần, có thể thấy được hắn rất chú trọng đứa bé trong bụng nàng.
Lưu hoàng hậu ôn nhu trả lời: "Nô tì tự nhiên sẽ ghi nhớ, mong rằng bệ hạ an tâm xuất phát."
"Tốt, hoàng hậu cũng phải chú ý sức khỏe bản thân." Mục Diễm nói xong, xoay người cất bước lớn đi ra cửa cung.
Mặt sau ngoài cửa cung chính là nơi đưa tiễn của các quần thần, phi thần quần thân hai phe không thể gặp mặt, cố lấy cửa cung để tách ra, chỉ là Hoàng Đế bệ hạ không có quá nhiều lời muốn nói với đám thần tử này, cho nên hắn chỉ ngắn gọn cường điệu nói với Lưu thừa tướng vài câu, đội ngũ giúp dân thiên tai liền xuất phát.
Tình hình tai nạn nghiêm trọng, nhân dân ở cửa sông bị vỡ lầm than, mặc dù hoàng đế xuất hành, cũng không quá long trọng phô trương, toàn bộ đều giản lược.
Vì vậy cửa cung khép lại, như vậy liền để cho Hoàng Đế bệ hạ biến mất trước mắt của phi tần và mọi người, chỉ lưu lại ở trong đầu các nàng một bóng lưng cực kì mơ hồ.
Trầm Cẩn Huyên chìm vào suy nghĩ, áp chế tất cả những lời muốn nói với Mục Diễm về chuyển xảy ra với Trầm tiểu vương gia ở trong lòng, xoay người trở về Trà Huyên các, nhưng mà, Lưu hoàng hậu vẫn chưa về, trước hết nàng phải chào từ giả Lưu hoàng hậu đã, để nàng ta cho phép nàng rời đi trước, không thì, tùy tiện ai cũng có thể đưa chứng cứ nàng phạm tội rồi.
Lưu hoàng hậu nghe được lời nói cung kính lời ít ý nhiều của nàng, vẫn như trước duy trì vẻ mặt cùng giọng nói vân đạm phong khinh: "Nhìn một chút, cũng là ngươi hiểu quy củ, nhưng mà như đã nói qua, mỗi người chúng ta đều là tỉ muội trong nhà, làm sao lại khách sáo câu nệ, ngươi nói có đúng hay không?"
Lời tuy nói như thế, nhưng nàng ta lại bất động, ai có thể đi trước? Nhưng mà chỉ là lời nói dễ nghe khách sáo mà thôi, thật là đảm đương không nổi.
Trầm Cẩn Huyên đáp ứng một tiếng, lại khiêm tốn khom người một chút: "Nhận được sự khoan dung rộng lượng của Hoàng Hậu nương nương, chăm sóc nô tì, nhưng nô tì không dám vượt qua quy củ của hoàng gia."
Lúc này, Di chiêu viện nhìn Trầm Cẩn Huyên cũng thở ra một hơi.
Hừ, nói cho cùng, nhưng mà nàng ta cũng chỉ làm thiếp trong nhà, chỉ là có tần vị cao hơn làm thiếp, a, liền tính nàng ta một thời được bệ hạ sủng ái, nhưng tại hậu cung không phải là xem sắc mặt của Hoàng Hậu nương nương sao?
Như vậy, Di chiêu viện liền cảm thấy mấy ngày vừa rồi mặt trời chiếu sáng càng ngày càng nóng, gần như khó có thể chịu được rồi.
Nàng ta thật hy vọng Hoàng Hậu nương nương dừng lại ở chỗ này một lúc, không cho nữ nhân kia vừa lòng đẹp ý. Không phải nàng muốn sớm trở về Trà Huyên các nghỉ ngơi sao? Tốt nhất là phí một chút thời gian, để cho nàng đến trễ bao nhiêu thì về trễ bấy nhiêu, tốt nhất để Lưu hoàng hậu và Huyên quý tần đứng dưới ánh mặt trời phơi nắng.
Trong đầu Lưu hoàng hậu cũng không có ngốc, tự nhiên sẽ không ở chỗ này phí thời gian với Trầm Cẩn Huyên: "Rất tốt, các người đều nhìn thấy không, học Huyên quý tần nhiều một chút, tốt tốt, bệ hạ đều nói qua ngươi có thai không nên hành lễ nghĩa, ngươi lại rất hiểu quy củ, trở về đi, ngươi cần nên chăm sóc chủ tử nhà ngươi thật tốt, một chút sai lầm cũng không thể, nhớ chưa?"
Câu nói sau kia, đúng là nói với Tràng Hoa.
"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tì nhớ kĩ."
Cung nữ này Lưu hoàng hậu nhận ra được, cũng không phải bởi vì cung nữ này là cung nữ mới vào của Trầm Cẩn Huyên, mà là bởi vì cung nữ này phục vụ ở Sùng Đức điện, là cung nữ bên người hoàng đế.
Lưu hoàng hậu từng cho rằng cung nữ này là cơ sở ngầm mà Mục Diễm đặt vào bên người Trầm Cẩn Huyên, hôm nay mới biết, hoá ra cơ sở ngầm cái gì, cũng chỉ là suy đoán an ủi bản thân nàng ta mà thôi.
Nào có người lại xếp cơ sở ngầm của mình quang minh chính đại như vậy?
Kỳ thực, Tràng Hoa đúng là tai mắt Mục Diễm xếp ở bên người Trầm Cẩn Huyên, chẳng qua là vô hại mà thôi.
Được lời nói của Lưu hoàng hậu, Trầm Cẩn Huyên nâng chân bước đi, dưới chân đều muốn sinh ra gió.
"Chờ chút, chờ chút!" Diệp phân nghi lôi kéo Uyển dung hoa chạy chậm hai bước mới tới sau lưng Trầm Cẩn Huyên, nàng ấy kéo cánh tay nàng, hỏi Trầm Cẩn Huyên: "Muội làm gì đi nhanh như vậy, chạy về hay là muốn đi, có thể chúng ta chạy mới đuổi kịp được?"
Diệp phân nghi vừa nói, ngữ điệu nhẹ nhàng, một bên dùng một tay cầm quạt hơi nghiêng. Nàng ấy cũng không có tâm tư luyến tiếc Hoàng Đế bệ hạ, tiễn Mục Diễm đi, trái lại nàng cảm thấy tâm tình vui sướng.
"Diệp tỷ tỷ, Uyển tỷ tỷ, hai người cùng ta trở về thì biết." Khí trời đã bắt đầu nóng lên, cho nên quầy áo đều mặt rất mỏng, sáng sớm Trầm Cẩn Huyên đã làm nứt vết thương, hiện tại nàng luôn hoạt động, vết thương sau bả vai khó tránh khỏi ra máu.
Lời của nàng nói rất vội. Giữa chân mày là sự u sầu rõ ràng, nhận thấy là có việc, ngược lại Uyển dung hoa và Diệp phân nghi cũng không nói nữa, hai người đều gật đầu, cung nữ phía sau cũng hướng đi đến Trà Huyên các.
Di chiêu viện bất tri bất giác đi bên người Lưu hoàng hậu, tuy rằng nàng ta không thích Lưu hoàng hậu, nhưng mà theo tình hình hiện tại, đối đầu với Trầm Cẩn Huyên, nàng ta cũng nên có bằng hữu, coi như lúc trước nàng ta ghét nhất là Lưu hoàng hậu, vậy bây giờ cũng có thể lôi kéo thành một bên.
"Hoàng Hậu nương nương, Huyên quý tần kia quả là quá kiêu ngạo, bệ hạ vừa mới đi ra khỏi cung, người cũng còn chưa về cung, tiếp theo chỉ một cái chớp mắt nàng liền chờ không kịp hướng người chào về, đúng là thịnh sủng mà kiêu? Nô tì xem, nàng ta đâu có để người vào trong mắt, ngay cả bệ hạ, nàng ta cũng giống như coi rẻ!"
Di chiêu viện nói giống như là hại đậu bị nổ, nàng ta là ngưới có tính tình nóng nảy, nói cho cùng, nàng ta chính là người mới bị làm hư kia.