Ăn xong bữa trưa, Chu Dật Cẩn liền sửa sang quần áo đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn Trần Mộc trong trạng thái không có tóc giả:
“Bữa này là anh mời khách đúng không? Nên đi tính tiền rồi.”
Trần Mộc hào phóng đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý kiểu tóc của mình. Thái độ thản nhiên này của hắn, ngược lại khiến mọi người không quá chú ý. Ở thời đại này, có rất nhiều thanh niên cắt kiểu tóc như vậy để tạo cá tính, có người còn biến tóc mình thành tổ chim, trọc đầu cũng rất bình thường không phải sao?
Trần Mộc đến quầy phục vụ quẹt thẻ tính tiền, thuận tay hái một đóa hoa hồng, quay người lại liền nhét vào trong túi áo lao động trước ngực của Chu Dật Cẩn.
Sắc mặt Chu Dật Cẩn thay đổi, lấy hoa hồng ra ném lên người Trần Mộc, sau đó lập tức đi ra ngoài, lên một chiếc taxi đậu trước cửa Mạc Thủy Cư.
Trần Mộc bắt được hoa hồng, liền thấy được Lâm An Liệt đang mặc quần áo phục vụ. Gã chạy chậm tới, trên mặt còn mang tươi cười thân thiết:
“Tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?”
“Chuyện của ta ai cần mi lo?” Trần Mộc nghiêm mặt:
“Mi đến để chê cười ta? Phục vụ của Mạc Thủy Cư đều có tố chất kiểu này?” Hắn đưa tay ném hoa hồng lên mặt Lâm An Liệt, trào phúng nhìn đối phương, nhìn thấy ánh mắt Lâm An Liệt lóe lên một cái. Gã cúi đầu bắt đầu giải thích.
Lâm An Liệt là kẻ không thể chịu được sự khinh bỉ, một khi người khác khiến cho gã nan kham, tất nhiên gã sẽ hồi báo gấp trăm lần. Lúc này mình làm như vậy, gã đương nhiên sẽ hận mình tới tận xương tủy. Trần Mộc hai tay ôm ngực, ồn ào muốn tìm quản lý đuổi việc nhân viên phục vụ không hiểu chuyện này. Lâm An Liệt có thể nhịn, nhưng hắn lại không muốn nhịn. Lúc này càng muốn làm to chuyện, cũng có thể khiến Lâm An Liệt biết chỗ tốt của quyền thế. Bởi vậy, hắn muốn đẩy nhanh tiến độ.
Có điều, làm thế nào thì sợ rằng vẫn có chỗ bại lộ, để mẹ mang bà ngoại đi lịch ở thành thị cấp hai vài tháng tháng cũng không tồi.
Bởi vì Chu Dật Cẩn phát hỏa, buổi chiều thời điểm Trần Mộc đi cải tạo chiến xa, y cũng không cho hắn một cái sắc mặt hòa nhã. Trần Mộc cũng không thèm để ý, kéo một nhân viên công tác ở Hằng Phong để tìm hiểu tin tức nơi này, mỹ danh gọi hành động này là theo đuổi Chu Dật Cẩn.
Tuy rằng vị nhân viên công tác này không rõ việc theo đuổi Chu Dật Cẩn và vị trí sắp xếp bảo an của Hằng Phong xa thành có liên quan gì, nhưng số tiền mà Trần Mộc chuyển khoản cho cậu ta bằng nửa năm tiền lương, cậu ta cũng liền vui tươi hớn hở nói hết toàn bộ, còn dâng tặng một ít chuyện bát quái về yêu hận tình thù của lãnh đạo và nhân viên ở đó.
Về Chu Dật Cẩn, cậu ta càng nói cẩn thận hơn, ngay cả bình thường Chu Dật Cẩn thích ăn gì cũng đều nói hết.
Thật đúng là nhân tài! Trần Mộc vô cùng vừa lòng, quyết định lần sau đến nhất định lại nhờ đối phương một chút.
Buổi tối, theo thường lệ tới tầng cao nhất của Mạc Thủy Cư, thời điểm hắn đến, cư nhiên toàn bộ đám người Triệu Thiên Vũ lại có mặt ở đây. Ngay cả Triệu Minh bình thường luôn cúi đầu cũng mở to hai mắt nhìn hắn.
Mà trên vách tường đối diện là hình ảnh lúc hắn đi ra ngoài ghế lô, Chu Dật Cẩn còn đang cười đến đắc ý ở phía trước.
“Làm sao vậy?” Trần Mộc hỏi. Phòng này khá nhỏ, hiện giờ lại có nhiều người đứng như vậy quả thật có chút chen lấn.
“Trần lão đại, hôm nay anh không muốn đi săn bắn hóa ra là vì đi hẹn hò!” Hàn Thanh Vân lớn tiếng mở miệng.
Hóa ra là vì việc này, Trần Mộc cười nói:
“Tôi cũng đã đến tuổi nên nghĩ chuyện kết hôn rồi.”
“Thật không ngờ khẩu vị của các hạ là như vậy, tôi còn tưởng anh thích cái vị nhân viên phục vụ ngoan ngoãn tinh xảo kia cơ, không nghĩ tới cuối cùng lại bị anh mắng cho phát khóc.” Tiếu Nhiên ngồi trên sô pha mở miệng. Trần Mộc luôn chú ý Lâm An Liệt cậu cũng biết một chút, chỉ là không ngờ……
“Tôi tự nhận khẩu vị không kém.” Trong tâm của Lâm An Liệt kia, nói không chừng tất cả đều là một mảng đen tối.
“Trần lão đại, tóc của cậu……” Ngược lại Triệu Thiên Vũ không thèm để ý người Trần Mộc thích là ai mà chỉ bị tò mò với tóc của Trần Mộc. Theo như thiết bị của Tiếu Nhiên, bọn họ nói chuyện tình cảm tới mất cả tóc, đây là kiểu nói chuyện tình cảm gì?
“Thi thoảng cũng phải thay đổi kiểu tóc, các người có gì thắc mắc sao?” Trần Mộc mở miệng.
“Trần lão đại, anh tìm người có bản lĩnh cải tạo chiến xa thật đúng là không tồi, về sau nếu cần bảo dưỡng chiến xa cũng sẽ không mất tiền.” Hàn Thanh Vân vẫn muốn cải tạo chiến xa của mình, nhưng trong tay cũng không có tiền, lúc này đã nghĩ phải làm thế nào để nịnh bợ Chu Dật Cẩn.
“Hôm nay tôi mời khách, xóa số lẻ tính thành năm vạn điểm tín dụng.” Trần Mộc bình tĩnh mở miệng.
Hàn Thanh Vân lập tức không nói nữa. Từ nhỏ cậu ta đã sống khổ cực, cái loại một bữa cơm mà mất tận năm vạn điểm tín dụng, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trần Mộc gõ lên tường vài cái, trên màn hình thay cho ảnh hắn trọc đầu là ảnh ở đại sảnh, mà Lâm An Liệt đang bưng thức ăn đi qua, trên mặt lộ ra tươi cười giống như không hề có chuyện gã bị khách hàng mắng cho phát khóc lúc chiều, khiến cho người ta cảm thấy gã không để chuyện này vào mắt.
“Trần lão đại, người này có vấn đề?” Những người khác không biết, nhưng Triệu Thiên Vũ đã an bài người theo dõi Lâm An Liệt.
Trong thiết bị giám thị, Lâm An Liệt đang nói giỡn với một người khách, ánh mắt của kẻ kia khi Lâm An Liệt cũng không có ý tốt gì. Trần Mộc cười cười mở miệng:
“Đến lúc đó sẽ biết.”
Buổi tối nay, Tống Văn chưa tới Mạc Thủy Cư ăn cơm chiều, lúc này cô đang phân vân giữa hai lựa chọn lớn.
Tuy rằng về cơ bản Vương gia không giao thiệp với ngành ẩm thực, nhưng ở Tinh Vân thành cũng có một quán cà phê. Đôi khi muốn bàn chuyện làm ăn gì đó vẫn nên tới địa phương của mình thì an toàn hơn
Lúc này, trong ghế lô của quán cà phê, hai người bảo tiêu cao lớn đang đứng canh ở cửa, mà Tống Văn thì lại ngồi trước mặt gia chủ của Vương gia.
Tống Văn chăm sóc bản thân rất tốt, sau khi mang thai vẫn xinh đẹp như trước, chỉ có quần áo thùng thình hơi che khuất bụng đang nhô ra.
Cô là một người phụ nữ sống thực tế, tình cảm không đáng tin, tiền mới là quan trọng nhất, cho nên khi lấy lòng Trần Khải cũng chỉ vì muốn tiền trong tay đối phương. Hơn nữa, cô thích tiêu tiền, nhưng Trần Khải vĩnh viễn cũng không ngờ tới, sau khi kết hôn mấy tháng với ông ta, cô đã tích lũy được ba trăm vạn điểm tín dụng, lại có được một phòng ở nhỏ. Mặt khác, cô sẽ không làm chuyện có lỗi với Trần Khải. Cho nên ngay cả khi Trần Khải muốn ly hôn, cũng cũng sẽ được chia một nửa tài sản, cả đời không lo lắng. Đương nhiên, cô sẽ không để Trần Khải ly hôn với mình. Trần Khải không thích mình thì sao, sản nghiệp của Trần gia, sau này nhất định phải thuộc về đứa con trong bụng cô!
“Vương tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?” Tống Văn cười cười, dùng muỗng nhỏ lấy bánh ngọt để ăn, nhưng không để ý tới cà phê bên cạnh. Thứ này tuy rằng quý nhưng không tốt cho em bé, cô ăn kiêng.
“Nói chuyện làm ăn.” Vương Lập Công nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy bản thân có chút tính sai. Ông ta cứ nghĩ rằng Tống Văn là một người đàn bà ham hư vinh ngu xuẩn, nhưng người phụ nữ trước mặt tuy ham tiền tài lại không phải loại nông cạn. Đứng trước hoàn cảnh này mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh thì cũng không đơn giản.
“Tôi thì có thể bàn chuyện làm ăn gì được? Loại phụ nữ không có tài cán như tôi hoàn toàn là dựa vào đàn ông thôi. Vương tiên sinh muốn nói cũng phải nói với chồng tôi chứ?” Tống Văn tới đây là do đã hẹn trước với một người bạn, kết quả lại đụng phải Vương Lập Công. Người bạn này về sau chắc chắn phải tuyệt giao
“Tống tiểu thư cảm thấy, là người phụ nữ của ông chủ thì tốt hay tự mình làm bà chủ thì tốt hơn?” Vương Lập Công nói trực tiếp. Ông ta vốn là đối thủ cạnh tranh với Trần Khải, cho dù Tống Văn có nói lại điều gì với đối phương thì ông ta cũng không để ý. Nếu không phải Trần Khải luôn phòng bị rất tốt, bọn họ đã sớm xuống tay với lão ta.
“Loại phụ nữ như tôi, sao có thể làm được bà chủ? Vương tiên sinh nói rất buồn cười.” Tống Văn đã sớm ấn nút cảnh báo trên bộ đàm liên lạc để thông tri Trần Khải. Có điều, mặc dù đôi khi Trần Khải cũng bị cô mê hoặc, nhưng cũng không đặt cô vào vị trí quan trọng. Hôm nay lại có hội nghị, không cần thiết thì không được liên lạc, về phần báo nguy, cô hiện giờ vẫn tốt mà. Báo cảnh sát để họ đến xem vợ mới của Trần Khải uống cà phê cùng Vương Lập Công chắc? Về phần phản kháng…… trong bụng cô vẫn đang mang đứa bé thừa kế của Trần gia.
“Trần Khải có tính cách gì chắc cô cũng biết, hiện giờ các người mới kết hôn, có lẽ ông ta đối với cô không tồi. Nhưng đợi sau này, cô muốn rơi vào kết cục giống Lưu Chân Chân?” Vương Lập Công có chút hối hận, sớm biết Lưu Chân Chân không một lòng với Trần Khải, ông ta đã liên hệ đối phương, hiện giờ lại không kịp rồi.
Về phần người phụ nữ trước mắt này, ông ta vốn tưởng rằng chỉ cần dọa dọa một chút sẽ khiến cô ta ra tay với Trần Khải, hiện giờ xem ra cũng không dễ dàng, lần nói chuyện này chắc sẽ tan rã trong kết quả không vui.
“Vương tiên sinh không biết sao? Vợ của người khác thì có liên quan gì tới Vương tiên sinh?” Tống Văn ăn hết bánh ngọt, định đi ăn cơm. Cô cũng không muốn con mình bị đói, hơn nữa Vương Lập Công dù thế nào cũng không thể động tay động chân trên thức ăn được.
“Nếu Tống tiểu thư không muốn, tôi cũng không nhiều lời nữa, hôm nay những thứ này coi như tôi mời, Tống tiểu thư muốn ăn thêm cứ việc gọi.” Vương Lập Công đứng dậy rời đi.
Tống Văn nhìn bọn họ đi nhưng thân thể vãn căng thẳng, ai biết nơi này có cameras hay không? Nghĩ đến chuyện vừa nãy, còn có bảo tiêu hung thần ác sát kia…… bây giờ cô vẫn còn thấy sợ.
Càm túi xách đi ra ngoài, sau khi đến đường cái, Tống Văn lập tức liên lạc Trần Khải, nhưng bộ đàm liên lạc lại không kết nối được. Đèn trên đường soi rất rõ ràng, Tống Văn nhịn xuống nước mắt, lái xe của mình trở về nhà.
Phản ứng của Trần Khải cũng nằm trong dự kiến của cô, thời điểm biết được nguyên nhân Trần Khải ly hôn, cô cũng rất rõ ràng ông ta không thể đối xử tốt với cô được. Có điều, cô cũng chỉ cần tiền tài mà thôi.
Về phần giao dịch với Vương Lập Công, cô cũng không phải kẻ ngốc. Một khi Trần Khải gặp chuyện không may, cô và đứa bé trong bụng còn có thể làm gì? Nếu là hai mươi năm sau, ngược lại cô sẽ suy xét đến giao dịch này.
Sau khi Tống Văn về nhà liền khóc lớn một hồi, chờ thời điểm Trần Khải về nhà đã nhìn thấy vợ mình tiều tụy ủy khuất, nhất thời sự tức giận với việc đối phương gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng liền tiên tán.
Tống Văn khóc lóc kể lể một phen, cuối cùng khóc thút thít rồi ngủ trong lòng Trần Khải. Mà sắc mặt của Trần Khải lại vô cùng khó coi.
Sắc mặt khó coi cũng có một người nữa, chính là Lâm An Liệt đang làm điểm tâm trong căn nhà thuê của gã.
Buổi sáng gã không cần làm việc, cho nên mỗi ngày đều đi viện phúc lợi. Mà sáng nay, gã đã đồng ý với đám tiểu quỷ ngày mai sẽ mang điểm tâm mỹ vị tới.
Vốn tấm tình gã không tồi, cho dù là tiếp cận Tống Văn và Trần Khải hay là tiếp cận Lưu Chân Chân, đều có tiến triển. Nhưng hôm nay bị Trần Mộc mắng to trước mặt mọi người, lại khiến gã hiểu được, hiện giờ gã cũng chỉ là một tiểu nhân vật không có tiền tài không có địa vị, mà Trần Khải lại là người số một số hai của thành thị. Ngay cả Trần Mộc đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta, cũng đều có tiền tài tiêu xài cả đời không hết.
Cũng là con trai của Trần Khải, vì sao mình lại không có?
Có lẽ, gã hẳn là nên để Trần Khải biết bản thân tồn tại. Có điều, người thừa kế lúc trước được Trần Khải nâng trong lòng bàn tay mà còn bị ông ta vứt bỏ, bản thân thì tính là gì? Như vậy, vẫn nên lợi dụng sự áy náy của đối phương? Làm thế nào mới có thể khiến Trần Khải đã vứt bỏ mẹ con gã phải trả giá đại giới?
Hết chương