Tố Lặc sửng sốt, tâm tư lại lần nữa ngũ vị tạp trần.
"Ta...!ta không có cách nào có thể giải thích ngọn nguồn chuyện đêm đó cho ngươi." Tang Chi quay mặt đi, "Nhưng Tố Lặc, tuyệt đối không phải là vì Đổng Ngạc phi.
Trong mắt ta, dù cho là Đổng Ngạc phi hay là Hoàng đế, thậm chí là cả triều đại này, tất cả đều không có ý nghĩa.
Đêm đó ta làm ra chuyện như thế, chẳng qua cũng chỉ là..." Nhưng đến đây Tang Chi không thể nói tiếp được.
Làm sao có thể nói nàng gây ra chuyện như thế chỉ vì một chữ Yêu? Nói chữ Yêu này với Hoàng hậu Đại Thanh? Chỉ e rằng cả đời nàng cũng chẳng thể nói ra được chữ này.
Mặc dù đã hoàn toàn không còn hy vọng, nàng vẫn không muốn rời khỏi Tố Lặc, nàng thậm chí còn sợ hãi đến một lúc nào đó mình sẽ biến mất khỏi cuộc đời của người này.
Mà thực ra, Tang Chi lúc này đang phải đứng trước hai sự lựa chọn, ấy không phải là rời xa hay ở bên người này, mà là sống hay chết.
Chết chính là giải thoát, còn sống, chính là ở lại nơi đây.
Tang Chi muốn được sống, bởi vì chỉ có thể sống tiếp, nàng mới có thể tiếp tục đồng hành bên Tố Lặc.
"Cũng chỉ là vì ta không muốn ngươi thị tẩm." Tang Chi nói hết câu.
Câu này khiến Hoàng hậu đã nghi ngờ còn càng thêm nghi ngờ, dù cho bản thân Tố Lặc nàng quãng thời gian qua thà tự mình vẽ ra trăm nghìn lí do để biện hộ, để giải thích thay cho Tang Chi về chuyện đêm đó, còn hơn là tin vào việc Tang Chi dụng tâm tính kế mình.
"Là do bổn cung sai lầm, quá mức dung túng ngươi rồi, cho nên ngươi mới rối loạn tôn ti như thế này." Tố Lặc do dự một hồi mới nói, lời nói mang theo xa cách và lạnh lùng.
Tang Chi nghe vậy mà lại cười, "Ngươi không làm gì sai, từ đầu đến cuối đều rất đúng.
Rất đúng." Nàng lại lẩm bẩm, "Ngươi là Hoàng hậu, ngồi trên phượng vị không khác nào kiếm treo trên cổ, tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ ai."
Tố Lặc không hiểu sao đáy lòng mình lại run lên, rốt cuộc ánh mắt quay trở về, nhìn Tang Chi.
"Tố Lặc." Tang Chi đón lấy ánh nhìn phức tạp kia, lại cho nàng một ánh mắt dịu dàng.
Lại khẽ cười, "Đây là lần cuối cùng ta gọi tên ngươi.
Tố Lặc, xin ngươi hãy tin ta, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ta vẫn dành cho ngươi một tấm lòng trung.
Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Tất cả những chuyện ta làm, ta đều không bao giờ muốn tổn hại đến ngươi.
Tâm ý này của ta, trời đất chứng giám."
"Tang Chi." Tố Lặc nghe những lời này, không thể không mềm lòng.
"Nhưng ngươi không nên quá tin tưởng, điều này là đúng đắn." Tang Chi lại nói, "Đừng quá tin tưởng ai, bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả ta."
Đáy mắt Tố Lặc lại lóe lên, nét nhu tình vừa phảng phất quanh quẩn cũng lập tức biến mất, "Cái gì?"
"Từ nay về sau, những lời ta nói ra, ngươi đều không nên tin."
Im lặng lại lần nữa bao phủ nơi này.
Tố Lặc, hai ta khó có thể trở lại như xưa.
Ta không muốn kết thúc ở đây, ta không thể cứ thế chịu chết.
Ta hy sinh chút tôn nghiêm sau cuối này, cũng đã hiểu ra rằng ở nơi đây việc giữ lấy một mảnh chân tâm đã khó, trao đi một mảnh chân tình còn càng khó hơn.
Tang Chi buông một tiếng cười bất đắc dĩ.
"Vậy sao?" Tố Lặc nghe Tang Chi nói lời kia, cõi lòng vốn đã ấm lên lại lần nữa trở nên lạnh lẽo, cười lạnh, "Trước nay bổn cung vốn cũng chưa bao giờ tin ngươi."
Lời này càng khiến cho Tang Chi tỉnh táo.
Như thể đã quyết xong điều gì, nàng chớp chớp mắt, rồi đột nhiên phủ phục trên đất, trán gần chạm sàn, "Nương nương, xin người cứu ta!"
Tố Lặc bị hành động này làm cho kinh hoảng.
"Ngươi...", nàng như là không thể tin được vào tai mình, không thể tin được người kia ấy thế mà mở miệng cầu xin!
Trong lòng Hoàng hậu, Tang Chi trước nay luôn luôn cho nàng cảm nhận sự ấm áp an tâm, cho nàng nhìn thấy thế nào là một bộ dáng ôn nhã bình thản như mây trôi nước chảy.
Còn bây giờ thì sao? Một thân y trang chẳng còn chỉnh tề, một dung nhan chẳng còn bình thản, người kia đang quỳ xuống, nói lời cầu xin.
Tố Lặc cảm thấy như lồng ngực mình quặn thắt lại, rồi lại vì chính cảm giác choáng váng ấy mà giật mình.
Hóa ra việc nhìn thấy Tang Chi khổ sở thế kia là việc vượt ngoài khả năng chịu đựng của chính bản thân nàng.
Nàng có chút mê man, theo bản năng mà đứng lên, đi tới đỡ người kia dậy.
Lúc này tới gần mới thấy khóe môi người kia hơi rỉ máu, rốt cuộc không nhịn được mà thấp giọng hỏi, "Rất đau phải không?"
Ôn nhu này của Tố Lặc gợi lên trong Tang Chi một thoáng đau lòng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Nàng nhắc lại, "Hoàng hậu nương nương, xin người cứu ta." Rồi lại nhìn Tố Lặc bằng ánh mắt do dự.
Tố Lặc, khi ta gọi nàng bằng bốn chữ Hoàng hậu nương nương, nàng đừng nên tin ta.
Nhìn ánh mắt do dự của người kia, Tố Lặc hơi ngây ngẩn, lại càng cảm thấy đau lòng, "Ta đỡ ngươi đứng lên trước đã."
Tang Chi lảo đảo, nhất thời đứng cũng không vững.
Nhìn bộ dáng ngày của Tang Chi, Tố Lặc cảm giác được mắt mình nóng lên, rồi cơn giận lại âm ỉ trong lòng nàng.
Nàng bỗng nắm lấy cằm Tang Chi, cưỡng ép người kia nhìn thẳng vào mắt mình, "Tang Chi, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có phải người của Đổng Ngạc thị hay không?"
"Không phải." Tang Chi khẽ động môi.
"Vậy vì lí gì ngươi không muốn ta thị tẩm?" Tố Lặc vẫn giữ chặt cằm người kia, "Sống trên đời này cho tới hôm nay, ta chưa từng đối xử với ai giống như ta đối xử với ngươi.
Nhưng cũng chính là ngươi, ngươi khiến Hoàng thượng ngay giữa đêm rời khỏi Khôn Ninh cung, rời khỏi giường của bổn cung.
Sự nhục nhã đến vô cùng này khiến Khôn Ninh cung trở thành trò cười của toàn bộ hậu cung.
Ngươi biết không? Chỉ một câu nói ngươi không muốn ta thị tẩm có thể giải thích cho hành động của ngươi sao? Có thể khiến ta hiểu được, khiến ta nguyện ý tin tưởng ngươi hay sao? Tang Chi?" Đến những lời cuối, thanh âm lạnh như thép luyện của Tố Lặc ấy mà phảng phất vài phần cầu khẩn, "Tang Chi, cho ta một lý do để ta có thể tin ngươi, để ta có thể tin ngươi!"
Tang Chi nghe những lời này, đủ loạn cảm xúc lẫn lộn bất phân, bất quá cũng rất nhanh bị nén lại.
Rốt cuộc, nàng hỏi, "Nương nương, người còn nhớ lần thị tẩm trước đó không?"
Chỉ một câu này thôi Tố Lặc đã thấy cảnh tượng ở dục trì kia hiện ra trong đầu mình, khiến cho đại não nàng tê dại.
Cũng không thể vờ như không nhớ, chỉ có thể tỏ ra không có chuyện gì mà nói, "Còn nhớ."
"Vậy..." Tang Chi lại tiếp tục, "Ở dục trì..."
"Ngươi câm miệng cho bổn cung!" Tố Lặc cảm thấy như sườn mặt mình lại sắp nóng lên rồi, mà giọng nói lại lạnh xuống, "Ngươi đừng vội ăn nói bậy bạ! Bây giờ bổn cung nhắc lại cho ngươi nhớ, đêm đó bổn cung chưa từng tới dục trì, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Ngươi nhớ chưa?"
"Nô tì ghi nhớ." Nàng ghi nhớ, cái tát kia của Tố Lặc rơi trên mặt nàng, bây giờ cảm giác vẫn còn rất rõ ràng.
Tang Chi nghĩ thầm, quả nhiên là chán ghét đến vậy, không chỉ phủ nhận, mà còn muốn coi như chưa từng xảy ra đấy.
Nàng lại nghĩ, cũng may mắn nàng che giấu tâm tư của mình, vẫn là còn giữ lại chút tôn nghiêm sau cuối.
"Vậy ngươi...!rốt cuộc là vì cái gì mà ngươi..."
Không đợi Tố Lặc nói xong Tang Chi đã đáp, bây giờ chỉ còn lại một mạt hờ hững, "Ta tưởng rằng nương nương vẫn không muốn thị tẩm, cho nên tự ý phá hỏng."
Tố Lặc lại nhíu mày, "Nhưng ngươi không phải là người không biết suy xét chừng mực, đêm đó ta cũng không hề bày tỏ thái độ, càng không nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi.
Tang Chi." Sắc mặt Tố Lặc lúc này đã hơi tái đi, "Con người ngươi, ta biết sẽ không đời nào hành động tùy tiện như vậy.
Ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục ta, chỉ cần ngươi khiến ta tin tưởng, ta..."
"Ta cũng sẽ có lúc không kiểm soát được hành vi mà hành động tùy tiện." Tang Chi cắt lời người kia.
Một câu này rơi vào tai Tố Lặc, càng khiến cho nàng cảm thấy đây chỉ là một lời ngụy biện vô thưởng vô phạt mà thôi.
Vốn là cõi lòng vẫn còn đang ôm chút hy vọng, lúc này tuyệt đối không còn gì nữa.
"Bổn cung đỡ ngươi đứng lên trước."
"Nô tì tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Tang Chi vẫn có chút chật vật, cho nên Tố Lặc phải tiến lại rất gần.
Gần như thế, nhưng bức tường vô hình giữa hai người đã không còn có thể phá bỏ.
"Hoàng hậu nương nương, nô tì là một người biết thế nào là tri ân, thế nào là báo đáp.
Đại ơn đại đức của người dành cho nô tì, dùng cả đời nô tì cũng chẳng thể quên." Rồi giọng nàng thản nhiên đến lạ, "Nếu như lần này người đưa tay cứu lấy mạng nhỏ này, từ nay về sau nô tì thề rằng nhất định tận tâm tận lực đến lúc nhắm mắt xuôi tay."
Tang Chi lấy giọng điệu này ra nói chuyện khiến cho Hoàng hậu bùng lên lửa giận, cảm tưởng như mây đen đã giăng đầy trước mắt, "Đây là ý chỉ của Thái hậu, bổn cung không thể can thiệp."
"Không hổ xưa nay vẫn nói hậu cung thực chất chẳng phải là của Khôn Ninh cung, mà là của Từ Ninh cung." Tang Chi nói, "Nô tì hiểu rõ.
Nhưng mà, nương nương, chẳng lẽ người không muốn tới một ngày kia Khôn Ninh cung có thể nắm được thực quyền, để danh xứng với thực hay sao? Lúc ấy xin người đừng quên nô tì, nô tì nhất định sẽ ra sức giúp đỡ."
Tố Lặc cảm giác như mắt mình tối sầm lại, hộ giáp cũng khẽ run lên.
Lời thoát ra từ kẽ răng, "Thì ra đây mới là bản chất của ngươi.
Tang Chi, đây mới là dáng vẻ mà ngươi nên có."
"Trong tay không có quyền hành, sau lưng không có thế lực, không những chết, mà còn là chết thảm đấy." Tang Chi cười, nhưng cười mà như không phải đang cười, "Hoàng hậu nương nương thân là Trung cung, chẳng lẽ không hiểu được điều này?"
Nụ cười kia tôn lên sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ ngầu của Tang Chi, bỗng khiến người ta cảm nhận được một cỗ mị hoặc nhưng âm tàn.
Dáng vẻ này khiến cho Hoàng hậu giật mình, lại cảm thấy chán ghét, "Ngươi đi đi."
"Lần này nô tì đi, nếu như vong mạng ở Từ Ninh cung chứ không phải Khôn Ninh cung, cho dù Hoàng thượng không thể lên tiếng trách cứ, nhưng rồi cũng sẽ sinh lòng nghi kị xa cách." Tang Chi lại nói, "Chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ không nghĩ Hoàng quý phi nương nương cho nô tì ở lại Khôn Ninh cung là vì có mục đích khác? Nam nhân trên đời này ai lại không yêu thích một nữ nhân với tấm lòng lương thiện? Đặc biệt là Hoàng đế.
Nương nương, người xem, Hoàng quý phi nương nương tiếng tốt đồn xa.
Nô tì chết rồi cũng không sao, cũng chỉ là một cái mạng nhỏ không đáng giá mà thôi, nhưng lại mang đi cả thiện cảm trong lòng Hoàng thượng dành cho nương nương mà người vất vả tích cóp, không phải quá đáng tiếc hay sao?"
"Đáng tiếc?" Tố Lặc cười lạnh, "Chuyện ngươi có thể nghĩ ra, ngươi nghĩ Thái hậu có nghĩ ra không? An tâm đi đi, ngươi sẽ không chết." Chắc chắn sẽ không chết, chẳng qua chỉ là sống không bằng chết mà thôi.
Cho rằng Hiếu Trang Thái hậu sẽ thẳng tay ban chết, đúng là đã đánh giá thấp Thái hậu quá rồi.
Tang Chi còn vốn là người của Thừa Càn cung, là tâm phúc của Đổng Ngạc thị đấy.
Không thể chết dễ dàng như thế được.
Tang Chi nhất thời không thể nói lại, cả người phát lạnh.
Mà Hoàng hậu cũng không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ nàng nữa, hạ lệnh đuổi người, "Người đâu, mời Tôn ma ma."
Lần này Tang Chi không để ai động vào người, tự mình rời khỏi chính điện Khôn Ninh cung.
Không một lần đưa mắt nhìn lại, mà vừa khi nàng bước chân ra khỏi tẩm điện, khi cánh cửa vừa khép lại, nàng nghe được một tiếng vỡ thanh thúy đến chói tai.
Hẳn là tiếng vỡ khi chén sứ chạm phải nền đá.
Tố Lặc vừa tức giận vừa phiền muộn, cảm giác như trăm ngàn lời muốn nói đều nghẹn lại nơi lồng ngực.
Cảm giác này khiến cho nàng không thể nhịn nổi, bức cho nàng phát điên.
Ngựa gỗ vẫn luôn ở đầu giường, quãng thời gian này dù là nàng giận Tang Chi đến cùng cực, thế nhưng vẫn chưa bao giờ có ý nghĩ rời xa vật này.
Nàng đi vào bên trong, cầm vật ấy lên, thẳng tay không chút lưu tình mà ném vào chậu than Hồng La đang cháy đỏ rực.
Rất nhanh, mảnh gỗ kia bắt lửa, bốc cháy.
Qua ngọn lửa hồng vẫn còn nhìn thấy bóng hình nàng ngồi xuống bên giường, khẽ nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm.
Chợt, nàng mở mắt nhìn về phía ngọn lửa, thần sắc khiến cho người ta không rét mà run.
--- Hết chương ----
"Hoa khai thịnh diễm, hoa dịch tàn
Tình đáo thâm xử, nhân dịch tán."
Đi đến nửa chặng đường, tại đây chúng ta tiễn đưa cho đoạn tình tỷ muội kim lan, tình tri kỷ bằng hữu của Tang Chi và Tố Lặc.
Đã nhìn thấy khía cạnh này của nhau rồi, nay về sau sẽ không còn như xưa nữa.
Nhà đài (editor) xuống tóc: "Thần thiếp cắt đoạn tóc này, tế cho Thanh Anh và Hoằng Lịch - ấy nhầm, nhầm vũ trụ - Tế cho Tang Chi và Tố Lặc của năm xưa."