Trầm Cẩn Huyên nằm ở đầu giường, khóc khàn cả giọng. Vai truyền tới từng hồi đau đớn nhưng so với nổi đau ở ngực hoàn toàn không đáng nhắc tới. Hoặc là nói nàng đã chìm đắm trong cái tin tức gây cho nàng bi thương và sự thống khổ, không có cách nào kiềm chế.
Đây là báo ứng!
Nhưng vì sao, tại sao lại muốn nghiêm phạt trả thù trên người nhà của nàng!?
Trầm Cẩn Huyên nghĩ muốn lớn tiếng kêu, hỏi một chút ông trời rốt cuộc là sao, nhưng cổ họng của nàng chỉ có thể phát những những âm thanh nghẹn ngào than khóc.
Ông trời, ta biết ông cười ta không biết điều, đơn giản bị tình yêu lừa gạt, ta biết ông cho là ta si tình, để cho ta trùng sinh một lần, ta cũng vừa mới hiểu kì thức trùng sinh ông cho ta chính là sự nghiêm phạt tàn nhẫn nhất!
Nàng cũng không dám nghĩ đến đệ đệ vừa mới mười sáu tuổi chưa trưởng thành sẽ...Sẽ như thế.
"Ô - -" Trầm Cẩn Huyên cúi đầu, trán chạm được trên giường, sức lực cả người giống như bị hút hết, mềm nhũn nằm úp sấp, rất nhanh tay chân đều cuộn lại trên giường.
Minh Yến nhìn thấy, đau lòng tột cùng, nàng không biết nên an ủi quận chúa nhà nàng như thế nào, nàng đã thực sự thử muốn nói điều gì, nhưng mỗi lần đều nghẹn trong cổ họng.
Là mơ?
Trong mơ Trầm Cẩn Huyên về lại một đêm thay đổi kiếp trước kiếp này... Đó là một lần đêm khuya, hoàng đế Phó Dập đăng ngôi vua say bất tỉnh nhân sự lại không kinh động người ngoài lặng lẽ lẻn vào khuê phòng của nàng trong Đoan vương phủ, Trầm Cẩn Huyên vừa kinh sợ vừa thấy mình rỡ như điên.
Y uống say, người nghĩ đến là nàng, nàng có thể không cao hứng được sao? Khi đó, ngay cả trái tim của nàng cũng đã giao phó cho y.
Một đêm đó Phó Dập ôm Trầm Cẩn Huyên nói rất nhiều, nhiều đến nổi nàng không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ được y khóc, nước mắt chảy vào cổ áo của nàng, nóng đến da thịt của nàng. Nàng còn nhớ y thổ lộ hùng tâm tráng chí nhất thống giang sơn, nhớ được y thổ lộ sự khổ sở không thể không nhẫn nhục và kiên trì của nhiều năm qua, nhớ được y run giọng cầu nàng, cầu nàng trợ giúp y một tay...
Kia là nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm, là nam nhân mà nàng nhớ thương, là nam nhân mà nàng nghĩ muốn sống cả đời, y vốn nên là người cao cao tại thượng khí vũ phi phàm, vốn nên là người nói cười thảo luận chuyện thiên hạ đột biến, nhưng y lại khác, ở trước mặt nàng, nước mắt của y cùng mùi rượu của y chảy vào trong môi y và nàng, Trầm Cẩn Huyên cảm thây đau lòng vạn phần, nàng gật đầu đáp ứng.
Từ nay về sau, nàng vạn kiếp bất phục (Muôn đời muôn kiếp không trở lại được), vì y mà bị người phỉ nhổ, chết không có chỗ chôn, y thì củng cố giang sơn nước Ti, không ngừng chinh chiến dành lấy thiên hạ, có thể tử có nhà để về.
Đúng rồi, hết thảy hết thảy đều từ đêm đó.
Đêm đó qua đi không lâu, Trầm Cẩn Huyên gả vào nước Kỳ, ra sức mê hoặc Mục Diễm, triều đình nước Kỳ dần dần bị nội giang của nước Ti khống chế, loạn trong giặc ngoài không sao đếm được, sau chiến tranh nước Kỳ đầu hàng.
Trầm Cẩn Huyên hận Phó Dập, không phải hận nhất y lừa dối tình cảm thật lòng của nàng, mà là hận y tàn sát cả nhà nàng lừa nàng ba năm, nàng còn ngu ngốc vì kẻ thù mà bá mạng phí sức.
Kiếp trước người nhà vì nàng ngu muội mà chết, Trầm Cẩn Huyên vốn nghĩ trùng sinh lại một đời có thể tránh bị Phó Dập sát hại, lại không nghĩ tới bởi vì kế hoạch của nàng không chu đáo cẩn thận mà có thể làm Trầm tiểu vương gia bị mù bị mất tiếng nói.
Mù lại mất tiếng nói...
Trầm Cẩn Huyên mở mắt ra, ý thức được tư thế nằm úp sấp của mình, tầm mắt bắn thẳng tới Minh Yến đang đứng trên đầu giường, hỏi nàng: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Minh Yến vừa nhìn thấy quận chúa nhà mình tỉnh, không tiếp tục khóc nữa mà hỏi nàng vấn đề này, trong lòng yên tâm, ngoài miệng vẫn vội vàng đáp: "Quận chúa ngủ không lâu, chỉ mới có hai khắc thôi (mười lăm phút= một khắc)."Ánh mắt của nàng cũng sưng đỏ, có thể thấy Minh Yến khóc rất lâu, tiếng nói chuyện nghẹn ngào, giọng mũi rất nặng.
Minh Yến còn tưởng sau khi quận chúa nhà nàng chủ động nói chuyện chí ít sẽ không lún sâu vào bi thuong u buồn lần hai, lại không nghĩ khi nàng trả lời xong, hai mắt của Trầm Cẩn Huyên liền bắt đầu thất thần.
Cũng không biết quận chúa có nghe được câu trả lời của nàng hay không.
Minh Yến nhìn đôi mắt càng ngày trở nên vô thần của Trầm Cẩn Huyên, cảm thấy có thể để quận chúa làm chút chuyện, để phân tán lực chú ý, tỷ như dùng một chút đồ ăn sáng.
"Quận chúa, ăn chút gì đi?"
Trầm Cẩn Huyên cau mày, kỳ thực nàng nghe rõ Minh Yến nói gì, liền lắc đầu, động động cái cổ xoay vào bên trong giường.
Nàng cố ý dẫn Tiểu Thúy đến vì mục đích để cho nàng ta hành động, để cho nàng ta hết đường chối cãi, nếu như Tiểu Thúy sau khi bị bắt vẫn không khai ra người đứng sau, như thế, Trầm Cẩn Huyên có trăm loại biện pháp để cho nàng ta mở miệng.
Chỉ cần Tiểu Thúy khai ra do ai phái tới, đến lúc đó Trầm Cẩn Huyên sẽ lấy tình cảm, lý lẽ cùng khả năng đeo bám người, ít nhất tám phần nắm chắc có thể làm cho phu thê Đoan Vương và Trầm tiểu vương gia ở lại nước Kỳ, như vậy, ở sự bảo hộ của Mục Diễm, bọn họ nhất định sẽ an toàn.
Vốn Trầm Cẩn Huyên tính như vậy, nhưng mà, chuyện lại phát triển trở thành cục diện như ngày hôm nay.
Là nàng cân nhắc không chu toàn, là nàng không đủ cẩn thận, thậm chí điều nàng làm là dư thừa.
Đã hoài nghi Tiểu Thúy, như vậy thì dựa vào lời nói của Mục Diễm, trực tiếp bắt sau đó nghiêm hình tra tấn một phen, không sợ nàng ta không nói, không sợ nàng ta không khai, dù cho nàng ta thật sự không nói, vậy thì như thế nào?
Dù sao vẫn còn có cơ hội, hà tất gì phải quá phận để ý?
Là nàng sai, là nàng nóng lòng muốn thành công.
Trầm Cẩn Huyên khẽ cắn môi, nước mắt lại một lần nữa lăn xuống.
Trong phòng đi vào một người, là Tràng Hoa, nàng gật đầu một cái quỳ bên cạnh Minh Yến, sau đó thì thấy một gương mặt khóc thành mèo hoa, hai mắt lúc này đã đỏ hồng, đáy mắt đầy tơ máu, khóe mắt tuy không nhìn thấy màu hồng hào nhưng lại có màu hồng ảm đạm, nói chung thoạt nhìn rất...làm cho Tràng Hoa lo lắng: "Đừng quỳ nữa, mau đi nghỉ ngơi một chút đi, nương nương sẽ không trách tội ngươi đâu."
Minh Yến nghẹn ngào bĩu môi, hai giọt nước mắt lăn xuống rơi xuống y phục nàng, thấm đi vào.
Mắt thấy khuyên nàng vẫn bất động, Tràng Hoa dời đi mục tiêu, đầu tiên liền nhìn thấy vết thương trên vai Trầm Cần Huyên có một tia máu: "Nương nương, giờ Tỵ đã đến."
Giờ Tỵ Hoàng Đế bệ hạ và đội ngũ đúng giờ sẽ xuất phát đi tới giúp dân thiên tai.
Quả niên Tràng Hoa vừa dứt lời, Trầm Cẩn Huyên liền động động ngón tay, nàng quay đầu, nhấc lên một đôi mắt đỏ bừng không khác gì Minh Yến là mấy, khàn giọng phân phó: "...Trước đổi thuốc cho ta, cầm dược giảm đau đưa cho ta ăn."
Tràng Hoa đáp ứng, mang tới một viên thuốc có thể không ăn thì không nên ăn, liền dùng nước đút cho Trầm Cẩn Huyên, còn vì nàng thay một bộ trung y sạch sẽ. Sau đó Tràng Hoa nhìn về phía cửa kêu một tiếng, hai người cung nữ bưng dụng cụ rửa mặt lục tục đi vào.
Lúc này, Trầm Cẩn Huyên đã để Minh Yên từ dưới đất đứng dậy, để cho nàng về phòng ngủ một giấc thật tốt, việc khác, liền cho đến khi tiễn Hoàng Đế bệ hạ xong mới quyết định.
Minh Yến không từ chối, được Tràng Hoa đỡ lên, trùng hợp gặp thoáng qua hai người cung nữ.
Đi một chút, thân hình Minh Yến có chút lay động, chắc hẳn là quỳ nữa canh giờ nên đầu gối có chút đau, Trầm Cẩn Huyên liếc mắt nhìn Tràng Hoa.
Tràng Hoa hiểu ý, nhưng mà trước hết phải hầu hả chu toàn cho Trầm Cẩn Huyên, sau đó mới có thể đưa Minh Yến về phòng.
Bên này, Lưu hoàng hậu dẫn đầu, người mang thai liên tiếp mấy ngày không lộ diện Huyên quý tần cũng không thấy bóng dáng đầu, đúng là một người có giá, có phải còn muốn Hoàng Đế bệ hạ chờ nàng hay không?
Mắt thấy mặc trời càng ngày lên cao, trong lòng mấy phi tần đều có chút bốc hỏa, giống như các nàng không tới cung tiễn bệ hạ, mà là chủ yếu là đang đợi Trầm Cẩn Huyên đi trễ.
Khi Trầm Cẩn Huyên được Tràng Hoa đỡ từng bước đi về phía mọi người, đầu tiên nàng hướng Lưu hoàng hậu hành lễ vấn an, sau đó làm lễ với Di chiêu viện, ngược lại Lưu hoàng hậu không có bao nhiêu lời muốn nói với nàng, chỉ để cho nàng đứng dậy, Di chiêu viện lại châm chọc khiêu khích nàng một phen.
"Mấy ngày không gặp, ta xem muội mội càng ngày xinh đẹp, cũng khó trách, không cần phải đến Vĩnh Yên cung thỉnh an mà được ngủ thêm một lát nữa, ta cũng là nữ tử, được nhất là ngủ để dưỡng nhan sắc. Muội muội ngươi nói xem, đây có phải nguyên nhân hay không?"
Trầm Cẩn Huyên căn bản không có tâm tư để nghênh chiến, chỉ rũ mắt ừ một tiếng, nàng vẫn còn duy trì tư thế hành lễ, nhưng cũng không so đo.
Một quyền giống như đánh vào bông, Di chiêu viện lảo đảo, khóe môi nàng ta quyến rũ, có chút nũng nịu cười nói: " Thế nào ta nhìn tinh thần muội muội không được tốt? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?"
Đến lúc này, chân nhỏ Trầm Cẩn Huyên bắt đầu có chút run. Nàng ngước mắt, đối diện với cặp mắt không có ý cười đạt tới đáy mắt của Di chiêu viện đứng đối diện: "Tỷ tỷ nếu như muốn mỗi buổi sáng ngủ thêm một chút, liền đi thỉnh Hoàng Đế bệ hạ cho ngươi miễn thỉnh an mỗi ngày, nhưng mà, chắc bệ hạ sẽ không đáp ứng, nhưng còn phải xem năng lực của tỷ tỷ."
Ở trước mặt hoàng hậu nói lời này, có chút đánh vào mặt mũi của Lưu hoàng hậu, mà giống như không tiếng động của bàn tay vô hình, lại giống như là cánh quạt giữa Trầm Cẩn Huyên cầm cho Di Chiêu viện.
Lưu hoàng hậu đứng ở một bên, đoan trang khóe léo mỉm cười, thoạt nhìn lơ đễnh, chủ ý của nàng là ngồi yên xem hổ đấu, thủy chung không nói câu nào, ngay cả lông mi cũng không nhấc lên một chút, rất tự nhiên, trong lòng lại thầm mắng Di chiêu viện một câu.
Ngu xuẩn!
Lưu hoàng hậu không dấu vết liếc ngang Di chiêu viện, dư quang nhìn thấy bóng dáng minh hoàng, không nhanh không chậm nói: "Đi thôi, ngươi nếu muốn nghĩ đi cầu bệ hạ, như thế chung quy để Huyên quý tần giữ lễ làm lễ với ngươi tính là cái gì? Ngươi mau đứng lên, mang bầu nên chú ý nhiều hơn, không nhất thiết thì không cần đa lễ."
Nàng nói trong trẻo nhẹ nhàng, cũng không hàm chứa tâm tư gì, vừa vặn để Mục Diễm nghe vào không sót chữ nào.
Lúc này Di chiêu viện cũng nhìn thấy Hoàng Đế bệ hạ, bởi vì chân dài Mục Diễm đã đi tới trước mặt chúng phi tần, Di chiêu viện muốn nói gì đó, Lưu hoàng hậu lại ngăn lời muốn nói của nàng ta trong miệng, dẫn đầu mở miệng nói trước: "Nô tì tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an."
Vì vậy, một đám phi tần đều làm theo. "Đều đứng lên đi." Mục Diễm trước liếc mắt nhìn Trầm Cẩn Huyên, sau đó nhìn đội ngũ mênh mông cuồn cuồn bên ngoài cửa cung, trong lòng lại có chút không vui với việc nàng đến trễ.
Cúi đầu Trầm Cẩn Huyên nghe được giọng nói của hắn, chua sót trong lòng nháy mắt dâng trào, nàng hối hận tự trách cùng với tâm tình hỗn loạn phức tạp, giọt lệ lạch cạch rơi trên mặt đất, ấn khắc thành một đóa hoa nhỏ.