Một năm kia, Cảnh Mạn Dương đến tuổi cập kê.
Phương Vũ không thể quên được, y không thể quên được đêm đó tiểu cô nương dùng lực mạnh đẩy cửa phòng của y, sau lưng của nàng là ánh trăng sáng tỏ mát lạnh, trong mắt của nàng vẫn đọng lệ, nàng cắn môi nhào vào trong ngực y, một đêm kia nàng khóc thật đau lòng.
Nàng nói, nàng muốn vào cung.
Hoàng cung a, cuộc sống trong hoàng cung là dạng gì nhỉ?
Phương Vũ không biết, y chỉ biết y là con trai của một hộ vệ ở Cảnh phủ mà thôi, hơn nữa y rất có khả năng là thừa kế nghề của cha, tiếp tục làm hộ vệ cho Cảnh phủ, đúng thế y chỉ là một hộ vệ. Mà nam nhân trong hoàng cung kia, lại là người đệ nhất ở nước Kì, hoàng đế bệ hạ luôn được người dân nước Kì bọn họ kính ngưỡng tôn trọng.
Vì vậy y nói: "Tiểu thư, chúc mừng ngài."
Cảnh Mạn Dương chợt cứng đờ, nàng từ trong ngực y ngẩng đầu, lời y vừa nói là có ý tứ gì.
Phương Vũ rũ mi mắt xuống lui về phía sau một bước, không nhìn đến ánh mắt của nàng, cung kính xa cách tựa như y chưa từng kêu nàng là Mạn Dương, chưa từng sờ qua đầu nàng dỗ nàng không khóc, tựa như. . . Tựa như giữa bọn họ thật chỉ là quan hệ thiên kim tiểu thư cùng hạ nhân hộ vệ.
Cảnh Mạn Dương giống như bị người khác tát vào mặt, nàng cắt nát môi dưới, loạng choạng lui về phía sau, nhưng y mong muốn cùng y giữ khoảng cách: "Phương Vũ, huynh...Huynh nói như thế là có ý gì?"
Phương Vũ nhìn làn váy lay động càng lùi càng xa của nàng, quả thực tim như bị đao cắt, vùi đầu nhìn xuống đất vẻ mặt thống khổ mà ẩn nhẫn.
Thanh âm êm ái của nàng lần nữa vang lên, y khẽ cắn môi hồi đáp: "Tiểu thư, Phương Vũ chúc mừng ngài sắp vào cung làm phi, sắc trời đã tối, xin mời tiểu thư sớm trở về phòng nghỉ ngơi."
" Phương Vũ....Huynh biết trong lòng ta có ý nguyện gì không?"
Y thấp đầu không nói.
Cảnh Mạn Dương đi lên phía trước, hai tay đem khuôn mặt của y nâng lên, ép buộc y nhìn nàng: "Khi chúng ta năm tuổi lần đầu gặp mặt, huynh nói huynh gọi là Phương Vũ, Phương trong ngăn nắp gọn gàng, Vũ trong khí vũ phi phàm, lúc ấy khi muội bảy tuổi huynh nói muội ngày càng sẽ xinh đẹp, huynh nói sau khi lớn lên liền cưới muội, lúc muội mười tuổi huynh len lén dẫn muội chuồn ra phủ xem pháo hoa, trên đường trở về muội đang ngủ huynh liền lén lén hôn muội, muội mười ba tuổi huynh đã tự tay chạm khắc một chiếc trâm gỗ hoa mai cho muội, bây giờ vẫn còn" Nàng nói, giọng nói bình bình đạm đạm, lại mang theo hơi âm rung rung, từ trong lòng ngực lấy ra một cây trâm được nàng tỉ mỉ che chở giữ gìn.
Cây trâm có khắc hoa mai im lặng nằm trong lòng bàn ta trắng nõn của nàng.
Cây trâm này y khắc hơn một tháng, không biết khắc hư bao nhiêu cây trâm, cuối cùng khắc ra ba cây trâm y nhìn không khác biệt lắm, mà trong này chỉ có một cây đẹp hơn so với hai cây còn lai, y chọn ra thấp thỏm mong đợi đưa cho nàng, lại không thấy nàng dùng qua, y còn tưởng là nàng đã tiện tay vứt bỏ, lại không nghĩ nàng lại còn giữ, hơn nữa còn giữ gìn tốt như vậy.
Phương Vũ nói không ra lời.
Dù vậy... thì sao?
" Tiểu thư, vật đó không đáng bao nhiêu tiền, nên ném đi."
Còn giữ làm cái gì?
Cảnh Mạn Dương thất vọng, nàng nâng tay lên, nhưng thủy chung lại không thể đánh lên mặt Phương Vũ, nàng luyến tiếc.
" Phương Vũ, muội không nghĩ sẽ vào cung, huynh dẫn muội trốn đi được không?" Nàng nắm thật chặt cây trâm gỗ khắc hoa mai, nhẹ giọng khẩn cầu.
Phương Vũ buông lỏng hai tay nắm thành hai đấm, vì quá dùng lực mà run run, nhưng lại bị ống tay áo rộng che lại, ai cũng không nhìn thấy.
"Phương Vũ, muội không muốn vào cung, huynh dẫn ta đi được không?" Nàng hơi buông tay các ngón tay ra.
". . ."
"Phương Vũ, muội không muốn vào cung, huynh dẫn ta đi được không?" Nàng hơi buông tay các ngón tay ra.
". . ."
Cây trâm gỗ hoa mai 'Đing đang' một tiếng rơi xuống đất, vòng hai vòng, cuối cùng không hề động, hết thảy đều kết thúc, không hề động, cây trâm trên mặt đất giống như một viên ngọc nhỏ, không biết lăn đi nơi nào.
Cảnh Mạn Dương nản lòng thoái chí, xoay người rời đi, đi cực kì thong thả.
Thẳng đến khi nàng bước vào tiểu viện của nàng, y cũng không có đuổi theo, nàng ngước mặt ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời cao, tùy ý gió đêm đem nước mắt nàng thổi khô.
Không biết sau lưng của nàng, xa xa, rất xa, Phương Vũ vẫn luôn đứng ở đó, y theo nàng mà ngước cổ, nhìn về ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Ánh trăng sẽ cảm thấy cô độc sao?
Nó có bầu trời sao làm bạn.
Phương Vũ dừng một chút, theo thân cây sau lưng trượt xuống, mặt chôn giữa hai đầu gối, trong tay y nắm cây trâm gỗ khắc hoa mai.
Vốn tưởng rằng hai người sẽ nhịn xuống đau khổ cùng tưởng niệm lẫn nhau cho đến khi Cảnh Mạn Dương vào cung làm phi, lại không dự đoán được Cảnh phu nhân lại phát bệnh cũ mà qua đời.
Mưa to tầm tã làm toàn thân Phương Vũ ướt nhẹp, y chạy nhanh vào tiểu viện của nàng lúc này toàn bộ hạ nhân đã lui xuống, chỉ thấy nàng lẻ loi một mình đứng ở trong viện chờ y đã lâu.
Một cái chớp mắt kia, tâm Phương Vũ cơ hồ đều muốn vỡ.
"Mạn Dương. . . Không khóc."
Y chế trụ đầu nàng, nhẹ nhàng hôn xuống, dè dặt, nụ hôn giống như lông chim nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.
Môi của nàng mềm mại, hô hấp thơm ngọt, y chạm vào liền không thể nào rời khỏi, tích góp mười năm tình cảm lúc này bạo phát, y làm theo bản năng điên cuồng gặm cắn mút hút lấy hương vị nồng nàn trong miệng nàng, thanh âm nghẹn ngào của nàng đều rơi vào trong miệng y, bị y nuốt vào trong bụng.
Đây là lần thứ hai hôn nàng, thời gian cách bốn năm
Đáng thương cho bọn họ cái tốt chưa được tỉ mỉ hưởng thụ ấm áp của đối phương, còn chưa kịp nói chuyện với nhau, liền tiếp nhận điều bất ngờ từ Cảnh Lão gia.
Vì vậy, ba miệng ăn nhà Phương gia bị đuổi ra khỏi Cảnh phủ, Cảnh Mạn Dương bị giam giữ chờ đến ngày tiến cung!
Cảnh Mạn Dương không chịu ăn cơm nhằm chống cực sự an bài tiến cung của Cảnh Lão gia, nhưng Cảnh lão gia lại dùng ba nhà Phương gia uy hiếp còn sợ nàng không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Sau khi tiến cung, Cảnh Mạn Dương đúng là một băng sơn mĩ nhân độc nhất vô nhị, được Mục Diễm sủng ái một thời gian, đoạn thời gian đó, nàng quả thực muốn tìm đến cái chết nhưng là nàng không thể, nếu là nàng tự sát cha nàng nhất định sẽ không bỏ cho qua Phương Vũ, vì y, nàng chỉ có thể cắn chặt răng sống sót.
Dần dần hoàng đế bỏ quên mĩ nhân không cười này, nàng không cảm thấy thất lạc, chỉ cảm thấy giải thoát, nàng gần như là không quan tâm đến thế sự, chỉ tĩnh tâm vì Phương Vũ cầu phúc.
Một đêm, Cảnh Mạn Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy ở bên giường là nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong, nàng cho rằng là mình nằm mơ, nhưng vẫn mừng đến chảy nước mắt, nàng đem mặt vùi vào ngực y, một câu một câu lẩm bẩm ' Tưởng niệm y', sau lại bị y hôn môi đến hít thở không thông, nàng mới kinh ngạc phát hiện nguyên lai không phải là mơ mà là thật, y thực sự tới!
" Huynh, huynh làm sao có thể vào cung?"
Tuy rằng Phương Vũ có võ công, nhưng tuyệt đối không có khả năng lướt qua tầng tầng lớp tường cung được thủ vệ canh giữ nghiêm ngoặc, cuối cùng bình an vô sự không gây là động tĩnh gì lặng lẽ vào cung, chuyện này,...
Trong đêm đen Phương Vũ cười ôn nhu với nàng, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, vì nàng giải tỏa nghi vấn.
Thì ra, từ nửa năm trước hoàng cung tuyển thị vệ, Phương Vũ liền nhân cơ hội này thành công vào cung, nhưng thị vệ căn bản không được vào hậu cung, y căn bản không có biện pháp liên lạc với Cảnh Mạn Dương lúc này đã trở thành Cảnh quý nhân, thẳng đến đêm nay y mới có cơ hội, trước khi leo tường vào y cũng từng do dự, vạn nhất y bị phát hiện, liền sẽ lien lụy đến Cảnh quý nhân, làm lien lụy đến Mạn Dương của y, đây không phải là kết quả y muốn, tuyệt không phải.
Nhưng vừa nghĩ tới nàng không được hạnh phúc, nàng bị người khác xem thường, vừa nghĩ tới hiện tại nàng đang bị bệnh, người kia cũng không đến thăm một chút, tâm của y giống như bị nắm vững một cách chặt chẽ, giống như tay nhỏ của nàng nắm lấy tâm y, làm cho y đau đớn tột cùng, không thể nhẫn nại được, liền nhẹ nhàng trở mình vào hậu cung.
Phương vũ chưa từng vào qua hậu cung, tự nhiên không biết đường đi, thật đúng là lão thiên gia chiếu cố y, y vòng chuyển đi dạo vài vòng thì tìm được Dao hoa cung, trong quá trình ấy lại không bị người ta bắt.
Lúc này ở Dao hoa cung chỉ có một mình Cảnh quý nhân, y lúc này nhìn thấy nên không đi nhầm phòng, làm cho tì nữ gác đêm hôm mê, Phương Vũ không kịp chờ đợi liền đi vào gặp tiểu cô nương của y
Tiểu cô nương của y gầy, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt khi ngủ rất bất an, đôi mày thanh tú nhẹ nhíu, y thực sự nhịn không được, giơ tay lên nhẹ khẽ vuốt lên mi tâm của nàng. Nàng cư nhiên ngủ chưa sau, lông mi run rẩy sau đó liền mở cặp mặt lưu ly bảo thạch ra.
Cũng từ đêm đó, bọn sẽ thường thường gặp mặt một lần, để giải tỏa sự nhớ nhung trong lòng, có thân phận Cảnh quý nhân giúp đỡ, Phương Vũ ra vào hậu cung vừa đơn giản lại an toàn hơn nhiều.
Như vậy, quan hệ này từ khi bắt đầu đến lúc bị Trầm Cẩn Huyên phát hiện, đã duy trì được hai năm.
Đợi Cảnh Quý nhân khia báo xong, Trầm Cẩn Huyên cùng Diệp phân nghi cùng với Mình Yến và Thuyền Hoa liền ngốc sợ, hoàng đế bệ hạ bị đội nón xanh cư nhiên đã hai năm...
Diệp phân nghi nghĩ đến chỗ này, không khỏi liếc mắt nhìn bóng lưng của Mục Diễm, trong lòng cười thầm, đây căn bản là báo ứng của hắn, ha ha, nếu không phải bản thân hắn ở đây, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to ba tiếng, để bày tỏ nội tâm không có cách nào kìm chế sự hài lòng vui vẻ.
Còn lại Trầm Cẩn Huyên làm bộ liếm liếm môi, cũng liếc mắt nhìn Mục Diễm, rung động trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, nàng lại nghĩ đến phòng vệ của hoàng cung thực sự là không được, đây chỉ là tư thông thì thôi đi, nếu như là ám sát, vậy phải làm thế nào?
Đợi chuyện này qua đi, nàng sẽ cùng Mục Diễm nói chuyện.
Cảnh quý nhân khai báo xong hết thì bất an nhìn Mục Diễm, trong lòng nàng mười phần khẩn trương cùng sợ hãi, nhưng lại không hề run sợ. Mà Phương Vũ dựa vào nàng cũng tròn mắt nhìn Mục Diễm, chờ lời nói của hắn. Vô luận là giết hay bị lăng trì, chỉ cần hắn có thể tha cho Mạn Dương một mạng, dù cho y chịu tội một mình cũng vui vẻ chịu đựng. Nếu thực sự không được, có thể chết cùng Mạn Dương, đó cũng là một loại hạnh phúc, hai người bọn họ cứ như thế mà lén lút lo lắng.
Rõ ràng yêu nhau, lại không thể gần nhau, thống khổ như vậy thực sự rất dằn vặt người.
Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng ngoài trừ ba cung nữ bên ngoài không dám nhìn thẳng Mục Diễm, bốn người còn lại đều chăm chú nhìn hắn, trong đó có một đạo ánh mắt đến từ Trầm Cẩn Huyên, hắn có thể cảm nhận được trong tầm mắt tràn đầy ấy là sự quan tâm cùng lo lắng cho hắn, điều này làm cho trong lòng hắn có chút ấm.
Hai năm a. . .
Mục Diễm nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng mở miệng: "Như vậy đi, ngươi về nhà trước dưỡng thương, chờ ngươi thương thế tốt rồi sau đó vào cung chịu tội, nếu có người ngăn cản ngươi, đưa ra vật này là được." Hắn nói xong, tháo xuống trang sức màu vàng khảm dương chi bạch ngọc ném qua.
Phương Vũ nhịn đau nhanh chóng đưa tay lên lảo đảo tiếp được, thứ này mà rơi vỡ y luận như thế nào cũng không chịu tội nổi.
"Ty chức cẩn tuân thánh chỉ."
Tuy rằng không hiểu hoàng đế bệ hạ đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hoàng đế tựa hồ không có ý làm khó y cùng Mạn Dương, điều này làm cho y có chút ngoài ý muốn, lại có chút phẫn nộ, điều này nói rõ tuy Mạn Dương là phi tử của hoàng đế nhưng căn bản cũng không đủ ảnh hưởng tâm tình của hoàng đế bệ hạ, cho dù là một chút, hoàng đế cũng không tức giận, đại khái là bởi vì phi tử cũng không phải là thê tử.
" Nếu sau khi thương thế của ngươi đã lành mà không đến, như thế trẫm nghĩ kết cục của Cảnh quý nhân... Nhất định sẽ rất thảm." Mục Diễm nói xong, thuận lợi dắt tay Trầm Cẩn Huyên đang đứng bên cạnh đi ra ngoài, Minh Yến mang theo đèn lồng theo sát phía sau.
Diệp phân nghi liếc mắt xem xét Phương Vũ cùng Cảnh quý nhân, cũng đi ra ngoài, lại nhìn Mục Diễm , hắn đã nắm tay Trâm Cẩn Huyên đi thật xa, nhanh đến mức đã đến cửa cung của Dao Hoa cung, Diệp phân nghi trong lòng nói quên đi, liền cũng lười đuổi theo xin cáo lui, đơn giản chậm lại bước chân, tận lực chậm rãi đi ra ngoài.
Dao hoa cung cũng thật đủ vắng vẻ, ngay cả một thái giám gác ở cửa cung cũng không có, nghĩ đến chuyện này chắc có lẽ do Cảnh Quý nhân cố ý phân phó, vừa lúc làm cho đám nô tài lười biến kia có ý muốn nhàn hạ.
Bệ hạ hắn cứ như vậy đem sự tình kết thúc?
Đoán chừng là không khả năng, làm cho Phương Vũ kia dưỡng thương tốt lại về cung thỉnh tội, hắn không sợ y nhân cơ hội này chạy sao? Vùa lúc có ngọc bội kia cũng đủ cho y chạy đại giang nam bắc chắc vẫn còn dư đây.
Đúng rồi, hay là bệ hạ thay Cảnh quý nhân khảo nghiệm Phương Vũ?
Diệp phân nghi nghĩ đến chỗ này, liếc mắt nhìn dáng người xa xa đang nắm tay người thân hình kiều nhỏ kia, không khỏi cười lên.