Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

quyển 1 chương 28: đào hố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Lý Duyên Khánh có việc rời đi trước, Lục Phúc Châu Báu của Lý Duyên Khánh thiết lập tại tỉnh Thanh, lần này cố ý đến thành phố S tham gia đổ thạch, nhưng lại không ngờ đã uổng công một chuyến, trước khi rời đi vẫn oán trách vài câu, hai khối phỉ thúy kia của Đường Linh ông đều không mua được, Đường Linh hứa hẹn có cơ hội lần sau nhất định bán cho ông trước tiên, lúc này Lý lão mới mặt mày hớn hở, tán dương Đường Linh vài câu, chào hỏi Ngụy lão xong mới rời đi!

Ngụy lão mua được Hồng phỉ rồi vốn cũng muốn rời đi, nhưng Đường Linh nói với ông vài câu, ông liền không vội rời đi nữa, sau khi chuyển khoản thanh toán cho Đường Linh, vẫn ở lại khu giải thạch.

Lúc Lưu Triển Bằng đem khối mao liệu nặng cân lên máy giải thạch, mọi người có chút không khống chế được! Đặc biệt là Vương Bình kia, sắc mặt có chút vặn vẹo, tuy rằng mao liệu chẳng phải của Lưu Triển Bằng, nhưng khi nhìn thấy ông ta là tiêu điểm của mọi người, trong lòng Vương Bình chính là khó chịu! Lưu Triển Bằng kia đều mất tất cả rồi, nên bị chà đạp ở dưới chân mới đúng!

Lưu Triển Bằng sau khi chuẩn bị xong, nhắm chuẩn một điểm giơ tay chém xuống, một nhát dao gọn gàng nhanh chóng! Dùng khăn ướt lau một chút, một mảnh lục sắc phá vỡ tràn ra!

“Mẹ nó! Lại xuất lục rồi! Nhìn bộ dáng là Thủy chủng!”

“ Còn để cho người ta sống không hả trời! Tôi cắt nhiều mao liệu như vậy, không xuất lục nổi một lần! Lưu Triển Bằng kia cắt ba cái, mỗi cái đều xuất lục!”

“ Ha ha! Nhìn ông đố kị kìa! Không thì lần tới giải thạch, ông cũng tìm Lưu Triển Bằng giải thạch giúp ông!”. Người đứng bên cạnh cười trêu nói.

“ Cô gái nhỏ, bán máo liệu này của cháu tôi ra vạn!”. Có kinh nghiệm hai khối mao liệu vừa nãy, mọi người ở đây đều biết cô gái nhỏ này mới là chủ nhân của những khối mao liệu, Lưu Triển Bằng cũng chỉ giúp cô giải thạch mà thôi!

Đường Linh chỉ cười, không nói gì, trong mắt lóe sáng thần thái khác thường.

“Tôi ra vạn!”. Tuy rằng mua “bán mao liệu” ( bán thành phẩm) nguy hiểm rất lớn, nhưng cô gái này đã liên tục xuất lục hai khối phỉ thúy khiến mọi người nóng lòng muốn thử! Từ miệng vết cắt của bán mao liệu này có thể nhìn ra, mặc dù không tốt bằng hai khối phỉ thúy vừa nãy nhưng cũng là loại phỉ thúy tốt!

“ vạn!”. Lại một người khác ra giá!

“ vạn!”

….

“ vạn!”. Người ra giá là Lưu Triển Bằng!

Vương Bình vốn còn do dự, lúc này thấy Lưu Triển Bằng vậy mà lại gọi giá vạn! Trong lòng gấp gáp!

“ Lưu Triển Bằng, ông có tiền đổ thạch, không có tiền trả nợ sao! Thực sự là một chút mặt mũi cũng không cần!”

Ai ngờ Lưu Triển Bằng cũng không nóng giận, chỉ tỏ vẻ mặc kệ, mở miệng nói, “Dù sao cũng thua rồi, đổ lần này nói không chừng tôi còn có cơ hội xoay người! Nếu tôi đổ thắng lần này, coi như Vương Bình ông không gặp may!”

“ Hừ! ông muốn xoay người? Không dễ như vậy!”

Vương Bình cười gằn một tiếng, mình mới sẽ không cho hắn ta cơ hội xoay người! Khối mao liệu này biểu tượng vô cùng tốt, vỏ ngoài xám xanh, rêu trên biểu bì rất rõ ràng, mà một dao này chém xuống đã xuất lục rồi, đúng là khối mao liệu tốt!

“ vạn!”. Vương Bình khinh thường nhìn Lưu Triển Bằng, muốn tranh với hắn sao? Nằm mơ đi!

Mấy người vừa nãy ra giá cũng biết ân oán giữa Lưu Triển Bằng và Vương Bình, nên không mong muốn tham dự vào, vỗi vã rời khỏi, chỉ còn dư lại hai người bọn họ đấu giá giành giật!

Sắc mặt Lưu Triển Bằng thật không tốt, trầm ngâm trong chốc lát, làm như hạ quyết tâm, mở miệng kêu lên, “ vạn!”

Vương Bình khinh miệt nhìn Lưu Triển Bằng, nhếch mép lộ ra một nụ cười tàn khốc, kiểu như chơi đùa sủng vật, khinh bạc mở miệng gọi giá, “ vạn!”

Lưu Triển Bằng bực bội trợn trừng nhìn Vương Bình, trong mắt bốc lửa, Vương Bình càng nhìn Lưu Triển Bằng tức giận càng cảm thấy hài lòng, dụng tâm âm thầm cạnh tranh nhiều năm với Lưu Triển Bằng như vậy, hiện tại mới cảm thấy xả ra được một cục tức!

Cuối cùng Lưu Triển Bằng thua trận, chán chường ngồi xuống, mọi người thấy có chút không nhịn được, Lưu Triển Bằng này không vẫy vùng nổi nữa rồi!

Trông thấy dáng vẻ chán chường kia của Lưu Triển Bằng, Vương Bình có chút hả hê mở miệng nói, “Chỉ cần có Vương Bình này, đời này ông cũng đừng nghĩ xoay người!”

Bước thảnh thơi đi tới, với thái độ đắc ý! Đi đến trước mặt Đường Linh, một tay chìa ra một chi phiếu vạn, loại phong phạm đắc ý mười phần!

Đường Linh nhìn tấm chi phiếu trước mặt, cũng không nhận, cũng không nói, mặt không cảm xúc đứng ở nơi đó.

Ngay thời điểm Vương Bình mất kiên nhẫn, một cánh tay nhận lấy chi phiếu của Vương Bình, Vương Bình liếc mắt một cái, nhìn thấy người đến, vẻ đắc ý trên mặt thu lại!

Mọi người chứng kiến tình cảnh trước mắt này cũng không hiểu ra sao, Lưu Triển Bằng sao lại nhận lấy chi phiếu? Lại quan sát Lưu Triển Bằng lúc này, đâu còn dáng vẻ chán chường y như hồi nãy!

Chuyển biến cực lớn, Vương Bình có chút xoay trở không kịp! Trong đầu giống như xẹt qua cái gì đó, nhìn về phía Đường Linh, “Mày đây là ý gì?”

Đường Linh nhìn Vương Bình, vẻ mặt mê hoặc, không hiểu mở miệng nói, “Chú đưa cho cháu một tờ giấy làm gì?”

“ Kia là chi phiếu!”

Vương Bình giựt khóe miệng, nhìn Đường Linh một cách ghét bỏ, quả nhiên! Con nhóc này chỉ là vận khí tốt, đồ trẻ ranh mà thôi, cả chi phiếu cũng không biết!

“ Lưu Triển Bằng, dù ông có thiếu tiền, cũng không đến mức cướp tiền của con nít chứ! Sao lại đổi nghề làm kẻ cướp rồi!” Vương Bình mở miệng ác độc nói.

Lưu Triển Bằng nhìn Đường Linh một cái, Đường Linh không có phản ứng, liền mở miệng nói, “Tiền này vốn là của tôi, sao đây, Vương Bình anh mua hàng không muốn trả tiền!”

Vương Bình sững sờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Linh, “Khối mao liệu này không phải của mày?”

Đường Linh lắc đầu một cái, “Không phải a! Tôi chỉ có đồng, mua khối mao liệu, chú này thấy tôi không biết giải thạch, thấy tôi nhỏ tuổi mới giúp tôi thôi!” Đường Linh chỉ Lưu Triển Bằng một bên, ánh mắt tinh khiết nói.

Số tiền Lưu Triển Bằng nợ, Đường Linh không muốn thông qua tay cô trả, bằng thực lực của cô bây giờ, nhúng tay vào ân oán của người khác, phỏng chừng cái chết sẽ đến rất nhanh với cô, cho nên số tiền này phải do chính “tự thân” Lưu Triển Bằng trả!

Lưu Triển Bằng nhìn vẻ mặt vô tội của Đường Linh, khóe môi run lên, cô nhóc này thật biết giả bộ a! Lối diễn tuyệt đối là phái thực lực!

“ Vậy mày vừa nãy vì sao đồng ý để chúng tao đấu giá!”. Rốt cuộc là Lưu Triển Bằng cùng đứa nhỏ này liên hợp lại cho đặt bẫy mình, hay là chỉ có Lưu Triển Bằng đặt bẫy thôi?

Đường Linh nghe giọng nói hung hăng âm hiểm của Vương Bình, vẫn chưa sợ hãi, đáy lòng xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt đơn thuần nói lầm bầm, “Cháu không hề nói gì a! Vật này không phải của cháu, mẹ cháu có dặn rồi không thể nói lung tung!”

Vương Bình tức muốn thổ huyết! Vẫn muốn hỏi gì đó, lại bị Ngụy lão đứng một bên cắt ngang, “Vương Bình, cậu làm gì vậy! Đổ thạch này tự cậu đổ, nhóc này từ đầu tới cuối một câu cũng không nói, sao bây giờ lại đổ phiền toái lên đầu cô nhóc này!”

Đường Linh vừa mới giữ Ngụy lão lại, chưa hề nghĩ tới để Ngụy lão giúp mình, chỉ nghĩ rằng có Ngụy lão ở đây, ít nhất an toàn của cô sẽ được bảo đảm, không nghĩ tới Ngụy lão ra mặt giúp cô! Phải biết bọn họ chính là những người làm ăn, kiêng kỵ nhất việc nhúng tay vào ân oán của người khác! Trong lòng cô âm thầm ghi nhớ “ ân tình” của Ngụy lão!

Vương Bình thấy người nói chuyện là chủ tịch Vinh Phúc châu bảo, đó là đại nhân vật không phải người mà hắn có thể đắc tội nổi, lập tức khom người, cười xòa nói, “Ngụy tổng nói quá lời rồi, tôi đây đang tìm hiểu tình huống, không hề có nửa điểm ý tứ gây khó dễ với cô gái nhỏ này a!”

Sau đó bày ra vẻ mặt kèm nụ cười khó coi nói với Đường Linh, “Đúng không hả, cô gái nhỏ!”

Tâm tư Vương Bình chuyển động, cũng đúng!

Đứa nhỏ này mới bây lớn chứ, làm sao có khả năng hợp sức cùng Lưu Triển Bằng đặt bẫy hắn! Huống chi thần tiên cũng khó chém ngọc, trên mao liệu là không thể động tay chân! Thế nhưng mình mua vào tay thật uất ức!

Đường Linh thì chậm rãi, hít sâu một hơi thật lớn, vỗ ngực một cái, nhỏ giọng than thở nói, “Làm cháu sợ muốn chết!”

Mặc dù là nhỏ giọng lầm bầm, nhưng vừa vặn để tất cả mọi người đều nghe được.

Vương Bình tức khắc xấu hổ dị thường, như nuốt phải quả trứng gà, ánh mắt mọi người nhìn Vương Bình lại càng khinh thường.

Lại có thêm một người nhiều chuyện nói: “Vậy mà lại đi gây phiền toái cho trẻ nhỏ, nhìn xem dọa con bé sợ thế kia, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng!”.

“ Không phải sao! Đứa nhỏ này vừa nãy linh hoạt biết bao, giờ sợ đến nỗi đều không dám nói chuyện!”

“ Người này thực sự là càng sống càng trẻ lại!”

Lưu Triển Bằng nhìn một chút Đường Linh “Oan ức”, lại nhìn một chút vẻ mặt táo bón của Vương Bình, nghe được mọi người nói mát, ông suýt chút nữa không kìm được cười! Từ sau khi ông bị phá sản, trong lòng chưa từng có loại cảm giác vui sướng như bây giờ!

Một chữ, sướng!

Truyện Chữ Hay