Chương
Sau noel hơn một tháng lại tới Tết âm lịch.
Trường học cho nghỉ. Ta và chị hai ngồi máy bay về nước.
Nửa năm trôi qua cũng chỉ như chớp mắt. Thời gian rốt cuộc là gì? Ta làm sao hiểu được…
Trời rất lạnh. Lúc xuống máy bay tuyết rơi dữ dội. Ta đi sau chị hai ngẩng mặt nhìn bầu trời, sau đó nhanh chóng quàng khăn vào cổ.
Nếu gặp Kiệt vào mùa đông, chúng ta rất có thể sẽ chẳng đi tới nước này. Bởi vì dù sao mùa đông sẽ không nóng, không có cây cối phất phơ giữa biển, cũng không có dục vọng lúng túng, hơn nữa… mùa đông quần áo mặc dày, đâu dễ dàng cởi bỏ…
Ta ngó đông ngó tây nghĩ ngợi đủ chuyện, xe tới đón chúng ta cách nhà ngày càng gần, cứ tưởng nửa năm tâm lí đã điều chỉnh tốt, đâu ngờ trong thoáng chốc tâm tình hóa ảm đạm thế này…
Ta chung quy chưa đủ nhẫn tâm, cho nên chẳng thể đối ác cùng người khác mà tâm tư thoải mái.
Nhưng bước vào cửa nhà, ta ngẩng mặt tươi cười ra vẻ rất vui mừng khi trở về nhà. Biểu hiện giả dối.
“Mẹ!” Ta tác quái buông hành lí bay vào lòng bà.
“Tiểu tổ tông.” Mẹ chỉ trách yêu ta một câu rồi hòa mình vào cái ôm.
“Nha đầu, nhóc được nuông chiều từ bé, qua đó hẳn rất cực khổ đi.” Một người khẽ mỉm cười từ trên lầu bước xuống, người đàn ông dáng vẻ thong dong ôn hòa kia không phải anh ba còn ai nữa.
“Hứ --- anh coi em là gì chứ?” Ta trợn tròn đôi mắt đẹp liếc anh một cái, trong lòng lưu lại chút áy náy.
Bọn họ chuyển chủ đề bàn luận về hai vợ chồng chị hai. Ta ngồi xổm nhặt lại vali lúc nãy, miệng lẩm nhẩm kiểm kê lại quà cho người thân.
Một đôi dép lê phấn hồng bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của ta. Ta ngừng tay lại. Ánh mắt mất tự chủ nhìn về phía trước – chân dài thẳng tắp, quần ngắn xám màu cùng áo lông cao cổ.
Kiệt cúi đầu nhìn ta, ánh mắt mềm mại như trước chẳng nói gì.
Lòng ta bỗng dưng quặng thắt.
“Đã lâu không gặp, chị dâu.” Ta thản nhiên mỉm cười, cố gắng gò chính mình vào lễ tiết cơ bản nhất.
“… Đã lâu không gặp.” Cô nhẹ nhàng lặp lại, đồng tử hơi xao động.
Ta không dám nhìn cô nữa, có cảm giác chột dạ lại đau lòng. Vì thế tiếp tục cắm đầu vào hành lí kiểm kê. Rốt cục tìm được túi đựng quà, ta vội vàng đứng lên lướt qua cô đi tới chỗ ồn ào đằng kia.
Đưa cho ba nhung sam để cường dương, cho mẹ là cái áo khoác to choàng ngoài. Lại tiếp tục đưa cho anh ba cái đồng hồ mạ vàng…
Cái còn lại là hộp quà màu vàng nho nhỏ…
Kiệt vẫn đứng đó, thoát ra hơi thở lạnh lùng tựa như băng. Cái hộp trong tay ta như bị thiêu đốt cực nóng. Cuối cùng mới quyết định đi tới đó.
“Tặng cho chị…” Ta nâng hộp quà nặng tựa nghìn cân.
Cô còn chưa cầm lấy, mẹ một bên đã nói vang vọng trong sảnh. “Nhìn hộp quà đẹp như vậy, bên trong chứa cái gì?”
Chị hai tiếp lời:” Đúng vậy. Thành em mau mở ra cho mọi người xem bên trong đi.” Nói xong quay đầu hé miệng cười. “Đứa nhóc này vừa nhìn thấy nó là đòi phải mua cho bằng được. Con còn tưởng nó muốn tự mua cho mình, ai ngờ…”
Thượng Kiệt cả người căng cứng sợ hãi.
Ta ngửi được mùi hương thoang thoảng từ tóc nàng, tim nháy mắt lại loạn nhịp…
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hai người bọn ta. Ta sợ càng kéo dài thời gian càng dễ lộ sơ hở, vì thế thuần thục mở chiếc hộp ra.
Ngay lập tức chiếc nhẫn nạm ngọc xinh đẹp bại lộ trước mắt mọi người, ánh đèn như tô thêm sự rực rỡ của nó.
“Thật đẹp!” Mẹ cảm thán một câu. Lại tiếp tục bổ sung: “ Thành Thành, mau mang vào cho chị đi con!”
“Mẹ---!!” Ta quay đầu kêu to.
Lão nhân gia này đâu có biết ta khó xử, chỉ vui sướng hài lòng thúc giục. “Nhanh lên a.”
Tiếng tim đập thình thịch càng lúc càng lớn, đến nỗi ta hoài nghi liệu người trước mặt ta có nghe được hết thảy. Ta không biết phải làm thế nào cho phải. Bình thường cứ kéo tay nàng rồi đeo vào là ổn, nhưng đối với ta hành động đó sao quá khó khăn…
Ta thật sợ…
Trải qua cảm giác đau như thắt, cho nên ta sợ. Ta sợ người kia sẽ quái ác nhăn lại mi, sau đó khinh thường mà ném nhẫn vào mặt ta…
“Kiệt, em mau mang thử.” Người lên tiếng là anh ba.
Nàng chậm rãi nhấc tay lên…
Ta không dám nhìn mặt của Kiệt, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp đeo vào ngón giữa của nàng…
Kết quả, ta nhìn sai rồi. Nhẫn chỉ đẩy được tới hai đốt tay rồi ngưng lại.
Tình thế khó xử, nàng rút tay về, sau đó --- đem chiếc nhẫn bạch kim dời qua ngón áp út.
Ta giật mình.
Tay nàng lại xuất hiện trước mặt ta. Ngón tay thon dài, nõn nà hoa tuyết. Trong phút chốc, ta nhớ lúc nàng cao triều khó nhịn dùng tay nắm lấy tóc, còn cào đến lưng ta rướm máu trong khi tay nhiệt tình chạm tới chỗ sâu nhất trong nàng…
Không có an ổn, không có lời hứa, không có nguyên nhân, không cần hồi đáp…
Ta chưa từng tặng nhẫn cho người con gái nào. Mà lúc này đây, trên ngón áp út nàng đang đeo nhẫn của ta tặng.
Tâm tình có chút bi ai làm cho người ta đau càng thêm đau. Tựa như lần cuối ta thấy nàng trước khi xuất ngoại.
Ta quyết đoán cầm lấy tay nàng, đem nhẫn điều chỉnh thật khớp với tay.
Nhìn đẹp lắm.
Đương nhiên ta biết nó sẽ đẹp.
Buông tay ra, mồ hôi tay làm tay lạnh ngắt. Ta lui về phía sau.
“Kiệt, mau lên đây cho chúng ta nhìn thử.” Mọi người gọi.
Kiệt bước, rồi bước… Lúc ngang qua ta kề bên tai thì thầm nhẹ nhàng một câu:
“Cảm ơn cô.”
Một câu, nàng nói dễ dàng lại khiến ta thêm yếu đuối.
“Khối phỉ thúy này tỉ lệ không sai.” Mẹ kéo tay Thương Kiệt nhìn đánh giá.
(phỉ thúy: Chất liệu ngọc mà hoàng tộc hay đeo. Trong mấy phim cổ trang thì nó là cái vòng xanh xanh ấy.)
Chỉ hai một bên phụ họa “Thật là… Lúc nãy cứ tưởng nó tự mua đeo, tại phỉ thúy là….”
“Phỉ thúy là gì?” Mẹ hỏi.
“Jade….” Người lên tiếng là cô, Thượng Kiệt.
“Nhóc này tên tiếng Anh là Jade đi.” Anh bả thản nhiên tiếp nhận, mỉm cười. “Rất có tâm.”
Ba chữ này làm ta giật mình.
“Ha ha ha…” Ta cười to cố che dấu chột dạ. “ Trùng hợp vậy sao? Em căn bản không nghĩ tới. Chính là nhìn thấy nó đẹp, nghĩ chị dâu mang sẽ rất hợp nên mua luôn.” Ta bước tới ba bước vỗ vỗ vai chị hai. “Chị, sao chị không nói sớm a? Biết vậy em đã sớm giữ lại cho mình.”
Mẹ trắng mắt liếc ta. “Đứa ngốc này, đã tặng rồi sao có thể lấy lại? Cho dù chị dâu ngươi cho ta cũng không cho!”
Ta ra vẻ đau lòng rồi ngây ngô cười. Anh ba sau đó cũng chẳng có phản ứng gì bất thường, chắc do lòng ta có quỷ mới lo lắng nhiều…”
Lại xoay đầu.
Kiệt nơi đó nhìn ta…
Hết chương