Chương
Ngày hôm sau là trừ tịch.
[: đêm ba mươi]
Sáng sớm anh và ba phải tới công ty giải quyết một số việc còn tồn đọng cuối năm. Mẹ đi qua nhà bà ngoại bái mừng năm mới. Chị hai cùng chồng đi đường mệt nhọc, đang nghỉ ngơi trong phòng.
Chỉ có ta vô công rỗi nghề không có chuyện gì làm, rửa mặt xong đi ăn điểm tâm.
Vừa pha xong cà phê, Thượng Kiệt bỗng nhoáng một cái xuất hiện trước mặt ta.
Ta bị hù đến nhảy dựng – chiếc nhẫn phỉ thúy lóe sáng nơi ngón tay đeo nhẫn cưới của nàng.
Ngay giữa mùa đông thế nhưng ta chảy mồ hôi lạnh. Đương sự bên kia chẳng có biểu tình đặc biệt gì. Nàng dùng tay đeo nhẫn cầm bánh mì, tay kia cầm dao phết bơ lạc. Động tác vụng về như mấy đứa trẻ con, ta nhìn thấy bức xúc đến nỗi vài lần muốn tiến lên giành lấy giúp nàng làm.
Chưa đợi ta thực hiện ý niệm trong đầu, nàng đã biết ta nhìn chằm chằm nàng.
Ta xấu hổ chống lại ánh mắt kia sau đó nhìn sang nơi khác. “Cà phê… Em uống cả phê không?”
“Được.” Phương thức trả lời ngắn gọn quen thuộc.
Ta pha thêm một ly cà phê nóng cho nàng, xoay người đặt lên bàn ăn. Sau đó lại lấy ly của mình ngồi xuống.
Nàng đem bánh mì phết bơ nãy giờ đưa ta.
Ta sửng sốt ngẩng đầu – nàng ôn hòa nhìn ta, khóe môi mang theo ý cười yếu ớt, ánh mắt cũng mất đi sự sắc bén thường ngày.
Là hành động bình thường hay không bình thường đây?
Lòng ta rối loạn.
“Không cần. Tôi tự làm được.” Hạ mí mắt nói một câu, ta vội vàng lấy bánh mì phết bơ lên, động tác lưu loát. Sau đó hung hăng há to miệng cắn xuống.
Nàng bên kia đơ người tại chỗ.
Ta vẫn cúi đầu từng ngụm từng ngụm cắn bánh mì, sau đó uống tới cà phê.
“Em từ từ ăn, tôi về phòng trước.” Dứt lời, ta cầm tờ báo mới chạy lên phòng trên lầu hai. Đùi vì quá vội mà đụng trúng cạnh bàn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng đừng lo… Thân thể đau còn tốt hơn so với đau lòng. Ta không cần tiếp tục ở lại đó, không cần nhìn nàng, nhìn thứ mà mình vĩnh viễn chẳng bao giờ có được.
Trở về quả nhiên là quyết định sai lầm. Ta căn bản chính là không nên quay về. Ta đã đánh giá quá cao định lực của mình, xem nhẹ tầm ảnh hưởng nàng đối với ta.
Ngay lúc vừa rồi – ngón tay áp út mảnh khảnh đeo chiếc nhẫn ta tặng, rồi tay đó ôn nhu đưa thức ăn cho ta… Rời lại ánh mắt dịu dàng, đôi môi căng mọng….
Ta đóng mạnh cửa phòng mình, ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Thượng Kiệt, em đừng mê hoặc tôi nữa!
----------------------oOo-----------------------
Ta nghẹn trong phòng cả buổi sáng.
Trong lòng nhiều thứ sụp đổ nên ta phải dùng cả buổi sáng để xây dựng lại.
Chuông đồng hồ báo giờ vang lên. Hơi đói bụng, ta đi xuống lầu.
Trên bàn chị hai và anh rể đã ngồi ngay ngắn, chỉ là không nhìn thấy Thượng Kiệt.
“Kiệt đâu?” Chị hai hỏi.
“Cô chủ nói không muốn ăn.” Bảo mẫu bưng tô canh đặt lên bàn nói tiếp: “Hay để tôi lên lầu xem thử?”
“Không cần, bà còn nhiều việc phải làm mà.” Chị hai nói xong quay đầu nhìn ta. “Người trẻ tuổi phải chăm luyện tập rèn luyện thân thể, em đi lên gọi chị dâu đi.”
“Vì sao lại kêu em?!” Ta trợn tròn mắt trả lời.
“Chẳng lẽ em muốn anh rể em đi?”
Ta hết biết nói gì…
Đứng trước của phòng, nơi mà trước kia ta từng lén lút xâm nhập giữa đêm khuya. Lần này đương nhiên không dám làm càn, vì thế ngoan ngoãn gõ cửa.
Hai giây sau cửa mở. Người mở đương nhiên là Kiệt.
“Ăn cơm….” Hai tiếng ‘chị dâu’ nghẹn trong họng nửa ngày không nói ra được cuối cùng mới phát ra.
Nàng nghe thấy xưng hô xa lạ biểu tình hơi chút biến đổi.
“Tôi không đói bụng.” Người kia thản nhiên buông một câu rồi định đóng cửa.
Thân thể hành động đi trước ý thức, ta dùng tay ngăn cửa lại.
Thượng Kiệt đứng đó ngây ra một lúc.
Ta há mồm nửa ngày, chẳng biết giải thích thế nào cho hành động này.
Nàng buông tay cầm ra, để thỏng tay xuống lẳng lặng đứng tại chỗ.
Ta cũng buông tay vịn cửa, dời mắt qua nơi khác, dư quang phản chiếu thấy nàng vuốt ve nhẫn đeo trên tay. Lòng nhẹ tênh một chút….
Nhất cử nhất động của nàng ta đều thấy, nhưng có vẻ Kiệt không nghĩ nhiều về nó. Bản năng chờ mong của ta theo từng giây mà gánh lấy thương tổn.
Trái tim đau thắt như bị ai nhéo, ta nhớ lại cái khoảnh khắc khi nàng nói câu “Đừng để tôi ghét cô”, biểu tình lạnh lùng nói xong quay mặt vờ ngủ.
Ta bật cười thành tiếng “Quân tử vô cớ, ngọc không rời thân.”
(: Không biết, ai biết chỉ giùm Dương)
Đúng thế, ta không cần tự mình đa tình hiểu sai ý nàng.
Thượng Kiệt ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm yếu ớt. “… Tôi không phải quân tử, tôi là nử tử..”
“Như nhau thôi.” Ta nâng mắt bất động nhìn nàng, hai phiến môi mấp máy thản nhiên nói: “Xã hội hiện đại, nam nữ bình đẳng. Em có học hành đàng hoàng, lại hiểu lễ nghĩa, có thể là quân tử.”
Thượng Kiệt thở dài lạnh mặt.
Ta lại cười muốn đi “Chị hai lẽ ra đừng nên kêu tôi lên gọi chị dâu. Chị dâu không đói mà. Tôi đi xuống trước đây….”
“Tôi ăn.” Thượng Kiệt bỗng nhiên lên tiếng, đóng cửa cái rầm rồi bước tới cầu thang.
“Đợi đã.” Ta tiến lên giữ chặt tay nàng.
Thượng Kiệt bất ngờ, đứng ngây ra một lúc rồi rút tay về.
Ta xấu vì hành động ngoài kiểm soát, thu hồi tay.
Nàng lại đứng ta không nhúc nhích.
Ta xoay người định đi xuống lầu…
“Là tại cô!” Giọng nói cùa nàng sâu kín truyền vào tai ta.
“Tôi cố gắng cư xử bình thường, chung sống hòa thuận với cô, chẳng lẽ làm thế là sai?! Thế nhưng cô bắt đầu từ tối qua cứ luôn lạnh lùng với tôi, cố ý không quan tâm tôi! Bây giờ cô còn dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện cùng tôi. Cô nói xem, tôi làm sai cái gì? Cô dựa vào cái gì mà làm vậy?”
Ta quay đầu nhìn thấy Thượng Kiệt hốc mắt đỏ bừng, toàn thân rung rẩy.
Dút lời, nàng đi nhanh xuống cầu thang. Trong nháy mắt, ta nắm lấy cổ tay kéo nàng ôm vào lòng.
Hơi ấm quen thuộc mà xa lạ dường như quên giãy dụa, đầu óc trống rỗng.
“Em thì biết cái gì?” Ta mở miệng, nghe giọng mình nghẹn đắng.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.”
Nàng sửng sốt.
“Đừng dùng khẩu khí này nói chuyện… À mà không, đừng nói chuyện với tôi.” Ta tiếp tục: “Đừng đeo chiếc nhẫn đó. Đừng cười với tôi. Đừng chung sống bình thường với tôi!”
Ta mạnh miệng nói, bi thương tràn ngập khuôn mặt Thượng Kiệt.
“Buông ra!”
Nàng bắt đầu giãy dụa, ta gắt gao ôm chặt lấy nàng. Kề sát vào má thấp giọng: “Tôi muốn em.!”
Hết chương
P/S: Dương bận học rồi, năng suất giảm một nửa, mọi người thông cảm nhé :"