Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Uyển Vân sững sờ, tin mình đã nghe nhầm, "Hoàng hậu nương nương?"
"Mau." Hoàng hậu chỉ thốt ra một chữ, nhưng kiên định đầy uy nghiêm.
Thái Uyển Vân không dám trì hoãn, lập tức đuổi theo.
Tang Chi bị gậy gỗ kẹp ngang, hai cánh tay bị bẻ ra sau khiến cho khớp vai nàng đau nhức.
Nàng cắn răng chịu đựng, cũng vì biết Tôn ma ma này tàn nhẫn không dễ đối phó.
Nàng nhìn thái độ và hành vi của người gọi Tôn ma ma này tàn độc, lại thấy sự chán ghét của người này dành cho mình rõ ràng như thế, cho nên tốt nhất vẫn là nên cắn răng mà toàn mạng trong lúc nguy khốn.
Trong đầu nàng cũng chỉ có mấy suy nghĩ như thế, còn lại, đã hoàn toàn trống rỗng.
Thẳng cho tới khi có tiếng gọi vang lên, theo đó là tiếng bước chân gấp gáp, "Tôn ma ma!"
Người tới, chính là Thái Uyển Vân.
Thái Uyển Vân không hề nhìn tới Tang Chi, chỉ cung kính hành lễ với Tôn ma ma, sau đó mới dùng ngữ điệu mềm mỏng nói, "Tôn ma ma, Hoàng hậu nương nương vẫn còn một số việc muốn tra hỏi cho kỹ tiện tì này, vậy xin Tôn ma ma cho thêm chút thời gian, để ta đưa người về."
Tôn ma ma lập tức cau mày, "Lão nô đây là đang phụng ý chỉ của Thái hậu! Làm sao lại dám trì hoãn, Hoàng hậu nương nương phải rõ nhất mới phải."
"Tất nhiên, đương nhiên là rõ." Thái Uyển Vân giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, lời nói ra vô cùng dễ chịu, mà thực ra là còn có ẩn ý khác, "Biết, nhưng Chủ tử nương nương là Hoàng hậu, xưa nay lại được Thái hậu nuông chiều ưu ái.
Chủ tử muốn người quay về, người không thể không về.
Chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là nô tài, ở đâu ra đạo lý không nghe theo mệnh lệnh, phải không?"
Tôn ma ma nheo mắt, lạnh mặt, "Thái ma ma nói thế là có ý gì?"
"Tôn ma ma tuyệt đối đừng nghĩ nhiều." Thái Uyển Vân vẫn không biến sắc, lại cười, "Chuyện của chủ tử, chúng ta thân là nô tài, cứ y lệnh mà làm, thế là được.
Mà ấy còn chưa kể dù có mệnh hệ gì vẫn còn có Hoàng hậu nương nương đứng ra chịu trách nhiệm cơ mà! Tôn ma ma nói, như thế có phải là hợp tình hợp lý hay không?" Lúc này mới thấy sắc mặt Thái ma ma hòa hoãn, Thái Uyển Vân lại kín đáo lấy ra một nén bạc, "Tôn ma ma, hôm trước Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta chút trà, là cống phẩm đấy, sau này có thời gian chắc chắn sẽ đích thân mang tới chỗ Tôn ma ma một một chút, đáng thử."
Thần sắc Tôn ma ma dịu đi, cười, "Trà ngon lắm sao?"
"Trà ngon cho nên bậc lão nhân trong nội cung như Tôn ma ma mới có tư cách thử." Thái Uyển Vân đỡ lấy khuỷu tay Tôn ma ma, "Xin Tôn ma ma đừng khách khí." Nói xong liền quay đầu nhìn hai cung nữ đang giữ Tang Chi, ánh mắt tức thì sắc lạnh, khiến bọn họ lập tức thả Tang Chi ra.
Thời khắc gậy gỗ rời khỏi người, cảm giác đau đớn mà Tang Chi phải chịu còn nhân lên gấp bội.
Hai chân nàng mềm đi, lảo đảo muốn quỵ xuống.
Nàng đã đau đến mức không đi nổi rồi, trán đã phủ một tầng mồ hôi dày.
Thấy nàng như thế, hai cung nữ kia quát, "Còn không mau đi, bọn ta tiễn ngươi một đoạn!" Nói vậy còn gõ gõ gậy gỗ xuống mặt đá, khiến cho Tang Chi hoảng hồn như chim sợ cành cong.
Sắc mặt trắng bệch, nàng chẳng dám trì hoãn, cắn răng mà nâng bước, mỗi một bước đi là một lần cảm thấy rã rời.
Đoạn đường từ Long Phúc môn về đến Khôn Ninh cung không hề xa, thế nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến Tang Chi đổ một thân mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn một giọt máu.
Không quản đau đến thế nào, lễ nghi không thể không tuân.
Nàng quỳ xuống, "Nô tì...!thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Mặc cho Tang Chi cố gắng giữ cho tâm tư mình bình ổn, giữ cho ngữ điệu mình bằng phẳng, cảm giác đau đớn rõ ràng kia lại cứ thế khiến cho giọng nàng khẽ run lên.
Hôm nay Tang Chi càng có thể chắc chắn rằng những loại khổ hình nơi Tử Cấm Thành đều là những loại khổ hình người bình thường không thể chịu nổi.
Tố Lặc đã thay sưởng y, lúc này vẫn đang ngồi an ổn trên chủ vị, mặt không đổi sắc mà nhìn Tang Chi.
Từ khi bước chân lảo đảo không vững của người kia xuất hiện trước mắt nàng, nàng đã khó lòng giấu được tia không đành nơi đáy mắt.
Đợi cho đến khi giọng nói run rẩy của Tang Chi cất lên, Tố Lặc không còn cách nào để có thể kìm nén sự đau lòng.
Nhưng nàng không thể tiếp nhận sự đau lòng này, mà còn càng cảm thấy tức giận, thậm chí còn tức giận với cả bản thân mình.
Nàng nghĩ, Tang Chi lừa gạt nàng lâu như vậy, từ đầu cho tới sau cùng rốt cuộc vẫn chỉ có Đổng Ngạc thị trong mắt, mà mình vẫn còn không thể thôi đau lòng cho người này.
Nghĩ đến đó, cơn giận lại tràn lên, lạnh mắt nhìn người kia, cố ý không cho nàng đứng dậy.
"Ngươi có lời gì muốn nói?"
Đứng đương nhiên là đau, quỳ xuống còn càng đau hơn, nhưng không có lời của Hoàng hậu, Tang Chi không thể đứng lên.
Lúc nhận một cái tát của Tôn ma ma, Tang Chi cảm thấy tức giận.
Lúc nàng rời khỏi nơi này, nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Giờ đây, ở trước mặt Hoàng hậu, nàng mới thực là cảm thấy thế nào là bi ai.
Người ngay trước mắt nàng đây chính là người nàng tâm tâm niệm niệm, ấy thế mà nàng chẳng chẳng thể giữ lại nổi dù chỉ là nửa phần tôn nghiêm.
Vinh nhục sinh tử của nàng, chỉ cần một câu của người này cũng đã có thể định đoạt.
"Tố Lặc."
Tang Chi thầm gọi cái tên này, khóe môi khẽ vẽ lên một mạt cười.
Nàng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn người ngồi trên chủ vị.
Ánh mắt nàng chiếu về phía người kia, có chút mơ hồ, cũng bởi vì tâm nàng đang loạn như ma.
Nàng nhìn, tìm kiếm chút manh mối sót lại trên gương mặt của người kia.
Trên đường trở về đây từ Long Phúc môn, Tang Chi đã làm sáng tỏ được một số chuyện, hoặc chăng, nàng đã hiểu ra phần nào chân tướng.
Tang Chi suy nghĩ, nghĩ tới thái độ của Hoàng hậu, của Thái Uyển Vân, của nô tài trên dưới Khôn Ninh cung nơi này đối với nàng.
Đây chính là thái độ nhắm mắt làm ngơ, coi như nàng đã chết rồi.
Đã coi như nàng không tồn tại, ấy thế mà đột nhiên lại ban ân điều nàng tới Từ Ninh cung, chẳng hề có một lời báo trước? Tang Chi lại quan sát cách Tôn ma ma và Thái Uyển Vân nói chuyện, và còn cách nàng bị dùng hình chỉ sau có mấy câu ngắn gọn.
Tang Chi nhận ra lần này đi Từ Ninh cung, lành ít dữ nhiều.
Nàng cũng đã hiểu ra hành động lần này của mình dẫn tới hậu quả khôn lường tới thế nào, cả gan làm loạn thì ắt sẽ phải trả giá.
Ấy thế mà chỉ mấy ngày trước thôi nàng còn cho rằng mình có thể cứ yên ổn sống trong thầm lặng như thế này đến hết đời cơ đấy.
Ngốc nghếch biết bao, vọng tưởng có thể an ổn sống trong cung đến lúc nhắm mắt xuôi tay.
Trong Tử Cấm Thành này có ai là không khổ? Mà nàng, trong tay không có quyền hành, sau lưng không có thế lực, bất kỳ lúc nào cũng có thể vong mạng.
Lúc này, người có thể cứu nàng khỏi tử lộ chỉ có người đang ở ngay trước mắt nàng đây mà thôi.
Phải sống, phải sống mới có thể có hy vọng.
Nhưng nàng phải đối diện với Tố Lặc như thế nào? Nàng có thể mở miệng nói lời cầu xin thế nào đây?
Bất kể như thế nào, từ nay trở về sau Tang Chi và Hoàng hậu trước mắt nàng đây cũng sẽ khó lòng có thể trở về làm Tang Chi và Tố Lặc của ngày xưa.
Lòng tin là một thứ chỉ đến một lần duy nhất, một khi mất đi rồi thì dù có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể lấy lại.
Huống hồ, căn bản Tang Chi không thể giải thích ngọn nguồn.
Còn Tố Lặc, một lần bất tín, vạn lần bất tin.
Tang Chi tự hỏi bản thân mình, nàng có thể đối diện với Tố Lặc như thế nào đây?
Chẳng lẽ nàng phải đối xử với Tố Lặc như cách mà nàng đối xử với Đổng Ngạc phi hay sao?
Nhưng ở nơi thâm cung này Tố Lặc là người duy nhất mà nàng thật lòng thật tâm đối đãi kể từ phút đầu tiên! Hành động sai lầm, một mảnh chân tâm sáng như gương cũng không còn giá trị.
Lồng ngực Tang Chi nhức lên.
Nàng dời ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Ánh nắng đầu đông hắt vào đây, tỏa ra ở một góc tẩm điện, lấp lánh hư ảo.
Mắt nàng nóng lên, có chút cay cay.
Cuối cùng Tang Chi cũng hiểu rõ ràng, hiểu sâu sắc hơn bao giờ hết, nàng vẫn nên an phận đi thôi.
Vốn dĩ là nên an phận làm người của Thừa Càn cung, an phận ở bên Đổng Ngạc phi.
Vốn dĩ không nên dành thứ tình cảm kia cho Hoàng hậu.
Vốn dĩ không nên làm chuyện ngu ngốc sai lầm.
Không nên, không thể, cũng...!không có tư cách.
Có một điều duy nhất nàng cho rằng mình đã đúng – Tình yêu không thể sống sót giữa bốn bức hồng tường.
"Tố Lặc..." Nàng định thần, cuối cùng cũng lên tiếng.
Sắc mặt Tố Lặc đã vốn lãnh đạm, nghe tiếng này liền cứng lại.
Đang muốn mở miệng mắng, Tang Chi đã nói trước, "Muốn ta tự vả miệng?"
Hoàng hậu không ngờ, nhưng rồi mi tâm càng nhíu chặt, "Làm loạn!"
Tố Lặc lạnh giọng quát một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt người kia.
Nàng nhìn, có giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương Tang Chi, chảy xuống tới cằm, có lẽ là vì đau đến mức toát cả mồ hôi.
Chợt, Tang Chi ngẩng đầu nhìn nàng, mà nàng lại chẳng thể chịu nổi ánh mắt chất đầy tâm sự như thế kia, cho nên liền nghiêng đầu đi.
Lại nói, "Các ngươi lui ra cả đi."
Cho tới khi chỉ còn lại hai người, Hoàng hậu mới lại lên tiếng, lời nghe vào tai chỉ có lạnh lùng, "Ngươi muốn nói gì?"
"Tố Lặc." Tang Chi cố chấp gọi cái tên này, lại thấy gương mặt người kia hiện lên tia tàn khốc, liền nói tiếp, "Tố Lặc, từ giây phút đầu tiên cho đến nay, ta vẫn luôn trung với ngươi, chỉ trung với một mình ngươi.
Ta vẫn thường tự nhủ ngươi là lí do duy nhất để ta tiếp tục tồn tại ở nơi này.
Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc, Lâm Văn Lan ta dám thề với trời, ta chưa bao giờ hai lòng." Nàng gọi đầy đủ tên họ của người kia, dùng cái tên của chính bản thân nàng, từng câu từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng, trịnh trọng mà bi thương.
—- Còn tiếp —-
Editor lảm nhảm:
Thề.
Lại thề.
Một chương mà thề lần, lần trước thề với Thừa Càn cung lần này thề với Khôn Ninh cung.
Skill thề thốt này có phải là quá xuất chúng rồi hay không? Đích thị là cùng bè cùng phái cùng hội chị em với Diên Hy cung Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan, mỗi một lần thề là một lần có biến, thề với cả cái Tử Cấm Thành.
.