Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Mộc an bài đoàn du lịch cho mình, tuy rằng Lưu Chân Chân cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn là làm theo. Ngày hôm sau liền thu thập đồ đạc mang theo mẹ và mấy đứa cháu ngoại đi du lịch. Nghe nói, thành phố du lịch có vườn cây không bị biến dị, mà Tinh Vân thành lại không tồn tại loại thực vật như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có bồn cây cảnh. Hình dáng của vườn cây, nếu không xem ảnh trên mạng thì nhiều người ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra nổi.

U Minh thành giao dịch với thành chủ, Trần Mộc vẫn nghĩ phải tốn khá nhiều thời gian mới đến lần giao dịch tiếp theo, không ngờ mới qua ba ngày, Chu Dật Cẩn vẫn không chịu liên lạc với hắn lại chủ động gửi tin tức.

“Ngày mai phải ra khỏi thành đổi hàng mới nhập và kiểm nghiệm chiến xa?” Trần Mộc cũng không hứng thú với tin tức vừa nhận được, lập tức gọi cho đối phương.

“Đúng vậy.” Khuôn mặt của Chu Dật Cẩn xuất hiên trên bộ đàm.

“Có lẽ không đến mức ngay lần đầu tiên đã khiến cho các cậu ‘Tử vong’, có điều cũng nhanh thôi.” Trần Mộc nghĩ nghĩ,

“Về sau tôi sẽ đi theo các người.”

“Ngày mai buổi sáng chín giờ xuất phát.” Chu Dật Cẩn vừa nói xong liền cắt đứt điện thoại.

“Trần lão đại, anh đang nói chuyện với ai vậy?” Hàn Thanh Vân hỏi. Lúc này, đám người bọn họ đáng đánh một con hồ dương thú. Đánh được một nửa, đột nhiên Trần Mộc lại rời khỏi vòng chiến. Cũng may hồ dương thú là dị thú ăn cỏ, tuy rằng răng nanh có độc khó có thể tránh né, nhưng lực công kích không cao. Không có Trần Mộc, cậu và đám người Triệu Thiên Vũ chống lại nó cũng không nguy hiểm, thậm chí cậu còn có không để ý Trần Mộc.

Trần Mộc phi nhanh chạy tới, chiến đao thật dài trực tiếp chui vào miệng hồ dương thú. Lúc trước hắn còn chưa có động tác gì là muốn để đám người Triệu Thiên Vũ có thêm rèn luyện, về phương diện khác, cũng vì muốn có da dê hoàn chỉnh. Đối với hồ dương thú mà nói, chỗ da này còn đắt hơn cả thịt của nó.

Dùng da của dị thú cao cấp có thể chế tác trang phục chống phóng xạ, chống phóng xạ không tồi, lực phòng ngự cũng vô cùng cao.

“Lợi hại!” Ánh mắt Hàn Thanh Vân nóng bỏng nhìn người dường như đã toàn thú hóa, chỉ cần muốn là có thể đem tay của mình biến hoàn toàn thành móng vuốt sắc bén – Trần Mộc. Hồ dương thú cậu đã từng đánh, nhưng nhẹ nhàng như vậy còn đem da giữ lại nguyên vẹn đầy đủ lại là lần đầu tiên.

“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không tham gia săn bắn nữa.” Trần Mộc mở miệng.

“Sao vậy? Làm thợ săn dị thú, dã ngoại mới là chiến trường của chúng ta, dị thú mới là bạn lữ của chúng ta!” Hàn Thanh Vân hô một lời kịch trong bộ phim [ cùng thú cùng múa ] gần đây.

“Vậy cậu dám kết hôn với dị thú à?” Trần Mộc cười hỏi.

“Đây là so sánh……” Hàn Thanh Vân lấy một chiếc khăn mặt lau quần áo tác chiến của mình:

“Vợ à, vẫn là Hương Hương mềm mềm mới thích, tốt nhất còn nên béo một chút, ôm lấy thật thoải mái. Đương nhiên, còn muốn Cố gia, sẽ chăm sóc người rất chu đáo, không làm nũng cả ngày, không bốc đồng……”

“Cậu thích người phụ nữ như vậy?” Trần Mộc nhìn bộ dạng của Hàn Thanh Vân, đây hoàn toàn là đang miêu tả tình nhân trong mộng đúng không? Có điều trừ vẻ bề ngoài, yêu cầu khác rất cao.

“Đương nhiên thích!” Hàn Thanh Vân như đinh đóng cột, lại nói:

“Trần lão đại, tôi cảm thấy anh không thích đàn ông vẫn tốt hơn. Bé con rất khả ái, đàn ông không thể sinh con đâu!”

“Không phải có đẻ hộ sao.” Triệu Minh lạnh lùng mở miệng. Hiện giờ không chỉ có ngân hàng tng trùng mà còn có ngân hàng trứng, đẻ thay lại càng không hiếm thấy, chỉ cần có tiền thì sẽ có hậu đại.

Có lẽ do Triệu Minh rất ít khi nói chuyện vớii mình nên nhất thời Hàn Thanh Vân có chút sững sờ.

“Tôi cũng thích đàn ông.” Triệu Minh lại mở miệng nói một câu, lúc này lại khiến Triệu Thiên Vũ cũng sửng sốt.

Trần Mộc biết mấy ngày nay Triệu Minh đã nghẹn rất lâu, ngay cả hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, vốn hai anh em như hình với bóng nay lại giống hai người xa lạ.

“Được rồi, hôm nay cũng không sớm, trở về thành đi.” Trần Mộc mở miệng. Lần này Triệu Minh lại nói như vậy trước mặt Triệu Thiên Vũ, chờ chút nữa khi về đến Triệu gia chỉ sợ còn ồn ào ngất trời. Ấn theo cách nói của Triệu Thiên Vũ, đêm qua Triệu Dương đem bạn gái của mình mang về nhà, còn rất được hai vị Triệu gia yêu thích. Thậm chí hai vị Triệu gia kia còn nói với Triệu Thiên Vũ là Triệu Minh ít nói sẽ khiến con gái không thích, để anh hỗ trợ giới thiệu đối tượng…… Lần này, còn không biết hai vị kia sẽ thế nào.

Hằng Phong xa thành vừa mới lắp ráp một nhóm chiến xa mới, số lượng rất nhiều. Loại chiến xa này cũng khác hoàn toàn với xe bình thường, sau khi trải qua toàn bộ thí nghiệm mới có thể bán ra, còn phải có được số liệu. Dù sao một khi chiến xa xảy ra vấn đề, chỉ sợ sẽ trực tiếp khiến người điều khiển mất mạng. Đồng thời, căn cứ vào hoàn cảnh khác nhau giữa các nơi, chiến xa còn cần cải tạo một vài chỗ mới được.

Sáng sớm, chiến xa của Hằng Phong xa thành đã hội tụ đủ, Chu Dật Cẩn đang cân nhắc xem có nên phát tin tức cho Trần Mộc hay không, thì nhìn thấy người cùng làm thí nghiệm với y – Lạc Tề đã đi tới.

“Tiểu Chu, lần này ra khỏi thành phải tốn không ít thời gian, cậu cũng đừng quên mang cơm theo.” Lạc Tề nhìn thấy Chu Dật Cẩn không chuẩn bị thứ gì, lập tức mở miệng. Anh ta rất thích Chu Dật Cẩn, tuy rằng đối phương tuổi còn nhỏ, nhưng đã hiểu được rất nhiều thứ, rất nhiều chỗ anh còn phải thỉnh giáo người trẻ tuổi hơn mình này.

“Phải mang cơm?” Chu Dật Cẩn thật đúng là không nghĩ tới điểm ấy.

“Cậu đi căng tin mua đồ ăn đi, vợ tôi đã làm mấy món đồ ăn, đợi chút nữa cho cậu một nửa.” Lạc Tề lắc lắc cặp lồng trong tay.

“Vậy cám ơn anh Lạc.” Chu Dật Cẩn cảm tạ. Sau đó đi căn tin mua vài cái bánh bao da dày nhân mỏng, lúc này màn thầu đắt hơn bánh bao rất nhiều, bánh bao da dày mới khiến người thích.

Đợi mọi người đều chuẩn bị tốt, Chu Dật Cẩn và Lạc Tề phân biệt lên hai chiếc chiến xa khác nhau. Sau đó, một hàng mấy chục chiếc chiến xa chạy ra ngoài thành. Đây là lần đầu tiên Chu Dật Cẩn làm thí nghiệm cho chiến xa, có điều mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Bởi vì ra khỏi thành làm việc có nguy hiểm nhất định, nên sẽ được thêm một khoản vào tiền thưởng.

Có điều chuyến đi này đối với Chu Dật Cẩn mà nói, ấn tượng sâu nhất là Lạc Tề chia cho y vài món ăn, đều là đồ ăn gia đình bình thường, thịt xào rau xanh linh tinh, hương vị cũng rất được.

Lạc Tề cầm tiền thưởng cảm thấy thật vui vẻ, còn lải nhải bên cạnh Chu Dật Cẩn:

“Tôi định buổi tối sẽ mua vài củ cà rốt cà chua về nhà nhà làm đồ ăn, còn có hai đứa con nghịch ngợm nhà tôi nữa, chúng thích ăn cam nhất, tới lúc đó sẽ mua vài quả cho chúng nó đỡ thèm.” “Tay nghề nấu nướng của chị dâu thật tốt, anh Lạc cũng nên mua cho chị vài thứ này nọ.” Chu Dật Cẩn đề nghị.

“Mua cho cô ấy những thứ đó, cô ấy nhất định sẽ nói tôi lãng phí. Có điều đợi lát nữa mua nhiều hơn vài quả cam, để cô ấy nếm thử cũng tốt.” Lạc Tề cười tủm tỉm:

“Chị dâu cậu còn biết ướp da của quả cam da, da của quả cam phơi khô rồi ướp làm thức ăn vật không tồi.”

Chu Dật Cẩn nếm thử mứt vỏ cam, lập tức cũng thấy hứng thú:

“Chị dâu làm đồ ăn rất ngon, thứ này ăn thật vừa miệng.”

“Đến lúc đó tôi sẽ mang cho cậu một ít” Lạc Tề lập tức mở miệng, còn nói:

“Cậu còn trẻ, hiện giờ cũng phải chú ý mà tích cóp tiền đi. Mấy loại tiền thưởng này, giữ lại để mua phòng ở là tốt nhất”

“Em vẫn đang để dành tiền mà.” Chu Dật Cẩn cười cười, y cũng không phải người yêu tiền.

“Có tích cóp là được rồi. hôm nay có muốn tới nhà tôi ăn cơm không?” Lạc Tề lại hỏi.

“Anh Lạc, tuy rằng rất muốn nếm thử tay nghề của chị dâu, nhưng hôm nay em đã hẹn người khác rồi.” Chu Dật Cẩn từ chối. Cả ngày hôm nay Trần Mộc vẫn luôn đi theo y, y vừa về thành đã gửi tin nhắn mời đi ăn cơm.

“Là đại thiếu gia Trần Mộc tới lần trước? Nghe nói hắn cũng không tồi, nhưng chỉ sợ không phải thật tâm.” Lạc Tề cũng biết Trần Mộc. Tin tức Trần Khải ly hôn trước đó không lâu đã huyên náo rất lớn, đương nhiên anh cũng đã đọc.

Chu Dật Cẩn ngẩn người, liền hiểu được. Có lẽ những người xung quanh đều nghĩ y và Trần Mộc có quan hệ gắn bó, nhưng mối quan hệ này thực sự không giống như bọn họ đang nghĩ!

Trần Mộc lái chiến xa đến cửa Hằng Phong đã nhìn thấy Chu Dật Cẩn trương mặt đi ra. ( trương mặt: kiểu như mặt mày sưng sỉa khó chịu ý)

“Hôm nay ăn cơm ở đâu?” Trần Mộc hỏi.

“Tùy anh.” Biết Trần Mộc không thiếu tiền, Chu Dật Cẩn cũng không định mời đối phương bữa ăn này. Một cường giả như vậy, sao có thể không có tiền?

“Tôi đưa cậu đến một chỗ.” Trần Mộc mở miệng. Chỗ an toàn nhất, tuyệt đối là căn phòng ở tầng cao nhất của Mạc Thủy Cư, còn có thể bảo đầu bếp làm vài món sở trường. Hôm qua mới đánh được hồ dương thú, hắn còn muốn ăn thử.

Phòng ở nho nhỏ nhưng lại để nhiều thứ, sau khi mẹ đi du lịch, Trần Mộc liền dọn nơi này thành chỗ ở, trên sô pha vẫn còn vứt trang phục tác chiến hắn mới cởi không lâu.

“Mạc Thủy Cư còn có chỗ như vậy?” Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc.

“Mạc Thủy Cư là sở hữu của tôi.” Trần Mộc dùng thiết bị liên lạc để Tiếu Nhiên gọi món ăn, sau khi đồ ăn chuẩn bị xong hắn sẽ đích thân mang lên.

Chu Dật Cẩn suy nghĩ một chút:

“Tôi nhớ rõ Mạc Thủy Cư mở sau khi anh rời khỏi Tinh Vân thành.” Tư liệu về Trần Mộc y đã xem cẩn thận.

“Tôi không thể tìm người khác mở hộ?” Trần Mộc nói, lại mở thiết bị theo dõi trên tường.

“Lâm An Liệt?” Chu Dật Cẩn nhìn thấy hình ảnh người trên đó, có chút kinh ngạc. Lần trước y đi sớm, nên không thấy cảnh Trần Mộc mắng chửi người.

“Làm sao vậy? Cảm thấy gã là người đáng thương?” Trần Mộc trào phúng hỏi. Lúc trước, lần đầu tiên chạm mặt Chu Dật Cẩn, đối phương đang định đưa Lâm An Liệt đến Tinh Vân thành, lại còn bị lừa…… Nếu không phải mình cướp tiểu trấn của y, có khi lúc này Chu Dật Cẩn vẫn đang bị lừa đấy.

“Là kẻ không may mắn, có điều tâm cơ gã rất thâm trầm.” Chu Dật Cẩn nói lại chuyện lúc trước, lần đầu tiên y gặp Lâm An Liệt. Sau khi Trần Mộc rời đi, Nguyên Thăng lại bị cư dân trên trấn tố cáo. Chuyện “Tội trạng” kia, những người đó cũng chỉ là cỏ mọc ven tường, mà việc Lâm An Liệt làm lại quá mức âm hiểm.

Nếu Lâm An Liệt quang minh chính đại đi tố cáo Nguyên Thăng, y sẽ không cảm thấy đối phương có gì sai, nhưng cái loại đâm lén sau lưng lại khiến y không thể chấp nhận được.

Trần Mộc nghe Chu Dật Cẩn nói, có một số chuyện lúc trước hắn cũng không biết.

Lâm An Liệt quả thật rất không may, tuổi còn trẻ đã phải nhìn người thân mất đi. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà gã báo thù rất cực đoan, nhưng cách gã báo thù lại không thể chấp nhận nổi.

“Gã là con trai của Trần Khải.”

“Trần Khải?” Chu Dật Cẩn nghe thấy Trần Mộc đột nhiên nói một câu, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

“Đó là người đàn ông đã ly hôn với mẹ tôi trước đây không lâu.” Trần Mộc lại nói.

“Lâm An Liệt là con tư sinh của Trần Khải?” Hơi suy nghĩ một chút, Chu Dật Cẩn liền hiểu được.

“Tôi xuống lầu bưng thức ăn lên.” Trần Mộc rời khỏi phòng, đồ ăn đã được làm xong.

Chu Dật Cẩn nhìn về phía thiết bị giám thị, Trần Mộc và Lâm An Liệt thật đúng là không có chỗ nào giống nhau, bình tĩnh mà xem xét, Lâm An Liệt vẫn dễ nhìn hơn.

Thiết bị nơi này y vừa thấy liền có thể hiểu được, ấn vài cái nút, hình ảnh giám thị sẽ theo dõi hành động của Lâm An Liệt thay đổi như thế nào.

“Tiểu An, đợi lúc nữa tôi đón cậu tan tầm nhé?” Một người khách kéo Lâm An Liệt vừa bưng đồ ăn lên, còn nắm tay gã.

“A? Tôi……” Lâm An Liệt vốn muốn cười từ chối, đột nhiên liếc thấy Trần Khải đi tới lại lập tức trưng ra vẻ mặt nôn nóng muốn rút tay về, trong nháy mắt còn đỏ mặt.

“Cậu đồng ý không?” Người khách này nhìn thấy khuôn mặt của Lâm An Liệt hồng hồng, trong lòng lại càng ngứa. Gã vẫn luôn chỉ đích danh cậu nhân viên bồi bàn thanh tú này bê đồ ăn lên, còn cho tiền boa nhiều lần, rốt cuộc có ý tứ gì, đối phương hẳn là hiểu được.

“Tiên sinh, rất xin lỗi……” Lâm An Liệt rút tay về, móng tay sắc nhọn lại cào vào lòng bàn tay của đối phương.

“Mày làm gì thế?” Vị khách kia đứng lên, vô cùng bất mãn.

“Tôi không phải cố ý.” Lâm An Liệt giải thích, lại không cẩn thận đụng vào ghế dựa bên cạnh, trực tiếp té xuống đất.

“Quên đi, mày đi đi.” Vị khách kia tự nhận xui xẻo, phất tay để Lâm An Liệt rời khỏi. Lâm An Liệt nhất thời có chút nóng vội, xoay người chạy đi, thiếu chút nữa va vào người Tống Văn. Gã sợ hãi kêu một tiếng, ngừng cước bộ mà ngã sang bên cạnh, bởi vậy Tống Văn cũng không bị đụng, gã lại bị đập đầu vào bản rồi té xuống đất.

Nhất thời toàn bộ đại sảnh náo loạn thành một đoàn.

Chu Dật Cẩn cau mày nhìn thiết bị giám thị, có lẽ là do ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Y vừa mới biết Trần Khải là cha của Lâm An Liệt, lại vài thấy động tác của Lâm An Liệt không thích hợp, lập tức đoán được Lâm An Liệt đang diễn trò. Người khách kia tuy rằng liều lĩnh, nhưng ở nơi như Mạc Thủy Cư, gã cũng không thật sự bức bách một người phục vụ, mà những chuyện tiếp theo lại rất trùng hợp.

“Trình diễn không tồi.” Trần Mộc cầm theo hộp thức ăn đi vào, cũng thấy được một màn này.

“Gã muốn làm gì?” Chu Dật Cẩn không rõ tại sao Lâm An Liệt lại làm vậy. Những nơi giống Mạc Thủy Cư, người bồi bàn mà làm như vậy thì sẽ không trụ nổi nữa.

“Ai biết được? Có lẽ là muốn xuất hiện trước mặt Trần Khải.” Thời điểm gặp mặt lần sau, sẽ trở thành đứa con đã sớm nhận ra cha nhưng vẫn im lặng quan tâm im lặng ngưỡng mộ đúng không?

Trần Mộc nhìn thấy nhân viên làm trong Mạc Thủy Cư đã đi ra, mang theo Lâm An Liệt đang té ngã trên mặt, cùng lúc cũng thu thập bàn ghế. Tống Văn hai tay ôm bụng, sắc mặt không tốt lắm, Trần Khải lại đang an ủi. Có điều, hai người đều không có ý định gây khó dễ cho Lâm An Liệt.

Mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong là cà chua sào trứng, măng tây thịt băm, đậu phụ nhồi thịt, dê xào thập cẩm, còn có canh nấm rau chân vịt, món chính còn lại là mì thịt dê, thịt dê kho tàu, những món mang đến đều hương sắc đầy đủ.

“Nghe nói cậu thích ăn mì phở.” Kỳ thật những món đồ ăn này, đều làm theo khẩu vị của Chu Dật Cẩn mà hắn hỏi thăm được, nếu muốn để đối phương giúp đỡ thì dù thế nào cũng phải nịnh hót một chút.

Hai người đều là đại nam nhân, ăn cũng khá nhiều, Trần Mộc có sức ăn lớn hơn, chờ Chu Dật Cẩn ăn xong, hắn lại đem những đồ ăn còn lại xử lí hết. Có điều, cho dù hắn ăn nhiều cũng không nhiều bằng A Hổ, nhìn hắn ăn vui vẻ, A Hổ cấp bách không chịu được.

Trong gian phòng này của Trần Mộc luôn trang bị lò nướng, hắn cũng mang thịt dị thú lên, lúc này đang nướng thịt cho A Hổ.

“Nó muốn ăn nhiều như vậy?” Chu Dật Cẩn hưng trí dạt dào nhìn A Hổ.

“Cậu không biết hình thể thật sự của nó à?” Hiện giờ, lượng thịt mà A Hổ ăn còn lớn hơn cả cân nặng của nó, thật sự Trần Mộc cũng khiếp sợ. A Hổ nho nhỏ nhào vào ăn khối thịt lớn hơn nó, nhìn qua vô cùng chướng mắt, sờ sờ đầu của A Hổ để cho nó khôi phục hình thể.

“Hình thể thật sự của nó cũng không phải quá lớn, ăn nhiều như vậy không hợp với lẽ thường.” Chu Dật Cẩn nhìn bộ dáng của A Hổ sau khi ăn hết khối thịt lớn vẫn chưa hết thèm liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Trần Mộc cho A Hổ ăn một khối nữa, A Hổ lại nhanh chóng ăn xong.

“Sao linh thú của anh lại biến thành dạng này?” Chu Dật Cẩn hỏi. Linh thú của y là chó, cho tới giờ cũng chưa bao giờ ăn thịt nướng. Sau khi y tới làm việc ở Hằng Phong, y luôn để nó ở chỗ chăm sóc linh thú. Dù sao với những người không định làm thợ săn dị thú như y, bình thường đều nuôi linh thú như sủng vật.

Trần Mộc cũng hiểu gần đây A Hổ có chút bất thường, thi thoảng phun lửa còn chưa tính, đôi khi còn trong tình trạng khá uể oải, thường ở trong nhà sẽ buồn ngủ tới không muốn nhúc nhích. Mấy ngày nay hắn không ra khỏi thành nên cũng không mang theo A Hổ:

“Nó ăn thiên thạch.”

“Thiên thạch không phải bị cá voi thú ăn mà là bị linh thú của anh ăn?” Chu Dật Cẩn nhảy dựng lên.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Chu Dật Cẩn, Trần Mộc nhíu mày.

“Tôi luôn luôn nghiên cứu máy móc, đối với vật này không có quá nhiều hiểu biết, có điều tình huống của A Hổ rõ ràng là do không đủ năng lượng. Tư liệu của thiên thạch tôi cũng từng tìm hiểu một chút, dị thú sau khi ăn thiên thạch thường sẽ đi săn dị thú cấp tám hoặc dị thú cấp chín, sau đó ăn tinh thạch năng lượng trong đầu chúng”

Trần Mộc lập tức nghĩ tới thời điểm Lý Quân và lang thú xuất hiện lúc trước, còn có Thương Ưng thú chỉ bị đánh nát đầu, con lang thú kia chẳng lẽ cũng ăn tinh thạch? Có điều, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là A Hổ:

“Tôi nên đi săn một ít tinh thạch cho A Hổ ăn?” Tinh thạch của dị thú cấp tám có giá rất cao, muốn kiếm cũng không dễ dàng

“Này, không phải người của U Minh thành cũng cầm tinh thạch dị thú cấp tám để đổi nhân viên kỹ thuât sao?” Chu Dật Cẩn đối với chuyện bản thân bị đem bán cũng rất câm nín. Nếu Trần Mộc không phát hiện chuyện này, không phải y sẽ bị bán cho U Minh thành sao? Hai miếng tinh thạch kia, đương nhiên không thể đưa cho Vương Lập Công và Hạ Minh được.

Trần Mộc sờ sờ A Hổ đã nhảy lên đùi mình, đời trước hắn không bảo vệ tốt cho A Hổ, đời này nhất định không thể để phải tiếc nuối.

“Cứ định như vậy đi.” Bản thân đi đánh dị thú cấp tám, khẳng định sẽ bị vệ tinh theo dõi. Lần cướp bóc này, nhất định không thể để lộ ra việc đen ăn đen, trong lúc nhất thời Trần Mộc cũng thấy có hứng thú.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay