Diệp phân nghi nghe Minh Yến hồi báo cảm thấy hốt hoảng không ngớt, chính sát là thay Cảnh Quý nhân hốt hoảng, nàng thầm nghĩ chuyện này kinh thiên động địa như thế sao bọn họ lại dám làm?
Khi nàng nhìn ra cung nữ kia là nam, liền biết chuyện này không thể nào tưởng được, hiện tại được sát thực, phỏng đoán khả năng là chính sát, trong thời gian ngắn Diệp phân nghi không khỏi có chút mơ hồ.
Nàng cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đáng buồn.
Buồn cười là người kia cao cao tại thượng như thế lại bị phi tần của mình cho đội nón xanh, đáng buồn là người khác vứt bỏ, mà Uyển Dung hoa lại còn coi như bảo bối tận đáy lòng. ( ý là Cảnh quý nhân thì xem thường n đi ngoại tình, còn chị Uyển thì trân trọng n như bảo bối)
Thực sự buồn cười, thực sự đáng buồn.
Khóe miệng Diệp phân nghi không khỏi giương lên, cười đến châm chọc, sau đó nàng hỏi: "Hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trầm Cẩn Huyên nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện liên quan đến mặt mũi hoàng đế hoàng thất thì tuyệt đối không thể để cả hậu cung đều biết, vì vậy nàng chỉ khiến Minh Yến đi mời Mục Diễm qua, "Nhớ kỹ Minh Yến, em chỉ cần nói ta có chuyện rất là quan trọng muốn nói cho bệ hạ biết, tốt nhất là để cho bệ hạ đi một mình, nhất định phải nhanh."
Nếu như Mục Diễm tới chậm, bọn họ làm xong xui xóa sạch chứng cứ thì làm sao? Vì vậy cần phải bắt gian tại trận.
Minh Yến lặng yên không một tiếng động li khai, ba người còn lại thì cầm tay ta ta cầm tay ngươi, liếc mắt đi đến đầu hiểm của Dao Hoa cung, mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an yên lặng cùng đợi --
Trên đỉnh đầu, ánh trăng lén lút di động, lấy mắt thường căn bản khó mà phát giác.
Khi Mục Diễm được Minh Yến dẫn chạy tới, Trầm Cẩn Huyên nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng trở nên mát mẻ tuấn dật, bỗng nhiên cảm thấy một trận khẩn trương, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng đem loại khẩn trương này quy kết thành sợ hắn biết mình bị đội nón xanh sẽ bị thương tâm, sẽ tức giận sẽ không vui.
Kỳ thực thương tâm căn bản không có, chỉ là có chút sinh khí thôi.
Phải biết rằng, phàm là là một nam nhân, chỉ cần bị đội nón xanh, hắn sẽ không chút thương tâm, nhưng lại cảm thấy chuyện này đối với hắn vô cùng nhục nhã, huống chi Mục Diễm còn là một hoàng đế?
Nhưng lúc này nhìn hắn không ra một chút tức giận, chỉ là bên môi ngày thường luôn treo nụ cười nhạt bây giờ đã không còn.
Trầm Cẩn Huyên đem chuyện từ đầu đến cuối ba hai câu nói hết với hắn, nhìn thấy môi hắn mím càng ngày càng thẳng, nàng thực sự nhịn không được, giơ tay lên nắm lấy tay áo của hắn nhẹ nhàng kéo.
" Không sao."
Mục Diễm cảm nhận được động tác nhỏ của nàng, bỗng nhiên gợi lên một chút ý cười, sau đó đem bàn tay nàng cầm ngược lại, còn dùng lực nhéo nhéo một chút, tỏ vẻ hắn không có chuyện gì,để cho nàng yên tâm không cần lo nghĩ.
Được Minh Yến dẫn đường, năm người bọn họ đi thẳng tới chỗ tiểu thám giám canh chừng ngoài cửa.
"Bệ. . . Hạ? !"
Tiểu thái giám kia đúng là bị dọa giật mình, "Gã" xa xa thấy có người đi tới, chính là ở trong lòng nghĩ nghĩ làm cách nào cho người kia rời đi, tỉ mỉ nhìn lại một lần nữa, mới nhìn rõ ràng người bước đi chính giữa là hoàng đế Mục Diễm, khuôn mặt âm trầm kia làm cho 'Gã' nhất thời ngã xuống đất, khuôn mặt ngưỡng ra sau --
' Gã' vẫn ngồi canh chừng ở trước cửa, mượn ánh trăng che lại thân hình, hiện tại trực tiếp hướng phía sau ngã xuống trong phòng, ' gã' cũng không kịp cảm thấy đau đớn, lập tức đứng lên quỳ ở một bên dập đầu.
Tiểu thái giám sau khi phát ra thanh âm, mới làm cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ: thì ra tiểu thái giám thân hình kiều nhỏ này mới thật sự là cung nữ.
Diệp phân nghi thấy Trầm Cẩn Huyên định vào trong phòng thì vội kéo nàng lại, nàng không hiểu nhìn sang thì nàng ấy nhẹ nhàng khẽ lắc đầu,ý bảo nàng không nên đi vào, miễn cho thấy ô mắt không nên nhìn.
Trầm Cẩn Huyên hiểu được ý tứ của nàng ấy, khẽ mỉm cười lại, ngoan ngoãn lui về bên người Diệp phân nghi, hai người đứng ở ngoài của cùng nhau chờ.
Chỉ có một người Mục Diễm, hắn đi vài bước liền đi vào trong phòng.
Chỉ thấy trong phòng trên giường, hai người Cảnh quý nhân vừa vặn làm xong việc, nàng ta còn vùi ở trong ngực người nam nhân kia không muốn rời đi, hai người lặng lẽ nói nhỏ với nhau, nghe được tiếng cửa mở thì cùng nhau nhìn lại, đón nhận ánh mắt của Mục Diễm.
Hắn lướt qua tên thái giám giả mạo, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc về phía hai người trên giường mắt như mũi tên nhọn, lại nghe hắn nói: "Thế nào, thấy trẫm còn không xuống giường hành lễ?"
Cảnh quý nhân rõ ràng co rúm lại một chút, vẻ mặt không thể tin được, nguyên bản hai gò má đỏ bừng nhưng sau khi nhìn thấy Mục Diễm thì trắng xanh một mảnh, nàng ta liền cái yếm cũng không mặc, làm sao có thể. . . Làm sao có thể xuống giường hành lễ?
Cảm thụ được người trong lòng đang sợ hãi, nam nhân ngăm đen đột nhiên không sợ, y đầu tiên lấy chăn đắp lên người hai người, trong chăn vang lên tiếng sột soạt, sau đó y xuống giường, quỳ trên mặt đất: "Ty chức tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an."
Mục Diễm nhìn thoáng qua nam nhân quỳ gối trước giường hướng hắn hành lễ, nguyên lai là thị vệ hoàng cung.
Hắn nghĩ, mắt quét trên lưng y, ánh mắt cao thượng nhìn trên lưng lõa lồ của nam nhân thấy được mấy vết cào màu hồng, ánh mắt hắn híp lại, tăng thêm vài phần thâm thúy, tựa như không nhìn thấy đáy, khiến người khác khó mà nắm lấy, dần dần ngưng tụ lại hai phía, làm cho người ta không cách nào có thể nhìn thẳng ánh mắt sắc bén ấy.
Hắn đứng, y quỳ, hắn trên cao nhìn xuống, y quỳ rạp trên mặt đất, hắn khí thế tràn đầy, y âm thầm không phục.
Khiến Mục Diễm không nghĩ tới chính là, nam nhân này lại còn hướng hắn vọt tới, nhìn nam nhân chợt bộc phát sát khí kinh người, hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này thật cực kì thú vị.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai đạo nhân ảnh quấn đấu cùng nhau.
Cảnh quý nhân sớm đã qua loa mặc quần áo, thấy hai người đánh nhau chân liền mềm nhũn ngã nhào trên đất, bất lực hoảng loạn hối hận. . . Nhiều loại tâm tình rắc rối phức tạp, chỉ có khóc mới có thể giải tỏa được.
Nàng ta không nên mạo hiểm, không nên làm cho Phương Vũ tới...
Bên ngoài Trầm Cẩn Huyên nhìn vào trong phòng thấy đánh nhau, cũng không kịp nghĩ nhiều, nói với Minh Yến cùng Thuyền Hoa đốt đèn lồng liền vén váy đi vào, Diệp phân nghi tất nhiên là đuổi theo.
Căn phòng hạ nhân không lớn, trừng bỏ một ván gỗ kê làm giường, một cái bàn tròn nhỏ, cơ hồ cái gì đều không có, ngược lại cũng không rộng rãi, thế nhưng Mục Diễm không có ý định động thủ, hắn híp mắt không vội không nóng nảy né tránh hai chiêu sau đó chớp thời cơ liền trở tay ngoan độc một chưởng đánh qua, liền đem nam nhân "Đông" một tiếng đánh bay đến bên giường, trước mặt Cảnh quý nhân.
Cảnh quý nhân thấy thế nức nở liền bò về phía trước, đem người từ dưới đất ôm đến đặt lên đùi của nàng ta tay lung tung vì y chà lau khóe miệng tràn ra tới máu tươi: "Phương Vũ? Ô ô. . . Phương Vũ chàng không sao chứ, Phương Vũ..."
Như vậy thì càng thú vị.
Mục Diễm mắt lạnh nhìn toàn bộ.
Trầm Cẩn Huyên chạy vào trong phòng khi hắn đã đứng ở vị trí lúc đầu, nàng thấy hắn bình an vô sự lông tóc không tổn hại, không khỏi thở dài một hơi, liền yên lòng, lại nhìn Cảnh quý nhân, nàng ta vẫn kêu khóc gọi Phương Vũ tĩnh lại, không để ý chút nào đến sự hiện diện của bọn họ.
Thẳng đến khi Phượng Vũ mở mắt, cố sức cầm lấy tay nàng ta, Cảnh quý nhân mới ngừng hô, nàng ta để y nằm xuống, liên tiếp dập đầu ba cái, lại ngẩng đầu nhìn hắn, trên trán đã chảy ra máu, nàng ta không quan tâm đau đớn chỉ khóc cầu khẩn nói: "Cầu bệ hạ buông tha Phương Vũ, toàn bộ mọi tội lỗi nô tì tình nguyện một mình gánh chịu!!"
"Khụ, khụ. . . Mạn Dương nàng . . Không được, nói bậy!" Phương Vũ che ngực, khuỷu tay chống đỡ, ánh mắt sáng quắc nhìn bóng lưng Cảnh quý nhân, y lại nuốt xuống một ngụm tinh ngọt(máu) ở trong cổ họng, mới có thể nói tiếp, "Bệ, hạ. . . Là ty chức có tội, . . . Khụ khụ. . . Khụ. . ."
Hai người đều nổ lực bảo vệ đối phương không bị thương tổn, tình cảnh này thấy thế nào cũng cảm thấy thật quái dị, giống như người làm sai không phải Cảnh quý nhân cùng Phượng Vũ, mà là Mục Diễm muốn chia rẽ đôi uyên ương tình cảm tương thân tương ái này, điều này làm cho Trầm Cẩn Huyên cảm thấy trong lòng không biết có tư vị gì.
Chính là Mục Diễm không phải vậy, hắn ngay cả sinh khí đều xuất phát từ bản nay đế vương, mà không phải là lấy thân phận là trượng phu.
Phi tử cũng chỉ là một phi tử, hắn kiên quyết không vì một phi tử hồng hạch xuất tường mà cảm thấy thế nào, huống chi nhìn tình huống hiện tại, vẻ mặt này còn ẩn dấu một câu chuyện xưa, khẳng định không phải đơn thuần Cảnh quý nhân cảm thấy đêm dài trong khuê phòng lạnh lẽo mới cùng thị vệ tinh thông.
Ngoại tình
Nếu không phải tên thị vệ được gọi là Phượng Vũ này có hành động hành thích vua, hắn căn bản sẽ không đụng đến bọn họ.
A...ngược lại có can đảm.
Mục Diễm mặt không chút thay đổi nhìn hai người trên đất, đôi mắt giống như một hồ nước sâu thẳm dần dần khôi phục gió êm sóng lặng.
Xem ra hai người bọn họ cứ nghĩ hắn sẽ hạ lệnh giết, hoặc chỉ là giết một trong hai người, cho nên không phải muốn cùng chết, nói đúng hơn là muốn 'Ngươi sống ta đi chết' các loại
Tình yêu sao...
Mục Diễm đem tầm mắt chuyển tới trên người Trầm Cẩn Huyên, nàng luôn luôn phá lệ sợ lạnh, khí trời cuối tháng tư, thái dương ló dạng ấm áp hơi nóng, nàng vẫn mặc dày như vậy.
Hắn nghĩ đến nhóm phi tần trong cung giữa tháng tư đã bắt đầu tận lực mặc mỏng lại thiếu, đem kiều thái trước sau hiện lộ ra, thường thường tại ngự hoa viên hoặc các cung khác trên đường hắn cùng với các phi tần ' Ngẫu nhiên gặp nhau', hắn nhìn cảm thấy cũng đẹp, nhưng lại rất bất đồng với nàng.
Dáng người, phong thái
Hắn cũng từng đi đến cung của các phi tần khác, nhưng mà sờ sờ xoa xoa qua đi nhưng thủy chung cảm thấy không thể khơi mào ham muốn của hắn, tựa hồ khẩu vị của hắn bất tri bấc giác bị bé con này làm cho hư rồi, hắn chỉ cảm thấy cùng nàng hoàn toàn thỏa mãn, hắn tựa hồ đối với mùi vị của nàng, đã nghiện rồi.
Mục Diễm vẫn luôn thích sủng một phi tử thời gian dài, chờ chán rồi thì đổi người khác tiếp tục sủng, hắn vẫn luôn là như thế, lúc này đây, hắn cảm thấy bé con này thường ngày luôn được hắn sủng ái có chút không giống các phi tử khác, đồng thời lại cảm thấy sự khác nhau này hình như là rất lớn.
Hắn sinh ra ở nhà đế vương, từ nhỏ đã được giáo dục, nữ nhân vừa đẹp nhưng cũng rất hư vô, mà nữ nhân càng đẹp thì sẽ càng thích hợp làm đồ chơi.
Tình yêu...
Tình yêu sẽ làm một người vì một người khác vức bỏ người nhà nguyện chết sao?
Rõ ràng giữa bọn họ chỉ có tình ái.
Lẽ nào...cái này gọi là tình yêu?
Mục Diễm nhíu mày, hắn tự mình trầm tư buồn bực, Cảnh quý nhân cùng Phương Vũ nhìn hắn như thế giống như bị dày vò vạn phần.
" Các ngươi đem nguyên nhân chuyện này nói ra."
Hai người nghe vậy giật mình chốc lát, Phương Vũ hiểu được Mục Diễm đây là có ý tứ buôn tha cho hai ngươi bọn họ, Cảnh quý nhân thiên ân vạn tạ vội vàng đem chuyện nàng ta cùng Phương Vũ nói liên tục ——
Nguyên lai Cảnh Mạn Dương khi còn bé có cùng Phương Vũ quen biết, khi đó nàng còn là thiên kim tiểu thư Cảnh phủ, y còn là nhi tử con của hộ vệ Cảnh gia, nàng ta bị nuôi nhốt trong một mảnh đất nhỏ, y thì vui vẻ ra ngoài đường phố rộng lớn, y chỉ ngẫu nhiên đi qua gian phòng trong viện nàng, liền nhìn thấy nàng ngồi ở dưới tàng cây bởi vì học đàn phạm lỗi mà bị phạt thấp giọng khóc nức nở.
Tiểu cô nương phấn điệu ngọc mài, ngay cả nước mắt đều trong suốt trong sáng tròn vo, một viên tiếp một viên theo hai mắt thật to rơi xuống, thật là vô cùng đáng yêu.
Phương Vũ so với Cảnh Mạn Dương lớn hơn ba tuổi, nhịn không được đi tới nhỏ giọng an ủi nàng, lại xem mười ngón tay mềm mại mập mạp bị mười dấu roi đỏ bừng, Phương Vũ chợt cảm thấy thương tâm yêu thương không dứt, lập tức hùng hồn đưa ra các món đồ chơi, trò chơi lặt vặt dỗ nàng hài lòng.
Khi đó Phương Vũ tám tuổi liền nghĩ: Tiểu cô nương này lớn lên nhất định rất xinh đẹp, dáng vẻ khi khóc chọc cho người ta triều mến, dáng vẻ khi cười làm cho tim người khác đập rộn lên.
Từ đó về sau, hai tiểu nam hài nữ hài thường xuyên giấu trên giấu dưới phí hết tâm tư len lén gặp mặt, Cảnh Mạn Dương thông qua Phương Vũ biết cảnh đẹp đặc sắc bên ngoài.
Cùng Mục Diễm cùng Lưu hoàng hậu khác biệt, Cảnh Mạn Dương cùng Phương Vũ mới chân chính là thanh mai trúc mã hai đứa nhỏ vô tư.