Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Trong lòng Lưu Triển Bằng ngoại trừ vui sướng ra, đối với Đường Linh càng có cảm giác tín phục sâu sắc, từ khi ông giải thạch đến nay, ông hoàn toàn là theo chỉ thị của Đường Linh để làm, từ vị trí cắt một dao kia, đến kêu giá hấp dẫn Vương Bình mắc câu, rồi đến lúc ông rời khỏi tranh giá với nỗi chán chường, cuối cùng là tháo bỏ mối quan hệ giữa cô và ông, các mắt xích đều rất khớp, khiến ông không thể không khâm phục!
Ở trong mắt mọi người, là do chính Vương Bình không làm rõ chủ nhân của mao liệu, mà trên thực tế chỉ có ông biết, Đường Linh làm tất cả cũng là vì đặt “hố” Vương Bình mà thôi! Mặc kệ mục đích của Đường Linh là gì, trong lòng Lưu Triển Bằng là chấn động, là cảm động!
Tuy rằng thủ đoạn không quá vẻ vang, nhưng so với Vương Bình lại chính phái rất nhiều, ông là ở trước mắt mọi người đặt bẫy Vương Bình! Đó là bản lĩnh của ông!
Duy nhất ông không hiểu là, vì sao một nhát dao kia rõ ràng là xuất lục rồi, Đường Linh khẳng định đó là đống phế liệu đây?
“Lưu Triển Bằng! Mày lại hãm hại tao?”. Ánh mắt Vương Bình hung hãn trợn lên hét lên với Lưu Triển Bằng, bằng vào khối mao liệu của Lưu Triển Bằng hắn, vậy mà dám tự ra giá dẫn dụ hắn tranh giá!
“Hãm hại ông? Lời này vì sao lại nói thế, khối mao liệu này hàng thật giá thật bày ở đây, giá cũng do chính ông gọi, không ai ép buộc ông!”. Lưu Triển Bằng hừ lạnh một tiếng, lập tức lại cười nói, “Bất quá quả thực phải cám ơn ông, tôi đang lo không có tiền trả lại cho ông đây, thì ông liền cho tôi vạn!”
“Vương Bình, mao liệu này ông cũng mua rồi, không đi giải thạch, ở đây cãi vã có ý nghĩa sao!”. Người xưng lão Lục cũng chính là người vừa nãy không mua được khối mao liệu này, rất muốn nhìn xem rốt cuộc khối mao liệu này ra sao!
Vương Bình hung hăng gườm Lưu Triển Bằng một cái, xoay người hét lên với đám thuộc hạ, “Còn chưa cút qua đó giải thạch!”. Thủ hạ kia vội vàng chạy tới giải thạch!
Đường Linh chỉ là lẳng lặng đứng bên cạnh Ngụy lão, Lưu Triển Bằng từ cửa nhỏ đi qua ngân hàng đem tờ chi phiếu vạn, gửi ngân hàng vạn, lại mở một tấm chi phiếu vạn, những điều này là lúc trước Đường Linh đã phân phó ông làm, thời điểm ông cầm tấm chi phiếu vạn vào ngân hàng, trong lòng có đủ mùi vị xen lẫn, Đường Linh chỉ gặp qua ông hai lần, không chỉ giúp ông trả nợ báo thù, bây giờ vẫn tín nhiệm ông như vậy đem khoản tiền kếch sù giao cho ông xử lý!
Lưu Triển Bằng quay trở lại cửa hàng đổ thạch, đem vạn chi phiếu vứt cho Vương Bình, lấy được tờ giấy mượn nợ chỗ từ chỗ Vương Bình về, trong nháy mắt kia, ông suýt rơi lệ!
Món nợ của ông rốt cuộc đã trả sạch! Uất ức lâu như vậy, trước mắt cuối cùng đã nhìn thấy hy vọng!
Đương khi thủ hạ của Vương Bình, sau khi đã giải hết toàn bộ khối mao liệu đó, phát hiện cả một khối mao liệu, chỉ có mặt cắt kia một lớp mỏng manh! Một lớp mỏng kia có thể làm cái gì? Không làm được gì cả!
Những người vừa nãy không mua được mao liệu này âm thầm thở ra một hơi khoan khoái, may là bọn họ không mua được, bằng không thua lỗ đến chết mất!
Vương Bình đương trường liền hôn mê bất tỉnh, hắn ta bỏ ra vạn, cũng chỉ để mua một tảng đá mà thôi!
Thời đại mà “Hộ vạn tệ” được coi là đại gia, thì với giá trị vạn không cần nghĩ cũng biết!
Thủ hạ Vương Bình bận bịu vây quanh, Đường Linh đi theo Ngụy lão và Lưu Triển Bằng rời khỏi cửa hàng đổ thạch!
Trước khi đi Ngụy lão nhìn một chút Đường Linh cùng Lưu Triển Bằng với thâm ý đặc biệt, sau đó cười to nói một câu “Hậu sinh khả úy”!
“Đường tiểu thư, cô làm sao biết mao liệu đó bên trong trống không?”. Lúc đó khi Đường Linh kêu ông nhìn khối mao liệu đó, ngay cả ông cũng đều cho rằng đó là hàng tốt, mà Đường Linh lại kêu ông đem nó đi đấu giá “ bán mao liệu”, trong lòng ông thập phần không hiểu!
Đường Linh chỉ cười, thuận miệng phun ra hai chữ, “Đoán thôi!”
Đúng vậy! Thật sự là suy đoán của cô!
Lúc cô nhìn vào nó đã cảm thấy kỳ quái, nguyên một khối lớn mao liệu chỉ có một đường sương mù mỏng, những nơi khác không hề có một tia vây quanh, cô đoán khối mao liệu này chính là khối mao liệu với mẽ ngoài tốt để lừa người!
Lưu Triển Bằng tuyệt không tin, nếu không phải cô có thể xác định đó là đống phế liệu, sao có thể bố trí một loạt âm mưu chứ! Tầm mắt ông nhìn Đường Linh nhiều hơn một tia kính sợ!
Trên đường đi về hướng Trân Bảo Trai, Lưu Triển Bằng hỏi Đường Linh vì sao không trực tiếp trả cho Vương Bình vạn, ngược lại đi dùng loại phương pháp này!
Đường Linh nhàn nhạt nói ra một câu “Tôi chưa bao giờ tiêu tiền oan uổng!”, đã khiến Lưu Triển Bằng trố mắt ngoác mồm, vì để không tiêu tiền oan uổng, Vương Bình này không những không lấy được tiền, ngược lại phải bỏ ra thêm cho Đường Linh vạn!
Tâm kế mưu lược của cô, tính cách khí chất của cô, sự tín nhiệm khoan hồng của cô gái nhỏ này đều khắc sâu trong lòng Lưu Triển Bằng!
Nhìn bóng dáng bé nhỏ của Đường Linh, trong lòng ông vô cùng kiên định, từ hôm nay trở đi, Lưu Triển Bằng ông một mực đi theo Đường Linh!
Trở lại Trân Bảo Trai của Lưu Triển Bằng, không đợi Đường Linh nói chuyện, ông liền mở miệng nói ra suy nghĩ muốn đi theo Đường Linh! Nếu như mấy ngày trước ông còn không rõ ràng lắm Đường Linh muốn cái gì, trải qua mấy trận đổ thạch hôm nay, ông đương nhiên sáng tỏ, cô gái nhỏ này muốn đặt chân vào ngành nghề châu báu ngọc thạch!
Từ đáy lòng ông tín phục Đường Linh, cô gái này còn nhỏ tuổi đã có khả năng như thế, ngày sau tất nhiên sẽ rực rỡ hào quang! Đi theo cô, chuẩn xác vô cùng!
Đường Linh uống một hớp trà do Lưu Triển Bằng pha, nhàn nhạt nói, “Chú Lưu, nếu chú đã nguyện theo tôi, vậy tôi sẽ không bạc đãi chú, không cần nói Trân Bảo Trai này ngày sau phát triển thế nào, chú đều sẽ chiếm mười phần trăm cổ phần của Trân Bảo Trai này, Trân Bảo Trai vẫn sẽ do chú đứng ra quản lý, đối với bên ngoài chú vẫn là ông chủ của Trân Bảo Trai! Chẳng qua trong mắt tôi không cho phép một hạt cát, nếu chú chân tình đối đãi tôi, vậy tôi nhất định có chú một tiền đồ tương lai tươi đẹp!”
Đường Linh nhìn thẳng vào hai tròng mắt Lưu Triển Bằng, thành khẩn nói, câu nói kế tiếp không nói ra lời, Lưu Triển Bằng là một người thông minh, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Đường Linh!
Lưu Triển Bằng trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu lên, trong mắt gợn sóng dị thường, mở miệng nói, “Đường tiểu thư, tôi muốn biết vì sao lựa chọn tôi?”
Đường Linh nhìn chăm chú Lưu Triển Bằng, “Nhân phẩm và năng lực của chú!”
Cảm xúc trong mắt Lưu Triển Bằng mãnh liệt phun trào, “Được! Tất cả nghe theo Đường tiểu thư phân phó!”
Còn có điều gì so với công nhận năng lực của ông, tin tưởng nhân phẩm của ông lại càng có sức thuyết phục chứ! Huống chi ông đã quyết định đi theo Đường Linh gầy dựng sự nghiệp một phen!
Đường Linh thấy ông như thế, cười gật đầu, “Chú Lưu, tên Trân Bảo Trai này tôi cũng không muốn thay đổi, nhưng với tình hình trước mắt mà nói, Trân Bảo Trai lấy châu báu ngọc thạch làm chủ, còn đồ cổ,”, Đường Linh trầm ngâm một tiếng, “Đồ cổ chú cũng trước tiên chú ý một chút, sau này có cơ hội, giới đồ cổ chúng ta cũng cần đặt chân vào!”
Lưu Triển Bằng có chút kích động, không nghĩ tới Đường Linh vẫn bảo lưu tên Trân Bảo Trai! Trân Bảo Trai chính do một tay ông kiến tạo, đặc biệt có cảm tình!
Lưu Triển Bằng dùng sức gật đầu, “Ngành nghề đồ cổ ngọc thạch, tôi đều sẽ lưu ý, Trân Bảo Trai này Đường tiểu thư cứ yên tâm giao cho tôi xử lí, chẳng qua hiện nay Trân Bảo Trai đã trống rỗng rồi, nguồn cung cấp hàng tôi đều có thể liên lạc lại, chỉ là nguồn vốn khởi động lại sợ là cần không ít!”. Sắc mặt Lưu Triển Bằng có chút quẫn bách, một Trân Bảo Trai lớn như vậy đã bị hắn bán sạch sạch sành sanh!
Đường Linh chỉ nhìn thoáng qua Lưu Triển Bằng, không hổ là người hành nghề châu báu ngọc thạch lâu năm, đã nghĩ đến nguồn cung cấp và vấn đề vốn! Năng lực công tác rất mạnh! Đường Linh tin tưởng chỉ cần cho chú ấy cơ hội, chú ấy sẽ làm rất tốt!
Đường Linh để tấm thẻ có số tiền vạn mà Lưu Triển Bằng vừa đưa lại cho mình bỏ lên trên bàn, “ vạn này chú cầm trước làm nguồn vốn khởi động, trang hoàng lại Trân Bảo Trai, nguồn cung cấp châu báu chú cứ tự lo liệu, còn phương diện ngọc thạch, nếu có tin tức đổ thạch liên quan chú hãy cho tôi biết, chúng ta đi thử vận may!”
Vốn ý của Lưu Triển Bằng là trước năm mới lại khai trương lần nữa, trước năm mới là mùa tiêu thụ thịnh vượng của ngành châu báu ngọc thạch! Đường Linh không đồng ý, bây giờ cách Tết không tới một tháng, thời gian gấp rút, huống hồ cô vẫn phải đến trường, tuy rằng mọi chuyện không cần qua tay cô, nhưng quả thực không tiện lắm, huống chi Đường Linh vẫn cho rằng đồ vật tốt không cần lo chuyện bán ra, Trân Bảo Trai này của cô lúc đặt chân lại vào giới châu báu ngọc thạch, nhất định phải ra đòn phủ đầu!
Cuối cùng Đường Linh quyết định qua năm tìm ngày tháng tốt mới khai trương, Lưu Triển Bằng tuy rằng cảm thấy thời cơ không lý tưởng, nhưng cũng không phản đối! Không tới một tháng nữa khai trương, quả thực rất khó!
Kỳ thực Đường Linh có ý chậm lại thời gian khai trương, là muốn trong đoạn thời gian này có thể tham gia thêm đại hội đổ thạch! Trân Bảo Trai khai trương cần phải có một mánh khóe! Cô tin tưởng chỉ cần có đại hội đổ thạch, thủ đoạn mánh lới của cô liền xếp đặt được!
Bàn bạc với Lưu Triển Bằng một chút về phương hướng phát triển Trân Bảo Trai sau này, các công việc về thuê nhân viên, dặn dò ông một số việc cần chú ý, mà Lưu Triển Bằng luôn có thể trên ý kiến của Đường Linh phát hiện suy nghĩ mới! Điểm ấy khiến Đường Linh thật vui mừng, Trân Bảo Trai này giao cho Lưu Triển Bằng quản lý, cô sẽ đỡ tốn không ít tâm tư!
Vừa bàn luận trong chốc lát, Đường Linh thấy sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy rời đi.
Sau khi Đường Linh rời đi, Lưu Triển Bằng nhìn Trân Bảo Trai rộng lớn, sóng lòng sôi sục, cơn nhiệt huyết muốn xông pha gầy dựng cơ nghiệp lại lần nữa dấy lên trong tim ông!
Ông tin chắc, sự quật khởi lần nữa của Trân Bảo Trai chắc chắn sẽ gây ra một trận phong ba trong ngành châu báu!